Chương 6:Ăn thịt
Một lần nữa trở lại chỗ ngồi, bạn cùng bàn Kiều Lam đem bàn của mình cách càng xa hơn, làm như cả người Kiều Lam đều là ôn dịch.
Cô ta cố ý không để ý tới Kiều Lam, tránh xa Kiều Lam, muốn nhìn cô khó xử, kết quả Kiều Lam một mặt bình tĩnh đọc sách viết chữ, biểu tình còn thật vui vẻ, bạn cùng bàn trì độn một lát lại nghĩ tới lời vừa cùng đám bạn nói, sắc mặt lúc này mới tốt lên, không còn nửa điểm tức giận.
Hôm nay cùng mấy người kia nói, Kiều Lam trước kia theo đuổi Trần Diệu Dương, như cái đuôi theo sau Tống Dao, có thể thấy được cô ta có mơ tưởng dung nhập vào vòng của bọn họ, cho nên làm sao có thể thật sự chịu được các cô xa lánh, còn không phải giả bộ không thèm để ý, không chừng đang khóc lóc nghĩ cách để lấy lòng Tần Dương cùng bọn họ một lần nữa.
Hơn nữa thời gian ngồi cùng bàn Kiều Lam, cũng sẽ không quá lâu.
Chủ nhiệm lớp nói, chờ thi giữa kỳ xong, muốn dựa theo thứ tự khảo thí sắp xếp chỗ ngồi.
Thành tích kiểm tra của Kiều Lam lần trước đứng thứ mười mấy trong lớp, các cô không có khả năng lại ngồi cùng một chỗ, không chỉ như thế, cô còn có thể dựa vào thành tích, ngồi gần Trần Diệu Dương!
Thành tích kiểm tra của Trần Diệu Dương lần trước xếp thứ nhất cả khóa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra khi thi giữa kỳ có lẽ sẽ tiếp tục đứng thứ nhất.
Mà lần kiểm tra trước, cô ta là người đứng thứ năm trong lớp.
Gần đây, cô ta học tập khắc khổ, gần như mỗi ngày đều muốn học khi trời vừa rạng sáng, chính là vì có thể thi tốt hơn, có thể gần Trần Diệu Dương hơn một chút, chờ thi giữa kỳ nhất định lại tiến bộ hơn một bậc, tốt nhất có thể kiểm tra xếp thứ hai. Bất quá lần thi trước đó môn tiếng Anh của Tống Dao so với cô ta tốt hơn, cô ta không nắm chắc có thể vượt qua Tống Dao, nhưng kiểm tra không xếp thứ hai cũng không sao, thứ ba thứ tư cũng được, bởi vì thứ ba thứ tư có thể ngồi đằng sau người xếp thứ nhất, thứ hai.
Khoảng cách hai bàn trước sau đối với cô ta mà nói, đã rất gần.
Cô ta cũng biết Tống Dao thích Trần Diệu Dương, nhưng bọn họ dù sao cũng không có yêu đương, không phải sao, nếu như cô ta dựa vào bản lĩnh của mình có thể gần Trần Diệu Dương hơn một chút, mọi người cũng sẽ cảm thấy là cô ta nghiêm túc học tập, coi như thật nhìn ra cô ta thích Trần Diệu Dương, cũng là dựa vào thành tích mới ngồi tới đó, người khác cũng không thể nói gì hơn không phải sao?
Mọi người chán ghét Kiều Lam, không phải là bởi vì Kiều Lam thích Trần Diệu Dương, mà bởi vì Kiều Lam căn bản không xứng thích Trần Diệu Dương.
Nghĩ như vậy, bạn cùng bàn Kiều Lam trong lòng nhất thời dễ chịu, lườm Kiều Lam một chút, lại đem ánh mắt đặt ở trên sách học, lười để ý phản ứng của Kiều Lam.
Bạn cùng bàn không để ý Kiều Lam, mấy đứa con gái trong lớp đã từng ghen ghét Kiều Lam có thể cùng Tống Dao, Trần Diệu Dương nói chuyện, chướng mắt cô lấy lòng người khác, bây giờ tan học liền ngồi cùng một chỗ nói xấu Kiều Lam, còn đánh cược Kiều Lam nhiều nhất có thể giả bộ mấy ngày.
Không có ai tin Kiều Lam có thể chịu đựng, Trần Diệu Dương cũng cảm thấy như vậy.
Bất quá hắn lại hi vọng Kiều Lam có thể kiên cường như vậy, mấy ngày nay, bên người Tống Dao rốt cục không có tồn tại cảm giác không hài hòa, cũng không có người cố ý xích lại gần hắn, Trần Diệu Dương cảm thấy không khí chung quanh rất tốt.
Tất cả mọi người cảm thấy nội tâm Kiều Lam khẳng định đang hối hận và xấu hổ, về phần Kiều Lam, hối hận là không thể nào, xấu hổ ngược lại là có chút.
Bất quá không phải là bởi vì mọi người xa lánh cô, mà là bởi vì bài tập thể dục ở trường trung học này không cùng một bài với trường cô học trước kia.
Cái này rất xấu hổ.
Bởi vì không có ký ức, cô chỉ có thể nhìn những người khác làm, nhưng tập không đúng tiêu chuẩn lại bị chủ nhiệm lớp nói cô không tập trung, chủ nhiệm lớp sau khi nói xong thì mấy người bên cạnh đều đang cười cô.
Nhưng như thế, cô cũng không có cách, hiện tại trong lớp hẳn là không có ai để ý đến cô, càng không nói là dạy cô tập thể dục, huống chi đang học tập thể dục êm đẹp, làm sao nghe có vẻ kỳ lạ.
Chờ tập thể dục xong trở lại phòng học, Kiều Lam tự nhiên nhìn lại vị trí của Đàm Mặc, vẫn giống như thời điểm mới xuống lầu, hắn tựa hồ không có động đậy chút nào, vẫn như cũ cúi đầu nhìn sách trước mặt.
Nghĩ đến mấy ngày trước lúc chào hỏi, Đàm Mặc vẫn là một bộ dáng tĩnh mịch, Kiều Lam đột nhiên muốn chân chính tìm hiểu một chút chứng Asperger.
Bất quá tạm thời Kiều Lam không có điều kiện này, quần áo Kiều Lam mặc đều là của hai chị gái, lấy đâu ra điện thoại tra tư liệu, mà Kiều gia cũng không có máy tính, đành chờ lúc khác lại tra đi.
Bởi vì đã biết nhà ở, cho nên mấy ngày nay Kiều Lam không tiếp tục đi qua quán ăn kia, mà là trực tiếp về nhà.
Buổi chiều sau khi tan học trở về, thấy Kiều bà ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, Kiều Nguyên vẫn chưa về.
Đợi một hồi lâu Kiều bà tiếp điện thoại, nói thứ gì, Kiều Lam ngồi trong phòng không nghe rõ.
Đợi đến gần bảy giờ, Kiều Lam có chút đói bụng, lúc này mới ra khỏi phòng đi phòng bếp nhìn một chút, bên trong nồi cơm trừ một bát cơm nguội, cái gì cũng không có.
Kiều Lam nghĩ nghĩ, hỏi Kiều bà hôm nay không làm cơm sao, Kiều bà tựa vào ghế sô pha, trừng hai mắt nói, "Mày không có tay chân sao, đói bụng không tự mình làm, tao lớn tuổi như vậy lại phải nấu cơm sao?"
Hôm nay cháu trai lại đi ra quán cơm bên kia ăn, Kiều bà ban đêm không ăn được quá nhiều, uống chút cây dầu sở là được rồi. Về phần Kiều Lam, Kiều bà căn bản không quản Kiều Lam ban đêm có cơm ăn hay không, có đói hay không, đói bụng không phải là còn có một bát cơm sao.
Kiều Lam nhìn Kiều bà một chút, quay người trở về phòng bếp.
Điều kiện Kiều gia thực ra cũng không tính quá kém, quán cơm mặc dù vừa nhỏ lại vừa nát, nhưng dù sao mở ở cửa trường học, lượng khách vẫn tính là nhiều, bằng không cũng sẽ không mua được cho Kiều Nguyên đôi giày mấy ngàn.
Có thể mua được đôi giày như vậy, trong nhà ăn tự nhiên cũng không kém, kém cũng chỉ có mỗi Kiều Lam mà thôi.
Kiều bà mỗi ngày đều muốn nấu cơm cho Kiều Nguyên, nghĩ cách làm cho cháu trai thức ăn thật tốt, Kiều Lam mở tủ lạnh ra nhìn, nguyên liệu nấu ăn còn không ít.
Trong nồi còn có cơm nguội, Kiều Lam cầm hai quả trứng gà, lại lấy một miếng thịt, tay chân lanh lẹ thái thịt, dầu nóng, thu thập một hồi cũng không sai biệt lắm.
Kiều bà ngồi ở bên ngoài xem tivi, căn bản không nhớ tới Kiều Lam, chờ ngồi một chốc lát, bên trong bếp bay ra mùi thơm, Kiều bà ngửi còn cảm thấy rất thơm, sau một khắc mới phản ứng được thế nào lại là vị thịt!
Kiều bà TV cũng không nhìn, đeo giày liền chạy vào trong phòng bếp, kém chút tắc máu não.
Kiều Lam xào cho mình cơm trứng chiên, lại làm hai món ăn, một mặn một chay, món ăn mặn một bàn thật lớn, thế mà còn là thịt bò!
Trước kia để Kiều Lam nấu cơm, Kiều Lam nhiều nhất xào cơm chiên hoặc là xào sợi khoai tây, cho nên Kiều bà cũng không để ý, kết quả ai có thể nghĩ tới Kiều Lam cư nhiên làm một trận thịt cho mình. Hôm qua bà ta mới mua thịt bò, so với thịt heo thịt gà đắt hơn nhiều, lúc đầu định giữ lại cho cháu trai ăn, kết quả bị Kiều Lam làm hết rồi!
Kiều bà không hề nghĩ ngợi xông lên, đem đĩa thịt bò bưng đi, Kiều Lam đưa một tay ngăn lại, một tay đem đồ ăn cầm về, "Làm gì?"
"Ai bảo mày xào cái này, mày không biết thịt bò đắt cỡ nào sao, chỉ có một người ăn xào nhiều như vậy làm gì, ăn một chút đồ ăn là đủ rồi", vừa nói vừa muốn cướp.
Kiều Lam một tay bưng đồ ăn trốn đi, Kiều bà vóc dáng lúc đầu không cao, lớn tuổi lưng cong đi, cả người càng nhỏ hơn, Kiều Lam một tay ngăn bà căn bản không có một chút biện pháp , tức giận đến mắng lên, "Ba ngày không đánh mày liền có chút bản lĩnh đúng không, cha mẹ mày đem mày nuôi lớn, lại không có lương tâm, ăn một bữa xong cha mẹ mày ăn cái gì, em trai ăn cái gì."
Lượng ấy vừa nhìn chỉ là cho một người ăn, Kiều Lam lười vạch trần Kiều bà, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Giữa trưa chỉ ăn một chén cơm nhỏ, Kiều bà lại hận không thể đem tất cả đồ ăn đến trước mặt cháu trai, Kiều Lam lúc này thật đói bụng.
Kiều bà không đoạt được , tức giận đến mắng không ngừng, nhưng thấy Kiều Lam ăn nhanh như vậy, trước sau không có cách, thế là chạy đến trong phòng bếp cầm một đôi đũa.
Cũng không thể để Kiều Lam ăn hết!
Bà vội vội vàng vàng gắp khối thịt bò lớn nhất trong mâm, bỏ vào trong miệng nhai.
Không nhai được.
Còn làm cấn răng.
Kiều bà lớn tuổi, răng lợi không tốt, năm ngoái Kiều cha nói làm răng giả cho Kiều bà, Kiều bà ngại không có làm, nói bà ta lớn tuổi không ăn nhiều, bình thường cũng chỉ ăn chút cháo.
Kiều bà đau răng, che miệng, bà ta cảm thấy cắn một miếng thịt cũng ép mình đến chết mất , tức giận kêu lên, "Không làm được thì không cần làm, làm cứng như vậy ai có thể ăn được!"
Kiều Lam chậm rãi gắp một khối thịt lớn, bỏ vào trong miệng nhai, "Tôi có thể."
Kiều bà: . . .
Kiều Lam giống là cố ý biểu hiện ra cho Kiều bà thấy răng mình tốt, ăn rất nhanh, ăn xong Kiều Lam còn rất tri kỷ gắp cho Kiều bà một khối khoai tây, "Cái này hầm lâu nấu nát, bà ăn cái này."
Kiều bà: . . .
Ngực đều đau.
Đoạt đi đoạt lại không được, ăn lại càng không ăn được, Kiều bà ngồi đối diện nhìn Kiều Lam ăn cơm, bắt đầu lâm vào trạng thái hoài nghi bản thân.
Đây là người lão tam nói nhát gan, nói cô ta cái gì cũng làm?
Gần đây là thế nào, thế nào lại đột nhiên không sợ bà ta?
Chờ bản thân hoài nghi hơn nửa ngày sau cúi đầu xuống, phát hiện Kiều Lam đã ăn xong nửa đĩa đồ ăn, Kiều bà vội vàng đè lại mâm thức ăn, "Đủ rồi đủ rồi cô ăn bấy nhiêu thôi, còn lại giữ lại cho em trai cô chút nữa trở về ăn."
"Kiều Nguyên mười giờ mới trở về, bà còn dám cho hắn ăn."
Kiều bà: . . .
Kiều Nguyên dáng dấp quá béo, mấy ngày trước đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói ăn ít một chút, nhất là ban đêm, sau bữa cơm chiều cũng đừng ăn cái gì, nhất là thịt cá. Kiều cha gần đây không cho Kiều Nguyên ăn khuya, Kiều bà mặc dù đau lòng, nhưng lại lo lắng dáng dấp cháu trai quá béo không khỏe mạnh, chỉ có thể không cho Kiều Nguyên ăn.
Kiều bà cảm thấy bình thường mình giống như pháo đốt, hôm nay bị Kiều Lam chặn một câu đều nói không nên lời, mắt thấy Kiều Lam đã ăn xong, Kiều bà nghĩ đến mình bỏ ra mấy mươi đồng tiền đều ở trong bụng Kiều Lam, liền hoảng hốt.
"Một mâm lớn như thế mày lại ăn hết, mày bình thường không phải chỉ ăn có một chút. . ."
Đó là bởi vì cũng chỉ có một chút đồ ăn a.
Thân thể này đói thành cái dạng này, có cái gì mà không ăn hết, ăn bao nhiêu còn không sợ béo.
Kiều bà không còn cách nào, chỉ đành há miệng,
"Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn, ăn nhiều như vậy cái gì cũng không biết, học tập một chút cũng không theo kịp, cha mẹ mày bận rộn như vậy đều không giúp, nếu mày không có bản lĩnh tìm gả cho người có tiền như chị mày, nếu mày không học tập được như Lộ Lộ, cái gì cũng không được liền hành hạ bà già ta."
Lộ Lộ trong miệng Kiều bà là con gái nhà nhị thúc, học cùng trường cùng khóa Kiều Lam, nhưng không cùng lớp, lần trước thành tích kiểm tra vừa vặn đứng thứ mười trong lớp, được ba mẹ cô ta thổi phồng lên.
Chị gái Kiều Lam, Kiều Hàm, năm nay vừa mới hai mươi, gả cho người làm ăn gần bốn mươi tuổi đã ly hôn mang theo hai đứa con trai, cô ta vừa sinh được một đứa con trai, mỗi ngày đều nghĩ cách mang theo con trai khoe khoang trước mặt vợ trước người đàn ông kia, mấy ngày trước còn đánh nhau một trận với bà vợ trước.
Kiều Lam cảm thấy mình không nên tiếp tục nghe Kiều bà nói chuyện, sợ tam quan sụp đổ.
Kiều bà bô bô nói một tràng, Kiều Lam vẫn bình tĩnh ăn cơm.
Kiều bà nhìn dáng vẻ ung dung của cô, ngực lập tức lại càng đau.
Ấn ⭐️ để ủng hộ tui nha các tình yêu!!💓💓💓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com