Chương 39 (beta)
TTTCTCĐ - Chương 39
(dreamhouse2255)
Chương 39:
Thời điểm Vạn Dương Trạch đi về phía Du Việt, tựa hồ không có chút phòng bị nào.
Nhưng càng giống như là cố ý, Du Việt liếc mắt một cái liền nhìn thấy bản đồ của Vạn Dương Trạch thế nhưng được cầm trong tay hắn.
Quang minh chính đại!
Vạn Dương Trạch làm trò trước mặt Du Việt, nhét bản đồ vào túi bên trong áo.
Túi trước ngực.
Du Việt ôm tay đứng dưới cột điện chờ, ngón tay lúc có lúc không ấn trên cánh tay.
Bản đồ của Vạn Dương Trạch...... Nói dễ lấy, đúng là dễ lấy.
Nói không dễ lấy, cũng đúng là không dễ lấy.
Vạn Dương Trạch thế nhưng đặt thứ kia ở vị trí trước ngưc...... cũng là vị trí quan trọng nhất.
Hơn nữa, Vạn Dương Trạch sẽ không dễ dàng cho người khác có cơ hội đánh lén ngực của hắn.
Tuy rằng tên kia hình như vẫn luôn không có phòng bị gì với y.
Trong đầu Du Việt không có kế hoạch gì, tóm lại y vui sướng đi về phía Vạn Dương Trạch phát ra lời mời tổ đội.
(dreamhouse2255)
Du Việt rất ít khi mời Vạn Dương Trạch làm cái gì, chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, Vạn Dương Trạch một bên đáp ứng, một bên lại sờ sờ bản đồ của mình, xác nhận nó vẫn còn ở đây.
Du Việt: Hắn đã bắt đầu cảnh giác ta?
Thôn Quan Nguyên rất lớn, đi bộ không ngừng nghỉ cũng phải cần tới một ngày một đêm mới có thể xuyên qua.
Nơi này là từ mười mấy thôn xóm nhỏ phụ cận hợp thành, càng không thể sử dụng phương tiện giao thông gì, không chừng nửa đường sẽ có đàn anh nhảy ra đánh bất ngờ.
Bí ẩn khiến cho người ta sợ hãi, cũng khiến cho người ta hưng phấn.
Ở điểm tập kết cuối cùng không thiếu tân sinh, vì để tăng khả năng đánh thắng học trưởng, rất nhiều tân sinh cho dù không quen biết lẫn nhau cũng sẽ bắt đầu đoàn kết nhất trí.
Nhưng cũng có tân sinh sợ đắc tội đàn anh, chỉ dám ở một bên nhìn minh hữu gặp nạn.
Du Việt cùng Vạn Dương Trạch sóng vai đi về phía ngõ nhỏ, lại xuyên qua từng con phố.
Mặt trời lên cao, thời tiết bắt đầu nóng bức.
Du Việt hỏi Vạn Dương Trạch: "Cảm giác về phương hướng của cậu thế nào? Ngay từ đầu tôi vẫn luôn đi theo cậu đó."
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch nhìn vị trí thái dương, "Cảm giác về phương hướng của tôi không thành vấn đề."
Cứ đi như vậy mãi?
Trong lòng Du Việt càng ngày càng bồn chồn, "Không phải nói là có bẫy rập sao? Sao có thể thuận lợi như vậy? Bọn họ không phải là còn chưa có rời giường đi?"
Vạn Dương Trạch: "Sớm muộn gì cũng sẽ đến."
Nếu thành công chặn được tân sinh trong nhiệm vụ, năm ba sẽ nhận được số điểm tương ứng, không có ai sẽ vì ngủ mà bỏ qua cơ hội trân quý này.
Hai người đi đi, gặp phải một nam sinh đơn độc hành động.
Vạn Dương Trạch không quen biết, chỉ nhìn thấy Du Việt cùng người nọ xa xa đối diện, bỗng nhiên hai người đều rất kích động đi về phía đối phương, ôm một cái ôm thật lớn.
Vạn Dương Trạch nhăn mi lại, đây lại là người nào, từ đâu chạy tới, sao hắn lại không quen biết chút nào?
Cũng chưa từng nghe Du Việt nói qua.
Du Việt cùng nam sinh lùn kia ôm chặt lấy nhau, y nghiến răng nói, "Hay cho tên nhãi ranh cậu, hôm nay ca ca cuối cùng cũng bắt được cậu rồi!"
(dreamhouse2255)
Nam sinh kia vừa khẩn trương lại mang theo chút may mắn, "Du ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi, lúc ấy em trộm đồ của anh xong nộp lên, kết quả chủ tiệm kia nói cho em, người mà em trộm chính là Du Việt, nếu em biết là anh, ban đầu em sao có thể có loại suy nghĩ đó? Cho em mười cái lá gan em cũng không dám."
Du Việt không tin, "Chủ tiệm kia cũng không nhất định có quen biết tôi."
"Là thật!" Nam sinh một bộ biết vậy chẳng làm, "Mấy người đó đều là thầy giáo từ các phân hiệu khác phái tới, bằng không thì chính là cảnh sát phân cục, bọn họ đều hiểu rất rõ về nhóm Alpha chất lượng tốt của Đế Đằng, vì cẩn thận hiểu rõ các anh, chờ sau này chiêu các anh tới các bộ phận công tác, bọn họ sẽ nặc danh lên diễn đàn tìm hiểu, thậm chí là bình luận, càng miễn bàn bọn họ đã xem qua ảnh chụp của các anh bao nhiêu lần." Nam sinh nói xong còn rất là ủy khuất.
Du Việt nghe nửa ngày nới tìm được một cái trọng điểm, "Thầy giáo cũng thích xem diễn đàn?"
Hình như rất cảm thấy thẹn.
"Đương nhiên, có ai lại không đi xem người của mấy đại gia tộc chứ? Hai nhà Vạn Du các anh ở trên diễn đàn chiếm nhiệt độ cao nhất, cho nên thanh danh cũng vang dội nhất."
Du Việt bán tín bán nghi, nam sinh lại nói, "Lúc ấy em liền nói điểm này em từ bỏ, cộng vào cho anh, nhưng người ta nói không được, bằng không em khẳng định trả lại cho anh."
Vạn Dương Trạch nhìn thấy Du Việt vẫn còn đang cùng nam sinh kia lải nhải lài nhài, hai người bộ dáng khăng khít hận không thể ép đối phương vào trong xương thịt, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Không nên.
(dreamhouse2255)
Ngụy Phàm Lĩnh còn chưa rửa sạch sẽ, hiện tại lại tới một nam Alpha nhỏ xinh không tên không họ?
Nam sinh đầu bù tóc rối, hắn cười làm lành nói, "Ca, Du ca, em xin anh mà, em thật sự sai rồi, đoạn đường kế tiếp em hộ tống các anh không cần bất luận hồi báo gì được không? Anh đừng ôm, xương của em sắp gãy rồi."
Du Việt buông hắn ra, lại vỗ vỗ tay của mình, "Muốn hộ tống tôi, làm như tôi cần cậu hộ tống vậy, nghĩ cũng tốt quá, còn không phải là muốn theo tôi qua cửa sao?"
Nam sinh ngượng ngùng vò đầu, "Ai, cái này cũng có thể bị anh biết, em thật sự biết sai rồi, em cõng đồ vật giúp anh."
Du Việt: "Để cậu cõng hộ, của cải của tôi còn chẳng phải là sẽ mất hết?"
Nam sinh: "Em nào dám!"
"Tên cậu là gì? Trường nào lớp nào? Ca ca Du Việt của cậu không phải người hiền lành gì, sẽ không bị cậu hãm hại còn để cậu tiêu dao." Du Việt nhéo mặt của đối phương một cái, "Cậu sẽ không có cơ hội đi lừa người khác nữa."
"Ca, em là Ninh Quảng, lớp 5 Tây giáo...... Hiện tại em thật tình thừa nhận sai lầm, hy vọng chờ nhiệm vụ kết thúc anh đại nhân không để ý tiểu nhân, tha cho em một lần...... Phân hóa suất của em chỉ có 29%, rất đáng thương, không trộm của người khác em thật sự sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được, chủ tiệm kia biết em trộm còn dung túng em, không chừng là muốn thông qua em dạy cho người khác một bài học, để mấy Alpha ưu tú các anh hiểu rằng phải thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, cho dù là người thân cận nhất cũng không thể quên đề phòng?"
(dreamhouse2255)
Du Việt thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Năng lực cưỡng từ đoạt lí không kém hơn kỹ thuật làm việc của cậu chút nào. Ý của cậu là, cậu trộm tôi, tôi còn phải cảm tạ cậu dạy cho tôi một bài học quý giá?"
Ninh Quảng cười ngây ngô xua tay, "Không cần, ca, em thật sự không dám, sau này em còn muốn tiếp tục học tập ở Đế Đằng, em không dám đắc tội anh, chuyện ván đã đóng thành thuyền em không có biện pháp, nhưng em muốn tận lực bổ cứu, anh cứ nói đi, cần em làm cái gì, Ninh Quảng em qua sông vượt biển cũng không chối từ."
Du Việt híp mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một vòng, "Không cần cậu."
"Vậy em cũng đi theo anh, luôn sẽ có thời điểm cần tới em." Ninh Quảng đi sát theo sau Du Việt.
Du Việt đi về phía Vạn Dương Trạch, Vạn Dương Trạch nghi hoặc nhìn Ninh Quảng giống như một cái đuôi đi theo sau Du Việt.
Vạn Dương Trạch hỏi, "Đây là ai?"
Du Việt bĩu môi, "Trợ thủ đắc lực của cậu."
"Của tôi?" Vạn Dương Trạch không hiểu ra sao.
Du Việt thở dài: "Nếu không phải vì tên nhãi này, điểm của chúng ta không thể nào ngang hàng được, cậu ta trộm một cái tín vật của tôi, làm tôi thiếu mất 100 điểm, cậu nói đi, các cậu có phải một đội hay không?"
Vạn Dương Trạch: "......"
(dreamhouse2255)
Bắt đầu từ buổi sáng, ba người mã bất đình đề đi thẳng tới buổi chiều, Du Việt đã khá mệt.
Y lười biếng đánh một cái ngáp, "Tôi đói bụng, hai người các cậu là máy sao? Vì sao một giọt nước cũng không cần uống?"
Vạn Dương Trạch: "Không phải."
Một buổi sáng vẫn luôn đi về phía tây, Vạn Dương Trạch cùng Ninh Quảng một câu cũng không nói, giống như là kẻ thủ khổ đại cừu thâm.
Ninh Quảng luôn cảm thấy Vạn Dương Trạch muốn tự tay xé nát hắn, hắn tò mò nhìn Vạn Dương Trạch, rồi lại nhìn Du Việt, "Vạn ca...... Du ca, các anh ở chung có vẻ rất tốt nha, quan hệ tốt hơn mấy Alpha độc lai độc vãng kia nhiều, sao bên ngoài đều nói quan hệ của các anh là kém nhất?"
Du Việt từ trên cao nhìn xuống hắn, "Thưởng thức lẫn nhau hiểu không tiểu tử, cao thủ so chiêu các cậu không hiểu."
"Cho nên mới phá lệ quý trọng lẫn nhau sao?" Ninh Quảng nghiêng đầu hỏi.
Du Việt ngây ngẩn cả người, "Quý trọng thế nào? Giống như các nhà mỗi lần đi WC đều nắm tay đi cùng sao?"
Ninh Quảng nói, "Em không biết, nhưng hai người các anh thật sự mang tới cho người khác cảm giác như vậy."
(dreamhouse2255)
"Có thể là chúng ta sợ đối phương sẽ trộm học trong WC đi." Du Việt nghèo đủ rồi, nhìn về phía Vạn Dương Trạch, "Cậu ngay cả ba lô cũng không có, khẳng định là không có thức ăn?"
Vạn Dương Trạch gật đầu, "Ừ, cậu muốn ăn cái gì? Tôi đi mấy nhà phụ cận xem thử xem."
"Dù sao tôi cũng không có tiền." Tiền mà Du Việt kiếm được đã dùng hết, thời điểm đi tới thôn Quan Nguyên chính là trạng thái nghèo rớt mùng tơi.
Vạn Dương Trạch lúng túng, "Tôi cũng không có."
"...... Vậy cậu muốn đi trộm gạo trong lu nhà người ta sao?" Du Việt tỏ vẻ khó có thể tin, "Vạn Dương Trạch cậu thế nhưng cũng có thể làm ra loại chuyện như vậy?"
Vạn Dương Trạch: "...... Cũng không phải là không thể, sau khi thi đấu kết thúc tôi sẽ trả tiền lại cho bọn họ."
Du Việt đói bụng, đi trộm chút cơm cũng không phải là không thể.
Kỳ thật Vạn Dương Trạch biết, nói tốt một chút là có thể ăn nhờ bữa cơm, tuổi như các cụ thích nhất là loại hình như hắn.
Du Việt nhìn Vạn Dương Trạch, nói, "Thôn Quan Nguyên có một cái truyền thuyết, nói cô nương ở nơi này bởi vì thôn quá nghèo, cha mẹ không muốn gả xa, để sau này còn tiện dưỡng lão, người bên ngoài cũng không muốn tới nơi này ở rể, cho nên bọn họ rất cần một cô gia nghèo khó tới cửa, lấy bộ dáng của cậu, nếu thật sự đi xin cơm, nói không chừng sau này sẽ ở lại tạo phúc cho toàn bộ thôn xóm."
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch chưa từng nghe qua câu chuyện này, nhưng đã nghĩ đến tình cảnh xấu hổ khi đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng.
Du Việt chậm rì rì nhìn về phía Ninh Quảng, "Cho nên, Ninh huynh đệ, tới thời điểm để cậu biểu hiện giá trị tồn tại rồi."
Ninh Quảng đỏ bừng mặt, "Em...... Em đi xin cơm sao? Nếu như người ta giữ em lại làm con rể tới cửa, em lại không đánh được đối phương thì làm sao bây giờ?"
Du Việt vỗ vỗ bả vai hắn, "Đây đối với cậu chính là chuyện tốt, không cần phí tâm phí lực đi trộm tín vật của người khác cộng thêm điểm cho mình, cha vợ sẽ làm cậu phát huy ra được giá trị của bản thân."
Ninh Quảng chuẩn bị đi, dự định xem xem nhà ai có cô nương chuẩn bị xuất giá, thuận tiện xin bát cơm.
Du Việt cùng Vạn Dương Trạch đợi một lát, phát hiện đối phương vẫn chưa trở về.
Du Việt mệt mỏi, một tay chống tường ngồi xuống.
Vạn Dương Trạch cũng ngồi xuống bên cạnh y.
Trên đầu hai người là tường ngói cũ nát, bóng cây đan xen.
Du Việt quay đầu nhìn Vạn Dương Trạch, "Sao tôi thấy cậu vẫn luôn không cao hứng?"
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch: "Cậu ta trộm tín vật của cậu."
"Nhưng tôi không có tức giận, gặp phải loại chuyện như vậy rất bình thường." Du Việt cảm thấy tình trạng hôm nay của Vạn Dương Trạch rất không đúng, nhất là sau khi Ninh Quảng xuất hiện.
"Tôi biết." Vạn Dương Trạch vốn dĩ cho rằng con đường cuối cùng sẽ là hai người bọn họ cùng nhau đi, "Chúng ta đã đi nửa ngày rồi, tiến trình nhanh hơn so với dự đoán, vỗn dĩ không nên thuận lợi như vậy."
Du Việt gật đầu, "Tôi cũng biết, nhưng không thể bài trừ khả năng đối phương thấy hai người chúng ta liền hợp, sợ thua quá thảm, cho nên trốn đi."
Vạn Dương Trạch: "Tôi không yên tâm Ninh Quảng."
Du Việt thở dài, "Tôi cũng không yên tâm, nhưng để cậu ta đi theo vẫn yên tâm hơn, bằng không bản đồ của chúng ta biến mất lúc nào cũng không biết."
Vạn Dương Trạch quay đầu nhìn y: "Không nên mang theo phiền toái ở bên người."
Du Việt nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy lo lắng, bỗng cảm thấy có hơi không dám nhìn thẳng, "Nhưng nếu không mang theo phiền toái ở bên người, vậy làm sao khiến phiền toái tìm tới được?"
Du Việt hỏi hắn, "Ninh Quảng cũng biết các thầy giáo sẽ lên diễn đàn xem bát quái, xem ảnh chụp của chúng ta, cậu đoán cậu ta có xem hay không? Cậu đoán xem khi cậu ta trộm đồ của tôi có biết tôi là Du Việt hay không?"
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch không chút nghi ngờ gật đầu: "Có."
Du Việt lười biếng ngả trên tường, "Cho nên, cậu ta phỏng chừng nghẹn sắp hỏng rồi, cậu ta trộm của tôi, biết tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu ta, cậu ta xuất hiện ở nơi này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên."
Vạn Dương Trạch yên lòng, "Tôi cho rằng cậu thật sự tin tưởng cậu ta......"
"Tôi cũng không phải là thánh mẫu chuyển thế, cậu ta trộm của tôi, tôi còn phải mang ơn đội nghĩa cậu ta mang lại cho tôi một bài học sinh động."
Vạn Dương Trạch: "......"
Được rồi, là hắn lỗ mãng, chỉ vừa nhìn thấy Du Việt cùng Ninh Quảng ôm nhau mà đầu óc cho tới giờ còn chưa có thanh tỉnh.
Ninh Quảng đã trở lại, thở hổn hà hổn hển, trong tay cầm mấy cái bánh bao cuộn màn thầu, cùng một túi dưa muối, "Du ca, Vạn ca, tới ăn."
Du Việt tùy tiện chỉ một cái màn thầu, "Cậu ăn trước."
Ninh Quảng sửng sốt, sau đó thở dài, "Haiz, em còn dám hại các anh nữa hay sao."
Ninh Quảng cầm lấy một cái màn thầu, nhai hai miếng, "Thật sự rất thơm, trên người em vẫn còn 50 đồng tiền, dùng 20 đồng mua đồ ăn, còn lại đều ở trong ba lô của em, bác trai kia mới vừa hấp bánh bao cuốn, các anh mau nếm thử đi."
(dreamhouse2255)
Đúng thật là cơm nhà nông.
Du Việt cũng cầm lấy một cái bánh bao bắt đầu ăn, thuận tiện lấy cho Vạn Dương Trạch một cái.
Ninh Quảng cười hì hì nhìn hai người bọn họ, "Có thể phục vụ cho Alpha của hai nhà Vạn Du thật sự là vinh hạnh của em...... Em đúng là người may mắn."
Du Việt: "Ha hả, hy vọng cậu thật sự nghĩ như vậy."
Ba người cùng nhau đi trên đường, khi trời tối đặt chân tới một nhà xưởng cũ nát.
Vạn Dương Trạch có lều trại, đủ cho hai người ngủ, cho nên liền phải có một người gác đêm.
Ninh Quảng đánh một cái ngáp nói, "Các anh đi ngủ đi, em vì chuộc tội, nguyện ở bên ngoài gác đêm."
Du Việt lại nói, "Không cần, cậu vào lều ngủ đi."
Ninh Quảng kinh ngạc: "A?"
Du Việt: "Tinh thần của tôi rất tốt, nhờ phúc của cậu, mấy cái bánh bao ăn đặc biệt no, tôi không buồn ngủ."
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch cũng nói, "Ừm, tôi cũng không buồn ngủ."
Ninh Quảng khó có thể tin, hơn nữa biểu tình phi thường bi thương, "Em thật sự không hại các anh, sao em lại cảm thấy các anh vẫn còn đang đề phòng em?"
Du Việt lắc đầu, "Cho cậu mười cái lá gan cậu cũng không dám hại tôi một lần nữa, tôi phòng Vạn Dương Trạch, sợ hắn nhân lúc tôi ngủ trộm đồ của tôi."
Vạn Dương Trạch gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Ninh Quảng: "Quan hệ của các anh tốt như thế, sao còn có thể...... phòng bị như vậy?"
"Đều là biểu hiện, cậu mau đi ngủ đi." Du Việt nói.
Ninh Quảng ngượng ngùng xoắn xít, "Sao em dám để cho các anh thay em gác đêm như vậy được, quá ngượng ngùng, em gác với các anh."
Lều trại đã giăng tốt, lại không có một ai vào ngủ.
Du Việt biết, cái gọi là bẫy rập của đàn anh, sắp tới rồi.
Y không thể thiếu cảnh giác, y phải tính toán tốt thời gian.
Bẫy rập của đàn anh, Du Việt không quá để ở trong lòng.
(dreamhouse2255)
Cái y để ý là, sau khi giải quyết đàn anh, y cùng Vạn Dương Trạch không thể thuận lợi về trường học.
Du Việt phải tìm được thời gian lấy đi bản đồ của Vạn Dương Trạch.
Buổi tối ngày mai thích hợp nhất.
Cho nên buổi tối hôm nay không thể ngủ.
Ba người ngồi ở đó, căng cả một đêm.
Du Việt phát hiện Vạn Dương Trạch rất để ý chỗ ngực.
Đến buổi sáng, Du Việt đánh một cái ngáp, "Xem ra đám người kia thật sự không dám xuất hiện, tôi mệt mỏi quá, muốn đi ngủ một lát."
Vạn Dương Trạch nhìn Du Việt một cái, "Cậu đi ngủ trước đi."
Ninh Quảng mang theo hai quầng thâm mắt cũng thúc giục, "Các anh đều đi ngủ bù đi, bằng không thì, các anh ngủ lều trại, em ngủ bên ngoài, có chút gió thổi cỏ lay gì em gọi các anh tỉnh."
Thấy Du Việt vẫn không yên tâm, Ninh Quảng mặt ủ mày ê nói, "Em chỉ là muốn cáo mượn oai hùm qua cái cửa ải này mà thôi, còn có thể ở thời khắc mấu chốt tự mình chạy hay sao?"
(dreamhouse2255)
Du Việt nghĩ nghĩ, "Cũng phải, Vạn Dương Trạch, đi ngủ một lúc đi, ban ngày bọn họ sẽ không dám tùy tiện hành động."
"Được."
Du Việt cùng Vạn Dương Trạch vào trong lều trại.
Du Việt nhếch chân lên, bắt chéo trên người Vạn Dương Trạch, "Đi theo ca ca, cậu có cảm giác an toàn không?"
Vạn Dương Trạch nằm đoan chính, "Có."
"Vậy ngủ đi, lão tử thật sự rất buồn ngủ."
Vạn Dương Trạch vốn dĩ nghĩ, hắn không buồn ngủ, Du Việt mệt hắn liền trông cho Du Việt, cái tên Ninh Quảng kia tuyệt đối không tin được.
Nhưng Vạn Dương Trạch cũng không biết là làm sao, nằm năm phút, hắn liền cảm thấy ngửi được mùi gì đó, cộng thêm hắn đã một đêm không ngủ, rất nhanh liền say giấc.
Ninh Quảng ném hương xuống, vỗ vỗ tay, hướng ra bên ngoài nhà xưởng gọi một tiếng: "Tiều ca?"
Tiều Chính Huy mang theo hai Alpha nghênh ngang đi vào.
(dreamhouse2255)
Sau khi tới gần gã dùng sức vỗ vỗ vai Ninh Quảng, "Mày yên tâm đi, sau này ở Đế Đằng đông giáo, mày chính là người đứng đầu trong tân sinh."
Ninh Quảng ngượng ngùng lắc đầu, "Em chỉ muốn tiền, muốn điểm."
Tiều Chính Huy đi vào trong lều xem, vừa ý xoa xoa tay, "Chính là tiểu tử này."
Ninh Quảng ở phía sau thăm dò nhìn Tiều Chính Huy, "Học trưởng, như đã bàn bạc trước, em giúp các anh vây khốn Du Việt cùng Vạn Dương Trạch lại, anh liền thả em đi qua sông, hiện tại em có thể đi rồi đi?"
Tiều Chính Huy lại cười như không cười nói, "Nếu như mày thắng, vậy chẳng phải chính là tao mất điểm?"
"Nhưng không phải anh đã nói...... các anh không phải là đối thủ của Du Việt cùng Vạn Dương Trạch, căn bản không thể thắng được, nếu em giúp các anh bám giữ bọn họ, làm thế nào cũng là hai người trong các anh được điểm, sau đó anh liền thả em đi." Ninh Quảng đột nhiên cảm thấy chính mình quá ngốc.
"Nghĩ đẹp quá." Tiều Chính Huy một chân đá văng Ninh Quảng, "Đây cũng là bài học quan trọng mà học trưởng dạy cho mày, ở Đế Đằng, đừng có tin tưởng bất kỳ ai."
Ninh Quảng bị trói gô lại, ném xuống đất.
Biết vậy chẳng làm.
Lúc trước Tiều Chính Huy tới tìm, tỏ rõ hắn là đối tượng nhiệm vụ của gã.
(dreamhouse2255)
Ninh Quảng từng nghe qua ác danh của Tiều Chính Huy, tự nhiên biết chính mình không thắng được.
Kết quả Tiều Chính Huy thế nhưng nói muốn hợp tác cùng hắn, gã có thù với Du Việt cùng Vạn Dương Trạch, vì chèn ép đối phương có thể thả hắn một con ngựa.
Ninh Quảng chỉ biết, muốn lấy được càng nhiều, nhất định là phải đi lối tắt, căn bản không nghĩ quá nhiều, hiện tại mới biết hắn sai bao nhiêu.
Ba Alpha đàn anh cũng không dám trực tiếp đối phó với Du Việt cùng Vạn Dương Trạch, rõ ràng nếu hắn đứng về phía Du Việt cùng Vạn Dương Trạch mới có thể có nhiều phần thắng hơn.
Thời điểm Vạn Dương Trạch tỉnh lại, thấy mình vẫn đang ở trong nhà xưởng cũ nát.
Sắc trời dần tối, đập vào mắt là bốn đốm lửa, mất nửa ngày mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn kỹ lại, thì ra là có ba người đang vây quanh một đống lửa nói nói cười cười, còn đang uống rượu, ăn que nướng.
Là đàn anh ở Đế Đằng.
Mà hắn cùng Du Việt, Ninh Quảng đều bị trói tay ném trên mặt đất.
Chân cũng bị trói chặt lại.
Người khởi xướng Ninh Quảng không chiếm được lợi lộc gì, bị trói ở một bên cúi đầu không dám kêu một tiếng.
Rất nhanh, Du Việt cũng tỉnh lại, cố sức từ trên mặt đất ngồi dậy.
Tiều Chính Huy vội vàng đi qua xem, "Ai nhá! Mỹ nhân nhi tỉnh rồi, có muốn ăn thịt nướng cùng ca ca không?"
Du Việt nhìn đồ ăn lung tung rối loạn trong tay gã, "Nhàm chán."
Tiều Chính Huy nghênh ngang đi tới, "Nhàm chán? Đây đều là thứ tốt, trâu, tiên, rau hẹ, ăn xong có thể giúp ca ca cẩn thận yêu thương cưng."
Du Việt nhìn cũng không muốn nhìn gã, "Ăn mấy thứ bổ thận tráng dương này làm gì, lâm trận mài gươm? Sao không tự tin một chút, anh chính là bột, tính chiều dài còn không bằng một ngón út của tôi?"
(dreamhouse2255)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com