Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

~

Tác giả: Elder_cat

Editor: Phanh

---

Đầu năm tuổi bận bịu đến choáng váng mất cả phương hướng.

Nhìn cũng không phải điềm tốt gì.

Máy bay còn nửa giờ nữa sẽ hạ cánh. Hứa Giai Kỳ nửa mê nửa tỉnh ấn mở màn hình điện thoại, màn hình vẫn còn ở giao diện phát nhạc.

Kim khúc đại thưởng sắp phải biểu diễn ca khúc lặp đi lặp lại trong tai nghe từ sáng sớm, Hứa Giai Kỳ vẫn là không mơ thấy sáng ý gì đối với vũ đạo có thể tham khảo.

Nàng bỏ tai nghe xuống, mang theo chút oán khí mà tắt nhạc.

Đới Manh ghé vào bên cạnh nàng nhắc nhở, nói SPY ài, hai gián điệp đám đá lẫn nhau, thật đẹp trai, trên sân khấu hẳn kẻ trộm xinh đẹp.

Hứa Giai Kỳ ỉu xìu ừ một tiếng, "Em còn chưa nghĩ ra sẽ nhảy thế nào..."

Lịch trình tiểu phân đội chiếm phần lớn thời gian của nàng, mà Ngô Triết Hàm, sau khi vào đoàn phim cũng biến thành bận rộn. Vì vậy thời gian hai người gặp nhau vốn đã ít ỏi lại càng trở nên ngắn hơn.

Sau đó ngay cả liên lạc cũng ít, cách nhau hai nơi, trong Wechat cũng chỉ có vụn vặt trao đổi liên quan tới linh cảm thiết kế vũ đạo.

Hứa Giai Kỳ không trông cậy vào Ngô Triết Hàm có thể nghĩ ra phương án thiết kế tuyệt đỉnh hoàn mỹ gì. Người kia bình thường sẽ là một bộ dạng "Mình cái gì cũng nghe cậu", thỉnh thoảng xuất ra một cái ý tưởng kỳ kỳ quái quái, cái loại ý tưởng đó, chắc chắn không thể chiếu ra trước máy quay.

Hứa Giai Kỳ hù dọa người kia, nói vậy chúng ta cứ như vậy nhảy đi, người nào thích nói thì cứ nói đi. Người kia thế mà lại tự mình kinh sợ trước, tránh sang một bên cười khúc khích lắc đầu liên tục.

Cũng may vũ đạo nguyên bản của bài hát kia cũng coi như có hỗ động rất nhiều.

Nói cho cùng ai cũng sẽ có tâm so sánh. Phản ứng bùng nổ với bài hát năm ngoái khiến mức kỳ vọng năm nay tăng cao, Hứa Giai Kỳ thở dài, có chút bận tâm unit năm nay có thể vì quá cứng nhắc mà sẽ hỏng hết hay không.

Người hâm mộ hơi quen thuộc một chút lúc điện nắm hỏi nàng, kim khúc đã chuẩn bị xong chưa, mọi người đều rất mong chờ.

Mình cũng rất mong chờ. Hứa Giai Kỳ cười khổ.

Ngưu Lang Chức Nữ một năm gặp một lần, Kim khúc đại thưởng là cầu hỉ thước gặp gỡ. Đó là lời đùa giỡn trên weibo của nhóm fan cp.

Thật chính xác.

Một năm nhiều ngày như vậy, thời gian ở chung với nhau thật quá ít.

Hứa Giai Kỳ ở trên xe lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Ngô Triết Hàm gửi tới hỏi nàng lúc nào tới luyện tập lần đầu, bỗng nhiên nhớ lại, hai người lần trước cùng nhau nhảy đã là chuyện thật lâu thật lâu trước đây.

Cầu hỉ thước thì cứ là cầu hỉ thước đi.

Nàng vẫn luôn mong chờ hai người có thể cùng nhau từng chút từng chút trở nên tốt hơn. Càng ngày càng bận rộn, cũng chưa hẳn đã là chuyện không tốt.

Nhưng hai con thuyền nhỏ cùng đồng hành theo con sông đi vào đại dương chảy siết, rất khó sẽ không bị tách ra. Thế là lại có con đường riêng, thuận gió hoặc ngược gió, mỗi người càng lúc càng xa.

Chờ tới lúc Hứa Giai Kỳ cảm thấy bất an, con thuyền kia đã thuận theo khúc quanh của con sông mà rời đi thật xa thật xa.

Thời gian, thật nhanh a.

Nàng thậm chí còn chưa biết tương lai sẽ như thế nào, thì đã phải rời xa người đã cùng sóng vai sáu năm kia.

.

.

.

.

Cuối năm luôn là lúc rối loạn.

Vì vậy Ngô Triết Hàm càng không muốn ra khỏi cửa, sau đó dứt khoát ngay cả điện thoại cũng không nhìn, ôm mèo ở trong phòng ngủ cả ngày.

Nàng rõ ràng cũng ăn nhiều cơm, thậm chí ở trong phòng cũng không di chuyển, thế nhưng vẫn gầy đến sắp mất hình dạng.

Thành viên đùa nói nàng là tưởng niệm thành bệnh. Nàng hừ một tiếng, nói mình lại không có ai mà tưởng niệm.

Thật ra thì trong lòng có một tiểu nhân đã nổi lên, nhưng vẫn bị chính mình lặng lẽ ép xuống.

Không muốn để người khác biết, nhưng trên thực tế, một loại mong chờ có thể gặp nhau đã từ từ biến thành tưởng niệm.

Sau đó nàng ở trong hành lang gặp được Hứa Giai Kỳ vừa mới trở về, cũng là một bộ dạng gầy đi một vòng lớn, nàng lén lén lút lút đi theo sau Hứa Giai Kỳ đến cửa phòng, tiến tới nhất định phải hỏi người kia một câu: "Cậu có phải tưởng niệm thành bệnh hay không a?"

"Mình thì tưởng niệm ai a?"

Ngô Triết Hàm lại không nói.

Lời đến khóe miệng lại sẽ luôn sợ hãi. Trực tiếp biểu đạt từ trước đến giờ cũng không phải phong cách của hai người.

Hứa Giai Kỳ nói nàng gầy giống quỷ vậy. Lần đầu sắp xếp unit hai người Hứa Giai Kỳ nắm cánh tay nàng, lại chọc chọc chân nàng, "Cộm quá."

Ngô Triết Hàm bĩu môi, ủy ủy khuất khuất. Giơ cổ tay lên, còng tay dùng để biểu diễn tùng tùng khoa khoa ở trên, "Trên hình gầy thôi."

"Gầy tới xương cốt đều lồi ra rồi, có biết không?"

Nhạc SPY bị nhấn tạm ngừng, bên kia phòng tập cũng có hai thành viên khác đang tập luyện, âm nhạc ngọt ngào đứt quãng truyền tới. Hứa Giai Kỳ cầm lấy còng tay, suy nghĩ tiếp theo phải làm động tác gì mới thêm đẹp mắt.

Ngô Triết Hàm bị người kia đè ở trên ghế, thành thật giơ tay, mắt nhìn sàn nhà. Hứa Giai Kỳ mặc áo sơ mi trắng, vạt áo ghim vào bên hông quần jean, Ngô Triết Hàm biết mình ngẩng đầu một cái, sẽ nhìn thấy phong cảnh trắng như tuyết rộng mở trong cổ áo của người kia. Vì vậy nàng dứt khoát nhắm mắt lại, làm bộ như buồn ngủ ngáp một cái.

Mệt mỏi sao. Hứa Giai Kỳ hỏi nàng, tay để xuống, thuận thế trượt xuống, thả lỏng kéo đầu ngón tay Ngô Triết Hàm.

Từ ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn tinh tế, ở trước mắt Ngô Triết Hàm lúc ẩn lúc hiện.

Nàng đưa tay bắt lấy, kéo qua, sau đó đem còng tay trên cổ tay mình còng vào tay người kia.

Khóa cài vài cùm cụp một tiếng giòn tan.

"Ai nha..." Hứa Giai Kỳ nâng cổ tay lên, kéo theo còng tay trên cổ tay Ngô Triết Hàm.

Giống như giữa hai người đột nhiên sinh ra một mối quan hệ, nhất cử nhất động của một bên đều liên quan tới bên kia.

Còng vào. Ngô Triết Hàm vô tội nháy mắt mấy cái, "Mình cảm thấy làm như vậy cũng rất có ý tứ a."

"Không thể tách rời."

Nàng nhìn thấy Hứa Giai Kỳ cười lên.

Hứa Giai Kỳ nhất định nghĩ nàng đang đùa. Ngô Triết Hàm nghĩ.

.

.

Ham muốn giữ làm của riêng của con gái rất mạnh a.

Hai người lúc bận rộn, giống như là thời gian từ từ đem người kia từng chút từng chút từ bên cạnh mình kéo ra xa.

Quyển sổ thật dày đầy tiếng Hàn của Hứa Giai Kỳ, Hứa Giai Kỳ càng ngày càng thông thạo phát âm, vũ đạo của Hứa Giai Kỳ càng thêm gọn gàng lưu loát.

Trong tin tức ở nước ngoài có một đống bình luận, Ngô Triết Hàm xem một chữ cũng không hiểu. Người trong hình hướng ống kính mỉm cười, thật giống như cái gì cũng chưa từng thay đổi.

Nàng thật sợ có một lúc nào đó gió đông thổi tới, sẽ thổi con hồ ly đã đợi ở bên nàng lâu như vậy tới bán đảo bên kia bờ biển, định cư ở đó, khó trở lại lần nữa.

Ngô Triết Hàm vốn là người vừa chậm chạp lại nhạy cảm. Thời điểm nàng xoay người nhìn, cái gì cũng không còn. Người kia vẫn luôn ở bên cạnh mình đã bị thời gian túm lấy lảo đảo đi về phía trước, càng ngày càng xa.

Nhưng Hứa Giai Kỳ không thể chờ nàng, cho dù tan xương nát thịt cũng muốn liều mạng đi về phía trước.

Họ đều phải đi về phía trước.

Nàng cũng sớm không đuổi kịp nữa.

.

.

Hứa Giai Kỳ mở khóa, cổ tay từ vòng tròn màu bạc thoát ra. Người kia nhận ra được cảm xúc của Ngô Triết Hàm không đúng, vì vậy lại lạt cổ tay cầm tay nàng.

"Mệt thì nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tập cũng được."

Nhìn xem, Hứa Giai Kỳ là người ôn nhu đến mức nào a.

Ích kỷ muốn giữ người kia ở bên người, chìm trong đôi mắt hồ ly giương lên của người kia, thế nhưng cũng không thể không buông tay, giống như mở ra chiếc còng tay khóa hai người lại với nhau kia.

Nơi xa xôi còn có thảo nguyên rộng rãi thích hợp với người kia hơn.

"Không, mình nghỉ một lúc thôi."

Tiểu nhân nơi đáy lòng cẩn thận thu gọn những ưu tư ngổn ngang, lại cất vào nơi sâu hơn. Ngô Triết Hàm đứng lên, mở lại nhạc.

Ở cùng một chỗ, ngay cả một giây cũng không muốn lãng phí.

.

.

.

.

Diễn tập không có ánh sáng.

Hứa Giai Kỳ giẫm lên sân khấu hai lần, kéo người to con bên cạnh đi cùng nàng lặp đi lặp lại xác nhận nơi để ghế sa lon cùng chỗ khung hình tròn hạ xuống. Ngô Triết Hàm tựa hồ có chút tức giận, mặt lạnh đi tìm staff đang cầm bộ đàm hỏi chuyện.

Người kia mang giày cao gót so với staff còn cao một chút, mặt lạnh tựa như Diêm Vương làm người ta bị dọa sợ nói thẳng tôi tới chỗ điều khiển ánh sáng hỏi cho hai người.

Làm sao bây giờ. Ngô Triết Hàm nheo mắt lại nhìn những thanh thép trên đỉnh đầu lần lượt thay nhau di chuyển, hỏi nàng, "Hiệu quả không tốt làm sao bây giờ."

Hứa Giai Kỳ nhón chân lên ôm vai người kia, dùng sức ôm ôm, an ủi, "Không sao, Ngô Triết Hàm cậu có thể mà!"

Rạng sáng lúc kết thúc, Hứa Giai Kỳ ở hậu đài xác nhận đạo cụ trong hộp đồ dùng một lần nữa, dán một cái nhãn "SPY" nhỏ lên khẩu súng và bộ còng tay trong hộp.

Nàng ở cửa đụng phải Ngô Triết Hàm, trong tay xách một túi đồ ăn ngoài. Đôi mắt còn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, một tay khác nhét túi đồ ăn ngoài vào tay Hứa Giai Kỳ.

Cơm hộp a? Hứa Giai Kỳ trêu đùa hỏi người kia, "Bữa ăn lúc nãy mình còn không ăn, ngày mai còn phải nhét vào bộ sườn xám kia nữa."

Mình gọi! Ngô Triết Hàm mất hứng, nhất quyết muốn nàng cầm lấy, "Là cháo, sẽ không mập, ăn ngon lắm."

Hai người sóng vai đi dưới không khí ướt lạnh lúc rạng sáng ở Quảng Châu. Sắc trời còn rất tối, nơi trống trải còn có thể nhìn thấy những ngôi sao ở rất xa.

"Cậu ăn rồi hả?"

Ngô Triết Hàm gật đầu một cái.

"Cũng là cháo?"

"Hamburger."

Người kia cười lên, Hứa Giai Kỳ có một giây kinh ngạc, sau đó nghĩ tới Ngô Triết Hàm có thể làm được chuyện này cũng bắt đầu cười.

"Cậu nói mình gầy đến giống quỷ mà." Người kia nhỏ giọng ở bên cạnh lải nhải.

"Cậu hơi mập thêm một chút xíu nữa sẽ trở về đỉnh cao nhan sắc. Thật đó."

"Vậy mình sẽ cố gắng ăn!"

.

.

Ngày thứ hai diễn tập so với ngày thứ nhất căn bản là một lần diễn tập nữa.

Các thành viên đứng ở trong sân vận động, bên ngoài thậm chí còn nghe thấy tiếng người hâm mộ lộn xộn. Nhóm staff đứng ở chỗ các thành viên, tạm thời báo cho hai người biết bởi vì không thể kháng cự được có những thứ không thể dùng những đường không thể đi.

Bài SPY này đại khái biến thành một cái unit mà cái gì cũng muốn đả đảo.

Súng đổi thành động tác tay, còng tay bị vứt bỏ không thể dùng, chỉ giữ nguyên ghế sa lon. Sau khi chán nản nhảy một lần Hứa Giai Kỳ lại đem rèm mới lấy được từ hậu trường tới để cho staff thử chiếu đèn nhìn xem hiệu quả thế nào.

Thậm chí tới lúc hai người đã thay quần áo xong, trước khi lên sân khấu mấy phút vẫn còn khẩn trương kiểm tra lại động tác.

Ngô Triết Hàm có chút lo lắng, cũng có chút nản lòng. Nàng ngồi trên ghế ngửa mặt nhìn về phía Hứa Giai Kỳ, trong tai vang lên tiếng ông ông, nghe không rõ.

Nàng theo động tác của Hứa Giai Kỳ giơ tay lên, đặt tay lên dây đai để cài súng trên bắp đùi đang nâng lên của người trước mặt, ngón tay lướt qua một mảng da nho nhỏ mềm mại ấm áp, sau đó lại nâng lên, bày ra tư thế chờ đợi đối phương đeo nhẫn.

"Đúng, chính là như vậy." Nàng nghe Hứa Giai Kỳ thấp giọng nói.

Hai người sóng vai ngồi ở nơi đó chờ đợi, tay đặt trên đầu gối, bất an vặn vạt áo.

Nàng nhớ tới mùa hè thật nhiều năm trước kia, hai người cũng ngồi sóng vai trên ghế như vậy, vừa lo lắng vừa mong đợi chờ staff gọi tới tên mình.

Ngô Triết Hàm quay đầu lại nhìn Hứa Giai Kỳ, vừa vặn chạm phải tầm mắt người kia nhìn sang.

Ngón tay được nắm lấy, sau đó thay nàng vuốt phẳng vạt áo nhăn nhúm.

Đừng vặn nữa. Hứa Giai Kỳ nói.

Sau đó lật cổ tay, cầm tay nàng.

Lòng bàn tay ấm áp sát chung một chỗ, giống như có thể cảm nhận được trái tim đang đập từng chút từng chút của đối phương.

.

.

.

.

Kia rõ ràng là bài hát nghiêm túc nhất rồi.

Hai người lúc luyện tập đùa giỡn nói, là Phương Tâm Tung Hỏa Phạm và Tuyệt Mỹ Trôm Tim Tặc.

Ngô Triết Hàm trong nháy mắt xoay người đối diện với đôi mắt màu nâu kia, hạnh phúc ở sâu trong đáy lòng nhanh chóng lên men.

Đèn pha chiếu tới, nàng nhìn thấy nữ nhân váy đỏ xinh đẹp đuôi mắt hồng phấn cùng khóe môi giương lên đường cong câu người.

Làm cho đáy lòng người ta run rẩy.

Đến mức lúc người kia đè vai đẩy tới khung đỡ hình tròn, ngay cả tay ngón tay cũng run rẩy tránh đi.

Trao nhẫn là một chuyện rất long trọng. Ở trên sân khấu vạn người nhìn tới thế này, giống như hoàn thành nghi thức nào đó.

Hai người xích lại gần, môi dán lại thật gần hát lên lời ca mập mờ. Mùi nước hoa quanh quẩn nơi chóp mũi, bay vào như muốn làm say lòng người.

Ngô Triết Hàm muốn cười.

Vui vẻ khó hiểu.

Nàng nhìn thấy xa xa tấm bảng đèn lớn, "Ngô Triết Hàm X Hứa Giai Kỳ", thật lớn thật lớn, trên sân khấu đều có thể nhìn thấy.

Nàng còn nhìn thấy ở bên kia sân khấu có một đám lớn đèn nhỏ màu tím, từng cái chen chúc, cái này nối tiếp cái kia.

Lúc dừng nhạc nàng thử kéo ra một gương mặt nghiêm túc, sau đó lúc đối mặt lần nữa lại bật cười.

.

.

Đèn chiếu lên hai người, Ngô Triết Hàm cầm tay Hứa Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ lật cổ tay một cái, cầm lại tay nàng.

Một đoạn đường từ sân khấu chính tới nơi nhận thưởng, được tất cả mọi người nhìn chăm chú, cùng đi qua đó, cũng sớm muốn nhảy lên.

Thật là một chuyện khiến người ta cao hứng biết bao nhiêu.

Mặc dù có một chút xíu tiếc nuối nho nhỏ, nhưng mắt có thể nhìn thấy, tai có thể nghe thấy, núi kêu biển gầm, tất cả đều là tên của hai người.

.

.

Sẽ ngày càng tốt đi.

Chúng ta cứ cầm tay nhau như vậy, chạy về phía ánh sáng chói mắt.

.

.

Trên cúp lưu lại vết môi son của hai người. Có chút ngượng ngùng ở trên sân khấu cười lớn.

Hứa Giai Kỳ ôm Ngô Triết Hàm nói nhất định phải kín đáo đưa cho nàng chiếc cúp kia, lại ở trong phòng thay đồ được Ngô Triết Hàm ôm lấy.

Người kia cứ như vậy thoáng cúi đầu xuống, tựa như mang theo quyết tâm rất lớn hôn lên môi nàng.

Vụng về lại ngây ngô.

Nhưng ít ra so với năm ngoái mím chặt môi còn tốt hơn. Hứa Giai Kỳ choáng váng nghĩ.

Nàng đẩy vị Tuyệt Mỹ Trộm Tim Tặc này ra.

"Cậu chỉ biết cười."

"Mình nhìn thấy cậu lại muốn cười."

Ngô Triết Hàm lại cười lên, câu eo nàng lên, hôn nàng lần nữa.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com