Chương 135 + 136
Lý Bình Chu cung kính quỳ dưới đất, toàn bộ thân mình áp xuống mặt đất lạnh lẽo, rõ ràng là tư thế quỳ gối vô cùng kính cẩn đến mức không thể kính cẩn hơn được nữa, lại khiến người ta có cảm giác trong thân mình của Lý Bình Chu mang theo một loại cố chấp và cứng ngắc, giống như bản tính của hắn thật sự khiến người ta không thể ưa nổi.
Minh Trạm thở dài, "Lý tướng làm cái gì vậy?"
Lý Bình Chu thấp giọng, "Thần vốn là người đứng đầu trong các tướng quốc, vậy mà bệ hạ xem thần là người ngoài, không nói chuyện quân chính với thần. Xem như thần thất trách, đến thỉnh tội với bệ hạ."
Minh Trạm hiểu rõ Lý Bình Chu muốn nói gì, lại cố tình không hiểu, chỉ hỏi, "Lời này của Lý tướng là sao?"
"Bệ hạ, tuy rằng hiện tại người Thát Đát đã lui binh, thần có vài câu khiến bệ hạ không vui, nhưng vẫn phải nói." Lý Bình Chu cũng không đứng dậy để xem thần sắc của Minh Trạm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lớp gạch tối đen tản mát hàn ý lạnh lẽo dưới đất, trầm giọng lên tiếng, "Lúc trước bệ hạ không triệu hồi quân đội Trực Đãi Sơn Đông, sau khi Trần Vương đi sứ đế đô thì mới bí mật triệu hồi quân đội Sơn Đông gấp rút chi viện đế đô rồi nói thẳng cho Trần Kính Trung biết. Bệ hạ, tuy rằng lúc trước đế đô may mắn thắng vài trận, nhưng quân chủ lực của Thát Đát vẫn còn đó, bệ hạ cả gan làm loạn như vậy, thứ cho thần thật không dám gật bừa. May mà không xảy ra sai lầm, người Thát Đát rút quân về Tây Bắc. Nếu người Thát Đát tiến đến Trực Đãi hoặc Sơn Đông, nay quân đội hai thành này đã trống không, chẳng phải là khiến dân chúng gặp phải tai ương, thành trì đổi chủ hay sao?"
"Nếu xảy ra bất trắc thì bệ hạ phải ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông đây?" Lý Bình Chu hỏi thẳng.
Lời này của Lý Bình Chu quả thật dễ mích lòng, nếu Minh Trạm thất bại, thân là người đứng đầu trong các tướng quốc, ngươi bảo Hoàng đế an bài không ổn thỏa thì cũng hợp tình hợp lý. Nay rõ ràng Minh Trạm đã thắng, vô số kẻ hô to thánh minh, Lý Bình Chu lại lén lút nói như vậy thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để Hoàng thượng trút lửa giận.
Vượt ngoài dự đoán của hắn, trên mặt của Minh Trạm không hề lộ vẻ bất mãn, hắn xoa bóp cần cổ mỏi nhừ, nâng tay nói, "Lý tướng, đứng lên rồi nói."
"Thần nói lời đại nghịch, thật không dám đứng dậy." Lý Bình Chu lên tiếng.
"Nói thì nói, có cái gì đâu mà không dám đứng dậy." Minh Trạm hỏi, "Ngươi muốn trẫm đi xuống dìu ngươi đứng dậy hay sao?"
Minh Trạm nói như vậy thì Lý Bình Chu đành phải từ dưới đất đứng dậy, sắc mặt vẫn nghiêm nghị như trước, không hề có một chút hoạt bát. Minh Trạm tùy tiện chỉ vào một chiếc ghế, "Đế đô vốn ở trong khu vực Trực Đãi, người Thát Đát muốn về Tây Bắc thì đương nhiên phải đi qua Trực Đãi, cũng không nhất định phải đi Sơn Đông. Bởi vì muốn đi Sơn Đông thì phải đi đường vòng. Người Thát Đát đang kinh hãi, họ chỉ biết chọn con đường ngắn nhất để quay về Tây Bắc."
"Nếu như thế vì sao bệ hạ lại điều binh Trực Đãi làm chi?" Đây là điều khiến Lý Bình Chu không thể hiểu rõ, khi đế đô nguy ngập, Minh Trạm không chịu điều binh ở những địa phương khác mà lại bất ngờ điều binh của Trực Đãi, Lý Bình Chu vẫn nghĩ không ra lý do của việc này?
Minh Trạm lắc đầu cười nhẹ, "Lý tướng, Trần Kính Trung là người phương nào?"
"Vương tộc Thát Đát."
"Đúng vậy, đó là người Thát Đát, lại xuất thân từ Vương tộc." Minh Trạm nghiêm mặt nói, "Người Thát Đát đánh vào Đại Đồng, cướp bóc Đại Đồng, ba vạn quân Đại Đồng vẫn còn đó, nhưng dân chúng lại tử thương vô số." Nay thống kê mới biết quân Đại Đồng cũng không phải chết hết, một bộ phận rất lớn đã thoát được ra ngoài, tuy rằng đào binh rất mất mặt nhưng vẫn hơn là tử thương tất cả.
"Trẫm có mối thù không đội trời chung với người Thát Đát, trẫm đối mặt với kẻ thù lớn nhất của mình thì làm sao có thể nói thật cơ chứ?" Minh Trạm nhếch môi, như cười như không mà nhìn chằm chằm Lý Bình Chu, "Nếu trẫm thật sự điều động binh mã Trực Đãi Sơn Đông thì làm sao lại đi nói thẳng với người Thát Đát như thế, Lý tướng thấy trẫm nói có đúng hay không?"
"Trẫm không ngốc đâu." Minh Trạm đúc kết bằng một câu.
Ngài đâu chỉ không ngốc mà ngài quả thật đã làm cho lão thần đầu óc choáng váng đến mơ hồ!
Lý Bình Chu nghe Minh Trạm nói tiếp, "Trẫm căn bản không hề điều binh Sơn Đông và Trực Đãi, muốn điều mười vạn binh mã Sơn Đông Trực Đãi trong vòng ba ngày đến chi viện thì làm sao mà kịp? Lý tướng quen đọc sách sử, đương nhiên hiểu được câu thần hồn nát thần tính do đâu mà ra. Đế đô có Cửu môn, trẫm đã sớm phái người mật thám doanh trại của Tát Trát. Trẫm có thiên thời địa lợi nhân hòa, buổi tối bí mật ra lệnh cho quân đế đô ra khỏi thành, hình thành thế bao vây, ba vạn đại quân, mang theo cờ xí nhiều một chút, làm thành bộ dạng mười vạn đại quân. Trẫm ở đây nghiêm mặt lừa gạt Trần Kính Trung, nếu không thì làm sao có chuyện Trần Kính Trung vừa đi thì lập tức có binh mã bao vây tấn công quân Thát Đát cho được? Trẫm ra lệnh cho bọn họ gấp rút tấn công chính là vì không muốn Trần Kính Trung có thời gian kịp phản ứng."
"Con người chỉ khi gặp bối rối mới dễ dàng mắc phải sai lầm." Minh Trạm thản nhiên nói, "Mấy ngày nay người Thát Đát công thành, tử thương hơn ba vạn binh sĩ. Phía trước có ba vạn đế đô bí mật bao vây, phía sau trẫm phái năm vạn binh mã đẩy nhanh tấn công, chỉ mang theo vừa đủ lương thảo, không cho người Thát Đát có thời gian kịp phản ứng. Đợi Tát Trát rốt cục dẫn người rời khỏi đế đô đến Trực Đãi thì nơi đó mới là đại quân Trực Đãi chờ đợi Tát Trát."
"Trẫm không nói với ngươi là vì quân đội đế đô tử thương đến bốn vạn binh sĩ, số còn lại chưa đến mười vạn, trẫm phái ra tám vạn, trong đế đô chỉ còn lại chưa đến hai vạn nhân mã." Minh Trạm thở dài, "Lý tướng, trẫm cũng rất sợ, ngoại trừ thiên địa thì cũng chỉ có trẫm và Vĩnh Ninh Hầu biết được việc này."
Lý Bình Chu vừa kinh sợ vừa thán phục, "Bệ hạ thần cơ diệu toán, lão thần tuyệt đối không thể sánh bằng." So với Vĩnh Ninh Hầu thì Lý Bình Chu cũng phải chịu thua. Dù sao đó là cữu cữu của Hoàng thượng, Hoàng thượng thiên vị ngoại gia của mình cũng là chuyện bình thường.
"Bệ hạ đi nước cờ nguy hiểm này, hầy, bệ hạ thật sự...." Lý Bình Chu lắc đầu, lại nói một câu, "May mà bệ hạ không nói với thần, bằng không thì lão thần sẽ thật sự lo lắng đến mất ăn mất ngủ." fynnz.wordpress.com
Minh Trạm làm sao lại không biết đây là một nước cờ nguy hiểm, nhưng hắn vừa đăng cơ, nền móng vẫn chưa ổn định. Nếu chiến tranh kéo dài thì quốc gia sẽ tổn thất rất lớn, cũng sẽ khiến uy tính danh dự của Minh Trạm khó có thể cứu chữa. Cho nên Minh Trạm mạo hiểm đi nước cờ này, thứ nhất là hy vọng tốc chiến tốc thắng, thứ hai là vì đắp thêm bộ mặt quỷ bí khó lường, trí tuệ thâm sâu cho mình.
Phàm nhân không thể làm được Hoàng đế, Minh Trạm mỉm cười, "Trẫm vẫn nói câu kia, Lý tướng, ngươi là người dẫn đầu trong các tướng quốc của trẫm, trên phương diện chính trị trẫm phải dựa vào ngươi rất nhiều. Nhưng trên phương diện quân sự thì Lý tướng à, dù sao ngươi cũng xuất thân là quan văn, quan văn chỉ huy võ tướng cũng không ổn thỏa cho lắm. Lý tướng có thể hiểu rõ việc quân bị, nhưng về chiến lược quân sự thì trẫm và Lý tướng đều không phải người chuyên nghiệp, đã không chuyên nghiệp thì nên nghe ý kiến của những người chuyên nghiệp vẫn hơn."
Lý Bình Chu hiểu rõ ý của Hoàng thượng, nghiêm mặt nói, "Dạ phải, thần thật sự thua xa các đại tướng như Vĩnh Ninh Hầu trong việc chỉ huy quân sự." Tuy rằng Lý Bình Chu là người cố chấp nhưng bản thân hắn là một người rất ngay thẳng, hắn vốn đã là người đứng đầu trong các tướng quốc, cho dù Minh Trạm không nói thì hắn cũng rất chú ý đến việc giữ khoảng cách với các võ tướng. Huống chi lần này đế đô có thể bảo vệ chiến thắng, quả thật phần lớn là dựa vào an bài của Vĩnh Ninh Hầu. Lý Bình Chu cũng không phải người không phân rõ phải trái. Vĩnh Ninh Hầu cũng không phải người thuần túy dựa vào các mối quan hệ, trải qua trận chiến này, Lý Bình Chu càng thêm có quan điểm công bằng với Vĩnh Ninh Hầu.
Minh Trạm nghe Lý Bình Chu nói như vậy thì bèn cười ha ha, "Như vậy là có ý gì? Luận về võ công thì trẫm không bằng Bình Dương Hầu và Vĩnh Ninh Hầu. Luận về văn chương thì trẫm càng không tinh thông. Lại luận về cầm kỳ thư họa thì trẫm rất bình thường. Nhưng chuyện này có quan hệ gì đâu, cũng không thể cản trở trẫm làm một Hoàng đế tốt."
Bản tính của Minh Trạm xem như khá quang minh lỗi lạc, mặc dù Minh Trạm rất đa nghi nhưng hắn không phải là người âm hiểm, rất nhiều lúc hắn thể hiện là một người thẳng thắn sảng khoái khiến người ta hướng đến.
Sắc mặt của Lý Bình Chu trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, chân thành khen ngợi, "Thường nhân không thể sánh bằng trí tuệ bao la của bệ hạ."
Minh Trạm cười ha ha, lại cùng Lý Bình Chu nói rất nhiều chuyện.
Sắc mặt của Lý Bình Chu dần dần lạnh lùng, cau mày gật đầu, "Bệ hạ, quốc gia có phản tặc, làm sao có thể dung tha cho hắn?"
Bên môi của Minh Trạm mang theo một nụ cười bình tĩnh, "Lý tướng yên tâm, trong lòng của trẫm biết rõ. Trong lòng của ngươi cũng đã có tính toán, hiện tại bên ngoài chỉ là đám lâu la mà thôi, trẫm phải dựa vào bọn họ để lôi ra tên chủ mưu."
Giờ khắc này Lý Bình Chu không chỉ kính phục trí tuệ của Minh Trạm theo trình độ thông thường nữa, nếu Minh Trạm đã nói như vậy thì Lý Bình Chu đương nhiên lĩnh chỉ.
Khi rời khỏi Chiêu Đức điện thì Lý Bình Chu nhịn không được mà cảm thán, mưu trí của bệ hạ thâm sâu đến như vậy, thảo nào, thảo nào...
Kỳ thật ban đầu Lý Bình Chu cũng không tán thành việc Minh Trạm đăng cơ.
Dù sao thì Phượng Cảnh Kiền vẫn còn trẻ, hơn nữa trong cung còn có ba vị tiểu Hoàng tôn, mặc dù Minh Trạm có năng lực nhưng danh bất chính ngôn bất thuận. Nếu Thái thượng hoàng vẫn tại vị như trước thì nhất định không xảy ra cớ sự như vậy.
Nhưng thông qua trận chiến này thì Minh Trạm đã thể hiện tài trí mưu lược kiệt xuất của mình.
Ngoài tính tình thì thủ đoạn, thậm chí là sự khôn khéo sắc bén, cùng với con mắt chiến lược của Minh Trạm thật sự khiến người ta phải kinh ngạc khó tả.
Thậm chí ngay cả Lý Bình Chu cũng không ngờ Minh Trạm có thể nhanh chóng đánh bại quân Thát Đát như vậy.
Đuổi đi Lý Bình Chu, Minh Trạm đến một gian phòng ngủ ở phía sau chính điện. fynnz.wordpress.com
Tiết Thiểu Lương vẫn đang nằm trên giường, buồn chán nhìn lên đầu giường, bên cạnh có một tiểu nội thị đang ôm một quyển du ký đọc cho Tiết Thiểu Lương nghe, giọng nói trong trẻo, thấy Minh Trạm vừa vào cửa thì nội thị liền cung kính quỳ dưới đất, không dám tiếp tục đọc.
Minh Trạm khoát tay, nội thị liền lui xuống.
"Thiểu Lương, không cần ngồi dậy." Minh Trạm ngồi xuống bên cạnh giường của Tiết Thiểu Lương, thấy sắc mặt của Tiết Thiểu Lương vẫn tái nhợt thì liền thân thiết hỏi hắn, "Hôm nay thấy thế nào?"
"Thần không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi."
Minh Trạm nhìn lớp băng trắng trên vai của hắn, trên thực tế cũng không nhìn ra có gì bên dưới lớp băng trắng. Cử chỉ này của Minh Trạm chỉ là để an tâm mà thôi, hắn nhẹ nhàng nói, "Các ngươi là người luyện võ, khác với người không hiểu chút gì về võ công như trẫm. Trẫm nghe nói nếu gân mạch bị tổn thương thì sau này sẽ ảnh hưởng đến võ công. Ngày xưa Đỗ Nhược Vương bảo rằng võ công của ngươi không tệ, ngươi lại còn trẻ như thế, trẫm không hy vọng ngươi gặp phải chuyện gì đâu. Bằng không chẳng phải trên đời này sẽ mất đi một vị cao thủ hay sao?"
Tiết Thiểu Lương không giỏi ăn nói, chỉ đáp lại, "Thuốc của ngự y rất tốt."
"Vậy là được rồi." Minh Trạm thở dài, "Ngươi lập công lớn mà trẫm lại không thể công khai thưởng cho ngươi, thật sự là rất uất ức cho ngươi." Nếu không phải Tiết Thiểu Lương đi ám sát Tát Trát, dù chưa thể một kiếm lấy mạng Tát Trát nhưng cũng khiến Tát Trát trọng thương, bằng không Tát Trát sẽ không chết nhanh như vậy. Minh Trạm bảo rằng người nào sẽ trở thành tân Khả Hãn thì chính là người đó đã ám sát Tát Trát, đây chỉ là nói bậy mà thôi.
Chẳng qua hắn là vua của một nước, khi sứ thần Thát Đát đến đế đô thì liền dùng thủ đoạn xấu xa để ám sát Tát Trát, nếu bị người ta biết thì sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của hắn. Danh vọng là cái gì? Tuy rằng tận đáy lòng Minh Trạm rất chướng mắt đối với nó, nhưng hiện tại lại thật sự rất khan hiếm, rất cần thiết. Minh Trạm muốn duy trì hình ảnh của một quân vương biết hết tất cả mọi thứ, nắm hết tất cả trong tay, tính toán không bỏ sót bất cứ thứ gì, vì vậy không thể công khai chuyện của Tiết Thiểu Lương. Thậm chí, ngay cả Lý Bình Chu cũng không được biết.
Đê tiện ư?
Có Hoàng đế nào mà không đê tiện?
Tiết Thiểu Lương bản tính lãnh đạm, khác hẳn người thường, lắc đầu nói, "Thần luyện võ công tất nhiên là hy vọng có đất dụng võ. Ngày xưa gia sư từng đi Tây Bắc mai phục, giết hết mười vị vương tộc của Thát Đát, giữ được bình an cho Tây Bắc. Nay thần không bằng gia sư, bất quá có thể giúp được bệ hạ một chút thì đối với thần đã là quá đủ."
Nếu là người bình thường thì Tiết Thiểu Lương sẽ mặc kệ. Nhưng Minh Trạm không phải phàm nhân, Tiết Thiểu Lương nghĩ đến mối thù xương máu của nhà mình vẫn chưa có manh mối. Hắn lại làm thị vệ của Hoàng thượng, đương nhiên phải tìm cách lợi dụng vị trí của mình. Tiết Thiểu Lương chỉ lãnh đạm một chút chứ không hề ngốc.
Hoàng đế chỉ biết trọng dụng những người có lợi đối với mình, chỉ biết coi trọng những người mang lại lợi ích cho mình.
Nếu hắn muốn báo thù thì trước tiên phải thể hiện sự hữu ích của chính mình. Chỉ như vậy thì Hoàng thượng mới có thể nhìn vào mối thù xương máu của hắn.
Bằng không, mặc kệ ngươi là mèo hay là chó, muốn báo thù ư? Hoàng thượng mỗi ngày đầu tắt mặt tối, làm sao có thời gian để bận tâm đến mối thù của ngươi?
Ngày thường Tiết Thiểu Lương ít nói, cũng chỉ quan hệ bình thường với các đồng liêu, nhưng hắn có một cái lợi là có ánh mắt rất sâu sắc thậm chí có thể xưng là tinh ý, vì vậy hắn chủ động giúp Hoàng thượng đi ám sát Khả Hãn Thát Đát.
Mà lúc này Minh Trạm quả thật đã nhìn Tiết Thiểu Lương bằng cặp mắt khác!
Minh Trạm nhìn khuôn mặt như hoa của Tiết Thiểu Lương, nghiêm mặt nói, "Trẫm đã hứa với ngươi thì trẫm luôn nhớ rõ. Thiểu Lương, ngươi không phụ trẫm, trẫm tuyệt đối cũng sẽ không phụ ngươi!"
Tiết Thiểu Lương hiểu rõ, lúc trước Hoàng thượng nói với hắn trong vòng năm năm sẽ có kết quả, hắn cảm kích gật đầu, trầm giọng nói, "Thần nguyện trung thành với bệ hạ."
Công tử nhận được tin tức Thát Đát và bộ lạc Ô Tắc đã triệt binh, hắn im lặng một hồi lâu mà không nói gì.
Hắn tưởng rằng ít nhất bọn man di có thể kiên trì một tháng, không ngờ chưa đến nửa tháng đã bị bắt triệt binh, tiểu Hoàng đế quả nhiên có bản lĩnh.
Người mà Lý Phương phái đi dò la tình hình cũng đã trở lại, quả thật là Hoàng đế đã chiến thắng, dấu hiệu quan trọng nhất chính là: Cảng Thiên Tân đã được tiếp tục khởi công.
Sau khi nhận tin này thì Lý Phương nhất thời trở nên mơ hồ, ngay cả Trần Đại Báo cũng thất thần, mất chủ trương.
Giống như Nguyễn Hồng Phi đã nói, tiểu Hoàng đế không dễ dàng rơi đài như vậy. Có thể nhanh chóng đuổi đám người Thát Đát khỏi Thiên triều, bản lĩnh của tiểu Hoàng đế chẳng phải là bình thường. Lý Phương bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận.
Bất quá, dù sao thì Lý Phương cũng là người có tâm cơ kín đáo, cũng không lộ ra ngoài. Còn Trần Đại Báo thì mấy ngày mất ngủ, hai con mắt thâm quầng, rất xứng với khuôn mặt không có biểu cảm của hắn. Nửa đêm đi ra ngoài rất dễ bị người ta tưởng lầm là cương thi sống dậy.
Nguyễn Hồng Phi và Lưu Ảnh là hai người bình thản nhất, ngoại trừ cùng uống trà thì Nguyễn Hồng Phi thường bàn về phật giáo, thi từ ca khúc với Lưu Ảnh, hoàn toàn không hề lo lắng khiến Lý Phương trở nên sốt ruột, không còn cách nào khác đành phải đi năn nỉ Lưu Ảnh.
"Ta thật sự không biết nên làm thế nào mới phải?" Lý Phương hỏi Lưu Ảnh.
"Trước mắt rõ ràng là con đường thênh thang." Ánh mắt của Lưu Ảnh hơi liếc nghiêng một chút, thản nhiên nói, "Chẳng qua ngươi không muốn đi thì cần gì phải đến hỏi ta?"
Lý Phương liên tục xua tay, "Không không, hiện tại Giang Nam như thế nào thì cũng chưa biết chắc. Làm sao có thể động thủ với công tử cơ chứ?"
Lưu Ảnh rất chướng mắt đối với sự giả tạo này của Lý Phương, hắn cười lạnh, "Rõ ràng là đã có ý muốn chém muốn giết, còn giả vờ ở trước mặt ta để làm gì? Ta biết quá rõ ngươi rồi, cần gì phải bày đặt giả vờ như vậy."
"Cũng không phải giả vờ." Lý Phương thở dài, ôm Lưu Ảnh vào lòng, "Ngươi sinh ra vốn ngây thơ, bị lão Đỗ nói hai ba câu đã trở nên kích động, thật là khờ khạo. Ngươi suy nghĩ một chút đi, nay công tử đang ở đâu, kẻ thù lớn nhất của triều đình chính là công tử, chúng ta sẽ có đất dụng võ."
"Nếu không có công tử thì người đứng mũi chịu sào chính là chúng ta, tiểu Ảnh tử." Lý Phương ngoái ngoái lỗ tai, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Người đọc sách có câu gì ấy nhỉ, cái gì mà thỏ chết rồi thì chó cũng bị nấu, chim trên trời bay mất, cung tiễn cũng vứt đó không cần dùng."
Lưu Ảnh cau mày sửa lại lời của Lý Phương, "Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh; phi điểu tẫn, lương cung tàng."
"Đúng đúng." Lý Phương gõ đầu của mình một cái rồi nói với Lưu Ảnh, "Chính là ý này. Lúc trước ngươi thường bảo ta chiêu hàng, ngươi cũng phải suy nghĩ một chút, đó là do ta có ích cho nên Hoàng thượng mới muốn sử dụng ta, thật ra chiêu hàng cũng có chút ý vị."
"Nếu không có công tử, hải quân của Đỗ Nhược quốc rất mạnh, ta không thể sánh bằng Đỗ Quốc chủ. Nhưng có một điểm giống nhau, ta nghe Đỗ Quốc chủ nói Hoàng thượng không có hải quân, ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu thiết lập giao hảo với Hoàng thượng, chúng ta chiêu hàng thì chẳng phải hoàng thất sẽ có sẵn hải quân hay sao?" Lý Phương có chủ ý rất hay, nói với Lưu Ảnh, "Chỉ có chiêu hàng thì Hoàng thượng mới có thể coi trọng chúng ta."
Lưu Ảnh không thay đổi sắc mặt, "Nếu muốn thiết lập giao hảo với Hoàng thượng thì ngươi không nên bắt cóc Đỗ Quốc chủ."
"Cũng chưa hẳn, nếu có quan hệ giao hảo với Đỗ Quốc chủ thì e là Hoàng thượng sẽ cho rằng lão Lý ta và Đỗ quốc chủ có mưu đồ bắt cá hai tay. Nay đắc tội Đỗ quốc chủ thì ít nhất cũng đoạn tuyệt quan hệ cá nhân giữa ta và Đỗ quốc chủ." Lý Phương vừa lắc lư đầu vừa nói, "Dù sao ở trên biển cũng cần một thế lực có thể kháng cự với Đỗ quốc chủ. Huống chi còn có đám người của công tử, tuy rằng Hoàng thượng có giao hảo với Đỗ quốc chủ, nhưng dù sao Đỗ quốc chủ cũng không phải người của Hoàng thượng, không tiện sử dụng như người của mình. Nếu Hoàng thượng chịu dùng ta thì ta đầu hàng cũng không sao."
Lý Phương rốt cục mở miệng.
Lưu Ảnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Phương có ý đầu quân cho triều đình, chẳng qua việc chiêu hàng không phải đơn giản, huống chi Lý Phương cẩn thận như vậy, chỉ cần sơ suất một chút, bị triều đình lừa gạt thì đừng nói đến cơ nghiệp của hắn, ngay cả tánh mạng cũng chưa chắc có thể bảo toàn hay không.
Cho nên việc này vẫn còn dừng lại ở giai đoạn suy nghĩ.
Công tử cũng là người vô cùng thông minh, tìm đến Lý Phương rồi nói, "Có lẽ Lý huynh đã có ý chiêu hàng."
Lý Phương cũng không giấu diếm, cười nói, "Lão Lý ta vẫn muốn hợp tác với công tử, chẳng qua hiện tại đế đô đã được giải nguy. Đám người man di chẳng bằng một ngón tay của bệ hạ. Có thể thấy được bản lĩnh của bệ hạ, lão Lý ta tuy rằng đọc sách ít, cũng không tinh thông quốc gia đại sự, bất quá nếu đế đô đã được giải nguy thì đám người Thát Đát tấn công vào Giang Nam có thể kiên trì trong bao lâu?"
"Hoàng thượng có rất nhiều quân đội, nếu khởi binh bao vây thì người Thát Đát không phải là đối thủ của bệ hạ." Nếu có con đường khác thì Lý Phương cũng không muốn đi con đường chiêu hàng.
Công tử lắc đầu, "Người của chúng ta đã mở rộng quan hệ ở Hoài Dương, trong đó có một phần góp sức từ Lý huynh. Lý huynh nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì đương nhiên ta sẽ không lắm miệng. Chẳng qua chuyện này không thể gạt được triều đình, Hoàng thượng làm sao có thể chịu tha cho ngươi cơ chứ?"
"Hoặc chỉ là tạm thời đặc xá mà thôi." Công tử cảm thán, "Trong hoàng thất, những chuyện phụ tử huynh đệ tàn sát lẫn nhau nhiều không đếm xuể. Việc trở mặt thì lại càng vô số."
Công tử nhìn về phía Lý Phương một cách sâu xa, "Lý huynh, chuyện này liên quan đến tánh mạng, Lý huynh cần phải suy nghĩ kỹ càng thì mới được!"
Trên trời có thiên đường, dưới đất có Tô Hàng nhị châu, dường như người Thát Đát cũng nghe nói đến câu này, bọn họ đứng mũi chịu sào mà tiến đến phủ Tô Châu, đánh Tô Châu không được bao lâu thì lại đánh đến phủ Dương Châu.
Lâm Vĩnh Thường và Vĩnh Định Hầu ngày ngày chuẩn bị chiến tranh, rốt cục cũng chờ được đám người Thát Đát đến đây.
Đế đô
Khi đế đô lâm vào thời chiến, biểu hiện của Trầm Chuyết Ngôn đã khiến Minh Trạm rất hài lòng.
Nhưng như lúc trước đã nói, Trầm Chuyết Ngôn cũng bị một người khác nhìn chằm chằm, người nọ cũng không phải hạng người vô danh, mà chính là nhi tử của Lâm Giang Hầu – Phượng Lật.
Bất quá Trầm Chuyết Ngôn là kẻ ngốc nghếch khờ khạo, căn bản không thể phát hiện, ngược lại là Ngô Uyển biết được tin này trước. Chính xác là từ khi Ngô Uyển vào Trầm gia thì liền mua chuộc người của Trầm Chuyết Ngôn. Hơn nữa Ngô Uyển vốn có nhiều ngân lượng, Trầm Chuyết ngôn lại giao tất cả của hồi môn do mẫu thân của hắn để lại cho Ngô Uyển xử lý, nay Trầm Chuyết Ngôn đi ra ngoài luôn có hai tiểu tử đi theo, hoàn toàn không còn giống bộ dạng long nhong như trước, hiện tại đã rất ra dáng.
Nay hai tiểu tử ngoại trừ hầu hạ Trầm Chuyết Ngôn thì còn thay Ngô Uyển làm cặp mắt giám sát.
Hai người liền kể lại chuyện của Phượng Lật, a Minh trả lời, "Phượng công tử cứ đến tìm đại gia khiến đại gia phiền muốn chết, vậy mà cứ liên tục đến tìm. Đại gia là người hòa nhã, bình thường cũng sẽ không trở mặt với người khác, Phượng công tử thấy đại gia tốt tính nên mới mặt dày đi quấy nhiễu đại gia mãi."
Ngô Uyển tìm thời cơ, bình thản hỏi Trầm Chuyết Ngôn, Trầm Chuyết Ngôn kể khổ với lão bà, "Lúc trước chỉ gặp hắn khi đi cùng Tử Nghiêu mà thôi, chỉ là uống rượu xem hí kịch, ta cũng không thích hắn cho lắm. Hiện tại mỗi ngày đều tìm ta để hỏi về văn chương này nọ, hầy, không phải ta nói chuyện khó nghe nhưng chỉ với một chút kiến thức trong cái đầu của hắn thì hắn thật sự cần phải đọc thêm nhiều sách nữa thì mới được, viết chữ mà cũng sai chính tả, còn thua xa nàng nữa kìa."
Ngô Uyển tức giận, "Ta viết chữ rất tệ hay sao?" Tuy rằng biết rõ học thức của mình không thể sánh bằng trượng phu, bất quá nghe nói như thế thì Ngô Uyển vẫn nhịn không được mà khó chịu.
Trầm Chuyết Ngôn gật đầu nói, "Hơn Phượng Lật rất nhiều."
Ngô Uyển vừa cười vừa đấm Trầm Chuyết Ngôn một cái, "Đừng để ý đến tên công tử nhà giàu kia nữa, nhất là thanh danh của Phượng Lật lại không tốt, vừa đến đế đô liền bị Hoàng thượng đặc biệt răn dạy một trận."
Trầm Chuyết Ngôn cầm bàn tay trắng nõn bé nhỏ của thê tử rồi sờ sờ, căn bản không để ý đến lời của thê tử mà chỉ thở dài một mạch, "Lúc trước ta nghĩ, khi nào thì mới có thể quang minh chính đại sờ một chút. Uyển nương à, tay của nàng thật là đẹp."
"Cũng chỉ có vậy thôi, có gì mà đẹp đâu?"
"Nõn nà trơn tru, mịn màng như ngọc." Trầm Chuyết Ngôn ôm chặt thắt lưng của Ngô Uyển, "Thắt lưng lại thon nhỏ như thế." Tiếp tục kề sát vào bên tai Ngô Uyển mà khẽ thì thầm vài câu, Ngô Uyển liền đỏ mặt, lập tức nhéo lỗ tai của Trầm Chuyết Ngôn, "Chàng càng ngày càng không đứng đắn, có phải bắt chước học đòi từ Ngụy Tử Nghiêu đúng không?"
Advertisements
REPORT THIS AD
Trầm Chuyết Ngôn liên tục cầu xin tha thứ.
Bất quá Ngô Uyển vẫn để ý đến chuyện của Phượng Lật và Ngụy Tử Nghiêu, tạm thời không bàn đến Ngụy Tử Nghiêu, Ngô Uyển có nghe Trầm Chuyết Ngôn nói đến Ngụy Tử Nghiêu, người này tuy phóng túng nhưng lại khá trượng nghĩa, đặc biệt là có giao hảo với Trầm Chuyết Ngôn, tuy bừa bãi nhưng lại rất chừng mực.
Nhưng đối với Phượng Lật thì Ngô Uyển sẽ không khách khí.
Ngô Uyển phái người mua hai tiểu quan ở kỹ viện, sau đó phái người đưa thẳng đến phủ của Lâm Giang Hầu. Cũng không biết Ngô Uyển viết cái gì nhắn lại mà khi Phượng Lật về đến nhà thì liền bị đánh một trận, chừng nửa tháng cũng không xuống được giường.
Trên đời luôn có tai vách mạch dừng, chuyện này bị người ta biết là vì Phượng Lật không chịu bỏ qua. Một Trầm Chuyết Ngôn là nhỏ nhưng Phượng Lật không thể nuốt được cục tức này, thề phải phá rối Ngô Uyển.
Hoài Dương.
Lâm Vĩnh Thường thật sự có khả năng tiên đoán. Hắn có thể dự đoán chính xác đại cục, cùng với bản tính cẩn thận của hắn đã tạo nên tác dụng quan trọng trong cuộc chiến này. Tỷ như trước tiên là chuẩn bị lương thảo dược liệu, giúp giảm bớt thời gian rất nhiều. fynnz.wordpress.com
Ngay cả Vĩnh Định Hầu cũng ngầm tán thưởng, Lâm đại nhân an bài công tác hậu cần thật chu đáo.
Tục ngữ có câu, điều binh để sau, lương thảo lo trước.
Hậu cần có tác dụng quyết định đối với sự thành bại của một trận chiến. Vĩnh Định Hầu cũng hết lời kính nể bản lĩnh của Lâm Vĩnh Thường. Nhưng Lâm Vĩnh Thường không chỉ là hậu cần của Vĩnh Định Hầu.
Nhận được tin của đế đô, Lâm Vĩnh Thường liền mang theo người, lương thảo, dược liệu, sau đó đến kho binh khí tiến hành kiểm tra cẩn thận, tiếp đến Lâm Vĩnh Thường phát hiện một chuyện hệ trọng, quốc gia an bình lâu ngày, một phần tường thành Dương Châu trong thời kỳ Tiết Xuân Hoằng nhậm chức đã từng bị sụp đổ một lần, lúc ấy đã tu sửa nhưng công trình thật sự là bã đậu, tu sửa rất sơ sài.
Người Thát Đát sắp đến đây, trong thời điểm quan trọng này lại phát hiện tường thành là bã đậu, Lâm Vĩnh Thường cũng không phải thần tiên, bất quá phát hiện muộn vẫn còn hơn không, vào mùa đông, Lâm Vĩnh Thường chỉ đành tổ chức cho nam nhân một nửa thành Dương Châu đi tu sửa tường thành.
Tuy rằng thầm oán người quá cố cũng không nên, nhưng Vĩnh Định Hầu vẫn phải nói, tiền nhiệm Tổng đốc Tiết Xuân Hoằng thật sự không phải người ổn thỏa. Đương nhiên kiếp số cũng không tốt cho lắm, đang nhậm chức Tổng đốc thì bị ám sát.
Ngay cả thời gian oán giận Tiết Xuân Hoằng mà Lâm Vĩnh Thường cũng không có, tốp người lũ lượt từ tờ mờ sáng đã bắt đầu tu sửa tường thành, mãi cho đến tối mịt không còn nhìn thấy năm ngón tay. Trong thời kỳ hệ trọng, Lâm Vĩnh Thường cũng không thèm giữ bộ mặt thiện lương yêu dân như con nữa, thủ đoạn hà khắc có thể nói là chẳng thua gì thời Tần Thủy Hoàng lúc xây tường thành.
Kỳ thật lời này có chút khoa trương.
Lâm Vĩnh Thường nổi danh như vậy thực chất là do một vụ án đã xảy ra khá lâu trước kia được đời sau đưa ra tranh luận.
Truy về nguồn gốc thì việc này bắt nguồn từ Vạn Lý thư viện. Lần trước nhi tử của Vĩnh Định Hầu dính vào vụ án của tiết phụ Tiễn gia, tập san tự in ấn của Vạn Lý thư viện bị cấm đoán, các thư sinh liền phát hiện tập san là thứ rất hay. Phạm vi truyền bá rộng rãi, mọi người cũng thích xem, bọn họ tùy tiện nói vài câu thì đã gây nên áp lực cho triều đình. Chẳng những có thể ký gửi lý tưởng và mơ ước của bọn họ trên tập san mà nó còn là một thanh kiếm sắc bén vô hình giúp bọn họ đạt được quền lợi nào đó.
Lúc này vì cảnh giới toàn thành mà Lâm Vĩnh Thường phải trưng thu dân chúng làm quân dự bị. Nay nước đã đến chân lại bắt đầu tu sửa tường thành, đám thư sinh đã có ý kiến rất nhiều.
Nên nhớ Minh Trạm thường làm như thế ở đế đô thì chẳng có ai dám nói tiếng nào, đó là vì thân phận của Minh Trạm, không ai dám chọc hắn. Còn nữa, đó là đế đô, hoàng thất có quyền khống chế hoàn toàn đối với đế đô.
Nhưng Lâm Vĩnh Thường lại không phải thần tiên.
Thành Dương Châu có diêm thương phú quý, có thế gia lâu đời, có tôn thất nhàn hạ, còn có đám thanh lưu và đủ hạng người, vô cùng phức tạp.
Lâm Vĩnh Thường đến Hoài Dương hơn nửa năm, diêm thương bị hắn đưa đến đế đô, thế gia bị hắn chèn ép danh vọng, tôn thất nhờ phúc Minh Trạm cũng đến đế đô, huống chi Lâm Vĩnh Thường mỗi ngày còn phải xử lý chính sự của Hoài Dương và việc cải cách thuế muối.
Hoài Dương có thể có được ngày nay đã chứng tỏ Lâm Vĩnh Thường không đơn giản.
Nhưng nên nhớ trên đời này có một loại người, tuy không có bản lĩnh gì nhưng mọi chuyện phiền phức lại khởi nguồn từ bọn họ.
Mồm mép gọn gàng, viết lách cũng gọn gàng.
Văn nhân có khí khái của văn nhân, có đạo lý của văn nhân.
Nhưng văn nhân không phải là chính trị gia.
Thậm chí rất nhiều lúc sự lý giải của văn nhân đối với chính trị quả thật là nông cạn và phiến diện.
Người trong nghề mới có chuyên môn.
Văn nhân hoàn toàn không thể sánh bằng chính trị gia trên phương diện chính trị, nhưng đôi khi văn nhân lại rất nguyện ý phát biểu một ít quan điểm đối với chính trị.
Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng lần này bọn họ chọn không đúng thời cơ.
Tường thành Dương Châu không rắn chắc thì làm sao có thể oán giận Lâm Vĩnh Thường người ta? Người ta mới nhậm chức mà.
Nhưng cũng có người nói, nếu ngươi đã nhậm chức thì vì sao không lo sớm việc này? Để người Thát Đát đến thì mới nhớ ra là tường thành không rắn chắc? Trước đó thì ngươi đã làm cái gì? Nếu ngộ nhỡ thành Dương Châu gặp nguy hiểm thì chính là lỗi của Lâm tổng đốc nhà ngươi đó.
Dù sao khi ấy Lâm Vĩnh Thường nhìn qua thì liền thẳng tay ném tờ tập san Vạn Lý lên bàn, trực tiếp phái quan binh bắt đám người biên soạn tờ tập san này. Hắn cũng không làm gì bọn họ cả, chỉ đánh cho mỗi người mười roi rồi tống đi tu sửa tường thành như các nhân công.
Không phục? Muốn phản kháng?
Hay lắm, ngươi đi phân rõ phải trái với thủ vệ đi.
Lâm Vĩnh Thường cười lạnh, "Để bản quan xem thử bản lĩnh tu sửa tường thành của các ngươi có bằng với bản lĩnh mồm mép hay không?
Hành động này của Lâm Vĩnh Thường chọc giận đám nhân sĩ Hoài Dương, hiện tại có thể tự ý tung ra tập san châm chọc triều đình, nếu không phải có kẻ xúi giục thì là có kẻ làm chống lưng.
Tỷ như tôn tử Tiễn gia, Tiễn Đình Phương, tỷ như Từ gia công tử, Từ Bỉnh Thần đường đệ của Từ Doanh Ngọc.
Người trong nhà cũng không thể nhìn hài tử của mình bị cưỡng bức lao động, lại nhốn nháo tìm người hầu đi nhận lỗi với Lâm Vĩnh Thường, nói nghe có vẻ hay ho là đi cửa sau đút lót. Lâm Vĩnh Thường nào có thời gian rãnh rỗi đi gặp bọn họ, một mực không nghe, cứ tóm lấy rồi bắt đi làm khổ sai.
Nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ là kế tiếp lại xảy ra một chuyện khiến Lâm Vĩnh Thường nổi giận.
Cũng bởi vì vậy mà cái danh nổi tiếng tàn nhẫn của Lâm Vĩnh Thường đã bị lưu lại trong sử sách.
Nhắc lại chuyện trước kia, Lâm Vĩnh Thường nương vào mùa thu hoạch mà gom góp không ít lương thực để tích trữ, vốn là để chuẩn bị lương thực cho triều đình, nay tuy rằng triều đình không sử dụng nhưng lại có thể duy trì binh lương cho Hoài Dương trong vòng ba năm mà không phải lo lắng bất cứ điều gì.
Có câu, trong tay có lương thực thì trong lòng không phải lo.
Nhưng vào lúc này kho lúa ở thành Bắc chỉ trong một đêm lại bị đại hỏa thiêu rụi.
Nửa đêm Lâm Vĩnh Thường biết được tin này thì lập tức hộc máu, giận đến mức suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh. Thị vệ giáp vội vàng dìu Lâm đại nhân lên giường, Nhạc Sơn vội vàng chạy tìm Trương thái y.
Khi Trương thái y đến thì tay chân của Lâm Vĩnh Thường đã trở nên lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt như sáp, nằm trên giường một cách suy yếu. Trương thái y phải châm cứu rồi cho uống thuốc, lời dặn của thái y là: Nổi giận hại thân, mệt mỏi quá độ, phải nghỉ ngơi một thời gian, tốt nhất tạm thời gác lại chuyện chính sự.
Nhưng ở thời khắc quan trọng này, Tuần phủ Lương Đông sơ bất hòa với Lâm Vĩnh Thường, đã bị tống cổ vào đại lao, tuy rằng bên ngoài có Vĩnh Định Hầu nhưng Vĩnh Định Hầu không tinh thông chính trị, muốn tìm một người ở Hoài Dương có thể chủ trì đại cục như Lâm Vĩnh Thường thì thật sự là không có.
Huống chi lúc nguy ngập mà kho lúa lại bị người ta thiêu sạch, người Thát Đát lại sắp đến, ai dám nguyện ý tiếp nhận tình thế nguy hiểm này của Hoài Dương?
Mặc kệ nói thế nào, hiện tại chỉ cần Lâm Vĩnh Thường nhà ngươi còn một hơi thở thì ngươi phải tiếp tục cầm cự.
Nếu không phải có Từ Doanh Ngọc thì Lâm Vĩnh Thường e rằng chính mình có lẽ chẳng sống thọ được như vậy. fynnz.wordpress.com
Lúc này bảo Lâm Vĩnh Thường bỏ gánh nghỉ ngơi là hoàn toàn không có khả năng. Bất quá Trương thái y là một đại danh y, đương nhiên có thủ đoạn khác để giúp Lâm Vĩnh Thường điều trị thân thể. Trương thái y nói với Từ Doanh Ngọc, Từ Doanh Ngọc lại phân phó với nha hoàn, nào là thuốc bổ nào là dược liệu, thu thập tất cả ổn thỏa rồi đưa cho Lâm Vĩnh Thường dùng.
Từ Doanh Ngọc có bạc có quyền, chỉ cần trong thành Hoài Dương có thì nàng có thể mua về cho Lâm Vĩnh Thường. Mấy năm nay Lâm Vĩnh Thường thật sự trải qua cay đắng ngọt bùi đủ cả. Người như vậy thì càng biết phải trái. Trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng như vậy, Lâm Vĩnh Thường vừa húp thuốc bổ vừa nhịn không được mà trêu ghẹo một câu, "Nợ Từ đại nhân hai trăm lượng vẫn chưa trả, hầy, thật không biết phải nợ đến tháng nào năm nào nữa đây."
"Nợ đến năm nào thì nhắc năm đó." Không ngờ là Từ Doanh Ngọc vẫn còn tâm tình nói đùa.
Nữ nhân hoàn toàn khác với nam nhân. Giống Từ Doanh Ngọc, cho dù làm việc gọn gàng chu toàn thế nào nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện trên cơ bản những gì nàng làm đều là việc nhỏ. Nếu muốn nhờ nàng cai quản chính sự của Hoài Dương thì nàng chưa hẳn có thể đảm đương được.
Đối với việc người Thát Đát đến đây thì tuy rằng Từ Doanh Ngọc lo lắng nhưng quan điểm hoàn toàn không giống Lâm Vĩnh Thường. Nàng suy nghĩ rất thoải mái, dù sao thì đã có Lâm Vĩnh Thường và Vĩnh Định Hầu, chuyện này không đến phiên nàng phải lo lắng. Trời có sập thì vẫn có người chống đỡ. Nếu lo lắng là vô dụng thì nàng cũng không cần phải lo lắng.
Khuynh Ái Linh trong Tình Yêu Khuynh Thành là minh chứng rõ ràng nhất cho quan điểm tình yêu của nữ nhân: Khuynh đảo cả thành để toại nguyện cho tình yêu của nàng.
Có thể thấy được ở trong mắt của nữ nhân thì có thể toại nguyện tình yêu của họ, cho dù có khuynh thành thì cũng rất đáng giá.
Lúc này có thể giúp Lâm Vĩnh Thường, có thể gần gũi chăm sóc người trong lòng thì Từ Doanh Ngọc quả thật là có một chút mừng thầm. Từ Doanh Ngọc vì Lâm Vĩnh Thường mà làm nhiều việc như vậy, thậm chí nàng cảm thấy thái độ của Lâm Vĩnh Thường đối với nàng cũng không phải là không có cảm tình.
Tuy rằng thân thế của Lâm Vĩnh Thường có rất nhiều trở ngại, bất quá nếu cẩn thận bồi đắp thì nàng và Lâm Vĩnh Thường cũng không phải là không có khả năng. Dù sao thì một người đã chia tay phu gia, một người thì lại độc thân.
Trên đời này dường như chỉ có nữ nhân mới có thể dành ra một chút tâm tư để suy nghĩ về tinh cảm của mình trong khi hiện tại là lúc chưa biết phúc họa ra sao.
Mà Lâm Vĩnh Thường, Lâm tổng đốc lại càng không phải kẻ ngốc.
Nữ truy nam, cách tầng sa. (nữ đeo đuổi nam dễ hơn nam đeo đuổi nữ)
Làm cho người ta phải rửa tay nấu canh, cho dù Lâm tổng đốc hơi buồn bực một chút nhưng rốt cục cũng không phải ý chí sắt đá.
Cũng bởi vì vậy mà khi Lâm Vĩnh Thường nhận được mật báo, gặp phải nan đề liên quan đến sinh mạng của hắn, sau khi cân nhắc chừng một lúc thì Lâm Vĩnh Thường liền đích thân dẫn binh bao vây Từ thị gia tộc ở Hoài Dương.
Từ gia, thế gia của Hoài Dương.
Một câu thế gia cũng không đủ để hình dung lịch sử gia tộc này, nói đơn giản một chút, Từ gia phát tài từ thời tiền triều của tiền triều, ngót ngét đã có năm trăm năm lịch sử. Đại Phượng là triều đại thứ ba mà gia tộc của bọn họ trải qua, thậm chí khi Thái Tổ hoàng đế kiến quốc năm xưa, vì được Từ gia hỗ trợ mà phải đem nữ nhi gả cho gia chủ Từ gia để tỏ lòng thành.
Khi đó lão Phượng gia so với bọn họ chỉ là nhà giàu mới nổi.
Cho nên khi Lâm Vĩnh Thường phát binh bao vây Từ gia thì người của Từ gia đều phẫn nộ, khiến quan binh phải nhượng bộ lui binh.
Từ gia lão thái thái được hai vị mỹ nữ thanh tú có dáng người uyển chuyển dìu ra, đôi mắt sắc bén liếc một cái, cất cao giọng nói, cơ hồ là điên cuồng la hét chói tai, "Các ngươi có biết lão thân là ai hay không? Lão thân là nhất phẩm Cáo mệnh do ngự phong! Từ gia chúng ta có huyết thống của Hiếu Nghi đại trưởng Công chúa! Thái Tổ hoàng đế ban cho danh hiệu tích thiện, các ngươi dám bất kính với Từ gia hay sao?"
Trong lúc la hét chói tai, Từ lão thái thái đã làm ra một chuyện khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm, có thể là bà ta đã kích động thái quá, vung tay vung chân, lại bất cẩn vung năm ngón tay dài lên mặt của Lâm Vĩnh Thường.
Gò má tái nhợt của Lâm Vĩnh Thường lưu lại một vệt máu dài.
Ở trong mắt nhiều người thì cái bạt tai này rất giống như cố tình.
Lâm Vĩnh Thường là ai?
Đó là nhất phẩm Tổng đốc Hoài Dương do bệ hạ đích thân ngự phong, cai quản Hoài Dương, quyền lực hiển hách, quyền cao chức trọng. Tuy có câu cường long không áp được cường hào ác bá, nhưng cường hào ác bá như ngươi cũng phải biết thức thời chứ!
Không ai ngờ Từ lão thái thái lại làm ra chuyện bẽ mặt như vậy. Thậm chí Từ lão thái thái cũng không ngờ sẽ làm bị thương khuôn mặt của Lâm Vĩnh Thường, trên nét mặt già nua hiện lên một chút hoảng sợ nhưng ngay lập tức lại bị vẻ kiêu ngạo hung hăng thay thế.
Giờ khắc này, trong Từ phủ là bầu không khí im lặng đến ngạt thở, chỉ nghe thấy tiếng gió bên ngoài lướt qua.
Mà Lâm Vĩnh Thường cũng làm ra một chuyện khiến người ta không rét mà run, Lâm Vĩnh Thường xoay người rút ra bội đao của thị vệ, vung lên trong chớp mắt, chém đứt đầu Từ lão thái thái.
Cái đầu của Từ lão thái thái lăn trên đất một lúc thì mới ngừng lại được, thậm chí nét mặt của bà ta vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo hung hăng trước lúc chết. Có thể nghĩ thế này, tuy rằng Từ lão thái thái bị chém đầu nhưng bà ta chết rất nhanh, cũng không nhận ra một chút đau đớn nào cả. Ngược lại với đám tôn tử của bà ta mà nói thì bà ta thật sự là quá may mắn.
Khi đầu của Từ lão thái thái rơi xuống đất thì Từ gia lập tức vang lên những tiếng la hét choi tai và những tiếng khóc rống ầm ĩ, nhưng không có ai dám tiến lên tiếp cận Lâm Vĩnh Thường.
Sắc mặt của Lâm Vĩnh Thường vô cùng tàn khốc, cứng rắn như nham thạch, hắn vung tay lên,"Trói hết tất cả rồi dẫn đi!"
..........
P/S: bác Thường đúng là đệ tử của mũm mĩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com