Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Vệ Khê ở bệnh viện một tuần. Rốt cuộc cũng được về về nhà của nguyên chủ.
Trong lúc mẹ kế cô mang theo con gái bà ta tới thăm cô, còn mang tới một rỏ trái cây. Vệ Khê nhìn phiền lòng, trực tiếp không khách khí mà đem rỏ ném ở trên người họ, đem các mẹ con bà ta đuổi đi ra ngoài.
Đem mẹ kế cùng con gái bà Vệ Nam tức muốn chết. Không còn có xuất hiện ở  trước mặt cô. Vệ Khê bởi vậy có được một tuần thanh tịnh.
Về đến nhà vệ phu nhân tự nhiên không cho nàng sắc mặt tốt , hắc mặt: “Ngươi còn có  mặt về cái nhà này!”
Vệ Khê lạnh lùng mà liếc mắt bà ta một cái, không nói một lời, theo ký ức nguyên chủ đi về phòng mình.
Vệ phu nhân bị ánh mắt của cô nhìn đến trong lòng hoảng hốt. Thấy Vệ Khê không để ý chính mình nháy mắt lại tức giận lên.
“Cùng ngươi nói vài lời! Ngươi là người không có giáo dưỡng sao! Cùng mẹ ngươi một cái đức hạnh!”
Đột nhiên, cổ đau xót.
Không cách giữa bà ta và Vệ Khê rõ ràng rất xa Vệ Khê như quỷ mị  xuất hiện ở nàng trước mặt, chính bóp cổ bà.
Vệ Nam bên cạnh cũng sợ ngây người. Ngay sau đó tức giận mà đi qua đánh Vệ Khê.
Vệ Khê không kiên nhẫn mà một chân đá vào bụng cô ta .
Vệ Nam nháy mắt đau đớn mà  khóc lên.
Nay Vệ Khê quá bất đồng! Trước kia nàng tuy rằng trầm mặc, lại là người mềm yếu, mặc các hai người khi dễ. Nay không biết như thế nào, mang theo sát khí, toàn bộ đều giống thay đổi thành một người khác.
Vệ phu nhân bị bóp đến hô hấp không thuận, khuân mặt đều đỏ.
“ Mẹ của ta ngươi có thể nói?” Vệ Khê yên lặng nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng.
【 chủ nhân, chủ nhân mau dừng lại! Đừng như vậy thô bạo! Nàng sắp bị ngươi bóp chết! Chúng ta là tam hảo thanh niên! Phải làm người văn minh! 】 hệ thống nôn nóng mà hô.
Vệ Khê lúc này mới buông lỏng tay, xoay người lên lầu.
Vệ phu nhân được buông ra ngã ngồi trên mặt đất, thở gấp gáp mà điều hòa khí.
Thật là đáng sợ! Nàng thiếu chút nữa đã bị bóp chết! Hay cho Vệ Khê! Ăn gan hùm mật gấu! Ngươi chờ đó cho ta!
Cha Vệ một hồi về đến nhà vệ phu nhân liền ôm hắn trong lòng ngực, anh anh mà khóc lên.
Vệ Nam cũng khóc đến muốn chết.
Cha Vệ nhíu nhíu mày, dò hỏi: “Sao lại thế này?”
“Vệ Phong! Ông mà trở về muốn thêm chút! Ta nay thiếu chút nữa đã bị Vệ Khê bóp chết!”
Vệ Nam cũng nói: “chị nay còn đánh con!”
Vệ Phong nhìn vết đỏ rõ ràng trên cổ kia, trong lòng tức giận.
Này Vệ Khê là chuyện như thế nào! Một chút đều không cho hắn bớt lo! Học tập không tốt liền không tính! Còngây chuyện!
“Vệ Khê, con xuống dưới cho ta!” Vệ Phong la lớn.
Thật là một khắc đều không cho người sống yên ổn! Vệ Khê xoa xoa ấn đường, đi xuống.
Cô lạnh lùng mà đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ.
Ánh mắt kia làm Vệ Phong trong lòng lộp bộp một chút.
“Con đánh mẹ mình?”
Vệ Khê không nói lời nào, ánh mắt đạm mạc như là đang nhìn một  người xa lạ. Trong khoảng thời gian này, cô đã tiếp thu hết trí nhớ của nguyên chủ.
Nguyên chủ sống cũng là yếu đuối, mẹ ruột của mình đã chết, mẹ kế mang theo con gái tu hú chiếm tổ.
Vệ phu trước mặt một kiểu, sau mặt một kiểu, trong lén lút chưa cho  nguyên chủ sắc mặt tốt, sinh hoạt phí đều thường xuyên khắt khe với cô!
Nguyên chủ mỗi lần đều nén giận, vâng vâng dạ dạ, hảo hảo một người con người chị trong nhà, sống được, lại không bằng một bình thường gia đình!
Cha Vệ tuy rằng yêu mẹ của nguyên chủ, nhưng cũng chịu đựng không được mẹ kế châm ngòi ly gián, dần dà liền không có sắc mặt tốt cho Vệ Khê.
“ Còn không mau nói!” Vệ phụ càng tức giận.
“ Là như vậy.” Vệ Khê không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn bồi thêm một câu: “ Bà ta xứng đáng.”
“Ngươi!" Giơ tay định cho cô  một cái tát.
Vệ Khê lập tức ra tay chặn đứng . Cánh tay, thế nhưng có thể tiếp được một cái đánh của cha đang tức giận.
Cha Vệ hơi hơi kinh ngạc.
“ông luôn là như vậy, cũng không hỏi ta vì cái gì muốn làm như vậy.” Vệ Khê thất vọng mà nhìn cha của mình, sau đó đi lên lầu trở lại phòng.
Cha Vệ giống bị đứng hình.
Đúng vậy, hắn giống như trước nay đều không có con gái cơ hội để giải thích.
Vì cái gì? Hắn ánh mắt phức tạp lên.
“Vệ Phong, ông không sao chứ.” Vệ phu nhân vội vàng đi qua xem cha Vệ.
Nàng khóc lóc: “Đều do ta không giáo dục tốt Vệ Khê.”
Cha Vệ thật sâu mà nhìn Vệ phu nhân liếc mắt một cái: “Ngươi thật là nghĩ như vậy?”
Vệ phu nhân không nghĩ tới hắn sẽ như vậy hỏi, sắc mặt một nghẹn.
Thực mau phản ứng lại : “Đương nhiên nha, ta vẫn luôn đem nàng coi như con gái của chính mình mà đối đãi.”
Vệ Phong áp xuống nghĩ ngờ trong lòng , không có nói lại cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com