Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🕸️ Chương 6 🕸️: Cục đá

Editor: Qin

Tống Kha đặt đũa xuống, sau đó dùng khăn ăn lau miệng, rồi mới mở lời.

Cậu làm đúng theo quy tắc cũ kỹ của "ăn không nói".

"Công việc thì đơn giản thôi, nhưng với cô thì có thể hơi bất tiện."

Cậu vừa nói vừa ngả người tựa vào ghế, giọng lười biếng, mãi tới lúc này mới chịu nhìn cô cho kỹ một chút.

Ánh mắt ấy hoàn toàn không mang theo chút nhận ra nào, giống như đang nhìn một người xa lạ vừa mới bước chân vào phòng.

Đúng vậy, cho dù bọn họ đã từng gặp nhau thoáng chốc, nhưng Tống Kha hoàn toàn không nhận ra.

Trong mắt Tống Kha, Dư Thanh Hoài chỉ là một khuôn mặt rất đỗi bình thường, không có nét nào dễ nhớ, mặt lúc nào cũng căng ra, không có nổi lấy một nụ cười.

Tóc hơi vàng nhẹ, được cột hờ hững ra sau bằng một kiểu đuôi ngựa đơn giản nhất.

Trông cô có vẻ còn trẻ, chắc cũng không nhiều tuổi lắm.

Nhưng kiểu con gái mà Tống Kha quen không giống thế này.

Những nữ sinh ở trường cậu, khi ra ngoài lúc nào cũng ăn mặc theo xu hướng mới nhất.

Tạp chí mặc sao, họ mặc y chang vậy. Tóc, móng tay, lông mi, từng chi tiết đều được chăm chút kỹ lưỡng, đến mức gần như không phân biệt được dung mạo thật sự.

Trước mặt cậu, họ luôn rất giỏi cười, dù có hay không có chuyện gì buồn cười, họ vẫn biết cười đúng lúc.

Họ cũng rất biết điều, khéo tìm đề tài, không để không khí trở nên ngượng ngập.

Quan trọng hơn hết, họ biết cách khiến bản thân nổi bật, màu son nào thời thượng, kiểu tóc nào tôn mặt, váy áo ra sao để eo nhỏ chân dài.

Còn người trước mắt này như thể bước ra từ một kênh truyền hình khác. Không trang điểm, không nụ cười, không biểu cảm. Giống hệt một hòn đá chưa qua gọt giũa.

Cách cô ăn mặc cũng lạ kỳ, một chiếc sơ mi xanh đã bạc màu vì giặt nhiều, cổ tay có phần sờn cũ, phối cùng chiếc quần dài ống suông lỗi thời, kiểu dáng già dặn, cứ như món cuối cùng bị bỏ quên ở góc giảm giá của trung tâm thương mại.

Quần áo đối với cô, hoàn toàn chỉ là vật dụng thiết yếu, chẳng đóng vai trò làm đẹp thân thể chút nào.

Rộng thùng thình, đổi sang cho một gã đàn ông mặc cũng chẳng thấy khác biệt.

Thậm chí Tống Kha còn cảm thấy đồng phục của giúp việc nhà mình còn vừa người hơn bộ đồ cô đang mặc.

"Cô bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi mấy?"

"Tôi hai mươi hai." Dư Thanh Hoài trả lời.

"Ồ... vậy là hơn tôi bốn tuổi. Vậy tôi gọi cô là chị nha, chứ gọi 'cô giúp việc' thì nghe già quá."

Tống Kha ăn xong thấy khoan khoái, tâm trạng có vẻ tốt hơn, trên mặt còn có chút ý cười.

"Chị tên gì?" Tống Kha lại hỏi.

"Dư Thanh Hoài. Dư là dư thừa, Thanh là nước trong, Hoài là sông Tần Hoài."

"Ok, chị Dư. Tôi là Tống Kha."

Cậu không giải thích gì thêm về tên mình, có vẻ chẳng thấy cần thiết.

Nhưng trong lòng cô lại tự khép câu đó lại.

Tôi biết chứ.

Tống trong Đường Tống, Kha nghĩa là loại ngọc đẹp.

"Tôi đang học lớp 12. Ban ngày ăn ở trường, chị chỉ cần phụ trách một bữa khuya, với bữa sáng trước khi tôi ra khỏi nhà."

Lớp 12.

Thật tốt.

Khoảng thời gian then chốt nhất của đời người, giai đoạn cần sự tập trung tuyệt đối, môi trường ổn định nhất.

Nếu ngay trong khoảng thời gian ấy, xuất hiện một chút nhiễu loạn thì sao?

"Chị có thể ở lại, nhà tôi có phòng cho người giúp việc. Buổi tối bình thường chỉ có mình tôi ở nhà. Nếu chị không yên tâm thì cũng có thể về nhà ngủ, nhưng sáng hôm sau phải đảm bảo đến đúng giờ."

Dư Thanh Hoài không trả lời ngay.

Cô cúi mắt xuống, hai tay bên người khẽ siết lại, các khớp tay trắng bệch.

Cô luôn cảm thấy con đường mình đang đi, là đang mò mẫm trong sương mù, từng bước một chỉ dựa vào bản năng.

Nhưng lúc này, con đường ấy bỗng dưng sáng lên, từng ngọn đèn lần lượt bật sáng, dẫn thẳng đến cái đích có tên là Tống Kha.

Mẹ cậu năm xưa chỉ vì một câu nói vu vơ mà hủy hoại cả tương lai của tôi.

Tôi chẳng làm gì được bà ta.

Nhưng nếu... người đó là cậu thì sao?

815 words
01.10.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com