Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🕸️ Chương 8 🕸️: Bị ốm

Editor: Qin

Lại là một buổi sáng bình thường. Dư Thanh Hoài bật đèn ngoài hành lang phòng ngủ rồi nhẹ giọng gọi cậu.

Nhưng hôm nay Tống Kha vẫn chưa tỉnh, dường như ngủ rất sâu.

"Cậu chủ?"

Thiếu niên dưới chăn cử động vài cái, để lộ khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

Tóc mái bị mồ hôi làm ướt, dính bệt lên trán. Ngũ quan vốn thanh tú giờ mất đi thần sắc vì mỏi mệt, chóp mũi ửng đỏ, môi nhợt nhạt gần như không còn sắc máu.

Cậu cau mày, lông mi dày cụp xuống, ướt sũng như lông chim dán vào mí mắt. Toàn thân chìm trong gối trắng muốt, khiến người ta cảm thấy mong manh yếu ớt.

"Đi gọi dì Bành, mang theo nhiệt kế lên đây."

Giọng cậu khàn khàn, vương theo chút nghẹt mũi.

Dư Thanh Hoài vội vàng xuống lầu gọi dì Bành.

Đo nhiệt độ xong, đúng là sốt thật. Ba mươi bảy độ bảy.

Cô đứng bên cạnh, ánh mắt dửng dưng nhìn cảnh tượng ấy. Trong lòng nghĩ: nhiệt độ này có gì mà to tát? Hồi trước cô sốt đến ba mươi tám độ còn phải đứng rửa rau, xịt nước, bê hàng dưới bếp.

Kết quả lại thấy dì Bành vội như lửa cháy đến nơi, gọi ngay cho bác sĩ gia đình, rồi nhanh chóng thông báo xin nghỉ với trường học, hệt như đang đối phó với một trận đại chiến.

Từ lúc xác nhận cậu sốt, dì Bành gần như không ngừng chân, bận rộn xoay quanh, lại còn tốt bụng nhắc nhở Dư Thanh Hoài.

"Cậu chủ mà bệnh là tính khí khó chịu lắm, cháu tránh xa một chút. Bữa sáng mang lên để trong phòng là được rồi, đừng ở lại."

Dư Thanh Hoài thật ra rất muốn nhân cơ hội này thể hiện chút quan tâm của mình.

Nhưng dì Bành đã nói thế rồi, với lại buổi sáng cô còn có tiết học. Bỏ một buổi là lỡ mất cả mảng kiến thức.

Thuận nước đẩy thuyền, cô đeo ba lô vải lên lưng rồi rời đi.

Với thân phận là người làm theo giờ, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng thì cô có thể tự sắp xếp thời gian. Quán Nhật nơi cô từng làm thêm trước đây giờ không quay về được nữa, cô bèn đăng ký lớp học bổ túc tiếng Anh do nhà nước tổ chức. Sáng nào cũng đi học, chiều về làm bài tập.

Hiện giờ cô học rất chật vật, toàn dựa vào vốn liếng từ thời cấp hai. Những năm qua mải lo mưu sinh, kiến thức rơi rụng gần hết, giờ chỉ biết cắn răng gồng mình học lại.

Từ biệt thự nhà họ Tống tới lớp học bổ túc, phải ngồi xe buýt một tiếng. Khi Dư Thanh Hoài về đến nhà đã là một giờ chiều. Lúc bước lên cầu thang, cô liền nghe thấy Tống Kha đang nổi giận.

Đến lúc này cô mới hiểu cái gọi là "cậu chủ bệnh thì dễ cáu" trong lời dì Bành là có ý gì.

Tất nhiên, cách cậu nổi giận rất khác với những người cô từng biết.

Cậu không chửi ầm lên như quản lý bếp ở chỗ cô từng làm, cái người luôn mắng xối xả không nể mặt, nước bọt bắn tung tóe đầy mặt người khác.

Ngược lại, Tống Kha càng lúc càng trầm mặc. Gương mặt lạnh lùng đến mức gần như u ám, giọng nói trầm thấp, chứa đầy sự khó chịu không chút che giấu.

"Cái này là gì? Khó ăn muốn chết."

Cậu đẩy cái bát qua một bên.

Dì Bành đứng bên cạnh, lưng cúi khom, cẩn thận phụ họa theo. Ánh mắt lia đến chỗ Dư Thanh Hoài, như thấy được cứu tinh, lập tức bước nhanh về phía cô.

"Từ sáng đến giờ cậu chủ chỉ ăn được cháo cháu nấu lúc sáng thôi, thế sao mà được? Hình như giờ quen miệng rồi, người bệnh miệng lưỡi khó chiều lắm, lại phiền cháu giúp thêm lần nữa nha Tiểu Dư."

Dư Thanh Hoài lại phải gác bài tập sang một bên, vào bếp làm thêm đồ ăn cho bệnh nhân.

Trong lòng cô nghĩ, chỉ sốt thôi mà, cần gì phải làm quá lên thế? Đúng là yếu ớt đến phiền.

Đến chiều bốn, năm giờ, lại có chuyện càng lố bịch hơn xảy ra. Dì Bành hấp tấp chạy vào bếp báo rằng bạn bè cậu chủ nghe tin cậu bị bệnh, muốn đến thăm. Dì liền vội vã chuẩn bị trái cây để tiếp khách.

Dư Thanh Hoài không mấy để tâm, vẫn làm việc của mình trong bếp như thường. Đợi dọn dẹp xong xuôi, cô mới xách theo hai đĩa điểm tâm giúp dì Bành mang ra ngoài.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, liền nghe thấy tiếng cười nói rôm rả từ phòng khách vọng lại.

Cô theo bản năng chậm bước, đứng ở cuối hành lang, cách một khoảng sảnh nhỏ, xa xa nhìn về phía đó.

Phòng khách lúc này có khá đông người, toàn là nam thanh nữ tú trạc tuổi Tống Kha. Nhưng khí chất và cách ăn mặc của họ hoàn toàn khác biệt với học sinh bình thường.

Trên người họ gần như không thấy cái dày dặn của mùa đông. Có cô gái để lộ cả hai chân, chỉ mặc một chiếc váy ngắn cạp cao phối cùng áo len dệt kim sợi to. Ống tay áo bằng cashmere dài rủ xuống, vừa vặn che mất nửa bàn tay. Cũng có người mặc vest, loại vải tweed cao cấp, tôn lên vóc dáng mảnh mai.

Những túi quà đóng gói tinh xảo xếp chồng trên bàn trà. Mùi nước hoa lẫn với hương trái cây ngọt ngào lan tỏa trong không khí, đứng ở hành lang cũng có thể ngửi thấy.

Chiếc đèn chùm treo trần với viền pha lê sáng lấp lánh rọi khắp phòng khách, khiến nơi ấy trở nên rực rỡ và tráng lệ.

Dư Thanh Hoài nhìn khung cảnh trước mắt, bỗng có cảm giác như mình vô tình lạc vào một buổi tiệc.

Nếu cô có chút hiểu biết về tầng lớp thượng lưu trong thành phố này, hẳn sẽ nhận ra, những người đang đứng trong phòng khách kia, hầu như ai cũng là con cháu các gia đình danh giá nhất A Thành.

Họ tựa người vào thành sofa hoặc đứng cạnh lò sưởi, tay cầm dĩa trái cây hoặc ly thủy tinh, trò chuyện rôm rả. Có người vừa cười vừa cúi đầu lướt điện thoại.

Một cô gái trong số đó đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ cất lời: "Nhà của Tống thiếu vẫn vắng vẻ như vậy sao?"

"Cậu ấy nói không thích có quá nhiều người giúp việc trong nhà. Lần trước tôi bảo nuôi chó mà cậu ấy cũng không chịu."

Người trả lời là một cô gái mặc áo len trắng bằng cashmere. Giọng điệu nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là rất thân thiết với Tống Kha.

Những người khác nghe cô ấy kể mấy chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt thường ngày của Tống Kha, ai nấy đều ngưng tay, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô ấy.

"Chắc Tống thiếu muốn Tiểu Tuyết đến bên cậu ấy nhiều hơn chăng?"

Mọi người cười đùa trêu chọc.

Cô gái được gọi là "Tiểu Tuyết" rõ ràng không giỏi ứng phó với những lời chọc ghẹo như vậy, hai má lập tức nhuộm sắc hồng như cánh hoa hồng mới nở, chỉ mím môi không nói gì thêm.

Dư Thanh Hoài tranh thủ bê một khay điểm tâm từ cửa ra vào bước ra. Cô đi rất nhẹ, động tác cũng hết sức cẩn thận, chỉ yên lặng đặt khay lên chiếc bàn trà gần chỗ Tiểu Tuyết ngồi nhất.

Cô hơi khom người, dịu giọng nói.

"Mời dùng điểm tâm."

Có vẻ vì sự xuất hiện của cô mà Tiểu Tuyết thoáng bình tĩnh lại, thuận thế quay sang hỏi.

"Chị là người mới à? Trước giờ tôi chưa thấy chị bao giờ."

Dư Thanh Hoài không ngờ mình bị hỏi, hơi sững người một chút, rồi mới khẽ gật đầu.

"Vâng, tôi mới tới gần đây thôi."

Nhìn ở khoảng cách gần, cô gái tên Tiểu Tuyết này lại càng xinh đẹp hơn nữa. Dù không trang điểm, làn da vẫn trắng sáng rạng ngời. Hàng mi vừa dài vừa cong như được trời phú, toát lên vẻ kiều diễm trời sinh.

Cô ấy nhẹ nhàng vươn tay lấy một chiếc bánh macaron, ngón tay thon thả, móng tay được sơn một lớp hồng nhạt, cắt tỉa gọn gàng tròn trịa, trông là biết kiểu người từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng.

"Tiểu Tuyết, thiếu gia mời cháu lên phòng."

Dì Bành từ cầu thang đi xuống, tay bê một ly nước chanh, phía sau còn dẫn theo hai nam sinh.

Mấy người bạn thân thiết của Tống Kha đều là bạn học trước khi lên lớp 12, lúc đó áp lực bài vở chưa căng như bây giờ nên thường hay đến nhà chơi, cô cũng đều từng gặp qua.

Không ngoài dự đoán, cả đám lập tức hùa vào trêu chọc.

Thì ra đến thăm bệnh cũng không phải ai cũng có thể lên tận phòng của Tống Kha. Chỉ những người thật sự thân thiết mới được gọi lên, còn lại đều chỉ có thể gửi quà, hỏi thăm qua loa, chứ không gặp được người thật.

"Tiểu Dư, cháu dẫn cô ấy lên giúp dì với, tiện thể mang thêm một chai nước khoáng nữa."

Dư Thanh Hoài nhận lời, tiện thể giúp dì Bành, không tránh khỏi việc nhìn thấy cảnh Tiểu Tuyết vừa vào phòng đã ngồi xuống mép giường của Tống Kha, gương mặt đỏ bừng như ráng chiều, cúi người thì thầm điều gì đó.

Hình như cô ấy vốn định bê bát nước lê bên cạnh đút cho Tống Kha, nhưng bị cậu thẳng thừng gạt tay ra, sắc mặt lạnh lùng.

Xem ra là kẻ có tình, người vô ý.

Trong lòng Dư Thanh Hoài không khỏi thấy tiếc thay cho cô gái tên Tiểu Tuyết kia. Một người vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như thế mà lại đi thích Tống Kha, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Cô chẳng buồn nhìn thêm, chỉ đặt nước xuống, tiện tay thu dọn ly tách và khăn giấy trên bàn trà, rồi lặng lẽ bước xuống lầu.

1787 words
02.10.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com