Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiết tử

Editor: @chandi519
Convert: @TTT2611 @2611ttt @Reine Dunkeln

Tiết tử
Ngày 15 tháng 10 năm 201x
Khách sạn lớn Hương x, cửa các câm

“Thực xin lỗi, tiểu thư ——”

Không chờ người phục vụ ngăn đón cô  nói xong, Dịch Dao từ trong balo lấy ra thẻ chứng minh, tay người phục cụ mới  buông xuống, cô liền hơi cung  kính cúi chào nhanh chóng đẩy cửa mà vào, toàn bộ quá trình nhanh đến một bên đại Đường giám đốc liền không phản ứng lại .

“Ai! Tiểu Lý cậu sao lại để fans đi vào ? Mau đưa cô ta ra ngoài!” giám đốc Đại Đường vội la lên.

“Ách…… Giám đốc, không phải,  tiểu thư này có  thẻ chứng minh công tác của đoàn phim"
Đúng vậy, cô có thẻ chứng minh công tác của đoàn phim nhưng khác với nhân viên công tác , cô là  sinh viên năm 4 đại học đông × thiết kế chuyên nghiệp  manga anime

Trong phòng , tiệc đóng máy yến đang vào cao trào, Dịch Dao tận dụng dụng mọi khả năng không khiến người chú ý mà  xuyên qua đám người , chính là tìm một vòng lớn cũng không tìm thấy  người muốn tìm, Dịch Dao không nhịn được có chút sốt ruột. Cô đã sửa lại giá vé máy bay đặc biệt , nếu  không đuổi kịp là không thể sửa thêm, đến lúc đó trả vé cũng là thêm phụ  phí, mệt  không nói, nếu là đêm nay  không quay về kịp, ngày mai   vé máy bay cũng coi như bỏ đi!

Cả toilet cũng  không thấy được người, Dịch Dao trở lại yến tiệc nhìn về phía một  một bàn náo nhiệt.

“Thật ngại quá, thật ngại quá, nhường đường một chút, nhường một chút.” Một bên xin lỗi, Dịch Dao một bên hướng về phía  đạo diễn  trung niên .

“Tễ cái gì a! Thật là! Đạo diễn, nào, tôi lại kính ngài một ly……”

Thật vất vả tiến đến người đàn ông trung niên , Dịch Dao ngồi xổm xuống, túm túm góc áo người đàn ông, “Lương thúc, thật ngại khi quấy rầy ngài, ngài nhìn thấy Cầm tỷ không?”

“Tiểu Cầm a? Cô ấy không ở đây sao? Ai! Các người ai thấy Ninh Nguyệt Cầm?” Khuôn mặt đỏ bừng của người đàn ông  trung niên mơ mơ màng màng mà hướng kính rượu mọi người gào câu.

“Ninh Nguyệt Cầm? Ai vậy?”

“Chính là diễn vai Tống ma ma  kia đó.”

“Cầm tỷ? Hình như không nhìn thấy a, cô ấy từng có tới sao?”

Nửa giờ sau.

Đứng ở ánh đèn không cách nào chiếu thẳng đến đến góc chết của ngõ nhỏ  Dịch Dao rũ mắt nhìn góc tường chỗ một thân ảnh uế vật , trong lòng cực kỳ bình tĩnh .

Đây không phải lần đầu tiên, cô hẳn là nghĩ đến. Lăn lộn hơn hai mươi năm,  thời gian tốt nhất cũng bất quá là cái tuyến thứ hai, hiện giờ là nữ diễn viên trung niên cùng diễn viên quần chúng cướp miếng ăn ,  ai sẽ để ý?

Ai sẽ  ăn uống linh đình bữa tiệc đóng máy hoan Thanh Tiếu Ngữ  ,  ai nhớ tới một cái tiểu vai phụ còn bị buộc chặt ném ở  phim trường hỗn độn?
A…… Bất quá trải qua  nhạc đệm nhỏ vừa rồi, hẳn là sẽ có người nghĩ tới đi, rốt cuộc  thân trang phục đạo cụ này vẫn là muốn về thương.

Gò má sưng đỏ , bị buộc chặt đến chân tay phát tím ,  “Chân thật cảm” này đó luôn là từ đông đảo các vai phụ hoàn mỹ hiện ra, mà những cái đó diễn viên đang hồng, thần tượng hơi chút chịu điểm bị thương ngoài da hoặc vất vả một chút, sẽ có lượng lớn fans đau lòng,  được truyền thông  viết về một cách chuyên nghiệp.
(Hồng ở đây là đang nổi)
Hồng cùng không hồng, ở cái vòng này , giống như ngọc thạch chi biệt.

Dùng dao tùy thân mang nhiều công năng  cắt  dây thừng, Dịch Dao không vội vã đánh thức Ninh Nguyệt Cầm, mà là mềm nhẹ mà giúp nàng hoạt động tứ chi. Bị trói lâu như vậy, chân tay tuyệt đối đều tê mỏi, như vậy đánh thức bà dậy ngay hẳn, bà lại sẽ đau khóc đi.

“A……” Mặc kệ  Dịch Dao đã dùng mọi khả năng làm động tác nhẹ nhàng, Ninh Nguyệt Cầm vẫn là nhăn mặt tỉnh lại. “Dao Dao? Trời đã tối rồi sao ,mấy giờ? Những người khác đâu?”

“…… đang ở tiệc mở đóng máy .”

“Ai nha! Con xem trí nhớ ta này , ha hả, tối hôm qua xem kịch bản ngủ quá muộn, vừa nãy giả say qua đây ngủ .”

“Vâng.”

“Dao Dao, ta có phải nhầm máy bay....hay không?"

“Không có việc gì, con đã sửa vé máy bay. một lần nữa  ”

“…… Thời gian qua thật nhanh, lại đến  sinh nhật ba con .” Ninh Nguyệt Cầm nhìn xem chính mình một thân chật vật, hơi hơi cười khổ, “Có điều…… Thật ngại đi gặp  ba con.”
“……”

PS 1.Siêu phẩm nữa của Giang Sơn Đa Tiêu
    2.Edit tùy tâm trạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #hh#np#sắc