Chap 152: Sự quan tâm đặc biệt
Đợi đến lúc buổi trình diễn kết thúc, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Mọi người đều đứng lên nhiệt liệt dành tặng cho Vương Nguyên tràng phát tay, cũng đồng thời khen ngợi nhà thiết kế Mike.
Vương Nguyên cười cười nhìn Vương Tuấn Khải ngồi ở phía dưới sân khấu, vui sướng nhìn thấy sự tán thưởng trong ánh mắt anh. Đáy lòng căng lên như dây cung cuối cùng cũng được nới lỏng.
Sau khi cúi người chào chào cảm ơn, mới quay trở lại phía sau hậu trường.
.... .... ....
"Vương tổng quả nhiên có mắt nhìn thật đấy! Tuy chàng trai này là người mới, nhưng cũng chỉ có người mới mới thể hiện và lột tả được loại cảm giác tươi mát hồn nhiên này." Nhà tiết kế vang danh quốc tế ở bên cạnh nghiêng người qua cụng ly với anh.
"Quá khen rồi, đây đều là công lao của nhà thiết kế chúng tôi cả." Vương Tuấn Khải khiêm tốn trả lời, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay. Sau khi nói câu 'Xin lỗi không tiếp chuyện được' liền chuẩn bị đi đến hậu trường. Lát nữa còn buổi lễ chúc mừng, anh không thể vắng mặt.
Đứng dậy, bỗng nhiên tầm mắt bị một bóng dáng quen thuộc nào đó ở trong đám khách thu hút, bóng dáng ấy rất quen mắt.... Trong đầu tìm tòi một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra người đó là ai.
"Vương tổng, sao vậy?" Trần Lâm thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh, đi tới nhỏ giọng hỏi.
"Chúng ta có mời bà ấy sao?" Vương Tuấn Khải hất cằm hướng về phía người phụ nữ sang trọng nhưng ngồi lặng lẽ ở phía đối diện.
Buổi trình diễn kết thúc.
Mọi người lục tục đứng dậy, còn bà ta vẫn không nhúc nhích. Như bị đóng đinh ở hàng ghế ngồi, cứ thế ngỡ ngàng nhìn lên sân khấu.
Không, thay vì nói nhìn lên sân khấu, nên sửa lại là nhìn vị trí Vương Nguyên vừa mới xuất hiện thì đúng hơn.
Trong đáy mắt chất chứa đủ loại tình cảm phức tạp không hề che giấu. Như xúc động, như đau đớn khổ sở, còn có sự dằn vặt đấu tranh.
Trần Lâm ngoắc tay gọi một nhân viên ở bên cạnh tới, áp tai hỏi nhỏ mấy câu rồi mới quay lại báo cáo: "Vương tổng, nhân viên cũng không rõ người phụ nữ kia là ai, nhưng bà ta có thư mời."
Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, "Tôi biết rồi, cậu đi chuẩn bị lễ chúc mừng đi, tôi lập tức tới ngay."
"Vâng, tổng giám đốc." Trần Lâm đáp xong liền cúi đầu rời đi.
Vương Tuấn Khải híp mắt nhìn người phụ nữ đối diện. Trần Lâm không biết bà ấy là ai, nhưng anh biết rõ. Bước chân nặng nề đi tới hướng đối diện.
Đối phương lúc này đã định thần lại sau một hồi thẫn thờ. Bà ta đứng dậy, có vẻ như rất luyến tiếc nhìn mãi lên sân khấu, chầm chậm xoay người chuẩn bị rời đi.
"Phu nhân!" Vương Tuấn Khải lên tiếng gọi đối phương lại.
Đối phương ngừng bước, nghi ngờ ngoảnh mặt lại. Nhìn thấy Vương Tuấn Khải, bà ta lịch sự gật đầu chào, "Vương tổng, chúc mừng cậu."
"Phu nhân phải đi sao? Ở lại thêm lát nữa, chúng tôi chuẩn bị lễ chúc mừng, muốn mời tất cả mọi người cùng tham gia." Vương Tuấn Khải mặt không biến sắc quan sát người phụ nữ trước mắt. Phong thái kia, ngũ quan kia, đều có nét tương tự với Vương Nguyên.
"Cám ơn Vương tổng đã có lòng, nhưng rất xin lỗi, tôi đang vội."
Vương Tuấn Khải không lên tiếng giữ lại, chỉ nhìn vào bà nói thẳng. "Lần này phu nhân đến....Là đặc biệt muốn xem Vương Nguyên đúng không?"
Lời vừa nói ra, quả nhiên đối phương chững người lại. Vừa sợ vừa kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Vương Tuấn Khải, giống như đang dò hỏi vì sao anh biết được.
"Bà là vợ của chủ tịch Dịch, Bà Dịch?" Giọng điệu Vương Tuấn Khải mang tính chất dò hỏi, nhưng lời nói đã chứng minh sự chắc chắn.
Trong đáy mắt của đối phương vốn đang đấu tranh, dường như còn do dự xem mình có nên nói thật hay không. Nhưng.... Cuối cùng bà ta vẫn gật đầu.
"Cậu đoán không sai, Dịch Dương Thiên Duy chính là chồng tôi. Có điều, sao Vương tổng biết tôi đến xem Vương Nguyên?" Bà Dịch nghĩ đến một khả năng, nhất thời trong lòng căng thẳng, cũng tràn đầy chờ mong, "Là... Vương Nguyên nói cho cậu biết sao?" Trong mắt bà có sự thấp thỏm chờ mong, xen lẫn chút bối rối.
Vương Tuấn Khải nặng nề nhìn bà rồi lắc đầu. "Vương Nguyên không hề biết cô ngồi ở đây. Cháu nghĩ... nếu như cậu ấy biết mẹ mình đang âm thầm xem cậu ấy biểu diễn, nhất định cậu ấy sẽ xúc động mà khóc ngay trên sân khấu ấy."
"Cậu...Đã biết, tôi là mẹ của nó?" Bà Dịch mím chặt môi.
"Cháu thấy hình cô qua cuốn album của cậu ấy. Dù thời gian đã qua rất lâu nhưng muốn nhận ra cũng không khó."
Bà Dịch gật đầu. Bỗng như chìm vào quá khứ đã ngủ sâu trong ký ức, giữa mi tâm hiện lên cảm xúc phức tạp.
"Có thể nhìn ra, cậu thật lòng với Vương Nguyên. Nếu đổi lại là người khác, sau khi thấy rồi hẳn cũng không để trong lòng như vậy." Bà Dịch bùi ngùi cảm động.
Vương Tuấn Khải cũng không phủ nhận, "Cháu không quên, không đơn thuần chỉ vì cháu có lòng với Vương Nguyên. Mà là vì, Vương Nguyên và Chí Hoành đều luôn nhớ về cô."
Bà Dịch nhìn anh, dường như có chút không hiểu với lời nói này. Hai đứa con trai... Vẫn còn nhớ đến bà sao? Năm đó, bà đã bỏ lại chúng nó...
"Vương Nguyên rất nhớ cô. Lần đầu tiên ngã bệnh ở trước mặt cháu, mơ mơ màng màng nhưng cứ gọi cô suốt."
Bà Dịch hơi chấn động, quả thật bà không thể nào tưởng tượng nổi khi nghe vậy, "Chuyện này.... Là thật sao?" Môi bà run run, siết chặt túi xách trong tay.
Vương Tuấn Khải gật đầu, "Hai ngày trước, cháu còn hỏi cậu ấy, tại sao không giận cô vì đã bỏ rơi hai anh em cậu. Cậu ấy nói với cháu rằng, cậu ấy cũng từng rất giận cô, nhưng bây giờ chỉ có hy vọng và cầu nguyện. Cầu nguyện mong cô luôn có thể sống tốt."
Bà Dịch giật giật môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Vương Tuấn Khải nghiêm túc bình tĩnh nhìn bà nói tiếp, "Cháu không hiểu, nếu cô đã đến đây rồi vậy tại sao còn muốn né tránh Vương Nguyên. Đối với Vương Nguyên mà nói, chuyện này tàn nhẫn đến mức nào cô có biết không? Tuy Vương Nguyên và Chí Hoành đều không trách giận gì cô, nhưng cháu thật sự cảm thấy cô rất nhẫn tâm." Vương Tuấn Khải không kiềm chế được bất bình thay cho người con trai mình yêu thương.
Bà Dịch bị chỉ trách đến không còn lời nào để nói. Sao bà có thể không biết mình là người mẹ tàn nhẫn thế nào chứ?
"Suốt những năm qua, cô có biết Vương Nguyên và Chí Hoành đã sống như thế nào không? Vương Nguyên vừa học vừa làm đủ việc để bươn chải kiếm sống hết năm này sang năm khác, thậm chí không lâu trước đây hằng ngày còn phải dậy từ lúc năm giờ sáng để đi giao sữa khắp nơi cho người ta. Còn anh của cậu ấy... cũng bởi vì làm việc quá lao lực mà dẫn đến bị suy thận!"
"Cái.... Cái gì?" Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến sắc mặt bà Dịch trắng bệch. Mãi một lúc lâu mới có thể nghẹn ngào thì thào lặp lại: "Suy...Suy thận?"
"Đúng vậy! Hôm nay cô đã có được cuộc sống giàu sang như thế, vì sao vẫn không quay về nhận hai anh em họ? Là lo lắng hai người họ liên lụy đến cuộc sống của cô ư? Nếu như, năm đó chỉ cần cô chịu quay lại đưa hai anh em họ cùng đi, cháu nghĩ....Hai anh em cậu ấy sẽ không phải sống cơ cực khốn đốn suốt bao nhiêu năm qua như thế!" Những lời nói bất bình trách giận của Vương Tuấn Khải chẳng khác nào như roi da quất thẳng vào tim bà.
Hai hàng nước mắt thi nhau lăn dài xuống, bà khổ sở lắc đầu, "Không phải như cậu nghĩ đâu!"
Thấy bà như thế Vương Tuấn Khải cũng thấy chạnh lòng. Mím môi nói, "Có lẽ cô có nỗi khổ tâm, nhưng cháu hy vọng có một ngày cậu hãy giáp mặt giải thích rõ ràng với Vương Nguyên.Cậu ấy là người con rất tốt bụng và hiền lành, lúc nào cũng nhớ đến cô. Hiện giờ bệnh tình của Chí Hoành cũng đã khôi phục, không còn gì đáng ngại nữa." Anh dừng một chút, thấy bà Dịch thở hắt ra một hơi, "Cháu hy vọng bây giờ cô sẽ cùng cháu đến hậu trường để gặp Vương Nguyên một lần."
#Song Vương Khải Nguyên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com