Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

Tử Việt Ca là tác giả tiểu thuyết võ hiệp khá nổi tiếng mấy năm gần đây, dưới ngòi bút của vị này giang hồ được miêu tả vô cùng sống động, yêu hận tình thù rất rõ ràng, thu hút, cách hành văn nhẹ nhàng mà không mất đi phong thái, thật sự là một tác giả tốt hiếm gặp. Ngô Diệc Phàm khó có lúc rảnh rang ngồi đọc truyện cũng nhìn được các nhân vật của cậu ta đều sống tự do tiêu sái, tiêu diêu tự tại thì cảm thấy hâm mộ lắm. Tuy nhiên khuyết điểm duy nhất của người nọ lại không phải nhà văn chuyên nghiệp, thường xuyên viện đủ loại lý do tạm ngưng truyện, ba năm viết tận bảy cuốn mà chỉ hoàn thành có hai, quả thực khiến người ta tức điên.

"Lại dừng..." Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. cất điện thoại trong túi quần jean. Sau đó bỏ đồ ăn tiện lợi và mấy đĩa thức ăn vào tủ lạnh, bánh kem và đồ ăn cho mèo cất vào tủ bát, bánh quy và bia cất vào tủ lạnh nhỏ bên phải TV, nhân tiện chỉnh ổ cho đại boss nhà mình, xoa xoa đầu mèo cưng, cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ngoan, trông nhà cho tốt." Anh giơ tay nhìn đồng hồ, mười một giờ, vẫn kịp giờ đến giao ca với đồng nghiệp. Bởi mới nói cảnh sát đều là người số khổ mà ~

Trương Nghệ Hưng đang hâm nóng sữa tươi chuẩn bị đi ngủ, tai thính nghe tiếng cửa nhà đối diện mở ra một chút. Đã trễ vầy mà hàng xóm tiên sinh còn muốn ra ngoài ?

Cậu lén lút, rón rén áp người mình trên ván cửa nghe ngóng động tĩnh. Cảnh sát tiên sinh hình như nói chuyện cùng ai đó...Cảnh sát tiên sinh hình như đóng cửa...Cảnh sát tiên sinh hình như phải đi đâu đấy, đang đứng đợi thang máy...Cảnh sát tiên sinh hình như đi rồi ...

Í...Sai sai chỗ nào ta ?

Ngao ! Trương Nghệ Hưng cậu sao lại biến thành một kẻ biến thái chuyên môn rình rập người khác vậy nè ! Ý thức được tư thế bỉ ổi của mình bây giờ Trương tiên sinh lập tức xoay người đặt mông lên ghế sopha vò vò mặt. A a a a a ! Hôm nay chưa đủ mất mặt hay sao !! Ngày mai nhất định phải gặp cảnh sát tiên sinh nói rõ ~ Người ta chuyển tới đây hẳn hai tháng trời thế mà cậu cư nhiên còn không có hảo hảo chào hỏi tử tế nữa cơ !!!

Chờ một chút...Cảnh sát tiên sinh tên gì ấy nhở ? ...Ngô... Cái gì nhỉ...? Đổng chí Trương Nghệ Hưng hoàn toàn tự động lược bỏ hai lần tự giới thiệu của hàng xóm tiên sinh trong trí nhớ vứt sau đầu mất tiêu.

...Trương Nghệ Hưng mày vô phương cứu chữa thật rồi !!! Cảnh sát tiên sinh tôi có lỗi với anh !!! Cậu lại lần nữa lệ rơi đầy mặt (╥_╥)

Bất luận Trương Nghệ Hưng đầu bên kia ở nhà có xoắn xuýt quằn quại ra sao, Ngô Diệc Phàm hiện giờ đã an vị trên chiếc xe trông qua vô cùng tầm thường đỗ cuối đường tại D Thị gặm bánh bao.

"Phàm ca hôm nay tới sớm nha... Em tưởng anh kẹt chuyện gì hơn mười hai giờ hơn mới đến cơ...". Ngồi bên ghế phó lái là cậu thanh niên có vóc dáng thư sinh nho nhã yếu nhược mang gương mặt trẻ con khả ái. Ngô Diệc Phàm đột nhiên cảm thấy cậu ta lớn lên trắng trắng mềm mềm rất giống hàng xóm tiên sinh, nghe lời trêu trọc của cậu đồng nghiệp, anh không thèm để ý, dựa lưng vào ghế nỗ lực duỗi thẳng cặp giò dài ngoằng.

Đồng chí Biện Bạch Hiền à, anh mà có tới sớm thì chú mày cũng không có khả năng về sớm được đâu... Còn thái độ lồi lõm là anh báo lên trên đấy." Ngô Diệc Phàm dựa sát ghế móc ra gói thuốc lá, rút cho mình một điếu châm lửa hút.

Biện Bạch Hiền lập tức đảo mắt, bĩu môi, xoay người ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Hứ, đội trưởng anh hay lắm !!!

Buồn cười nhìn cậu nhóc bộc phát tính trẻ con, anh lắc đầu, nhả một vòng khói, "Được rồi, được rồi, đúng là quá tin người ~ chờ anh hút xong điếu này rồi về đi."

"Phàm ca anh thật tốt" (Giở mặt nhanh vcl :v) Biện Bạch Hiền đổi ngay trạng thái cười tươi như hoa. Cậu nhìn Ngô Diệc Phàm nhả ra hút vào điếu thuốc suy nghĩ trong chốc lát, điều chỉnh cơ mặt chút mới hỏi: "Ôi trời ơi ~ anh, nhà mới chuyển sang ổn chứ ? Đã hòa hảo với hàng xóm mới chưa ? Có ai tố cáo giờ làm việc và nghỉ ngơi của anh làm nhiễu loạn dân sinh không ?"

Hôm nay sao lại cùng hàng xóm tiên sinh có duyên thế cơ chứ... Ngô Diệc Phàm bật cười. "Tiểu tử chú quản nhiều chuyện thật đấy ~ muốn đến nhà anh kiểm tra không ?

Đương nhiên nếu anh không ngại, nhưng mà... Khụ, ho khan một cái...Em ngại a ~ Cái này không tiện đâu ~" Cậu đồng nghiệp nhìn anh nhướn mày liền nhanh chóng đổi giọng "Chẳng qua thấy anh chuyển đến lâu như vậy, em chỉ tò mò hỏi vài câu thôi ~"

"Tạm được, so với ký túc xá chỗ cục sắp xếp thì khá hơn nhiều, không ai đến quấy rầy hết." Anh búng điếu thuốc làm tàn rơi xuống đất, "Hàng xóm cũng không tệ, hai tháng gặp ba lần, hôm nay là lần đầu tiên nói chuyện, rất đàng hoàng, dễ ở chung."

Biện Bạch Hiền chế độ bát quái lập tức mode on nhoài người về phía trước, "Ồ wow~ hai tháng mới thấy ba lần á ! Quá khó gần rồi ! Anh nên thay đổi thời gian biểu của mình đi !

Ngô Diệc Phàm nghiêng đầu nhún vai: "Người ta còn khó gần gần hơn cả anh. Cậu ấy làm nghề tự do, lại rất trạch ..." Chợt nghĩ đến hôm nay lúc nhìn thấy hàng xóm mua một đống thức ăn, anh nhịn không được thở dài, "Hình như hơi ngốc nghếch...Anh nghi bây giờ có khi cậu ta quên mất tên anh rồi chưa biết chừng." Hoàn toàn không nghĩ tới câu nói của mình cư nhiên đoán trúng phóc.

"Ối trời ! Người ta không phải bị sắc đẹp của anh mê hoặc đó chứ ? Biện Bạch Hiền bên cạnh hiếu kỳ.

Ngô Diệc Phàm được xưng là cảnh sát ưu tú tại cục cảnh sát D thị, Khuôn mặt tiêu chuẩn như trong tiểu thuyết bước ra mày kiếm mắt sáng, dáng người cao gầy, mặc vào cảnh phục thì thật có thể làm điên đảo tất cả sinh vật giống cái từ tám tuổi cho đến tám mươi tuổi, ngay cả nam nhân cũng phải cam tâm tình nguyện cảm thán một tiếng đẹp trai quá.

"Mỹ sắc cái đầu nhà chú, anh là đàn ông." Ngô Diệc Phàm buồn cười nhìn Biện Bạch Hiền chớp chớp mắt kiểu cún con tội nghiệp: "Người ta cũng là nam mà."

"Phàm ca anh phải tuyệt đối tin tưởng nhan sắc mình có năng lực bẻ cong thẳng nam nha ! Biện Bạch Hiền cười híp mắt tiếp lời.

Lần này Ngô Diệc Phàm thực sự mỉm cười, ném đầu lọc thuốc ra ngoài cửa sổ, "Bọn anh còn chẳng gặp được mấy lần, ngồi đó mà nghĩ đến chuyện bẻ cong con nhà người ta." Ở đại đội phòng chống truy nã tội phạm ma túy năm năm, tính hướng của cậu ấy luôn là bí mật trong đội, hơn nữa đã có bạn trai thanh mai trúc mã, vừa hay anh lại cùng đối phương quen biết.

"Kèo này khả thi á ~ Em cố gắng muốn bẻ cong thẳng nam các anh từ lâu rồi, chứ không ai giống em chán lắm à." Cậu không ngượng ngùng nói.

Cười xoa xoa mái tóc đen ngắn mềm mại của cậu ta, Anh chế giễu: "Nếu anh mà cong thì chú mày cũng không phải gu của anh ! Hơn nữa anh không muốn ngày mai bị lôi cổ tới đại đội trinh thám uống trà."

"Hắn không dám đâu ~" Biện Bạch Hiền cười đến mặt mày cong cong, ánh mắt lấp lánh, mang theo hạnh phúc ngọt ngào không hề che giấu.

"Nhất chú đấy ~ biến đê biến đê ~ gần mười hai giờ rồi, còn chưa đi Kim Chung Nhân gọi anh bây giờ." Ngô Diệc Phàm lắc đầu cười đuổi cậu xuống xe.

Biện Bạch hiền cũng không khách khí với anh. Cười hắc hắc kéo cửa chuẩn bị xuống, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, thận trọng quay đầu về, "Đúng rồi, anh, đại tiểu thư vẫn luôn một mực hỏi địa chỉ nhà mới của anh..."

Ngô Diệc Phàm nhịn không được đầu đầy hắc tuyến, "Có gan cứ nói cho cô ấy biết, anh sẽ bóp chết đám bọn mày !!!"

"Yes sir !" Biện Bạch hiền lập tức cười híp mắt tung tăng nhảy xuống xe, bỏ lại Ngô Diệc Phàm đầy bất đắc dĩ và con xe mù mịt khói thuốc.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com