Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Người vừa lên tiếng chính là Chu Nam Tiện.

Tô Tấn đáp: "Thương thế của thần đã đỡ nhiều, đa tạ điện hạ quan tâm."

Chu Nam Tiện khựng lại một chút, rồi lại thâm sâu khó dò nói: "Tô Tri sự, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."

Tô Tấn không khỏi liếc nhìn Liễu Triều Minh.

Liễu Triều Minh cũng đang nhìn chằm chằm nàng, hắn im lặng hồi lâu, thu lại nửa câu sau chưa nói hết, chắp tay áo cúi người thi lễ với Chu Nam Tiện, rồi xoay người rời đi.

Chu Nam Tiện giơ tay ra hiệu cho những người xung quanh lui xuống, sau đó mới hỏi: "Tô Tri sự, ngươi có cố nhân nào phạm tội, bị Hình bộ bắt đi không?"

Tô Tấn vốn đang cúi đầu, nghe thấy hai chữ "cố nhân", đột nhiên ngẩng mắt lên.

Đôi mắt nàng rực rỡ như lửa, Chu Nam Tiện bị ánh mắt này làm cho sững lại một chút rồi mới nói: "Người này có phải là tử tù mà ngươi đã xin Hình bộ mang đi không?"

Tô Tấn chợt hiểu ra, thì ra hắn đang nói đến tên tử tù mà Hình bộ đã đưa đến ngõ Chu Tước vào ngày xảy ra náo loạn.

Ánh mắt nàng trong nháy mắt liền ảm đạm xuống.

Hôm đó trước khi rời đi, nàng đã liếc nhìn tên tử tù kia một cái, tuy không nhớ rõ mặt mũi ra sao, nhưng rốt cuộc có phải là Triều Thanh hay không, trong lòng nàng vẫn có chút chắc chắn.

Tô Tấn nói: "Điện hạ không biết, tên tử tù này thực ra là do Liễu đại nhân của Đô Sát Viện sai Hình bộ đưa đến, để phòng ngừa tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, giữ lại như một biện pháp giết gà dọa khỉ, đáng tiếc là đến quá muộn, không dùng được."

Tuy nhiên, Chu Nam Tiện nghe xong những lời này, chớp chớp mắt rồi nói: "Bản vương đã đặc biệt thẩm vấn qua, tên tử tù đó nói quen biết ngươi."

Thấy Tô Tấn ngạc nhiên nhìn mình, Chu Nam Tiện lại khẽ hắng giọng, thẳng người nói: "Đương nhiên, bản vương bận rộn quân vụ, cũng không đích thân thẩm vấn, chỉ là thuộc hạ bẩm báo lại rằng, tên tử tù đó ngay cả việc ngươi từng đỗ tiến sĩ, sau này làm quan hai năm ở huyện Tùng Sơn cũng biết."

Điều này có chút nằm ngoài dự liệu của Tô Tấn.

Từ khi nàng từ huyện Tùng Sơn trở về kinh thành, những người nàng quen biết ngoài những người ở nha môn phủ Ứng Thiên ra, chẳng qua cũng chỉ có Triều Thanh và vài tên nho sĩ. Ngoài ra, còn có ai biết rõ về nàng như vậy?

Tô Tấn không khỏi hỏi: "Vậy điện hạ có biết, tên tử tù đó vì sao lại quen biết ta?"

Chu Nam Tiện nói: "Hắn rất khôn lanh, nói chuyện chỉ nói một nửa, những chuyện khác không chịu khai, chỉ một mực kêu oan."

Tô Tấn ngẩn người, một tên tử tù bị oan?

Nhưng Liễu Triều Minh đã đưa hắn ra từ Hình bộ, rõ ràng là vì tội chết của hắn đã định, ngày hành hình đã gần kề, nên mới dùng để giết gà dọa khỉ.

Nghĩ đến đây, Tô Tấn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu là dùng để giết gà dọa khỉ, vậy quan phủ chắc chắn phải giết người trước mặt các sĩ tử, tuy rằng có thể tạm thời kiểm soát được tình hình, nhưng cuối cùng cũng sẽ dẫn đến oán hận trong dân chúng, sau này càng khó thu xếp.

Mục đích ban đầu của Liễu Triều Minh khi đến nha môn kinh thành, chính là để hóa giải vụ án này từ lớn thành nhỏ, nếu gây ra án mạng, chẳng phải là đi ngược lại ý định ban đầu của hắn, tự mình rước họa vào thân sao?

Nếu không phải vì đám sĩ tử gây rối, vậy mục đích của Liễu Triều Minh khi đưa một tên tử tù ra từ Hình bộ là gì?

Tô Tấn hỏi: "Đại nhân có biết tên tử tù đó phạm tội gì không?"

Chu Nam Tiện nói: "Không moi được miệng hắn."

Tô Tấn cẩn thận nhớ lại, ngày hôm đó, Liễu Triều Minh từ đầu đến cuối chỉ nói một câu – Ta sẽ đưa cho ngươi một tên tử tù từ Hình bộ.

Đưa cho nàng?

Nghĩ đến đây, Tô Tấn không khỏi hỏi: "Thập Tam điện hạ, vậy tên tử tù đó hiện giờ ở đâu? Đã bị xử trảm chưa?"

Chu Nam Tiện vừa rồi đã nói rất nhiều, chính là đang chờ đợi Tô Tấn hỏi điều này.

Tên tử tù đó quả thực là do hắn đích thân thẩm vấn, nhưng hắn không hề ép buộc, cũng không dùng hình, thực sự không thể nói là không moi được miệng.

Hôm đó Tô Tấn bị thương không nhẹ, trong lòng hắn thực sự lo lắng, vốn định đích thân đến nha môn kinh thành thăm bệnh, nhưng quản gia trong phủ liều chết ngăn cản hắn, nói hắn là một vị điện hạ cao quý, nếu hạ mình đi thăm một tiểu lại bát phẩm, không những sẽ khiến quan viên lớn nhỏ trong nha môn kinh hãi, mà Tô Tri sự sau này cũng không thể yên tâm dưỡng bệnh được.

Chu Nam Tiện nghĩ kỹ lại cũng thấy đúng, sau khi moi được từ miệng tên tử tù việc hắn là "cố nhân" của Tô Tấn, những chuyện khác hắn muốn nói hay không thì tùy, liền sai người đưa tên tử tù đến biệt viện an trí, ngày ngày mong ngóng Tô Tấn đến phủ lĩnh người.

Đáng tiếc là đợi mãi không thấy bóng dáng, thực sự không nhịn được nữa.

Chu Nam Tiện như đã chuẩn bị cho chuyện này mấy ngày rồi, điều chỉnh cảm xúc rất ổn thỏa, giả vờ như vô tình nói: "À, Hình bộ không biết xử trí thế nào, đã giao tên tử tù cho bản vương, bản vương cũng chỉ đành miễn cưỡng, đưa người về phủ an trí."

Lại liếc nhìn sắc mặt Tô Tấn, biết rõ còn hỏi: "Sao vậy, Tô Tri sự muốn gặp? Vậy bản vương ngày mai sáng sớm sai thuộc hạ đến nha môn đưa Tô Tri sự tới."

Tô Tấn lại nhớ đến câu nói "đưa một tên tử tù cho ngươi" của Liễu Triều Minh.

Một tên tử tù thì có liên quan gì đến nàng, điều nàng lo lắng nhất hiện giờ là tung tích của Triều Thanh.

Hôm nay vào cung, ngọn lửa mà Yến Tử Ngôn đốt không chỉ thiêu rụi sách lược, mà còn thiêu rụi ân tình nàng đã bảo vệ Yến Tử Thê ngày đó.

Ân oán đã xong, cũng là không muốn để nàng từ Yến Tử Thê mà truy tìm tung tích của Triều Thanh nữa.

Tô Tấn cũng cảm thấy mình quá đa nghi, nhưng đột nhiên, nàng lại không khỏi hy vọng vào Liễu Triều Minh, mong rằng tên tử tù không rõ lai lịch này, có lẽ có liên quan đến sự mất tích của Triều Thanh, nếu không, sao lại "cho nàng"?

Không muốn đêm dài lắm mộng nữa, Tô Tấn nói với Chu Nam Tiện: "Nếu điện hạ rảnh rỗi, có thể cho phép hạ quan tối nay gặp mặt người đó được không?"

Đến vương phủ.

Quản gia trong phủ là Trịnh Duẫn đã đợi sẵn ở cửa. Thấy Tô Tấn đi theo sau Chu Nam Tiện, nhất thời mừng rỡ quá đỗi, không chào hỏi điện hạ trước, ngược lại nói: "Tô Tri sự cuối cùng cũng đến rồi."

Tô Tấn thầm nghĩ, cái gì mà "cuối cùng cũng đến".

Thấy nàng lộ vẻ nghi hoặc, Trịnh Duẫn lại nói: "Tri sự không biết, điện hạ đã sai tiểu nhân đợi ở đây mấy ngày rồi, nhất định phải đợi được Tri sự đến mới thôi, tiểu nhân ngày cũng mong đêm cũng ngóng, cuối cùng cũng đợi được ngài."

Ý của Trịnh Duẫn là muốn nói tốt cho điện hạ nhà mình, không ngờ lời này vừa thốt ra, Chu Nam Tiện suýt chút nữa thì vấp ngã, quay đầu lại, âm âm u u nhìn hắn một cái.

Chu Nam Tiện mời Tô Tấn đến Nam Uyển, cởi bộ mãng bào gò bó trên người ra, rồi sai người đưa tên tử tù đến.

Đầu hè trăng sáng vằng vặc, một hồ sen mới nở rộ, thời tiết này thích hợp món canh hạt sen bách hợp, Trịnh Duẫn sai người dâng lên cho Tô Tấn một bát.

Không lâu sau, tên tử tù đã được đưa đến.

Người đến là một gương mặt xa lạ, mặc áo vải thô ngắn, vóc dáng cao lớn thô kệch, trước tiên thò đầu hỏi Trịnh Duẫn: "Đưa ta gặp ai vậy?" Nghe nói là Tô Tấn, cả người hắn run lên, "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng.

Nói về người này tên là Trương Khuê, từng là một pháp y ở nha môn kinh thành, hai năm trước chê nha môn việc nhiều mệt nhọc, xin từ chức không làm nữa.

Hắn và Tô Tấn thực ra không quen biết, chỉ là trước khi hắn từ chức, trong nha môn có nói có một vị Tri sự họ Tô từ huyện Tùng Sơn được điều về, từng đỗ tiến sĩ, một thời náo động xôn xao.

Trong mắt Trương Khuê, những người đỗ tiến sĩ đều là những người có tài lớn, lẽ ra phải vào điện Phụng Thiên dâng kế sách trị quốc, dù có đến nha môn địa phương, không được phong phủ doãn phủ thừa thì cũng phải được làm tri huyện, chứ tuyệt đối không có lý do gì mà chỉ làm Tri sự.

Trương Khuê hiện giờ phạm tội, vốn tưởng rằng chắc chắn phải chết, không ngờ trải qua mấy lần chuyển giao lại bị đưa đến vương phủ, ngày ngày bị người ta thẩm vấn về mối quan hệ với Tô Tấn.

Hắn không hiểu chuyện gì, cũng đoán được là nhờ Tô Tấn mà mới giữ được mạng, cho nên đã moi hết những manh mối ít ỏi trong đầu ra nói cho Chu Nam Tiện nghe.

Không ngờ lại khá hiệu quả, Thập Tam điện hạ đường đường là đích tử, vậy mà thực sự không làm gì hắn cả.

Tô Tấn nhất thời không biết nên hỏi từ đâu.

Trương Khuê lại như nhìn thấy Bồ Tát cứu thế, liên tục dập đầu ba cái với nàng, rồi tự mình kể ra tội trạng của mình.

Theo lời Trương Khuê, hắn thực sự bị oan –

Đêm hôm đó, Trương Khuê như thường lệ, đến bãi tha ma ngoài thành.

Hắn làm pháp y ở nha môn mười năm, tuy sau này không làm nữa, nhưng vẫn có chút mánh khóe kiếm tiền.

Xác chết ở nghĩa trang đều đã "qua tay", không có đồ vật gì đáng giá, nhưng bãi tha ma thì khác, biết đâu lại gặp được "mối béo bở".

Đêm đó, hắn đã nhặt được một mối khá béo bở.

Trương Khuê nói: "Ta từ xa nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đứng ở bãi tha ma, mặc áo lụa gấm, tưởng là phu nhân nhà giàu nào đó, còn gọi hai tiếng. Thấy cô ta không để ý, ta liền đi tới vỗ vỗ vào người cô ta, ai ngờ vừa chạm vào thì cô ta ngã xuống. Lúc này ta mới phát hiện cô ta đã tắt thở rồi, nhưng sắc mặt vẫn rất hồng hào, trông rất xinh đẹp, giống như còn sống vậy."

Trong lòng Trương Khuê cũng có chút sợ hãi, nhưng lại nghĩ phú quý hiểm trung cầu, nghiến răng sờ soạng thi thể, nào ngờ vừa sờ được một cái ngọc bội, sau gáy liền bị đánh một cái, bất tỉnh nhân sự.

Sau này, Hình bộ đã có ghi chép lại.

Trương Khuê tỉnh dậy trong nhà lao nha môn, bà chủ lầu Tầm Nguyệt tố cáo hắn hãm hiếp giết chết kỹ nữ nổi tiếng nhất lầu là Ninh Yên Nhi, hắn không chịu nổi cực hình, bị ép cung, vốn định hôm đó sẽ hành hình, không hiểu sao lại bị người ta đưa ra, mang đến ngõ Chu Tước.

Tô Tấn vừa nghe đến đầu đã thấy nghi ngờ trùng trùng.

Những vụ án như vậy bình thường đều do nha môn kinh thành xử lý, sao vụ này lại trực tiếp đến Hình bộ?

Nàng hỏi: "Ngươi từng làm việc ở nha môn, hẳn phải biết chuyện của ngươi không đến nỗi phải lên Hình bộ, chẳng lẽ không nghi ngờ sao?"

Trương Khuê nói: "Ta có hỏi rồi, nhưng những tên cai ngục đáng chết đó làm sao có thể phí lời với hạng người như ta?"

Tô Tấn lại hỏi: "Ngươi có nhớ ngươi đi đến bãi tha ma là ngày nào không?"

Trương Khuê suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ta tất nhiên nhớ, mùng bảy tháng tư! Hôm đó là sinh thần nhạc phụ ta, ta muốn lột cái ngọc bội đó để chúc thọ ông ấy!"

Ngày Triều Thanh mất tích là mùng chín tháng tư.

Tô Tấn nhất thời sững sờ, cuối cùng nàng cũng tìm ra một sợi chỉ mỏng manh trong vô vàn những chi tiết vụn vặt.

Hình bộ ghi chép, nữ tử này là kỹ nữ nổi tiếng nhất lầu Tầm Nguyệt, Ninh Yên Nhi.

Hứa Nguyên Triết từng nói với nàng, trước khi Triều Thanh mất tích, một mình hắn đã đến nơi lầu xanh.

Tô Tấn lại hỏi: "Ngươi có thể chứng minh những lời ngươi nói là thật không?"

Trương Khuê khổ sở nhăn mặt: "Không thể." Nhưng hắn chợt nói: "Ta đã giấu cái ngọc bội lột được vào một khe tường trong nhà lao Hình bộ, người thường sẽ không phát hiện ra, Tô quan nhân có thể sai người đi tìm." Hắn nghĩ ngợi một chút rồi vội vàng nói: "Ta biết cái ngọc bội đó không thể giúp mình rửa oan, nhưng ít nhất có thể chứng minh ta thực sự chỉ vì muốn tiền tài, không vì ham mê sắc đẹp, càng không muốn hại người."

Tô Tấn nghe những lời này, lại cảm thấy khó xử, nàng chỉ là một tri sự, làm sao có thể xông vào đại lao Hình bộ để tìm bằng chứng?

Chu Nam Tiện đứng bên cạnh nghe nửa ngày, cuối cùng cũng đến lượt mình ra tay, liền khẽ hắng giọng nói: "Nếu Tô Tri sự cảm thấy khó khăn, bản vương có thể sai người điều tra chuyện này trước."

Lại sợ Tô Tấn không yên tâm, hắn tự tiến cử: "Đã có oan khuất, điều tra một chút cũng tốt, bản vương sẽ luôn giám sát, có bất kỳ tiến triển nào, lập tức sai người tới báo cho ngươi, mọi quyết định đều do ngươi định đoạt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com