Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Ra khỏi cửa Tây Hàm Trì của cung điện, xe ngựa đi khoảng một chén trà là đến ngõ Bạch Hổ.

Trong ngõ có một khu nhà một gian sâu, Tô Tấn ngước mắt nhìn lên, thấy đề bốn chữ "Thanh Bình Thảo Đường". Liễu Triều Minh đẩy cửa viện ra, đi thẳng đến trước cửa nhà tranh, nói: "Chính là nơi này."

Đây là cố trạch của lão ngự sử.

Bốn mươi năm trước, Cảnh Nguyên Đế từ Hoài Tây nổi lên, từng một thời khát khao nhân tài. Sau này, dưới trướng ông nhân tài đông đúc, lại thêm kế sách "cao trúc tường, quản tích lương, hoãn xưng vương"*, cuối cùng đoạt được thiên hạ.

(*lùi một bước để tiến ba bước)

Chỉ tiếc rằng người một khi đã lên đến vị trí cao, khó tránh khỏi việc lo được lo mất, lo lắng tích tụ thành bệnh, không cạo xương thì không đủ để xoa dịu nỗi đau.

Trong mười mấy năm, Chu Cảnh Nguyên giết hại hết công thần, cả triều đình chìm trong gió tanh mưa máu.

Nếu nói ai còn có thể gian nan vượt qua được cơn gió tanh này, thì chỉ có tiền nhiệm Tả Đô Ngự Sử, người được gọi là "lão ngự sử" Mạnh Lương - Mạnh đại nhân.

Liễu Triều Minh đứng ở nơi khuất sáng, nói với Tô Tấn: "Cả đời lão ngự sử, từng mười hai lần vào tù, vô số lần gặp nguy hiểm. Năm Cảnh Nguyên thứ năm, ông đi tuần án ở Hồ Quảng, quan lại địa phương cấu kết với thổ phỉ, kề dao vào cổ ông, ông dùng tay đỡ dao, bị chém mất năm ngón tay phải, ông không lùi bước; năm Cảnh Nguyên thứ tám, thánh thượng nghi ngờ Bình Bắc Đại tướng có ý mưu phản, ông mạo hiểm can gián, bị coi là đồng đảng giam vào ngục ba năm, chịu đủ mọi khổ sở, ông không lùi bước; năm Cảnh Nguyên thứ mười một, thánh thượng phế tướng, lấy tội mưu nghịch liên lụy hơn vạn người, ông vừa ra khỏi ngục đã can gián thẳng thắn, thánh thượng giận dữ muốn giết ông, ông vẫn không thay đổi ý định ban đầu."

Tô Tấn nói: "Chuyện này ta đã nghe qua, lúc đó cả triều văn võ đều xin cho ngài ấy, mới khiến ngài ấy giữ được mạng."

Liễu Triều Minh nói: "Dù vậy, ông vẫn bị đánh trượng, bị phế hai chân, mười năm cuối đời phải sống dựa vào giường bệnh và thuốc thang." Hắn quay người lại nhìn vào mắt Tô Tấn: "Tô Thời Vũ, trong mắt ngươi, cái chết của Hứa Dĩnh là gì? Là nỗi hận của cố nhân chết không giữ được sự trong sạch, hay là nỗi oan khuất lạ lùng khiến trời xanh không thấu, quỷ thần khóc than? Hoặc không phải cả hai, cái chết của hắn, chỉ là một màn bi kịch cuộc đời mà ngươi tận mắt chứng kiến, và nỗi bi kịch này nói với ngươi rằng, thôi đủ rồi, chi bằng cứ vậy mà rút quân?"

Tô Tấn tránh ánh mắt của Liễu Triều Minh, nhìn về phía án thờ bài vị của lão ngự sử: "Liễu đại nhân, ta không muốn lùi bước, ta chỉ không hiểu, lùi bước là sai sao? Phàm chuyện dốc hết sức mà không thành, chẳng lẽ rút lui sớm mới là tốt hơn? Chẳng lẽ phải như Tây Sở Bá Vương thua chạy đến bờ sông Ô Giang, đến lúc không còn đường lui mới tự vẫn bên bờ sông sao?"

Liễu Triều Minh nhìn nàng, đột nhiên thở dài một tiếng: "Ngươi từng nghe qua về Tạ tướng chưa?"

Tim Tô Tấn thắt lại, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay để không lộ vẻ hoảng hốt, "Nghe qua đôi chút."

Liễu Triều Minh nói: "Ngày xưa, khi mới lập triều, ngài ấy là bậc đại nho đứng đầu, thánh thượng từng ba lần bái ông làm tướng, vốn đã quy ẩn, tiếc rằng sau này họa diệt tướng liên lụy quá rộng, ảnh hưởng đến ông. Lão ngự sử chính vì xin cho Tạ tướng mà phải chịu hình phạt trượng."

"Tô Thời Vũ, việc ngươi kiên trì không bỏ cuộc trong vụ án của Triều Thanh khiến bản quan dường như nhìn thấy được sự dũng cảm của lão ngự sử ngày xưa. Ngươi có biết năm đó sau khi ngự sử chịu hình phạt trượng, hai chân vốn còn có thể cứu được, nhưng ông nghe nói tôn tử* duy nhất của Tạ tướng không rõ tung tích trong tai họa này, vậy mà vì dòng dõi của bạn cũ, ông đã đi về phía tây đến đất Thục để tìm kiếm, chính vì vậy mà lỡ mất thời gian chữa trị, khiến hai chân bị hoại tử."

(*Cháu)

Tô Tấn đột ngột ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Liễu Triều Minh.

Liễu Triều Minh trước mắt dường như đã khác, lớp sương mù dày đặc tích tụ quanh năm trong đáy mắt hắn trong nháy mắt tan đi, lộ ra đôi mắt sáng ngời như sao, đen láy như mực, lại trong veo và kiên định, dường như chỉ cần nhìn vào là có thể thấu tận đáy lòng.

Tô Tấn đột nhiên mơ hồ hiểu được ý nghĩa câu nói "ngự sử giữ vững lòng mình không thay đổi" của Liễu Triều Minh.

Bởi vì hắn từ trước đến nay vẫn luôn làm như vậy, giữ vững lòng mình không thay đổi, đã hứa là phải làm.

Liễu Triều Minh nói: "Tô Thời Vũ, bản quan biết ngươi không muốn lùi bước, bản quan chỉ muốn nói với ngươi rằng, cái chết của Hứa Dĩnh chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn người phải chết oan khuất, và thân là ngự sử, ngươi chỉ có thể đối diện trực tiếp với những khó khăn như vậy, dù cho khắp nơi đều là chuyện hoang đường, cũng phải như lão ngự sử, đêm tối chèo thuyền, chỉ hướng trăng sáng."

Đêm tối chèo thuyền, chỉ hướng trăng sáng.

Tô Tấn khẽ cười một tiếng: "Đạo ở đâu, dù có ngàn vạn người, ta vẫn cứ đi." Rồi nàng ngước mắt lên, đôi mắt như bừng cháy ngọn lửa thiêu đốt lòng người, giọng nói lại nhẹ nhàng, quay người lại cầm lấy một nén hương: "Ta thắp cho lão ngự sử một nén hương vậy."

Cũng là thay mặt tổ phụ nàng, thắp cho bằng hữu đã xa cách nhiều năm một nén hương.

Liễu Triều Minh nhìn nàng thắp hương, đốt lửa, đột nhiên nhớ lại lời lão ngự sử khi còn sống đã nói "Nếu có thể có được đứa trẻ này, nhất định phải giữ bên cạnh, dạy dỗ cẩn thận", và câu nói cuối cùng ông đã nói khi hấp hối, nắm tay mình: "Liễu Vân, Tô Thời Vũ đời này quá khó khăn, quá khó khăn rồi, con nhất định phải tìm được, dùng hết sức mình, bảo vệ người ấy cả đời."

Liễu Triều Minh nắm lấy tay Tô Tấn: "Ta cùng ngươi."

Rồi hắn thắp hương, nhìn Tô Tấn một cái, nhìn về phía bài vị của lão ngự sử, nói: "Phải dùng lễ của học trò để kính lạy."

Khi trở về Đô Sát Viện thì đã gần giờ Thân*.

(*15-17h chiều)

Thẩm Hề cầm chiếc quạt xếp nghịch trong tay, dựa vào hành lang chào: "Các quan bận rộn công việc, ta vốn nghĩ Vân huynh và ta, một người bị đình chỉ yết triều, một người bị đánh gãy chân, hợp lại chắc chắn sẽ rất buồn cười, không ngờ Vân huynh lại tìm được người bầu bạn trước ta." Hắn đưa tay làm một cái vái qua loa với Tô Tấn, "Tô Tri sự, lại gặp mặt rồi."

Tô Tấn đáp lễ: "Bái kiến Thị lang đại nhân." Nói rồi định bái lạy.

Thẩm Hề vội nói: "Miễn, miễn đi." Rồi hất hàm về phía tiền đường: "Người này là bằng hữu của ngươi sao?"

Giữa tiền đường còn có một người đang quỳ, Tô Tấn nhìn kỹ lại, hóa ra là Chu Bình.

Nàng nói: "Đúng vậy."

Thẩm Hề cười ranh mãnh: "Ngươi xem đây." Hắn hắng giọng, nghiêm trang nói: "Chu Thông phán, bản quan tha cho ngươi vô tội, lệnh cho ngươi đứng dậy."

Chu Bình hận không thể chui đầu xuống đất: "Không dám, không dám, xin đại nhân trách phạt."

Thẩm Hề "xì" một tiếng bật cười, rồi vội vàng nín lại, càng thêm nghiêm trang nói: "Ngươi cứ đứng dậy đi, Tô Tri sự đã nói với bản quan rồi, hắn sẽ chịu phạt thay ngươi."

Chu Bình đột ngột ngẩng đầu, đầu tiên là vẻ mặt lúng túng nhìn Thẩm Hề, rồi lại vẻ mặt trách móc nhìn Tô Tấn, lại dập đầu: "Bẩm Thẩm đại nhân, Tô Tri sự còn bị thương, xin đại nhân nương tay, nếu không, hình phạt của Tô Tri sự, ta xin chịu gấp đôi thay hắn."

Thẩm Hề không nhịn được nữa, ôm bụng cười lăn lộn: "Đây là cái thứ hồ đồ gì vậy."

Liễu Triều Minh biết hắn vốn thích trêu chọc người khác, bước vào tiền đường, nói một câu: "Chu Thông phán đứng dậy đi."

Chu Bình hé mắt nhìn, trong lòng cân nhắc phẩm hàm, khẽ khàng đứng dậy.

Liễu Triều Minh lạnh lùng nhìn Thẩm Hề: "Ngươi làm gì hắn vậy?"

Thẩm Hề không đứng đắn ngồi xuống phía bên phải hắn, rồi lại làm ra vẻ ngạc nhiên: "Ngự sử đại nhân nói vậy thật oan cho tiểu dân. Chu Thông phán sáng sớm hôm nay đã đến Đô Sát Viện tìm Tô Tri sự, vừa hay hai vị không có ở đây, vẫn là tiểu nhân này tiện đường ghé qua giúp Đô Sát Viện tiếp người."

Liễu Triều Minh lạnh lùng liếc hắn một cái.

Thẩm Hề cười hì hì, đổi lời: "Tiếp đón, tiếp đón khách. Chân ta không phải bị gãy rồi sao, quan bào lại quá rườm rà, nên mặc thường phục, nào ngờ Chu Thông phán lại nhận nhầm ta thành người làm tạp dịch, nói hắn đi một mạch từ ngoài cung về, thực sự rất nóng, muốn xin ta bát trà uống. Ta nghĩ bụng, đây dù sao cũng là khách của Đô Sát Viện, không thể thất lễ được."

"Ta lại vừa tìm ấm trà, vừa lo đốt nước bận rộn cả nửa ngày, mãi mới pha được cho Chu Thông phán một chén trà, ai ngờ Tiền Tam Nhị cái tên không có mắt kia đột nhiên chạy tới gọi một tiếng 'Thẩm đại nhân', còn bái một cái, Chu Thông phán lúc này liền sặc gần chết, rồi quỳ xuống đất không chịu đứng lên nữa."

Vừa nói, hắn vừa nhấc ấm trà lên, rót một chén trà đưa cho Chu Bình: "Chu huynh, ngươi nói xem có phải không?"

Chu Bình "bịch" một tiếng lại quỳ xuống đất.

Thẩm Hề đưa chén trà trong tay cho Tô Tấn: "Này, ta nói, ngươi cả người đầy vẻ bất khuất, sao lại có một người huynh đệ thật thà như vậy? Chắc là ngày nào cũng bị ngươi bắt nạt nhỉ?"

Tô Tấn nhận lấy chén trà đặt sang một bên, quay người đi đỡ Chu Bình: "Lời này của Thẩm Thị lang thật khiến hạ quan không biết trả lời thế nào, Liễu đại nhân một thân chính khí, chẳng lẽ lại không đề phòng được việc kết giao với Thẩm đại nhân sao?" Nói rồi, nàng không thèm để ý đến Thẩm Hề nữa, hỏi Chu Bình: "Cao Ngôn, có việc gì tìm ta?"

Thẩm Hề dùng quạt gõ nhẹ lên án kỷ, hỏi Liễu Triều Minh: "Này, cái tật vô lễ phạm thượng này của hắn, chẳng lẽ là ngươi chiều hư?"

Liễu Triều Minh cũng không để ý đến hắn.

Chu Bình ngước mắt nhìn sắc mặt hai vị trên đường, thấy không có ý định trách phạt thật, bèn nói: "Hôm qua có một bà lão đến nha môn tìm ngươi, ta cùng Nghĩa Chử huynh hỏi ra, là tổ mẫu của Nguyên Triết, vì thư Nguyên Triết gửi về nhà có nhắc đến cô, bà không tìm thấy Nguyên Triết, nên mới tìm đến đây."

Ánh mắt Tô Tấn tối sầm lại.

Chu Bình lại nói: "Ta đã nhờ Dương phủ doãn dò hỏi rồi, hiện không biết Nguyên Triết ra sao, nên mới đến hỏi ngươi." Dừng một chút, hắn hạ giọng nói, "Thêm nữa là rất lo lắng cho ngươi, nên mới vào xem ngươi thế nào."

Tô Tấn nghe những lời này, quay người nhìn Liễu Triều Minh, Liễu Triều Minh gật đầu với nàng.

Tô Tấn nói: "Ta đã không sao rồi, bây giờ sẽ cùng ngươi trở về." Nói xong, nàng chắp tay vái chào Liễu Triều Minh và Thẩm Hề.

Đợi bóng dáng Tô Tấn biến mất ngoài Đô Sát Viện, Liễu Triều Minh hơi suy nghĩ, nhớ đến người sai khiến hạ độc ngày đó vẫn chưa tìm ra, đang định dặn Tiền Tam âm thầm phái hai người đi theo, không ngờ bị quạt của Thẩm Hề cản lại: "Không cần không cần, tên trộm này chưa bắt được, lo lắng cũng không chỉ mình ngươi, Tô Tri sự đi chuyến này, tự có Nhị Ngốc đi theo."

Liễu Triều Minh ngẩn người, đại khái đoán được hắn đang nói ai, hỏi: "Sao ngươi biết?"

Thẩm Hề cười: "Ngày xưa cùng nhau học ở Hàn Lâm Viện, lão thái phó luôn nói ngươi là người thông minh nhất." Rồi hắn tặc lưỡi than một tiếng: "Tiếc là cái đầu của ngươi, ngày thường đều dùng vào công việc hết rồi, suy đoán người khác vẫn còn quá ít."

Liễu Triều Minh nhướn mày.

Thẩm Hề nói: "Ngươi có biết điểm chung của những kẻ ngốc trên đời này là gì không?" Hắn giơ một ngón tay: "Thứ nhất, ôm cây đợi thỏ."

Tô Tấn và Chu Bình đi qua Hiên Viên Đài, xuống cầu Vân Tập, sau cầu có một người đi vòng ra.

Lại là một người mặc thường phục không rõ thân phận, nhìn Chu Bình một cái, ho khan một tiếng còn chưa kịp nói gì, Chu Bình đã quỳ xuống trước mặt hắn.

Chu Nam Tiện giật mình, hắn vốn tưởng rằng bộ đồ dạ hành của mình đã đủ kín đáo để hộ tống Tô Tấn ra khỏi cung, không ngờ lại bị một người lạ mặt nhận ra thân phận.

Thẩm Hề giơ ngón tay thứ hai: "Thứ hai, bịt tai trộm chuông."

Chu Nam Tiện trấn tĩnh lại, quyết tâm không để ý đến người lạ mặt, lại ho khan một tiếng nói: "Tô Tri sự, trùng hợp vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com