Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122: Xin chàng nói yêu ta

Khương Tử Nha đem nàng trở về phòng, đặt nàng lên giường nghe được Mã Chiêu Đệ miệng lẫm bẫm: "Khương Tử Nha chàng xấu xa, nếu chàng cứ nhìn vậy ta sẽ tái giá." Những lời này khiến mặt hắn đen lại.

Nhìn xem nàng rốt cục triển mi như lúc ban đầu, Khương Tử Nha cố ý trêu ghẹo nói: "Ta xấu? Rõ ràng là nàng xấu không phải ư? Ta còn không chết, nàg đã nghĩ tái giá. " Giả bộ như đau lòng bộ dáng, hắn bất mãn hướng nàng lên án trứ.

Nghe hiểu hắn trong lời nói sinh khí, Chiêu Đệ khẩn trương bắt lấy tay của hắn nói: "Tướng công, người ta nào có muốn tái giá! Chàng tốt như vậy, ta mới sẽ không tái giá đâu! Người ta cái kia bất quá là nói một chút mà thôi. "

"Thật sự chỉ nói là nói mà thôi? Không phải muốn thay đổi gả cho người khác?" Nắm bắt gương mặt của nàng, Khương Tử Nha cố nén cười.

"Thật sự thật sự! Tướng công, ta chỉ yêu chàng, trừ chàng ra ta mới sẽ không gả cho những người khác đâu! " Rất sợ hắn không tin, Mã Chiêu Đệ ôm thật chặc hắn.

"Vậy là tốt rồi, lần sau không nên nói những thứ này, ta sẽ rất đau lòng! Cũng không cho chạy loạn lung tung, ngoan ngoãn ở bên cạnh của ta. Nếu gặp phải người xấu làm sao bây giờ? " Quay về ôm lấy nàng, Khương Tử Nha đặc biệt dặn dò.

"Ai nha, tướng công, nương tử chàng thông minh như vậy, làm sao có thể sẽ gặp phải người xấu? Cho dù gặp phải người xấu, ta cũng sẽ tốt giáo huấn hắn." Không quan tâm bĩu môi, Mã Chiêu Đệ vung vẩy trứ nắm đấm.
Nàng không sao cả bộ dạng lại để cho Khương Tử Nha rất là đau đầu, đến cùng lúc nào, nàng mới có thể để cho hắn ít vì nàng....... lo tâm? Nếu có ngày, như hắn không tại bên cạnh của nàng, còn có ai có thể bảo hộ nàng chu toàn?

"Chiêu Đệ, nàng cảm thấy Lục công tử thế nào? " Đột nhiên một cái ý nghĩ tại Khương Tử Nha trong đầu hiển hiện.

"Tử Thanh ca ca? Hắn rất tốt a..., đối với ta rất tốt, rất chiếu cố ta, là một bằng hữu thật tốt. " Tuy nhiên nghi hoặc tướng công như thế nào êm đẹp hỏi Lục Tử Thanh, nhưng Mã Chiêu Đệ vẫn là thành thật trả lời vấn đề của hắn.

"Vậy nàng thích hắn ư? " Vuốt mái tóc của nàng, Khương Tử Nha nhàn nhạt hỏi.

Vấn đề của hắn nhượng Mã Chiêu Đệ toàn thân cứng đờ, giãy giụa ngực của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn thâm thúy đôi mắt, tức giận hỏi: "Tướng công, lời này của chàng có ý gì? Chàng có phải hay không đã hiểu lầm cái gì? Ta cùng Tử Thanh ca ca thanh bạch, sẽ không có chuyện gì...! "

"Ta biết rõ, nàng không cần khẩn trương, ta chỉ là muốn biết rõ nàng đối với hắn cảm giác là như thế nào. " Đè lại nàng bởi vì kích động mà run rẩy thân thể, Khương Tử Nha trắng ra đạo.

"Văn thơ đối ngẫu Thanh ca ca cảm giác?" Nắm chặt Khương Tử Nha tay áo, Mã Chiêu Đệ buồn bực nói: "Tướng công, ta xem Thanh ca ca là bằng hữu, cũng không có những cảm giác khác ...! Chàng hỏi cái này làm cái gì? "

"Ta suy nghĩ, nếu có ngày ta thật sự đã chết hoặc không thể tại cùng ở bên cạnh nàng, ta cũng nên tìm người thay ta trông coi nàng, Lục công tử chính là người đó. " Nhớ tới ánh mắt Lục Tử Thanh nhìn xem Mã Chiêu Đệ, Khương Tử Nha xác định hắn chính là yêu nàng, hơn nữa Lục Tử Thanh nhân phẩm hắn là rõ ràng, như về sau hắn thật sự không thể tại trông coi nàng, giao nàng cho Lục Tử Thanh, hắn sẽ rất yên tâm. Mặc dù trong lòng của hắn rất sợ.

"Không muốn không muốn! Ta mới không cần Tử Thanh ca ca theo giúp ta! Tướng công, chàng sẽ không chết, ta sẽ không để cho chàng chết! Chàng muốn chết, ta sẽ lập tức đi theo chàng!" Phốc quay về trong ngực của hắn, Mã Chiêu Đệ bất an nghẹn ngào.

Nâng dậy thân thể của nàng, vuốt đi nước mắt trên khóe mắt nàng, Khương Tử Nha ôn nhu nói: "Đồ ngốc, nhân sinh tự cổ thùy vô tử, mặc cho ai đều chạy không khỏi. Nàng còn còn trẻ như vậy, hà tất vì ta đây cái lão già họm hẹm, chậm trễ tốt thì giờ, Lục công tử hắn khi còn trẻ đầy hứa hẹn, tính tình lại ôn hòa thuần lương, gia cảnh cũng không tệ, nếu như nàng đi theo hắn, không cần tại chạy ngược chạy xuôi, cũng sẽ không tùy thời có lo lắng tính mạng. "

"Nhưng huynh không phải chàng...! Tử Thanh ca ca tại tốt, hắn cũng không phải Khương Tử Nha...! " Nước mắt tuôn ra hốc mắt, Mã Chiêu Đệ hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn xem Khương Tử Nha.

Lời của nàng lại để cho Khương Tử Nha đau lòng không thôi, hắn vẫn luôn minh bạch chính mình trên vai lưng đeo trách nhiệm là có nặng hơn, có bao nhiêu nguy hiểm. Hắn sợ, ngày nào đó nếu là hắn vì đại nhậm, nhất định phải hi sinh chính mình, nàng nên làm cái gì bây giờ? Hắn như thế nào nhẫn tâm độc lưu nàng một người ở trên đời này phiêu bạt?

"Tướng công, ta yêu chính là chàng, mặc kệ chàng là hai mươi tuổi, vẫn là bảy mươi tuổi, thậm chí một trăm tuổi, ta Mã Chiêu Đệ yêu cũng chỉ là Khương Tử Nha chàng...! Ta không quan tâm chạy ngược chạy xuôi, cũng không quan tâm tùy thời sẽ có khả năng chết, ta quan tâm chính là chàng! Chỉ cần có thể cùng ở bên cạnh chàng, cực khổ ta đều nguyện ý! " Bắt lấy vạt áo Khương Tử Nha, Mã Chiêu Đệ lệ rơi đầy mặt.

"Ta biết rõ, ta biết rõ, nàng đừng khóc a...! " Chân tay luống cuống giúp nàng lau nước mắt, Khương Tử Nha nhẹ giọng dụ dỗ.

Vung khai mở tay của hắn, Mã Chiêu Đệ níu chặt cổ áo hắn, nhìn xem ánh mắt của hắn, lớn tiếng nói: "Khương Tử Nha, ta cho ngươi biết, ta mã Chiêu Đệ sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi! Ngươi sống, ta liền sống, ngươi chết, ta sẽ chết! Cho dù ngươi đã nằm ở trong quan tài, ta cũng sẽ đem ngươi móc ra, sau đó nhảy xuống cùng ngươi cùng một chỗ! Ngươi đừng mơ tưởng đuổi ta đi! " Gắt gao chằm chằm vào Khương Tử Nha, Mã Chiêu Đệ hai mắt đẫm lệ mông lung.

"Ai......Vẫn là như vậy tùy hứng, nàng như vậy, lại để cho vi phu như thế nào cho phải? " Buông tay nàng, Khương Tử Nha khẽ hôn nàng mi tâm. Khương Tử Nha nở nụ cười, nâng lên cằm của nàng hỏi: "Chiêu Đệ, nàng biết hiền lương thục đức là có ý gì ư? "

"Ta đương nhiên biết rõ! Như thế nào, chàng không đồng ý ư? " Mắt liếc nhìn hắn.

"Đồng ý đồng ý! Ta làm sao sẽ không đồng ý đâu! Nương tử của ta tốt như vậy! " Ôm chặt nàng trong ngực, Khương Tử Nha rất là bất đắc dĩ.

"Biết rõ là tốt rồi! Tướng công, về sau chàng không nên đang nói những lời này, không nên làm ta sợ được không? "

Nghĩ đến hắn mới vừa nói mà nói, Mã Chiêu Đệ không khỏi bi thương.

"Tốt, về sau ta sẽ không nói những thứ này, sẽ không tại dọa nàng nữa! Ta sẽ tốt bảo hộ nàng, chăm sóc nàng! " Nếu như không nỡ bỏ thả nàng ra, ta đây sẽ dùng hết tất cả, hộ nàng chu toàn!

"Cám ơn tướng công! " Nghe được câu trả lời của hắn, Mã Chiêu Đệ cao hứng khi hắn trên môi rơi xuống vừa hôn, đang chuẩn bị rời đi, ai ngờ Khương Tử Nha đột nhiên chế trụ nàng, cạy mở môi của nàng, sâu hơn nụ hôn này. Không khí trở nên khô nóng dâng lên, bầu không khí cũng bắt đầu trở nên mập mờ! Mã Chiêu Đệ xấu hổ có thể tan chảy, tướng công hắn......Như thế nào như vậy chủ động? Hắn là bị nàng......làm hư mất ư?

Ngay tại Mã Chiêu Đệ cảm giác mình sắp đã bất tỉnh lúc, Khương Tử Nha rốt cục cam lòng thả nàng, ôn nhu nhìn xem nữ nhân trong ngực vẻ mặt đỏ ửng, vũ mị thẹn thùng, nụ cười trên mặt dần dần làm sâu sắc. Nàng luôn có thể dễ dàng khơi mào, nội tâm của hắn ở chỗ sâu trong đối với nàng dục vọng, có thể nàng lại không biết mình đabg chơi với lửa.

"Cái kia tướng công......chàng như thế nào đột nhiên trở nên......như vậy? " Đỏ mặt, Mã Chiêu Đệ liền hỏi.

"Nàng không vui sao? Ta nhớ được, nàng cũng thường xuyên đối với ta như vậy a...! " Nhìn xem nàng đôi má hồng hồng, Khương Tử Nha buồn cười nói.

"Ta......" Nghiêng đầu, Mã Chiêu Đệ nhớ tới, nàng giống như thật sự thường xuyên đối với hắn làm như vậy! Khó trách Tiểu muội nói nàng một chút cũng không rụt rè......xem ra, thật đúng là không có nói sai.

Không muốn đang cùng hắn xoắn xuýt cái này làm cho người xấu hổ vấn đề, Mã Chiêu Đệ ôm cổ hắn hỏi hắn: "Tướng công, ta hỏi chàng, chàng là ưa thích con trai , hay là con gái a...? "

Khương Tử Nha kỳ quái nhìn về phía nàng, đây là cái gì vấn đề? Ôm nàng không hiểu hỏi: "Chiêu Đệ, nàng làm sao sẽ hỏi như vậy? "

"Ta chỉ là hiếu kỳ, về sau chúng ta nếu là có con, ta nghĩ muốn biết rõ chàng ưa thích cái nào, ta muốn cố gắng cho chàng sinh a...! " Mở to hai mắt, Mã Chiêu Đệ kiên định nhìn thấy hắn.

Xoa cái trán, Khương Tử Nha bất đắc dĩ nói: "Chiêu Đệ, tuy nhiên ta cũng rất muốn có con của chúng ta, thế nhưng là, chúng ta mệnh trung chú định không có con nối dõi.... "

"Ta biết rõ a..., thế nhưng là, ta có...! " Nắm chặt tay của hắn, Mã Chiêu Đệ vẻ mặt ủy khuất.

Khương Tử Nha sửng sốt, nàng nói cái gì? Nàng có? Nàng có con ? Làm sao sẽ?
"Chiêu Đệ, nàng nói cái gì? " Kinh ngạc nhìn xem nàng, Khương Tử Nha không thể tin được.

Cầm lấy tay hắn khoan hậu ôn hòa, nhẹ nhàng chụp lên bụng của mình, Mã Chiêu Đệ ôn nhu nói: "Tướng công, ta có con, con của chúng ta! "

Dưới lòng bàn tay truyền đến ôn hòa lại để cho Khương Tử Nha trong lúc nhất thời sững sờ ở tại chỗ, không biết như thế nào cho phải, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới chính mình còn chưa thay nàng bắt mạch.

"Chiêu Đệ, nàng đừng kích động, để ta xem. " Rút về tay đang che ở trên bụng nàng, Khương Tử Nha nhẹ nhàng khoác lên mảnh khảnh trên cổ tay nàng, nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng suy nghĩ tĩnh khí, cẩn thận cảm thụ được mạch nàng. .

Đột nhiên, như là cảm giác được cái gì, Khương Tử Nha không thể tin mở mắt ra, là hỉ mạch! Thật sự là hỉ mạch! Nàng không có cùng hắn hay nói giỡn! Nàng thật sự có con của hắn ! Thế nhưng là, bọn hắn không phải mệnh trung chú định không có con nối dõi đấy sao? Làm sao sẽ?

"Tử Nha, trời cao có đức hiếu sinh, biết rõ ngươi vất vả cùng không dễ, cũng thương tiếc Mã Chiêu Đệ thâm tình cùng thủ vững, đứa bé này là của các ngươi thiện duyên cũng các ngươi thiện quả! Ngươi phải quý trọng! " Thỏa đáng Khương Tử Nha nghi hoặc, Nguyên Thủy Thiên Tôn thanh âm theo Ngọc Hư Cung truyền đến.

Khương Tử Nha vội vàng đứng lên, hướng Ngọc Hư Cung phương hướng: "Tạ ơn sư phụ vì Tử Nha giải thích nghi hoặc, Tử Nha ổn thỏa cố gắng hoàn thành phong thần nghiệp lớn, sẽ không phụ lòng sư phụ nhờ vả. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com