Chương 8: Em gái Tự bế x Anh trai Bệnh kiều
Vì vậy, ngay khi Diệp Đình Thu đang muốn khuyên Bạch Tiên Tiên ăn cơm, chú chó vàng nhỏ đang ở dưới bàn ăn đột nhiên trở nên điên cuồng, cắn lấy khăn trải bàn đem đem toàn bộ thức ăn trên bàn pha lê ném xuống.
Chỉ thấy tiếng Rầm Rầm Loảng Xoảng, cả phòng ăn loạn thành một đoàn, thần sắc Diệp Đình Thu cũng không thể ôn nhu.
Nhìn Diệp Đình Thu đen mặt, Bạch Tiên Tiên vội vàng đứng lên vẻ mặt xấu hổ liền nói xin lỗi: " Anh, xin lỗi, em không cẩn thận dẫm đuôi Ngân Hà, xin anh đừng trách nó! Đêm nay em vừa lúc có chút không muốn ăn uống, em lên lầu trước đây."
Dứt lời, không đợi Diệp Đình Thu đáp lại bất kỳ cái gì, nàng giống như bé học sinh làm chuyện sai không dám nhìn thấy phụ huynh, bế Ngân Hà chạy về phòng.
Diệp Đình Thu nhìn bóng dáng thiếu nữ, ánh mắt u tĩnh âm lãnh.
Hắn cảm giác, mình bị con nhóc chơi......
Tới phòng, Bạch Tiên Tiên nhớ có cameras, động tác nhỏ cũng không dám làm, đi vào phòng tắm không có cameras, không tiếng động cười như khùng vài tiếng mới yên lặng đi ra.
Nhìn Bạch Tiên Tiên cười như điên dại, Ngân Hà nghĩ thầm:...... Người này có bệnh?
Ngân Hà: "Nương nương, người kêu ta ném cái bàn chỉ là giải lửa sém lông mày, ngày mai người phải làm sao bây giờ?"
"Hắn điên kệ hắn điên, gió thổi qua núi ...... Đúng rồi, cốt truyện mà ngươi đưa bổn cung trước kia, nói Diệp Đình Thu có một người bạn tốt."
Trong cuộc đời Diệp Đình Thu chỉ có một bạn tốt, tên là Tịch Tử Phong, hai người một đứa lãnh đạm bệnh kiều thật biến thái, một đứa thì ấm áp ánh mặt trời còn thích xen vào việc người khác.
Bạch Tiên Tiên nghĩ, không biết Diệp Đình Thu cùng Tịch Tử Phong trở thành bạn tốt bằng cách nào, chẳng lẽ anh em thân thiết nên tính cách cũng muốn bổ sung cho nhau?
Ngân Hà: "Đúng vậy, thám tử tư, Tịch Tử Phong."
"Bổn cung quyết định đi dạo bỗng nhiên vô tình gặp được hắn." Bạch Tiên Tiên vừa nhào lên trên giường vừa cùng Ngân Hà nói.
Ngân Hà: "Thời gian Hắn cùng Diệp Đình Thu quen biết là nửa năm sau, người hiện tại quen hắn, cũng không thể ngăn cản Diệp Đình Thu điên cuồng."
Bạch Tiên Tiên vô tội chớp chớp mắt: "Ai nói muốn hắn ngăn cản Diệp Đình Thu? Bổn cung đối với anh trai tiện nghi không thể OOC, quá đau khổ, cho nên quyết định âm thầm thông đồng anh em thân thiết tương lai của hắn, giải quyết tịch mịch cô đơn nha."
Ngân Hà trầm mặc.
Bạch Tiên Tiên thở dài: "Tiểu Ngân Hà ngươi không hiểu nữ nhân ở hậu cung có bao nhiêu tịch mịch, tuy rằng bên người bổn cung tất cả đều là trai đẹp, nhưng bổn cung không yêu bọn họ, cho nên bổn cung càng tịch mịch."
Ngân Hà càng trầm mặc, hắn cảm thấy trái tim của ký chủ nhà mình có chút lớn, nghĩ thật xa.
Thời gian từ từ trôi qua, Bạch Tiên Tiên thuận lợi vượt qua đêm nay mơ màng sắp ngủ.
Nhưng mà, thời điểm nàng sắp ngủ, Ngân Hà đột nhiên nói: "Người nghĩ mình ra cửa vô tình gặp người ta, ta không cản, nhưng người cảm thấy Diệp Đình Thu, sẽ để người ra khỏi tầm mắt hắn?"
Bạch Tiên Tiên ngẩn ra.
Ngân Hà sợ nàng không hiểu lời mình nói, liền bổ sung một câu, ý nghĩa dạy dỗ đầy đủ: "Đôi khi, bây giờ hắn vì việc của đêm nay bực bội sinh khí, quyết định đẩy nhanh quá trình giết người, cầm tù người tra tấn ngươi phân giải ngươi."
Bạch Tiên Tiên lồm cồm bò dậy.
Đúng, nàng đã quên, Diệp Đình Thu còn dám gắn cameras trong phòng loại, đối với đồ vật thuộc quyền sở hữu của mình đều có ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Mà rõ ràng, nàng là đồ vật của mỗi mình hắn.
Bạch Tiên Tiên tự hỏi một chút, thực nhanh có cái hảo ý tưởng, từ gối đầu hạ lấy ra trong truyền thuyết di động.
Nàng liền trùm chăn chiến đấu với điện thoại, nhờ Ngân Hà hướng dẫn mà mở được WeChat , nhìn chân dung ấu trĩ và tên nguyên chủ.
"Tiểu Tiên tử?Cái tên quỷ gì thế này, năng lực đặt tên của nguyên chủ đáng đánh giá 1 sao."
Bạch Tiên Tiên nhướng mày, đem tên đổi thành "Bạch nương nương", lại đem chân dung tối tăm khó nhận mặt đổi thành ảnh nàng chụp lén chó.
Ngân Hà: "......"
Đem chó chụp xấu như vậy, người hỏi qua ý kiến của ta chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com