Chương 150 + 151
Minh Trạm cũng không nghiêm nghị như khi lâm triều, hắn bình tĩnh ôn hòa nói chuyện với Điền Vãn Hoa, càng khiến Điền Vãn Hoa xấu hổ vô cùng. Chẳng qua Hoàng thượng vẫn chưa nêu đến trọng điểm là tước chức.
Điền Vãn Hoa dường như có thể nhìn thấy một ít hy vọng, rơi lệ nói, "Thần phụ lòng bệ hạ, thần cầu bệ hạ cho thần một cơ hội. Nếu thần lại cô phụ quân tâm một lần nữa thì bệ hạ cứ thiên đao vạn quả thần, thần tuyệt đối không dám nhiều lời!"
Một vụ án phát cháo cứu tế, thiệt hại hết một Tổng quản Nội vụ phủ, cùng với vô số tiểu quan Nội vụ phủ và tiểu quan Phủ doãn đế đô. Điền Vãn Hoa thì bị hạ xuống ba cấp nhưng vẫn được giữ lại, để xem biểu hiện sau này thế nào.
Kỳ thật Minh Trạm xử lý rất trí tuệ trên phương diện chính trị, hắn không giữ lại Lý Thành, thứ nhất là vì chức vụ của Lý Thành. Tổng quản Nội vụ phủ, vị trí này quả thật quá mức quan trọng.
Một người dễ dàng bị tiền tài thu mua, Minh Trạm tuyệt đối không thể giao chuyện của hoàng thất vào tay của người này. Còn Điền Vãn Hoa thì lại không tham lam, mà bản thân Điền Vãn Hoa là Phủ doãn đế đô, quả thật trị an của đế đô rõ ràng có chuyển biến tốt, đây cũng là công của Điền Vãn Hoa.
Thứ hai, Lý Thành là người của Minh Trạm, là thần tử đi theo quân vương.
Thần tử đi theo quân vương khác với người bên ngoài. Minh Trạm chỉ coi trọng bọn họ ở một chữ Trung, nếu đã mất đi phẩm chất này thì thủ đoạn của Minh Trạm cũng đủ khiếp sợ những thần tử khác đi cùng với hắn.
Thứ ba, Minh Trạm nghĩ sâu xa hơn một chút, vì sao người khác lại không xảy ra chuyện, trong khi những người mà mình đề bạt cứ liên tiếp rớt đài!
Minh Trạm nheo mắt lại, sắc mặt bình tĩnh, cúi mắt xuống mà cân nhắc.
Vì sao?
Minh Trạm đích thân thẩm vấn Lý Thành, hắn vẫn không hiểu vì sao hắn tin tưởng Lý Thành như vậy, còn đặc biệt đề bạt, giao chức vụ Tổng quản Nội vụ phủ cho Lý Thành mà Lý Thành lại phản bội hắn?
Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện. (Con người sắp chết sẽ nói lời thiện)
Ở trong ngục một thời gian, đương nhiên Lý Thành không được ăn quả ngọt. Bất quá vì Hoàng thượng mà Hình bộ vẫn an bài thỏa đáng cho hắn để tránh bất kính với Hoàng thượng. Mới ba mươi mấy tuổi mà dung mạo đã tiều tụy, ánh mắt dại ra, không còn bộ dáng khí độ phong lưu tuấn tú như lúc trước. Nghe Minh Trạm hỏi, Lý Thành mở ra bờ môi nứt nẻ, nhẹ giọng nói, "Thần là người đi môi giới, phát hiện môi giới từ xưa đến nay đều có ăn xén cắt bớt. Một lương bạc báo thành hai lượng, hai lượng bạc báo thành bốn lượng. Bệ hạ, một người không thể chống lại một đám người. Cho dù thần là Tổng quản Nội vụ phủ thì cũng vậy. Lần này mua gạo là do đám phó đại nhân của Nội vụ phủ giật dây bắt cầu, mua gạo từ Trình gia đế đô. Sau lưng Trình gia là Phó gia Hồ Quảng, mà Phó gia Hồ Quảng và Trung Nghĩa Hầu của Hồ Quảng chống lưng cho nhau. Quan hệ thông gia của bọn họ rải rác khắp triều đình, thần có thể làm một quan viên buôn gạo nhưng thần không dám đối nghịch với thế lực sau lưng của bọn họ."
"Vì sao ngươi không nói thẳng với trẫm?" Lý do quái quỷ gì thế này, Minh Trạm hỏi, "Chỉ cần ngươi báo với trẫm thì ai dám ép buộc ngươi cơ chứ? Lúc trước phụ vương muốn giết ngươi, trẫm vẫn có thể bảo vệ ngươi an toàn, nay đến triều đình làm quan, chẳng lẽ trẫm lại không thể bảo vệ ngươi hay sao?"
Với sự thông minh của Lý Thành thì đương nhiên hiểu được, nếu hắn sớm nói ra sự khó xử của mình thì Minh Trạm cũng sẽ không trách tội hắn. Minh Trạm xưa nay đối xử với thuộc hạ của mình không tệ. Cho dù là lúc trước, khi Minh Trạm bị câm, không quyền không thế thì hắn vẫn chia sẻ cái ăn cái mặc, chân thành đối đãi với thuộc hạ của mình.
Nhưng cái loại viễn cảnh tiền hô hậu ủng, cái loại kiêu ngạo của lòng người, cái loại đắc ý khi ôm kiều thê mỹ thiếp, cái loại dã tâm của nam nhân....lại so sánh với sự hổ thẹn thê lương của ngày hôm nay, vài giọt lệ chợt lóe lên trong mắt của Lý Thành, thấp giọng nói, "Thần nghĩ, người khác cũng làm như vậy, thần trông bầu mà vẽ gáo, ắt là không xảy ra sai lầm. Là thần sinh lòng tham."
Minh Trạm thở dài, ngày hôm sau Lý Thành bị xử trạm.
Trầm Chuyết Ngôn thông báo vụ án cứu tế đế đô trên Tạp san Hoàng thất, đồng thời Minh Trạm yêu cầu công khai tất cả khoản ngân lượng cứu tế của triều đình cho dân chúng, cùng với khoản ngân lượng trợ cấp giành cho các tướng sĩ bỏ mình, toàn bộ đều được in trên phần nổi bật nhất của Tạp san Hoàng thất.
Vừa tung ra thủ đoạn này, không cần Minh Trạm đi thăm dò thì đã có Ngự sử địa phương thượng tấu và rất nhiều vụ án tham ô ngân lượng trợ cấp bị bại lộ. Minh Trạm giận dữ, ngoại trừ Lục bộ thì hắn thành lập một nha môn lệ thuộc trực tiếp dưới quyền quản lý của Hoàng đế — Liêm chính bộ.
Tên như nghĩa, đây chính là bộ chuyên đấu tranh với tham ô hối lộ.
Nhưng có triều thần e sợ Liêm chính bộ sẽ trở thành cơ cấu đặc vụ của Hoàng thượng, Minh Trạm tuyên bố rõ, muốn tiến vào Liêm chính bộ cần phải có đủ ba tiêu chuẩn. Thứ nhất, công khai tài sản; thứ hai, giao tình qua lại không được vượt quá một lượng bạc, nếu vượt quá thì ngươi phải lập hồ sơ báo cáo; thứ ba, trung quốc trung quân.
Minh Trạm nói, "Triều đình là nơi thống trị thiên hạ, là để giúp dân chúng có cuộc sống tốt đẹp hơn. Không phải là để cho các ngươi thăng quan phát tài, nếu các ngươi tự nhận không giữ được bàn tay của mình thì có thể từ quan trở về nhà, trẫm cũng sẽ không trách các ngươi." fynnz.wordpress.com
"Từ hôm nay về sau nếu ai còn dám chìa tay lung tung thì tình cảm quân thần của chúng ta chỉ đành phải như thế."
Sự thiết lập của Liêm chính bộ tại lịch sử triều Đại Phượng, thậm chí là tại toàn bộ Vương triều trong lịch sử đã tạo nên tác dụng vô cùng quan trọng. Vô số sử học gia đều thừa nhận Liêm chính bộ, nhưng rất ít người biết được việc thành lập Liêm chính bộ đã trải qua một quá trình vô cùng gian nan như thế nào. Thậm chí ngay cả quan viên đầu tiên chủ động gia nhập Liêm chính bộ cũng trở thành một nhân vật bị đưa ra tranh luận rộng rãi.
Minh Trạm đang phát sầu vì chuyện nhân sự.
Lúc này mọi người chỉ hận không thể chôn bạc nhà mình để khỏi ai biết đến, nào có người nguyện ý công khai tài sản cơ chứ. Cho dù mọi người đều biết bộ này là do Hoàng thượng trực tiếp thống lĩnh nhưng cũng không có ai nguyện ý gia nhập.
Trời thật lạnh.
Ngay cả Minh Trạm cũng không ngờ người đầu tiên chủ động yêu cầu gia nhập Liêm chính bộ lại là Ngụy An.
Ngụy An hoàn toàn là vì muốn được tĩnh tâm, "Bệ hạ, thần chẳng thiếu cái gì cả, chỉ ngóng trông có thể an toàn sống qua ngày. Thần chính là coi trọng yêu cầu của ngài, giao tình qua lại không vượt quá một lượng bạc. Tuy rằng đại ca không ở đế đô, hầy, nhưng người ta qua lại với nhà thần thật sự rất nhiều, rất phiền. Thần gia nhập Liêm chính bộ thì không cần tặng lễ cũng không cần thu lễ, giảm bớt rất nhiều việc lớn."
Lúc này Minh Trạm thật sự cần một người làm gương, thấy Ngụy An nói thật sự thì vẫn do dự hỏi một câu, "Nếu đã gia nhập, về sau cữu cữu đưa cho biểu thúc cái gì thì biểu thúc cũng không được nhận đó."
Ngụy An nhướng cao lông mày, bĩu môi nói, "Thần cần hắn đưa tặng hay sao? Xưa nay là hắn đến phủ của thần hết ăn rồi uống, nếu không phải thần nể mặt bệ hạ thì đã mặc kệ hắn rồi."
"Chuyện này có liên can gì đến trẫm đâu?" Minh Trạm hoàn toàn không thể hiểu bản thân mình có tác dụng quan trọng gì đối với sinh hoạt của phu phu hai người Ngụy Vệ này?
Ngụy An bày ra vẻ mặt hiển nhiên, nói một cách thoải mái, "Đương nhiên có liên can. Tướng mạo của Vệ Dĩnh Gia không tệ, vóc người cũng không tệ, kỹ thuật trên giường lại càng không tệ. Mặc dù có một ít tư tâm, bất quá dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, có mặt mũi của bệ hạ ngài thì thần cũng được thơm lây. Nếu hắn không phải Vĩnh Ninh Hầu mà là tên khất cái xin cơm trên đường thì chẳng lẽ thần lại ở cùng với hắn hay sao?"
"Biểu thúc cũng thật quá đáng, nếu để cữu cữu biết thì sẽ đau lòng đến thế nào." Minh Trạm ngồi lê đôi mách xong thì trong lòng vô cùng vui vẻ. Bất quá hai người này đã sớm thông đồng từ tám trăm năm trước rồi, hiện tại Ngụy An lại bảo là vì địa vị thân phận của Vệ Dĩnh Gia thì Minh Trạm thật sự không thể tin tưởng.
"Ai bảo hắn thích thần làm chi." Ngụy An cười ha ha hai tiếng, định cáo từ, Minh Trạm bèn gọi hắn lại, "Biểu thúc đi thăm Hoàng tổ mẫu một chút đi, lão nhân gia thường lải nhải nhắc đến hôn sự của biểu thúc đấy."
Thái hoàng thái hậu xưa nay rất chiếu cố đến huynh đệ bọn họ, Ngụy An đương nhiên lĩnh mệnh.
Tuổi tác của Thái hoàng thái hậu cũng không lớn, chưa đến bảy mươi.
Thấy Ngụy An thì bà ta rất cao hứng, phái người mang đến trái cây tươi cho Ngụy An ăn.
"Cô cô, thân mình của ngài thế nào rồi?" Gặp mặt, đương nhiên Ngụy An đương nhiên phải hỏi một câu. Trước đó vài ngày thân mình của Thái hoàng thái hậu không được khỏe, Ngụy An đã đến thăm hai lần. Lão thái thái là người có vai vế cao nhất ở trong cung, tuy rằng hai nhi tử ở tại Vân Quý, nhưng Minh Trạm là tôn tử, đương nhiên không khiến lão thái thái phải uất ức.
Thái hoàng thái hậu cười tủm tỉm gật đầu, "Không sao. Hôm kia ta còn bảo Hoàng thượng xem các mỹ nữ danh môn của đế đô, tìm khuê nữ thích hợp cho ngươi."
"Cô cô, ngài đừng lo cho ta." Ngụy An lột vỏ quýt rồi đưa cho Thái hoàng thái hậu, "Ta như thế nào chẳng lẽ cô cô không biết hay sao. Cũng không xứng với khuê nữ trong sạch nhà người ta."
Advertisements
REPORT THIS AD
"Nói vậy là sao." Thái hoàng thái hậu xưa nay luôn tự bênh vực người của mình, mà đối với bà ta thì Ngụy An ngoại trừ có tật xấu là thích nam nhân thì chẳng có điểm nào mà không tốt. Thích nam nhân, nhưng không cần trì hoãn sinh hài tử, Thái hoàng thái hậu bướng bỉnh nói, "Với bộ dạng và thân phận thế này của ngươi thì chẳng có gì là tệ cả. Thú người hiền lành, sinh vài hài tử cho giống nhà người ta. Chứ hiện tại đại ca của ngươi ở bên ngoài, phủ đệ lớn như vậy chỉ có một mình ngươi, không có người thỏa đáng chăm sóc ngươi thì cô cô cũng không yên tâm."
Ngụy An ầm ừ cho qua chuyện, "Sau này hẵng tính, ta cũng chưa thấy ai đặc biệt vừa ý mình cả."
"Hình như cô cô nghe nói khuê nữ của Từ tướng không tệ cho lắm." Không biết Thái hoàng thái hậu nghe tin đồn từ nơi nào, nói với Ngụy An, "Tuy đã chia tay phu gia, cũng không trách nha đầu kia, hiền lành lại có năng lực, còn vì Thái hậu mà Nam hạ lo liệu Thiện Nhân Đường. Nếu ngươi thấy được thì cô cô sẽ làm mai cho ngươi."
"Cô cô, ta thật sự không muốn thành thân mà." Ngụy An không hiểu rõ Từ Doanh Ngọc, nhưng hắn lại biết đôi chút về đám tiểu cữu tử hung dữ nhà Từ gia. Ngay cả nhị Phò mã và võ Bảng nhãn đến Từ gia biện hộ cho nữ tế cũ cũng bị mỗi người một cục gạch đánh cho lỗ đầu. Nếu thú nữ nhân kia thì e rằng sẽ không giữ được cái đầu của mình.
Thái hoàng thái hậu thấy Ngụy An chết sống không muốn, cũng không cưỡng cầu hắn nữa, dù sao thì hôn sự với Đỗ Như Mai là do chính Thái hoàng thái hậu làm mai. Sau này tính tình của hai người thật sự không hợp, hai ngày cãi vả một trận nhỏ, ba ngày cãi một trận to, trở thành cặp đôi oan gia nổi danh trong thành, cuối cùng phải chia tay. Nay đương nhiên phải thận trọng một chút trong hôn sự lần thứ hai của Ngụy An. Mặc kệ xuất thân thế nào, quan trọng là phải tốt tính.
Tốt tính là được nhưng cũng không thể quá dịu dàng, bằng không sẽ không thể quản lý gia sự, không biết chăm sóc người, như vậy cũng không tốt. Thái hoàng thái hậu nhìn trúng Từ Doanh Ngọc, cũng không phải bà ta hiểu rõ Từ Doanh Ngọc, quan trọng là Từ Doanh Ngọc được Vệ thái hậu trọng dụng. Tuy rằng Thái hoàng thái hậu và Vệ thái hậu không hợp tính cho lắm, nhưng bà ta vẫn rất tin tưởng Vệ thái hậu.
Nhưng Ngụy An không bằng lòng thì chỉ đành để hắn suy nghĩ lại.
Tạm thời bỏ qua tâm sự này, Thái hoàng thái hậu lại nghĩ đến một chuyện khác, hỏi Ngụy An, "Tử Nghiêu, sắp đến tất niên, ngươi nói thử xem, gọi đại biểu ca của ngươi trở về có được hay không?"
Ngụy An giật mình, hỏi một cách kinh ngạc, "Cô cô, lời này là từ đâu mà ra?"
"Ta nghĩ đã đến tất niên, Cảnh Kiền sinh ở đế đô, lớn lên ở đế đô, chưa từng rời khỏi đế đô. Thoáng cái lại đến Vân Nam xa như vậy, tuy rằng Cảnh Nam cũng ở đó, hầy, nhưng ta vẫn có chút bất an. Nay Minh Trạm làm Hoàng đế, thiên hạ cũng không thái bình như khi Cảnh Kiền làm Hoàng đế." Thái hoàng thái hậu nhắc lại chuyện trước kia, "Ta nghĩ, không biết có nên gọi Cảnh Kiền trở về hay không. Tuổi ta đã lớn, còn có thể sống thêm bao nhiêu năm đây? Ta muốn khi sống có thể ở cùng các nhi tử. Còn nữa, Minh Trạm còn quá nhỏ, nay thống trị thiên hạ cần phải có Cảnh Kiền dạy hắn một chút thì mới được."
Ngụy An trừng mắt nhìn Thái hoàng thái hậu, hỏi, "Việc này là ai nói với cô cô?"
"Không có ai nói với ta cả." Thái hoàng thái hậu vẫn rất cứng mồm, "Ta tự mình nghĩ như thế. Mấy ngày trước người Thát Đát bao vây ngoài thành khiến ta sợ tới mức nửa tháng cũng ngủ không yên. Hầy, ta là một lão bà thì có quan trọng gì đâu. Nhưng giang sơn này là cơ nghiệp của tổ tông, ta rất lo lắng,"
Ngụy An lắc đầu, trong lòng không tán thành, cũng không dám nói thẳng để tránh tổn thương Thái hoàng thái hậu, "Cô cô, tuy người Thát Đát đến đây nhưng đế đô vẫn yên ổn. Hoàng thượng đã đánh bọn họ bỏ chạy về Tây Bắc rồi, ngay cả Thát Đát Khả Hãn, ngài biết Khả Hãn là cái gì hay không?"
Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một chút, "Là Hoàng đế của Thát Đát đúng không?"
"Đúng, Hoàng đế của người Thát Đát đã bị Hoàng thượng đánh chết rồi." Ngụy An tận lực dùng ngôn ngữ bình dân đơn giản nhất để giải thích cho Thái hoàng thái hậu nghe, nói tiếp, "Hoàng thượng vừa đăng cơ đã có thể đánh chết Hoàng đế Thát Đát, cực kỳ anh minh. Cô cô, ngài biết vì sao Thái thượng hoàng phải đến Vân Nam hay không?"
"Cảnh Kiền bảo là đi điều dưỡng thân thể?"
"Đúng, đây là một nguyên nhân." Ngụy An ôn hòa nói, "Còn một nguyên nhân khác nữa, nếu Thái thượng hoàng cứ luôn luôn ở tại đế đô thì Hoàng thượng vĩnh viễn không thể tự mình đảm đương chính sự. Vì để Hoàng thượng trở thành một đế vương chân chính nên Thái thượng hoàng mới đến Vân Quý. Cô cô, Thái thượng hoàng có ý tốt đối với Hoàng thượng, ngài nên hiểu điều đó mới được."
Thái hoàng thái hậu cảm thấy khó hiểu, "Vậy thì kêu Cảnh Kiền trở về dạy Hoàng thượng chẳng phải là giống nhau hay sao?"
"Nếu giống nhau thì Thái thượng hoàng cần gì phải đi Vân Quý?" Ngụy An hỏi lại.
Thái hoàng thái hậu tư duy đơn giản, cũng không biết cách tự biện, chỉ thở dài, "Cảnh Kiền có lòng đối với Hoàng thượng, cho dù là thân nhi tử thì cũng chỉ đối xử đến thế là cùng." Nói như vậy, Thái hoàng thái hậu mơ hồ sinh ra một chút buồn bã, nghĩ rằng nếu Minh Trạm là thân nhi tử của Phượng Cảnh Kiền thì e rằng nhi tử của mình cũng không cần phải đến Vân Quý xa như vậy.
Ngụy An ôn hòa nhắc nhở, "Hoàng thượng là đích tử của nhị biểu huynh, cũng là đích tôn của ngài mà."
Nghĩ đến tiểu nhi tử, nỗi buồn trong lòng của Thái hoàng thái hậu lại tiêu thất, mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, Hoàng thượng đối với ta cũng rất tốt."
Ngụy An khuyên Thái hoàng thái hậu một hồi, nghĩ đến việc Hoàng thượng cố ý gọi hắn đến đây có phải là có dụng ý này hay không?
Dù sao nếu đã gặp phải chuyện này thì hắn sẽ khuyên một chút. Ngụy An hiểu rất rõ bản tính của Thái hoàng thái hậu, đầu óc đơn giản, cũng biết lắng nghe người ta khuyên bảo. Ngụy gia tuy là nhờ Thái hoàng thái hậu mà tiến thân, bất quá lão thái thái này thật sự không có bản lĩnh gì.
Cũng may huynh đệ Ngụy gia có đầu óc tỉnh táo, cho dù Ngụy An không có bản lĩnh nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.
Nhận được mật báo ở Từ Ninh cung, Vệ thái hậu rốt cục có thể tạm thời thở phào một hơi.
Từ Doanh Ngọc trở về đế đô, sau khi ở nhà rửa mặt chải đầu đơn giản thì liền tiến cung bẩm báo công tác ở Thiện Nhân Đường Hoài Dương với Vệ thái hậu.
Minh Trạm nghe nói Từ Doanh Ngọc tiến cung, bèn vội vàng tiến đến xem thế nào.
Từ Doanh Ngọc đứng dậy hành lễ với Minh Trạm, Minh Trạm khoát tay, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nương người ta, cười nói, "Từ nữ quan không cần đa lễ, nửa năm không gặp, Từ nữ quan càng ngày càng xinh đẹp khoan thai." Quả nhiên là vì người ấy mà dung nhan tiều tụy phần nào.
Không thể ngờ Lâm Vĩnh Thường có bản lĩnh như vậy, Minh Trạm lại cảm thán một phen.
Từ Doanh Ngọc là người vô cùng quy củ, nhất là đối mặt với Hoàng thượng thì nàng cũng không dám xem lời này trở thành lời ca ngợi. Hoàng thượng là nam nhân, một nam nhân ca ngợi một nữ nhân cũng không phải chuyện gì tốt. Từ Doanh Ngọc khiêm tốn nói, "Bệ hạ quá khen."
Minh Trạm cười một trận, lại khen, "Là trẫm nói thật, qua tấu chương của Vĩnh Thường thì trẫm có biết Từ nữ quan tương trợ hắn rất nhiều. Hầy, Lâm Vĩnh Thường có ban cho ngươi thêm phần bổng lộc nào hay không?"
Từ Doanh Ngọc cảm thấy hình như lời này của Hoàng thượng có vài phần không đứng đắn, chỉ lắc đầu, không dám đáp lời.
"Lâm Vĩnh Thường đúng là keo kiệt, không sao, trẫm sẽ đền cho ngươi." Minh Trạm nói tào lao một lúc cho đến khi Vệ thái hậu phái người đem lên trà hạnh nhân để bịt mồm Minh Trạm thì hắn mới chịu im lặng.
Từ Doanh Ngọc tiếp tục nói đến việc Thiện Nhân Đường được bố trí vài trạch viện ở Dương Châu, sau đó sửa lại để cho bệnh nhân bệnh nặng ở xa có thể lưu trú, như thế cũng tiện cho cả bệnh nhân và đại phu. Minh Trạm vội vàng xen vào một câu, "Cách này rất tốt. Tốt nhất là phân loại bệnh nhân rồi an bài phòng bệnh, còn phải dạy cho một số hộ lý biết sơ qua về dược lý thì mới được."
Minh Trạm liền nói đến việc an bài hộ lý với Từ Doanh Ngọc, Từ Doanh Ngọc âm thầm gật đầu, thầm nghĩ, tuy rằng Hoàng thượng nói chuyện không quá đứng đắn nhưng khi nói đến chính sự thì lại chu toàn hơn bọn họ đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy rất thán phục.
Cho đến tối Từ Doanh Ngọc mới trở về nhà.
Từ Tam cũng rời nha môn từ sớm, người một nhà dùng bữa cơm đoàn viên, sau đó đến phòng của nữ nhi, hắn có đầy tâm sự muốn hỏi.
Từ Doanh Ngọc rót trà cho phụ thân, nhẹ nhàng nói, "Thấy sắc mặt của phụ thân vẫn khỏe, nữ nhi cũng an tâm."
"Ta vẫn khỏe." Từ Tam tiếp nhận tách trà, giương mắt nhìn về phía Từ Doanh Ngọc, "Nhưng còn con và họ Lâm đã xảy ra chuyện gì?" Trong lúc Từ Doanh Ngọc tiến cung thì Từ Tam đã sớm hỏi tâm phúc của mình là Triệu Lăng Chí, còn có đại nha hoàn tri kỷ của Từ Doanh Ngọc là Hà Hoa, vì vậy cũng biết được bảy tám phần. Quả nhiên là họ Lâm không thành thật, dám thông đồng với khuê nữ bảo bối của hắn.
"Chẳng phải phụ thân đã hỏi qua Hà Hoa rồi sao, thì chính là như thế." Từ Doanh Ngọc không muốn nhiều lời, lại sợ Từ Tam lo lắng, vội nói, "Phụ thân yên tâm đi, chuyện ở Hoài Dương cứ để Lâm đại nhân giải quyết. Nếu hắn giải quyết không tốt thì nữ nhi sẽ không gả cho hắn đâu."
Từ Tam vừa lắc đầu vừa nói, "Không ổn không ổn."
"Phụ thân –"
"Con hãy nghe cha nói đã." Từ Tam nâng tay cắt ngang lời của nữ nhi, "Gia tộc thế nào, bọn họ rất xằng bậy, ta chẳng hề cần bọn họ. Nhưng họ Lâm làm ra chuyện này thật sự rất mất mặt. Chúng ta đều là họ Từ, gia tộc lại bị bại trong tay hắn. Cha suy nghĩ hồi lâu, con gả cho hắn thì tuyệt đối không ổn."
"Còn nữa, thủ đoạn của Lâm Vĩnh Thường thật sự quá mức lợi hại, con gả cho hắn, nhỡ đâu phải chịu uất ức thì sao, đương nhiên hiện tại không cần sợ hắn, nhưng ngày sau không có cha, vài huynh đệ của con chẳng thể chống lại hắn." Đây lại là một nỗi lo khác của Từ Tam.
Từ Doanh Ngọc thấp giọng giải vây cho Lâm Vĩnh Thường, "Lúc ấy cũng không có cách nào, người Thát Đát sắp đến, ba kho lúa bị thiêu hết một, bảo Lâm đại nhân có thể làm sao đây? Nếu ba kho lúa đều bị thiêu rụi thì không cần người Thát Đát tấn công, thành Dương Châu sẽ không công tự phá. Còn nữa, nếu nữ nhi vô dụng như vậy thì về sau cũng không cần các huynh đệ phải ra mặt đâu! Phụ thân, Lâm đại nhân cũng không phải người vong ân phụ nghĩa."
Từ Tam nhấp ngụm trà, mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng không nhanh không chậm mà phân trần với nữ nhi, "Theo lý, với xuất thân và bản lĩnh của Lâm Vĩnh Thường, con lại coi trọng hắn thì cha cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Nhưng con có nghĩ đến hay không, vì sao hắn vẫn chưa thành thân? Với bản lĩnh và địa vị của hắn, nếu muốn thành thân thì đã sớm thành thân từ lâu, vì cớ gì lại kéo dài đến tận bây giờ?" Nữ nhi của mình đã từng thất bại trong hôn nhân một lần, mặc dù Từ Tam rất tán thưởng Lâm Vĩnh Thường nhưng trải qua chuyện của gia tộc ở Hoài Dương thì thái độ của Từ Tam đối với Lâm Vĩnh Thường quả thật có chút chuyển biến. Hắn không muốn vì gia tộc mà kết thù với Lâm Vĩnh Thường, với tính tình như vậy của Lâm Vĩnh Thường thì làm nữ tế của hắn cũng không quá thích hợp.
"Trên người của hắn có dấu vết." Làm sao dám thành thân với ai? Sợ tiết lộ bí mật thân phận.
Từ Tam kinh ngạc biến sắc, thốt lên một câu, "Các ngươi, các ngươi đã...." Có quan hệ xác thịt, nhất thời hồn phi phách tán, chỉ muốn bay đến Hoài Dương đâm chết Lâm Vĩnh Thường. Cái tên khốn nạn kia!
Gò má của Từ Doanh Ngọc ửng đỏ, liên tục xua tay, "Không có, phụ thân đừng nghĩ bậy."
"Vậy tại sao con biết trên người của hắn có vết sẹo?" Từ Tam truy vấn một câu.
"Chẳng phải Hoàng thượng phái người đi nghiệm thân cho Lâm đại nhân hay sao? Là nữ nhi nghe người ta nói." Từ Doanh Ngọc cũng không thể ở trước mặt phụ thân của mình mà thừa nhận việc đập đầu khiến Lâm Vĩnh Thường ngất xỉu rồi cởi đồ của người ta.
Từ Tam thấy khó có thể tin tưởng thần sắc của Từ Doanh Ngọc, bất quá hắn thà rằng không tin chuyện này. Từ Tam cũng không tìm hiểu nhiều, mà chỉ nói, "Con suy nghĩ cũng quá đơn giản, không chỉ là dấu vết. Con cũng biết thân phận của hắn đúng không? Hắn không chịu thành thân nhất định là trong lòng muốn có một ngày lật lại bản án cho gia tộc, vì vậy không dám thành thân. Hắn đã từng làm nô dịch, nếu hắn muốn lật lại bản án tất nhiên sẽ lộ ra thân thế bí mật của hắn."
"Phụ thân của Trầm Chuyết Ngôn họ Lý, đây là vô can. Lâm Vĩnh Thường thì khác, hắn vốn họ Phạm, lần này Triệu Thanh Di không thể cáo trạng thành công là vì Lâm Vĩnh Thường có bản lĩnh. Bất quá hắn chỉ cần lật lại bản án thì tội trốn nô dịch năm xưa và tội khi quân hôm nay, cho dù hắn có được lòng Hoàng thượng như thế nào, lập công tích ra sau, chỉ cần khép vào hai tội này thì hắn coi như xong đời!" Từ Tam thấy trên mặt của nữ nhi tràn đầy lo lắng, bèn trầm giọng nói tiếp, "Con có nghĩ đến hay không, căn bản là hắn khó bảo toàn bản thân của mình."
Từ Doanh Ngọc kiên trì nói, "Chỉ cần hắn vẫn mang họ Lâm thì sẽ không có chuyện gì cả."
Từ Tam đa mưu túc trí lắc đầu, "Con vẫn không hiểu nam nhân. Những gì Lâm Vĩnh Thường trải qua rất phức tạp gian nan, hắn có thể đi đến vị trí ngày hôm nay, thủ đoạn hơn người, không cần phải nhắc lại điều này. Nếu hắn muốn có cuộc sống thành thân sinh con bình thường thì đã sớm có, cần gì phải chờ đến hôm nay,"
"Có lẽ tiểu tử kia cũng có chút ý tứ đối với con, nhưng con phải hiểu, lúc trước người Thát Đát tấn công thành Dương Châu, hắn vì thành Dương Châu mà diệt toàn bộ Từ gia. Con ở phủ Tổng đốc hơn nửa năm, Lâm Vĩnh Thường cũng không phải kẻ mù hay ngu ngốc, hắn có ý với con nhưng vì giữ vững kế hoạch mà rốt cục vẫn hy sinh Từ gia." Từ Tam nghiêm mặt nói, "Cha hiểu rất rõ loại người như Lâm Vĩnh Thường. Lúc trước hy sinh Từ gia, đó là vì hắn đặt tình cảm của con ở chỗ có cũng được mà không có cũng không sao. Con suy nghĩ một chút, là giúp Phạm gia lật lại bản án quan trọng hơn hay là tình cảm với con quan trọng hơn? Nếu bắt hắn lựa chọn giữa hai điều thì hắn rốt cục sẽ không chọn con đâu."
Tâm tư của Từ Doanh Ngọc phút chốc trầm xuống!
Từ Doanh Ngọc hoàn toàn không phải loại người trẻ tuổi phản nghịch, gia trưởng nói Đông, nàng đi hướng Tây.
Từ Doanh Ngọc là nữ nhi duy nhất của Từ Tam, đừng nhìn ở thời này đều là trọng nam khinh nữ, nhưng đối với Từ gia có ba nhi tử một nữ nhi thì lại khác. Huống chi Từ Doanh Ngọc thuở nhỏ thông minh lanh lợi, đọc viết, thái độ xử sự đều hơn hẳn huynh đệ Từ gia gấp trăm lần, thế nên Từ Tam luôn ôm hận nữ nhi của mình sinh nhầm giới tính.
Bằng không hắn có thể dạy dỗ Doanh nhi, như vậy cũng có người kế nghiệp.
Dù vậy tình cảm của Từ Doanh Ngọc và phụ thân cũng rất tốt. Không thì nàng cũng không thể muốn chia tay phu gia thì chia tay. Giống như phu quân trước kia của Từ Doanh Ngọc, khi Tăng Tĩnh nạp tiểu thiếp, cho dù đây chẳng tính là đại sự, ở thời này ngay cả địa chủ hay lão bản cũng thu nạp tiểu nha hoàn. Huống chi Tăng Tĩnh người ta lại là tiến sĩ Hàn lâm chính tông.
Nhưng Từ Doanh Ngọc sống không thoải mái. Nhất định phải chia tay, Từ Tam xưa nay sủng ái nữ nhi, bèn gật đầu.
Có chuyện gì thì Từ Doanh Ngọc cũng vui vẻ thương nghị với phụ thân.
Nay chuyện của Lâm Vĩnh Thường, nghe Từ Tam nói như vậy thì trong lòng của Từ Doanh Ngọc cũng có chút để ý. Cũng không phải nàng ngại nghèo yêu giàu, hiện tại Lâm Vĩnh Thường cũng đâu giàu có gì cho cam, mượn nàng hai trăm lượng bạc mua sắm lễ vật cho hôn sự của Trầm Chuyết Ngôn, cho đến nay Lâm tổng đốc cũng chưa thể thanh toán phần nợ này.
Nữ nhân luôn có tâm tư nhỏ nhen như vậy, thà rằng nam nhân nợ mình, như vậy có thể lợi dụng sau này bắt bọn họ trả lại nhiều hơn thế. Nào ngờ nợ ân tình là khó trả nhất, trả hay không trả vẫn phải trông cậy vào lương tâm của người nam nhân.
Tuy rằng Từ Doanh Ngọc cũng có chút tâm tư của nữ nhi, bất quá ở gia đình quan lại, bản tính của Từ Doanh Ngọc lại thiên về lý trí. Cho dù như thế nào thì nàng cũng phải suy xét cho phụ mẫu huynh đệ của mình trước, sau đó mới tính đến chuyện thành thân cùng Lâm Vĩnh Thường.
Từ Doanh Ngọc cân nhắc trong chốc lát, liền thuật lại từ đầu chí cuối lời của Lâm Vĩnh Thường nói với nàng cho Từ Tam nghe. fynnz.wordpress.com
Từ Tam cau mày, gật đầu nói, "Thỉnh chỉ ban hôn ngược lại là con đường chết."
"Con nghĩ, hiện tại không còn gia tộc, tuy rằng phụ thân không cần chịu tang, nhưng sắp tới con cũng không thể thành thân. Nếu qua hiếu kỳ của phụ thân mà hắn vẫn chưa có tin tức gì thì con cũng không cần phải đợi hắn nữa." Từ Doanh Ngọc nói.
Thích là thích thật lòng. Nhưng lòng tự trọng của Từ Doanh Ngọc rất mãnh liệt, ngay cả nam nhân nạp tiểu thiếp mà nàng còn không thể chấp nhận, cho dù có thích Lâm Vĩnh Thường đến thế nào thì nàng cũng sẽ không vứt bỏ tự tôn, mặt dày mày dạn, sông cạn đá mòn chờ một người nam nhân.
Nàng cũng chỉ có một đời người, nàng cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp.
Ba năm ước hẹn, tuy có chút quá mức nhưng cũng coi như thử thách một chút.
Từ Tam thấy nữ nhi thật sự yêu thích họ Lâm kia, bèn nói, "Sắp tới quả thật không thích hợp nghị hôn. Như vậy đi, con cứ sống bình thường. Cha ở bên ngoài nhìn xem, nếu có ai hơn họ Lâm thì cha cũng không cần phải thắt cổ trên một thân cây đâu."
Từ Doanh Ngọc ôm lấy cánh tay của phụ thân, trong mắt mỉm cười năn nỉ, "Phụ thân, đợi qua ba năm rồi hẵng tính." Vừa về nhà mà lập tức thất tín với Lâm Vĩnh Thường thì Từ Doanh Ngọc không đành lòng. Kỳ thật nàng vẫn rất tin tưởng lâm Vĩnh Thường, cũng nguyện ý vì lời hứa hẹn này mà chờ ba năm.
"Con cứ xem như không biết đi, cha ở ngoài nhìn giúp con là được rồi." Dù sao là cột đi tìm trâu, chịu thiệt cũng không phải Từ gia của hắn.
Hừ, nếu họ Lâm thức thời thì cái gì cũng dễ nói rồi. Nếu không được, hắn thất bại trong việc lật lại bản án thì bảo đảm là đi tong cái mạng nhỏ!
Từ Doanh Ngọc suy nghĩ một chút, rốt cục cũng không kể lại với phụ thân về việc Lâm Vĩnh Thường để mất bảo kiếm của Thái tổ, bằng không với bản tính cẩn thận của phụ thân thì sẽ lập tức xem Lâm Vĩnh Thường là một ôn thần.
Từ Doanh Ngọc vừa về đến nhà thì Trầm Chuyết Ngôn liền nhận được thư của Lâm Vĩnh Thường, tổng cộng có hai lá thư, một lá cho Trầm Chuyết Ngôn. Đại khái là bảo hắn chăm chỉ đọc sách, chuẩn bị hai năm sau dự ân khoa mùa xuân, chú ý thân thể, rãnh rỗi thì cùng Ngô Uyển sinh nhi tử, đỡ phải tuyệt hậu. Trong đó có nhắc sơ qua Phạm Trầm thị, cũng không quá thân thiện.
Còn lá thư kia thì lệnh cho Trầm Chuyết Ngôn đưa tận tay cho Từ Doanh Ngọc.
Trầm Chuyết Ngôn cẩn thận đọc hết thư của cữu cữu dưới ánh nến, cảm thấy khó hiểu mà hỏi thê tử, "Cữu cữu đưa thư riêng cho Từ đại nhân là thế nào?"
"Từ tướng ư?" Ngô Uyển đã cởi ra đại xiêm y bên ngoài, tháo xuống chuỗi ngọc, xõa dài mái tóc đen, khoác một chiếc áo choàng lông lớn. Cánh tay lại vác một chiếc áo choàng khác để khoác thêm cho Trầm Chuyết Ngôn, thuận miệng nói, "Chắc là cữu cữu có chuyện muốn nói với Từ tướng?"
"Không phải Từ tướng, mà là đại tiểu thư Từ gia, Từ nữ quan." Trầm Chuyết Ngôn đem lá thư có viết tên của Từ Doanh Ngọc cho lão bà xem, nói thầm, "Từ đại nhân người ta là nữ, ta làm sao có thể giúp cữu cữu đi đưa thư được cơ chứ, còn bảo ta phải tận tay giao cho Từ đại nhân nữa."
Trong lòng của Ngô Uyển dường như đã nhận ra được điều gì đó, khẽ thúc người Trầm Chuyết Ngôn một cái rồi cười nói, "Thật sự là ngốc, chàng không tiện đưa nhưng thiếp thì được. Của hồi môn của thiếp đều do Từ tỷ tỷ mua giúp ở Hoài Dương, cữu cữu nhất định là biết thiếp và Từ tỷ tỷ có giao tình, rõ ràng là bảo thiếp đưa thư."
Lúc này Trầm Chuyết Ngôn mới hiểu rõ, một tay ôm thắt lưng của thê tử, một mặt thì nói thầm, "Có cái gì mà ngại ngùng cơ chứ? Tức phụ của cháu mình thì cũng đâu phải là người ngoài."
"Thiếp thấy không chừng là cữu cữu có ý với Từ tỷ tỷ đó?" Trên phương diện này thì nữ nhân đặc biệt mẫn cảm hơn nam nhân một chút, Ngô Uyển lộ ra đôi mắt cười, nhìn Trầm Chuyết Ngôn.
Trầm Chuyết Ngôn nhất thời há to mồm, vẻ mặt không thể tin tưởng, đột nhiên nghĩ đến một việc, lục lọi một hồi lâu trong chồng sách đặt trên bàn thì mới kiếm ra được một quyển sách nhỏ có bìa màu xanh, thân thiết nói, "Cữu cữu cũng chưa từng thân cận nữ hài tử, để ta đưa cho cữu cữu hai quyển đông cung, nhỡ đến lúc đó không biết gì thì chẳng phải sẽ khiến Từ đại nhân chê cười hay sao?"
Ngô Uyển dở khóc dở cười, đấm Trầm Chuyết Ngôn một cái, giận tái mặt, miệng thì mắng, "Càng ngày càng không đứng đắn, mấy thứ sách hạ lưu như vậy mà cũng xem, còn không mau vứt đi."
"Vứt cái gì, vứt cái gì." Trầm Chuyết Ngôn bế Ngô Uyển lên, miệng lải nhải, "Thực sắc tính dã. Thánh nhân cũng coi trọng Chu công chi lễ mà. Cữu cữu cũng đã bảo chúng ta sinh nhi tử đi kìa." (Thực sắc tính dã = ẩm thực và nam nữ là bản năng của con người; Chu công chi lễ = chuyện quan hệ nam nữ)
Ngô Uyển cảm thấy đau xót trong lòng, nhưng mặt ngoài lại không lộ ra, chỉ càng ôm chặt Trầm Chuyết Ngôn.
Đúng vậy, sinh hài tử, chỉ sinh hài tử với người mình thích mà thôi.
Ngụy Tử Nghiêu đến Liêm chính bộ, Trầm Chuyết Ngôn và Ngô Uyển sau khi thương nghị cũng đi báo danh.
Trong triều đều không biết Liêm chính bộ làm việc như thế nào, chỉ biết muốn đến nơi này thì phải công bố tài sản, từ đáy lòng cảm thấy chán ghét, quan viên đứng đắn chẳng ai chịu làm cánh chim đầu đàn cả. Nếu chỉ có hai tiểu binh thì Minh Trạm cũng không ruồng bỏ. Trong khi Tống Châu Ngọc lại muốn được gia nhập, dù sao nhà hắn nghèo rớt mồng tơi, cũng không sợ phải công khai gia nghiệp, chứng tỏ mình là người thanh liêm.
Chẳng qua Vương Duệ An luôn tán thưởng Tống Châu Ngọc lại kiên quyết phản đối, hơn nữa Vương Duệ An rất có lý, "Lão phu tự nhận là không làm thất vọng thiên địa tổ tông, không cần người khác phải kiểm tra thì vẫn liêm chính như thường."
Tống Châu Ngọc đành tạm thời bỏ qua ý định này, hiện tại hắn và Phương Thận Hành đều tập trung vào chuyện cứu tế.
Mười vạn cân gạo không thiếu một cân.
Lần này Tống Châu Ngọc phái người nấu cháo đặc, cháo được quết trên đũa cũng không thể nhiễu xuống. Mà Tống Châu Ngọc làm việc rất nghiêm túc, mỗi ngày đều kêu Phương Thận Hành cùng đến các nơi phát cháo để tuần tra, xem liệu có chỗ nào cần được cải thiện hay không.
Ít nhất dân bị nạn mỗi ngày có thể ăn no, sống qua mùa đông giá rét, đợi sang năm có thể kiếm kế sinh nhai.
Tống Châu Ngọc chiếm được không ít thanh danh thông qua việc cứu tế, ngay cả Minh Trạm lúc trước không quá thích hắn cũng cảm thấy tiểu tử này không tệ, tuy đần độn một chút nhưng làm việc rất nghiêm túc.
Ngay cả Phương Thận Hành cũng khiến người ta phải thay đổi quan điểm. Vương Duệ An còn khen Phương Thận Hành vài lần, bảo rằng Phương Thận Hành biết cải tà quy chính, nên tiếp tục cố gắng.
Kỳ thật Phương Thận Hành là có khổ mà nói không nên lời, tuy rằng thanh danh của hắn có chút thay đổi ở trong triều nhưng vì hành động cáo trạng vụ án cứu tế lần này mà hắn thật sự đắc tội không ít người. Ngay cả đệ đệ của hắn tiến vào Quốc Tử Giám cũng bị người ta chèn ép, bất đắc dĩ Phương Thận Hành đành phải vì đệ đệ mà tìm một trường tư thục để học.
May mà nay Phương Thận Hành vẫn có thanh danh ở trước mặt Minh Trạm, mặc dù có người muốn trả thù hắn nhưng cũng phải nể sự cường thế của Hoàng thượng, không dám làm càn quá mức. Phương Thận Hành cũng phải nhẫn nhịn, nhưng chỉ có đạo lý ngàn năm làm tặc chứ không có đạo lý ngàn năm đề phòng tặc. Ngay cả Phương Thận Hành cũng không ngờ nhà mình đột nhiên xảy ra chuyện tăng tiền thuê đất quá cao, bóc lột quá nặng, tá điền ở trước cửa Phương gia mà đập đầu tự sát.
Tá điền chết, cho dù là tự sát cũng liên quan đến gia chủ Phương Thận Hành. Phủ doãn đế đô thụ lý vụ án này, gọi Phương Thận Hành đến, đồng thời chức vụ Ngự sử của Phương Thận Hành cũng xem như khó có thể giữ được.
Phương Thận Hành là người rất nhạy bén.
Phụ thân sớm qua đời. Phương thị gia tộc có địa vị quyền quý, nhưng nay khác xưa. Gia đình của Phương Thận Hành cũng không phải thuộc nhánh chính của Phương thị gia tộc, cuộc sống bình thường. Đừng thấy Phương Thận Hành ăn mặc tinh xảo, trên thực tế ngoại trừ quan phục thì hắn cũng chỉ có hai bộ xiêm y khá ổn để ứng phó khi ra ngoài, đỡ phải khiến người ta coi khinh.
Khác với Phương Thận Hành, Tống Châu Ngọc là một kẻ nghèo hèn, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, chẳng qua nghèo như Tống Châu Ngọc lại là không cầu mà được. fynnz.wordpress.com
Phương Thận Hành thì khác. Phương Thận Hành muốn có cuộc sống tốt lành, vẻ vang sáng sủa, được người ta tôn trọng thì chẳng còn gì tốt hơn.
Hắn ở trong triều liều mạng luồn cúi là vì muốn có cuộc sống thư thái, không có ai có thể khi dễ hắn. Hắn không muốn người ta cúi đầu nhìn hắn mà coi rẻ, hắn muốn người ta phải ngước đầu nhìn hắn mà ngưỡng mộ.
Đây chính là lý tưởng của Phương Thận Hành.
Về phần tu thân trị quốc bình thiên hạ thì hắn thật sự không có chí hướng rộng lớn như vậy.
Phương Thận Hành cũng từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện cứu tế. Sau khi trải qua cân nhắc suy nghĩ, rốt cục hắn đặt bút ghi tên của mình trong tấu chương của Tống Châu Ngọc.
Đầu tiên, hắn đã từng ở bên cạnh Minh Trạm một thời gian, có chút thấu hiểu tính tình của Minh Trạm.
Hoàng thượng khôn khéo cơ trí, ngay cả đám đạo sĩ chuyên lừa đảo giang hồ để kiếm kế sinh nhai cũng không phải đối thủ của Hoàng thượng, càng miễn bàn đến từng vụ án sau khi Minh Trạm đăng cơ. Cho dù quá trình như thế nào thì kết quả là cứ tiến hành theo ý nguyện của Hoàng thượng là tốt nhất.
Phương Thận Hành nhận thức vô cùng thanh tỉnh, hắn đối mặt với một Hoàng đế anh minh. Nếu chỉ trông cậy vào một ít nhạy bén để hầu hạ thì khó có thể đứng vững trước mặt Hoàng thượng. Hắn phải làm ra một chút chuyện vang dội thì mới có thể hoàn toàn có thể diện đứng trước mặt Hoàng thượng.
Như vậy hắn mới có cơ hội xuất đầu.
Phương Thận Hành làm như vậy, hắn thêm tên của mình vào việc cáo trạng vụ án thâm ô lương thực cứu tế của Tống Châu Ngọc.
Mà Hoàng thượng cũng nhìn thấy điều này.
Nhưng hiện tại Phương Thận hành lại gặp phải một vụ án quyết định sinh tử vinh nhục của đời mình.
Phương gia đến ngày nay đã sớm không còn phô trương như ngày xưa. Nay gia sản của gia đình Phương Thận Hành ở ngoại ô chỉ có một trang viên nhỏ rộng một ngàn mẫu.
Tuy không dư dả nhưng cũng có của ăn của để. Đối với đám tam công cửu khanh của đế đô thì chẳng tính là gì. Ngay cả đám địa chủ ở địa phương còn giàu hơn cả hắn.
Vụ án cũng không khó thẩm tra, nhanh chóng có kết luận: Phương Thận hành nói, nhà của hắn xưa nay là lấy tiền thuê ba thành.
Hiện tại mọi người ở đế đô cũng lấy tiền thuê ba thành, nhưng vì sao tá điền lại đập đầu tự sát. Hơn nữa còn chạy đến trước cửa nhà của Phương Thận Hành để đập đầu tự sát, đừng bảo là chán ghét Phương Thận Hành nhà ngươi nhé.
Một mạng người đó.
Hiện tại Điền Vãn Hoa hoàn toàn là Bao Thanh Thiên tái thế, từ khi bị Minh Trạm dạy dỗ thì Điền Vãn Hoa chẳng nể mặt ai, một lòng một dạ nghe theo Minh Trạm phân phó.
Phương Thận Hành lưu lại vài ấn tượng trong đầu của Minh Trạm.
Nhưng đây cũng không phải nhân vật đặc biệt cần được đối đãi đặc biệt.
Sau khi Điền Vãn Hoa thẩm tra xong thì phát hiện Phương Thận Hành thật sự chỉ lấy ba thành tiền thuê, nhưng quản gia của Phương gia ở trang viên ngoại ô là Phương Tích Phúc lại thu năm thành tiền thuê. Toàn bộ đế đô chẳng có ai bóc lột như vậy, tá điền không giao được tiền thuê, đành phải lấy con cái gán nợ.
Kết quả bị ép đến cùng đường, phải đập đầu trước cửa nhà Phương Thận Hành.
Chân tướng đơn giản như thế, Phương Tích Phúc đương nhiên là bị hành quyết ngay lập tức, nhưng Phương Thận Hành nhà ngươi cũng mang tội danh quản lý thuộc hạ không nghiêm.
Đừng tưởng Phương Thận Hành là người của Ngự sử thai, trong Ngự sử thai cũng không hiếm gì những cuộc đấu đá.
Huống chi hiện tại thanh danh của Phương Thận Hành tuy chuyển biến tốt nhưng dù sao ác danh lúc trước đã xâm nhập lòng người quá mức. Có cơ hội có thể trục xuất Phương Thận Hành ra khỏi Ngự sử thai thì tất nhiên có không ít người muốn như thế.
Lúc này Phương Thận Hành rốt cục không ngờ người cầu tình giúp hắn lại chính là người có giao tình không sâu với hắn – Tống Châu Ngọc.
Đáng lý Phương Thận Hành và Tống Châu Ngọc cùng phụ trách cứu tế đế đô, chỉ cần Phương Thận Hành rơi đài thì chuyện này sẽ thuộc về Tống Châu Ngọc. Đợi cứu tế chấm dứt thì công lao đương nhiên sẽ thuộc về một mình Tống Châu Ngọc.
Nếu hoàn cảnh của hai người đổi cho nhau thì Phương Thận Hành không thể xác định hắn có cầu tình cho Tống ngốc tử hay không.
Huống chi tên ngốc này lúc trước còn lừa hắn bị người ta đánh một trận te tua, đến nay trên người Phương Thận Hành vẫn còn âm ỉ đau nhức, mỗi ngày phải hung hăng mắng Tống Châu Ngọc một lúc thì Phương Thận Hành mới có thể giải hận.
Nhưng lúc này Tống Châu Ngọc lại ra mặt bảo vệ hắn, cầu tình cho hắn.
Trong lòng của Phương Thận Hành cảm kích, nhất thời khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Chỉ là một đôi ánh mắt chậm rãi nhìn thân ảnh thấp bé của Tống Châu Ngọc.
..........
P/S: Nguyên chương mất tích mũm mĩm của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com