Chap 31: Chơi đùa
Bợn đã cơm bách (づ ̄3 ̄)づ cơn ai nhớ bợn k ????????? làm cả chìu đọ ~~~~~~~
Dung mạo U U thua xa Tiểu Nghiên, nhưng mà trên người đều tràn ngập một loại khí chất kỳ ảo tao nhã, dịu dàng khéo léo đi vào giữa phòng, nhún mình thi lễ một cái với Hàm Ân Tĩnh, cử chỉ giơ tay nhấc chân tao nhã trong lúc đó đủ để làm say đắm lòng người. Gió nhẹ thổi qua, một hồi như có như không hương khí, càng làm cho lòng người thoải mái.
Ân Tĩnh tuy đã gặp nhiều mỹ nhân, nhưng nhìn thấy nàng ta cũng không tránh khỏi được trước mắt sáng ngời, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên không hổ là có ngàn năm tu vi, yêu tinh U Lan, còn hơn nhiều hoa yêu bình thường.
Vốn dĩ cô mang theo Tiểu Nghiên, tạm thời không lòng dạ nào đi trêu chọc mỹ nhân bên cạnh, chẳng qua vừa rồi Tiểu Nghiên không nghe lời, cô mới cố ý gọi yêu tinh hoa lan này đến, để làm cho Tiểu Nghiên nàng có chút "cảm giác nguy cơ bất trắc". (=_=!!!)
Công lực của Tiểu Nghiên kém, không biết ngoài cửa tới là người hay là yêu, nghe nói Ân Tĩnh mời người đó vào đây, phản ứng đầu tiên chính là trốn vào trong tay áo của cô...
Trước đây ở khách điếm cũng là như vậy, một nữ nhân ưu nhã mang theo một con bạch hồ sẽ dễ dàng khiến cho người ngoài chú ý. Mặc dù không có gì có thể đủ uy hiếp được Ân Tĩnh, nhưng Tiểu Nghiên không muốn bị người ta chỉ trỏ chú ý, hơn nữa mặc dù nàng mới ở xã hội loài người có mấy tháng, nhưng vẫn có cảm giác lạ lẫm, bình thường có thể không gặp người cũng không thấy người.
Trước khi U U vừa đi đến nghe thấy tiếng người, nhưng lại chỉ thấy Ân Tĩnh đang ngồi một mình, ngược lại đũa bát lại có hai đôi, trong thâm tâm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà tốt nhất là không nên hỏi nhiều.
Ngay từ lúc nhìn thấy Ân Tĩnh, nàng đã cảm thấy mình không hề sai, nữ nhân đẹp đẽ đễn yêu mị như vậy, tài giỏi như vậy đáng cho mình bỏ đi rụt rè chủ động thân thiết.
Một đôi mắt phượng kín đáo đưa tình như vừa nhìn thấy đức lang quân như ý, môi anh đào của U U khẽ mở, mở miệng nói: "Nghe nói mấy ngày gần đây Tĩnh quân tìm kiếm tiên thảo linh đan bốn phía, trong động phủ thiếp vừa vặn có một loại cây u lan tiên thảo, chính là thiếp thân năm trăm năm trước gieo xuống, không biết Tĩnh Quân còn có hứng thú đến trong động phủ thiếp thân một chuyến?"
Ân Tĩnh nhếch môi cười cười, đứng dậy hai bước đưa tay nhẹ nhàng một chút, đem U U ôm vào trong lòng, cúi đầu ngửi mùi thơm phảng phất trên cổ nàng, lười biếng nói: "Nàng tới...... cũng chỉ là muốn mời ta đến trong động phủ của ngươi xem một cây tiên thảo?"
Khuôn mặt U U đỏ bừng, đã có chút oán giận Ân Tĩnh khinh người cợt nhả, lại lén lút vui vẻ với đối phương hình như cũng giống ý mình, ừm một tiếng ỡm ờ nằm trong lòng Ân Tĩnh, nhỏ giọng nói: "Tĩnh Quân nghĩ muốn cái gì, thiếp nào dám không vâng lời sao?!" Ngụ ý, ngươi muốn tiên thảo cũng được...... Muốn ta cũng được!
Nữ yêu tinh không giống con gái loài người bị lễ giáo gò bó, xưa nay đều là chủ động đa tình, U U như vậy đã xem như vô cùng kín đáo. Dưới loại tình huống này rất ít người có khả năng không làm gì, ít nhất Hàm Ân Tĩnh không phải là một thành viên thuộc về số ít đó.
Tay khẽ vuốt ve đôi môi anh đào mềm mọng của U U, Ân Tĩnh trầm giọng cười nói: "Như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh."
Ngay lúc hai người liếc mắt đưa tình, thời điểm sắp quyến rũ thành công, đột nhiên từ trong tay áo nhân vật chính thò ra một cái đuôi trắng ôi ôi! U U bỗng nhiên trông thấy trong tay áo tình lang toát ra vật thể không rõ, lòng dạt dào khao khát phơi phới lập tức bị dọa lên đến chín tầng mây, thét a lên một tiếng kinh hãi, đột nhiên đẩy Ân Tĩnh lui vài bước, nói lắp bắp: "...... Đó là cái gì?!"
Tiểu Nghiên không chú ý tới Ân Tĩnh trong nháy mắt cứng ngắc, rất lễ phép kêu lên: "Ta tên là Tiểu Nghiên, xin chào Hoa lan tỷ tỷ!" Nàng ở trong tay áo ngửi thấy mùi thơm gà nướng tinh thần đã sớm không tập trung, hết lần này tới lần khác U U một chút hứng thú rời đi cũng không có, không thể nhịn được nữa, đành phải chủ động đi ra chào hỏi, sau đó...... ăn cơm! Dù sao tỷ tỷ trước mắt này chính là hoa lan tu thành yêu tinh, mọi người xem như đồng loại, vậy không cần phải che dấu tung tích.
U U cảm thấy rất thất lễ trước mặt Ân Tĩnh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không biết nên khóc nên cười, lúng túng nói: "Ngươi, chào, thiếp thân tên là UU." Hồ ly tinh này và Ân Tĩnh là quan hệ như thế nào?!
"Bọn ngươi chờ một chút rồi đi tới nhà nàng được không?" Tiểu Nghiên nhảy ra khỏi tay áo, ôm lấy cánh tay của cô năn nỉ nói.
Trong nội tâm Ân Tĩnh âm thầm hài lòng...... Tiểu hồ ly ghen tị! Biết lo lắng thì từ nay về sau nên ngoan ngoãn nghe lời. Đáng tiếc còn chưa có hết hứng thú, chợt nghe Tiểu Nghiên tiếp tục nói: "Gà nướng còn chưa có ăn, thật là lãng phí á!"
Trong nháy mắt, hình như có cái gì đó trên mặt cặp đôi vừa thiếu chút nữa thông đồng dụ dỗ nhau kia bây giờ vỡ vụn, hai người đồng thời bị tiểu hồ ly chọc tới.
Động phủ U U đương nhiên ở bên trong u cốc, không có lầu gác đẹp đẽ để nghỉ chân, cũng không có vườn để cây giả, tất cả dường như đều là điêu khắc tự nhiên đẹp đẽ mà thanh tĩnh không hề nhờ nhân tạo, cỏ thơm mọc thành bụi rất tự nhiên, hoa và cây cảnh sum suê, suối chảy trong veo...... Mỗi một vật đều ở đúng nơi của nó, ở bên đường có một khối đá lớn tùy ý yên vị, cũng sẽ cảm thấy hình dáng tảng đá vừa vặn, chỗ ngồi bằng phảng thỏa mái , dường như cố ý để cho người thuận tiện nghỉ ngơi mà sinh.
Tiểu Nghiên không hiểu những bố trí đẹp đẽ, khéo léo này, nàng chỉ cảm thấy trở lại rừng núi một lần nữa, nhìn thấy đâu đâu cũng hiện ra hoa hoa thảo thảo còn có ong mật bươm bướm thật sự là làm nàng rất vui vẻ sung sướng. Không đợi chủ nhân tiếp đón, lại reo hò một tiếng nhảy trên mặt đất đuổi theo con bướm.
U U thầm thở phào, đi khỏi vừa đúng lúc, chuyện của nàng không phải e ngại!
Ân Tĩnh cũng không phải là người không hiểu tình cảm, hai người bốn mắt đối diện nhau, tất cả đều không nói nên lời nào!
Tiểu Nghiên chạy một đoạn ngắn, phát hiện Ân Tĩnh chưa đi cùng đến, cảm thấy trong lòng nhột nhạt, gần đây nàng luôn gặp ác mộng, trong mộng thấy Thiên kiếp đến, là một đạo sấm sét đánh nàng tới hồn vía lên mây, trong lúc này lại liếc thấy bốn phía im ắng, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cũng giống như có gì đó nguy hiểm đang chờ nàng......
Không nên không nên, hay là trở về bên chỗ dựa tương đối an toàn thì hơn!
Vì vậy, ngay lúc một đôi uyên ương hoang dã đang cởi được nửa quần áo, cuốn tròn một vòng tìm chỗ thỏai mái trên giường để nằm, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra lần nữa!
U U không biết nên dùng vẻ mặt gì đối mặt với việc xấu hổ như vậy, sắc mặt ân Tĩnh trầm xuống, quát: "Chính ngươi đi chơi, không được làm loạn!"
Tiểu Nghiên vô tội lại oan ức nhìn cô, không biết vì sao mình lại làm mất lòng cô, vì sao hôm nay đối với nàng hung dữ như vậy?
Ân Tĩnh đang trong lúc tình cảm mãnh liệt, bực bội gạt mớ tóc rối loạn, nói : "Nhìn ta như vậy làm gì? Ta muốn cùng nàng ấy luyện phương pháp song tu, ngươi cũng phải nhìn sao?!"
Tiểu Nghiên nghe vậy hấp háy mắt, nhìn về phía U U ở bên cạnh Ân Tĩnh đang yên lặng không nói gì, thu lấy đám quần áo tán loạn cúi đầu không nói, nàng lo lắng nói: "Lần đầu tiên rất không thoải mái."
U U ngạc nhiên ngẩng đầu, ít dám tin lỗ tai mình, thầm nghĩ: Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, thật là không biết cảm thấy rất nhục nhã, chuyện như vậy cũng dám nói ra!
Nghĩ vậy có chút hứng thú hài lòng: Ta thoạt nhìn qua trong trắng ngây thơ như vậy sao? Làm sao nàng ta lại bảo là lần đầu tiên...... Ta rõ ràng đã sớm không phải là......
Nàng ta lại không biết trong suy nghĩ của Tiểu Nghiên, lần đầu tiên căn bản không hề liên quan tới trinh tiết xử nữ. Trên thực tế, Tiểu Nghiên nàng hoàn toàn không hiểu trinh tiết là vật gì — nếu không cũng sẽ không bị Ân Tĩnh dẽ dàng lừa gạt sắc, nàng vẫn cho là làm lần đầu tiên chính là lần đầu tiên hai người luyện phương pháp song tu cùng nhau.
Lần đầu hợp tác, phối hợp có chút không thoải mái cũng là không bình thường thôi...... Ít nhất là nàng nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com