Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Những vết thương của Moon Hyeonjoon dường như không phải là chí mạng. Bằng một cách nào đó, hay chính ý chí kiên cường của hắn, các vết thương đều dừng ở mức suýt nguy hiểm chứ chẳng có chỗ nào gây tử vong. Và khi Hyeonjun băng bó cho hắn, dường như hắn đau ở một nơi nào khác quá nhiều để có thể cảm nhận được các vết thương đang nhức nhối. Gương mặt hắn vẫn vậy, đờ đẫn ra và dường như điên dại.

Cậu nghĩ mình làm việc thiện như thế này là quá nhiều rồi. Hyeonjun bắt đầu thực sự sợ ngay sau khi băng bó cho hắn. Cậu nghĩ đáng ra cậu nên báo cảnh sát mới phải. Hyeonjun bước vào phòng ngủ, cầm chặt chiếc điện thoại trên tay, bấm sẵn số của cảnh sát nhưng lại chẳng dám gọi. Cậu không biết thật sự có nên gọi hay không, và cũng chẳng biết bản thân mình đang phân vân vì điều gì.

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau lưng cậu trườn tới bấm vào nút gọi khiến Hyeonjun giật bắn, lập tức tắt điện thoại và nhanh chóng gỡ cả pin. Cậu hoảng hồn quay người lại nhìn, Moon Hyeonjoon đang đứng đó với cơ thể vừa được chính cậu băng bó. Hắn cười khẩy:

"Tại sao không gọi? Tôi đã bấm giùm cậu." – giọng của hắn vẫn trầm và đục như ban nãy khi còn ở con hẻm nhỏ.

"Anh điên à!" – Hyeonjun rít lên – "Cảnh sát đó!"

"Nếu cậu không định gọi thì bấm số làm gì?" – giữ thái độ khinh khỉnh của mình, Moon Hyeonjoon tiếp tục trêu tức Hyeonjun – "Không phải nên nghĩ là việc thiện cậu làm đến đây đã đủ rồi hay sao?"

"Không, tôi không gọi." – Hyeonjun thở hắt ra, phần nào đã bình tĩnh lại được và từ tốn lắp pin vào.

Hắn bất ngờ tiến tới và một lần nữa lại đặt ngón tay lên hai huyệt ngay cổ cậu, gằn giọng:

"Gọi đi! Không tôi giết cậu bây giờ!"

Choi Hyeonjun sợ cứng người. Cậu chẳng phải là một kẻ thư sinh không biết đánh nhau. Nhưng mà sau khi chứng kiến cảnh tượng giết chết ba người chỉ trong nháy mắt vừa rồi của Moon Hyeonjoon, cậu có cảm tưởng chỉ cần cậu nhúc nhích một chút, hắn lập tức giết chết cậu.

"Anh... đang đau mà, phải không?" – Hyeonjun chậm rãi lên tiếng và nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong tíc tắc, Oner có cảm tưởng như mình đã bị nhìn thấu tâm can. Dường như nỗi đau con người kia đề cập đến không phải là vết thương của hắn, và tưởng chừng như chính cậu ta cũng đang cảm thông sâu sắc với hắn một điều gì đó. Ánh mắt hắn nhìn cậu dần dần dịu đi, Hyeonjoon buông tay ra và vỗ nhẹ vào má cậu rồi nói:

"Đùa thôi, tôi không giết cậu đâu. Đừng sợ!" – xong, hắn quay lưng bỏ ra ngoài.

"Thật không? Anh chắc chứ?" – Hyeonjun hỏi vọng theo.

Hắn dừng lại một chút và quay người nhìn cậu, tuy không cười nhưng giọng nói đã không còn đục ngầu nữa: "Thật."

Vậy là, bằng cách nào đó Moon Hyeonjoon đã không giết người bịt miệng như Hyeonjun nghĩ. Hắn chỉ im lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và trầm tư. Ngay cả khi cậu đề nghị hắn nên đi nằm một chút kẻo vết thương lại nặng hơn thì hắn cũng chẳng buồn trả lời cậu nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu và bỏ vào trong phòng.

Choi Hyeonjun cứ tự hỏi, không rõ tại sao mình lại đưa hắn về nhà. Vì điều gì cơ chứ? Vì sợ hắn giết mình mà tỏ ra tử tế? Hay vì cố làm một việc thiện?

Hay là do để bản thân cảm thấy bình yên một chút, khi mà tìm được một con người có nỗi cô độc còn lớn hơn cả mình!

Moon Hyeonjoon thật sự là một kẻ cô độc. Hắn biết vậy và Choi Hyeonjun biết vậy. Choi Hyeonjun cũng là một kẻ cô độc. Moon Hyeonjoon có thể cảm nhận ra điều đó. Khi mọi thứ trở nên tồi tệ với hắn trong ngày hôm nay thì Choi Hyeonjun dường như là một sự cứu rỗi. Hắn, một kẻ cô độc được cứu rỗi bằng một con người cô độc khác. Với những nỗi đau âm ỉ không bao giờ ngưng đọng.

Đã hai ngày Moon Hyeonjoon không thể chợp mắt, và bây giờ với vết thương nhức nhối của mình hắn cũng không thể ngủ. Hắn đau đớn nhận ra rằng hắn thật sự đã mất tất cả. Ông trời hay bất kỳ quyền năng siêu nhiên nào đó, vô tình đã tước hết những gì thuộc về hắn chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Tuy vậy, hắn nghĩ con người đã cứu hắn ngoài kia thật sự là một kẻ lạ kỳ. Chẳng ai đem một tên sát nhân về nhà. Nếu là hắn, hắn đã bảo cảnh sát rồi. Nhưng cậu ta không những không làm vậy lại còn hoảng hồn gỡ cả pin điện thoại. Nghe thật khó tin nhưng trong phút chốc, hành động đó đã làm lòng hắn phần nào thanh thản hơn. Vậy mà đến giờ phút này hắn vẫn đối xử rất tệ hại với ân nhân của mình. Nhưng Oner nghĩ hắn sẽ được tha thứ, vì tất cả những gì hắn đã phải chịu đựng trong ngày hôm nay.

"Anh không thể ngủ một chút ư?" – cậu hỏi khi thấy hắn nhìn đăm đăm lên trần nhà – "Vậy có muốn ra ăn gì đó không?"

Hắn im lặng không trả lời. Từ cuộc đối thoại về cảnh sát ban nãy, Oner chẳng mở miệng nói thêm một lời nào với Hyeonjun. Hắn làm lơ cậu và tiếp tục say đắm nhìn trần nhà. Hyeonjun bỗng cảm thấy thật oan ức, rõ ràng cậu là người tốt, vậy mà hắn đối xử với cậu như thể cậu đã làm gì rất kinh khủng vậy. Cậu bỏ ra ngoài và trở vào phòng cầm theo một khay đồ ăn, trên đó có một nồi súp cua và một nồi mì gói. Mùi thức ăn bay khắp phòng và luồn vào đường hô hấp của Oner khiến hắn sực tỉnh. Hắn nhớ ra đã hai ngày nay hắn không ăn một thứ gì mà chỉ uống nước cầm hơi. Rồi cả tiếng húp mì sột soạt của Hyeonjun làm hắn không thể nhịn nổi, Moon Hyeonjun ngồi dậy và nhìn đăm đăm vào cậu.

Cuối cùng, hắn từ từ tiến lại gần khay đồ ăn và Hyeonjun loay hoay một lúc.

"Súp cua của anh." – cậu lên tiếng.

Hyeonjoon nhướn mày chỉ vào nồi mì gói.

"Không. Vết thương của anh chưa lành không ăn đồ nóng. Tuy là... ăn hải sản sẽ hơi bị ngứa một chút, nhưng vẫn tốt hơn mì gói." – vừa nói, Hyeonjun vừa sì sụp bên nồi mì.

Oner miễn cưỡng nhìn nồi súp của mình, cơn đói cuối cùng cũng chiến thắng. Hắn ăn còn nhanh hơn cả Hyeonjun.

"Cám ơn." – vậy là, sau bao nhiêu điều cậu làm thì cuối cùng hắn cũng cám ơn cậu, sau khi ăn hết cả một nồi súp dành cho hai người – "Cậu tên gì?"

"Choi Hyeonjun."

"Cám ơn Hyeonjun." – thật kỳ lạ, nhưng việc hắn cám ơn Choi Hyeonjun lại làm chính bản thân hắn cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.

"Được rồi, anh nên đi vệ sinh thân thể một chút rồi ngủ đi." – Hyeonjun đứng dậy, bưng khay thức ăn ra ngoài và nói vọng vào.

Đêm hôm đó, hắn đã chủ động hỏi cậu:

"Hút thuốc được không?"

Và Choi Hyeonjun đưa hắn gói thuốc của mình.

"Hyeonjoon-ssi này, chuyện gì đã xảy ra vậy?" – sau khi châm lửa cho hai điếu thuốc, cậu bắt đầu hỏi.

"Cậu là gì của tôi mà hỏi?" – Hyeonjoon ngẩng lên nhìn cậu, nhếch mép cười.

Thái độ của hắn khiến Choi Hyeonjun bực bội, cậu cười khẩy không thèm trả lời. Rồi cả hai đều im lặng cho đến lúc đi ngủ. Hyeonjun nghĩ, nếu cậu có phòng ngủ dành cho khách hẳn sẽ đuổi hắn qua bên đó cho đỡ chật chội và đỡ đáng ghét, nhưng vì cậu chỉ có một phòng ngủ và một cái giường thôi, nên đành miễn cưỡng nằm chung và người hắn thì đầy mùi thuốc lá.

"Choi Hyeonjun! Người cậu đầy mùi thuốc lá!" – hắn đột nhiên lên tiếng trong bóng đêm.

Cậu phì cười. Cậu nghĩ nếu được cậu cũng muốn trong tíc tắc mà bóp cổ hắn chết đi cho rồi.

"Hyeonjun! Cậu ngủ chưa?"

"Rồi." – cậu sẵng giọng – "Hyeonjoon-ssi tốt nhất nên lịch sự một chút, chữ 'ssi' của anh đâu rồi?"

"Thôi, bỏ qua mấy thứ phiền phức đó đi, cậu cũng không nhất thiết phải 'ssi' với tôi đâu."

"Lại còn thế nữa!" – cậu lầm bầm và quay lưng về phía hắn, nhắm mắt.

"Choi Hyeonjun. Cậu có cô đơn không?" – đột nhiên, Hyeonjoon vòng tay sang ôm cậu.

"Buông ra, anh làm trò gì vậy? Biến thái!" – cậu gằn giọng, hất tay hắn ra.

"Tôi có." – hắn vẫn tiếp tục độc thoại mà không cần biết cậu đang nói điều gì.

"Kệ anh."

"Hyeonjun..."

"Anh thôi đừng kêu tên tôi nữa được không?"

"Bọn ba tên cậu thấy ban chiều là thuộc tổ chức mà tôi làm gián điệp." – hắn đột nhiên kể, bằng chất giọng trầm lạ của mình.

Hyeonjun im lặng. Hắn lại vòng tay ôm cậu nhưng cậu chẳng dám hất ra.

"Tôi làm cảnh sát nằm vùng, ở đó được tám năm rồi. Cách đây hai hôm, tôi đã bị phát hiện." – hắn lại đều đều kể như đang kể một câu chuyện cổ tích đêm khuya vậy.

"Vậy nên bọn chúng truy sát anh à?" – Hyeonjun nghĩ cậu nên nói điều gì đó vào lúc này.

"Ừ." – hắn đáp, và câu chuyện của Moon Hyeonjoon chẳng phải là một câu chuyện cổ tích nào cả - "Hôm nay chúng giết cả nhà tôi rồi."

Câu nói của hắn khiến Choi Hyeonjun cứng người. Cậu thấy miệng mình trở nên đắng nghét và cổ họng khô ran đến mức chẳng thể thốt lên một lời nào cả. Bản thân cậu cũng không biết phải nói gì với nỗi mất mát đó. Cậu tưởng chừng như tim mình vỡ tung khi nghe Moon Hyeonjoon nói rằng cả nhà của hắn đã không còn. Vậy mà, hắn kể với cậu rất bình thản như thể mọi thứ chỉ là một câu chuyện cổ tích đêm khuya.

"Bố tôi, mẹ và bà ngoại, anh trai, và thậm chí có cả em gái tôi nữa. Con bé chỉ mới 22 tuổi. Và tất cả đều chết cả rồi, Hyeonjun ah. Nên tôi nhất định sẽ giết bọn chúng, Hyeonjun!"

Choi Hyeonjun nghĩ rằng, nếu cậu là hắn, cậu sẽ phát điên lên mất. Đột nhiên nỗi đau của hắn như thể đang truyền qua người cậu vậy, Hyeonjun hít một hơi thật dài và cảm thấy tim mình nhói buốt. Tay cậu siết chặt tấm chăn và lòng tràn đầy đau đớn. Người ta hay định nghĩa một kẻ khốn khổ là một kẻ bị mất tất cả những người mà hắn yêu thương.

"Nhưng cậu đừng lo, tôi sẽ không giết cậu đâu. Hyeonjun, ngủ đi, đừng sợ!"

Thật nực cười, người bị mất cả gia đình là Moon Hyeonjoon. Người thật sự gánh chịu nỗi đau đó là Moon Hyeonjoon. Vậy mà hắn lại đang an ủi cậu và dỗ cậu ngủ đi, bảo rằng đừng sợ. Buồn cười hơn cả là việc Choi Hyeonjun thật sự tin vào điều đó, đột nhiên cảm thấy rất thanh thản và không còn sợ hãi nỗi mất mát nào nữa. Cậu nắm lấy tay hắn và nói:

"Anh cũng ngủ đi, Hyeonjoon!"

Và, lần đầu tiên sau hai ngày trằn trọc thao thức, cuối cùng Moon Hyeonjoon đã có thể chìm vào một giấc ngủ yên bình. Bên cạnh Choi Hyeonjun, một người xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com