Chương 125 + 126
Đỗ thị xuất thân từ một nhánh của Bắc Xương Hầu phủ, cũng là dòng họ nổi danh tại đế đô. Theo lý thì Đỗ thị là điệt nữ của Bắc Xương Hầu. Hơn nữa nữ nhi Lý Uyển Hoa của Đỗ thị gả cho nhị thiếu gia Vệ Quốc Công phủ, là đệ đệ cùng phụ khác mẫu với tam Phò mã. Hiện tại Lý gia đã rơi đài, nhưng Ôn gia thú Lý Uyển Hoa thì quan hệ thông gia vẫn như trước. (Bắc Xương Hầu là cha của Đỗ Như Lan)
Nay nhìn thấy kết cục của Lý Hữu, Ôn nhị công tử cũng không dám noi theo nhạc phụ hạ độc thê tử.
Lý Uyển Hoa nghe theo mẫu thân phân phó, cầu xin vì phụ thân, tỷ như, "Phụ thân hồ đồ, nay đã gặp báo ứng. Thiếp chỉ có một ca ca, nương gia đâu còn ai. Với lại, cũng là đại cữu tử của nhị gia. Ca ca nhất thời giận phụ thân, ngay cả thiếp mà cũng không muốn nhận thức, nhị gia và thiếp là phu thê đồng lòng, sau này cùng đại cữu tử nói vài câu ngon ngọt cũng không tính là gì."
Chỉ trong một đêm từ tiểu thư Quốc Công phủ trở thành nữ nhi của tội quan. Địa vị của Lý Uyển Hoa chênh lệch rất lớn, hiểu rõ sự chênh lệch này, nàng càng phải bắt lấy khúc gỗ cứu mạng Trầm Chuyết Ngôn.
Chỉ cần Trầm Chuyết Ngôn chịu nhận nàng thì nàng còn có nương gia để nương tựa.
Như câu, cùng tại nháo thị vô nhân vấn, phú tại thâm sơn hữu viễn thân. (nghèo mà ở thành thị phồn hoa náo nhiệt thì cũng chẳng ai đến hỏi han, giàu mà ở thâm sơn cùng cốc thì vẫn có người nhận họ hàng)
Hai nhà Đỗ Ôn gặp mặt thương lượng, nữ quyến không thể xuất mã, bởi vì Phạm Trầm thị quá mức lợi hại, người bình thường thật sự không có bản lĩnh đấu lại vị lão thái thái này. Hai nhà bèn chuyển sang đi đường vòng, thỉnh tộc trưởng của gia tộc Lý thị hiện nay là Lý tam thúc công đến tìm Lý Bình Chu, lời yêu cầu cũng không quá phận.
"Hữu nhi thật sự là có lỗi với mẫu tử Chuyết Ngôn." Người mở miệng trước là người có vai vế lớn nhất ở Lý gia, tính ra thì còn lớn tuổi hơn cả Phạm Trầm thị. Nay Lý Hữu đã mất, vị trí tộc trưởng đương nhiên phải thay đổi, liền rơi vào tay tam thúc công.
Lý tam thúc công đã lớn tuổi, nuôi một chùm râu dài, trong giọng nói có một chút oán giận, "Hầy, nay Hữu nhi đã gặp báo ứng, gia nghiệp của tổ tông, mấy đời tích cóp cuối cùng bị hủy trong tay hắn. Cho dù xuống địa phủ thì hắn cũng không còn mặt mũi đi gặp phụ thân và gia gia của hắn." Vĩnh Khang Công phủ rơi đài, thế lực của Lý gia bị tổn thương nặng nề, hiện tại có làm tộc trưởng cũng chẳng còn gì hứng thú.
Hơn nữa Vĩnh Khang Công phủ bị tịch biên vì chuyện đáng hổ thẹn như vậy khiến nhiều người thuộc Lý gia đang làm đương sai trong triều cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó.
Lúc này Lý tam thúc công đương nhiên hy vọng có thể thay Lý thị gia tộc thừa nhận Trầm Chuyết Ngôn.
Bất quá lão già như hắn vốn đã già đến mức thành tinh, biết chuyện này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì khó thành công, lui một bước tiến ba bước, việc này cần phải chậm rãi mưu tính. Lý tam thúc công nói với Lý Bình Chu, "Lý tướng, tổ tiên chúng ta cũng là họ hàng. Ngài cũng gặp qua Chuyết Ngôn rồi đấy, hài tử này là người biết thư thức lễ nghĩa. Hầy, nay Hữu nhi xảy ra chuyện như vậy, người cũng đã đi rồi, cho dù nói thế nào thì cũng không còn nghĩa lý gì, chỉ đành để Hữu nhi xuống địa phủ tạ tội với Phạm thị. Nhưng việc phát tang đưa tang thì phải làm sao đây?" fynnz.wordpress.com
"Nếu Hữu nhi không có nhi tử thì lão nhân ta sẽ nghĩ cách tìm một người làm tang sự cho hắn. Nhưng rõ ràng là có Chuyết Ngôn ở đây, nếu để người khác làm thì cũng là danh bất chính ngôn bất thuận mà thôi. Hắn có nhận Lý gia hay không thì ta cũng không thể mở lời với hắn." Lý tam thúc công thở dài, "Chẳng qua Chuyết Ngôn có huyết mạch của Hữu nhi, hắn tiễn Hữu nhi một đoạn đường cũng xem như hắn là người nhân nghĩa."
Lý Bình Chu nói qua loa, "Tam thúc nói cũng đúng, ngài đức cao vọng trọng, cứ đi nói với hắn là được." Trầm Chuyết Ngôn cũng không phải người khó nói chuyện, nhưng Lý Hữu thật sự khiến người ta phải khinh thường, hạ độc giết thê sát tử, chỉ cần điểm này thì Trầm Chuyết Ngôn làm sao nuốt trôi cho nổi? Huống chi nay Trầm gia có hai con cọp cái, ai dám rước họa vào thân cơ chứ?
Một trận đấu võ mồm của Phạm Trầm thị và Ngô Uyển cũng đủ khiến người ta biết hai nữ nhân này lợi hại thế nào rồi.
Bảo Trầm Chuyết Ngôn làm tang sự cho Lý Hữu, chỉ cần nói ra câu này thì lập tức đắc tội với hai nữ nhân, nếu để hai người này cùng há mồm thì Lý Bình Chu tự nhận là nuốc không trôi. Vì vậy không chịu nhận lời Lý tam thúc công.
Lý tam thúc công cảm thán, "Ta vốn tính đi, chẳng qua ta sợ mặt mũi của mình quá mỏng. Lý gia đuối lý trước, mong rằng Lý tướng đi cùng giúp nói vài câu hay, nếu Chuyết Ngôn đồng ý thì tốt, nếu không đồng ý thì ta sẽ thay Hữu nhi làm tang sự, tuyệt đối không khiến Chuyết Ngôn khó xử."
Lý Bình Chu thật muốn chửi mụ nó, đây là ý gì, ngài giúp làm tang sự chẳng khác nào để Chuyết Ngôn mang tiếng xấu hay sao. Nghe thấy lời này của Lý tam thúc công thì Lý Bình Chu như cười như không, "Tam thúc đừng nói như vậy, để bọn nhỏ nghe được thì sẽ nghĩ thế nào. Không chỉ Chuyết Ngôn gặp nạn mà con cháu trong dòng họ của ngài cũng không chấp nhận để ngài làm thế đâu." Mấy lời này hù dọa ai thì được, nhưng Lý Bình Chu đường đường là thủ tướng của một nước, há có thể để mấy lời này hụ dọa hay sao?
Lý tam thúc công thấy nói vậy cũng không hiệu quả, vì vậy bèn nói thẳng, "Lý tướng là sư công của Chuyết Ngôn, làm chủ hôn cho hắn, chúng ta lại là họ hàng, chuyện này ngài cũng không thể mặc kệ."
Lý Bình Chu suy nghĩ một chút rồi thở dài, "Tam thúc, ngài thật sự là làm khó Chuyết Ngôn rồi. Nếu đổi lại là ngài thì ngài có thể chấp nhận Lý Hữu hay không?"
"Nếu để ta nói thì Lý Hữu là tội quan, chẳng lẽ còn muốn làm đại tang cho nở mày nở mặt nữa hay sao?" Lý Bình Chu khuyên ngược lại Lý tam thúc công, "Kẻ phá gia như vậy mà được chấp nhận ở mộ phần tổ tiên đã là quá đủ rồi. Nếu làm đại tang thì người khác sẽ nghĩ Lý gia oán hận đối với cách xử trí của Hoàng thượng đó."
Hai người đẩy đến đẩy lui, trong khi Trầm gia đã có biến cố mới.
Ngô Uyển đưa ra chủ ý cho Phạm Trầm thị, "Lão thái thái, nay Lý lão gia đã qua đời, lão thái thái cũng nhìn ra rồi đấy, bọn họ xem đại gia nhà chúng ta là miếng thịt béo bở. Tuy rằng Vĩnh Khang Công phủ đã tiêu tán nhưng những người này vẫn trông mong đại gia có thể thừa nhận bọn họ. Cũng không phải thấy đại gia có tiền đồ mà là nhằm vào cữu cữu với quyền cao chức trọng để nương tựa."
Phạm Trầm thị phỉ nhổ, "Bọn họ đang vọng tưởng!"
Ngô Uyển lột một quả quýt đưa cho Phạm Trầm thị hạ hỏa, không nhanh không chậm nói, "Vọng tưởng hay không vọng tưởng, trước kia Lý gia dựa vào Vĩnh Khang Công phủ, hơn chục gia đình họ lý chiếm cứ ở đế đô, nay mất đi ngọn núi chống lưng, cuộc sống sắp tới cũng sẽ không yên ổn. Còn nữa, nương gia của Đỗ thị có họ hàng với Bắc Xương Hầu phủ, Đỗ thị là điệt nữ của Bắc Xương Hầu. Còn có nữ nhi Lý thị của Đỗ thị gả cho Vĩnh An Công phủ Ôn gia, Vĩnh An Công phủ còn có tam Phò mã nữa. Ngài nghĩ xem, có ai là dễ chọc hay không?"
Phạm Trầm thị cười hai tiếng rồi nhìn về phía Ngô Uyển, "Nha đầu, có chuyện gì thì ngươi cứ việc nói thẳng, ngươi rào trước đón sau thì bà lão ta đây cũng nhận ra rồi."
"Uyển nhi chỉ lo lắng cho tiền đồ của đại gia mà thôi." Ngô Uyển nói, "Đại gia trì hoãn ân khoa, Lý tướng đã xem qua văn chương của đại gia, bảo rằng hai năm sau thi ân khoa chắc chắn sẽ đỗ. Nay ở trên quan trường làm gì cũng phải chú ý thanh danh. Nay cho dù chúng ta hận Lý lão gia thế nào thì rốt cục vẫn là phụ thân của đại gia. Khó hơn nữa chính là Lý lão gia chỉ có đại gia là huyết mạch duy nhất."
"Ngươi muốn Chuyết Ngôn làm tang sự cho tên súc sinh kia hay sao?" Sắc mặt của Phạm Trầm thị lạnh như băng, bà ta hét to, "Ngươi đang vọng tưởng rồi đó!"
Nếu là người nhát gan hoặc yếu đuối thì nhất định sẽ nuốt không trôi tính tình của Phạm Trầm thị. Nhưng Ngô Uyển lại có cách, nàng không sợ bản tính của Phạm Trầm thị, nàng cũng có thủ đoạn của riêng mình, vẫn ôn tồn nhỏ nhẹ giải thích, "Lão thái thái đang hiểu lầm Uyển nhi rồi, cho dù Uyển nhi đưa ra ý kiến như vậy nhưng đại gia cũng sẽ không đồng ý đâu."
"Đúng vậy." Tuy Phạm Trầm thị có chút ý kiến đối với Ngô Uyển nhưng bà ta thật sự quan tâm lo lắng cho ngoại tôn tử Trầm Chuyết Ngôn của mình. Phạm Trầm thị nói, "Chuyết Ngôn là người có lương tâm, nhưng như ngươi đã nói, hắn sẽ không đồng ý."
Ngô Uyển mỉm cười, "Lão thái thái, Uyển nhi đã gả cho đại gia thì đương nhiên đồng lòng với đại gia."
"Ý của Uyển nhi là chúng ta cùng nghĩ cách để lấp miệng thiên hạ, làm cho đại gia ngày sau không lo hậu hoạn." Ngô Uyển nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Tục ngữ có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc. Lý lão gia hạ độc bà bà thất bại đã là bằng chứng đanh thép, làm sao có thể làm phu thê được nữa. Nếu chúng ta đã rước linh bài của bà bà ở trong chùa về đây thì vì sao không làm cho trọn vẹn, đến Phủ doãn đế đô, theo luật mà làm cho Lý lão gia và bà bà thôi nhau, giải trừ quan hệ phu thê. Về phần hộ tịch của đại gia thì đương nhiên cũng ở bên phía bà bà. Với lại, Uyển nhi nghe nói nương gia của lão thái thái cũng không còn ai. Tổ tiên không còn người cung phụng, vô cùng thê lương, khiến người ta phải thổn thức."
Phạm Trầm thị nghĩ đến nương gia của mình thì liền thở dài, "Đã thành tro bụi mấy năm nay, cũng không cần phải nhắc lại."
"Hầy, tuy chúng ta không phải danh chính ngôn thuận là người của Trầm gia, nhưng dù sao lão thái thái họ Trầm, nay đại gia cũng họ Trầm, ta và đại gia thương lượng, không bằng chúng ta cũng thờ phụng bài vị tổ tiên Trầm gia, tuy rằng phải tích góp gia nghiệp từng chút một nhưng cũng không thể uất ức người ở dưới địa phủ. Lão thái thái nghĩ sao?" Ngô Uyển mỉm cười hỏi ý Phạm Trầm thị.
Ánh mắt của Phạm Trầm thị trở nên nhu hòa, bà ta vỗ vỗ tay của Ngô Uyển, "Tuy rằng bản tính của nha đầu nhà ngươi có chút lợi hại nhưng vẫn còn biết điều một tí."
"Cũng không phải, đây đều là đại gia đã dạy cho Uyển nhi." Có thể lấy lòng Phạm Trầm thị thì đương nhiên Ngô Uyển sẽ làm, còn không quên tán thưởng Trầm Chuyết Ngôn vài câu.
"Đúng vậy." Phạm Trầm thị nhân cơ hội liền khen Ngô Uyển, "Ta là người từng trải, để ta nói cho ngươi nghe, đừng nhìn bên ngoài đủ hạng người, nào là nhà cao cửa rộng, nhưng bên trong đều tư tàng những việc xấu xa dơ bẩn, bọn họ đều là đám công tử quần là áo lượt không nên thân. Ngươi thấy Chuyết Ngôn không, tuổi còn trẻ mà biết phấn đấu, lại có tài học, tính tình cũng tốt, hầy, ngươi thật có phúc."
Ngô Uyển nhịn xuống tiếng cười trong lòng, "Dạ vâng."
Phạm Trầm thị nhìn Ngô Uyển rồi thở dài, "Chuyết Ngôn cũng nói với ta, trước kia hắn gặp khó khăn như vậy, nhưng ngươi mặc kệ vinh hoa phú quý mà đồng ý gả cho hắn. Ngươi cũng là người tốt, có chuyện gì cũng suy nghĩ cho hắn."
Trầm Chuyết Ngôn cũng không ngốc, lúc trước bọn họ thành thân, lão bà của hắn bịt mồm trói gô ngoại tổ mẫu rồi đưa đến Phủ doãn đế đô nhốt vài ngày trong đại lao, e rằng lão thái thái vẫn để chuyện này ở trong lòng. Trầm Chuyết Ngôn là người rất biết cách đối nhân xử thế, hắn không nói tốt cho Ngô Uyển, mà chỉ kể lại hoàn cảnh khó khăn trước kia của mình, mọi người đều né tránh hắn, chỉ có Ngô Uyển ra mặt giúp đỡ, rồi thêm mắm thêm muối kể lại cho lão thái thái.
Cũng bởi vì vậy mà Phạm Trầm thị không quá mâu thuẫn với Ngô Uyển.
Nay việc Ngô Uyển phải để Phạm Trầm thị ra mặt giải quyết việc thôi nhau của ông ông bà bà đã quy tiên. Ngô Uyển phân trần lý do về tình về lý cho Phạm Trầm thị cả buổi, lại bán ân huệ cho lão thái thái, vì liên quan đến tiền đồ của ngoại tôn nên Phạm Trầm thị liền đồng ý. fynnz.wordpress.com
Cho nên khi Lý tam thúc công vừa mới thuyết phục được Lý Bình Chu, Lý Bình Chu đồng ý cùng Lý tam thúc công đến Trầm gia để khuyên Trầm Chuyết Ngôn nhưng với điều kiện: Không cần để tang cho Lý Hữu, chỉ cần làm tang sự, hay ít nhất là thắp một nén hương trước linh tiền là được.
Nhưng hai người lại không ngờ Trầm gia hành động nhanh như thế.
Phạm Trầm thị đã đến Phủ doãn đế đô ly hôn cho khuê nữ, chuyện này khiến Lý Bình Chu không cần phải lo lắng nữa.
Lý tam thúc công thấy thái độ của Trầm Chuyết Ngôn như vậy thì liền đến Trầm gia nói một hồi, kết quả là suýt chút nữa đã bị Phạm Trầm thị khiến cho ứa gan, run rẩy bị người ta mời ra khỏi nhà.
Tang sự của Lý Hữu rất đơn giản, như Lý Bình Chu đã nói, vốn là phạm quan, nếu làm đại tang thì chính là muốn chết. Không đợi người khác lên tiếng thì Ngự sử đã dâng tấu chương hạch tội ngươi rồi.
Ban đầu khi Lý Hữu làm Vĩnh Khang Công nhưng không có nhi tử thì mọi người đều tiếp cận, ngóng trông được Lý Hữu nhận làm tử tự để thừa kế gia nghiệp của Vĩnh Khang Công phủ. Nay Lý Hữu chết trong ngục, gia sản bị tịch biên, ngoại trừ bị bêu danh thì cũng chẳng còn gì, có ai nguyện ý tiếp cận cơ chứ?
Đỗ thị và Lý thị tộc nhân thương nghị cả buổi cũng không ra kết quả. Cuối cùng vẫn là Lý tam thúc công tìm một nam hài nhi thuộc gia đình nghèo túng trong dòng tộc tên là Lý Nhị Song, Đỗ thị cho ba trăm lượng bạc, Lý Nhị Song làm tang sự cho Lý Hữu, nhưng người ta cũng không chấp nhận làm con nối dõi. Đỗ thị cũng chỉ đành đồng ý.
Đồng thời Minh Trạm nhận được tin cấp báo từ Tây Bắc!
Khi vị quan báo tin vội vã tiến vào hoàng cung Đại Phượng với toàn thân đẫm máu thì toàn bộ đế đô đều rơi vào khủng hoảng!
Đại Đồng bị đánh bại!
Tướng quân Đại Đồng là Lý Bình Nhân bị phó tướng Dương Vũ Đồng giết chết, Dương Vũ Đồng dẫn năm ngàn quân dưới trướng mở cửa Đại Đồng, dẫn người Thát Đát xâm nhập môn quan, trên đường thảm sát vô số, gần bảy vạn quan binh chôn vùi ở Đại Đồng!
Lúc này Minh Trạm đang chơi cờ cùng Thiện Kỳ Hầu thì nhận được tin, Minh Trạm nhất thời không kịp hoàn hồn.
"Bệ hạ, bệ hạ!" Lý Bình Chu rơi lệ đầy mặt, Thiện Kỳ Hầu lặng lẽ đứng dậy, cũng quỳ gối ở bên cạnh. Lý Bình Chu thấy Hoàng thượng bị kích thích có chút choáng váng, vội vàng vừa quỳ vừa tiến lên phía trước, túm lấy long bào của Minh Trạm, cất lên tiếng kêu thê thảm, "Bệ hạ, thỉnh bệ hạ ra lệnh cho Vĩnh Ninh Hầu tiến cung, bế quan cửu môn, giới nghiêm toàn thành! Triệu cho tướng lãnh cả nước xả thân cứu giá vì triều đình!"
Bàn tay của Minh Trạm đặt trên bàn cờ lạnh lẽo, hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp, nhưng hắn lại cảm thấy hàn ý từ trong xương cốt đang lan tỏa ra ngoài, Minh Trạm đột nhiên đứng dậy, đầu gối đụng phải bàn cờ, những quân cờ trắng đen nho nhỏ rơi tứ tung xuống đất, Minh Trạm hoàn toàn không cảm thấy đầu gối đau đớn, hắn trầm giọng nói, "Truyền lệnh cho Vĩnh Ninh Hầu tiến cung, bế quan cửu môn, giới nghiêm toàn thành! Bất kỳ kẻ nào ra khỏi thành thì giết chết không tha!"
Người Thát Đát tiến quân ồ ạt, khi Minh Trạm ngồi trên Chiêu Đức điện thì Vĩnh Ninh Hầu đã tiến cung dâng lệnh bài cầu kiến bệ hạ.
Hà Ngọc căn bản không cần đợi phân phó mà đã trực tiếp dẫn Vĩnh Ninh Hầu tiến đến gặp thánh giá, hiện tại hoàn cảnh rất nguy cấp nhưng sắc mặt của Minh Trạm chỉ hơi âm trầm chứ không hề bối rối.
Vĩnh Ninh Hầu nhìn thấy sắc mặt của Minh Trạm thì nháy mắt liền cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, Minh Trạm xua tay, "Cữu cữu không cần đa lễ, chắc cữu cững cũng đã biết quân Đại Đồng bị đánh bại đúng không?"
"Thần đã lệnh cho binh lính bế quan cửu môn, không có thánh lệnh thì bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào kinh thành, giới nghiêm toàn thành." Vĩnh Ninh Hầu trầm giọng bẩm báo, "Đại doanh Thông Châu có mười vạn binh mã, thỉnh bệ hạ ra lệnh cho quân đội Thông Châu cứu viện đế đô."
Đại doanh Thông Châu mà đến đế đô thì binh mã thành Thông Châu sẽ thiếu thốn. Không chỉ Thông Châu, ngay cả đế đô, ngoại trừ dân chúng trong thành thì ngoại ô còn vô số người. Lúc này Minh Trạm chỉ đành giả vờ như không biết, hắn phân phó, "Ngoại trừ binh mã, khi quân Thông Châu lên đường, mọi người phải mang theo một tháng lương thực. Nếu mang không hết thì toàn bộ chia cho dân chúng địa phương. Truyền chỉ cho dân chúng địa phương, giết người Thát Đát, một đầu người được thưởng một trăm lượng bạc, giết trăm tên Thát Đát thì trẫm thưởng chức quan thất phẩm, giết hai trăm tên thì trẫm phong quan thưởng tước, thừa hưởng vinh hoa phú quý cả đời!"
"Sau này đợi trẫm đánh lui quân Thát Đát, phàm là dân chúng giết người Thát Đát đều có thể cầm đầu của người Thát Đát đến đế đô lĩnh thưởng!" Minh Trạm nhìn Lý Bình Chu, "Quan viết chiếu chỉ không ở đây, Lý tướng, ngươi viết chiếu chỉ thay cho trẫm."
Lý Bình Chu lĩnh mệnh.
Lúc này Nguyễn Hồng Phi đã vội vã hồi cung, cơ hồ là phóng như bay đến Chiêu Đức điện, trên trán hơi lấm tấm mồ hôi. Minh Trạm vịn vào long ỷ để đứng dậy, Nguyễn Hồng Phi tiến lên phía trước rồi ôm vai Minh Trạm mà kêu hai tiếng, "Minh Trạm."
Minh Trạm nhìn Nguyễn Hồng Phi, hai người suốt ngày dính chặt với nhau nên đã sớm ăn ý từ lâu, vừa nhìn liền thấu hiểu suy nghĩ của đối phương, Minh Trạm nói, "Dọc đường cẩn thận."
"Đừng lo lắng về chuyện hải phận, chỉ cần có ta thì nơi đó sẽ không loạn."
"Hải phận, giang sơn, cho dù mất đi thì chỉ cần ngươi và ta liên thủ cũng có thể chiếm trở về." Trong thiên hạ không có gì không thể vứt bỏ, hiện tại trên một mức độ nào đó thì hắn đã phải vứt bỏ đám dân chúng tay không tấc sắt ở ngoại ô. Sau này có lẽ hắn còn phải vứt bỏ vô số thứ, tuy rằng Minh Trạm là người mềm lòng lại tham lam nhưng hắn vĩnh viễn biết cái gì là quan trọng nhất. Đưa tay lau đi mồ hôi trên chóp mũi của Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm nói, "Ngươi là quan trọng nhất."
Nguyễn Hồng Phi ôm lấy Minh Trạm, sau đó vội vàng cáo biệt, vội vàng rời đi.
Minh Trạm nhìn thân ảnh của Nguyễn Hồng Phi biến mất ở ngoài Chiêu Đức điện, hắn hoàn hồn rồi nói với Vĩnh Ninh Hầu, "Cữu cữu đi an bài chuyện ta vừa dặn đi. Lý tướng, đem thánh chỉ đưa cho Vĩnh Ninh Hầu. Cữu cữu, sau khi làm tốt việc này thì triệu tập tướng lãnh cửu môn, trẫm muốn phát biểu suy nghĩ!"
"Bệ hạ, có nên truyền lệnh cho binh mã thiên hạ tức tốc đến đế đô cứu giá hay không?" Lúc này ở trong mắt của Vĩnh Ninh Hầu thì không có gì quan trọng hơn thiên tử đế đô. Đương nhiên điều này cũng biểu hiện sự trung thành đến từ quan hệ huyết thống. Sau khi Minh Trạm đăng cơ, tuy rằng tước vị của Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng không có gì thay đổi, nhưng hiện tại Vĩnh Ninh Hầu đang ở địa vị gì, được coi trọng thế nào, gánh vạc trọng trách gì? Lợi ích của Vĩnh Ninh Hầu đã sớm gắn liền với an nguy của Minh Trạm, là cùng chung huyết nhục, không thể chia cắt.
Lúc này Lý Bình Chu luôn mồm khuyên nhủ, "Bệ hạ, chúng ta nên truyền lệnh cho Tuần phủ Tổng đốc các tỉnh xả thân cứu gia đi!"
Minh Trạm nói, "Không cần, chúng ta còn chưa biết người Thát Đát tiến đến đây với khí thế ra sao. Nếu bọn họ tách quân đội, lúc này chúng ta điều động binh mã thì không phải là hành động sáng suốt. Tốt nhất là lệnh các nơi tử thủ thành trì!"
Vĩnh Ninh Hầu vội vàng đi truyền chỉ.
Ngũ bộ Thượng thư cũng đã tự chạy vào trong cung, quan viên tam phẩm cũng tự động tiến cung chờ chỉ.
Minh Trạm hạ lệnh cho Phủ doãn đế đô Điền Vãn Hoa, "Đem tất cả lương thực của các cửa hiệu lương thực ở đế đô dùng làm quân lương, bọn họ giao ra bao nhiêu lương thực thì ghi chép đầy đủ, đợi sau này trẫm đương nhiên sẽ bù lại cho bọn họ. Đồng thời Phủ doãn đế đô ngoại trừ lưu lại thủ vệ thì toàn bộ đều đi ra ngoài, ngươi và Tuần thú đế đô Trần Tứ Hiền thương nghị việc giới nghiêm toàn thành."
Điền Vãn Hoa và Trần Tứ Hiền lĩnh mệnh rồi lui ra trước.
Quan viên thấy Minh Trạm trầm ổn phân phó đâu vào đấy thì tâm tình bối rối tự động trở nên bình tĩnh trở lại, Minh Trạm đứng trên bậc thang ở Chiêu Đức điện, cao giọng nói, "Trẫm đã sớm đoán được người Thát Đát lòng muông dạ thú, không chết thì sẽ không ngừng dòm ngó Thiên triều! Vì vậy đã bí mật lệnh cho Vĩnh Ninh Hầu chuyên cần luyện binh mã! Chẳng qua không ngờ Dương Vũ Đồng tội ác tày trời, phản quốc phản trẫm! Trẫm nhất định sẽ trưu di cửu tộc Dương thị, tế sáu vạn tướng sĩ mười vạn dân chúng Đại Đồng!"
"Nay gót sắt của người Thát Đát đã tiến đến! Phụ mẫu thê nhi của chúng ta đều ở trong thành, chúng ta đã không còn đường lui!" Minh Trạm bẩm sinh đã có chất giọng rất tốt, ngày thường hắn hét một tiếng cũng đủ khiến người ta muốn điếc một bên tai, lúc này cất tiếng lại đặc biệt chấn động vang dội, "Chúng ta lui thì phụ mẫu thê nhi sẽ bị người ta xem như lợn như cẩu! Cho nên chúng ta không thể lui! Không chỉ không lui mà chúng ta còn phải đánh bại người Thát Đát để bảo vệ non sông! Phục thù cho tổ quốc! Rửa sạch căm hờn cho nước nhà!"
"Trẫm đã lệnh cho mười vạn đại quân Thông Châu quay về cứu viện đế đô, đồng thời cùng với mười vạn binh mã cửu môn, tổng cộng hai mươi vạn binh mã thủ đế đô đã là đủ rồi!" Minh Trạm cao giọng nói, "Thủ vệ quốc gia mỗi người có trách nhiệm riêng! Không có nước thì làm sao có nhà? Trẫm không muốn nếm mùi vị mất nước, trẫm nghĩ là chư vị cũng không muốn quỳ trước mặt người Thát Đát, luồn cúi như cẩu nô tài! Chỉ cần trẫm còn sống một ngày thì trẫm sẽ không để con dân của trẫm phải sống những ngày như thế! Các ngươi là thần tử của trẫm, là cốt nhục tim gan của trẫm, trẫm sẽ không khách khí với các ngươi! Thứ nhất, trong nhà của các ngươi chỉ giữ mỗi nhà một con ngựa, còn lại thì nộp ra tất cả để Bộ binh tập hợp an bài! Thứ hai, nữ quyến và hài tử phải ở trong nhà, không được ra đường lung tung. Còn những nam nhân là người hầu mà trên mười lăm dưới bốn mươi thì Bộ binh sẽ tạm thời trưng dụng làm quân dự bị! Thứ ba, dân chúng trong thành đế đô, kẻ chưa có công danh, trên mười lăm dưới bốn mươi thì đều đến Bộ binh báo danh làm quân dự bị. Nếu có người không thể tòng quân thì dùng một trăm hai mươi nghìn cân lương thực trao đổi để được miễn nghĩa vụ. Ba điều này nếu có kẻ nào không phục tùng thì không cần thỉnh chỉ, cứ thẳng tay giết chết tại chỗ không tha! Nếu có người dựa vào lệnh của trẫm để giết hại mạng người, có ý định lừa đảo tống tiền, một khi tra ra thì trẫm sẽ lấy mạng cả nhà của hắn!"
"Lúc này trẫm không muốn nghe những lời thoái thác, tôn thất, hoàng thân, quan viên, dân chúng, tất cả đều giống nhau, nếu ai cãi lệnh trẫm thì đừng trách trẫm không nể tình!" fynnz.wordpress.com
Lý Bình Chu và Từ Tam bước ra, "Bệ hạ thánh minh, chúng thần tuân chỉ!"
Đám quan viên lui ra, Minh Trạm chỉ lưu lại lục bộ Thượng thư, "Chư khanh thấy trẫm còn để sót điểm nào nữa hay không?"
Từ Tam nói, "Bệ hạ suy nghĩ chu đáo, chúng thần không thể sánh bằng. Bệ hạ, ngoại trừ đao thương chuẩn bị sẵn trong cung thì chúng ta có nên phân phát đao thương của các bộ cho binh sĩ hay không? Quân dự bị đa phần đều là dân chúng chưa từng trải qua huấn luyện, nay còn phải gia tăng huấn luyện cho bọn họ, quen thuộc với đao thương thì khi cầm đao thương mới thuận tiện."
"Đúng vậy." Minh Trạm nhìn về phía Bộ binh Thượng Thư Cố Nhạc Sơn, "Nhạc Sơn, ngày mai trước khi thu thập quân dự bị thì ngươi phái người an bài ổn thỏa chuyện này."
Cố Nhạc Sơn lĩnh chỉ.
Âu Dương Khác tán tưởng, "Cũng may bệ hạ thánh minh nhìn xa trông rộng, ngày trước đã sớm tu sửa tường thành, hiện tại đang vào mùa đông, đợi mấy ngày nữa thời tiết sẽ trở nên giá rét, tát nước lạnh lên tường thành thì sẽ đóng thành băng, người Thát Đát tuyệt đối không thể động vào kinh thành chúng ta!"
Về việc tu sửa tường thành thì không chỉ Âu Dương Khác mà năm người còn lại cũng phải bội phục khả năng nhìn xa trông rộng của Minh Trạm. Một tòa thành rắn chắc có thể chống lại sự tiến công của mười vạn binh mã. Minh Trạm cho tu sửa tường thành lúc quốc khố đang dư dả, không tiếc tiền bạc, Minh Trạm còn năm lần bảy lượt phái Ngự sử đi giám sát, chính mình cũng đi xem vài lần, đây không phải là công trình bã đậu.
"Đáng tiếc hiện tại trời vẫn chưa đủ lạnh." Minh Trạm lạnh lùng cười, "Chỉ là một phó tướng Đại Đồng làm phản, nếu người Thát Đát nghĩ rằng trẫm là một Hoàng đế nhu nhược thì bọn họ nhầm to rồi!"
Cố Nhạc Sơn nhắc nhở, "Bệ hạ, tạm thời chúng ta cứ trưng dụng các cửa hiệu bán lương thực, dược liệu để chuẩn bị cho chiến sự có được hay không?"
Điều này thật sự đã nhắc nhở Minh Trạm, Minh Trạm gật đầu, "Không chỉ như thế, ngay cả ngự y trong cung chỉ cần lưu lại hai người là đủ. Còn lại tất cả đại phu trong thành đưa đi làm hậu cần." Minh Trạm thể hiện tư duy rõ ràng và phản ứng quyết đoán khiến cho toàn bộ triều thần đều thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa trên một mức độ nào đó cũng đã củng cố niềm tin của mọi người.
Kỳ thật triều thần và quân vương là quan hệ dựa dẫm vào nhau để tồn tại.
Minh quân phải có minh thần làm bạn.
Minh Trạm mới đăng cơ trong thời gian ngắn, thủ hạ của hắn đều là đám lão thần do Phượng Cảnh Kiền lưu lại. Mà khi Phượng Cảnh Kiền tại vị thì luôn tỏ ra là một minh quân, cho nên đám người Lý Bình Chu cũng là những người thanh liêm ngay thẳng.
Đương nhiên giữa Minh Trạm và bọn họ không thể hòa hợp như với Phượng Cảnh Kiền.
Lúc này nếu tâm lý của Minh Trạm bất ổn, run rẩy không đưa ra được bất kỳ kế sách nào thì xem như tiêu đời. Thần tử xưa nay xem quân vương là tâm phúc, người tâm phúc mà suy sụp thì nhóm thần tử cũng tan rã.
Ngược lại, như Minh Trạm hiện tại, trật tự rõ ràng, nhiệt huyết sôi trào, bình tĩnh cơ trí, giải thích cặn kẽ từng thứ một, quyết đoán hạ lệnh, khiến cho bọn quan viên cũng vững tâm.
Vì sao trước khi Hoàng đế băng hà thì nhiệm vụ hàng đầu của triều đình là lập ra tân quân?
Cũng không phải vì công danh lợi lộc hay vinh hoa phú quý.
Mà là vì: Quân vương ổn định thì thiên hạ mới ổn định.
Cho nên Minh Trạm không chỉ tỏ ra mạnh mẽ mà còn phải thể hiện sự mạnh mẽ vượt bậc hơn bình thường!
Việc thương nghị kéo dài đến tối muộn, đại khái cũng được an bài ổn thỏa.
Đến chạng vạng thì Vĩnh Ninh Hầu lại tiến cung.
Minh Trạm kéo Vĩnh Ninh Hầu đi xem toàn bộ bản đồ đế đô, Minh Trạm nói, "Nay người Thát Đát vẫn chưa đến, trẫm muốn nắm lấy thế chủ động. Cữu cữu, trẫm ở trong này, người Thát Đát tất nhiên sẽ tấn công đế đô, nếu có thể đánh bại đế đô, bắt sống trẫm thì còn có nghĩa hơn đánh bại nửa giang sơn."
"Bệ hạ đừng nói ra những lời xui xẻo như vậy có được không, nếu thần không thể hộ giá an toàn thì thần muôn lần đáng chết." Lúc này mà lại nói đánh bại đế đô, bắt sống trẫm, toàn là lời đen đủi, đây là lần đầu tiên Vĩnh Ninh Hầu sinh ra cảm giác oán thầm đối với việc Minh Trạm nói năng không kiêng kỵ như vậy.
"Chỉ nói thôi mà, đừng nghĩ là thật chứ." Minh Trạm khoát tay, thản nhiên nói tiếp, "Nếu biết người Thát Đát nhất định sẽ đến đây, nay Đại Đồng thất bại, như vậy cữu cữu nghĩ xem người Thát Đát sẽ chọn con đường nào để đi?"
Vĩnh Ninh Hầu chỉ vào một điểm trên bản đồ, "Nếu người Thát Đát muốn tấn công đế đô thì binh lực nhất định là không ít, tất sẽ chọn đường cái mà đi."
"Thần đã từng giao tế với Dương Vũ Đồng, bệ hạ, người này rất có thủ đoạn trong quân sự, hơn nữa hắn từng nhậm chức tướng quân thủ thành Chu Tước Môn, rất quen thuộc với Chu Tước Môn." Vĩnh Ninh Hầu nói, "Dương Vũ Đồng đã làm phản, không còn đường lui, nhất định sẽ liều chết đến cùng. Nếu hắn dẫn theo người thì nhất định sẽ tấn công Chu Tước Môn."
"Như vậy trẫm sẽ giải quyết hắn ngay tại Chu Tước Môn!" Minh Trạm nói một cách quả quyết, "Nếu người Thát Đát đi đường cái thì có điểm nào tốt nhất để mai phục hay không? Trước tiên phải giáo huấn cho bọn Thát Đát một chút!"
Vĩnh Ninh Hầu lại chỉ vào một vị trí.
Tiếp theo Minh Trạm lại phát thông báo toàn nước: Địa phương các nơi, nếu nơi nào gần châu phủ thì dân chúng cùng quân sĩ trốn vào châu phủ. Không kịp thì trốn vào sơn cốc, có động thì chui vào động, có thể mang được bao nhiêu lương thực thì mang, không thể mang theo thì hủy tất cả, không được lưu lại một miếng nào cho đám người Thát Đát. Ngay cả nồi niêu chậu bồn đều đập nát, thiêu hết chăn bông y phục, khiến cho bọn họ không thể tìm được thứ để nấu nướng, khi mùa đông tiến đến thì Minh Trạm thật muốn nhìn xem đám người Thát Đát có phải da thịt bằng thép bằng sắt hay không, có sợ lạnh hay không? fynnz.wordpress.com
Phàm là quan viên châu phủ và các tướng quân thủ thành, nếu có kẻ nào hèn nhát thối lui thì sau này sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!
Thánh chỉ vừa ban ra, hầu như tất cả quan viên đều chuẩn bị sẵn sàng, mùa đông đã sắp đến.
Nguyễn Hồng Phi thẳng tiến đến Thiên Tân, thuyền của hắn cũng bị chặn ở Thiên Tân.
Toàn bộ Thiên Tân đã rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, đương nhiên công trình cảng đành phải tạm hoãn. Nguyễn Hồng Phi lên thuyền rất thuận lợi nhưng đi chưa được nửa canh giờ thì liền gặp phải phiền phức.
Lý Phương và Trần Đại Báo thỉnh hắn
Nói là thỉnh nhưng hai người lại liên thủ, mấy chục chiến thuyền hải tặc bao vây thuyền của Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi chỉ đành nhận lời kính rượu.
"Lão Lý, ngươi đến đây nghênh đón ta thật sự là của ít lòng thành." Nguyễn Hồng Phi ung dung cười khổ, dẫn theo đám người Diêu Quang lên thuyền của Lý Phương.
Diêu Quang đã nổi giận đến mức tái nhợt mặt mày, nhịn không được mà cười lạnh, "Lý lão đại, Quốc chủ của chúng ta xưa nay xem ngươi là hảo hán, cùng ngươi kết giao huynh đệ! Mấy ngày trước người của ngươi gặp nạn ở đế đô, cũng là Quốc chủ của chúng ta an bài hòa giải mới bảo vệ được bọn họ thuận lợi lên đường ra biển! Nay ngươi lại bao vây chúng ta, chẳng phải là lấy oán báo ơn hay sao? Lý lão đại nổi danh bạc tình bạc nghĩa trên giang hồ rốt cục đã khiến tiểu nhân đây mở rộng tầm mắt!"
Lý Phương cũng biết chính mình không có đạo lý, hắn cười ha ha, nắm vai Nguyễn Hồng Phi, "Đỗ lão đệ à, ngươi cũng thấy rồi đó, ta cũng là được người khác nhờ vả, hết lòng giúp đỡ mà thôi. Ngươi yên tâm đi, chỉ thỉnh lão đệ ngươi đến chỗ này của ta nghỉ ngơi vài ngày mà thôi."
Trần Đại Báo cũng cười nói, "Đúng vậy, chúng ta nào dám vô lễ với Quốc chủ cơ chứ. Quốc chủ, đây cũng là vì cơ nghiệp trên biển của chúng ta mà thôi."
Nếu hai người Lý Trần dám ra tay với hắn thì không phải việc nhỏ, trong thời gian ngắn nhất định khó có thể giải quyết chuyện này, Nguyễn Hồng Phi thuận thế nói, "Cũng trùng hợp ta và nhị vị đại ca đã lâu không gặp, có rất nhiều điều muốn nói. Nhân cơ hội này ta cũng không cần phải vội vã trở về."
Lý Phương và Trần Đại Báo đều thở phào nhẹ nhõm, nếu Nguyễn Hồng Phi không hợp tác thì bọn họ quả thật không dám đắc tội quá lớn với Nguyễn Hồng Phi.
Trấn Nam Vương phủ.
"Đế đô nhất định đã xảy ra chuyện." Phượng Cảnh Nam nói.
Phượng Cảnh Kiền tiếp nhận mật tấu do đệ đệ đưa qua, là tấu chương về việc người Tây Tạng tập kết binh mã ở biên cảnh Vân Nam Tây Tạng, Phượng Cảnh Kiền hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ ý của Phượng Cảnh Nam, "Thảo nào người Tây Tạng kết thân với người Thát Đát, đây là muốn kiềm chế ngươi. Xem ra Thát Dát lại dụng binh với Tây Bắc."
Phượng Cảnh Kiền hiểu rõ tình huống Tây Bắc hơn Phượng Cảnh Nam, cau mày nói, "Lần trước bắt giữ Vương tử Thát Đát, tân Khả Hãn bại dưới tay Minh Trạm, xem ra lần này quy mô dụng binh nhất định không nhỏ. Có lẽ...." Nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Kiền vỗ nhẹ lên mặt bàn rồi thở dài, "Có lẽ quân Tây Bắc đã bị đánh bại, bằng không người Tây Tạng sẽ không tỏ thái độ vội vã như vậy."
"Minh Trạm thật sự quá sơ suất." Vừa đăng cơ liền gặp thảm bại, Phượng Cảnh Nam có thể tưởng tượng ra tình cảnh gian nan của Minh Trạm. Lúc này hắn vẫn chưa biết người Thát Đát đã vượt qua Đại Đồng đánh thẳng vào đế đô.
Bụng của Minh Kỳ đã có chút lớn, mặc y phục rộng rãi, bất quá nàng chưa bao giờ xem nhẹ việc quân chính của Vân Quý. Có Minh Lễ ở đây, Minh Kỳ đợi Minh Lễ cũng xem qua mật tấu thì mới nói, "Phụ vương, theo ta thấy thì trước tiên viết quốc thư cho Tàng Vương, bế quan thị trường mậu dịch ở tân thành, đình chỉ mậu dịch vô thời hạn với người Tây Tạng. Giới nghiêm biên cảnh Vân Nam Tây Tạng, bảo với Tàng Vương, nếu con dân Vân Quý của chúng ta đang buôn bán bên Tây Tạng xảy ra chuyện gì thì sẽ làm thịt tất cả ngươi Tây Tạng ở Vân Quý!"
Minh Kỳ dựa vào ghế rồi thở dài, "Đáng tiếc nay thân mình của nữ nhi thật bất tiện, nếu không thì nhất định sẽ đích thân đi hỏi Tàng Vương đang có dã tâm gì?"
Minh Lễ nói, "Nếu như vậy thì phụ vương, hãy để nhi thần đến Tây Tạng."
"Đại ca, đại tẩu sắp sinh rồi, sẽ sinh trước cả ta nữa, đại ca đi thì cũng không ổn." Minh Kỳ xoa mi tâm rồi thở dài, "Để Liễu Bàn đi, hắn và Dương tướng quân canh giữ ở nơi đó, lần trước còn gặp được Nhân Minh thân vương, cũng khá quen thuộc với Tây Tạng. Tàng Vương chỉ là muốn kiềm chế binh mã Vân Quý để chúng ta không thể gấp rút tiếp viện cho đế đô mà thôi."
"Trên thực tế Tàng Vương đang làm chuyện dư thừa, binh mã Vân Quý cũng sẽ không rời khỏi Vân Quý." Ngón trỏ của Minh Kỳ vô thức run lên, giống như đang nghĩ đến cái gì đó, trên mặt vẫn bình thản chẳng qua trong bụng lại đau đớn, nhất thời sắc mặt tái nhợt, kêu lên một tiếng ôi chao.
Phượng Cảnh Nam rất quan tâm đến ái nữ, bèn hỏi, "Kỳ nhi cẩn thận một chút, có nặng lắm không? Bảo Dương Trạc đến đây xem thử?"
"Không sao." Minh Kỳ mỉm cười, "Đứa nhỏ hơi nghịch ngợm mà thôi."
Đợi đến tối Minh Kỳ tìm cơ hội gặp riêng Phượng Cảnh Nam, tỏ rõ nỗi bất an trong lòng, nhẹ giọng nói, "Phụ vương, nữ nhi thấy lần này e rằng đế đô đang gặp nguy hiểm."
"Sẽ không đâu. Tây Bắc có năm mươi vạn quân, cho dù có đại bại thì cũng không thể nguy hiểm đến đế đô." Cho dù Phượng Cảnh Nam có nghĩ thế nào thì cũng không thể ngờ được quân đội đã sinh ra biến cố, tuy rằng hắn lo lắng cho Minh Trạm nhưng Minh Trạm không cầu viện Vân Quý, có lẽ cũng không có gì nguy cấp. Làm Hoàng đế thì có bao giờ thuận buồm xuôi gió đâu.
Minh Kỳ lắc đầu, ôm bụng ngồi dựa lưng vào ghế rồi thở dài, "Nếu như vậy, phụ vương nghĩ xem, Tàng Vương tập kết quân đội ở biên ải của chúng ta để làm gì? Nếu không phải người Thát Đát cho Tàng Vương vô số lợi ích thì làm sao hắn có thể mạo hiểm đắc tội chúng ta?"
Sắc mặt của Phượng Cảnh Nam chậm rãi trở nên âm trầm, Minh Kỳ nói tiếp, "Mặc dù nữ nhi chưa đến thảo nguyên Tây Bắc, bất quá có nghe nói rất nhiều, mọi người ở nơi đó dựa vào chăn nuôi ngựa dê mà sống, mùa đông không có thức ăn, còn phải cướp đoạt ở biên thành. Nơi này có lợi ích gì cho Tàng Vương cơ chứ? Nữ nhi nghĩ, không có tên quân vương nào lại chịu chia đất để thỉnh Tàng Vương kiềm chế chúng ta cả!"
"Tây Bắc nghèo nàn nhưng triều đình lại giàu có. Ngộ nhỡ người Thát Đát thật sự gây nguy hiểm cho triều đình, đế đô lâm nguy thì bọn họ muốn lợi ích nào mà chẳng được?" Minh Kỳ nói tiếp, "Đất đai nơi đó hoang vắng, ngay cả không khí cũng không tốt, nước cũng chả có để mà uống, người của chúng ta chịu không được khí hậu như vậy. Dù sao chúng ta cũng không muốn cùng Tây Tạng khai chiến. Tây Tạng nghèo nàn, cho dù có đánh chiếm thì cũng chẳng có lợi gì cho chúng ta. Hao binh tổn tướng, mất nhiều hơn được, uổng phí lương thực cung cấp cho chiến trận."
"Người Tây Tạng cũng đã biết rõ tâm tư của chúng ta nên mới cùng người Thát Đát hợp tác." Minh Kỳ cau mày, "Nữ nhi rất lo lắng cho tình cảnh của Minh Trạm ở đế đô."
"Đến lúc này thì có lo lắng cũng vô dụng." Phượng Cảnh Nam đặc biệt âm trầm, tuy rằng hắn biết Minh Kỳ luôn rất đúng mực nhưng vẫn dặn dò, "Những lời này không được nói với bất luận kẻ nào."
"Nữ nhi hiểu rõ." Minh Kỳ đã sớm nghĩ đến việc này, chẳng qua nàng không nói trước mặt Phượng Cảnh Kiền và Minh Lễ, chỉ lén nói với Phượng Cảnh Nam mà thôi. Khi nguy cấp thì quan hệ thân sơ thể hiện rất rõ ràng.
Mặc dù trên vài phương diện thì Minh Kỳ và Minh Trạm có nhiều mâu thuẫn và tranh chấp, nhưng Minh Kỳ vẫn là người hoàn toàn ủng hộ vị trí Hoàng đế của Minh Trạm.
Bất kỳ lúc nào Minh Kỳ cũng hy vọng người ngồi trên ngai vàng là thân đệ của mình mà không phải kẻ khác!
Phượng Cảnh Nam nói, "Lần trước ta có nhắc nhở Minh Trạm ở trong thư. Có lẽ hắn đã có chuẩn bị."
Minh Trạm quả thật đã có chuẩn bị, nhưng mà mụ nội nó, hắn cũng không ngờ quan quân lại bất ngờ làm phản như thế!
.............
P/S: Tội nghiệp mũm mĩm, cứ thích chọc cho em nó nổi khùng. Em hiền thì không chịu, để em khùng lên thì mới thấy vui hay sao ấy.
À, trong truyện tác giả dùng từ Thủ tướng (首相), hôm qua có bạn nhắc Fynnz về từ này, Fynnz cũng biết nó nghe hiện đại quá. Giờ Fynnz muốn hỏi thử ý mọi người nên chuyển từ Thủ tướng đó về thành: Thừa tướng = Tể tướng = Tướng quốc hay giữ nguyên là Thủ tướng như tác giả sử dụng.
Để giải thích thêm từ Thủ tướng trong truyện Đích Tử và Hoàng Đế, 6 vị Thượng thư đều là tướng, như Từ tướng, Lý Tướng...Và Lý Bình Chu là người đứng đầu trong 6 vị, vì vậy mới có chữ *thủ* là thủ lĩnh. Còn Thừa tướng, tể tướng, tướng quốc là vị quan có chức vụ tối cao trong triều, chỉ dưới Hoàng đế mà thôi.
Cái thời này của Minh Trạm thì Fynnz ko rõ nó thuộc thời nào =.=. Bên Trung thì tùy theo từng thời mà sử dụng khác nhau. Như thời Tần, Ngụy, Tấn, Minh là Thừa tướng (cũng gọi là Tể tướng), thời Đông Hán gọi là Tư đồ (ko gọi là Thừa tướng mà gọi là Tư đồ), thời Thanh thì chỉ có Nội các đại học sĩ (thủ trưởng Nội các) mà không có Thừa tướng.
Lý Phương và Trần Đại Báo dọn lên rượu nhạt chiêu đãi Nguyễn Hồng Phi.
Việc đã đến nước này Nguyễn Hồng Phi cũng không còn để tâm nữa, ăn uống thoải mái, thái độ thản nhiên, không hề hoài nghi Lý Phương có cho người hạ độc trong thức ăn của hắn hay không.
Lý Phương thấy tư thế của Nguyễn Hồng Phi như thế thì liền thở dài, "Đỗ lão đệ quả thật là đại anh hùng, lão Lý ta không thể sánh bằng ngươi."
Trần Đại Báo bực mình, bắt người là hai người cùng nhau bắt, nhưng Lý Phương vừa đụng chuyện thì liền than thở với Quốc chủ Đỗ Nhược quốc, khen người ta chí khí, dập tắt oai phong của chính mình, thật sự khiến người ta nản lòng.
"Lý huynh, chúng ta ở trên biển xưng bá một phương, vô cùng khoái hoạt. Nay Lý huynh cam nguyện để người ta lợi dụng, đã mất đi khí thế hào hùng ngày xưa, cho nên mới nói như thế." Nguyễn Hồng Phi ăn đã đời mới đặt đũa xuống, nói một cách cảm khái.
Nguyễn Hồng Phi tương đối thấu hiểu Lý Phương, biết rõ tính tình của người này. Huống chi Lý Phương vốn xưng bá một phương trên biển, người thế này sẽ không cam tâm bị hạ thấp.
Trần Đại Báo cười nói, "Chúng ta đương nhiên không thể sánh bằng Đỗ quốc chủ, nếu không thể tự xưng vương thì làm công hầu cũng có thể giành được phú quý cho con cháu."
Nguyễn Hồng Phi cười ha ha, nhìn về phía Trần Đại Báo, "Trần lão huynh, mấy người chúng ta còn quan tâm đến chuyện phú quý hay sao? Có hạ nhân, có vũ khí, có thuyền buồm, trên biển có địa bàn, ngươi đến đế đô nhìn thử xem, làm gì có công hầu nào thoải mái như chúng ta cơ chứ?"
"Còn nữa, nói đến công hầu, nhị vị lão huynh liên thủ cùng vị công tử giấu đầu lộ đuôi kia, chẳng lẽ đã xác định hắn có thể làm chủ thiên hạ hay sao?" Nguyễn Hồng Phi cười hỏi.
"Nếu không phải đế đô bị vây hãm thì Quốc chủ cũng sẽ không vội vã về Đỗ Nhược quốc như vậy." Nếu Lý Phương không có bản lĩnh thì Trần Đại Báo cũng không thể tiếp tục trông cậy vào hắn. Hắn vốn đã ganh tị với Nguyễn Hồng Phi từ lâu, nay bắt được Nguyễn Hồng Phi, phong độ của Nguyễn Hồng Phi càng thoải mái tự tại hơn đám hải tặc bọn họ, làm sao không khiến người ta khó chịu cho được, vì vậy Trần Đại Báo bèn chặn họng Nguyễn Hồng Phi.
Tuy rằng lúc trước hắn rất hâm mộ Nguyễn Hồng Phi có thể tạo quan hệ với Hoàng đế, bất quá lúc này hắn lại là người chiếm tiên cơ. Nhìn thấy đế đô bị người ta đánh chiếm, tiểu Hoàng đế nhà ngươi có thể ngồi ổn trên ngai vàng được bao lâu? Đợi đến lúc thay đổi triều đại thì Trần Đại Báo hắn đã sớm có giao hảo với tân quân, còn bắt được Quốc chủ Đỗ Nhược quốc, với công lao này thì nhất định sẽ được phong vương hầu.
Nguyễn Hồng Phi cười ha ha, lắc đầu nói, "Trần Đại Báo à Trần Đại Báo, ngươi thật sự là....Lời này là do vị công tử kia nói ư?"
Sắc mặt của Trần Đại Báo liền có chút khó coi, Nguyễn Hồng Phi cười nói, "Có câu, bạc đầu quen biết còn giương kiếm. Ngươi và hắn có giao tình thế nào? Hắn vừa nói mà ngươi đã tin sái cổ hay sao? Chẳng lẽ không hề hoài nghi điều gì ư? Ngươi suy nghĩ một chút đi, miễn bàn đến đế đô, chỉ cần nói đến binh mã trong tay ngươi, nếu có binh mã của triều đình đến bao vây thì ngươi nghĩ rằng chỉ vài ba ngày là ngươi có thể đánh bại bọn họ hay sao?"
"Đế đô là nơi nào? Hoàng đế ở nơi đó, vương công đại thần đều ở nơi đó, Cửu môn đề đốc có hai mươi vạn binh mã, năm nay vừa tu sửa tường thành. Đừng nói là công thành, cho dù đóng cửa tử thủ một năm cũng chẳng có gì là khó." Nguyễn Hồng Phi cười hỏi, "Hay là các ngươi cảm thấy đương kim Hoàng đế là hôn quân, chỉ vài ba ngày là có thể bị người ta rượt đuổi tháo chạy?"
Nguyễn Hồng Phi thấy hai người đều không lên tiếng thì liền nói tiếp, "Vì sao ta phải vội vàng chạy về Đỗ Nhược quốc? Đương nhiên cũng là vì Hoàng thượng phân phó , và vì còn chuyện phải làm." Bàn tay chỉ về phía hai người, Nguyễn Hồng Phi nói, "Ta đến đây là vì Lý huynh và Trần huynh."
Kỳ thật Lý Phương và Trần Đại Báo cũng không rõ tình hình hiện tại của đế đô, bọn họ vẫn còn tập hợp ở trên biển, nhưng trên đất liền thì hai người đều là tội phạm bị Thiên triều truy nã, cho dù có lên đất liền thì nhiều nhất cũng chỉ đụng đến Chiết Mân Hoài Dương rồi quay trở về biển mà thôi. Về phần muốn đến đế đô thì phiêu lưu quá lớn, giống Lý Phương, hắn đặc biệt hiểu rõ cảm giác này, tiểu tình nhân vừa đi một chuyến đến đế đô đã suýt nữa dính vào quan tòa. Đương nhiên hắn biết là Nguyễn Hồng Phi người ta đã ra tay trợ giúp.
Lý Phương và Trần Đại Báo căn bản không rõ đế đô như thế nào. Cho dù bọn họ có đi mà không có quan hệ, không có chống lưng thì cũng không thể hỏi thăm được tin tức, cho nên bọn họ biết rõ việc này đều là có người nói cho bọn họ biết.
Về phần chuẩn xác hay không thì hiện tại chỉ cần nghe Nguyễn Hồng Phi hơi khiêu khích một chút là bọn họ đã cảm thấy trong lòng gợn sóng!
Nguyễn Hồng Phi nói như thế khiến hai người trở nên mơ hồ.
Nếu, nếu, nếu đế đô không có việc gì, công tử không thể đăng cơ, không làm được Hoàng đế thì mộng vương hầu của bọn họ đương nhiên cũng tan thành mây khói. Nhất là hiện tại còn đắc tội với Quốc chủ Đỗ Nhược quốc người ta nữa.
Lý Phương phản ứng nhanh nhẹn, cũng không lộ ra nội tâm thấp thỏm bất an, chỉ mỉm cười, "Hóa ra Đỗ lão đệ đến đây là để tìm chúng ta ư? Xem ra chúng ta có cùng suy nghĩ." Còn bày đặt bắt chước lời của Nguyễn Hồng Phi.
Nguyễn Hồng Phi là người khôn khéo, nhất thời nhận ra ý của Lý Phương, Nguyễn Hồng Phi lắc đầu, "Ta và nhị vị Lý huynh Trần huynh cũng không giống nhau. Các ngươi cũng biết ta đã thiết lập quan hệ ngoại giao với đế đô, ta có quan hệ gì với Hoàng thượng? Đó là cùng ăn cùng mặc. Hoàng thượng chiêu đãi ta như khách quý, lúc này tuy rằng đế đô gặp khó khăn một chút, bất quá theo ta thấy thì không ảnh hưởng gì đến an toàn của đế đô. Cho dù Thát Đát có đánh đến kinh thành thì bọn họ cũng không thể vào được. Các ngươi suy nghĩ một chút đi, đây là địa bàn Thiên triều, nếu các nơi biết được Thát Đát gây nguy hiểm cho đế đô thì chắc chắn tất cả sẽ khởi binh cứu giá, người Thát Đát đến đây cũng chỉ phí công mà thôi. Nếu bọn họ muốn bao vây tấn công đế đô thì đúng là chịu chết, chiến bại chỉ là vấn đề thời gian." fynnz.wordpress.com
"Bất quá Hoàng thượng ở tại đế đô vẫn luôn nghĩ đến các ngươi." Nguyễn Hồng Phi như cười như không mà nhìn hai người bọn họ, "Tuy rằng ta chưa gặp vị công tử cố ý khoa trương kia nhưng các ngươi tưởng rằng Hoàng thượng ở đế đô thì chẳng biết chuyện gì hay sao? Hoàng thượng đã biết rõ việc công tử liên thủ với các ngươi."
"Từ lúc hắn nói những lời đó thì Hoàng thượng đã sớm có mật báo!" Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nói, "Chúng ta giao hảo bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ còn phải khó xử nhau hay sao? Nay ta và đế đô thiết lập quan hệ ngoại giao, làm sao lại quên nhị vị huynh đệ cho được. Ta cũng biết các ngươi đều có ý chiêu hàng. Ta đem hàng hóa Thiên triều đến đây, ổn định giá để bán cho các ngươi, nói thật, ta chẳng những không được chia lợi nhuận mà còn phải bỏ thêm phí chuyên chở vào đó. Chẳng lẽ Hoàng thượng không biết chuyện này hay sao?"
"Hiện tại để ta nói thật với các ngươi, Hoàng thượng đã sớm nhìn rõ mọi việc, nhưng sau khi ta khổ tâm khuyên can thì ngầm đồng ý để chúng ta giao dịch." Nguyễn Hồng Phi nghiêm mặt nói, "Các ngươi suy nghĩ một chút đi, điều này có nghĩa là gì?"
Trần Đại Báo là kẻ nông cạn, bị Nguyễn Hồng Phi lừa gạt một chút liền hỏi, "Hoàng thượng thật sự thánh minh như vậy, không so đo với chúng ta thật ư? Chẳng qua xưa nay huynh đệ chúng ta ở trên đất liền đã đắc tội với dân chúng, e rằng Hoàng thượng không dễ dàng ân xá cho chúng ta." Hắn đã sớm thèm thuồng mậu dịch trên biển của Nguyễn Hồng Phi, nếu có thể thoải mái cùng Thiên triều buôn bán như Nguyễn Hồng Phi thì Trần Đại Báo hắn cũng không muốn tiếp tục cuộc sống hải tặc như trước nay!
Hải tặc bọn họ làm ra chuyện như vậy chẳng qua là vì chướng mắt vài ba thứ nhỏ nhặt của đám làng chài vùng duyên hải! Thật ra thứ bọn họ mong chờ chính là mậu dịch với Thiên triều.
Cho dù hiện tại đang gặp khó khăn nhưng Nguyễn Hồng Phi cũng không dễ dàng đồng ý bất cứ chuyện gì, hắn nghiêm mặt nói, "Điều mà ngươi lo lắng cũng chính là điều mà Hoàng thượng lo lắng. Các ngươi làm ra chuyện như vậy thì thiên hạ đều biết, Hoàng thượng muốn bao che cho các ngươi cũng phải ngầm bao che mà thôi! Không thể vì các ngươi mà làm mất lòng dân Giang Nam." Nói đến đây Nguyễn Hồng Phi thấy Trần Đại Báo có chút luyến tiếc, nghĩ rằng mấy tên mãng phu không có bao nhiêu kẻ có mưu trí, Trần Đại Báo vừa nghe lời này mà không kinh ngạc, lại lộ ra thái độ đã chuẩn bị sẵn sàng. Nguyễn Hồng Phi chợt sáng tỏ, nhất thời cười lạnh, "Công tử chỉ dùng vài lời này để dọa các ngươi một chút, chẳng lẽ Trần huynh thật sự cho rằng việc chiêu hàng là vô vọng hay sao?"
Trần Đại Báo đã bị Nguyễn Hồng Phi khiến cho hồ đồ, hắn trừng to đôi mắt báo của mình, "Lão Đỗ, ta cũng không phải là người có bản lĩnh như ngươi mà đùa với những người này, còn thiết lập ngoại giao với triều đình như vậy. Ta không có bản lĩnh, binh mã cũng kém hơn cả Lý huynh, ta biết Hoàng thượng tài đức sáng suốt, nay Chiết Mân đã giới nghiêm, ta không thể lên đất liền, nhờ có lão Đỗ ngươi nghĩa khí nên mới có thể buôn bán một chút đồ vật với các ngươi để huynh đệ của ta còn có thứ mà tiêu dùng. Ngươi cũng đã nói e rằng Hoàng thượng khó có thể ân xá cho những việc trước kia chúng ta đã làm. Như vậy, ta cũng không thể ngồi xem tiểu Hoàng đế yên ổn, cùng lắm thì chết chung thôi!"
Nghe xong lời này thì Nguyễn Hồng Phi đã đoán được công tử lừa gạt đám người Trần Đại Báo bằng những lời nào. Nguyễn Hồng Phi phản bác, "Trần huynh, cơ hội đã đến tay vậy mà ngươi lại hồ đồ như thế."
"Ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu Hoàng thượng không muốn ân xá thì vì sao lại ngầm đồng ý để ta buôn bán với các ngươi?" Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, "Con người mà, có ai mà không phạm lỗi. Có thể phạm lỗi cũng có thể lập công. Nếu Trần huynh lập công lớn vì triều đình thì đã có sẵn lý do để ân xá. Hoàng thượng không muốn xảy ra chiến tranh, cũng không phải Hoàng thượng sợ các ngươi."
"Mà ngược lại là Trần huynh và Lý huynh sợ Hoàng thượng mới đúng." Nguyễn Hồng Phi nói, "Nay Hoàng thượng vừa đăng cơ đã tu sửa cảng Thiên Tân, sau này tất nhiên sẽ xuống phía Nam xây cảng, việc mở cửa hàng hải đã được quyết định. Chúng ta kiếm ăn trên biển, Nhật Bản Nam Dương vận chuyển hàng hải tới lui, sau này việc mở cửa hàng hải được thực hiện thì chúng ta sẽ gặp khó khăn."
"Nhất là chúng ta đã sớm mang danh hải tặc, Hoàng thượng mở cửa hàng hải tất nhiên sẽ phải bảo đảm hải lộ được thông suốt." Nguyễn Hồng Phi nói tiếp, "Vì vậy chuyện đầu tiên khi mở cửa hàng hải là dẹp sạch sào phỉ."
Trần Đại Báo và Lý Phương đều yên lặng, lúc trước bọn họ xưng bá trên biển là vì triều đình đóng cửa hàng hải, cũng không có hải quân, bọn họ thỉnh thoảng lên đất liền cướp bóc vài thứ, quan binh kéo đến thì bọn họ lại chạy ra biển, cũng không ai bắt được bọn họ.
Nhưng trên thực tế bọn họ quả thật không thể chống lại quân đội chính thức của triều đình, chỉ cần nhìn Minh Trạm quét sạch quan trường Chiết Mân Hoài Dương trước khi đăng cơ thì bọn họ liền biết cuộc sống của bọn họ sẽ khổ sở thế nào.
Cũng không cần dẹp sạch sào phỉ trên biển mà chỉ cần giới nghiêm ven biển thì bọn họ cũng chẳng thể làm được gì, cuộc sống càng thêm vất vả.
Nguyễn Hồng Phi mắng một câu, "Những lời này công tử phân tích với các ngươi rất đúng."
"Chỉ tiếc vị công tử kia lại đem lòng tiểu nhân đo bụng quân tử." Nguyễn Hồng Phi thở dài, tự châm một ly rượu rồi nói, "Hoàng thượng đích thân nói với ta, hắn không muốn khai chiến với các ngươi không phải là sợ các ngươi, mà là vì nghĩ rằng các ngươi cũng là người Thiên triều, huynh đệ dưới trướng của các ngươi cũng là người Thiên triều. Hoàng thượng không muốn đánh người trong nhà!"
"Tuy rằng hiện tại lênh đênh trên biển nhưng quê nhà vẫn còn thân thích đúng không? Chẳng lẽ không muốn quang minh chính đại về nhà thăm thân thích một chút hay sao?" Nguyễn Hồng Phi nói, "Đại trượng phu có ai mà không muốn áo gấm về làng? Làm phỉ tặc rốt cục cũng không mang tiếng tốt."
"Hoàng thượng vẫn muốn dùng các ngươi, nhưng các ngươi lại không hiểu tâm ý của Hoàng thượng." Nguyễn Hồng Phi lắc đầu thở dài, "Ta cảm thấy thật đáng tiếc cho các ngươi." fynnz.wordpress.com
Hai người Lý Trần khẽ biến sắc.
Lúc này một tiếng cười bất chợt vang lên, "Người ta hay nói Đỗ Nhược Vương vừa tài vừa đẹp, miệng lưỡi tuôn hoa, quả nhiên danh bất hư truyền."
Nguyễn Hồng Phi ngồi ngay chủ vị, hắn vừa nhấc mắt liền thấy người nọ đẩy cửa bước vào.
Đế đô.
Tuy rằng tin bại trận đến rất nhanh nhưng người Thát Đát muốn đến đế đô cũng không nhanh như Minh Trạm đã tưởng. Thậm chí dân chúng xung quanh đế đô đã ẩn náu ổn thỏa mà quân đội Thá Đát chỉ mới đến ranh giới Hà Bắc.
Khi bọn họ được Dương Vũ Đồng dẫn đường đến đế đô thì bọn họ phát hiện cuộc sống ở nơi đây có một chút khác biệt so với bọn họ đã tưởng tượng.
Ở trong mắt người Thát Đát thì Thiên triều là vàng bạc châu báu đầy đất, gà vịt thịt cá khắp nơi, lương thực đầy bồn, dân chúng yếu ớt như những đám dê con.
Nhưng khi bọn họ xuyên qua những thị trấn, men theo đường nhỏ đến gần kinh thành thì lại phát hiện một vấn đề chính là tất cả thôn trang đều trống không, ngoại trừ chim chóc bay trên trời thì dưới đất đều không còn thứ gì, chỉ có tro tàn xơ xác.
Tát Trát cảm thấy may mắn, khi bọn họ đến đây đều khoác áo lông cừu, ít nhất có thể chống chọi với thời tiết đang càng ngày càng rét đậm ở nơi đây.
Lúc này Tát Trát cảm thấy khá là hãnh diện, nhớ đến lúc trước bị Chương Thú mang đi năm ngàn con ngựa, ngưỡng mặt nhìn sao sáng trên bầu trời đêm, hắn nói với Trần Kính Trung, "Vương thúc, nay tấn công đế đô dễ như trở bàn tay, không biết tiểu Hoàng đế có phái người đến cầu hòa với chúng ta không nhỉ?"
"Nếu muốn phái người thì hy vọng phái cái tên sứ thần khéo mồm kia đến!" Tát Trát cười lạnh.
Trần Kính Trung nói một cách lo lắng, "Không biết Cáp Mộc Nhĩ thế nào?"
"Sợ cái gì, cả nhà Tấn Quốc Công vẫn còn trong tay của chúng ta, cùng lắm thì đem đổi Cáp Mộc Nhĩ trở về." Tát Trát hăm hở, cũng không so đo với việc thúc thúc nhắc đến vị ca ca mà hắn ghét nhất, cười nói, "Nhưng mà ta phải bắt Hoàng đế bọn họ đưa cho ta năm mươi vạn con ngựa thì mơi bằng lòng trao đổi!"
Ô Tắc Vương của bộ lạc Ô Tắc lớn tuổi hơn Tát Trát rất nhiều, đương nhiên trầm ổn hơn Tát Trát, cũng không nói những lời ngông cuồng, bây giờ chưa đến đế đô, chưa thấy bóng dáng Hoàng đế người ta mà nói mạnh miệng thì có tác dụng gì. Ô Tắc Vương chỉ quan tâm đến vấn đề trước mắt, "Khả Hãn, ngày mai chúng ta sẽ đến kinh thành, nên đi theo con đường nào để tiến đến đế đô?"
Tát Trát nhìn về phía Dương Vũ Đồng.
Người Thát Đát đã một lần đánh đến kinh thành đế đô, đó là chuyện xảy ra ở thời Đức Tông hoàng đế, Đức Tông hoàng đế là ai, luận về vai vế thì đó là cụ ông của Minh Trạm, tính ra thì cũng là chuyện năm mươi năm về trước.
Năm mươi năm về trước, Ô Tắc Vương là người nhiều tuổi nhất ở đây cũng chưa được sinh ra, lại càng không cần nhắc đến Tát Trát.
Cho nên người Thát Đát cũng không quen thuộc đường xá ở đây. Lần này bọn họ nhanh chóng tiến đến đế đô như vậy đều là nhờ công lao của Hán gian Dương Vũ Đồng. Với sự dẫn dắt của Dương Vũ Đồng thì bọn họ đi bằng những con đường nhỏ, xuyên qua các thôn trang thị trấn, bọn họ căn bản không đánh vào những thành trì có quân sự trấn giữ.
Cho nên người Thát Đát đến đế đô cũng không phải bằng đường chính diện, tốc độ của bọn họ chậm hơn nhiều so với dự tính, vì vậy cũng giúp dân chúng đế đô có thời gian di dời.
Dương Vũ Đồng xem như là người vững vàng, hắn đáp, "Nghe nói tân quân giả dối đa đoan, lúc này tiểu Hoàng đế nhất định đã biết chúng ta tấn công đến đế đô, để bảo đảm, chúng ta nên tránh đi đường cái."
Tát Trát không đồng ý, hắn đánh vào Đại Đồng với khí thế oai phong, sĩ khí dâng cao, lúc này binh mã của hắn đầy đủ, nhân số lại đông đúc, mà sự thất bại của quân đội Đại Đồng khiến Tát Trát có cảm giác chiến tranh với người Thiên Triều tựa như sói nhập bầy dê. Vì vậy hắn liền nói, "Có gì mà sợ, ta và Ô Tắc Vương đều xưng vương ở thảo nguyên, mang theo dũng sĩ thảo nguyên thoải mái đến đế đô, chẳng lẽ còn phải lén lút nữa hay sao?"
Trần Kính Trung khuyên nhủ, "Tát Trát, Dương tướng quân quen thuộc quân sự của đế đô, có lẽ nên nghe theo Dương tướng quân thì hơn. Huống chi sau này chỉ cần chiếm được đế đô thì còn sợ không có thời gian để thoải mái hay sao?"
Tát Trát có suy nghĩ của riêng mình, hắn nói, "Lần này chúng ta đến đây là muốn đàm phán điều kiện với tiểu Hoàng đế, nếu không hùng hổ thì e rằng tiểu Hoàng đế sẽ không hiểu rõ tình cảnh của chính mình. Chúng ta phải dọa nạt khiến tiểu Hoàng đế sợ sệt thì khi đó muốn gì chả được."
Tát Trát nói như vậy cũng không phải không có đạo lý. Trong chiến tranh thì khí thế rất quan trọng, ngươi phải thể hiện khí thế tất thắng thì mới được! Bọn họ phá nát Đại Đồng, tiếp theo là thẳng tiến đến đế đô, mục tiêu ngay ở trước mắt, lúc này Tát Trát chỉ muốn công thành, bắt giữ Hoàng đế, sau đó chính mình sẽ ngồi lên ngai vàng. Nếu không được thì cũng phải bắt chước Chương Thú lần trước đòi nợ tiểu Hoàng đế.
Dương Vũ Đồng nghe Trần Kính Trung và Tát Trát nói chuyện với nhau thì ánh mắt liền trầm xuống. Mệnh lệnh mà Dương Vũ Đồng phải thực hiện chính là khiến cho người Thát Đát bao vây kinh thành vài ngày, không bận tâm người Thát Đát các ngươi ký hiệp ước gì hoặc là cướp đoạt cái gì, sau khi xong thì trở về đi.
Nhưng nếu người Thát Đát muốn chiếm lĩnh kinh thành thì đây rõ ràng không phải mục tiêu của Dương Vũ Đồng.
Lúc này Dương Vũ Đồng bỗng nhiên nhận ra bọn họ mang theo gần mười vạn quân Thát Đát. Mà thủ hạ của Dương Vũ Đồng chỉ có năm ngàn. Dương Vũ Đồng phát hiện hắn căn bản không thể khống chế người Thát Đát! Nay muốn tiến hành chiến lược quân sự thế nào đối với đế đô đã không còn nằm trong quyền định đoạt của hắn!
Vào lúc này hắn không còn là kẻ chủ động tạo ra chiến tranh mà là kẻ dựa vào chiến tranh.
Dương Vũ Đồng cảm thấy rùng mình, trên mặt lại nói, "Dọc đường đến đây chẳng thấy dân chúng ở ngoại ô, có thể thấy được mọi người đã nhận lệnh di dời. Ta thấy đế đô đã củng cố phòng tuyết, toàn bộ đại quân đã rút vào kinh thành. Trận chiến này đánh với đế đô e rằng chẳng dễ dàng gì đâu."
Tát Trát hừ một tiếng, gãi gãi chòm râu bám đầy tro bụi dưới cằm, đáy lòng khinh thường Dương Vũ Đồng nhát gan, trong mắt mang theo một chút miệt thị, "Ngươi không cần sợ, có Thát Đát chúng ta và người Ô Tắc ở đây thì tấn công đế đô hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Yên tâm đi, Dương tướng quân, chủ nhân các ngươi muốn phần kia thì ta sẽ giữ lại cho hắn."
Lời nói của Tát Trát đã hoàn toàn vượt quá giới hạn hiệp ước, Dương Vũ Đồng càng thêm lạnh tâm, bèn hỏi, "Như vậy theo ý của Khã Hãn thì ngày mai tiến đến đế đô theo đường nào?"
"Đi đường cái!" Tát Trát quyết định, "Ta muốn cho tiểu Hoàng đế của các ngươi nhìn thấy Tát Trát ta đã đến nơi!"
..............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com