Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Đánh nhau

Mặc dù cái cô nương này thoạt nhìn còn rất nhỏ, lúc nào cũng trưng bộ dáng người sống chớ lại gần, nhưng không biết vì cái gì, cô gái này luôn cho người khác một cảm giác rằng cô ấy rất lợi hại.

Trực giác của nữ nhân, có lúc thật sự là chuẩn đến đáng sợ.

Trần Quyên đang muốn mở miệng thì Hạ Băng đột nhiên xoay người đi đến một góc tường tương đối an toàn sạch sẽ ngồi xuống, dự định nghỉ ngơi.

"..." Trần Quyên cảm thấy: tốt hơn là mình đừng tìm Hạ Băng nói chuyện!

Nhìn thấy động tác của Hạ Băng, Đường Giác không chút do dự cũng đi qua.

"Đừng lại gần ta."

Thấy Đường Giác đã đi tới, tựa hồ còn muốn cùng cô qua đêm, Hạ Băng cũng không có ngăn hắn lại, chỉ nhắc nhở Đường Giác không cần cách mình quá gần, cô không thích.

Đường Giác nghe vậy, quả nhiên dừng lại một chút, sau đó chọn một chổ cách chỗ cô khoảng một cánh tay ngồi xổm xuống, tiếp theo hắn quay lại nhìn Hạ Băng, hỏi: "Khoảng cách này! Có thể chứ?"

Hạ Băng lãnh đạm liếc nhìn Đường Giác, trả lời: "Có thể."

"Biến cố tang thi đột nhiên xuất hiện, vài ngày sau tôi chỉ mới nghe được chuyện từ truyền thanh, cũng nhận được ít tin tức, thời điểm tang thi đến, cô đang ở đâu, đang làm cái gì?"

"Anh đây là đang tra hộ khẩu sao?"

"Không, bởi vì cô sống quá tốt, mấy ngày nay tôi đã gặp qua không ít người, bộ dáng ai cũng chật vật, ngay cả tôi trên người cũng toàn là máu tang thi, nhưng cô thì khác, một đường bình yên tới đây, trên người còn rất sạch sẽ?" Đường Giác có chút ít hoài nghi đánh giá Hạ Băng.

Thanh âm của hắn rất nhỏ, bởi vì Lý Mai cùng Lâm Tiêu Tiêu vẫn còn đang đánh nhau, Trần Quyên đứng ở giữa không ngừng khuyên can, tiểu bằng hữu Lưu Tiểu Nguyệt thì bị chấn kinh núp ở một góc, cách bọn họ không xa, cho nên hắn mới dám cùng Hạ Băng nói chuyện, muốn thăm dò ý tứ của cô.

Cơ hồ vừa lúc hắn nói ra vấn đề này, trên người Hạ Băng liến phát ra một loại khí tràng rất lạnh lẽo, hiển nhiên cô đối với vấn đề hắn hỏi thập phần kiêng kị .

Đường Giác suy nghĩ một chút, chủ động đối với Hạ Băng dặn dò về chuyện dị năng :"Tôi nghe truyền thanh nói, trận biến dị xảy ra, có người biến thành thây ma, có người biến thành người có dị năng, tôi chính là người có dị năng, tôi kích phát hệ thủy có thể phóng ra mũi tên nước, cũng có thể áp chế nước thành băng, phóng ra mũi tên băng công kích thây ma, đồng thời, tôi còn có năng lực chữa khỏi."

"Anh tại sao phải nói cho tôi biết những thứ này? Anh có nghĩ tới nếu những người khác biết rõ năng lực của anh, họ sẽ nghĩ sao về anh?" Hạ Băng nghe hắn nói, trong mắt chợt lóe qua một tia sáng kỳ dị, nhìn về phía Đường Giác.

"Tôi không dám tự tin nhận mình đối với những người khác có bao nhiêu hiểu rõ, nhưng mà tôi biết Hạ Băng à, mặc dù cô rất lạnh lùng nhưng không phải loại người không có lương tri." Đường Giác mỉm cười nhìn chằm chằm vào Hạ Băng, tiếp tục nói: "Tôi nếu đã dám nói cho cô biết, thì đã không sợ cô phản bội, bởi vì tôi tin tưởng, chỉ cần tôi không có làm qua chuyện gì có lỗi với cô, cô nhất định cũng không làm chuyện có lỗi với tôi."

"Phải không?" Hạ Băng nghe vậy cũng không xuất hiện cái gì mà gọi là cảm động, khóe miệng ngược lại nở một nụ cười trào phúng: "Chỉ hy vọng vào thời điểm tôi tiết lộ bí mật của anh, anh sẽ không hối hận."

"Để những người khác biết rõ về dị năng của tôi cùng lắm chỉ khiến họ ghen tị một trận, tôi chưa bao giờ sợ người khác tính kế. Đường Giác tôi đây nếu đã nói cho cô biết, cũng không vì muốn lôi kéo hay có ý gì khác với cô, tôi chỉ muốn ở mạt thế sống thật tốt, tất nhiên phải dựa vào nhiều thủ đoạn mới được. Tôi không nói cho người khác biết, chỉ là bởi vì bây giờ ngoài cô ra không có ai đáng giá để tôi nói, mặc dù tôi với cô không hề thân cận, nhưng tôi biết, Hạ Băng cô mặc dù ngoài mặt lạnh lùng, nhưng không phải một người lãnh đạm từ trong xương cốt. Có lẽ mấy ngày nay đã có chuyện gì đó xảy ra với cô nên cô lãnh đạm như vậy, cô đối với người khác vừa phòng bị, lại có chút kháng cự." Đường Giác nhíu mày nhìn Hạ Băng.

"Anh nói cứ như anh hiểu rõ tôi hơn bất kì ai ấy nhỉ?" Hạ Băng trào phúng cười một tiếng, nhưng trong lòng cả kinh, Đường Giác bây giờ hề giống như vị lão bản suốt ngày thích làm chuyện tùy ý không giống ai như trong trí nhớ của cô nữa.

"Có thể trước kia tôi chưa hiểu rõ cô, nhưng nếu có cơ hội, tôi hy vọng tôi có thể hiểu rõ cô hơn bất kì ai, bởi vì tôi muốn tìm ngươi đủ tư cánh để giao phía sau lưng mình cho người đó." Đường Giác cười khẽ tếp tục nói: "Không biết nếu tôi giao phía sau lưng của tôi cho cô, ngược lại cô có bằng lòng giao phía sau lưng của mình cho tôi hay không?"

Sau lưng sao? Nghe được Đường Giác nói vậy, trong mắt Hạ Băng chợt lóe qua một tia giãy giụa, nếu thật đem sau lưng giao phó cho người nào đó, này phải tín nhiệm cỡ nào mới có thể giao phó cho cô?

Nhìn ra được sự giãy giụa của Hạ Băng, Đường Giác cũng không ép cô, nói tiếp:"Tôi sẽ dùng hành động để chứng minh, tôi là một người đáng giá để giao phía sau lưng, chúng ta còn có thời gian."

"Tại sao lại là tôi?" Trong mắt Hạ Băng có chút mê mang, thời điểm kiếp trước, Đường Giác ở trong mạt thế sơ kỳ đã từng cứu cô, nhưng lúc đó hắn cũng không nói như vậy, vì cái gì mà đời này, hắn ta lại đối chính mình nói những lời này?

Tương lai của đệ nhất cao thủ, thực lực kia không cần phải nói, cô đã từng nghe qua, Đường Giác là một người thập phần rất có nghĩa khí, nếu hắn có thể giao phó sau lưng mình cho người khác, đó có nghĩa là người đó đã dành được toàn bộ tính nhiệm của hắn, sau này hành tẩu trong mạt thế, an toàn cũng lớn hơn nhiều.

Chẳng biết là tại sao, nghe Đường Giác nói như vậy, trong lòng của cô tổng có một loại cảm giác rất kì quái.

Nhưng mà dựa theo trí thông cùng tinh thần lực cảm giác, cô có thể khẳng định, Đường Giác không có tâm hại mình, tối thiểu hiện tại là không có.

"Trước mắt mà nói, anh nói như vậy chỉ là để tôi yên tâm hơn mà thôi."

Dấu tâm tư khác thường, Đường Giác mở miệng nói ra: "Mặc dù cô là con gái, nhưng tôi có một loại cảm giác, nếu như ở trước mặt chúng ta có một đám tang thi, cô có khả năng diệt chúng nhanh hơn một nam nhân, cô rất lợi hại."

"Những gì anh nói là thật, muốn đem sau lưng giao phó tôi?" Đường Giác còn có chuyện gạt mình? Hạ Băng dùng tinh thần lực cảm giác được Đường Giác có rất nhiều cảm xúc khác lạ, bất quá cô cũng cảm thấy, Đường Giác giấu giếm gì đó nhưng cũng không tổn thương tới cô, nên cô liền không hỏi.

"Tự nhiên." Đường Giác gật đầu, trực giác của hắn nói cho hắn biết, mặc dù chưa thấy qua năng lực của Hạ Băng, nhưng hắn lại cảm thấy cô có bản lĩnh một mình sống sót trong mạt thế. Khi mạt thế đến, thứ hắn cần không phải là một nữ nhân chỉ biết núp sau lưng cầu che chở, mà là một người có thể cùng mình song vai chiến đấu.

Vừa vặn, Hạ Băng, là người nữ nhân mà hắn muốn song vai.

Nếu như kiếp trước, cho dù Hạ Băng là một phế vật, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể đem cô ghim vào trong ngực mình bảo vệ, nhưng đây là mạt thế nguy cơ trùng trùng, hắn không dám cam đoan chính mình lúc nào cũng có thể bảo vệ được cô, cho nên, tốt nhất là cô cũng phải có năng lực có thể song vai cùng hắn, hoặc tối thiểu, có thể chống đỡ được cho tới khi hắn kịp tới cứu cô.

Có thể ở chỗ này đụng phải Hạ Băng, Đường Giác cảm thấy, đây là duyên phận.

"Nếu một ngày nào đó, tôi phản bội anh thì sao?" Bởi vì tinh thần lực là năng lực không tầm thường, Hạ Băng có thể cảm giác được tinh thần của Đường Giác có chút biến hóa, mặc dù không hiển thị rõ cụ thể hắn có ý tưởng gì, nhưng tổng kết lại cô có một loại cảm giác là mình đã bị tính kế.

Chuyện này ở mạt thế cũng là chuyện thường gặp, nhân loại trong lúc bây giờ vốn đã tràn đầy tính kế, Đường Giác không tính kế cô, tự nhiên còn có người thay hắn làm, huống chi, cô từ trên người Đường Giác mặc dù cảm thấy hắn tính kế mình nhưng cô lại không cảm nhận được ác ý trong đó, nếu đã như vậy, không phải là không thể chung đụng được.

Xét đến những danh tiếng về Đường Giác mà cô nghe được ở kiếp trước, Hạ Băng đối nhân phẩm của hắn vẫn tương đối tin được, chỉ là kiếp trước cô gặp quá nhiều chuyện bất hạnh, cho nên hiện tại cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem tín nhiệm giao cho người khác, càng sẽ không đem phía sau lưng mình tùy tiện giao phó, cô tin tưởng, chỉ cần mình tràn đây cảnh giác, thì sẽ không một ai có thể dễ dàng tính kế được cô .

Chỗ tốt của dị năng hệ Tinh thần chính là như vậy, có thể dễ dàng cảm nhận được tâm tình của người khác.

"Nếu tôi nói, tôi tin tưởng cô, cô sẽ chung chỗ với tôi sao?" Đường Giác cười khẽ nhìn Hạ Băng, cô ấy đối với mình cảnh giác như vậy, thật không phải là chuyện cao hứng gì, bất quá ở mạt thế, có thể cảnh giác tuyệt đối, ngược lại dễ dàng sống sót hơn.

"Cô thử xem chẳng phải sẽ biết sao." Đường Giác nhỏ giọng nói, không hiểu sao giọng điệu này của hắn lại làm cô khó chịu, bởi vì cô cảm giác được Đường Giác dĩ nhiên là thật lòng tín nhiệm bản thân cô, nhưng sự tín nhiệm này không những không làm cô vui vẻ, ngược lại làm cho cô hoài nghi hắn có phải hay không biết được cái gì rồi.

"Thử thì thử, tôi tin anh." Nghe Hạ Băng mang tâm tình trả lời mình, Đường Giác ngược lại vui vẻ, cô nói tiếp: "Chỉ cần anh không hại tôi, thì anh không cần lo lắng tôi sẽ ra tay sau lưng anh, con người của tôi mặc dù không thể nói là quang minh lỗi lạc, nhưng cũng tuyệt không phải loại người thích ám toán ở sau lưng người khác, nói thẳng ra là tôi thích chính diện mà khai đao." Hạ Băng cảnh cáo Đường Giác, cùng hắn hợp tác tự nhiên là có lợi nhiều hơn có hại , nhưng cũng phải có thái độ ra oai một chút.

Nghe ra ý tứ trong lời nói của Hạ Băng, Đường Giác hài lòng cười một tiếng, chủ động đưa tay: "Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Hai bàn tay nắm chặt nhau, ngầm hiểu lẫn nhau nhìn nhau cười một tiếng.

Là một nam nhân, sau khi tiếp xúc được với xúc cảm vô cùng mềm mại thoải mái, nhưng hắn không hề có ý định giữ chặt hay kéo dài thời gian, Đường Giác chỉ nhẹ nhàng cầm một tý liền định buông tay, nhưng ngoài ý muốn chính là Hạ Băng bắt lấy tay của hắn không tha, hơn nữa đang từ từ dùng sức.

Theo bản năng, Đường Giác một lần nữa nắm lấy tay Hạ Băng, đồng dạng dùng sức. Thế nhưng, hắn không hề bày ra quá nhiều lực. Hắn đối vối khí lực của mình, tương đối có lòng tin .

Mà Hạ Băng chỉ là một cô bé, đột nhiên biến thành một đại lực sĩ, Đường Giác có chút ít kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, chống lại ánh mắt của cô, một giây sau hắn liền hiểu.

"Nguyên lai là như vậy."

"Ân." Thấy Đường Giác hiểu dị năng của mình gọi là gì, Hạ Băng liền chủ động thả tay.

"May mắn ngươi chỉ có khí lực manh hơn, cũng không hề biến thành bố dáng cao lớn thô kệch, nếu dáng người đó mà phối hợp khuôn mặt này, thật sự là hết sức vi diệu." Sau khi cùng Hạ Băng đạt thành hiệp nghị, tâm tình Đường Giác rất tốt nên mở lời cười giỡn.

Hạ Băng liếc trắng Đường Giác một cái, sau đó làm bộ nhắm mắt dưỡng thần, dựa vào chân tường nghỉ ngơi.

Thấy thế, Đường Giác cũng thức thời không đến quấy rầy nữa, mà nhìn về phía đám người còn đang đánh nhau vẫn chưa xong, đánh được chút ít này làm đã tiêu hao hết khí lực của Lý Mai cùng Lâm Tiêu Tiêu rồi.

"Các ngươi cứ tiếp tục đánh đi, tang thi sẽ đến đây đấy, nếu đã có có khí lực như vậy không bằng chốc lát tang thi đến đây, các ngươi giết vài con đi a."

Nghe được lời Đường Giác nói, nghĩ đến những thứ tang thi đáng ghét kia, Lý Mai cùng Lâm Tiêu Tiêu đều lạnh run một cái.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không phục đồng thời buông tay, ghét bỏ liếc nhìn đối phương, từng người một lui về phía sau một bước, dùng thân thể hành động rõ ràng bày tỏ, không hoan nghênh đối phương.

"Ta cũng không phải là sợ ngươi, ta đây là lấy đại cục làm trọng." Lâm Tiêu Tiêu chủ động mở miệng.

"Thôi đi, sợ ta cứ việc nói thẳng, to gan như vậy, ngươi ra ngoài mà kéo tang thi, ngươi giết đi a."

"Ngươi nghĩ rằng ta ngốc a, đội ngũ này thiếu một người liền thiếu một người phân chia tài nguyên, ngươi là nghĩ như vậy đi, ta còn nói cho ngươi biết, ta không rời đi, cái cửa hàng tiện lợi này cũng không phải là vật sở hữu của ngươi, ngươi đừng mơ tưởng một mình độc chiếm." Lâm Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, thấy Hạ Băng đã dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần , cũng đi về hướng đó, ngồi vào kế bên Hạ Băng, hơn nữa tự giác cách xa khoảng một cánh tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com