Chương 19
Ăn xong đồ ăn sáng mà Lee Minhyung mua về, Lee Donghyuck tìm đại một lý do nào đó, đeo túi lên bỏ chạy. Suốt cả quãng đường về nhà tâm trí cậu vẫn lơ lửng đâu đâu, đi nhầm chuyến tàu ngược đường về nhà làm cậu tốn cả ba mươi phút lòng vòng.
Thật ra Lee Donghyuck không hề muốn ăn cháo gà phô mai gì đó, chỉ là đầu óc trống rỗng, chợt nhớ đến một món ăn bất kì từng thấy trên ứng dụng đặt đồ ăn vài hôm trước thôi.
Trước khi đi, ánh mắt Lee Minhyung nhìn cậu như muốn nói lại thôi, nhưng không giữ cậu lại. Thời gian còn sớm, cậu cũng không có việc gì cần làm, nhưng Lee Donghyuck biết rõ, nếu mình còn ở lại căn phòng đó, cho dù chỉ là một giây, sớm muộn gì giữa bọn họ cũng xảy ra một vài thứ. Cậu và Lee Minhyung không thể ở một mình trong một căn phòng kín lâu được, chỉ cần khoảng cách nhích lại gần một chút thôi, Lee Minhyung dùng ánh mắt hơi mập mờ nhìn cậu một cái, cậu sẽ chủ động đầu hàng.
Không có tiền đồ như vậy đấy.
Thế cho nên bất kể vì sao cái bình đầy sao giấy kia lại ở đó, cậu đâu thể mặt dày đi hỏi trước được. Mà cậu còn làm một việc càng mất mặt hơn nữa: lén lút bỏ cái bình đó vào túi đem về nhà. Chắc Lee Minhyung sẽ sớm phát hiện ra thôi? Nhưng đây vốn là thứ nên thuộc về mình mà.
"Là của mình..."
Lee Donghyuck đặt chiếc bình lên bàn, vòng hai tay ôm nó vào ngực như hôm báu vật quý giá nhất trên đời này. Nhắm mắt lại, dường như cậu có thể nghe Lee Minhyung thủ thỉ từng câu từng câu ngọt ngào ghi trong những mảnh giấy đó, từng lời từng lời chìm sâu vào tim cậu.
Trong ấn tượng của Lee Donghyuck, chỉ có một lần duy nhất, Lee Minhyung mới sến như vậy thôi.
Khi đó cậu được một bạn nữ lớp bên cạnh tỏ tình, mặc dù đến nay Lee Donghyuck vẫn nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc thì cô bé kia thích mình vì mình nhiều tiền hay vì mình ngốc nữa. Cô nàng tốn bao nhiêu công sức nghe ngóng được những món ăn vặt mà cậu thích, gói thành một chiếc hộp xinh đẹp đặt lên bàn học của cậu. Lee Donghyuck trông thấy cũng không nghĩ ngợi nhiều, cứ tưởng đó là đồ Lee Minhyung mua cho mình, ăn hết rồi mới phát hiện bức thư tình đặt dưới đáy hộp.
Tình cờ làm sao Lee Minhyung lại bắt gặp đúng lúc này, cậu ngồi đờ đẫn nhìn anh xụ mặt xuống, quay đầu bỏ đi, bất kể giải thích thế nào cũng không chịu nghe, mãi cho đến khi cậu nức nở gào "Lee Minhyung, anh còn như vậy thì cả đời em sẽ không để ý đến anh nữa đâu", người nọ mới chịu quay đầu lại. Đêm hôm đó, Lee Minhyung ôm cậu vào lòng hôn từ đầu đến chân, chỉ cần cậu thút thít một tiếng, anh sẽ nhẹ giọng nói xin lỗi, là do anh sợ, người khác cũng biết em đáng yêu, nếu như em vì chút ăn ngon đi theo người ta thì anh phải làm sao đây. Lee Donghyuck hoảng tới mức há hốc miệng, vội vàng dỗ dành anh, cậu nói: không có đâu, em chỉ là của một mình Minhyung thôi.
Về những ngôi sao giấy này, Lee Donghyuck chợt nhớ lại vài điều.
Mùa hè năm lớp mười một, thời tiết cũng nóng bức như thế này. Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ ồn ào tới mức làm người ta không thể tập trung nổi. Tan học rồi mà cậu còn bị Lee Minhyung giữ lại, miệng thì nói là ở lại để làm một vài việc cho lớp, nhưng thực ra là để làm lao động khổ sai thôi.
Giáo viên dạy tiếng Anh bị tai nạn gãy chân, các học sinh góp tiền mua thuốc bổ và hoa tươi để tặng, nhưng không biết ai đó nói làm thế này chán phèo, hay là chúng ta gấp một ngàn ngôi sao may mắn tặng cô đi, quần chúng ồn ào tỏ vẻ đồng ý, hào hứng đi mua dụng cụ, phân công hợp tác, nhưng ai ngờ trước khi đi thăm bệnh một ngày vẫn còn thiếu hơn ba trăm ngôi sao. Đương nhiên, lớp trưởng sẽ phải gánh vác trọng trách hoàn thành cho đủ rồi. Lee Minhyung vụng về, học giỏi bao nhiêu thì kém thủ công bấy nhiêu, hai người bọn họ luống cuống mãi mới làm xong. Trên đường về nhà, Lee Minhyung không nói không rằng, chẳng biết đang nghĩ gì nữa, mãi cho đến khi tiễn cậu về tới cửa nhà mới hỏi, nếu như anh tặng em thứ này, em có vui không? Cậu không cần nghĩ, thẳng thắn gật đầu điên cuồng.
Thật ra cậu không thích mấy ngôi sao đó lắm, cũng không mong đợi gì nhiều. Chỉ là vì, cái đêm sau cơn mưa hè ấy, không khí vừa nóng vừa oi bức, cậu như thấy được ánh sao lóe sáng trong mắt Lee Minhyung, cơ thể như được tiếp thêm nước tăng lực, từng tế bào đều sôi trào hạnh phúc. Thứ cậu muốn, cho tới bây giờ cũng chỉ là cái người tên Lee Minhyung này thôi...
Lee Donghyuck lại mở chiếc bình thủy tinh kia ra. Cậu không nỡ đọc hết những dòng chữ bí mật viết bên trong mấy ngôi sao ấy, nhưng sự tò mò lấn át lí trí, cậu cứ ngồi như vậy gỡ từng cái ra rồi gập lại như cũ.
Không biết mất bao nhiêu lâu mới đọc xong, chỉ biết hai tai Lee Donghyuck đã đỏ ửng.
"Đinh——"
Tiếng chuông báo của điện thoại đột ngột vang lên.
Thông báo của N app?
Lee Donghyuck vỗ vỗ mặt, mở màn hình, xem tin nhắn mới, anh Dưa chỉ viết một hàng chữ đơn giản: [Em ổn chứ?]
Cậu vuốt ve ốp điện thoại mãi, không trả lời. Mục bình luận dưới video kia đã loạn hết cả rồi. Ngày hôm qua cậu không để tâm thông tin trên mạng, cũng chẳng đăng ảnh chụp với steamer khác. Vậy mà chẳng biết các fan của cậu moi được tin tức từ đâu, đồn khắp nơi là hôm qua có lẽ cậu và anh Dưa đã gặp nhau rồi. Lúc này tất cả các chủ đề hot đều là [Hôm nay Haechanie và anh Dưa có kết hôn không?]
"Hừ..."
Lee Donghyuck đảo mắt một vòng, ngón tay di chuyển trên màn hình trả lời: [Em không sao, hôm qua cám ơn anh. Tối mai anh có rảnh không? Em muốn gặp anh, để cảm ơn anh ấy mà.]
Gửi.
Lại bồi thêm một câu: [Anh tới nhà em nhé?]
Khoan đã, thế này vẫn chưa đủ đáng yêu, không giống bộ dạng bình thường của mình chút nào... Phải nhắn kiểu gì để anh ta cảm thấy không thể từ chối mới được.
Xóa.
[Lần này anh tới nhà em chơi một lát có được không?]
Lee Donghyuck biết rõ rất nhiều thứ.
Kể cả việc người kia thích cậu nói chuyện bằng giọng điệu nào, âm thanh ra sao, lúc nhìn anh phải dùng ánh mắt kiểu gì, góc độ bao nhiêu cậu đều tính toán hết rồi. Cho dù trong lòng cay hơn ăn ớt nhưng cậu vẫn phải giả vờ đáng yêu ra vẻ yếu thế, mặc dù anh chưa từng nói, nhưng cậu chắc chắn anh sẽ rất thích, cậu biết mà.
Mãi mười phút sau bên kia mới đáp lại bằng một chữ.
[Được.]
Ngay sau đó là một cuộc điện thoại của Lee Minhyung bất ngờ gọi tới.
"Gì đây?"
"Về nhà rồi à?"
"Ừa, có gì không?"
"Không có gì. Chỉ là căn cứ sự việc lần này nên mới nhắc nhở em một câu... Sau này đừng tùy tiện gặp mặt người quen trên mạng."
"Hở? Sao anh lại... đột ngột thế."
"Em cứ nghe lời anh là được, cúp máy đây."
"Ơ?!"
Cái gì đấy trời? Lee Donghyuck mắng một câu đồ điên với cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình điện thoại, cậu ngồi xuống mép giường đấm một cái vào gối. Chợt nghĩ tới cảnh tượng bàng hoàng lúc cậu mở tủ quần áo của Lee Minhyung hồi sáng, Lee Donghyuck bỗng nghĩ ra một điều. Chẳng lẽ, đồ ngốc Lee Minhyung đang ghen tị?
Thế nhưng mà... Sao gì cũng ghen được thế hả?
Vậy thì mình phải tương kế tựu kế thôi.
Còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com