Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20 : Tin Dữ Nối Tiếp Tin Dữ

"Không, không phải! Vương gia, người phải tin tưởng ta!" Nhìn thấy hận ý trong mắt Long Trạch Cảnh Thiên, Mộ Dung Tâm Liên vội vàng biện giải cho mình. Không đợi Mộ Dung Tâm Liên kịp đụng đến tay áo mình, Long Trạch Cảnh Thiên đã phất tay đẩy nàng ra: "Cút— đừng để ta phỉ nhổ!"

"Vương gia...."Nam nhân vừa nãy còn ôn nhu cười với mình, hiện tại lại nhìn nàng một cách chán ghét, khiến Mộ Dung Tâm Liên không cách nào chấp nhận.

Không được! Đây đều là mưu ma chước quỷ của Mộ Dung Duẫn Nhi, Mộ Dung Duẫn Nhi chính bởi ghen tỵ vì nàng được vào Tĩnh Vương phủ cho nên bây giờ định chia rẽ nàng cùng Long Trạch Cảnh Thiên! Nàng không thể để cho Mộ Dung Duẫn Nhi thực hiện được âm mưu!

Không thể thuyết phục được Long Trạch Cảnh Thiên, Mộ Dung Tâm Liên chỉ có thể đem toàn bộ lửa giận đổ lên đầu đồng bọn của Mộ Dung Duẫn Nhi- Phỉ Thúy: "Phỉ Thúy, ta đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao lại thông đồng với Mộ Dung Duẫn Nhi hãm hại ta?"

"Nhị tiểu thư, ngươi nói gì đó?! Làm nhiều chuyện bỉ ổi như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống, không sợ báo ứng sao?" Hai mắt Phỉ Thúy sưng đỏ, khóc cực kỳ đáng thương: "Ngày đó, ngươi muốn giết ta, đại thiếu gia cũng chứng kiến, nếu công chúa không tin, có thể hỏi đại thiếu gia!"

Mộ Dung Thái vốn không tin chuyện này, nghĩ rằng Mộ Dung Duẫn Nhi muốn hãm hại Mộ Dung Tâm Liên, hắn định giúp Nhị nữ nhi, nhưng khi nghe Phỉ Thúy nhắc đến con trai cả của mình, hắn có chút do dự, không nhịn được nhìn về phía Mộ Dung Tuấn.

"Lời Phỉ Thúy nói là thật." Mộ Dung Tuấn đứng dậy, đem những chuyện ngày ấy mắt thấy tai nghe nói rõ rõ ràng ràng. Mộ Dung Tâm Liên không nghĩ đến, bình thường Mộ Dung Tuấn khinh thường Mộ Dung Duẫn Nhi nhất thế nhưng hôm nay lại đứng sau hỗ trợ nàng ta cắn ngược lại mình. Vì sao như vậy? Vì sao Mộ Dung Tuấn lại giúp cái phế vật Mộ Dung Duẫn Nhi kia?!

"Các ngươi sao lại nhắm vào ta? Vì sao lại nói xấu ta? Mộ Dung Duẫn Nhi, ngươi rốt cuộc đã dùng cái chiêu gì, khiến đại ca cũng bị ngươi mua chuộc, giúp ngươi nói dối?!"

Đến lúc này mà Mộ Dung Tâm Liên cũng không quên đả kích mình, Mộ Dung Duẫn Nhi thở dài: "Nhị tỷ, ta vừa ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi lại hận ta đến thế?"

"Vì sao?" Lời của Mộ Dung Duẫn Nhi gợi lại những chuyện cũ chôn dấu trong lòng Mộ Dung Tâm Liên.

Vì sao? Vì sao? Vô luận nguyên nhân như thế nào, nàng chính là chán ghét Mộ Dung Duẫn Nhi, chán ghét nàng ta dù chỉ là một phế vật, lại nhờ xuất thân cao quý mà có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, cho nên nàng ghét tất cả mọi thứ liên quan đến Mộ Dung Duẫn Nhi!

Hiện tại, khi mộng đẹp của nàng sắp thành sự thật, Mộ Dung Duẫn Nhi lại lôi ra mọi chuyện, vì sao Mộ Dung Duẫn Nhi luôn phá hỏng chuyện tốt của nàng? Chẳng lẽ trời phái Mộ Dung Duẫn Nhi đến, là để khắc chế nàng sao?!

Nhìn đến ánh mắt lạnh lùng như sương của Long Trạch Cảnh Thiên, Mộ Dung Tâm Liên rốt cuộc không thể khống chế được lý trí của mình nữa.

"Đúng vậy, ta chính là ghét ngươi! Ta hận ngươi! Người trừ bỏ có một mẫu thân xuất thân cao quý, cho ngươi thân phận cao quý, ngoài ra chẳng có gì cả. Rõ ràng chỉ là một phế vật, nhưng lại nhờ huyết thống cao quý, mà có thể trở thanh Tĩnh vương phi, dựa vào cái gì? Những lời đồn đãi là do ta bảo Phỉ Thúy truyền ra, công chúa đến chỗ ta cũng nghe không ít lời xấu, những điều đó đều do ta làm! Ta sống không tốt, cũng không để ngươi sống khá giả!"

Mộ Dung Tâm Liên lên cơn, khiến người ta giật mình không thôi. Chân tướng rõ ràng hết thảy, Long Trạch Vũ Nhi dù có ngu ngốc cỡ nào, cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự tình. Nếu không phải do Mộ Dung Tâm Liên nói lời kích động bên tai nàng, lật ngược phải trái, khiến nàng tin những lời đồn đãi về Mộ Dung Duẫn Nhi, khiến nàng hôm nay nháo loạn, trở thành cái đích cho mọi người chê cười!

Thân là công chúa của một nước, thế nhưng lại bị một cái thứ nữ xoay vòng đùa giỡn, bị nàng ta lợi dụng, còn vì nàng ta mà tự mình làm mất thể diện trước mặt sứ thần tam quốc, còn khiến Long Trạch Vũ đánh mất thái tuế trăm năm, còn vì vậy mà trở thành trò cười cho giới thượng lưu, những điều này khiến Long Trạch Vũ Nhi không thể nào tiếp thụ được.

"Mộ Dung Tâm Liên, bổn cung muốn giết ngươi!"

Long Trạch Vũ Nhi cảm thấy nhục nhã vạn phần, rút ra bảo kiếm, hướng về phía Mộ Dung Tâm Liên.

Bảo kiếm lóe lên ngân quang, kích thích thần kinh Mộ Dung Tâm Liên, cũng khiến nàng tỉnh táo lại. Trời ạ! Nàng vừa nói gì vậy? Nàng sao lại thừa nhận? Vì sao lúc nãy đối diện ánh mắt của Mộ Dung Duẫn Nhi, trong đầu nàng đột nhiên trống rỗng? Không kịp hiểu rõ nguyên nhân, Mộ Dung Tâm Liên lắc mình né tránh bảo kiếm trước mặt mình. Thấy Mộ Dung Tâm Liên trốn, Long Trạch Vũ Nhi thẹn quá hóa giận, lập tức phát ra đấu khí trên người, toàn thanh bao phủ trong ánh sáng màu cam.

Đối phương động sát khí, để tự bảo vệ mình, Mộ Dung Tâm Liên bất đắc dĩ bộc phát đấu khí trên người, lập tức một vòng màu vàng ôm lấy nàng.

"Binh binh!" Bảo kiếm cùng nhuyễn tiên quấn lấy nhau trên không trung, hai thân ảnh uyển chuyển cũng ngươi một chiêu ta một chiêu mà đấu, dây dưa trên không trung, động đến chỗ nào, chỗ đó lập tức hỗn độn. Những người khác thét chói tai, trốn đi, sợ bị hai người này làm bị thương, trong lúc nhất thời, ngự hoa viên loạn thành một đoàn.

"Phản rồi phản rồi!" Long Trạch Vũ tức giận đến râu tóc thẳng đuột, run run:"Còn không mau ngăn các nàng lại cho trẫm! Nhanh lên!"

Long Trạch Vũ vừa dứt lời, thân ảnh hai người kia liền hướng về phía đám phi tần trong cung, sau đó liền nghe một tiếng thét chói tai, Mộ Dung Tuyết Liên ôm bụng quỳ trên mặt đất, hai chân hiện lên phiến đỏ sẫm: "Hoàng, hoàng thượng, cứu lấy hài tử của nô tỳ!"

"Ái phi!" Lúc này, Long Trạch Vũ cũng nóng nãy, vội vã vọt đến bên người Mộ Dung Tuyết Liên, nắm chặt tay nàng: "Thái y! Truyền thái y!"

"Hoàng thượng...." Sắc mặt Mộ Dung Tuyết Liên tái nhợt, bàn tay thon dài cầm lấy y phục. Cảm nhận được dòng nhiệt ấm áp dưới thân, Mộ Dung Tuyết Liên hiện lên vẻ mặt hoảng sợ. Đứa bé này là tương lai an thân an phận của nàng a! Ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì! "Hoàng thượng, cứu, cứu con của chúng ta! Van cầu ngươi!"

Mỹ nhân không ngừng khóc, máu cũng không ngừng lan. Sắc mặt Long Trạch Vũ không ngừng xanh thêm: "Hỗn tướng! Còn không mau trói các nàng lại cho trẫm!"

Không đợi người khác kịp tách Mộ Dung Tâm Liên cùng Long Trạch Vũ Nhi ra, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, Long Trạch Vũ Nhi té thẳng xuống mặt đất, sắc mặt đỏ tím, cổ bị quấn bởi nhuyễn tiên của Mộ Dung Tâm Liên.

"Vũ nhi!" Đoan Mộc Tình nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Long Trạch Vũ Nhi, lại phát hiện nàng ta đã khí tuyệt thân vong! "Vũ nhi!"

"Đông—" Phía bên kia, Mộ Dung Tâm Liên cũng quỳ trên mặt đất, hạ thân nhiễm máu, bất quá máu đã chuyển sang màu đen: "Hài tử của ta! Hài tử của ta!" Mộ Dung Tâm Liên ôm lấy bụng: "Hài tử của ta!"

Trong lúc nhất thời, xung quanh dị thường hỗn loạn. Tất cả thái y trong thái y viện đều chạy đến lĩnh mệnh, những người khác đứng ở phía xa, không dám thở mạnh, bởi nhìn sắc mặt Long Trạch Vũ Nhi, đoán rằng nàng đã ra đi.

"Hoàng thượng thứ tội, hoàng tử, không giữ được...."

"Hoàng thượng thứ tội, công chúa không còn...."

"Hoàng thượng thứ tội, Trắc phi đẻ non...."

Tin xấu nối tiếp tin xấu đả kích Long Trạch Vũ. Khi nghe tin đứa nhỏ trong bụng không còn nữa, Mộ Dung Tuyết Liên lập tức kinh hô một tiếng, trực tiếp ngất đi. Đám thái y tiến lên ấn huyệt nhân trung* cho nàng, cho nàng ăn nhân sâm vụn, sau một hồi lâu, Mộ Dung Tuyết Liên dần chậm rãi tĩnh lại. (*huyệt giữa mũi và miệng)

"Ái phi—" Không có đứa nhỏ, Long Trạch Vũ cũng khó lòng chịu nổi. Hắn phi thường chờ mong sự xuất hiện của đứa bé này, không tưởng tượng được, điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

"Hoàng thượng!" Mộ Dung Tuyết Liên tựa vào lòng ngực Long Trạch Vũ, thương tâm muốn chết: "Hoàng thượng, người nhất định phải vì con của chúng ta báo thù! Nhất định phải báo thù cho con chúng ta a!"  

Mộ Dung Tuyết Liên luôn mồm hô báo thù, ánh mắt lại hung tợn nhìn chằm chằm Đoan Mộc Tình. Vì sao? Vì sao người gặp chuyện không may lại là nàng? Vì sao nàng ngậm đắng nuốt cay giữ gìn đứa nhỏ suốt 6 tháng nay lại không còn, mà Đoan Mộc Tình lại bình yên vô sự?!

"Được! Ái phi yên tâm, trẫm nhất định vì mẹ con hai người làm chủ!" Long Trạch Vũ rối loạn, chuyện xấu chồng chất mà đến, bên này còn chưa trấn an Mộ Dung Tuyết Liên tốt, bên kia Đoan Mộc Tình đã khóc lớn lên.

"Vũ nhi, Vũ nhi của ta, con tỉnh, tỉnh a! Con mau tỉnh lại a!" Đoan Mộc Tình ôm thi thể Long Trạch Vũ Nhi gào khóc: "Vũ nhi, Vũ nhi...."

Chỉ ngắn ngủn một khắc* đồng hồ, mất đi hai đứa con yêu quý, Long Trạch Vũ không nhịn được trợn mắt nhìn về phía Mộ Dung Tâm Liên, đều do nàng! Nếu không vì nàng, Long Trạch Vũ Nhi sẽ không chết, Mộ Dung Tuyết Liên cũng không sanh non! (*1 khắc=15p)

Cảm nhận được sát khí trong ánh mắt của Long Trạch Vũ, Mộ Dung Tâm Liên đi đến trước mặt Long Trạch Vũ, nặng nề dập đầu: "Hoành thượng, ta vô tội! Ta cũng mất đi con nhỏ, đó là tôn tử đầu tiên của ngài a!"

Lời của Mộ Dung Tâm Liên khiến Long Trạch Vũ đưa mắt nhìn về vệt máu thật dài phía sau nàng. Vệt máu kia không giống với vệt máu đỏ tươi của Mộ Dung Tuyết Liên, nó là một mảnh máu đen hồng. Xem ra trong đó có trá!

Long Trạch Vũ không tin lời nói của Mộ Dung Tâm Liên, trước kia không nghe tin về hoàng tôn của mình, lúc này ở đâu lại chui ra một hoàng tôn cơ chứ? Lập tức, Long Trạch Vũ triệu một thái y thâm niên đến kiểm tra thân thể cho Mộ Dung Tâm Liên, hắn phải biết chân tướng sự thật!

Thái y vuốt chòn râu, bắt mạnh cho Mộ Dung Tâm Liên, qua một hồi lâu, lại đổi sang tay phải, lại qua một hồi lâu, thái y đi đến trước mặt Long Trạch Vũ quỳ xuống.

"Hoàng thượng, Trắc phi Tĩnh vương ăn phải dược vật hoạt thai, cho nên đẻ non, hơn nữa dược vật này có tính rất ác liệt, thân mình Trắc phi bị thương, sợ là về sau không thể sinh được nữa—-"

"Dược vật hoạt thai?" Không chỉ Long Trạch Vũ, Mộ Dung Tâm Liên cũng ngây dại.

Nàng ăn cái gì? Vì sao lại như vậy? Mộ Dung Tâm Liên quên đi nỗi đau trên thân thể, cố gắng hồi tưởng lại từ lúc đi vào hoàng cung mình đã ăn gì, cuối cùng lại nghĩ tới điểm tâm cùng rượu ngon mà hoàng hậu đã ban cho mình!

"Chính ngươi! Là ngươi đúng không?!" Mộ Dung Tâm Liên cố gắng nâng thân mình đứng lên, đầu ngón tay run rẩy chỉ về phía Đoan Mộc Tình: "Ta chỉ ăn điểm tâm cùng uống rượu do ngươi ban, nhất định là ngươi! Đúng chứ?! Vì sao ngươi độc ác như vậy? Vì sao?"

Lời nói của Mộ Dung Tâm Liên hoàn toàn chọc giận Đoan Mộc Tình, nàng đứng dậy tát một cái lên mặt Mộ Dung Tâm Liên: "Ngươi là ai mà dám nói như vậy với bổn cung! Bổn cung còn chưa truy cứu tội danh giết hại công chúa của ngươi, ngươi lại vu oan bổn cung? Người đâu, còn không mau bắt tiện nhân này cho bổn cung!"

"Thái hậu giá lâm—-" Đúng lúc này, một đám người vây quanh một lão phụ nhân tóc hoa râm đang lại đây.

"Mẫu hậu, người sao lại đến đây?" Nhìn thấy Thượng Quan Phi Yến, Long Trạch Vũ vội vàng nghênh tiếp.

"Ai gia nghe nói có xảy ra chút chuyện nên đến xem." Nhìn thấy vệt máu trên mặt đất, Thượng Quan Phi Yến nhướng mày: "Sao lại thế này?"

"Mẫu hậu, người hãy thay nô tỳ làm chủ!" Đoan Mộc Tình quỳ gối trước mặt Thượng Quan Phi Yến, cuồng loạn khóc: "Vũ nhi chết rồi, mẫu hậu!"

"Cái gì?!" Nghe nói vậy, Thượng Quan Phi Yến mới nhìn đến Long Trạch Vũ Nhi đang nằm im trên đất, sắc mặt lập tức đại biến: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai ác độc, giết chết Vũ nhi của ai gia?"

"Hoàng tổ mẫu, thỉnh ngài thay cháu dâu làm chủ! Thỉnh ngài thay chắt trai của người làm chủ!" Thấy Đoan Mộc Tình hung hăng cáo trạng trước, Mộ Dung Tâm Liên quỳ gối trước mặt Thượng Quan Phi Yến. Trên người nàng toàn là vết máu, sắc mặt cũng vì đẻ non mà trở nên trắng bệch, nhìn qua thật đáng thương.

Chờ Thượng Quan Phi Yến biết rõ mọi chuyện đã xảy ra, quải trượng trong tay nặng nề đập trên mặt đất: "Ta! Mau điều tra thật kỹ cho ai gia! Vô Kỵ, ngươi tới!"

Hoàng thái hậu tự mình điều Thượng Quan Vô Kỵ đi điều tra rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, Đoan Mộc Tình không có mở miệng. Tứ đại thế gia, mình đến từ Đoan Mộc gia, Mộ Dung Tuyết Liên liên quan đến Mộ Dung gia. Về phần Bạch gia, cho tới bây giờ chỉ giỏi kinh thương, Thượng Quan Vô Kỵ thế nhưng chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Chỉ một lát sau, Thượng Quan Vô Kỵ liền tìm được cung nữ đưa điểm tâm cùng rượu cho Mộ Dung Tâm Liên, bất quá cung nữ này đã bị người diệt khẩu. Bầu không khí, bởi vì cái chết của một tiểu cung nữ mà đông thành một mảnh.

Đoan Mộc Tình phái người đưa điểm tâm cùng rượu ngon khiến cho Mộ Dung Tâm Liên đẻ non, hiện tại người này đã chết, khiến mọi người không thể không hoài nghi Đoan Mộc Tình: "Hoàng hậu, đây là chuyện gì?" Thượng Quan Phi Yến tuy rằng tuổi đã qua năm mươi, nhưng uy nghiêm vẫn còn đó.

"Mẫu hậu, nô tỳ không biết, nhất định là có người hãm hại nô tỳ." Đoan Mộc Tình cũng không nghĩ đến kết quả lại như thế này, chính là cái gì nàng cũng chưa làm!

"Nhất định là ngươi!" Mộ Dung Tâm Liên kêu lên.

Vừa nghĩ tại Đoan Mộc Tình, chính mình cũng không thể mang thai, Mộ Dung Tâm Liên liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Không thể sinh con, cho dù Long Trạch Cảnh Thiên về sau có sủng ái nàng đến cỡ nào, nàng cũng không có chỗ dựa. Huống chi Long Trạch Cảnh Thiên chán ghét nàng rõ ràng đến vậy, sau này nàng đừng hy vọng cuộc sống ở Tĩnh vương phủ có thể an lành trôi qua.

"Chính ngươi không có đứa nhỏ, cho nên ghen tị ta có đứa nhỏ, cho nên mới hại hắn!"

Mộ Dung Tâm Liên run rẩy, cảm xúc dị thường kích động: "Vừa rồi tôi tận mắt thấy công chúa làm thương hoàng quý phi nương nương, hại nàng sanh non, hiện tại ngươi lại hại ta không có con được. Nhất định là các ngươi không chịu nổi cảnh Mộ Dung gia ta phú quý, cho nên mới hạ độc thủ! Nhất định là như vậy!"

Không để người khác hiểu rõ mọi chuyện, Mộ Dung Tâm Liên liền vọt đến trước mặt Đoan Mộc Tình, ôm lấy Đoan Mộc Tình, cùng nàng ta lăn lộn đấu đá trên mặt đất, loạn thành một đoàn.

"Ngươi làm càn! Rõ ràng là ngươi giết Vũ nhi! Ngươi quả thực quá độc ác!" Đoan Mộc Tình cũng không chịu yếu thế, kéo lấy tóc Mộ Dung Tâm Liên.

"Quả thực không ra thể thống gì! Còn thể thống gì nữa chứ!" Một vị hoàng hậu, một vị trắc phi, hiện tại lại như hai người đàn bà chanh chua chửi nhau, thật sự quá mức mất thể diện! Mặt Long Trạch Vũ đỏ lên, tức giận đến không thở được: "Tách các nàng ra cho trẫm! Tách ra!"

Cũng không biết có phải do Đoan Mộc Tình xui xẻo hay là sao, khi tách hai người ra, Đoan Mộc Tình đạp phải làn váy của Mộ Dung Tâm Liên, tính luôn hai cung nữ đang kéo họ, tổng cộng bốn người ngã xuống, Đoan Mộc Tình xúi quẩy nhất, bị đặt dưới thân ba người kia.

"Ai nha—" Đầu gối Mộ Dung Tâm Liên vừa lúc động phải bụng Đoan Mộc Tình, ngay sau đó, Đoan Mộc Tình liền cảm thấy bụng đau nức, lập tức lấy hai tay ôm bụng, không nghĩ đến đã muộn, một cỗ chất lỏng nóng hầm hập theo đùi chảy ra.

"Hài tử của ta, hài tử của ta!" Nhìn thấy tình huống như vậy, Đoan Mộc Tình ngây người: "Thái y, thái y, mau tới, cứu, cứu hài tử của ta!"

Đoan Mộc Tình mang thai, là chuyện khiến mọi người phi thường kinh ngạc. Nguyên bản nàng dự định đợi đến khi thai nhi ổn định mới đem tin này nói cho Long Trạch Vũ, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Nương nương nén bi thương..." Thái y bắt mạch cho Đoan Mộc Tình, sau đó, lắc lắc đầu. Chỉ một câu, đã khiến hi vọng cuối cùng của Đoan Mộc Tình bay đi mất.

"Không! Con ta a—-" Đã trông ngóng đứa nhỏ này nhiều năm như vậy, thế nhưng thoáng chốc nó đã tan biến, Đoan Mộc Tình không thể nào chấp nhận được chuyện này, lắc đầu thét chói tai: "Không—–"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com