Chương 10
Editor : KimThanh.
Chu Văn Đạo đã trải qua cảnh ngộ gì thì không cần phải nói, cả một buổi tối tựa như tiểu tức phụ núp ở chân giường đối tường hối lỗi, Từ Dương Quân vỗ vỗ vai của Diệp Chu nói : " Người anh em, tớ hiểu cậu nếu ai ở trước mặt nữ thần tớ nói tớ muốn ảnh nude của nữ thần, tớ phỏng chừng cũng không khuôn mặt này xuất hiện trước mặt nữ thần rồi. "
Diệp Chu đẩy tay Từ Dương Quân ra, trong lòng nói Thương Tấn thực sự là nam thần của tớ, tớ công nhận ! Mấu chốt không phải của cậu a !
Nói đến việc này, Diệp Chu vài bước bay lên giường mở ảnh chụp của Đường Đông Đông được cậu cẩn thận cất giữ trong điện thoại ra.
Trong hình là nam sinh, khuôn mặt tròn trịa híp mắt xấu hổ cười đến, ánh mặt trời rơi ở trên người cậu dường như mạ một lớp vàng sáng cho cậu. ( Không sai đâu là nam sinh, nam sinh nam sinh đó !!!!!!!!!!! Σ(°△°|||)︴ dường như mị mới phát hiện ra chuyện gì đó !!!!! )
Diệp Chu cảm giác được tâm tình phiền não của mình được an ủi rồi, không nhịn được tiếp tục liếc nhìn album kết quả lật mấy chục tấm sau, Chu Văn Đạo hai ngày trước gửi cho cậu chiếu rõ ràng thụy nhan* của Thương Tấn xuất hiện ở trên màn ảnh điện thoại của cậu.
(* thụy nhan : khuôn mặt đang ngủ khúc này mình thấy để nguyên nghe xuôi tai hơn. )
Cậu rõ ràng không có lưu a !!
Diệp Chu tức giận chuẩn bị xóa, ở trước thời điểm xác nhận không nhịn được dừng lại.
Vài sợi lưu hải cẩu thả rũ xuống trên trán của Thương Tấn, mắt hiếm khi có cảm tình nhắm lại, khiến cảm giác Thương Tấn xa cách biến mất, cả người nhu hòa đi rất nhiều.
Nhưng mà đôi mắt này một khi mở ra, dù sao vẫn lộ ra một cổ trí thân sự ngoại* thản nhiên dường như mọi chuyện quanh mình cũng không thể lay động tâm của người này.
( * trí thân sự ngoại : không đếm xỉa đến; không quan tâm. )
Diệp Chu không cam lòng hừ một tiếng, quả nhiên vẫn là rất đáng ghét, xóa !
Vốn cho là trải qua chuyện này, hôm sau khẳng định không mặt mũi ra khỏi ký túc xá. Dù sao bọn họ đều ở đây ký túc xá bên cạnh, hôm qua Chu Văn Đạo ở ngoài cửa nói thanh âm mặc dù không quá lớn, nhưng chỉ cần có chút để tâm hẳn là đều có thể nghe được. Càng chưa nói bạn học chung quanh đối với Diệp Chu và Thương Tấn luôn luôn mở ra đa bát quái ra, hơi có chút biến động nhỏ khẳng định núp trong bóng tối hoàn toàn rình coi.
Bất kể hôm qua đã trải qua chuyện sống không bằng chết gì, ngày mai mặt trời vẫn sẽ như thường mọc lên thời gian cũng nhất định phải như thường trôi qua.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hôm sau ánh mắt mọi người nhìn cậu đều để lộ ra một cỗ tuyệt không thể tả.
Căn cứ kinh nghiệm đã trải qua đến nhìn lúc này đi đến giải thích, theo ý người khác chính là che giấu dư quang không tự chủ liếc đến một người trong cuộc khác, Thương Tấn bình chân như vại mà đọc sách, không phải không có ánh mắt chế nhạo đánh ở trên người cậu ta nhưng người trong cuộc không có phản ứng, người chung quanh rất nhanh không có hứng thú.
Diệp Chu ở trong lòng không khỏi khen ngợi, cậu lúc nào mới có thể có loại này khí tràng không lệ thuộc......
Chờ đã ??
Khen ngợi ??
Diệp Chu siết chặc quả đấm, tại sao mình lại có thể khâm phục địch nhân mà cảm thấy tức giận cả ngày !
Thay vì đối với Thương Tấn khuất phục, còn không bằng cậu thành đề tài cho mọi người tha hồ bị người bát quái tới vui vẻ.
Có cái suy nghĩ này, Diệp Chu thần kỳ che giấu cảm giác nhục nhã sáng sớm hận không thể đào hố mình vậy, nghiêm túc đọc sách lặng lẽ cùng Thương Tấn so tài.
Chu Văn Đạo liếc nhìn gân xanh trên tay Diệp Chu, mơ hồ có chút xui xẻo đau thương Diệp Chu tức giận sẽ không còn không có tiêu tan đi....
( Đoạn chỗ mơ hồ có chút xui xẻo lúc đầu nguyên câu mơ hồ có chút xui vãi nồn nhưng thấy tục quá nên mình bỏ câu vãi nồn đi. Thiện tai thiện tai ( ̄_ ̄)・・・. )
Chuyện Chu Văn Đạo lo lắng vẫn không có xảy ra, buổi tối hôm đó Diệp Chu liền giống như không có chuyện gì theo chân bọn họ cùng nhau điên điên ồn ào.
" Chu, ngày mai ra ngoài chơi không ? " Chu Văn Đạo ân cần mời " Khí trời cuối thu đi leo núi thế nào ? "
Diệp Chu liếc nhìn sách mượn trong thư viện thuận miệng nói : " Không được, các cậu đi đi. "
" Thật không đi hả ? " Từ Dương Quân kiểm tra một lần ba lô lại bỏ vào chút đồ ăn vặt vào trong " Đem cơ thể rèn luyện nữa. Cậu xem Trần Thiệu ngày mai cũng theo tớ đi đấy ! "
Trong ký túc xá bốn người Trần Thiệu là người trầm mặc nhất, mặc dù lúc bình thường thường xuyên ở cùng bọn họ nhưng tính cách không giống ba người kia thích ra ngoài như vậy, cảm giác tồn tại có chút yếu . Lúc này cậu ta đang lau giày thể thao ngày mai phải mang.
" Lần sau đi, tuần này kế hoạch học bài còn thiếu một chút mới có thể xong. Còn có a ..... " Diệp Chu ngồi ở trên giường, chân đạp cầu thang nói " Thời điểm năm thứ nhất đại học các cậu cũng không nói vào đại học phải thoát khỏi tình trạng độc thân sao ? Bây giờ hy vọng sụp đổ con đường đại học của mấy cậu tính toán ấp ủ tất cả đã qua ? "
Đây xem như là tử huyệt của Chu Văn Đạo, cậu ta vừa vào đại học liền oanh oanh liệt liệt ký túc xá phát biểu tuyên ngôn yêu đương của cậu, kết quả tỏ tình thất bại nhiều lần, bị hành hạ mà cậu ta đều nhanh gia nhập vào FFF đoàn.
Chu Văn Đạo già mồm át lẽ phải nói: " Cậu biết cái gì a ! Hiện tại thịnh hành thịnh hành mẫu con trai thích vận động ! Không chừng chúng tớ ngày mai ra ngoài hoa đào liền tung bay. Hơn nữa, cậu cũng không phải là một con cẩu độc thân, có bản lĩnh thật ngay trước lễ Noel theo đuổi được Thương Tấn a ! "
" Theo đuổi cậu ta thành công còn cần lễ Noel ?? " Diệp Chu theo bản năng phản bác lại, kết quả vừa nói xong hận không thể tự vả miệng ! Phi ! Người nào muốn theo đuổi Thương Tấn ! Để cho Thương Tấn một mình chơi trứng đi đi !
Hôm sau, lúc Diệp Chu thức dậy trong túc xá không có bất kỳ ai.
Cậu ngồi dậy đơn giản ăn một chút bánh bao, lúc chuẩn bị cầm sách đi thư viện ký túc xá đột nhiên bị người gõ cửa.
" Thương Tấn ?? " Diệp Chu vội vã thò đầu ra điều tra trái phải khi nhìn rõ trên hành lang không có ai, sau đó lập tức đem Thương Tấn kéo vào trong, đóng chặt cửa hỏi " Sao cậu lại tới đây ? "
Thương Tấn mặt không thay đổi nhìn Diệp Chu một loạt động tác có thể làm trộm, dựa vào ở sau cánh cửa nói : " Cậu loại giọng nói này quả thực giống như lão bà lén lút gặp người yêu là lão công. Hai ta không có yêu đương vụng trộm đi ? "
Diệp Chu lập tức buông Thương Tấn ra, vỗ vỗ ống tay áo giả vờ trấn định nói : " Đạo đức của tôi không cho phép tôi làm thủ đoạn yêu đương vụng trộm sỉ nhục này, cậu tới làm chi ? "
" Ngày 1 tháng 10 trước cậu đã đáp ứng tôi cái gì ? " ( 1 tháng 10 là ngày Quốc Khanh bên TQ nha. )
Diệp Chu sững sờ, ở trong đầu lục soát một phen rốt cuộc nhớ tới trước đây đã từng đáp ứng yêu cầu phải giúp đối phương thu dọn ký túc xá, bất quá chỉ.... " Tôi hiện tại phải đi thư viện, bằng không tối nay ? "
Thương lượng phi thường tốt Thương Tấn gật đầu một cái, bất quá chỉ lúc gần đi tình bằng hữu gợi ý một chút " Thực ra tôi cũng vì muốn tốt cho cậu, hiện tại ký túc xá chúng ta không có ai, tối nay thì không rõ lắm. "
" Vậy còn chờ gì ! Let's Go !! "
Đến phòng 405 rồi, Diệp Chu có tật giật mình mà khóa cửa lại Thương Tấn bưng lấy máy vi tính xách tay của mình có chút không nói nhìn động tác của cậu " Cậu không cảm thấy khóa cửa càng khả nghi sao ? "
" Không có việc gì, tôi làm việc rất nhanh. " Diệp Chu không ngẩng đầu tùy ý đáp một tiếng, nhanh chóng đem sách vở mở ra trên bàn Thương Tấn lẫn kẹp sách gấp lại. Sách có đánh dấu thư viện để ở một bên, sách của Thương Tấn mở để ở một bên, văn phòng phẩm bừa bộn để ở trong ống đựng bút, tách ra dây tai nghe và dây nối điện tử quấn nhau, bàn học lộn xộn cùng kệ sách lập tức rõ ràng trở nên ngăn nắp.
Thương Tấn đặt máy tính tại trên bàn mới vừa thu dọn, từ trên bàn trong ngăn kéo nhỏ lấy ra một viên kẹo đặt ở lòng bàn tay Diệp Chu nói : " Tạ lễ. " ( Món quà dùng để nói cám ơn. )
Diệp Chu nhéo nhéo kẹo cứng trong lòng bàn tay, nhìn trên giấy bọc kẹo hình vẽ dâu tây khả ái, có loại vui vẻ bắt được nhược điểm của đối phương.
Không nghĩ tới Thương Tấn thoạt nhìn chăm chú nghiêm túc lại có thể thích ăn kẹo dâu tây.
Diệp Chu thật muốn đem chuyện này đăng lên diễn đàn, xé xuống hình tượng nam thần cao lãnh của đối phương.
" Cậu đây là tự mua ? "
Thương Tấn mở trò chơi vua hố trong website trường ra ấp a ấp úng mà đọc tiến độ, trong lúc chờ đợi Thương Tấn quay sang thấy biểu tình muốn cười lại vất vả chịu đựng nói : " Đúng vậy a, cho nên cậu trúng gió cái gì ? "
" Không có chuyện gì. " Diệp Chu mím môi nói " Thực sự không có chuyện gì. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com