🕸️ Chương 4 🕸️: Mài mòn
Editor: Qin
Cái tên Thành Lâm Ngự Quận này, dù là người không hề quan tâm tới bất động sản như Dư Thanh Hoài cũng từng nghe nói đến.
Nói chính xác thì nơi đó căn bản không nên gọi là "khu dân cư", mà là một cụm biệt thự nằm giữa trung tâm thành phố.
Nhưng điều khiến cô nhớ mãi cái tên này, không phải vì nó tráng lệ đến mức nào, mà là vì cô chưa bao giờ được gặp mặt chủ nhân của những căn biệt thự đó.
Nhà hàng Nhật nơi cô làm có giá không hề rẻ, đa số đơn hàng đều do khách trực tiếp ký nhận.
Chỉ riêng Thành Lâm Ngự Quận, mỗi lần giao hàng đều phải đưa tận cổng rồi bàn giao với trung tâm quản lý.
Nghe nói đơn hàng đều do nhân viên riêng chuyển vào nhà, người ngoài tuyệt đối không được bước vào.
Cô nhẩm tính, từ nhà cô đạp xe đến đó, một chiều cũng mất ít nhất một tiếng.
Mà cuối tuần lại là thời điểm nhà hàng đông khách nhất, rõ ràng là phải xin nghỉ.
Không đắn đo nhiều, cô lập tức tìm quản lý xin nghỉ ca, sau khi được đồng ý, liền bắt tay chuẩn bị những thứ có thể cần dùng đến vào thứ Bảy.
Những chai gia vị quen dùng, thậm chí là kombu – loại tảo biển không thể mua ở chợ bình thường, cô cũng gói kỹ, nhét hết vào chiếc balo to của mình.
Ngay cả hũ đường wagashi dùng làm món tráng miệng, cô cũng cẩn thận chiết riêng ra một phần, đóng kín để chống ẩm.
Ngay từ hôm lấy được số của Tống Kha, cô đã quay về nhà hàng, mở hệ thống sau để tra lại tất cả những món cậu từng gọi, nghiền ngẫm từng món một.
Rất nhanh, cô phát hiện Tống Kha hảo ngọt.
Lần nào đặt món cũng phải có youkan, loại bánh ngọt kiểu Nhật mà cô thấy ngấy tận cổ.
Các món teriyaki, cơm lươn, trứng cuộn đều thiên về vị ngọt.
Gia vị của mỗi hãng lại có độ ngọt mặn khác nhau, để chắc chắn, cô quyết định tự mang nguyên liệu theo.
Tổng kết lại, Dư Thanh Hoài là kiểu người làm việc chậm rãi, ngay cả khi đi phỏng vấn chính thức ở nhà hàng, cô cũng chưa từng ôm trong mình suy nghĩ "nhất định phải đậu".
Nhưng lần này cô chỉ cho phép mình thành công.
-
Dư Thanh Hoài đến cổng khu Thành Lâm Ngự Quận sớm hơn nửa tiếng.
Lần đầu tiên với tư cách khách mời bước chân vào đây, cô mới biết hóa ra nếu không đi ô tô, sau khi vào cổng sẽ có xe điện trung chuyển, chở khách đến tận biệt thự cần đến.
Nếu đi bộ, theo ước lượng của cô, sau khi qua cổng còn phải cuốc bộ thêm nửa tiếng nữa mới đến được nhà Tống Kha.
Các biệt thự ở đây đều chiếm diện tích rất lớn, giữa mỗi căn đều ngăn cách bằng hàng rào cây xanh, hồ nước nhân tạo hoặc hồ bơi riêng, bố trí xen kẽ, gần như không nhìn thấy bóng người.
Dưới chân là mép bãi cỏ vừa mới cắt tỉa, ngay cả các khe giữa đá lát đường cũng được lấp kín tỉ mỉ.
Từ xa nhìn lại, chỉ toàn một tông xám nhạt và trắng kem đồng nhất, kín đáo, đắt đỏ, mang một cảm giác yên tĩnh nhưng áp lực.
Xe trung chuyển đến rất nhanh, là một chiếc xe điện màu trắng, thân xe có dòng chữ nhỏ "xe đưa đón khách".
Tài xế còn trẻ, mặc đồng phục chỉnh tề. Ghế phụ phía trước còn có một người đàn ông trung niên mặc vest chỉn chu, trên ngực cài huy hiệu kim loại của khu Thành Lâm Ngự Quận, trông như là quản gia cố định của khu biệt thự.
Nghe cô báo tên chủ nhà, hai người trao đổi ánh mắt, rồi gật đầu ra hiệu cô lên xe.
Xe chạy vào con đường nội khu, phong cảnh hai bên im ắng đến mức khiến người ta nín thở, từ ô kính xe nhìn ra là hàng cây phong đỏ được cắt tỉa gọn gàng, thi thoảng có vài chú sóc chạy vụt qua bãi cỏ, mặt đất sạch bong không dính nổi một chiếc lá khô.
Dư Thanh Hoài ngồi ghế cuối cùng, lặng lẽ liếc lên gương chiếu hậu.
Trong gương phản chiếu gương mặt cô, đuôi tóc bị nắng chiếu vào vàng khè, áo sơ mi xanh nhạt trên người đã bạc màu vì giặt nhiều, sau lưng là chiếc balo căng phồng, dây kéo còn buộc một sợi dây đã phai màu.
Cô nhìn đường gân sắc nét trên bộ vest của người quản gia trong gương, lại nhìn về phía mình, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật buồn cười.
Cô ăn mặc còn chẳng bằng một người làm thuê.
Xe chạy càng lúc càng xa, dọc đường nhìn lại, Dư Thanh Hoài hiểu vì sao khu này lại siết quản lý nghiêm ngặt đến thế.
Vì đây là một thế giới khác, nơi người bình thường không thể chạm đến.
Nếu ai ghét người giàu mà nhìn thấy nơi này, có lẽ sẽ suy sụp tâm lý ngay tại chỗ.
Nếu nói toàn bộ Thành Lâm Ngự Quận là một ốc đảo xanh biệt lập giữa lòng thành phố, thì căn biệt thự trước mắt chính là trái tim của ốc đảo ấy.
Hai bên cổng là trụ đèn đá đối xứng, cánh cổng sắt lớn mở hé một bên, xe trung chuyển từ tốn lăn bánh vào.
Vừa vào đến nơi, Dư Thanh Hoài lập tức chú ý, sân trước của căn nhà này rộng bất thường, lát kín đá xanh liền mạch, kéo dài đến tận bể bơi riêng nhỏ phía sau.
Mặt nước bể bơi trong vắt không một chiếc lá rụng, gợn nước theo gió nhè nhẹ, tạo nên vẻ đẹp lạnh lùng đến chết chóc, kiểu đẹp được chăm chút kỹ lưỡng.
Xa hơn nữa là một khu tập thể thao nhỏ, thiết kế tối giản, rõ ràng là thuê chuyên gia về thiết kế riêng.
Đi thêm mới tới nơi ở chính.
Một căn biệt thự đơn lập màu xám nhạt, đường nét vuông vức, tường ngoài để trống nhiều mảng, không có trang trí dư thừa, nhưng lại mang một vẻ lạnh lùng áp đảo.
Xe dừng trước cửa chính.
Quản gia bước xuống mở cửa cho cô, giọng điềm tĩnh:
"Mời cô Dư."
Dư Thanh Hoài khoác balo bước xuống xe, đứng ở lối vào, hít sâu một hơi.
Gió nhẹ lướt qua mang theo mùi ẩm ướt chỉ có trong mùa hè, thổi lướt qua tóc mai khiến cô hơi ngứa ngáy, cô vô thức giơ tay vuốt tóc, rồi lại thả tay xuống.
Trên cửa không có chuông, chỉ có tay nắm màu bạc gắn trong lớp vân kim loại màu đen.
Dư Thanh Hoài nhìn xuống đá xanh dưới chân, rồi cúi đầu nhìn mũi giày đã mài mòn xơ xác của mình.
Cô khẽ đẩy balo ra sau, đứng thẳng lưng lại.
Sau đó mới chậm rãi giơ tay gõ cửa.
1232 words
30.09.2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com