Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Chúc các cậu thất tịch vui vẻ, ai còn FA thì chóng có người thương ai có rồi thì luôn hạnh phúc nha. Yêu mọi người nhèo nhèo (~ ̄³ ̄)~ ❤

_____________________________________

Cơm nước xong, Ngô Diệc Phàm nhìn chỗ thức ăn mình làm không hề vơi đi tẹo nào ngược lại canh gà trong nồi nhà hàng xóm đã bị hai người ăn sạch sành sanh, anh tự động thu dọn bát đũa bẩn trên bàn. Trương Nghệ Hưng thấy thế cũng không khách sáo, trực tiếp ôm Hữu Bạch Hổ vào phòng làm việc.

Rất nhanh đã ôm Hữu Bạch Hổ đi ra, như hiến dâng vật quý mà giơ lên trước mặt Ngô Diệc Phàm: “Thấy sao ? Tôi kiếm được thứ xinh xinh này khi lướt taobao đấy ~ Ngày đó, tôi vừa xem nó đã cảm thấy rất vừa ý có điều mãi vẫn chưa tìm ra tác dụng ~”

Anh ngoảnh đầu nhìn dây lục lạc màu vàng vừa vặn, lấp ló trên cổ mèo cưng nhà mình, chiếc vòng mềm mại lại sáng bóng nhu hòa, chế tác rất tỉ mỉ, bằng cặp mắt thị lực 10/10 của anh có thể thấy rõ đường nét hoa văn chạm ở thân chuông — Trông là biết món đồ tinh xảo này rất đắt tiền.

Mới ngắm có chút mà đã thất thần… Bàn tay thon dài trắng nõn chìm giữa nhúm lông trăng trắng, ngón trỏ từ một bên tay khác cũng vươn ra khẽ chạm vào quả chuông vàng con con, nhẹ nhàng lắc một cái…

Ngô Diệc Phàm từng xem qua tay của rất nhiều người. Mười tám tuổi gia nhập quân ngũ, mấy năm đó đã thấy đủ tay của các chiến hữu quanh mình, trải qua mài dũa của cuộc huấn luyện khắc nghiệt thì tay tên nào tên nấy cũng đều thô ráp sần sùi, vết rạn, vết nứt, vết chai rải đầy trên tay, thậm chí có những vết thương xạm đi không thể rửa sạch, chúng mang theo tang thương nặng nề mùi máu và lửa, tay anh tuy may mắn hơn bọn họ một chút nhưng cũng chẳng đỡ hơn nhiều lắm, nói chung vẫn chưa đến mức khiến người khác buồn nôn.

Hai mươi ba tuổi xuất ngũ, truy bắt vô số tội phạm buôn ma túy, mỗi khi bắt được một tên, việc đầu tiên anh làm là cầm tay bọn chúng sau đó dùng còng tay sáng ngời gô lại dẫn đi tra khảo. Vậy mà cho tới giờ vẫn chưa kẻ nào có bàn tay như đôi bạch ngọc giống người trước mặt, đẹp đẽ hơn hết thảy những bàn tay anh từng nhìn qua… Xúc cảm chạm vào nơi cổ tay mảnh dẻ khi trước bất chợt nổi lên trong lòng.

…Tưởng tượng, nếu đôi bàn tay này bị chính mình dùng còng tay màu bạc lạnh lùng khóa lại không biết sẽ phong tình đến mức nào… (Hmm sao lại thế này hả cảnh sát Ngô :))

Bàn tay vốn đang lắc chiếc chuông nhỏ đột nhiên duỗi ra huơ huơ trước mặt anh, là tay phải, từ khoảng cách này có thể thấy những vết chai mỏng giữa các đốt ngón tay và cổ tay, liếc mắt đã nhận ra đây là tay của người quanh năm cầm bút, cầm chuột. “Tiên sinh ? Ngô Diệc Phàm ?” Giọng nói trong trẻo cất lên mang theo nghi vấn nhàn nhạt.

…Nhất định là loại cấm dục mỹ cảm…

Người được gọi bỗng chốc hoàn hồn lại. Ôi ! Ngô Diệc Phàm mày đang nghĩ cái gì thế ! Người luôn luôn mang bộ dạng chính trực nào đó không khỏi chột dạ run lên: “Không có gì !”, chất giọng trầm thấp cũng không giấu nổi cảm giác xấu hổ.

Trương Nghệ Hưng thoáng do dự giây lát mới tin lời anh nói, lại cười híp mắt ôm Hữu Bạch Hổ đưa tới trước mặt Ngô Diệc Phàm, “Nào, đánh giá chút đi ~ Tôi thấy nó đẹp lắm !”

Ngô Diệc Phàm nhanh chóng nhìn lướt qua rồi thu lại ánh nhìn, “Ừ, nó đẹp lắm.” Trong phút chốc anh dường như không thể phân biệt được mình đang khen dây chuông đẹp hay tay người ta đẹp.

Hữu Bạch Hổ không quen đeo vòng, ngứa cổ mà không ngừng cựa quậy, tiếng chuông thanh thúy theo đó lập tức vang lên, Trương Nghệ Hưng thiếu điều muốn xỉu ngang xỉu dọc vì chiếc mèo đáng yêu này rồi. “Ngô Diệc Phàm ! Anh cho tôi mượn Hữu Bạch Hổ nuôi vài ngày đi !! Đúng lúc tôi vừa hoàn thành xong mấy dự án !”

Ngô Diệc Phàm nghe vậy liền tiện thể xua đi mấy suy nghĩ lung tung, cúi đầu cười nói: “Nhìn thế chứ nó nghịch lắm, cậu không trông nổi đâu”

“Tôi thấy nó rất ngoan ~” Cậu nhéo nhéo phần đệm thịt trên móng mèo, cảm giác mềm mềm siêu cấp dễ chịu luôn ! Nhịn không được nhéo thêm vài cái nữa. “Nhưng Hữu Bạch Hổ hình như rất thích lúc tôi cho nó ăn cơm mà ~”

“Nó chỉ thích ăn thôi…” Anh khom lưng cất nốt đống bát đĩa bẩn nói, “Khoảng thời gian trước tôi khá bận chưa kịp thay đồ ăn mới cho nên hôm qua nó bị đói cả ngày ~ Cái đồ tiểu bạch nhãn lang này không có thích người lạ…” Nhà hàng xóm tiên sinh sau khi dọn dẹp mọi thứ sắp xếp rất ngăn nắp khoa học, dễ dàng lấy đồ, không khó để phán đoán cách sử dụng đồ dạc trong nhà, chỉ cần ngẩng mặt lên là đã tìm thấy khăn lau tay.

Trương Nghệ Hưng thật sự có hơi bất ngờ: “Sao anh biết đấy là khăn lau tay ?”

“Bên cạnh bồn rửa bát có vắt một cái khăn, dựa vào hình dạng và độ dài của nó chắc chắn không phải dùng để rửa bát, đúng chứ ?.” Ngô Diêc Phàm ngứa tay phẩy phẩy chiếc khăn in hình lạc đà alpaca, giọng trêu chọc nói. Khóe môi khẽ cong lên làm dịu đi nét nghiên nghị bức người trên khuôn mặt anh tuấn, chứng tỏ tâm trạng anh đang rất tốt.

“Không hổ là cảnh sát ~” Cậu bật ngón cái tán thưởng.

Anh còn chưa kịp nói thêm, chuông điện thoại trong túi quần jean đã vang lên, cậu thức thời tránh sang phòng khách.

“Alo”

“…”

“Rồi, tôi tới ngay.”

Kết thúc cuộc hội thoại vỏn vẹn chỉ có bốn chữ khiến Trương Nghệ Hưng ý thức được hàng xóm nhà mình đối với cậu cực kỳ ! Siêu cấp ! Đặc biệt ! Tốt bụng. Anh ấy nói với mình thật nhiều nha ! Bọn họ giống như hai người bạn già cùng nhau ăn cơm ~ Mèo của người ta còn đang trong lòng mình nè ~

Ngô Diệc Phàm do dự một chút mới mở miệng nói: “Ngại quá, hôm nay có thể nhờ cậu trông Hữu Bạch Hổ một ngày không ? Đêm nay tôi có việc chắc không về được, trong đội có việc gấp.” Anh vốn còn muốn đưa mèo cưng đi khám, chẳng ngờ giờ lại phải làm phiền người khác — Tình huống bất ngờ thế này phần nào cũng khiến anh hơi xấu hổ.

Ngược lại Trương Nghệ hưng bên cạnh cười đến mặt mày cong cong, “Tôi đã bảo cứ để tôi trông Hữu Bạch Hổ vài ngày cho mà ~ Ngay cả ông trời cũng muốn giúp tôi ~ Anh mau đi đi ~ Không cần khách sáo !”

“Cảm ơn !” Nhận được lời hứa hẹn Ngô Diệc Phàm nhanh chóng xoay bước ra ngoài, chạy về nhà tùy tiện khoác thêm áo rồi bấm thang máy rời đi.

Cậu đứng trước cửa nhà nhìn bóng lưng vội vã của hàng xóm, không nhịn nổi mà nhìn chằm chằm Hữu Bạch Hổ đang nằm trong lòng cảm thán một câu: “Chủ của cưng bận rộn như vậy mà còn muốn nuôi cưng ~ Thật đúng là kỳ lạ ~”

Hữu Bạch Hổ vẻ mặt ngây thơ vô tội nghiêng nghiêng cái đầu lông xù.

Trương nghệ hưng lập tức ném thắc mắc vừa xong ra sau đầu, hai mắt sáng lên nhéo nhéo lỗ tai em mèo.

“Tao còn có vòng cổ xương cá nè ! Nơ bướm nè ! Cả dâu tây nhỏ nữa ! Chúng ta cùng nhau thử hết nào !”

Hết chương 10

Vòng cổ mèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com