Chương 190: Khéo gặp
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc, Lộc Hàm vội vàng cầm khăn giấy lau đi mấy giọt nước mắt nơi khóe mắt, nếu như cậu nhớ không lầm, giọng nói này rất giống một người đàn ông om sòm.
"Anh dâu nhỏ, từ xa tôi đã nhìn thấy bóng lưng của cậu, không ngờ quả nhiên là mấy người..." Ngô Thế Huân "bá" một cái mở cửa gỗ ra, cười híp mắt nói, nói được một nửa phát hiện tình hình giống như có cái gì đó không đúng, miệng liền dừng lại.
Độ Khánh Thù tức giận lườm anh một cái, người này sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện lại xuất hiện lúc này, thật là gặp quỷ! Thật không đúng lúc!
"Thời điểm nên xuất hiện thì không xuất hiện, thời điểm không nên xuất hiện thì hết lần này tới lần khác gặp phải."
Ngô Thế Huân nghiêng người dựa vào khung cửa, ánh mắt soi mói, lướt qua một lượt ba người ở trước mặt mình, với sự am hiểu cùng kinh nghiệm từng trải của anh rất nhanh liền cảm giác được cái gì, hơn nữa mới vừa rồi trên đường tới đây anh nghe được không ít người đi đường bàn tán ầm ĩ ở đó, ngay sau đó liên tưởng đến một trong ba người các cậu chính là nhân vật chính.
"Lần này là lỗi của tôi, cho dù cô ta là ai, tôi đều thay các cậu ra mặt xem bộ dạng hung dữ như thế nào?" Anh vỗ ngực nói.
"Không phiền anh phải quan tâm, chuyện này tự chúng tôi có thể giải quyết." Lộc Hàm giọng lạnh lùng cự tuyệt nói, cậu biết người đàn ông này không phải là người xấu gì, nhưng vào giờ phút này, cậu một chút cũng không muốn nghe anh ta ầm ĩ.
"Tâm tình Lộc công tử dường như không được tốt thì phải?" Ngô Thế Huân có thâm ý khác nhìn cậu.
"Họ Ngô nhà anh P chuyện." Lộc Hàm cắt ngang lời anh, người đàn ông này sao không có mắt nhìn như vậy chứ!
Ngô Thế Huân hơi híp mắt, khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu cảm thấy có chút quen mặt, anh cũng không để ý nhiều lắm, chỉ nhìn thấy khuôn mặt dài của cậu, cho đến khi cách đây không lâu lúc anh đi viếng em họ, mới nhớ tại sao lại cảm thấy quen mặt.
Di vật bên trong của em họ Ngô Thế Huân có một quyển nhật ký, trong trang cuối cùng có kẹp hình một cậu trai, tấm hình đó rõ ràng chính là Lộc thiếu gia trước mắt, từ tấm hình đến câu phía dưới kia "Anh yêu em nhất Lộc Hàm", cho thấy hai người bọn họ hẳn là người yêu.
Anh còn lật xem quyển nhật ký kia, bên trong mỗi một ngày A Duyệt đều ghi lại tình cảm sâu đậm với cậu, từ lúc vừa mới bắt đầu yêu nhau ngọt ngào cho đến khi bất đắc dĩ phải chia tay sau này, A Duyệt giống như hạ quyết tâm rất lớn, tình nguyện mình bị cô độc thống khổ, một mình tình nguyện âm thầm chịu đựng tất cả, tình nguyện yêu thương cậu trai hận anh cả đời, cũng không muốn cậu biết mình đã mắc căn bệnh hiểm nghèo giai đoạn cuối, sống không quá hai tháng, còn nhờ mấy người bạn thân nhất nhóm giúp anh giấu giếm, để cho cậu vẫn lầm tưởng anh vẫn đang đi học ở thành phố khác, vẫn sống rất tốt.
Câu nói cuối cùng anh ghi trên quyển nhật ký đó là: cậu trai yêu dấu, quên anh đi, hãy đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, anh vẫn mãi yêu em.
Về người em họ này, anh cũng không phải thân thiết lắm, từ nhỏ cha mẹ A Duyệt vì làm nhiệm vụ cho đất nước mà đều hy sinh, cũng bởi vì ông nội qua đời sớm, nên sau đó anh được ông bà ngoại nhận nuôi lớn bên cạnh, vì vậy hai anh em họ rất ít cơ hội được gặp nhau. Bi kịch lớn nhất chính là hai ông bà cụ lần lượt qua đời năm ấy, anh được xét nghiệm mắc bệnh nan y, giống như toàn bộ mọi chuyện bi thương nhất của thế giới đột nhiên giáng xuống người anh, khiến cho anh không thể chịu đựng được.
Tìm kiếm trong điện thoại di động của anh vẫn tồn tại dãy số của một người anh họ, anh biết đó là người thân duy nhất trên đời này của anh, có thể nhờ người giúp đỡ cũng chỉ có anh ấy, ông bà ngoại trước lúc qua đời có dặn dò đi dặn dò lại nhất định phải gọi điện thoại cho anh họ, anh ấy sẽ giúp đỡ anh hoàn thành bài vở và bài tập còn lại, nhưng——
Có một số việc thật sự không có cách nào dự đoán trước được, có lẽ đây đều là tất cả do ông trời đã sắp đặt từ trước, thật ra thì anh rất thông suốt, duy nhất không bỏ được chính là cậu trai mình yêu mến, mỗi lần nghĩ tới đây mà, đã từng cảm thấy ông trời đối với mình không công bằng, cho anh thời gian quá ngắn, còn không kịp yêu cậu thật nhiều, cho cậu hạnh phúc, mình đã phải rời khỏi cái thế giới này mãi mãi.
Lộc Hàm cảm thấy rất kỳ lạ tại sao Ngô Thế Huân vẫn nhìn cậu chằm chằm, cái ánh mắt thăm dò tra xét đó khiến cho trong lòng cậu rất không thoải mái, không nói được là cảm giác gì.
"Này! Không cho phép tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm nhà tôi." Độ Khánh Thù bắt đầu bảo vệ.
"Đúng vậy nhìn người đẹp đều phải thu lệ phí, tiếu Lộc của chúng tôi không phải dễ dàng theo đuổi như vậy." Bạch Hiền cũng thuận miệng phụ họa nói.
"Tiểu Bạch." Lộc Hàm cắn răng nghiến lợi liếc nhìn cậu.
"Tôi ngược lại cảm thấy đề nghị này rất hay." Ngô Thế Huân đột nhiên lên tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, có thâm ý khác, anh muốn biết tất cả mọi chuyện giữa cậu và A Duyệt, rất muốn biết rốt cuộc cậu là người con trai như thế nào, càng muốn biết cậu đối với tình cảm của A Duyệt như thế nào.
Ôm một loạt nghi vấn này, anh quyết định theo đuổi cậu, khiến cậu phải cầu xin mình cởi quần áo.
Lời này vừa nói ra, lập tức mang theo ánh mắt đầy nghi hoặc của ba cậu trai, nhất là Độ Khánh Thù, hết sức quả quyết nói: "Không được!"
Cậu có suy nghĩ của cậu, Lộc Hàm hiện tại tâm trạng không được tốt, hơn nữa bác sĩ Ngô không phải khẩu vị của Lộc Hàm! Hai người bọn họ làm sao có thể có tương lai phát triển chứ! Mặc dù đều là họ Ngô, nhưng tính tình cũng kém nhau quá xa à!
"Tại sao không được? Tôi thích người nào, muốn theo đuổi ai là quyền của mình, anh dâu nhỏ cậu cũng nên đứng về phía tôi bên này mới đúng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy tôi là người đàn ông tốt ngàn năm có một sao?" Ngô Thế Huân cười híp mắt nói.
Độ Khánh Thù và Bạch Hiền cùng nhau lắc đầu nhất trí ý kiến, còn lại khuôn mặt không biểu cảm của Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, trong lòng buồn bực người đàn ông ầm ĩ này rốt cuộc muốn làm cái gì đây! Thực sự không phải là nói nhảm chứ!
"Ồ! Hôm nay thế nào chỉ có một mình anh tới đây?"Bạch Hiền cố ý nói sang chuyện khác, cậu lo lắng nếu còn tiếp tục quấn lấy vấn đề này nữa, tiểu Lộc sẽ giận đến nổ tung, cho nên...
Ai ngờ Ngô Thế Huân cố ý xuyên tạc ý của cậu, cười đến mập mờ, "Ồ! Thì ra là Bạch công tử nhớ nhung bánh bao xá xíu (chỉ Phác Xán Liệt đó ạ) của chúng tôi rồi sao, yên tâm, tôi nhất định sẽ đem ý của cậu truyền đạt lại chính xác không sai sót, chẳng lẽ hai người mấy ngày qua đã âm thầm tìm hiểu nhau sau lưng chúng tôi sao?"
Bạch Hiền bị lời của anh chọc đến nổi trận lôi đình, "quẹt" một cái đứng dậy chuẩn bị đánh anh, "Nhớ ông nội nhà anh ! Công tử ghét bánh bao xá xíu! Anh cút ngay đi!"
"Hắc... ha ha..." Độ Khánh Thù che miệng cười "ha ha", Lộc Hàm cũng bị Bạch Hiền chọc cho buồn cười, còn Ngô Thế Huân thì giật mình trợn to hai mắt, đợi lúc Bạch Hiền đứng lên liền nhảy chạy ra ngoài, trong lòng than vãn: Quả nhiên là cực phẩm mĩ thụ bạo lực mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com