Chap 1
Kim Chung Nhân không có nữa điểm ý tứ thu liễm ánh mắt nóng rực của mình. Khiến cho đối phương bị hắn nhìn như vậy cũng phải lộ vẻ không được tự nhiên, cho dù mọi người bên cạnh hắn bởi thế cũng đã sớm nhận ra được dục vọng của hắn.
- " Khụ.", bằng hữu của hắn Ngô Thế Huân che miệng chịu không nổi, hướng hắn ho một tiếng, " Chung Nhân, cậu có thể hay không thu liễm một chút ".
- " Không thể " Kim Chung Nhân đáp lại thật nhanh, dù đang nâng ly rượu hơi chút ngửa mặt lên uống nhưng tầm mắt vẫn chưa từng rời đi người cách đó không xa một giây.
- " Cậu không sợ mạo phạm giai nhân?"
- " Mỹ nhân chỉ dùng để thưởng thức."
- " Cậu cam tâm tình nguyện chỉ dùng để thưởng thức." Ngô Thế Huân đối hắn chế nhạo.
Kim Chung Nhân khẽ nhếch môi cười một chút, có lẽ ngay cả hắn cũng chưa từng tự giác, nhưng nụ cười nà khiến hắn vốn đã làm tiêu điểm của mọi người, nay càng một mình chiếm được vô số đạo ánh mắt kinh ngạc cùng ái mộ.
- " Huân, cậu hiểu tôi, không phải sau? đương nhiên không có khả năng."
Ngô Thế Huân thở dài.
Vì ánh mắt xung quanh đều ở trên người Kim Chung Nhân, cũng là vì một kẻ đang thương lại sắp bị Kim Chung Nhân bắt lấy đùa bỡn nhưng lại cam tâm tình nguyện.
- " Cậu làm tôi nghĩ đến một từ "
- " Gì?"
- " Y quan sở sở ( áo mũ chỉnh tề )"
- " tôi cứ nghĩ cậu muốn nói là y quan cầm thú (mặt người dạ thú)."
- " Tôi sợ như thế sẽ liên luỵ làm hạ thấp bản thân khi cùng cậu trở thành bằng hữu."
- " Tôi nhớ y quan sở sở vố là lời khen "
- " ___ lần sau có cơ hội tiếp tục thảo luận với cậu ý tứ nguyên bản của cái từ này " Ngô Thế Huân nâng ly đặc ở quầy bar bên cạnh, đứng dậy chạy đi.
Kim Chung Nhân rốt cuộc dời đi ánh mắt, hướng hắn liếc một cái :" Cậu như vậy thật không tính là bằng hữu."
Ngô Thế Huân ngoái đầu lại cười :" Bằng hữu chính là có phúc cùng hưởng, gặp nạn đều tự phi (tự bay). Tôi tránh đây, cậu tự thu xếp ổn thoả đi."
Ngô Thế Huân không có nửa điểm nghĩa khi rất nhanh rời đi, lưu lại Kim Chung Nhân không có nửa điểm tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại vẫn bộ dạng bình thản ung dung mà đối diện nam nhân đang hùng hổ trước nhanh đi tới phía hắn.
Đây cũng là vì hắn không dấu dục vọng nhìn thẳng người kia dẫn tới phiền phức.
Cuối cùng nam nhân vẻ mặt phẩn nộ dừng ở trước mạt hắn, nếu không phải xung quanh nhiều người, Kim Chung Nhân khẳng định y sẽ trực tiếp bổ nhào qua cho hắn một quyền. Đối với thương trường lão quan như Kim Chung Nhân mà nói, nam nhân ở trước mắt hắn rất dễ hiểu, y là loại người vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đem cái gì cũng đều đặc thể hiện ra, căn bản không cần hắn nửa điểm phải suy đoán tâm tư của đối phương.
Nắm chặt song quyền, bộ ngực kia kịch liệt phầp phồng, ở dưới ánh đèn vàng nhạt là gương mặt đã trướng đến bừng đỏ, ánh mắt cơ hồ trừng thành hình tròn, lần nữa biểu thị sự bất mãn cùng phẫn nộ đối với Kim Chung Nhân, dám xâm phạm lãnh địa của người khác.
Nam nhân đúng là gắn sức hô hấp vài lần, giống như đang kiềm chế lửa giận sắp bùng nổ, cố gắn bình tỉnh cùng hắn đối thoại. Kỳ thật người dễ dàng kích động như thế này chính là kiểu Kim Chung Nhân tối không hứng thú, nhưng hôm nay, hắn khó có được hảo tâm tình một bên vẫn mĩm cười uống rượu, một bên lẳng lặng thích người này mặt đỏ tai hồng, khuôn mặt biểu cảm thật sinh động.
Trong mắt người kia, vẻ mặt như thế của Kim Chung Nhân càng khiến y tức giận, rõ ràng chính là trắng trợn khiêu khích! Vì thế, dù kiềm chế thế nào, cuối cùng vẫn là khống chế không nổi, nam nhân giơ tay lên trực tiếp lên mặt Kim Chung Nhân,ngón tay gần như đụng tới cái mũi cao thẳng của hắn.
Nam nhân nộ hoả bừng bừng nói:
- "Tôi cảnh cáo anh, không cho phép lại dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm Mặc Dĩnh nếu không, đừng trách tôi không khách khí!"
- "Khánh Thù!"
Kim Chung Nhân còn chưa kịp mở miệng, một đạo thanh âm thâm thuý liền chen vào giữa bọn họ. Kim Chung Nhân theo tiếng nhìn lại, thấy một nam sinh thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt khả ái.
Khi tầm mắt hắn cùng nam sinh gặp nhau, Kim Chung Nhân liền hướng hắn chớp chớp mắt, nam sinh ngay lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống! Không ai có thể chống lại được nụ cười như dụ hoặc của Kim Chung Nhân, hầu như là vậy.
- "Phanh!" Một tiếng vang thật lớn vang lên bọn họ, cũng làm bọn họ đồng thời mà bị doạ nhãy dựng lên, theo thanh âm nhìn tới, nguyên lai là nam nhân kusc trước vẻ mặt phẩn nộ một quyền thật mạnh đánh lên bàn rượu, chẳng những cái ly lay động, rượu cũng bị đổ vãi ra một bàn.
Nam nhân tên Khánh Thù dùng sức kéo nam sinh ra phía sau, dùng ánh mắt nhìn chòng chọc Kim Chung Nhân.
- "Tôi khuyên anh tốt nhất tự kiềm chế một chút, đừng với tình nhân của tôi động ý biến thái, nếu không, tiếp theo, nắm đấm này liền trực tiếp đánh lên mặt anh!"
- "Khánh Thù, đừng hung dữ với Kim tiên sinh như vậy, hắn thật ra..."
- " Không cần em nhắc nhở, anh biết hắn là ai!" Nam nhân lớn tiếng cắt ngang lời nói của nam sinh, không phải mở một công ty buôn bán lời một chút tiền, tự cho là rất tuấn tú, nơi nơi đùa bỡn tình cảm người khác Kim Chung Nhân, Kim tổng tài sao?"
Lần đầu tiên nghe được có người lý giải mình như vậy, Kim Chung Nhân thiếu chút nữa cười ra tiếng, cũng may tự chủ đủ mạnh, bằng không hắn sẽ thực ngay tại chỗ cười bò trên mặt đất.
Người một bên sớm đã vễn tay nghe bọn họ nói chuyện có chút không kiềm chế được mà bật cười, không phải bởi vì cái khác, chỉ là vị nam nhân đối Kim Chung Nhẩnox ràng đã đánh giá sai lầm.
Xã hội bây giờ mở một công ty buôn bán lời một chút tiền dễ sao? Chỉ cần trong tay có chút tiền không dùng đến, ai cũng có thể mở công ty hữu danh vô thực rồi lão bản, nhưng là có thể giống Kim Chung Nhân " Buôn bán lời một chút tiền " như thế, tựa hồ lại không có mấy người. Kim Chung Nhân thần lại tổng tài công ty Kim Thị một năm tài sản hơn một triệu, mỗi ngày nhập vào sổ kế toán cũng là con số khiến người ta trợn mắt há mồm, nếu này chỉ gọi là "Buôn bán lời một chút tiền", như vậy người khác kiếm được không phải là tiền mà là giấy!
Về phần tự cho là rất tuấn tú, Kim Chung Nhân cũng không thể xem là tự cho rất tuấn tú được, bởi đây là sự thật. Một câu có thể khái quát, nếu Kim Chung Nhân không soái, kia trên thế giới cũng không có soái ca.
Kim Chung Nhân thật sự thực sự xuất sắc, không riêng gì diện mạo, hắn còn rất có mị lực, sâu xa trầm ổn đây tài trí. Nếu hắn không có tiền, nếu hắn đi là ngưu lang, vì một nụ cười của hắn, các nữ nhân mê luyến hắn cũng có thể khuynh gia bại sản. Nhưng hắn rất có tiền, hắn không cần bất luận kê vào vì hắn xài một tiền, chỉ có những nữ nhân nguyện làm mọi thứ vì lấy lòng hắn.
Nhưng mà Kim Chung Nhân không thích nữ nhân.
Hắn trước xuất hiện trên tạp chí được nữ nhân bầu là nam nhân muốn cùng lên giường nhất.
Hắn sau xuất hiện vẫn là nữ nhân bỏ phiếu là nam nhân muốn cùng lên giường nhất, các nữ nhân nói, nam nhân giống hắn như vậy, cho dù là đồng chí, cũng nguyện ý cùng hắn lên giường, dù chỉ là một đêm.
Kim Chung Nhân chưa bao giờ che giấu quàinh là đồng tính luyến, chính là không công khai thôi. Công khai chuyện đó với hắn không có chút nào ảnh hưởng, cho dù có, hắn cũng hiểu được phương hướng phát triển tốt, dù sao một vài khách cùng hắn hợp tác cũng không tiếp tục cấp bách muốn dùng con gái gã cho hắn.
Còn về châm chọc khiêu khích của một bộ phận người, sau lưng tuy không biết nói như thế nào? nhưng khi giáp mặt, ai cũng không dám trực tiếp đối với hắn, người có thể dễ dàng chi phối cuộc sống của người khác thậm chí là cả vận mệnh, nói tam đao tứ.
Đối với câu cuối cùng của nam nhân đùa bỡn tình cãm của người khác, Kim Chung Nhân cũng không cho là như vậy, tuy rằng bạn giường của hắn một người tiếp một người đều thay đổi, nhưng đây là dưới tình huống hắn cùng đối phương hai bên mà tình nguyện phát sinh. Có hứng thú thì cùng một chỗ, ngoạn chán liền tan, huống chi nếu như đối phương nói, khi chia tay hắn còn có thể cung cấp nhu cầu vật chất phù hợp, cam đoan đối phương vừa lòng, sẽ không mãi dây dưa.
Quay lại câu chuyện, sau khi nghe tiếng cười trộm xung quanh, nam sinh nho nhỏ bị nam nhân kéo ở phía sau khuôn mặt lại càng đỏ bừng, lôi kéo ống tay áo nam nhân, nhỏ giọng nói: "Được rồi Khánh Thù, chúng ta về đi."
- "Cứ như vậy về?" Nam nhân vẻ mặt không cam lòng trừng mắt nhìn Kim Chung Nhân vẫn bộ dạng không có nữa điểm hối lỗi.
- "Vậy anh còn muốn như thế nào nữa? nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, về thôi, hơn nữa em cũng mệt rồi!" Nam sinh cuối đầu khuyên nam nhân không chịu đi, động tác kéo tay cũng bất đầu dùng sức, tựa đứng ở đây làm hắn rất khổ não.
Hẳn là cảm nhận được tâm tình đồng bạn, nam nhân tuy rằng vẫn tức tối bất bình, nhưng sau khi hung hăn trừng mắt nhìn Kim Chung Nhân liền cầm lấy tay nam sinh, bước nhanh ra quán bar chỉ có đồng tính luyến mới có thể vào.
Lúc nam sinh bị nam nhân kéo đi hướng cửa ra thì quay đầu lại liếc Kim Chung Nhân một cái, Kim ChungNhaan mỉm cười, lộ ra biểu tình đầu thâm ý khác, khiến nam sinh ngại ngùng lập tức quay đầu lại không dam nhìn hắn nửa.
Từ đầu đến cuối, Kim Chung Nhân cũng không nói qua một tiếng, đợi cho thân ảnh hai người bọn họ biến mất ở bên ngoài quán bar, Kim Ching Nhân buôn ly rượu đứng lên, trực tiếp bước tới lầu hai, chỉ có riêng người đặt biệt mới có thể vào.
- "Còn tưởng rằng sẽ có kịch hay để xem, không nghĩ tới cứ như vậy kết thúc."
Ngô Thế Huân an vị ở bên cạnh tủ kính lầu hai nhìn xuống tình cảnh dưới tầng, lúc Kim Chung Nhân đi tới thì vẻ mặt tiếc hận mà đối diện hắn.
- "Cậu hôm nay thấy chết mà không cứu, tôi nhớ kỹ."
Kim Chung Nhân ngồi đối diện với Ngô Thế Huân, cầm lấy chai rượu mà rót cho mình nửa ly.
- "Kia Kim đại tổng tài, ngài là muốn tra tấn tôi ngư thế nào đây?" Ngô Thế Huân xem thường giang ra hai tay.
Kim Chung Nhân trầm ngâm một lát, mới nói:" Giúp tôi điều tra nam sinh gọi là Mạc Dĩnh kia."
Ngô Thế Huân lại thở dài một tiếng:-" Tôi chỉ biết cậu không phải chỉ nhìn qua thôi!!" Dừng lại một chút, hắn lại nói:-" Cậu muốn khi nào thì lấy?"
Kim Chung Nhân ánh mắt chợt loé.
- "Càng nhanh càng tốt."
Quả nhiên rất nhanh, sáng sớm ngày thứ hai, tại phòng làm việc của mình, Kim Chung Nhân liền nhận được văn kiện Ngô Thế Huân fax tới.
Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân đơn thuần chỉ là từ đại học nhận thức bằng hữu, chẳng qua Kim Chung Nhân sau đó buôn bán, còn Ngô Thế Huân thì mở công ty luật CCT.
Tài liệu Ngô Thế Huân gửi tới ghi kỹ càng tỉ mỉ đến ngay cả số điện thoại ở quê nhà người ta đều có, Kim Chung Nhân xem trong chốc lát, cầm lấy di động đặt ở trên bàn, chiếu theo số điện thoại di động trên bản fax ấn gọi, chỉ một lát sau, từ điện thoại liền truyền đến giọng nam thanh thuý đã từng nghe qua.
- " Xin chào, tôi là Mạc Dĩnh, xin hỏi ai đấy?"
- " Tôi là Kim Chung Nhân, tối hôm trước, chúng ta có gặp mặt qua ở quán bar "
- " Là, là a !? " Đối phương hiển nhiên nhận phải không ích kinh hách, -" A, không, là Kim không có giải thích, chỉ là trầm giọng nói :-" Cậu đêm nay có rãnh không? "
- " Cái gì? "
- " Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm, cho nên muốn biết cậu tối nay có rãnh không?" Kim Chung Nhân cầm di động tuy là hướng đối phương hỏi, nhưng hắn vẫn là sớm biết đáp án giống nhau, phi thường tự tin.
- " Được, được." Mặc dù đối phương có chút do dự, nhưng vẫn trả lời như trong dự đoán của Kim Chung Nhân.
- " Như vậy, sáu giờ rưỡi tối nay tôi tới trường học đón cậu, không gặp không về, tái kiến."
- " Sao? Thật là..."
Nói xong, Kim Chung Nhân làm bộ như không nghe được đối phương nghi hoặc, liền trực tiếp cúp điện thoại. Hơi qua một lát sau, Kim Chung Nhân bấm điện thoại nội tuyến đối với thư kí riêng nói:- " Trữ thư kí, tối hôm nay tôi có việc riêng, cô giúp tôi hoãn lại toàn bộ các cuộc hẹn đã định nhé."
- " Hảo, tổng tài."
Sau khi cáp điện thoại, tâm tìng Kim Chung Nhán so với trước dường như tốt hơn không ít, lúc làm việc, vẻ mặt cũng rất thoải mái.
Buổi tối sáu giờ rưỡi, khi Kim Chung Nhân đúng giờ xuất hiện trước cửa trường thì Mạc Dĩnh ngây ngẩn cả người ở ngoài cửa do dự không biết nên làm thế nào.
- " Có phải tò mò tôi tại sao biết trường học của cậu?" Kim Chung Nhân nháy mắt mấy cái, cười đến có chút nghịch ngợm.
Mạc Dĩnh vẫn chưa lấy lại tinh thần ngơ ngác nói : - " Còn, còn có số điện thoại di động..."
- " Lên xe trước, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Kim Chung Nhân hết sức phong sĩ (mang phong cách quý ông) vì Mạc Dĩnh mà mở cửa xe.
- " Nhưng mà..."
Mạc Dĩnh nhìn Kim Chung Nhân vẻ mặt chần chờ.
- " Cậu là lo lắng bị tôi làm thịt sao, hay là lo lắng bạn trai cạu sẽ tức giận?"
- " Nếu mà lo lẵng bị tôi ăn sạch thì tôi cam đoan với cậu, chưa có sự đồng ý tôi sẽ không chạm đến một đầu ngón tay của cậu. Nếu như là lo lắng bạn trai của cậu, cậu chỉ cần nói là cùng một bằng hữu ăn cơm chắc là cũng sẽ không có nghi ngờ đâu."
Kim Chung Nhân là người khó có thể làm cho người khác hoài nghi, hơn nửa nụ cười chân thành như gió mát, lại càng tăng thêm độ hảo cảm với người khác đối với hắn. Sau khi ngơ ngác nhìn Kim Chung Nhân một hồi, Mạc Dĩnh cuối cùng gật đầu lên xe Kim Chung Nhân.
Thấy hắn lên xe, Kim Chung Nhân ý cười càng đậm, hắn đóng cửa xe lại, đi tới bên kia lên xe, thắt dây an toàn, sau đó lái xe quay lại rời đi.
Bởi vì nhà hàng đã sớm đặt hảo, nên Chung Nhân liền lập tức lái xe tới đó, cho đến khi bọn họ đều vào trong phòng được bố trí tinh xảo lãng mạn thì đã bảy giờ hơn.
- " Cậu muốn ăn gì?" Lúc gọi món, Kim Chung Nhân quan tâm hỏi Mạc Dĩnh.
- " Tuỳ ý là được rồi." Tựa hồ là rất ít dùng cơm ở địa phương cao cấp như vậy, Mạc Dĩnh có vẻ có chút mất tự nhiên.
- " Cậu chính là khách quý của tôi, như thế nào có thể tuỳ tiện chứ?" Lúc này Kim Chung Nhân cười khiến Mạc Dĩnh đỏ mặt, cuối cùng gật đâu không dám tiếp tục nhìn hắn, - " Như vậy đi, liền gọi những món chiêu bài của nhà hàng này vậy."
Sau khi nói xong, Kim Chung Nhân khép lại thực đơn đưa cho phục vụ, nhẹ nhàng gọi các món lên. Kim Chung Nhân là khách ở đây nên người phục vụ lập tức tiếp nhận, thu hồi thực đơn liềi rời đi.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Kim Chung Nhân hai tay đan chéo một chỗ, chống cằm, bắt đầu dùng ánh mắt nóng rực khiến Mạc Dĩnh quen thuộc kia nhìn chằm chằm hắn. Ban đầu Mạc Dĩnh muốn làm bộ như lơ đễnh, nhưng mà mới một phút đồng hồ, hắn liền cả người không được tự nhiên, bị tầm mắt nóng bỏng như vậy nhìn thẳng vào, thân thể tựa hồ cũng nóng theo.
- " Kim, Kim tiên sinh..." Rốt cuộc nhịn không được, hắn ngẩng đầu lên, ngại ngùng mở miệng.
- " Gọi tôi là Chung Nhân là được rồi." Kim Chung Nhân cười nói.
- " Nhưng mà..."
- " Tất cả mọi người đều gọi như thế, cậu không cần khách khí."
Kim Chung Nhân có chút cường thế nói, làm Mạc Dĩnh cũng không thể tiếp tục cự tuyệt, sau khi hơi gật gật đầu, hắn lại hỏi: - " Kim... Chung Nhân, tại sao anh lại biết số điền thoại của tôi, lại còn biết cả trường học nữa?"
- " Tôi có điều tra qua chuyện của cậu." Kim Chung Nhân thành thực nói cho hắn biết.
- " A?" Mạt Dĩnh trừng lớn đôi mắt xinh của hắn.
Kim Chung Nhân cười giải thích : -" Tôi muốn biết toàn bộ mọi chuyện của cậu, cho nên sau khi từ biệt ở quán bar, tôi lập tức điều tra chuyện của cậu có tức giận không?" Kim Chung Nhân nói lời cuối cùng âm thanh có chút thay đổi, thanh âm hỏi trầm thấp hơi lộ ra có lỗi.
Mạc Dĩnh nhìn hắn, thật lâu mới nói: - " Tôi có thể hỏi anh... vì sao lại điều tra chuyện của tôi vậy?"
Nụ cười của Kim Chung Nhân trở nên thanh thuý, thanh âm cũng trở nên trầm thấp, mang theo một cổ mĩ hoặc bất luận kẻ nào cũng đều không tránh lại được, vừa nhẹ nhàng, vừa vô thanh vô tức, khiến người nghe đi đúng theo những gì hắn an bài...
- " Cậu thử nói đi?"
Như thế nào lại hỏi ngược lại rồi? Ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi. Nhưng mà nfhix lại, chỉ cần ngẫm lại mmojt chút, đáp án liền không phải đã rõ.
Lúc ở quán bar dùng ánh mắt cực nóng nhìn hắn, lại đặc biệt điều tra hắn, lại mời hắn đến một nhà hàng xa hoa như vậy, còn nói những lời ái muội không rõ ràng...
Đáp án là gì? cũng đã rõ ràng rồi. Cho dù hắn không chủ động nói mình cũng biết. Chính là một điều như thế, không phải sao? Tất cả mọi người đều không còn là tiểu hài tử, cái gì cũng cần phải giải thích rành mạch, đáp án đều nói ra tựa hồ không có thú vị. Càng mơ hồ không rõ, càng lộ ra một tầng sương trắng mơ mơ màng màng, càng muốn khiến người biết tôi thích người nhưng chỉ là không mở miệng, không phải để làm người nôn nóng, mà là để người biết đây mới là tình ý.
Đây mới là cách ngoạn của người giàu có.
Hoa tươi rượu ngon, tươi cười thám tình chân thành, lại cứ vẫn không nói lời yêu nào.
Hết sức tình cảm, hết sức lý trí, cũng hết sức nguy hiểm.
Bởi vì sau đó anh ta có thể đối với người nói, tôi căn bản không nói với cậu qua lời tôi yêu cậu.
Ngay tại lúc ấy, người thông minh nhất cũng sẽ hồ đồ nhất thời, mà người hồ đồ lại bất đầu thông minh.
Người thông minh bởi vì quá thông minh, cho nên tự cho là hiểu biết ý nghĩ đối phương, cho nên sẽ vào lúc đó phô trương sự thông minh của mình tuyệt sẽ không tiếp tục bức hỏi tiếp, một lòng tràn đầy vui sướng mà tiếp nhận hết thảy.
Người mơ hồ quá ngốc, bọn họ không biết dừng lại đúng lúc, sẽ liên tục hỏi, thẳng đến khi có một đáp án chân chính, mà đáp án này lại chính là bằng chứng cuối cùng, chứng minh đối phương từng nói qua anh ta yêu ngươi.
Cao thủ tình trường thích cùng người thông minh chơi đùa chính là đạo lý như vậy, không cần phải nói tôi yêu cậu, chỉ cần một chút ấn chỉ là được rồi. nếu người cuối cùng thui, ngươi cũng sẽ đối với lần này thúc thủ vô sách ( bó tay hết cách), chỉ có thể hàm lệ nuốt hận.
Nhưng kiểu yêu sâu sắc thâm tình, tựa hồ chỉ tồn tại giữa nam và nữ, ở nam đồng chí, cũng không phai hồi đáp quá trầm trọng, chỉ cần vâng, ta coi trọng ngươi là được.
Không quan hệ đến tình yêu, đối với hai người ngư bọn họ, chỉ vừa ý là có thể lên giường, sau đó cũng có thể nhất phách lưỡng tính.
Kim Chung Nhân hiểu được, Mạc Dĩnh hiểu được. Sở dĩ muốn trước tiên điều tra tư liệu của Mạc Dĩnh, chính là muốn biết hắn có phải hay không là kiểu người có thể chơi được một chút, có phải là người hội giả hí chân hay không.
Nói chuyện kia Mạc Dĩnh tuy rằng tiếp xúc qua với Kim Chung Nhân, nhưng theo tạp chí cùng trên báo chí là có thể biết Kim Chung Nhân là một nam nhân không chung tình, hắn chỉ chơi đùa mà thôi, chơi chán sẽ tìm người khác, trao cả trái tim cho hắn chính là hành vi tự sát.
Mạc Dĩnh trầm mặt một lúc lâu, cuối cùng đối với Kim Chung Nhân nói: - " Tôi đã có bạn trai..."
Chung Nhân lại cười: - " Nếu cạu thật sự nói như vậy, hiện tại sẽ không cùng tôi ngồi ở đây rồi ".
Mạc Dĩnh nhìn thẳng vào Kim Chung Nhân, qua gần ba mươi giây, hắn như là được trút bỏ gánh nặng, hạ vai, sau đó lộ ra biểu tình cùng với bộ dạng ngây ngô lúc trước hoàn toàn bất đồng, Mạc Dĩnh học Kim Chung Nhân chồng cằm ngã người nhìn thẳng qua.
Đây mới là vô dạng chân chính của Mạc Dĩnh.
Kim Chung Nhân điều tra qua hắn, cho nên là đã biết rõ Mạc Dĩnh sở dĩ không hề ở trước mặt hắn giả bộ, là cho rằng Kim Chung Nhân và hắn đều giống nhau, ở trước mặt đồng loại, giả tạo gì cũng đều trốn không thoát ánh mắt của đối phương.
- "Kim tiên sinh, ngài có biết, nam đồng chí nếu muốn tìm người bạn chân chính thích hợp thật sự là khó khăn ". Mạc Dĩnh sau khi rũ mật nghĩ nghĩ, nói ngẫng đầu đối Kim Chung Nhân nói: - " Chung Nhân là được rồi."
- " Ân, Chung Nhân." Mạc Dĩnh rõ ràng mà kêu tên hắn - " Tôi cùng Khánh Thù là một năm trước nhận thức, y là lần đầu tiên đi Gay bar thì gặp tôi cho tới bây giờ, tôi là tình nhân cùng giới đầu tiên của y, cùng là bạn giường cùng giới duy nhất, ở trong lòng y, tôi cũng như vậy. Y căn bản không biết tôi kỳ thật từ lúc trung học đã cùng vô số nam nhân lên giường qua, tuy rằng Khánh Thù ở phương diện này không có kinh nghiệm gì, nhưng là y thật cưng chìu tôi, đối với tôi phi thường tốt. Y phải mất thời gian rất lâu mới thừa nhận mình là gay, đi Gay bar không phải tìm một bam nhân lên giường với y, y rốt cuộc là muốn biết đây rốt cuộc là thế giới ngư thế nào. Y nói với tôi, y là loại người chỉ biết toàn tâm toàn ý yêu một người, khi đo tôi vừa lúc chán ghét việc mỗi ngày cùng những người nam nhân khác nhau lên giường, lời của y làm tôi động tâm, liền như vậy cùng y một chỗ."
Kim Chung Nhân nhớ lại chuyện đã xãy ra ở quán bar đêm hôm đó, nghĩ tới nam khuôn mặt vì phẫn nộ mà đỏ bừng, sau đó liền thừa nhận nở nụ cười: - " Y thoạt nhìn thật là quan tâm cậu."
- " Chúng tôi xem như ở chung cũng khoing tệ, tôi cũng không muốn mất đi một nam nhân tốt như y." Mạc Dĩnh bất đầu thưởng thức chén trà trước mặt, nói: - " Nhưng mà, y rất thật thà đơn điệu, không có bao nhiêu tính tình gì để nói, cuộc sống như vậy quả thật là có điều nhà chán. Tôi có thể là chơi quen rồi, ngẫm lại một chút, mỗi ngày chỉ đối với một người như thế cũng cảm thấy phiền lòng, ngưng bởi vì lo sợ Khánh Thù phát hiện, đàng phải nén dục vọng đẻ tìm người khác lên giường.
- " Nhưng tôi xuất hiện." Kim Chung Nhân chớp chớp hai mắt.
Mạt Dĩnh bất đầu cười :-" Chung Nhân anh đối với chính mình thật có tự tin.
-" Tôi có khả năng đẻ tự tin."
-" Đích xác." Mạc Dĩnh dùng sức gật đầu, -" Không ai có thể chấp nhận được sự hấp dẫn của anh thật sự rất rõ ràng, hơn nữa lại nóng bỏng như thế... Bị anh nhìn chăm chú như vậy, không có mấy người có thể khống chế..."
Nghênh đón sự câu dẫn rõ ràng của Mạc Dĩnh, ánh mắt Kim Chung Nhân lại có thêm chút thâm thuý.
Lúc này, thức ăn đã được dọn lên, bọn họ cũng đình chỉ đối thoại, bất đầu tinh tế thưởng thứ những cao lương mỹ vị của nhà hàng cao cấp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com