CHƯƠNG 52
Edit & Beta: ChangTao
Cánh cửa lớn phía sau tự động đóng lại, ánh đèn dịu dàng ở sảnh chiếu rọi hai người đang quấn quýt nồng nhiệt và một chiếc "bóng đèn lớn" đang bị rối loạn chương trình.
Vẫn là khóe mắt Lâu Vãn liếc thấy Đại Bạch đang đứng thẳng tại chỗ, nhìn thấy camera của Đại Bạch chớp chớp nhắm vào họ, cô vội vàng đẩy vai anh.
Tạ Hoài Khiêm không buông cô ra, một tay siết chặt eo cô, tay kia vươn tới, chính xác ấn vào nút tắt nguồn.
Màn hình của Đại Bạch lập tức tắt.
Anh thu tay lại móc lấy gọng kính, hơi buông cô ra một chút, tháo kính ném bừa lên tủ giày bên cạnh, đồng thời hôn xuống thật mạnh, hai tay nắm chặt lưng cô, ghì chặt cả người cô dán sát vào mình.
Cả người Lâu Vãn bị anh giam cầm trong vòng tay ấm áp, ngẩng đầu lên bị động chịu đựng nụ hôn sâu lắng và mãnh liệt. Giữa hai người lan tỏa một mùi hương trầm nhạt, đầu lưỡi mát lạnh, ẩm ướt trượt ngang dọc trên môi và khoang miệng cô.
Lâu Vãn từ lúc vào cửa đến giờ chưa kịp lấy hơi, lần buông ra vừa rồi cũng không đủ để cô hít một hơi.
Giờ đây lồng ngực bị anh giam giữ, ép chặt vào người anh càng khó thở hơn, cô khó khăn giơ hai tay ôm lấy cằm anh, hơi nghiêng mặt đi.
Môi anh trượt xuống chiếc cổ bên cạnh mềm mại, anh hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô mặt đỏ bừng đang thở dốc, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, "Hôn nhau nhiều lần như vậy rồi, mà vẫn chưa biết cách đổi hơi à?"
Lâu Vãn tựa đầu vào bờ vai ấm áp của anh, liếc anh một cái, quay mặt đi không nhìn vẻ trêu chọc của anh.
Tạ Hoài Khiêm giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, khàn giọng nói: "Tối nay, nghỉ ở đây nhé?"
Lâu Vãn có thể cảm nhận được cơ thể anh, ngay cả sự bốc đồng của bản thân cô cũng bị anh khơi gợi, 'nghỉ lại' có ý nghĩa gì thì quá rõ ràng.
Tuy nhiên, họ là vợ chồng nên điều này rất bình thường, dù chỉ là tạm thời.
Ngoài ra, không biết từ lúc nào, tâm trạng của cô đã có những thay đổi tinh tế.
Đó là một loại kỳ vọng, cô muốn cùng anh hòa hợp, trải nghiệm niềm vui của anh.
Trước đây, chỉ là vợ chồng, nên cô thuận theo ham muốn sinh lý của mình một cách hợp lý.
Trước đó nữa, cồn đã gây ra sự xáo trộn, khiến cô nảy sinh ý nghĩ táo bạo, thực ra cũng chỉ là tuân theo những vọng tưởng ẩn sâu trong lòng cô...
Nhưng giờ đây, lại có thêm những thứ không thể nói rõ ràng.
Tóm lại là anh quá tốt, anh đối xử với cô quá tốt.
Tốt đến mức khiến cô quên đi thái độ né tránh anh trước đây; tốt đến mức cô nghĩ, dù lúc đó anh có thực sự nói câu kia cô cũng không muốn so đo nữa, tốt đến mức đôi khi cô ảo tưởng rằng hiện tại chính là mãi mãi.
Vì vậy, cô không thể nói ra lời từ chối, nhưng lại không muốn anh nhận ra tâm tư yếu ớt của cô.
Cô bèn nghĩ, họ là vợ chồng, không có gì phải ngại ngùng.
Đúng vậy, họ là vợ chồng, trước khi ly hôn, đời sống vợ chồng cũng là một phần trong cuộc sống của họ.
Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, khẽ "ừm" một tiếng gần như không nghe thấy.
Tạ Hoài Khiêm cúi đầu, cằm cọ xát đỉnh đầu cô, hai tay dán vào lưng cô ôm chặt lấy cô, lùi lại từng bước, từng bước.
Căn hộ ở Trọng Đài Thủy Tạ rất đơn giản, một phòng khách lớn, một nhà bếp và một phòng vệ sinh.
Ngay phía sau sofa phòng khách thẳng vào là phòng ngủ chính, ở đây không có phòng ngủ dành cho khách, cũng không có phòng làm việc.
Thông thường anh về nhà cần làm việc, hoặc là ở phòng ăn, hoặc là ở phòng ngủ.
Phòng ngủ rất lớn, gần như bằng phòng khách, tủ quần áo được ngăn cách ở một bên tạo thành kiểu ẩn, chiếc giường lớn đặt ở trung tâm, mang lại cảm giác tĩnh lặng và cô đơn.
Nửa còn lại được bố trí thành phòng làm việc, anh sống có kỷ luật nhưng cũng tùy hứng, khi cần làm việc thì làm việc, khi cần nghỉ ngơi lười biếng thì nghỉ ngơi lười biếng.
Lâu Vãn đi theo bước chân anh, không biết phía trước là gì, chỉ thấy cảnh sông ngoài tấm kính sát sàn khổng lồ cũng di chuyển theo, rèm cửa sổ bị gió thổi đung đưa, có một loại ảo giác như bước tiếp theo sẽ rơi xuống vực sâu vô tận.
Lùi vào phòng ngủ tối đen, ánh đêm mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu vào một chút, dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể thấy rõ đường nét của đồ nội thất đơn giản trong phòng.
Tuy nhiên, cô nhìn quanh một lượt, chỉ thấy chiếc giường lớn đó, ngoài ra chỉ có tấm rèm voan trắng tinh khôi đang bay lượn bên cửa sổ sát sàn.
Sự trống rỗng cô đơn.
Dường như đang phản ánh nửa đời trước của anh.
Cô đột nhiên nhớ ra, dường như cô chưa từng nghe Đường Gia Nghi nói về đời sống riêng tư của người này thế nào, thường xuyên nghe thấy nhất là những tin tức tai tiếng của các giám đốc điều hành cấp cao trong các công ty, nhiều nhất là cô ấy than phiền về Lục Phỉ Quân và vài công tử giàu có ở Nam Thành có đời sống riêng tư hỗn loạn.
Để trở thành nam thần kinh doanh trong lòng Đường Gia Nghi, ngoài năng lực và thủ đoạn, thì cuộc sống của anh chắc chắn cũng rất kỷ luật. Chỉ là không biết, anh đã có bao nhiêu bạn gái cũ, và cô, lại được coi là gì...
Cô muốn nói gì đó, nhưng anh cứ nắm chặt cô lùi lại, không ngừng lùi lại, như muốn kéo cô vào vực sâu vạn trượng.
Ngón tay cô vốn đang nắm chặt áo sơ mi bên eo anh không kìm được siết lại, rồi lại dán vào lưng anh. Lần này khác lần trước, nhiệt độ lưng anh cao đến đáng sợ, nóng đến mức làm bỏng lòng bàn tay cô.
Cô không thể dán vào được, vừa rút tay ra, anh đột nhiên ngửa người ra sau, kéo cả cô theo.
Tấm rèm voan trắng tinh khôi chợt bay lên, trong khoảnh khắc đó, nhịp tim Lâu Vãn tăng vọt đến mức cao nhất, cảm giác bất an mất trọng lượng khiến cô có ảo giác như cùng anh rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.
May mắn thay, ngay sau đó, anh đột nhiên đỡ cô lên, đường cơ bắp trên cánh tay căng đến cực điểm, vững vàng nâng cô lên, còn anh thì nằm ngửa trên giường lớn.
Trong phòng ngủ tĩnh lặng tối đen, tiếng tim đập "thình thịch thình thịch" to một cách bất thường và rõ ràng.
"Anh làm em sợ chết khiếp." Giọng cô có chút nũng nịu.
Tạ Hoài Khiêm ngẩng đầu, tìm kiếm khuôn mặt cô trong bóng đêm, chóp mũi lạnh chạm vào chóp mũi cô, hơi thở ấm áp bay hơi giữa hai người.
Anh nói: "Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em." Giọng nói trầm khàn, "Anh không nỡ."
Môi Lâu Vãn run rẩy, giọng cũng hơi khàn: "Anh... thả em xuống đi."
Anh từ từ đặt cô xuống, cho đến khi cả người cô dán chặt vào lòng anh, anh mới buông tay đang đỡ cô, chuyển sang vuốt ve đường cong eo cô.
"Thật sự sợ rồi à?" Anh khẽ hỏi.
Lâu Vãn không trả lời, chỉ đưa tay, đặt lên mạch đập bên cổ anh, như muốn cảm nhận nhịp tim của anh.
Cảm giác nhột nhạt trên cổ truyền từ dây thần kinh lên sâu bên trong da đầu, Tạ Hoài Khiêm nghiêng đầu, dịu dàng hôn lên những ngón tay cô.
Chiếc áo vest đen không biết đã rơi xuống đâu, chiếc khăn choàng màu trắng ngà cũng bị lệch lạc, anh đưa tay sờ lên, dựa theo trí nhớ buổi sáng mà cởi cúc áo choàng.
Khăn choàng trượt xuống ga giường, anh tiếp tục cởi cúc thắt của chiếc sườn xám.
Thứ này nếu chưa từng cởi thì quả thật không thể cởi được, Tạ Hoài Khiêm cởi mãi, lông mày nhíu chặt lại.
Lâu Vãn gạt tay anh ra, bước xuống khỏi người anh, ngồi ngay ngắn bên cạnh anh, tự tay cởi cúc áo.
Tạ Hoài Khiêm nằm ngửa, tay luồn qua đặt lên eo cô, bất động nhìn cô, ngay cả khi chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ ảo.
Lâu Vãn cởi hết cúc áo, thấy anh vẫn nằm im không nhúc nhích, cô cũng ngại không dám cởi hết, đưa tay đẩy khuỷu tay anh, lẩm bẩm: "Sao anh không cởi ra?"
Anh lật tay nắm lấy tay cô, ngồi dậy, kéo cô lại gần, đặt đầu ngón tay trắng nõn của cô lên cúc áo ở cổ, "Muốn em giúp anh cởi."
Anh ngồi cũng rất cao, Lâu Vãn quỳ gối trên mặt giường mềm mại, từng chiếc cúc từng chiếc cúc cởi cho anh, chạm đến cúc ẩn ở cạp quần, cô hỏi: "Cái này thì sao?"
"Đương nhiên." Anh đưa tay dán vào lưng cô, nắm lấy cổ áo sườn xám từ từ kéo xuống.
Lâu Vãn bị anh nâng cánh tay lên, đành phải buông cúc áo ra trước, đợi sườn xám trượt xuống giường, cô mới tiếp tục cởi.
Anh phối hợp với từng bước của cô, cho đến khi trần trụi.
Hai người đối diện nhau, không ai lên tiếng.
Trong phòng ngủ trống trải cô đơn, có gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, tấm rèm voan trắng tinh khôi nhẹ nhàng bay lên rồi hạ xuống.
Tạ Hoài Khiêm đưa tay ôm lấy cơ thể cô trước, kéo cô vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng: "Vãn Vãn."
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, những nốt da gà nổi lên trên cánh tay và lưng cô, nhưng lại từ từ biến mất dưới sự trấn an của nhiệt độ cơ thể anh.
Cô cảm nhận sự thay đổi kỳ diệu này, đặt cằm lên hõm vai anh. Hơi thở đều là mùi da thịt nam tính dễ chịu trên người anh, mùi cơ thể thuần hormone ngọt ngào, giống như mùi trầm hương ẩn giấu trong điếu thuốc lá anh hút, khiến người ta nghiện.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mùi hương của một người đàn ông lại dễ chịu đến vậy.
Lâu Vãn áp chóp mũi vào da thịt bên cổ anh, khẽ hít thở, khẽ đáp lại một tiếng.
Anh dùng lực cả hai tay, ôm cô càng chặt hơn, như đang kìm nén điều gì đó, khàn giọng gọi: "Vợ."
Hàng mi đang nhắm của Lâu Vãn khẽ rung lên.
Trong căn phòng yên tĩnh, gió thổi một lúc, vang lên một giọng nữ mềm mại và khẽ khàng: "Ừm."
Tạ Hoài Khiêm nhắm mắt, yết hầu kiềm chế lăn xuống một chút, nghiêng đầu cọ vào tóc cô, khàn giọng nói: "Anh muốn em."
Trái tim Lâu Vãn không kiểm soát được mà rung động và run rẩy, ngay cả hơi thở cũng run rẩy, cô nuốt nước bọt xuống, lại đáp lời: "Ừm."
Cơ bắp cánh tay anh ôm cô căng cứng, cằm nhẹ nhàng cọ xát đỉnh đầu cô, kiềm chế nói: "Anh muốn bật đèn."
Lâu Vãn cũng áp sát vào hõm cổ anh, hỏi ngược lại: "Bật đèn?"
"Ừm, muốn nhìn em." Anh thẳng thắn nói.
Hơi thở Lâu Vãn ngưng lại, thực ra, cô cũng muốn nhìn anh.
Xem anh trên giường sẽ nhiệt tình thế nào, xem sự lạnh lùng trên người anh bị phá vỡ, biến thành một người đàn ông bình thường với đủ thất tình lục dục.
"Ừm." Cô đáp lời.
Động tác cọ xát của Tạ Hoài Khiêm dừng lại, sau đó như sợ cô hối hận, anh ôm cô lùi lại một chút, đưa tay ấn công tắc đèn đầu giường.
Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng bên giường, bao trùm lấy hai bóng người đang quấn quýt nồng nàn.
Phòng ngủ yên tĩnh, không ai nói gì, cả hai đều nhìn nhau, trong đêm lãng mạn này.
Tạ Hoài Khiêm cúi đầu xuống, không đeo kính, anh phải nhìn cô ở khoảng cách rất gần mới có thể thấy rõ dung nhan xinh đẹp của cô.
"Vãn Vãn, em đẹp quá." Anh nghiêm túc khen ngợi.
Đôi mắt Lâu Vãn đang nhìn anh khẽ cụp xuống, hàng mi dài và cong tạo thành một bóng râm hình quạt trên mí mắt, má trắng nõn nổi lên một vệt hồng, giống như một bức tranh mỹ nữ khiến người ta yêu mến.
Ngón tay Tạ Hoài Khiêm đang nắm vai cô vô thức siết chặt, ánh mắt sâu thẳm và đậm đặc đến cực điểm, con quái vật ẩn giấu dưới sự bình tĩnh đang mài sắc răng nanh, rình rập, nhẫn nhịn.
Chỉ chờ thời cơ đến, lập tức nuốt chửng con mồi đã nhắm trúng vào bụng.
Lâu Vãn không chịu nổi ánh mắt có tính chất vật chất này, như đang cạo vào cơ thể, hàng mi dài khẽ run lên không kiểm soát, nhận thấy anh nắm vai cô muốn kéo ra xa một chút để nhìn cô.
Sự xấu hổ dâng lên như thủy triều, cô đột nhiên đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh, giọng nói mềm mại: "Đừng."
Chính là tiếng "Đừng" này, giọng nói quyến rũ đến tận xương tủy mà anh chưa từng nghe thấy ở cô, ngay lập tức đốt cháy công tắc dục vọng của Tạ Hoài Khiêm, giống như lửa cháy rừng gặp cỏ khô, trong khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên khắp nơi, cuồn cuộn cháy rực.
Anh đặt cô xuống giường, mái tóc đen trải dài trên ga trải giường. Trước đó, chiếc giường này chỉ có một mình anh ngủ, nay có thêm một người phụ nữ dịu dàng, là vợ anh.
Trái tim Tạ Hoài Khiêm như được ngâm trong nhà ấm, cuồn cuộn sưng lên.
Gia đình, ấm áp, những từ ngữ từng xa vời với anh biết bao, giờ đây như ông trời đã mở mắt, cuối cùng cũng ban tặng cho anh một người tốt như cô.
Một lúc lâu không thấy động tác tiếp theo của anh, Lâu Vãn hơi bất an co ngón tay lại, hàng mi cong run rẩy nhấc lên, lặng lẽ nhìn anh.
Như một đóa hoa dành dành trắng tinh khôi bất chợt nở rộ trong đêm tối, hương thơm nồng nàn bao bọc lấy hai người.
Tạ Hoài Khiêm cúi người áp vào cổ cô, hôn lên da thịt cô, hết lần này đến lần khác.
Vài phút sau nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi thò ra trượt và mút mát, nhưng đột nhiên anh hé môi cắn nhẹ dái tai mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: "Vãn Vãn."
"Ừm." Cô đổi hơi đáp lời.
"Vãn Vãn."
"Ừm..."
"Vãn Bảo..." Giọng trầm thấp khẽ cọ xát lên dây thần kinh màng nhĩ.
Lâu Vãn: "...?"
Cô ngửa đầu, chiếc cổ thiên nga dài trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn, mí mắt đang nhắm đột nhiên run lên.
Ai đã dạy anh gọi như vậy?
Tạ Hoài Khiêm ôm lấy đầu cô, trượt môi khép lại dái tai mềm mại, đồng thời cắn nhẹ một cái, cùng lúc đó thứ nên về nhà cũng đã về nhà.
Giọng nói dán sát bên tai cô, từ tính và khàn khàn, "Bảo bối."
Câu tiếp theo càng thêm trầm thấp, còn mang theo sự dụ dỗ, "Gọi một tiếng chồng đi."
Cảm giác tê dại đồng thời bùng nổ từ màng nhĩ và sâu bên trong cơ thể, đầu óc Lâu Vãn trong phút chốc trống rỗng.
Giống như một cơn bão quét qua, cô trôi nổi trên những con sóng nhấp nhô.
Tấm rèm voan trắngtinh khôi bay lượn trước tấm kính sát sàn khổng lồ, không biết cửa sổ nào đãmở, có gió nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thổi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com