Chương 60: Đến thời khắc tối tăm
Trời mưa một ngày một đêm, tới giữa trưa vẫn rả rích không ngớt. Mặt kính ngoài cửa sổ phòng bếp cũng bám đầy những hạt mưa.
Bên trong phòng bếp, hai người đàn ông im lặng không nói gì.
Chu Hưng Lỗi không khách khí tự pha một bình cà phê, trong lúc chờ nước nguội mở điện thoại xem tin tức giải trí.
Trên mạng tràn ngập dư luận về bức ảnh An Gia Nguyệt hôn Hạ Tâm Thần, dáng vẻ chật vật trong bệnh viện của An Gia Nguyệt, cùng với bóng lưng hai người rời đi.
Thân phận hai người cách xa, quan hệ lại thân mật như vậy, căn bản chẳng cần paparazi thêm mắm dặm muối, trên mạng đã tưởng tượng vô cùng phong phú:
[ Chẳng trách An Gia Nguyệt đột nhiên bạo, chân tướng rõ ràng đây rồi, sau lưng có kim chủ, tốn không ít tiền nâng nhở?]
[ Xem ra phim kia cũng do kim chủ lấy lòng tình nhân nhỏ quay thôi, tôi đã bảo mà, sao mà một diễn viên tuyến mười tám được nâng làm nam chính, hoa ra ôm đùi lớn thôi.]
[ Lúc trước còn thiết lập thanh khiết lắm mà, lật xe rồi, trong sáng cái mông, không biết hầu hạ qua bao nhiêu người rồi mới bò được lên giường đạo diễn. ]
[ Hiện tại thẩm mỹ mọi người làm sao vậy? Yêu thích mấy tên mặt trắng này, chẳng có khí chất đàn ông gì cả. ]
[ Có thể phong sát kiểu nghệ sĩ này được không vậy? Sửa lại bầu không khí cho cái vòng giải trí này đi. ]
[ Chắc bên này phòng làm việc xanh mặt rồi, trừ khi Hạ Tâm Thần tự mình đứng ra nói hai người là tình nhân thì có lẽ An Gia Nguyệt còn có thể cứu. ]
[ Làm sao có khả năng là thật được, mọi người nghĩ đây là chuyện cô bé lọ lem à? Hai người họ bối cảnh cách biệt lớn như vậy, nếu là thật thì tôi với Ngô Ngạn Tổ ở bên nhau lâu rồi. ]
...
Chu Hưng Lỗi nhíu mày, nhấp một ngụm cà phê: "Anh xem anh đem đến cho Gia Nguyệt bao nhiêu tai hoạ... Phi, uống cái này không quen chút nào, vừa đắt vừa đắng, chỉ có đám người lắm tiền các anh mới thích thôi. Anh uống không?"
Hạ Tâm Thần ngồi sau bàn ăn lắc đầu: "Tôi không thích uống cà phê."
Tay anh đặt trên mặt bàn, ngón tay gõ nhẹ, nhịp điệu càng gõ càng nhanh.
Chu Hưng Lỗi nhìn hồi lâu cũng nhìn ra đầu mối, thêm chút băng tuyết cười nhạo nói: "Ai dô, khẩn trương à? Gia Nguyệt vào phòng nửa tiếng rồi, chắc chú đang khuyên nó rời khỏi anh đấy."
"Khuyên cũng không sao." Hạ Tâm Thần rốt cục mở miệng, đôi mắt sau thấu kính hiện vẻ lo lắng, "Tôi sợ em ấy bị mắng, ngày hôm nay đã chịu đủ đả kích rồi."
Chu Hưng Lỗi dĩ nhiên nhìn anh với đôi mắt khác xưa: "Không nghĩ anh còn quan tâm nó như vậy."
"Trứơc giờ vẫn vậy."
"Vậy sao anh còn lừa nó? Bỏ đi để nó ở bệnh viện một mình?"
Tiếng gõ mặt bàn tạm dừng, Hạ Tâm Thần như chìm vào hồi ức, một lúc lâu sau nói: "Chúng tôi gặp nhau sai thời điểm, khi đó em ấy kiêu ngạo, còn tôi cũng có chuyện bất đắc dĩ. Tôi phải rời đi để giải quyết xong xuôi tất cả mọi chuyện, tôi là người sai, không thể để em ấy vì tôi mà hi sinh sự kiêu ngạo của mình."
"Gì mà kiêu ngạo gì mà bất đắc dĩ... ?" Chu Hưng Lỗi như rơi vào trong sương, cũng lười nghe anh giải thích, "Tôi không quản anh có bao nhiêu bất đắc dĩ, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, lần này anh quay lại là nghiêm túc thật chứ?"
"Tôi vẫn luôn nghiêm túc."
Chu Hưng Lỗi duỗi ngón tay trỏ chỉ vào mũi anh, cánh tay phát lực cơ bắp căng tràn cuồn cuộn, đe dọa: "Đây là chính anh nói, anh còn phụ lòng nó, tôi đánh chết anh!"
"Sẽ không cho cậu cơ hội đâu." Hạ Tâm Thần đè lại mu bàn tay hắn, ép xuống dưới. Nhìn như không phí sức, nhưng Chu Hưng Lỗi dốc hết sức cũng không chống đỡ được, bị ép để tay xuống.
Lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Hạ Tâm Thần lập tức đứng lên, đi ra nhà bếp nghênh đón.
An Gia Nguyệt từ trên lầu đi xuống, đứng đối diện anh, sắc mặt vẫn tái nhợt như lúc ở bệnh viện, viền mắt vẫn hơi đỏ, nhẹ giọng nói: "Cha em gọi anh đi lên."
Chu Hưng Lỗi theo ngay sau nghe thấy lời này có chút hả hê nói: "Họ Hạ, anh xong rồi."
Hạ Tâm Thần rất bình tĩnh dắt tay An Gia Nguyệt, lòng bàn tay lại đổ một tầng mồ hôi mỏng: "Được, đi lên nào. Dù thế nào lần này anh nhất định không rời xa em."
An Gia Nguyệt gật đầu, đi cùng anh lên trên, không quên quay đầu dặn dò Chu Hưng Lỗi: "Anh ở đây chờ đấy, không được tuỳ tiện đụng chạm linh tinh đâu."
Chu Hưng Lỗi bực mình: "Cậu còn chưa gả cho hắn đâu, còn muốn thay hắn quản anh à?"
Cầu thang lên lầu hai có hơn ba mươi bậc, ngày thường có thể đi lên rất nhanh, nhưng ngày hôm nay dường như không có điểm cuối, hai người chậm chạp đi lên từng bậc.
"Kết quả kiểm tra của ba em anh cầm rồi, không có vấn đề lớn đâu, bác sĩ nói cần chú ý nghỉ ngơi, không thể ngồi lâu quá." Hạ Tâm Thần nói.
An Gia Nguyệt thở dài: "Chắc chắn ngồi chơi mạt chược rồi."
"Nói chung không có chuyện gì là tốt rồi."
"Vâng. Đúng rồi, sao anh đến cùng Lỗi tử vậy?"
"Tối qua em nói thân thể ba em gần đây không khoẻ nên sáng nay anh định mang qua chút đồ bổ, tiện xem có giúp được gì không. Nhưng đến nơi em không ở nhà, anh gõ cửa nhà bên cạnh, Chu Hưng Lỗi nói sáng nay nghe thấy em gọi xe tới bệnh viện. Cậu ấy không yên lòng nên cũng muốn đến."
An Gia Nguyệt gật đầu, đột nhiên lại hỏi: "Sao lúc ở viện, anh lại trùm áo lên đầu em?"
Hạ Tâm Thần nhìn qua đôi mắt cậu : "Bởi vì anh nghĩ em không muốn để người khác thấy em khóc."
An Gia Nguyệt bĩu môi: "Em khóc trước mặt người ngoài nhiều rồi mà, cỡ trăm lần đó."
"Không giống nhau, những lần đó là emaA diễn cảnh khóc." Hạ Tâm Thần nói, "Người quen mang mặt nạ sẽ không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chân thực của mình."
An Gia Nguyệt thừa nhận: "Anh như có thuật đọc tâm vậy."
Hạ Tâm Thần thở dài: "Nếu có khả năng đó thì giờ anh không khẩn trương thế này đâu."
Hai người đi tới phòng ngủ, mở cửa ra, An Cương Vĩ nằm trên giường chợp mắt nghỉ ngơi. Đây là gian phòng khách lớn nhất trong biệt thự của Hạ Tâm Thần, tạm thời thành phòng bệnh của An Cương Vĩ. Sau khi về đến nhà, Hạ Tâm Thần đã gọi bác sĩ gia đình đến làm kiểm tra sức khoẻ cho An Cương Vĩ, may mà ông chỉ chịu kích thích ngất đi, không có gì đáng lo.
"Ba, con đưa anh ấy lên rồi." An Gia Nguyệt nhẹ giọng gọi.
An Cương Vĩ mở mắt, mặt mũi tiều tụy, đôi mắt mệt mỏi, ánh mắt từ đứa con nhà mình nhìn qua người đàn ông bên cạnh, buông tiếng thở dài, nói: "Ngồi đi."
Hạ Tâm Thần ngồi thẳng tắp, thậm chí có chút cứng ngắc, An Gia Nguyệt vỗ lưng anh: "Không sao đâu, em đã nói hết với ba rồi, lúc trước quen biết thế nào, vì sao năm năm trước chia tay, sau khi gặp lại thì xảy ra chuyện gì."
Hạ Tâm Thần kinh ngạc: "Nói hết rồi sao?"
An Cương Vĩ hừ lạnh: "Lẽ nào cậu còn muốn gạt tôi?"
Hạ Tâm Thần vội vã phủ nhận: "Không dám ạ."
"Cậu tốt nhất không dám, Gia Nguyệt nhà tôi chịu khổ vì cậu." Sắc mặt An Cương Vĩ rất khó coi, "Tôi đã thấy lạ, năm đó sao nó lại có nhiều tiền để phẫu thuật như thế, còn nói mượn bạn học."
An Gia Nguyệt xấu hổ: "Khi đó con cũng hết cách, chữa trị quan trọng hơn."
An Cương Vĩ không nói tiếp, lửa đạn nhắm ngay Hạ Tâm Thần: "Tôi còn nghĩ cậu là quý nhân của Gia Nguyệt, hoá ra cậu là người khiến nó mấy năm nay không chịu đóng phim tốt!"
An Gia Nguyệt dường như nhìn thấy hầu kết Hạ Tâm Thần giật giật, tiếp đó lên tiếng: "Sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
"Vậy thanh xuân của nó lãng phí năm năm tính thế nào?"
"Cháu dùng quãng đời còn lại bù đắp."
"Cậu định chứng minh thế nào?"
"Mời bác giám sát, nếu như cháu không làm được, bác có thể yêu cầu cháu rời đi."
"Tôi đây bệnh tật đầy người, ai biết có thể sống được bao lâu, nhỡ lúc tôi chết cậu bắt nạt con tôi thì phải làm sao?"
"..." Hạ Tâm Thần suy nghĩ một chút, "Vậy để Chu Hưng Lỗi thay bác giám sát."
An Cương Vĩ im lặng, quay đầu nói với con trai mình: "Tên nhóc này EQ thấp quá, ba nói ba sống không lâu, nó còn không an ủi ba trước, ba thấy không được đâu."
An Gia Nguyệt dở khóc dở cười: "Ba đừng làm khó anh ấy, trừ con ra thì ai anh ấy cũng vậy thôi."
Hạ Tâm Thần lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, dường như đang hỏi "EQ của anh thấp thật à?"
An Gia Nguyệt đặt tay lên mu bàn tay anh: "Ba em lo em vì tiền chữa bệnh cho ba nên bị anh bao dưỡng. Em giải thích cho ba hiểu rồi, không sao đâu."
Ánh mắt Hạ Tâm Thần phức tạp, vừa kinh ngạc, vừa ước ao: "Anh cứ nghĩ bị động công khai như vậy, ba em sẽ ép em chia tay anh, anh đã tính theo hướng xấu nhất rồi. Không nghĩ tới... Anh cố gắng phấn đấu nhiều năm như vậy, liều mạng để đạt được sự tán thành, còn em lại dễ dàng như thế, thật mong ước ba anh cũng như ba em..".
An Cương Vĩ trợn mắt: "Đúng là chỉ dẻo miệng trước mặt con thôi."
Hạ Tâm Thần: "..."
An Gia Nguyệt thành công bị hai người này chọc cười: "Con nói mà."
An Cương Vĩ lắc đầu: "Chàng trai này, nói thật với cậu, nếu năm năm trước diễn ra việc này, tôi cũng không đồng ý đâu, ba mẹ nhà ai chẳng mong con cái mình yên ổn sống qua một đời? Gia Nguyệt không có mẹ chăm sóc, tôi quanh năm suốt tháng ở bên ngoài cho nên nó phải chịu khổ nhiều, cho nên không muốn chuyện yêu đương của nó cũng bị cười nhạo. Nhưng lần đó phẫu thuật xong, tôi từ cõi chết trở về, chuyện gì cũng nghĩ thông rồi, quan trọng nhất là nó vui vẻ, nếu như nó đi cùng với cậu mà hạnh phúc, tách ra sẽ đau khổ, vậy tôi cần gì phải làm kẻ ác cản trở hai người, cậu nói đúng không? Tôi chỉ có một yêu cầu, cậu bảo vệ nó cho tốt. Những chuyện tôi không làm được, cậu nhất định phải làm được."
An Gia Nguyệt nghe xong cũng nghẹn ngào: "Ba..."
Hạ Tâm Thần trịnh trọng gật đầu, đứng lên: "Cháu nhất định sẽ chăm sóc Gia Nguyệt thật tốt. Giờ cháu đi giải quyết chuyện lần này."
"..." An Cương Vĩ hoàn toàn hồi phục , "Ngồi xuống! Tôi còn chưa nói hết! Trưởng bối không cho đi cậu đi cái gì!"
Hạ Tâm Thần nghi hoặc ngồi xuống, không biết sao mình làm theo yêu cầu của An Cương Vĩ còn bị quát lớn.
An Gia Nguyệt khi thì khóc khi lại cười, cảm giác mình chẳng mấy sẽ tâm thần phân liệt mất, cuối cùng vẫn cảm thấy tình cảnh thú vị này thích hợp cười hơn, cậu nằm nhoài trên vai Hạ Tâm Thần cười nửa ngày, cũng bị An Cương Vĩ quở trách một trận, nói cậu không có quy củ.
Hạ Tâm Thần bị ép ngồi nghe dạy bảo nửa giờ mới được thả đi, sau khi ra khỏi phòng đóng cửa nhẹ nhàng như trút được gánh nặng, thở một hơi dài.
Chu Hưng Lỗi ở dưới lầu đợi nửa ngày, thấy hai người xuống dưới, vội vàng hỏi: "Chú nói thế nào?"
An Gia Nguyệt đưa thủ thế ok.
Chu Hưng Lỗi càng nóng nảy hơn: "Sao chú lại dễ dàng đồng ý như vậy!"
Vừa dứt lời thì cảm giác tầm mắt Hạ Tâm Thần như dao bắn qua đây.
Chu Hưng Lỗi nuốt ngụm nước bọt, không sợ ưỡn ngực nói: "Tôi nói sai à? Anh xem anh mang lại bao nhiêu phiền phức cho Gia Nguyệt! Vừa nãy tôi nhận điện thoại của mẹ, bà bảo trước cửa nhà Gia Nguyệt toàn là fan với phóng viên. Cứ để Gia Nguyệt trốn ở đây cũng đâu phải kế hoạch lâu dài. Không phải mấy người còn phim chưa chiếu sao?"
Nói đến việc này, tâm tình vừa mới tốt đẹp của An Gia Nguyệt lại giảm sút: "Làm sao bây giờ, đều do em không cẩn thận... Nếu không em đính chính chỉ là trò đùa thôi nhé?"
Hạ Tâm Thần lắc đầu: "Có người cố ý sắp xếp, khả năng trong tay họ còn có chứng cứ khác."
An Gia Nguyệt: "Em đại khái có thể đoán được là ai... Nếu không, chúng ta bàn điều kiện với họ?"
"Đao đã gác trên cổ, sao còn chuyện nói đạo lí cùng đồ tể?" Hạ Tâm Thần chậm rãi nói, "Chuyện đến nước này, chúng ta cũng buông một kích."
"Làm như thế nào ạ?"
"Anh nói rồi, chân thành là được." Ở thời điểm như này, Hạ Tâm Thần lại còn tâm trạng cười đùa, "Ai biết lần này là hoạ hay phúc đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com