Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 : Phiền Toái Tìm Tới Cửa

Mộ Dung Duẫn Nhi khiêm thuận* khiến cho Đoan Mộc Tình cảm thấy thật khoái hoạt, đặc biệt một câu "thái tử" cuối cùng kia càng khiến cho Đoan Mộc Tình thêm thoải mái trong lòng, nàng vuốt ve bụng mình, giống như có thể lập tức hoài thai một nam hài, hơn nữa khi sinh hạ hắn có thể kế thừa hoàng vị. (*khiêm tốn+ nhún nhường)

"Khi bổn cung sinh hạ thái tử, người đầu tiên ta ban thưởng sẽ là ngươi!"

Đoan Mộc Tình trở lại Thanh Loan cung, vừa ngồi xuống, không bao lâu Long Trạch Vũ lại tới đây .

Nhìn Long Trạch Vũ đến, Đoan Mộc Tình cảm thấy thực kinh ngạc, chẳng lẽ nhanh như vậy hắn đã biết chuyện về Tấn Mặc? Nàng còn chưa tìm ra cách để giải thích về chuyện của Tấn Mặc đâu! Hoàng Thượng vốn cũng đã không hề yêu thích mình, nếu hắn lấy chuyện này làm cái cớ phán Đoan Mộc gia tội cấu kết Bắc Chu, vậy phải làm như thế nào cho phải?

Chỉ trong, những suy nghĩ rối loạn của Đoan Mộc Tình vòng một vòng lại một vòng, trong lòng bàn tay cũng bởi vì khẩn trương mà trở nên ướt át.

"Hoàng hậu, trẫm hôm nay đến có một việc muốn nói với ngươi." Chuyện mà Đoan Mộc Tình tưởng tượng cũng không có phát sinh, ngược Long Trạch Vũ lại dùng thái độ bình thường ngồi bên người nàng, đem tay nàng đặt vào lòng bàn tay của mình.

Động tác vô cùng thân thiết như vậy, khiến cho Đoan Mộc Tình sửng sốt. Đã bao nhiêu lâu rồi hắn mới thân thiết như vậy với nàng? Một năm, ba năm, hay là năm năm? Chính Đoan Mộc Tình cũng không nhớ rõ.

Long Trạch Vũ cũng không có nhận thấy được sự khác thường của Đoan Mộc Tình, hắn chỉ biết nghĩ đến chuyện khiến hắn phẫn nộ ,"Hôm nay trẫm nhận được cầu hôn thư của Bắc Chu, Hoàn Nhan Liệt muốn trẫm đem công chúa gả qua đó! Ngươi cũng biết, thực lực của nước ta căn bản không thể chống lại Bắc Chu!"

"Hoàn Nhan Liệt?" Không phải chuyện là chuyện mà mình suy đoán, Đoan Mộc Tình nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng lại nghĩ đến công chúa hoàng thất duy nhất đủ tuổi kết hôn, kia không phải nữ nhi thân sinh Long Trạch Vũ Nhi của mình sao, tâm tình của Đoan Mộc Tình lại lần nữa khẩn trương.

Nhìn đến nam nhân trước mắt này đã làm bạn với mình hơn mười năm, khẽ chau mày, Đoan Mộc Tình thật cẩn thận mở miệng,"Hoàng Thượng, người không phải muốn đem Vũ Nhi gả đi chứ? Nhưng mà so về tuổi tác, Hoàn Nhan Liệt có thể làm phụ thân nàng a!"

"Hoàng hậu, không phải như thế." Long Trạch Vũ đem Đoan Mộc Tình ôm vào trong ngực, cằm tựa vào vai Đoan Mộc Tình, thanh âm cũng trở nên khổ sở,"Hoàn Nhan Liệt muốn thay Nam Lân vương Lâm Thế Huân cầu thân! Nghe nói Lâm Thế Huân thân mình không tốt, Hoàn Nhan Liệt muốn cho công chúa thành thân, cấp cho Lâm Thế Huân để xung hỉ......"

"Không!" Nghe được từ Nam Lân vương Lâm Thế Huân này, tâm Đoan Mộc Tình lập tức xoắn thành một đoàn.

Gắn kết lại hết thảy mọi chuyện, Đoan Mộc Tình rốt cuộc cẩn thận suy nghĩ xem vì sao hôm nay Tấn Mặc lại lớn mật giả mạo như vậy mà đi gặp nàng, chẳng lẽ là thay chủ tử của mình nhìn xem nhạc mẫu tương lai? Thì ra là thế! Thì ra là thế a!

"Hoàng Thượng, không được a! Thiên hạ này không người nào không biết Nam Lân vương tính cách bạo lệ, đã khắc chết tám vị phu nhân trước. Nay Hoàn Nhan Liệt muốn chúng ta đem Vũ Nhi gả đi, kia không phải đem nàng đẩy xuống hố lửa sao!"

Nghĩ đến những lời đồn vềLâm Thế Huân, Đoan Mộc Tình không khỏi rùng mình một cái. Thị huyết, lãnh khốc, vô tình...... Để cho nữ nhi của nàng gả cho một người ma quỷ như vậy, nàng có chết cũng không đáp ứng!

Phản ứng của Đoan Mộc Tình không ngoài dự kiến của Long Trạch Vũ, nhưng là hắn không còn biện pháp nào khác a! Bắc Chu binh hùng tướng mạnh, Nam Lân vương Lâm Thế Huân lại dụng binh như thần, nếu không đáp ứng, vạn nhất chọc giận Bắc Chu, đến lúc đó bọn họ huy binh chinh phục nam, hậu quả thực là không tưởng!

"Hoàng hậu, trẫm cũng không muốn như vậy. Năm đó một trận Nhạn Đãng sơn đã khiến bốn mươi vạn nam đinh tinh tráng của Tây Kỳ thua thảm bại, tuy rằng qua mười lăm năm, nhưng quốc lực vừa mới được khôi phục, chúng ta không có năng lực chống lại cường đại Bắc Chu a –"

Lần đầu tiên Long Trạch Vũ có cảm giác thất bại, hắn không đủ tư cách để làm một vị phụ thân, rõ ràng biết đó là bẫy rập, là hố lửa, nhưng hắn vẫn là không thể không đẩy nữ nhi thân sinh của mình xuống đó, bởi vì hắn vô năng, không thể nói "Không" đối với yêu cầu của Hoàn Nhan Liệt.

"Hoàng hậu, trẫm thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi Vũ Nhi –"

"Không muốn!" Một thân ảnh màu vàng nhạt xông vào,"Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi không muốn gả cho Quỷ Vương! Không muốn gả cho hắn!"

"Vũ Nhi......" Nhìn thấy nữ nhi bộ dáng tràn đầy nước mắt của nữ nhi, trong lòng Đoan Mộc Tình đau đến không chịu nổi, lập tức giãy ra khỏi cái ôm của Long Trạch Vũ, đem Long Trạch Vũ Nhi ôm vào trong ngực,"Vũ Nhi, mẫu hậu sẽ không để ngươi gả cho hắn ! Sẽ không để ngươi gả cho hắn xung hỉ !"

"Hồ đồ!" Nghe được "lời vô vị" của Đoan Mộc Tình, Long Trạch Vũ mở miệng răn dạy,"Chẳng lẽ ngươi vì Vũ Nhi, không để ý tới an nguy của dân chúng Tây Kì quốc sao!"

"Phụ hoàng, vì sao cứ phải khư khư là nữ nhi?" Nghe xong lời Long Trạch Vũ nói, Long Trạch Vũ Nhi từ từ đứng lên.

"Phụ hoàng có thể sắc phong chi nữ của các đại thần làm công chúa, để cho nàng thay thế Vũ Nhi a! Trước kia không phải cũng có trường hợp như vậy sao? Vì sao không để nữ nhi của các đại thần gả đi! Bắc Chu chỉ nói là công chúa, cũng không có nói là công chúa mang huyết thống của hoàng thất a!" Một câu của Long Trạch Vũ Nhi, làm cho Long Trạch Vũ đang lâm vào khốn cảnh lập tức tươi tỉnh hẳn lên,"Đúng vậy! Có thể như thế! Trẫm như thế nào lại quên a! Là trẫm sơ xuất !"

Long Trạch Vũ nói như vậy, Đoan Mộc Tình lập tức nhận thấy được đây là một cơ hội lớn, phải rèn sắt khi còn nóng, củng cố ý nghĩ của hắn.

"Rốt cuộc để cho ai làm công chúa a?" Long Trạch Vũ tự hỏi mình vấn đề này, Đoan Mộc Tình cũng như vậy. Ngoại trừ tìm ở tứ đại thế gia còn có vương công quý tộc gia, muốn tìm chọn một người thích hợp, thật đúng là không dễ dàng.

Đột nhiên, trong đầu Đoan Mộc Tình hiện lên một bóng người, Mộ Dung Duẫn Nhi, tâm tư suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục Đoan Mộc Tình hạ quyết định đem Mộ Dung Duẫn Nhi đi làm "Kẻ chết thay".

"Hoàng Thượng, trong lòng nô tì nghĩ có một người thích hợp."

Đoan Mộc Tình vẫy tay đối Long Trạch Vũ Nhi bảo nàng đi xuống, chính mình đi tới bên người Long Trạch Vũ, đem chuyện đã xảy ra hôm nay ở Đoan Mộc phủ nói một lần, bất quá che giấu chuyện Mộ Dung Duẫn Nhi tặng cho nàng Dục Tử Hoàn.

"Cảnh Thiên viết [Thư từ hôn]?"

Nghe tới chuyện Long Trạch Cảnh Thiên hưu Mộ Dung Duẫn Nhi, Long Trạch Vũ có chút kinh ngạc, kinh ngạc rất nhiều, nhưng hắn lại không muốn tìm hiểu nguyên nhân của phương diện này. Con của mình, hắn vẫn là hiểu nhất, hắn ta tâm cao khí ngạo như vậy, làm sao có thể thú một cái thê tử là phế vật về!

"Hưu cũng tốt! Bất quá, tựa hồ thanh danh Mộ Dung Duẫn Nhi không tốt lắm, nếu để cho nàng gả đi, trẫm sẽ lo lắng bên kia không đáp ứng –"

"Hoàng Thượng, cùng lắm thì chúng ta cấp cho nàng nhiều của hồi môn. Núi cao đường xa, chờ chuyện tình bên này rơi vào tai Bắc Chu, nàng đã sớm gả đi rồi, có thể sống qua đêm tân hôn hay không mới là vấn đề chính a!"

Đoan Mộc Tình chủ động kéo Long Trạch Vũ, thanh âm cũng dị thường ôn nhu. Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng Đoan Mộc Tình lại có ý nghĩ khác.

Nàng ước gì tiếng xấu Mộ DungDuẫn Nhi lan xa, làm cho Lâm Thế Huân sớm một chút biết nàng là một hưu phụ. Đến lúc Bắc Chu truy cứu, nàng có thể quang minh chính đại nói bị Mộ Dung gia lừa gạt, đến lúc đó xem Long Trạch Vũ còn có thể che chở Mộ Dung gia được nữa không! Mộ Dung gia suy tàn, nàng thật muốn nhìn xem thử tiện nhân Mộ Dung Tuyết Liên kia còn diễu võ dương oai như thế nào ở trong cung!

Nghe Đoan Mộc Tình nói như vậy, tâm tình Long Trạch Vũ tốt lên, vừa rồi hắn vẫn cho đây là vấn đề khó giải quyết, hiện tại hóa ra mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, Long Trạch Vũ đã hoàn toàn tiếp nhận đề nghị của Đoan Mộc Tình."Tình nhi, ngươi thật sự là hoàng hậu tốt của trẫm a! Tối hôm nay trẫm sẽ nghỉ ngơi ở nơi này !"  

Theo một mức độ nào đó, hành vi của Long Trạch Vũ được cho là trái ngược với nhân tình thông thường.

Vừa nghe Long Trạch Vũ muốn ở lại Thanh Loan cung hôm nay, tâm tình Đoan Mộc Tình lập tức vui vẻ hẳn lên. Cơ hội nàng được ân sủng không nhiều lắm, phải nắm chặt cơ hội lần này! Đúng! Nhất định phải ăn Dục Tử Hoàn vào! Cố gắng tạo người! (Syl: sinh em bé mà cứ như chế tạo robot ấy =.=)

Qua giờ ngọ, toàn bộ trong kinh thành đều loan truyền tin Tam tiểu thư Mộ Dung phủ bị Long Trạch Cảnh Thiên hưu. Còn chưa gả, Long Trạch Cảnh Thiên đã viết [ Thư từ hôn ], hơn nữa còn là Tĩnh vương gia dùng máu viết thành , Mộ Dung Duẫn Nhi lại trở thành thành "Nhân vật phong vân của năm".

"Tiểu thư, truyện viết về việc người bị hưu, hiện tại bán hết sạch, chỉ còn có mười bản –"

Trong Thúy trúc viên, cái miệng nhỏ nhắn của Tô Mi vẫn liếng thoắt không ngừng.

"Giả thiết được nhiều người tin nhất là, người cùng tình lang là Liên công tử có đứa nhỏ hai tuổi, các ngươi vụng trộm hẹn hò ở Đoan Mộc phủ, kết quả bị Tĩnh vương bắt gian tại giường, hắn tức giận đến mức phun một ngụm huyết ở trên tường, cuối cùng phẫn hận không thôi, dùng máu tươi có chứa lệ của chính mình viết xuống huyết thư."

"Phốc –" Mộ Dung Duẫn Nhi đang ăn dưa hấu, liền phun một ngụm lên mặt Tô Mi. Tinh tinh điểm điểm, có vài hạt màu đen.

"Khụ khụ, Tô Mi, thực xin lỗi a!" Mộ Dung Duẫn Nhi cười cười lau mặt cho Tô Mi,"Ta thật sự là không nghĩ tới sẽ gây ra tiếng vang lớn như vậy. Nay ta coi như là danh chấn kinh thành......"

Tin tức bay tới Lan Hương viện, mẫu tử Lưu Yên Chi cùng Mộ Dung Thanh Liên mừng rỡ không thôi,"Thanh nhi, hiện tại thanh danh Nhị tiểu thư đã bị hủy, nay Tam tiểu thư cũng bị hủy, tiểu thư quý giá nhất trong tướng phủ chúng ta hiện chính là ngươi ! Ngươi cần phải hảo hảo, hăng hái tranh giành, về sau câu một con rùa vàng về a!"

"Nương –" Mộ Dung Thanh Liên thẹn thùng dậm chân, hai gò má ửng đỏ,"Nữ nhi còn nhỏ!"

"Cái gì còn nhỏ a, cuối năm ngươi liền mười lăm tuổi, có thể lập gia đình rôig!" Lưu Yên Chi ôm nữ nhi bảo bối, cẩn thận đánh giá, càng xem càng cảm thấy bảo bối nhà mình là xinh đẹp nhất.

"Thanh niên tuấn tài ai cũng thích ngươi, nhưng nữ nhi của ta nhất định phải gả cho nhân trung chi long mới được! Long Trạch Cảnh Thiên là cái gì, có thể lên làm thái tử được hay không vẫn là vấn đề. Nương nói với ngươi, ngươi mến mở rộng tầm mắt, không cần nhìn chằm chằm nam nhân Tây Kì quốc. Tứ quốc tranh tài, cấ vương công quý tộc hoàng tử đều tụ hội, chỉ cần ngươi tham gia tứ quốc tranh tài, nhất định sẽ tìm được lang quân như ý. Thanh nhi, ngươi có hiểu không?"

"Ân!" Mộ Dung Thanh Liên biết ý nghĩ của Lưu Yên Chi, trong tứ quốc Tây Kì quốc nhỏ nhất, nàng cũng sẽ không giống Mộ Dung Tuyết Liên như vậy tầm mắt nhỏ hẹp, chỉ mong làm Hoàng quý phi Tây Kì quốc là đã thỏa mãn.

Mẫu tử ở Lan hương viện vì tương lai tốt đẹp của Mộ Dung Thanh Liên mà mơ mộng.

Tại Ngẫu Hương viện, Mộ Dung Tâm Liên mang Phỉ Thúy theo, hùng hổ tiến đến Thúy trúc viên.

Mấy ngày nay "Tĩnh dưỡng", Mộ Dung Tâm Liên hảo hảo đem chuyện phát sinh ở cái đêm ngắm trăng ở ngọn tiểu đình giữa hồ suy nghĩ tỉ mỉ một lần, hơn nữa còn có chuyện của Phỉ Thúy cùng với Mộ Dung Duẫn Nhi, rồi sau đó là"Trận chiến" giữa nàng và Mộ Dung Thanh Liên với cái âm thanh quỷ dị kia, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Mộ Dung Tâm Liên đem nguyên nhân vấn đề đổ hết lên trên người Mộ Dung Duẫn Nhi.

Nhất định là cái phế vật kia giở trò quỷ! Tuy rằng sau này, Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn giữ bộ bộ dáng khúm núm, nhưng mà những chuyện cùng nàng có liên quan đều bị lệch hướng khỏi kế hoạch nguyên bản. Năm năm nay nhất định đã xảy ra sự tình gì, phế vật này thế nhưng bỗng trở nên thông minh.

Mộ Dung Tâm Liên vốn sớm nghĩ muốn tìm Mộ Dung Duẫn Nhi gây phiền toái, nhưng ngại thân phận "Tĩnh vương phi" của Mộ Dung Duẫn Nhi, với lại sau chuyện của Trịnh Mẫn cùng giai đoạn mẫn cảm vừa qua, nàng không muốn tự mình chuốc thêm rắc rối.

Nhưng mà nay, Mộ Dung Duẫn Nhi chưa gả đã bị chồng ruồng bỏ, cho dù Mộ Dung Tâm Liên giết chết Mộ DungDuẫn Nhi, Mộ Dung Thái cũng sẽ không có dị nghị gì. Dù sao, một nữ nhi có dung mạo tuyệt sắc so với một cái phế vật bị chồng hưu thì vẫn có giá trị hơn!

"Mộ Dung Duẫn Nhi, ngươi lăn ra đây cho ta!"

Mộ Dung Tâm Liên vừa mới tiến vào Thúy trúc viên, bảo Phỉ Thúy đứng ở đại môn. Nàng đã sớm đi hỏi thăm, lúc này Mộ Dung Thái cũng không có ở trong phủ, buổi chiều đã bị Hoàng Thượng tuyên vào hoàng cung. Chắc là trong cung đã biết chuyện gièm pha của Mộ Dung Duẫn Nhi ấy mà!

Hiện tại Mộ Dung Thái khẳng định đối Mộ DungDuẫn Nhi hận nghiến răng nghiến lợi, hắn là người sĩ diện như vậy, có một nữ nhi không ra gì như vậy, chắc có lẽ rất khao khát muốn bóp chết nàng . Đổi lại mà nói, vô luận hôm nay nàng đối với Mộ Dung Duẫn Nhi như thế nào, Mộ Dung Thái cũng sẽ không phản đối .

"Chó dại ở đâu đến a!" Một tiếng nói lười biếng rơi vào tai Mộ Dung Tâm Liên, tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy người, cuối cùng Mộ Dung Tâm Liên ngẩng đầu, mới nhìn thấy Mộ Dung Duẫn Nhi nằm trên nóc nhà phơi nắng.

Một mái tóc đen dài để xõa trên ngực, Mộ Dung Duẫn Nhi một tay dựa vào gối đầu, một bàn tay khác cầm quạt lông huơ huơ, Tô Mi bên người dùng muỗng nhỏ uy nàng ăn kem mật đào tươi, mặt khác Tố Nguyệt một bên lại cầm một cái ô mỏng, che nắng cho Mộ Dung Duẫn Nhi.

Lại nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, hoàn toàn là một bộ dáng nhàn nhã tự đắc, không nhìn ra được nửa phần khổ sở.

"A, nhị tỷ tỷ, nguyên lai là ngươi đến rồi a! Ánh mắt muội thật sự là không tốt, nên nhìn lầm rồi! Thật xin lỗi !" Mộ Dung Duẫn Nhi miệng nói "Xin lỗi", nhưng trên mặt lại không có một chút cảm giác hối tội, tính nhát gan trong ngày thường một chút cũng không thấy, Mộ Dung Tâm Liên một trận kinh ngạc. Hay là, đây mới là bộ dáng nàng vốn có? Trước đây khiêm tốn cùng kính cẩn nghe theo toàn bộ đều là giả vờ?

"Mộ DungDuẫn Nhi, chuyện của nương ta có phải hay không cùng ngươi có liên quan?"

Nghĩ như vậy, Mộ Dung Tâm Liên càng thêm khẳng định Trịnh Mẫn chính là bị Mộ Dung Duẫn Nhi  hại. Hình ảnh mẫu thân chết thảm lại hiện ra trước mắt Mộ Dung Tâm Liên, nàng nắm chặt roi, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Dung Duẫn Nhi.

Đối với lời chất vấn của Mộ Dung Tâm Liên, Mộ Dung Duẫn Nhi tựa hồ như không nghe được, ngược lại cầm lấy cái chén, hút một ngụm kem mật đào tươi rất lớn,"Tô Mi, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt a! Lần sau lấy nho làm kem tươi nha! Ta thích ngọt !"

"Dạ, tiểu thư!" Tô Mi cố nén cười, tiếp nhận quạt lông trong tay Mộ Dung Duẫn Nhi, nhẹ nhàng quạt mát cho tiểu thư.

"Tiện nhân!"

Bị Mộ Dung Duẫn Nhi lờ đi, Mộ Dung Tâm Liên tức giận không thôi, hai chân nhẹ điểm, nhảy lên trên nóc nhà,"Ngươi còn nghĩ rằng mình còn là Tĩnh vương phi sao? Ngươi đã bị hưu, là kẻ bị chồng ruồng bỏ nổi tiếng khắp kinh thành!"

"Tiếp đó thì sao –" Mộ Dung Duẫn Nhi ngẩng đầu, híp mắt, đáy mắt trong trẻo một mảnh, tựa hồ cũng không vì này chuyện này mà khổ sở.

Nàng vì sao không xấu hổ và giận dữ? Chuyện như vậy, bị người ta nói thành như vậy, nàng không phải nên khóc rống rơi nước mắt, không phải là nên đi tìm cái chết sao? Vì sao nàng còn thích ý như vậy, còn bình tĩnh như vậy? Thật khiến Mộ Dung Tâm Liên cảm thấy khó hiểu.

Bất quá, thời điểm nghĩ đến từ "tìm cái chết" này, Mộ Dung Tâm Liên bỗng nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng. Đúng vậy! Nếu nàng trực tiếp giết Mộ Dung Duẫn Nhi, sau đó tuyên bố với bên ngoài là Mộ Dung Duẫn Nhi xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, tự tử mà chết, như vậy sẽ không có người hoài nghi điểm này.

Ánh mắt ác độc của Mộ Dung Tâm Liên đã bán đứng ý nghĩ trong nội tâm nàng, Mộ Dung Duẫn Nhi cười cười, làm bộ như không biết.

Tô Nguyệt đã báo cáo nhất thanh nhị sở những việc làm gần đây của Mộ Dung Tâm Liên, bất quá chỉ có chút võ công mèo cào, nhưng tâm địa lại độc như rắn rết, Mộ Dung Duẫn Nhi một chút cũng không lo lắng chuyện nàng ta dám làm với mình.

Luận võ công, Mộ Dung Tâm Liên không bằng một cái ngón út của nàng, xét về độ tàn nhẫn, trên thế giới này còn có ai có thể hợp với hai từ này hơn Độc Tiên Nhi nàng đây –

"Quả nhiên vô liêm sỉ y như lời đồn! Mộ Dung Duẫn Nhi, là tỷ tỷ, hôm nay ta không dạy lại ngươi thì thật hổ thẹn với lương tâm!"

Miệng nói, tay động, nhuyễn tiên của Mộ Dung Tâm Liên không chút lưu tình bay về phía gò má Mộ Dung Duẫn Nhi. Nhìn thấy nhuyễn tiên mỗi lúc một gần mặt của Mộ Dung Duẫn Nhi, nụ cười của Mộ Dung Tâm Liên cũng theo đó càng âm độc. Nương, hôm nay nữ nhi sẽ giết phế vật này để trả thù cho người.

"Ba–" Khi Mộ Dung Tâm Liên còn đang mơ mộng viển vông, trên mặt bỗng đau, một vệt máu chảy từ mắt trái kéo xuống khóe môi nàng ta.

Quái! Roi nàng vung thế nhưng có thể chạy vòng, quật ngược lên mặt mình! Chuyện gì đang xảy ra?! Mộ Dung Tâm Liên khẽ vuốt vết thương, hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.

"Ai nha!" Tô Mi che miệng, kinh ngạc kêu lên:" Nhị tiểu thư, không nghĩ đến ngươi lại có khuynh hướng tự ngược đãi nha, rãnh rỗi lại lấy roi quất mình. Chẳng lẽ, ngươi thích vậy? Thế phu quân sau này của ngươi thật là có phúc a."

"Xuy!" Lời nói của Tô Mi khiến Mộ Dung Duẫn Nhi phì cười.

Trong đầu Mộ Dung Duẫn Nhi thoáng chốc hiện lên hình ảnh Mộ Dung Tâm Liên buộc Long Trạch Cảnh Thiên thành cái bánh chưng, một chân mạnh mẽ đạp trên lưng hắn, trong tay quơ quơ roi da, lời nói hành động đều thể hiện bộ dáng "Gọi ta là nữ vương"....

"Ngươi!" Nghe Tô Mi nói móc như vậy, Mộ Dung Tâm Liên biết chắc roi này là do các nàng động tay động chân, nếu không sẽ không dừng trên người mình.

Mộ Dung Tâm Liên không sợ ma quỉ mà tiếp tục quơ roi về phía Mộ Dung Duẫn Nhi, roi da mềm mại tựa như độc xà uốn éo trên không trung, quật thẳng về hướng Mộ Dung Duẫn Nhi, nhưng mà đến khi roi da chỉ cách Mộ Dung Duẫn Nhi một tấc, bỗng nhiên như gặp phải một bức tường trong suốt, lại bắn ngược trở về.

Một roi này mang theo toàn bộ khí lực từ khi bú sữa mẹ của Mộ Dung Tâm Liên, kết quả còn thê thảm hơn hồi nãy, nàng xuất bao nhiêu lực, thì nhận lại bấy nhiêu. Tiếng "Ba" lại vang lên lần nữa, trên má phải của Mộ Dung Tâm Liên xuất hiện thêm một vết roi hoàn toàn tương xứng với bên má trái, nhìn qua tựa như chữ "Bát." ("八)

"Chậc chậc chậc, Nhị tỷ, ngươi không phải luôn rất để ý đến dung mạo của mình sao? Hôm nay rốt cuộc là bị cái gì kích thích mà lại "không cần mặt mũi*" như vậy?" (* đồng âm với không biết xấu hổ....77 chơi chữ)

Một câu "không biết xấu hổ" mà Mộ DungDuẫn Nhi trêu chọc đã hoàn toàn khiến Mộ Dung Tâm Liên bùng nổ:" Phế vật, ngươi mới không biết xấu hổ! Chuyện tư tình của ngươi cùng Liên công tử đã sớm truyền khắp kinh thành, ta xem ngươi về sau còn gặp người kiểu gì! Ngươi sao không đi tự tử đi cơ chứ, nếu ngươi sợ chết, vậy ta đây không ngại tiễn ngươi một đoạn đường."

"A–" Mộ Dung Duẫn Nhi cười cười vươn tay, Tố Nguyệt lập tức dùng khăn ướt tinh tế lau mười ngón tay dính chút nước trái cây của nàng thật sạch sẽ, sau đó lại cẩn thận đem nhũ cao* thoa đều lên. (*kem dưỡng từ sữa)

Bộ dáng trung thành, tận tụy của Tố Nguyệt khiến cho Mộ Dung Tâm Liên không nhịn được mà so sánh nàng ta với các nha đầu của mình, càng nghĩ, lòng nàng càng thêm hận Mộ Dung Duẫn Nhi, không ngờ thủ hạ của phế vật này lại đối tốt với nàng như vậy, nàng có tài đức gì, xứng để cho họ hầu hạ như thế?!

"Nhị tỷ, có điều, so với ta, kẻ dùng gian kế hãm hại ca ca cùng muội muội ruột thịt lại càng không biết xấu hổ! Hay là hai chúng ta lập một cái lôi đài trong kinh thành, để cho toàn bộ dân chúng nơi đây xem xem người nào không biết xấu hổ hơn?"

"Ngươi—-" Sắc mặt Mộ Dung Tâm Liên trở nên xanh mét.

Quả nhiên, hết thảy đều là do Mộ Dung Duẫn Nhi giở trò quỷ, nàng ta đã sớm biết kế hoạch của mình, thế nên mới tráo mận đổi đào, đem Trịnh Mẫn trở thành "kẻ thay thế".

Vừa nghĩ đến bộ dáng chết thảm của Trịnh Mẫn, cùng một loạt hậu quả do đó mà ra, Mộ Dung Tâm Liên hận không thể xé nát Mộ Dung Duẫn Nhi ra đem cho chó ăn. Mẫu thân của nàng không còn, hình tượng mà nàng cất công gìn giữ cũng mất, nhân duyên tốt đẹp cũng bay theo, tất cả đều bởi vì Mộ Dung Duẫn Nhi chết tiệt đang ở trước mặt mình kia!

"Mộ Dung Duẫn Nhi, ta muốn giết ngươi!" Mộ Dung Tâm Liên rốt cuộc không kiềm được tức giận, quơ roi về phía Mộ Dung Duẫn Nhi. Hiện tại nàng không hề "hàm súc" giống như lúc nãy, mà xuất hết đấu khí trong cơ thể, cả người bao phủ một mảnh ánh sáng màu vàng kim, đây là đấu khí tượng trưng cho Tam đoạn.

"Là Tam đoạn à?" Mộ Dung Duẫn Nhi lười biếng ngáp một cái, Tô Mi cùng Tố Nguyệt ở bên cạnh cũng đồng loạt bày ra bộ dáng khinh thường. Bất quá chỉ là một Tam đoạn võ giả nho nhỏ, cũng dám kiêu ngạo trước mặt tiểu thư? Đầu óc của Mộ Dung Tâm Liên hẳn là đã bị lừa đá.

Võ học ở thế giới này chia làm chín đoạn, biểu trưng bởi các đấu khí có màu sắc khác nhau. Từ Nhất đoạn đến Thất đoạn lần lượt l được phân biệt bởi các đấu khí màu: hồng, cam, vàng, xanh lá, xanh lam, tím. Bát đoạn là màu trắng tao nhã, Cửu đoạn cao quý là màu đen.

Bình thường, mọi người đều rất quý trọng đấu khí trong cơ thể mình, sẽ không dễ dàng để nó xuất hiện. Mặc dù lần trước Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên đánh nhau đến khí thế ngất trời, cũng bất quá là ngươi xuất một chiêu ta trả một chiêu kiểu "Văn đấu".

Bởi vì kết quả sau khi phát ra đấu khí chính là thân thể mềm nhũn, cần tĩnh dưỡng thật lâu mới có thể khôi phục, cho nên trừ phi quyết đấu một trận, chiến đấu sống còn, hoặc khi tất yếu cần bảo mệnh, võ giả sẽ không tùy tiện xuất ra đấu khí, bởi vì như vậy quả thực quá lãng phĩ.

Hiển nhiên sau khi Mộ Dung Tâm Liên biết được chân tướng đã bị kích thích thật sâu, vì thế mới không tiếc xuất ra hoàng kim đấu khí để bằm nát Mộ Dung Duẫn Nhi. Hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, đó là phải giết chết Mộ DungDuẫn Nhi, thay Trịnh Mẫn báo thù.

Lúc này, ẩn trong vòng sáng màu vàng, Mộ Dung Tâm Liên nhếch môi lộ ra nụ cười thị huyết, nàng tuy rằng không bằng Mộ Dung Thanh Liên, nhưng dẫu sao cũng là Tam đoạn võ giả, giết chết một cái phế vậy, còn không phải là chuyện quá dễ dàng sao? Mộ Dung Tâm Liên hoàn toàn đắm chìm trong ý nghĩ của riêng mình, không để ý đến ánh mắt trào phúng của Tô Mi cùng Tố Nguyệt.

"Thiên xà vũ!" Thân ảnh Mộ Dung Tâm Liên lay động, nhuyễn tiên bao lấy chính mình, đây chính là tuyệt kỹ sát chiêu của nàng, Mộ Dung Tâm Liên chắc chắn, chỉ cần một chiêu, là có thể hạ xuống "đầu chó" của Mộ Dung Duẫn Nhi, nàng đối với chiêu này tự tin như vậy, cũng như sự tự tin mà nàng dành cho dung mạo của mình.

"Trò trẻ con—" Thấy Mộ Dung Tâm Liên tự đâm đầu vào rọ, Tô Mi đã sớm lòng muốn xuất chiêu, không đợi Mộ Dung Duẫn Nhi mở miệng, trực tiếng tiến đến trước mặt nàng "Tiểu thư, nô tỳ đã lâu chưa thư giãn gân cốt, xin ngài thương xót, đem cơ hội lần này thưởng cho nô tỳ!"

Thấy đôi mắt sáng đầy ý cười cùng vẻ khát cầu trên khuôn mặt trái xoan của Tô Mi, Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ tay vào trán nàng "Hảo! Nhớ kĩ, đừng có làm Nhị tỷ như hoa như ngọc của ta bị thương...."

"Dạ, tiểu thư, nô tỳ sẽ hảo hảo che chở nàng!" Tô Mi cười nói.

"Muốn chết!" Thấy Mộ Dung Duẫn Nhi "đẩy" Tô Mi đi làm "kẻ chết thay", Mộ Dung Tâm Liên cười âm hiểm " Ngươi đã muốn chết, vậy bổn tiểu thư sẽ thành toàn cho ngươi!"

Mộ Dung Tâm Liên đã sớm nghĩ kĩ rồi, tới một người giết một người, tới hai người giết một đôi. Hôm nay nàng đã hạ quyết tâm khiến Mộ Dung Duẫn Nhi đầu rơi xuống đất, hai cái nha hoàn này cũng tiện thể giải quyết luôn là tốt nhất!

Trên không trung, ngân xà vũ động, Mộ Dung Tâm Liên hóa thành một vệt vàng tiến thẳng đến chỗ Tô Mi, roi bạc sắc bén vung lên, giống như muốn đem cái nha đầu không biết tốt xấu kia một kích chết tươi.

"Hừ!" Tô Mi khinh miệt cười, trên khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt hạnh nhân sáng lấp lánh. Nàng lập tức đứng dậy, bất động một chỗ, không chút sợ hãi trước khí thế hung hăng ngang tàng của Mộ Dung Tâm Liên.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com