Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 170 + 171

Không nói đến Tây Bắc nữa, hiện tại đế đô khá là náo nhiệt.

Minh Trạm xem như có chút lĩnh hội tên ngốc Phượng Minh Phàm kia.

Lúc này Minh Trạm gặp được phụ thân của tên ngóc – Trung Nghĩa Hầu Phượng Cảnh Kế.

Tuổi tác của Trung Nghĩa Hầu không tính là lớn, mới năm mươi tuổi, tướng mạo xem ra còn trẻ hơn tuổi thật. Người này vốn có hiền danh ở Hồ Quảng, hằng năm xây cầu sửa đường, giúp đỡ cô nhi người già, quyên bạc từ thiện.

Nói đến thì Trung Nghĩa Hầu thoạt nhìn cũng là người sảng khoái, "Thần nhận được thánh chỉ liền dẫn theo Minh Lập vội vàng thúc ngựa đến đế đô. Ngày Hoàng thượng được sắc phong và đăng cơ, thần không được đến đế đô chúc mừng Hoàng thượng, nay cuối cùng cũng được nhìn thấy Hoàng thượng. Thần xin thỉnh an Hoàng thượng." Nói xong liền quỳ xuống rồi lạy ba cái.

Minh Trạm liền phái người nâng dậy, cười nói, "Đáng lý trẫm không tính tổ chức linh đình, chẳng qua các lão thần nghĩ rằng trẫm đăng cơ đã là năm thứ hai, tôn thất như các ngươi, hết bảy tám phần vẫn chưa gặp mặt. Nhân cơ hội này thật nên gặp mặt một lần. Dù sao đều là thân thích, cũng không nên xa lạ. Dọc đường đi có suông sẻ hay không?"

"Nhờ phúc đức của Hoàng thượng, mọi việc đều rất thuận lợi." Trung Nghĩa Hầu nói, "Thần nóng vội đến đây, đám nữ quyến vẫn còn ở phía sau, có tôi tớ hầu hạ, đợi qua vài ngày nữa mới đến. Khi đó thần lại dẫn bọn họ tiến cung thỉnh an Hoàng thượng và Thái hậu."

Minh Trạm cười tủm tỉm, "Không cần gấp, dì cũng đã lớn tuổi, cứ từ từ mà đến." Vị phu nhân của Trung Nghĩa Hầu chính là đích nữ của lão Vĩnh Ninh Hầu, ngoại ông của hắn, bất quá không phải cùng mẫu thân với Vệ thái hậu.

Trung Nghĩa Hầu phu nhân là do chính thê của Vĩnh Ninh Hầu sinh, Vệ thái hậu là nữ nhi của thê tử thứ hai, về phần Vệ Dĩnh Gia, còn đẳng cấp hơn nữa, được sinh ra bởi một nha hoàn mà sau này cũng trở thành thê tử của lão Vĩnh Ninh Hầu.

"Còn nữa, ngài là bá phụ của trẫm, lại là dượng của trẫm, khác với người bình thường." Nụ cười của Minh Trạm dần dần nhạt đi, hắn nói tiếp, "Trẫm vẫn muốn triệu ngài đến đế đô nhưng lại sợ triều đình chỉ trích, nói trẫm bất công với Trung Nghĩa Hầu. Có một chuyện, trẫm phải nói thẳng."

Trung Nghĩa Hầu vội vàng chăm chú lắng nghe, Minh Trạm nhấc mắt lên, thản nhiên liếc nhìn Trung Nghĩa Hầu mà hỏi, "Ngài cũng biết chuyện Thiện Kỳ Hầu bảo các tôn thất liên danh thượng tấu đúng không?"

"Dạ." Trên mặt của Trung Nghĩa Hầu lộ ra vài phần kỳ lạ, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa vô tội, "Thiện Kỳ Hầu có gửi thư cho thần, Thái thượng hoàng sắp trở lại, cùng nhau liên danh thượng tấu để tỏ lòng hiếu kính của tôn thất, vì vậy thần cũng liên danh. Chẳng qua khi thần đến đế đô thì vẫn chưa nghe thấy tin Thái thượng hoàng về triều, thật sự cảm thấy rất kỳ lạ." fynnz.wordpress.com

Minh Trạm nhất thời không biết lời này của Trung Nghĩa Hầu là thật hay giả, khoát tay nói, "Không có gì cả, trẫm đã lệnh cho Thiện Kỳ Hầu và Trịnh Khai Tuấn đến Vân Quý nghênh đón phụ hoàng về triều. Chẳng qua trẫm muốn nói một chuyện, tuy rằng Thiện Kỳ Hầu cũng là hầu tước tôn sư, nhưng quan hệ thân thích với hoàng thất thì hơi xa. Giống như Trung Nghĩa Hầu ngài, có quan hệ thân thích hai tầng với trẫm, trẫm thật không hiểu làm sao mà ngài lại có thể để hắn chỉ huy sai khiến?"

Trung Nghĩa Hầu nhất thời lúng ta lúng túng, "Thần, thần nghĩ rằng Thiện Kỳ Hầu đã từng tuổi này."

"Tuổi gì cũng không quan trọng, ở trong tôn thất, chẳng lẽ lớn tuổi hơn ngài thì ngài phải nghe theo người ta, không có chủ kiến hay sao?" Minh Trạm tỏ vẻ khó chịu, "Ngài ở tại Hồ Quảng, cũng nên hỏi thăm một chút, tuy rằng trẫm đăng cơ chưa từng triệu kiến ngài, bất quá đã ân thưởng hết lễ vật này đến lễ vật khác trong các kỳ lễ lộc, ngài và dì đều mỗi người một phần. Tuy ngài là hầu tước nhưng trẫm đều ấn theo phần của công tước mà ban cho, điều này hẳn là ngài hiểu được. Tuy trước kia chưa từng gặp mặt, nhưng ngài cũng xem như hiểu chuyện lại hòa nhã, tình cảm của trẫm dành cho ngài cũng khác biệt hơn so với người khác."

"Chẳng lẽ ngài không hiểu ý của trẫm hay sao?" Minh Trạm lạnh giọng chất vấn.

Mồ hôi trên trán của Trung Nghĩa Hầu sắp rơi xuống, cúi đầu không dám nói.

Minh Trạm cong ngón tay lại rồi gõ lên bàn, Trung Nghĩa Hầu vội vàng ngẩng đầu lên, đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Minh Trạm, Minh Trạm tiếp tục nói, "Trong các tôn thất, Thận Thân Vương đã lớn tuổi, tính tình của Liêm quận vương thì trẫm hiểu rõ, hắn không thích xen vào những chuyện như vậy. Còn lại là ở địa phương, tước vị bắt đầu từ công tước, tỷ như phụ tử Tĩnh Quốc Công, bọn họ thế nào? Lén lút giúp người Thát Đát ở sau lưng trẫm, nay cầu gì được nấy, phụ tử bọn họ đã ra quan ngoại. Đến phiên ngài, trẫm dùng mọi thứ để dìu dắt ngài, đến cuối cùng ngài lại bị Thiện Kỳ Hầu sử dụng, thật sự khiến trẫm thất vọng."

"Bệ hạ, thần, thần...."

"Trẫm không phải nói đến việc liên danh thượng tấu cho Thái thượng hoàng thì có gì sai trái, nhưng ngài có nghĩ đến hay không, khi Thái thượng hoàng nhìn thấy tấu chương thì sẽ nghĩ là ai trung thành? Chẳng lẽ là Trung Nghĩa Hầu ngài trung thành hay sao? Nếu là như thế, Thiện Kỳ Hầu đặt mình ở nơi nào?" Minh Trạm thở dài, "Bởi vì Thiện Kỳ Hầu dẫn đầu cho nên trẫm không thể không giao nhiệm vụ này cho Thiện Kỳ Hầu làm."

"Thần thật sự hồ đồ." Trung Nghĩa Hầu vội vàng đến đế đô, tuy rằng hắn chưa gặp mặt Minh Trạm, bất quá Minh Trạm thật sự chưa từng bạc đãi hắn. Theo như lời Minh Trạm, lễ lộc hàng năm được ban thưởng tuy không nhiều nhưng phần mà Trung Nghĩa Hầu nhận được lại hơn hẳn quy định.

Đương nhiên lão bà của Trung Nghĩa Hầu xuất thân từ Vĩnh Ninh Hầu phủ, về điểm này cũng ít nhiều khiến phần lễ vật được tăng lên.

Lúc trước Trung Nghĩa Hầu hấp tấp, khi Thiện Kỳ Hầu dâng tấu chương liên danh, nay nghĩ đến thì cũng hối hận rất nhanh. Nhất là vừa nghe Minh Trạm nói như vậy, Trung Nghĩa Hầu quả thật vô cùng hổ thẹn với thánh quân.

Lúc trước vì sao Trung Nghĩa Hầu lại đồng ý liên danh, kỳ thật cũng không liên quan mấy đến Thiện Kỳ Hầu, Trung Nghĩa Hầu chỉ nhìn thấy triều đình tùy tiện để phụ tử Tĩnh Quốc Công bị bắt xuất quan.

Rõ ràng có Cáp Mộc Nhĩ trong tay, có thể đổi phụ tử Tĩnh Quốc Công trở về, nếu không phải Hoàng thượng không đồng ý thì làm sao lại lệnh phụ tử Tĩnh Quốc Công đến thảo nguyên xa xôi.

Cũng không phải Trung Nghĩa Hầu có giao tình sâu đậm với Tĩnh Quốc Công, chỉ là môi hở răng lạnh, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Tĩnh Quốc Công lại là công tước, nhưng triều đình lãnh đạm như thế, nếu bọn họ gặp phải chuyện này thì e rằng kết quả cũng chẳng hơn gì.

Cho nên Trung Nghĩa Hầu mới ghi danh.

Bất quá, kế tiếp, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng.

Hơn nữa Minh Trạm nói ra từng chuyện từng chuyện, Minh Trạm đối với Trung Nghĩa Hầu phủ thế nào, quân vương coi trọng Trung Nghĩa Hầu phủ như vậy, đơn giản là muốn Trung Nghĩa Hầu lựa chọn đứng ở nơi nào trong tôn thất, kết quả thì sao, Trung Nghĩa Hầu nhà ngươi bị Thiện Kỳ Hầu lợi dụng, thật sự là.....

Còn nữa, chuyện của phụ tử Tĩnh Quốc Công, lúc trước Minh Trạm thấy chết mà không cứu, quả thật là khiến cả đám tôn thất phải lạnh người. Nhưng hôm nay thế nào, điều tra ra thì mới biết phụ tử Tĩnh Quốc Công tư thông với người Thát Đát hơn cả chục năm, đục khoét chính quyền trợ giúp kẻ thù. Nếu Tĩnh Quốc Công phụ tử vẫn yên lành ở Đại Đồng thì triều đình cũng không tha cho bọn họ.

Lòng căm phẫn của Trung Nghĩa Hầu cũng hoàn toàn biến mất.

Minh trạm kể lại chuyện trước kia, Trung Nghĩa Hầu chỉ còn biết hổ thẹn tự trách, hắn trầm giọng lên tiếng, "Sau này thần nhất định sẽ cân nhắc nhiều hơn để không phụ thánh ân."

Đuổi Trung Nghĩa Hầu lui xuống, Minh Trạm lại gặp thế tử Phượng Minh Lập của Trung Nghĩa Hầu.

Phượng Minh Lập là một thanh niên có khí chất rất quý tộc, tao nhã ôn hòa, tướng mạo xuất chúng. Tuy đã qua tuổi lập thế tử, nhưng chỉ mới thỉnh phong làm thế tử được một năm, chuyện này là sau ngày Minh Trạm đăng cơ, Trung Nghĩa Hầu thỉnh chỉ lập trưởng tử, xem như trên phương diện quốc pháp thì Phượng Minh Lập chính thức được thừa nhận là người thừa kế hàng thứ nhất của Trung Nghĩa Hầu.

Có thể thấy được Phượng Minh Lập thật sự không phải là nhi tử được Trung Nghĩa Hầu yêu thương nhất, bằng không tuyệt đối sẽ không đợi đến lúc này mới thỉnh lập trưởng tử cho Phượng Minh Lập.

Phượng Minh Lập hành lễ, Minh Trạm cho ngồi, lấy một gương mặt khác hẳn, cười hỏi một cách thân thiết, "Biểu ca đã đi gặp mẫu thân chưa?"

Cái đầu của Minh Trạm xưa nay khác với người thường, phụ tử người ta cùng đến đế đô, hắn trước tiên gặp Trung Nghĩa Hầu, phái Phượng Minh Lập đi thỉnh an Vệ thái hậu. Sau khi gặp Trung Nghĩa Hầu thì Minh Trạm mới triệu kiến Phượng Minh Lập một mình.

Phượng Minh Lập nhẹ nhàng bẩm, "Từ lúc ở nhà mẫu thân đã dặn dò thần phải ngoan ngoãn dập đầu thỉnh an Thái hậu nương nương." Vĩnh Ninh Hầu xưa đâu bằng nay. Kỳ thật khi Phượng Cảnh Kiền chấp chính, Vĩnh Ninh Hầu hoàn toàn là rụt đầu mà sống. Mẫu tộc không có quyền thế, cũng khiến đám con cháu như Phượng Minh Lập không được lập làm thế tử.

Vẫn là Minh Trạm long trời lở đất đăng cơ, Vĩnh Ninh Hầu phủ một bước lên mây. Tuy tước vị vẫn như cũ nhưng địa vị và quyền thế hoàn toàn khác hẳn. Nhất là trong chuyện của Phượng Minh Lập, lão Vĩnh Ninh Hầu vẫn nhớ thương đích nữ và ngoại tôn của mình. Minh Trạm vừa đăng cơ thì Vĩnh Ninh Hầu phủ liền tặng chút lễ cho Trung Nghĩa Hầu, đương nhiên không phải cho Trung Nghĩa Hầu mà là cho phu nhân Vệ thị của Trung Nghĩa Hầu và Phượng Minh Lập.

Bởi vậy Trung Nghĩa Hầu làm sao dám chùn chân, liền ngoan ngoãn dâng tấu chương thỉnh lập trưởng tử.

Minh Trạm nói với Phượng Minh Lập. "Tình cảm của chúng ta khác người thường. Biểu ca và dì ở tận Hồ Quảng, tuy không gặp nhiều nhưng có một số việc trẫm biết thì sẽ không mặc kệ. Trẫm nghe nói biểu ca rất thích đọc sách."

Phượng Minh Lập khiêm tốn nói, "Chẳng qua chỉ đọc vài quyển sách để tiêu khiển mà thôi." Cùng là đích tử bị lãnh đạm, Phượng Minh Lập người ta lại là trưởng tử, sinh ra được một bộ dáng hào hoa phong nhã. Còn Minh Trạm lúc trước bị bạc đãi, chỉ hận không thể cắn chết Phượng Cảnh Nam, chỉ có thể nói đó là vì cá tính của mỗi người, Phượng Minh Lập nói, "Thần ở Hồ Quảng luôn xem Tập san Hoàng thất của bệ hạ, nghe nói bệ hạ phái người chủ trì biên soạn Đại điển Hoàng thất, thần thật muốn mở rộng tầm mắt, coi thử một chút."

Cũng không thể trách Trung Nghĩa Hầu không thích Phượng Minh Lập, trong mắt của Trung Nghĩa Hầu thì Phượng Minh Lập hoàn toàn là một ví dụ của một con mọt sách, mỗi ngày mất thời gian ở trong thư phòng, cũng không biết để làm gì, Trung Nghĩa Hầu chỉ cần thấy Phượng Minh Lập ôm sách thì liền nổi cơn thịnh nộ.

Nay Phượng Minh Lập tự đề cử mình, Minh Trạm cười ha ha, "Chuyện này có khó gì, để trẫm nói với Chung Kính Thư một tiếng, ngày mai biểu ca sang đó, muốn xem bao lâu tùy thích."

Phượng Minh Lập vui đến nhướng đuôi lông mày, "Thần đa tạ long ân của bệ hạ."

Vị này chọn con đường học giả.

Minh Trạm rất thích Phượng Minh Lập, loại người có thể tập trung vùi đầu vào sách, chuyên chú nghiên cứu, ít nhất phẩm chất như vậy cũng đáng giá để người ta kính trọng.

Nhưng kế tiếp, Minh Trạm rốt cục may mắn gặp được cực phẩm nhân vật của nhà Trung Nghĩa Hầu.

Người này cũng là thân thích bên phía mẫu hệ của Minh Trạm.

Mẫu tộc của Minh Trạm không chỉ là Vĩnh Ninh Hầu phủ, bởi vì Minh Trạm ngoại trừ có ngoại ông thì cũng có ngoại bà.

Mẫu thân của Vệ thái hậu và chính thê của Nhân Tông hoàng đế Phương hoàng hậu là thân tỷ muội, mà Phương hoàng hậu xuất thân từ Quốc Công phủ, nay là Việt Hầu phủ. Quan trọng là ngoại bà của Minh Trạm không chỉ có một tỷ một muội.

Người cổ đại sinh con nhiều, đương nhiên không thiếu huynh đệ tỷ muội. Lúc trước gia tộc của Trung Nghĩa Hầu có quan hệ thân mật với hoàng thất, thông qua việc hôn sự của Trung Nghĩa Hầu có thể nhìn thấy được một chút. Mẫu thân của Trung Nghĩa Hầu chính là một nữ nhi khác của Phương gia, có vai vế cao nhất trong các nữ quyến của Phương gia.

Muốn nói Phượng Minh Lập có mẫu tộc là hầu phủ, nhưng đến tuổi mà vẫn chưa được lập thế tử, có thể dễ dàng thấy rõ nguyên do là vì tổ mẫu Phương thị của hắn.

Theo lý, xuất thân của phu nhân Trung Nghĩa Hầu thật sự không tệ, cho dù trong thời kỳ Phượng Cảnh Kiền chấp chính, Vĩnh Ninh Hầu phủ phải rụt đầu làm người. Nhưng vẫn mạnh hơn Phương gia, từ công tước hàng xuống thành hầu tước, giờ chỉ là một Việt Hầu phủ có thể để người ta tùy tiện xách cổ.

Ở thời này, phong hào cũng được chú trọng.

Cho dù như thế nào thì Vĩnh Ninh Hầu phủ vẫn mạnh hơn Việt Hầu phủ một ít.

Nếu nói Vĩnh Ninh Hầu phủ là rụt đầu mà sống thì Việt Hầu phủ hoàn toàn là giấu đầu mà sống, hận không thể để đế vương quên đi nhà hắn thì mới tốt.

Sau khi Nhân Tông hoàng đế qua đời, Vĩnh Ninh Hầu phủ và Việt Hầu phủ ở trong triều càng thêm mất giá trị. Lúc này Trung Nghĩa Hầu thái phu nhân làm ra một quyết định khiến người ta khiếp sợ, bà ta vì nhi tử thú hai vị thiếp có thân phận khác thường.

Thứ nhất là tiểu cô tử của Kính Mẫn đại trưởng công chúa, thứ muội Ngụy thị của Ngụy Quốc Công. (tiểu cô tử = em dâu)

Thứ hai là một vị điệt nữ đích tôn của gia tộc Phương thị, tiểu Phương thị.

Phải nói là Trung Nghĩa Hầu thái phu nhân có bản lĩnh, thái phu nhân họ Phương, là tỷ muội ruột thịt với Phương hoàng hậu, lúc ấy được gả vào Trung Nghĩa Hầu phủ. Khi Phương hoàng hậu có quyền thế thì Phương thị và trượng phu thường niên ở tại đế đô.

Đương nhiên Phương thị và Kính Mẫn đại trưởng công chúa rất thân quen. Thú Ngụy thị là chủ ý của Phương thị, nay thấy mẫu tộc của mình và mẫu tộc của tức phụ đều không ổn. Lúc ấy Ngụy Quốc Công có địa vị cao quý trong triều, trong quá trình thượng vị của huynh đệ Phượng gia thì Ngụy Quốc Công đã góp phần không nhỏ.

Muốn cùng Ngụy gia kết thân, lại làm thiếp, đích nữ thì đừng hòng mơ tưởng, có thể vớt được thứ nữ đã là bản lĩnh của Phương thị.

Nói đến tiểu Phương thị, từ khi Lệ thái tử bị phế, Phương hoàng hậu qua đời, Phương gia vốn cực thịnh chỉ trong nháy mắt liền suy yếu, ban đầu vốn là một nhà quý nữ mà trăm người ao ước, sau đó lại trở thành không người hỏi thăm. Phương thị thương xót cho điệt nữ, liền vì nhi tử nạp tiểu Phương thị nhập phủ.

Ngụy thị và tiểu Phương thị sau khi gả vào Trung Nghĩa Hầu phủ thì đều sinh nhi tử.

Ngụy thị tuy là thứ nữ, nhưng mẫu tộc là Ngụy Quốc Công phủ. Hơn nữa những năm gần đây, Trung Nghĩa Hầu phủ không ít lần làm phiền Ngụy Quốc Công, Ngụy thị sinh ra nhị tử và tứ tử, đương nhiên là cao quý.

Lại nói đến tiểu Phuơng thị, tuy mẫu tộc bị thua thiệt, nhưng lại có sắc đẹp kinh người, vì vậy Trung Nghĩa Hầu rất yêu thương, cũng đặc biệt thương tiếc tiểu Phương thị. Hơn nữa tiểu Phương thị và Phương thị là cô điệt ruột thịt, cho nên càng có thêm thể diện. Tiểu Phương thị sinh ra tam tử, thất tử và thập nhị tử, hơn nữa tam tử Phượng Minh Chi lại do Phương thị tự tay nuôi nấng, vì vậy đặc biệt được Phương thị yêu thích.

Lại càng không cần bàn đến các nhi tử do thiếp thất khác sinh dưỡng.

Nhân khẩu thịnh vượng tuy là điều tốt, chẳng qua quá thịnh vượng thì cũng có nhiều chuyện phiền lòng.

Tỷ như thỉnh lập trưởng tử, cũng không phải Trung Nghĩa Hầu không đề cập, mỗi một lần nhắc đến thì Phương thị sẽ nói, "Ngươi mới nhiêu đây tuổi, lúc này lại suy xét chuyện xa lơ xa lắc. Có lẽ ngươi nghĩ rằng mẫu thân không sống được bao lâu có phải không?"

Lời nói xiên xỏ như vậy khiến Trung Nghĩa Hầu cũng chỉ đành tạm thời buông tha chuyện này.

Cho đến khi Minh Trạm đăng cơ, Vĩnh Ninh Hầu phủ trở mình, nếu không dâng tấu chương thì e rằng hoàng thất sẽ có chuyện để nói. Tuy rằng Phương thị vô cùng bất mãn hành động của Vĩnh Ninh Hầu phủ, Vĩnh Ninh Hầu phủ dựa vào quan hệ với Vệ thái hậu mà can thiệp chuyện của Trung Nghĩa Hầu phủ! Chẳng lẽ bà ta và Vệ thái hậu không có quan hệ gì hay sao? Bà ta là dì ruột của Vệ thái hậu, tình cảm ngày xưa vẫn còn đấy.

Chẳng qua Phượng Minh Lập là trưởng tử, cũng là thân tôn tử, tuy trong lòng Phương thị có bất mãn, nhưng cũng không tiếp tục ngăn cản nhi tử. Chỉ là lần này đến đế đô, bà ta dẫn theo tam tử của Trung Nghĩa Hầu là Phượng Minh Chi, tính để Vệ thái hậu nhìn một chút, nếu có thể được hoàng thất ưa thích thì ban thêm tước vị cũng không phải không có khả năng.

Không thể không nói lão thái thái này rất mưu kế.

Nếu bà ta gặp được Hoàng đế rộng lượng nhân hậu lại chịu lắng nghe bà ta nói như Nhân Tông hoàng đế thì có lẽ sẽ được toại nguyện.

Bất quá, Minh trạm là ai? Ngay cả Nguyễn Hồng Phi cũng bị hắn moi bạc, người khác muốn moi bạc của hắn thì thật sự là nằm mơ. Đương nhiên ngân lượng dùng để kiến thiết xây dựng quốc gia thì Minh Trạm xưa nay không hẹp hòi. Nhưng Minh Trạm vì sợ người khác tham ô công trình của mình, vì vậy đã nghĩ đủ mọi cách để chống tham ô. Nhưng muốn lấy mạng tham quan, giữ cho chính trị trong sạch thì nhất thời rất khó.

Từ ngày Đại Phượng bắt đầu đến nay, bảy tám đời con cháu, cả trăm tước vị, hằng năm chi tiêu đều do triều đình ban cho, bổng lộc cao đến mấy chục vạn lượng bạc. Minh Trạm tiếc muốn đứt ruột, hắn vừa giáng tước của Tĩnh Quốc Công và Lâm Giang Hầu, lúc này bảo Minh Trạm thưởng tước, một chút công lao đều không có thì dựa vào cái gì?

Đừng nói là Minh Trạm, ngay cả Vệ thái hậu cũng bất mãn đối với Phương thị.

Tuy rằng Phương thị quả thật là dì của Vệ thái hậu, lúc trước cũng có cảm tình, nhưng Vệ thị phu nhân của Trung Nghĩa Hầu cũng là tỷ tỷ của Vệ thái hậu. Cho dù không phải thân tỷ nhưng con người của Vệ thị không tệ. Khi mẫu thân của Vệ thái hậu gả vào Vĩnh Ninh Hầu làm thê tử thứ hai thì Vệ thị đã được mười tuổi, cũng sống chung rất tốt đối với vị tiểu kế mẫu này. Sau khi Vệ thị xuất giá, cũng là mẫu thân của Vệ thái hậu đứng ra lo liệu hôn sự cho Vệ thị một cách chu đáo.

Càng không cần phải nói, sau khi Vệ thị thành thân, từng ở lại đế đô rất lâu, cho đến khi Vệ thái hậu thành thân thì Vệ thị và Trung Nghĩa Hầu mới trở về Hồ Quảng.

Rõ ràng là Vệ thái hậu và Vệ thị đều mang họ Vệ, hơn nữa Phượng Minh Lập là trưởng tử. Vệ thái hậu vô cùng chán ghét thái độ không phân biệt đích thứ của Phượng Cảnh Nam, vì vậy Vệ thái hậu không cảm thấy Phượng Minh Lập có gì là không tốt.

Đương nhiên Vệ thái hậu cũng không thấy Phượng Minh Chi có điểm nào đặc biệt tốt.

Phương thị mở lời một cách thân thiết, "Minh Lập là trưởng tử, đương nhiên không cần lo về tiền đồ của nó. Còn Minh Chi, đứa nhỏ này được ta nuôi nấng từ thuở nhỏ, cho dù ta nhắm mắt xuôi tay cũng không yên tâm về tiền đồ của nó."

Vệ thái hậu là người vô cùng thông minh, làm sao lại không rõ ý của Phương thị, chẳng qua Vệ thái hậu không muốn tiếp nhận lời này của Phương thị, chỉ cười nói, "Bọn nhỏ đứa nào cũng cao lớn, ta vừa thấy thì liền hoa mắt. Dì thật sự là có phúc, con cháu đầy đàn."

Phương thị thở dài, "Hầy, muốn nói có phúc thì vẫn kém hơn nương nương. Con cháu nhiều thì cũng có nhiều chỗ khó xử. Tôn thất nhà này chỉ dựa vào một tước vị mà sống qua ngày, lại nhiều hài tử như thế. Sau này phân chia tài sản thì mọi người cũng chỉ có một phần giới hạn. Làm trưởng bối, làm sao lại không lo lắng cho con cháu cơ chứ?"

Vệ thái hậu chỉ cười mà không nói.

"Ta cũng biết nương nương có chỗ khó xử, thân thích nhiều như thế, nếu ai cũng dựa vào tình cảm thân thích mà đến mở miệng xin Thái hậu nể tình thì quốc pháp đặt ở đâu?" Phương thị ra vẻ thâm minh đại nghĩa, bộc lộc sự thông minh khôn khéo mà chỉ có người của Phương gia mới có, "Cho dù có việc vặt gì, người khác ngại khổ ngại mệt, không bằng lòng làm thì hài tử nhà Trung Nghĩa Hầu không sợ, bởi vì đã từng được rèn luyện. Chỉ cần có đường ra thì ngày sau thành hôn sinh con có thể nuôi sống gia đình. Trong nhà cũng có thể chứa bọn họ, nhưng người trưởng thành thì làm gì có chuyện nhàn rỗi ở nhà, mỗi ngày uống trà nuôi chim. Xưa nay ta nhìn không quen cái đám công tử quần là áo lượt kia."

Nói đến nước này, cho dù Vệ thái hậu cũng từ chối không được, "Dì đã nói như vậy thì để ta nhắc Hoàng thượng một câu. Ta cũng không biết rõ chuyện bên ngoài, lại càng không bàn đến chuyện triều đình. Hầy, vất vả hơn cả nửa đời rồi, nay an tâm hưởng phúc mới là bổn phận của chúng ta, cứ để Hoàng thượng bận rộn đi." fynnz.wordpress.com

Phương thị vội vàng cười nói, "Nói phải lắm." Nhưng trong lòng lại không vui.

Lúc trước chỉ là một tiểu nha đầu được Phương hoàng hậu nuôi lớn, vừa lên làm Thái hậu thì liền bày ra bộ dáng như vậy. Còn nói với bà ta hai chữ bổn phận, Phương thị quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, trong lòng nhất thời không vui, khóe mắt và đuôi lông mày toát lên một chút kiên cường, Vệ thái hậu nhìn thấy tất cả, chỉ nâng lên tách trà rồi chậm rãi nhấp hai ngụm, sắc mặt vẫn y như thường.

Ngược lại với Phương thị cậy già lên mặt, Vệ thị phu nhân của Trung Nghĩa Hầu lại có vẻ đặc biệt khả ái.

Vệ thị hoàn toàn là mang theo lòng cảm kích mà đến, cùng với sự biết ơn vô hạn đối với Vệ thái hậu. Phía trên có bà bà cường thế lại bất công, bên dưới có lão công lăng nhăng, tuy rằng Vệ thị có tài, nhưng lại không đủ cứng rắn – Vĩnh Ninh Hầu phủ hạ mình mấy năm nay, Vệ thị đau khổ chịu đựng ở nhà phu gia, cũng không thể trông cậy vào mẫu tộc của mình.

Đương nhiên Vĩnh Ninh Hầu chợt trở mình, Vệ thị cũng cùng lúc khắc phục khó khăn.

Vệ thị hành lễ trước, Vệ thái hậu cười nói, "Nhị tỷ làm gì vậy, mau đến đây ngồi đi."

"Đương nhiên phải hành lễ, càng là người trong nhà thì càng không nên phân biệt để tránh người khác nhìn thấy sẽ bảo rằng nương nương bất công." Vệ thị lớn tuổi hơn Vệ thái hậu, tướng mạo cũng già hơn Vệ thái hậu, mái tóc đã lấm tấm bạc.

Vệ thái hậu nhịn không được mà cảm thán nói, "Nhiều năm không gặp, tỷ tỷ cũng đã già đi nhiều."

Vệ thị mỉm cười cảm thán, "Ta cũng đã làm tổ mẫu của người ta, làm sao có thể không già cho được. Trong khi nương nương lại có vẻ trẻ ra."

"Mấy năm nay tỷ tỷ vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe hay không thì cũng đã sống đến nay." Tính tình của Vệ thị thoải mái rộng rãi, nói với Vệ thái hậu, "Chúng ta sống chỉ để nhìn nhi tử của mình. Ta cũng được hưởng phúc từ nương nương và bệ hạ, bằng không vị trí trưởng tử của Lập nhi làm sao có thể trôi chảy như vậy." Trước kia, khi làm tiểu thư thì từng cao quý hiển hách như thế nào, sinh trong hầu phủ, gả vào tôn thất. Chẳng qua không thể lường trước mọi việc, mẫu tộc thất thế khiến cho Vệ thị không chỉ bị trượng phu và bà bà khinh thường một cách đơn giản như vậy. Nếu không phải Vệ thị kiên cường phóng khoán thì e rằng đã thắt cổ từ lâu.

Vệ thái hậu nhẹ nhàng nói, "Thân phận của Lập nhi vốn đã được định sẵn, sớm muộn gì vẫn là như thế."

Vệ thị cười nói, "Nay ta không còn sầu lo nữa. Nhưng có một chuyện ta phải nói một tiếng với nương nương." Trong các tỷ muội, xem ra hôn sự của Vệ thái hậu là tốt nhất, nay không cần phải bàn đến thân phận. Mấy năm nay Vệ thị cũng đã lĩnh ngộ được một điều, mẫu tộc đáng tin cậy hơn phu gia, Vệ thị thấp giọng nói, "Nương nương cũng biết chuyện Thiện Kỳ Hầu tìm đến Hầu gia nhà ta để liên danh đúng không?" Thấy Vệ thái hậu không lên tiếng, Vệ thị tiếp tục nói, "Ta không hiểu lắm những chuyện trong triều, chẳng qua mấy năm nay cũng thoáng hiểu được đôi chút. Khi Thái thượng hoàng tại vị thì chúng ta như thế nào? Nay Hoàng thượng tại vị thì chúng ta lại như thế nào?"

"Ta cũng chỉ là nữ nhân, nghĩ rằng Hoàng thượng đăng cơ mới chỉ một năm. Nếu Thái thượng hoàng trở về thì thiên hạ này rốt cục phải nghe lệnh ai?" Vệ thị cảm thán một tiếng, nói một cách bất đắc dĩ, "Ta cũng chỉ có thể nghĩ đến điều này. Nhưng Hầu gia không chịu nghe ta, Lập nhi nói hai câu, tất nhiên cũng bị mắng. Nương nương xưa nay mưu trí, ta chỉ biết nói với nương nương mà thôi."

Vệ thái hậu cười nói, "Việc này cũng chỉ có người chí thân mới lo cho mẫu tử chúng ta mà thôi."

Vệ thị nhất thời hiểu rõ, gánh nặng trong lòng lập tức được hóa giải, cùng Vệ thái hậu nhìn nhau rồi cười.

Trên phương diện nào đó tốc độ của Trung Nghĩa Hầu đến đế đô khiến rất nhiều người không vui, miệng thì chua, còn trong lòng thì chửi mụ nó.

Tỷ như Bình Nguyên Hầu và Thượng Nguyên Hầu ở Thái Nguyên đều lén nói, "Dù sao thì tình cảm của Trung Nghĩa Hầu và Hoàng thượng khác biệt, chúng ta tay chân già yếu, không còn sức ra roi thúc ngựa như Trung Nghĩa Hầu." Luận về vai vế thì hai vị này đồng lứa với Nhân Tông hoàng đế, đúng là tay chân đã giả yếu, râu đã dài thườn thượt.

Vĩnh Thuận Hầu ở Hà Nam cũng không ưa bộ dáng vội vàng chạy đến đế đô để nịnh bợ của Trung Nghĩa Hầu, tuy rằng mọi người đều muốn lưu lại ấn tượng tốt với Hoàng thượng, nhưng dù sao bọn họ cũng là tôn thất, không phải nô tài, không nên tỏ ra thái độ ti tiện, tuy cung kính với hoàng thất nhưng không thể để mất đi khí khái của tôn thất. Dù sao thì mọi người cũng là họ Phượng, nhưng thái độ nịnh bợ khúm núm của Trung Nghĩa Hầu thật sự khiến người ta chướng mắt. Vĩnh Thuận Hầu trẻ tuổi, thẳng thắn nói, "Chúng ta cũng không phải là dượng của bệ hạ, đương nhiên là không sánh bằng Trung Nghĩa Hầu."

Thiều Hầu ở Sơn Đông thì lại nói, "Cái gì mà dượng với không dượng, đều là họ Phượng, chẳng lẽ Trung Nghĩa Hầu phủ của hắn là được họ Vệ phong hầu tước hay sao?"

Lỗ An Công nói năng thâm hiểm, nhẹ nhàng êm thấm hòa giải, "Hầy, đã từng tuổi này rồi mà còn ghen tị. Chúng ta cứ an phận, đừng để ý đến triều đình, một lòng một dạ dâng lễ vật mừng sinh thần cho bệ hạ là được." Còn nhắc nhở cả Thiều Hầu, "Tránh xa một chút với đám Hoài Dương bên kia." Thiện Kỳ Hầu cũng tìm đến đám người Lỗ An Công để thỉnh liên danh, bất quá Lỗ An Công mặc kệ hắn. fynnz.wordpress.com

Lỗ An Công đa mưu túc trí không thua gì Thiện Kỳ Hầu, hắn sớm nhìn thấu dụng ý của Thiện Kỳ Hầu, bất quá Lỗ An Công lại không có dã tâm như Thiện Kỳ Hầu, hắn nghĩ rằng, ta chỉ cần an phận hưởng thụ vinh hoa phú quý, lo lắng chuyện này làm gì? Đừng nói là Thái thượng hoàng không phải là phụ thân của Hoàng thượng, cho dù Thái thượng hoàng là phụ thân của Hoàng thượng thì Hoàng thượng cũng không nguyện ý để Thái thượng hoàng trở về đâu.

Thiện Kỳ Hầu muốn chết là chuyện của nhà hắn ở Hoài Dương, không liên quan đến chúng ta.

Sinh thần của Minh Trạm sắp đến, trong tôn thất, các hầu tước công tước lớn nhỏ của thiên hạ đều chạy về đế đô để mừng sinh thần cho Minh Trạm.

Mấy ngày nay Minh Trạm cũng không có việc gì, chỉ triệu kiến thân thích. Nào là đường thúc, đường bá, đường gia gia, đường huynh, đường đệ, đường tôn tử, lại có bảy đại cô, hay tám đại dì, vân vân và vân vân.

Chẳng những Minh Trạm bận rộn mà Vệ thái hậu cũng bận rộn.

Vì vậy Vệ thái hậu liền giao một phần sự vụ cho Thanh Loan công chúa học cách xử lý.

Tuy rằng Thanh Loan công chúa và Minh Trạm không có tình cảm phu thê, nhưng hai người là kết thân vì chính trị, vì vậy rất tôn trọng lẫn nhau. Nay Thanh Loan công chúa ở trong cung rất an nhàn, Vệ thái hậu giao một phần sự vụ cho nàng giải quyết thì đương nhiên nàng cầu còn không kịp, cho nên rất để tâm.

Ngay cả Minh Diễm cũng lưu lại trong cung giúp xử lý chuyện yến hội.

Đế đô nhất thời trở nên phồn hoa nhộn nhịp, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả lúc tiền chiến gấp ba lần.

Các quý nhân đổ xô đến đế đô khiến cho việc buôn bán ở đế đô cũng tăng vọt, thậm chí các lão bản kinh doanh khách điếm ở đế đô cũng được hời lớn, mọi người đều vui vẻ cả làng.

Hiện đại có một câu rất đúng: Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ.

Còn có một câu: Nơi nào có giang hồ thì nơi đó có thị phi.

Minh Trạm tổng kết bằng một câu rất dễ hiểu, chính là: Người nhiều thì nhiều thị phi.

Đạo lý này cũng áp dụng cho lễ sinh thần được lùi lại nửa tháng của Minh Trạm. Bởi vì ngày sinh thần sắp đến, nay Phủ doãn đế đô bề bộn nhiều việc, trị an của đế đô không được để xảy ra bất cứ chuyện gì, bằng không, một khi có chuyện thì chính là trách nhiệm của Phủ doãn Điền Vãn Hoa nhà ngươi.

Còn có, Hình bộ cũng bề bộn nhiều việc, Đại Đồng áp tải hơn trăm phạm nhân, đều là Hình bộ, Đại Lý tự và Ngự sử đài tam ty hội thẩm.

Mặt khác, Nội vụ phủ càng bận rộn hơn, lễ sinh thần này do Nội vụ phủ nhận trách nhiệm, đây là sinh thần đầu tiên sau khi Hoàng thượng đăng cơ, nào dám để xảy ra sai sót. Hơn nữa, khác với khi xưa, nay mọi người đều kiến thức được sự khôn khéo của Hoàng thượng. Từ khi Hoàng thượng đăng cơ đã liên tục thay đổi ba Tổng quản Nội vụ phủ, gần nhất là Lý Thành, từ thần tử tâm phúc của bệ hạ, vì tham ô ngân lượng mà bị rơi đầu. Lúc này còn có ai dám tham ô hay không? Cho nên mọi người vẫn dốc sức như bình thường mà lợi lộc mang về thì lại không bằng lúc trước. Lúc trước phần trăm được phân chia rất đáng kể, hiện tại chỉ thỉnh thoảng được vài ba cây củ cải hay là hai nhánh tỏi, cuộc sống của Nội vụ phủ rất thê thảm, không gì sánh nổi.

Triều thần cũng bận rộn, mọi người chuẩn bị lễ vật cho bệ hạ, không dám dâng ngân lượng, ngân lượng là bất kính với quân vương. Đương nhiên cũng không dám dâng lễ vật quá hậu hĩnh, càng hậu hĩnh thì càng chứng minh ngươi tham ô nhận hối lộ.

Ngay cả các đại quan ngoài biên ải, tuy rằng không có may mắn được quay về đế đô để tự mình thỉnh an mừng tuổi Hoàng thượng, nhưng người không ở thì lễ vẫn phải đến. Càng không có mặt thì lễ vật lại càng phải nhiều.

Giống đám lão thần có kinh nghiệm như Bình Dương Hầu thì không sợ, kỳ thật cứ làm theo quy củ của Thái thượng hoàng, tăng thêm ba phần, thích hợp thì thêm nhiều một chút, trên cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì sai sót.

Bất quá, trẻ tuổi lại nghèo, không có của cải thì chỉ biết lo sầu, tỷ như Lâm Vĩnh Thường chính là như thế.

Cũng may Lâm Vĩnh Thường làm người khôn khéo, hắn vốn nghèo, làm mất vỏ kiếm của Thái tổ, Minh Trạm suy xét năng lực kinh tế của Lâm Vĩnh Thường, cũng không yêu cầu hắn phải bồi thường. Đương nhiên nha môn phủ Tổng đốc cũng phải chuẩn bị lễ vật cho sinh thần của Hoàng thượng. Nay Lâm Vĩnh Thường đã nhậm chức được một năm, thương gia Hoài Dương cũng đã biết rõ tính tình của Lâm Vĩnh Thường. Cảm thấy ngầm may mắn, vị Lâm đại nhân này là thanh liêm, chúng ta chỉ cần tuân theo quốc pháp thì có thể an ổn mà sinh sống.

Đám thương nhân này kỳ thật có ý tốt, để giảm phí tổn, bọn họ đề cử hai món đồ cổ cho Lâm đại nhân làm lễ vật. Nhưng Lâm Vĩnh Thường dường như không cần, tự mình đục đẽo vài thứ rồi phái người đưa đến đế đô.

Kỳ thật một quan viên tốt hay xấu, thanh bạch hay dơ bẩn, cho dù dân chúng không nhìn thấy nhưng đám thương nhân vẫn sẽ có cảm giác thân thiết hơn một chút. Lâm Vĩnh Thường giữ thân trong sạch, ngay cả đám người vừa được đề bạt như Dương tuần phủ cũng không nhận của đút lót.

Chức vị vĩnh viễn có một nguyên tắc không đổi, ngân lượng là nhỏ, tiền đồ là lớn.

Tuy rằng Lâm Vĩnh Thường vừa đến Hoài Dương đã trải qua một vài chuyện gian nan, nay coi như đã khống chế triệt để Hoài Dương. Nhất là với bản tính của hắn thì một vài thương nhân thật sự nguyện ý để Lâm Vĩnh Thường làm Tổng đốc thêm vài năm nữa. Ngoài ra, phàm là triều đình muốn sửa cầu xây đường thì bọn họ đều nguyện ý dâng lên phần ngân lượng mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn để hiếu kính, bỏ bạc để mua thanh danh. Trải qua hơn nửa năm tranh đấu quyết liệt, sau đó lại trải qua cuộc chiến bảo vệ thành Hoài Dương, Lâm Vĩnh Thường đã triệt để thành lập uy tín của chính mình tại Hoài Dương.

Mà ở Đại Đồng, Tống Diêu cũng đang phát sầu vì chuyện tặng lễ.

Tống Diêu cân nhắc, hắn và Triệu Lệnh Nghiêm vừa mới đắc tội Minh Trạm, lúc này nếu có thể dâng lễ vật hợp ý Hoàng thượng thì cũng có thể làm dịu bớt quan hệ quân thần. Dù sao Hoàng thượng rất coi trọng hắn, hắn lại không làm gì mất mặt Hoàng thượng.

Bất quá cùng là người được Minh Trạm coi trọng, nhưng Tống Diêu thua xa Lâm Vĩnh Thường. Tống Diêu vừa nghèo lại không có kinh nghiệm, càng không có tâm tư nhạy bén khôn ngoan của một quan văn như Lâm Vĩnh Thường.

Chẳng qua Tống Diêu người ta có tri kỷ là mưu sĩ. Ba ông thợ da hơn Gia Cát Lượng, Triệu Lệnh Nghiêm vung tay lên, "Đừng lo, cứ để ta."

Kỳ thật không chỉ có thần tử bận rộn, Minh Trạm cũng rất bận rộn, hắn không chỉ gặp đủ loại hoàng thân tôn thất, vậy mà trong lúc này hắn còn phải giúp tôn thất xử án nữa.

Kỳ thật, vụ án này có liên quan đến chuyện trước kia.

Nguyên cáo cũng không phải người ngoài mà chính là Mân Tĩnh Công ở Phúc Châu.

Bị cáo lại càng không phải người thường, Tổng đốc Chiết Mân Thiệu Xuân Hiểu, Tri phủ Phúc Châu Dương Thiện Như, Tướng quân Phúc Châu Thiện Binh.

Mân Tĩnh Công cực kỳ tức giận, chuyện của Phúc Châu đã được trình bày rõ ràng trong tấu chương. Lúc trước hải tặc bao vây thành Phúc Châu gần một tháng, thành Phúc Châu cũng không có thần cơ diệu toán như Lâm Vĩnh Thường, chuẩn bị sẵn lương thực dược liệu từ trước.

Thành Phúc Châu hoàn toàn đột ngột rơi vào đại chiến, nếu không phải Thiện Binh nhạy bén thì đã bị bảo kiếm Thái tổ giả trong tay hải tặc lừa gạt, nay thành Phúc Châu có lẽ đã không như hiện tại, e rằng ngay cả Mân Tĩnh Công cũng không còn mạng để cáo trạng đến ngự tiền như bây giờ.

Lời của Mân Tĩnh Công cũng có một chút đạo lý, "Lão thần phụng lệnh đóng giữ tại Phúc Châu đã được mấy đời. Tướng quân Thiện Binh vì trong quân thiếu lương thực cho nên lúc ấy đã ép bức cướp đoạt của những gia đình giàu có, chuyện này lão thần cũng thông cảm, chẳng phải là vì thành Phúc Châu hay sao. Ngay cả phủ của thần, thần cũng chỉ có một bát cơm và một món ăn, cũng may hiện tại thành Phúc Châu đã được bảo vệ, hành động của Thiện Binh có thể không truy cứu. Nhưng thần khó hiểu ở chỗ, thành Phúc Châu bị bao vây một tháng, Thiện đại nhân đã thả hơn cả chục con bồ câu cứu viện đưa tin cho phủ Tổng đốc, kết quả trong một tháng vẫn chưa nhìn thấy một bóng viện binh nào. Cuối cùng Phúc Châu lại do quân Giang Tây trợ giúp giải vây. Bệ hạ, nếu không phải bệ hạ anh minh, phái viện quân đến đúc lúc thì e rằng thành Phúc Châu hôm nay rất khó lường."

"Tuy thần không hiểu chuyện triều chính, nhưng cũng biết Đại Phượng là do lão tổ tông chúng ta đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được. Họ Thiệu là Tổng đốc Chiết Mân, vậy mà mặc kệ sinh tử của thành Phúc Châu, không hề thương tiếc mười vạn quân dân ở thành Phúc Châu." Mân Tĩnh Công nói tiếp, "Ban đầu thần muốn dâng tấu chương báo cho bệ hạ biết trước, sau đó bệ hạ triệu thần đến đế đô, thần nghĩ nên tự mình giải thích chuyện này với bệ hạ, nhờ bệ hạ điều tra rõ ràng, đòi lại công đạo cho thành Phúc Châu. Nay có bệ hạ anh minh nên thành Phúc Châu vẫn bình an vô sự, bất quá thần nghe nói có không ít thôn trấn bị hải tặc cướp bóc, tử thương rất nhiều. Xét đến cùng, đều là sai lầm của Thiệu Xuân Hiểu."

Minh Trạm gật đầu, "Trẫm đã biết, Thiện Binh đã sớm tham tấu Thiệu Xuân Hiểu, chỉ là Thiệu Xuân Hiểu vẫn bảo rằng không nhận được mật thư cầu viện của thành Phúc Châu. Trong khi chuyện đã qua bốn năm tháng mà đến tận bây giờ Mân Tĩnh Công mới nhắc đến là sao?"

Mân Tĩnh Công lại là người chân thật, hắn nói thẳng, "Lúc trước thần không biết trong đó có nội tình như vậy, giờ thần mới biết được."

Không đợi Minh Trạm hỏi, Mân Tĩnh Công liền nói rõ mười mươi với Minh Trạm, "Lúc trước thành Phúc Châu có Bảng nhãn Triệu Thanh Di, chính là chuyện nhà hắn, Triệu Thanh Di bị bệ hạ tước đoạt công danh, lão nương của hắn cũng đã qua đời vì bệnh. Hầy, đây là báo ứng, thần cũng đã nghe nói nha đầu của Kỷ gia chết ở trước cửa Triệu gia. Mà Triệu Thanh Di là con cháu Triệu gia. Phụ thân của hắn vốn là tộc trưởng Triệu thị, nay phụ thân đã qua đời, đương nhiên Triệu Thanh Di làm tộc trưởng. Sau này vì chuyện Triệu Thanh Di bị đoạt công danh, phụ mẫu của hắn bị bôi nhọ, đại bá của hắn liền đoạt lấy chủ vị của hắn, ngay cả Triệu Thanh Di cũng bị trục xuất khỏi Triệu thị."

"Nhắc đến thì chuyện này cũng đã lâu lắm rồi, đại bá Triệu Như Bách của hắn có cữu gia không tốt cho nên mẫu thân của Triệu Như Bách mới phải làm thiếp. Nhưng nay cữu gia đã phát đạt, Thiệu Xuân Hiểu chính là thân cữu cữu của Triệu Như Bách. Mà tướng quân Phúc Châu Thiện Binh lại là thất biểu thúc của Triệu Thanh Di." Mân Tĩnh Công nói ra chuyện này, vẻ mặt buồn bực, "Sau này bệ hạ vì việc Triệu Thanh Di ra khỏi thành cầu viện có công, lệnh cho hắn sau khi mãn tang kỳ thì về đế đô giúp biên tập Đại điển. Mặc dù vậy Triệu gia lại có người bảo rằng Triệu Như Bách làm người thất đức, cưỡm đoạt chức tộc trưởng của điệt tử. Thiện Binh cho Triệu Thanh Di chỗ dựa, Thiệu Xuân Hiểu đương nhiên nằm bên phe Triệu Như Bách, nay Triệu gia Phúc Châu rất náo nhiệt. Không thì việc này chẳng lọt ra ngoài để cho thần biết đâu. Nếu để thần nói thì mặc kệ Triệu gia là cái gì, cũng không nên lấy thành Phúc Châu ra diễn kịch! Thần thật chướng mắt thái độ lấy công làm tư của Thiệu Xuân Hiểu!"

Mân Tĩnh Công tràn đầy căm phẫn một trận, vì Mân Tĩnh Công cố ý tố cáo Thiệu Xuân Hiểu cho nên Minh Trạm liền phái người đến Chiết Mân thẩm tra vụ án này một lần nữa.

Sinh thần của Minh Trạm là đại sự của thiên hạ. Ngay cả Trấn Nam Vương phủ, lúc này lễ vật chuẩn bị cho Minh Trạm cũng đã ra khỏi thành Côn Minh, đang hướng đến đế đô. Trong lòng của Phượng Cảnh Nam quả thật có chút ghen tị: Làm lão tử như ta không được tiểu tử hiếu kính mà còn phải tặng lễ cho tiểu tử kia.

Phượng Cảnh Kiền nhìn ra tâm sự của đệ đệ, bèn an ủi hắn, "Không sao, sau này đến thọ thần của ngươi thì Minh Trạm sẽ tặng lại cho ngươi gấp bội."

Phượng Cảnh Nam rất mạnh miệng, "Chẳng lẽ đệ tiếc mấy thứ kia hay sao?"

"Đương nhiên không phải." Phượng Cảnh Kiền chiều theo, hầy, nhi tử lão bà đều có khả năng như vậy, thật sự không biết đệ đệ của hắn có phúc hay là vô phúc.

Minh Kỳ đã ra tháng, lễ vật mà nàng tặng cho Minh Trạm vẫn là nhờ Nội vụ ty đến lo liệu.

Nàng và Minh Trạm là long phượng song sinh, vì tỏ vẻ tôn trọng Minh Kỳ, Minh Trạm đương nhiên cũng sẽ gửi lễ vật đến.

Kỳ thật có rất nhiều đại thần có chút bất mãn đối với việc Minh Trạm tặng lễ hậu hĩnh cho song sinh nữ nhi của Minh Kỳ, nhất là Âu Dương Khác, lão già này rất bướng bỉnh, lén nói, "Ninh Quốc đại công chúa chỉ là tỷ tỷ của bệ hạ, Công chúa sinh nữ nhi, căn bản là không có tước vị. Bệ hạ ban cho chức vị Công chúa quả thật là quá mức, sau này hậu nhân nhắc đến sẽ khó tránh khỏi mà bảo rằng bệ hạ thiên vị."

Minh Trạm nói một câu liền khiến Âu Dương Khác á khẩu, ý tứ của Minh Trạm rất sâu xa, "Âu Dương à, chẳng lẽ ngươi mất hứng vì Ninh Quốc đại công chúa sinh ra nữ nhi hay sao?"

Âu Dương Khác sửng sốt, Minh Trạm đã chắp hai tay rồi hướng về phía Đông mà lạy vài cái, miệng lẩm bẩm, "A di đà phật, Bồ tát phù hộ. Trẫm thật sự rất cao hứng. Âu Dương, ngươi nói thử xem, Ninh Quốc đại công chúa sinh nữ nhi tốt hơn hay là sinh nhi tử tốt hơn?" fynnz.wordpress.com

Âu Dương Khác do dự một lúc, căn cứ vào sự xảo quyệt của văn nhân, hắn không còn lên tiếng nữa. Minh Trạm đã lạy xong, thầm nói, "Bồ tát phù hộ, để Minh Kỳ cả đời chỉ sinh nữ nhi thôi."

Cho nên Âu Dương Khác hoàn toàn câm miệng.

Kỳ thật hắn cũng hy vọng Ninh Quốc đại công chúa cả đời chỉ sinh nữ nhi.

Hoàng thượng và hắn thấu hiểu nhau, còn nữa, nữ nhi của Tương Nghi thái trưởng công chúa cũng được đặc cách phong làm Công chúa. Ừm, Ninh Quốc đại công chúa cường thế, sinh nữ nhi vẫn hơn là sinh nhi tử. Thôi, Công chúa thì Công chúa, cũng không sao.

Minh Kỳ sinh nữ nhi.

Kỳ thật trên mọi phương diện đều trở nên nhẹ nhõm, bao gồm cả Phượng Cảnh Kiền.

Tuy rằng hiện tại ở Vân Quý, bất quá Phượng Cảnh Kiền chỉ ngắm hoa câu cá, thỉnh thoảng lại phát biểu một chút quan điểm về chính sự của Vân Quý với đệ đệ. Trong các trường hợp khác, Phượng Cảnh Kiền chỉ biết bàn về thời tiết Vân Quý.

Nhưng khiến Phượng Cảnh Kiền thật sự lo lắng là Minh Kỳ hiện tại đã trở thành một phần thế lực của Vân Quý.

Lúc trước là Phượng Cảnh Nam một tay đưa Minh Kỳ lên thượng vị.

Nay Minh Kỳ có uy vọng, kết quả như thế nào, tình thế của Vân Quý cũng không phát triển như Phượng Cảnh Nam đã tưởng tượng.

Minh Trạm không thể kế thừa Vương vị của Trấn Nam Vương phủ mà trực tiếp đến đế đô làm Hoàng đế. Hiện tại xem ra đây mới là chuyện lớn.

Ban đầu Minh Trạm ở tại Vân Quý thì cũng có chút tranh chấp quyền lực với Minh Kỳ, nay Minh Trạm ở đế đô coi như hoàn toàn giúp Minh Kỳ mãn nguyện.

Cả hai tỷ đệ đều không phải kẻ ngốc.

Đối với Minh Trạm, việc Minh Kỳ cầm quyền ở Vân Quý lại trở thành một lựa chọn tương đối yên ổn, hơn nữa tiểu tử Minh Trạm này không có bất kỳ cảm giác nguy cơ nào đối với việc nữ nhân tạo phản.

Còn Minh Kỳ dựa vào đệ đệ và mẫu thân ở đế đô, địa vị của nàng ở Vân Quý cũng từ từ được củng cố.

Nếu Minh Kỳ sinh nhi tử thì sau này quyền kế thừa của Vân Quý rất khó nói.

Cũng may hiện tại là nữ nhi, nữ hài tử thì sau này phải xuất giá. Phượng Cảnh Nam thậm chí đang âm thầm suy nghĩ, dù sao trong cung có ba vị tiểu hoàng tôn của hắn, bọn nhỏ xấp xỉ tuổi nhau, về sau ai làm Hoàng đế thì sẽ gả nữ nhi của Minh Kỳ cho người đó.

Đây cũng là một cách để củng cố chính quyền.

Minh Kỳ và Minh Trạm tranh chấp vì Vân Quý, sau khi Minh Trạm được sắc phong làm Thái tử thì sự căng thẳng này lập tức biến mất. Hai người đã sớm khôi phục quan hệ tỷ đệ hữu hảo, thậm chí bọn họ cũng ăn ý với nhau trong chuyện người cầm quyền tiếp theo của Vân Quý.

Minh Kỳ ủng hộ ngai vàng của Minh Trạm còn hơn cả Phượng Cảnh Nam.

Cho nên Minh Trạm giao chuyện của Thiện Kỳ Hầu cho Minh Kỳ xử lý.

Đám người Trịnh Khai Tuấn và Thiện Kỳ Hầu đi một tháng mới đến Vân Quý, bởi vì Thiện Kỳ Hầu tuổi già sức yếu, xe ngựa không dám đi nhanh, chỉ phải đi chậm rãi cho ổn thỏa. Không thì chưa tới Vân Quý mà Thiện Kỳ Hầu đã toi cái mạng già, bọn họ đến đây là để đón Thái thượng hoàng chứ không phải để Thái thượng hoàng thêm phần chán ghét.

Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Khai Tuấn chính thức diện kiến Minh Kỳ. Khi Minh Trạm đăng cơ, Minh Kỳ đại diện Trấn Nam Vương phủ tiến đến chúc mừng. Khi đó Trịnh Khai Tuấn từng được may mắn nhìn thấy Minh Kỳ từ đằng xa, chẳng qua khoảng cách quá xa nên chưa thấy rõ.

Phòng nghị sự của Minh Kỳ ở Vân Quý hơi nhỏ, còn nữa, người dân ở Vân Quý cởi mở phóng khoáng, Minh Kỳ luôn ở tại quân doanh, gặp riêng vài nam nhân đương nhiên cũng không thành vấn đề.

"Ngươi chính là nhi tử của An Duyệt công chúa ư?" Minh Kỳ và Phượng Cảnh Nam rất giống nhau, chẳng qua vì là nữ nhi nên khuôn mặt hơi nhu hòa một chút, đôi mắt phượng to tròn sáng sủa, mặc dù câu hỏi hơi vô phép tắc, nhưng Trịnh Khai Tuấn lại không cảm thấy có gì là mạo phạm.

Trịnh Khai Tuấn đã từng gặp qua Minh Lễ, còn vị này thì hắn nhất thời chưa nhận rõ là ai. Y phục kiểu nam, búi tóc kiểu nữ, đầu quấn tơ tằm, trên vành tai trắng muốt là đôi hoa tai nạm đá hồng ngọc, ở phần ngực....Lúc này Trịnh Khai Tuấn mới giật mình nhận ra người trước mắt là ai, bèn cuống quýt hành lễ, "Thần Trịnh Khai Tuấn bái kiến Ninh Quốc đại công chúa." Nay Minh Trạm đăng cơ, trong tất cả Công chúa, đương nhiên là Ninh Quốc đại công chúa dẫn đầu.

Tuy rằng các lão thần trong triều rất bất mãn đối với Ninh Quốc đại công chúa, thậm chí Trịnh Khai Tuấn còn nghe nói vị đại Công chúa này ở Vân Quý chấp chưởng quân quyền, quyền thế hiển hách, không phải bình thường. Trịnh Khai Tuấn đương nhiên không thể thất lễ.

Minh Kỳ hơi nâng tay, "Miễn lễ."

Thiện Kỳ Hầu đã được dìu xuống xe ngựa, nét mặt già nua, run rẩy vịn vào tay tiểu nhi tử Phượng Triết để tiến lên thi lễ. Ngay cả Minh Trạm khi thấy bộ dáng này của Thiện Kỳ Hầu thì cũng thường miễn lễ cho hắn, còn Minh Kỳ thì lại không như thế, đối với Minh Kỳ, chỉ cần là địch thì mặc kệ phong độ, đều là những thứ vô dụng phải loại bỏ. Nhìn thấy Thiện Kỳ Hầu quỳ xuống đất cúi đầu vái lạy xong, Minh Kỳ mới nói, "Thiện Kỳ Hầu hãy đứng lên đi, ta nghe nói đại danh của ngài đã lâu."

"Không dám không dám." Thiện Kỳ Hầu một bụng khôn khéo, nhiệm vụ đến Vân Quý lần này thật không dễ dàng gì. Đừng tưởng rằng ở cổ đại có xe ngựa thay cho việc đi bộ thì thoải mái, đường xá ở đây không được bằng phẳng, ngàn dặm xóc nảy, xương cốt già nua của Thiện Kỳ Hầu cũng sắp rã rời. Bởi vì đây là nhiệm vụ do Hoàng thượng hạ lệnh, vì vậy dọc đường không tiện mang theo thị nữ xoa bóp. Thiện Kỳ Hầu cảm thấy cái mạng già của mình vẫn giữ được là do tổ tông đã phù hộ, muốn đoạt lại vinh quang ngày xưa.

Nay ở địa bàn Vân Quý, đối mặt với Minh Kỳ. Minh Kỳ nổi danh là ngang tàng ở đế đô, còn nữ nhân đối với nàng ta mà nói thì chỉ là chê cười. Thần quỷ sợ ác nhân, đối với Minh Kỳ thì Thiện Kỳ Hầu cũng không dám có ý xấu gì, chỉ cung kính nhún nhường vài phần. Trong khi Phượng Triết tuổi trẻ nóng tính, bèn nói bóng gió, "Đại Công chúa điện hạ ngày ngày bận rộn xử lý chính sự, vậy mà vẫn có tâm tư quan tâm đến gia phụ, tiểu thần thật sự cảm động đến rơi lệ." Châm chọc Minh Kỳ làm nữ nhân mà chuyên quyền, vượt rào nhiếp chính.

Minh Kỳ nhếch khóe môi, liếc mắt nhìn Phượng Triết một cái, mở miệng không khách khí, "Tuy ngươi xuất thân là tôn thất nhưng trên người không tước không chức, vẫn chưa thể xưng được hai chữ tiểu thần đâu."

"Từ lâu đã nghe tiếng Thiện Kỳ Hầu hiểu rõ lễ nghĩa tri thức, nay xem ra cách dạy con cũng chỉ bình thường mà thôi, thảo nào Lâm Giang Hầu lại bị đoạt tước." Một câu của Minh Kỳ khiến Phượng Triết đỏ mặt, vô cùng tức giận.

Đương nhiên Minh Kỳ sẽ không đứng nhìn Phượng Triết chật vật, nàng chỉ phân phó Ty trưởng Nội vụ ty bên cạnh, "Những thứ trong dịch quán phải chuẩn bị đầy đủ. Thiện Kỳ Hầu đã lớn tuổi, làm một vài món để lão nhân gia dễ ăn uống." Lại nói với Thiện Kỳ Hầu, "Thiện Kỳ Hầu còn cần gì khác thì cứ nói, Vân Quý chúng ta tuy ở nơi xa xôi nhưng luôn vui lòng chiêu đãi khách nhân."

Thiện Kỳ Hầu đã già thành tinh, bèn hoảng sợ thay nhi tử nhận lỗi, "Khuyển tử chưa quen sự đời, thỉnh đại Công chúa thứ tội." Lại hỏi sang chuyện chính sự, "Chẳng biết khi nào chúng ta có thể thỉnh an Thái thượng hoàng?"

"Thái thượng hoàng đã sớm biết các ngươi sắp đến, nhưng hôm nay thì không được, Thái thượng hoàng và phụ vương ra Nam cung ở ngoại ô để săn bắn. Ta đã phái người đến Nam cung đưa tin, để xem Thái thượng hoàng khi nào thì sẽ triệu kiến các ngươi." Minh Kỳ hỏi Trịnh Khai Tuấn, "Ngươi còn có việc gì không?"

Trịnh Khai Tuấn cũng không biết vì sao lại không dám ngẩng đầu nhìn Minh Kỳ, vội nói, "Điện hạ an bài không có gì là không ổn."

"Ừm, có chuyện gì thì cứ nói với người của Nội vụ ty."

Nói xong, Minh Kỳ xoay người rời đi.

Tại đế đô, ngoại trừ việc mọi người biết rõ Trấn Nam Vương phủ chiếm cứ Tây Nam, quyền thế hiển hách. Trong lịch sử, Túc Tông hoàng đế bởi vì cố ý muốn tước vương mà cuối cùng bị Trấn Nam Vương phủ bắt giữ, cuối cùng Túc Tông hoàng đế binh bại lui vị.

Vì vậy Trấn Nam Vương tuy là phiên vương một phương nhưng không hề nhường nhịn các thời đại Hoàng đế, thậm chí có rất nhiều triều thần xem Trấn Nam Vương phủ là một tâm phúc tai họa của triều đình. Nhưng kỳ thật rất nhiều người không hiểu rõ Vân Quý.

Chỉ có chân chính đứng trên vùng đất này mới biết vùng đất này không giống bình thường.

Sau khi ngâm mình dưới nước ấm xong, Trịnh Khai Tuấn thay đổi y phục sạch sẽ rồi vào phòng nghỉ ngơi, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy những loài cây cối không biết rõ tên trong vườn. Thật rõ ràng, dịch quán đã chuẩn bị tất cả cho bọn họ, tuy rằng an bài không phải thượng hạng, bất quá sạch sẽ và ngăn nắp hơn các dịch quán bình thường rất nhiều, thậm chí còn có vài món đồ trang trí.

Bất quá vừa đến Côn Minh mà Ninh Quốc đại công chúa chỉ chịu an bài cho bọn họ nghỉ ngơi tại dịch quán, như vậy đã tỏ vẻ không có hảo ý.

Dù sao luận về quan hệ huyết thống thì mọi người đều là thân thích.

Dọc đường đi, từ ban đầu thì hoảng sợ thất thố cho đến hiện tại thì gặp biến không còn sợ hãi. Trịnh Khai Tuấn đã hạ quyết tâm. Rất nhiều chuyện không nắm chắc chủ kiến thì mới rơi vào tình thế khó xử. Giống như Trịnh Khai Tuấn hôm nay, phong độ lãnh đạm của một thế gia mới bắt đầu hiển lộ.

Ở phía bên kia, Thiện Kỳ Hầu nói với Phượng Triết, "Tuổi trẻ nóng tính, cần gì phải so đo với Đại công chúa."

Phượng Triết không lên tiếng, chẳng qua ánh mắt nhịn không được mà tỏ ra chán ghét Minh Kỳ.

Thiện Kỳ Hầu thở dài, vỗ tay nhi tử, an tâm một chút, chớ nóng nảy.

Với dòng họ Nghi Vương tồn tại cả trăm năm ở Hoài Dương, với uy vọng khiến người ta tôn sùng nhiều năm qua của Thiện Kỳ Hầu, ý chí lại rộng lớn, cũng không thể lãnh đạm cười trừ đối với Minh Kỳ. Dù sao Minh Kỳ cũng không phải là người không liên quan, tuy Thiện Kỳ Hầu không vui, nhưng hiện tại đang ở địa bàn Vân Quý, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. fynnz.wordpress.com

Minh Kỳ gặp thoáng qua đám người Thiện Kỳ Hầu, sau đó liền dẫn theo binh sĩ đến Nam cung.

Sắc mặt của Phượng gia huynh đệ đều không tệ, đang huyên thuyên về thu hoạch ở khu vực săn bắn như thế nào, Minh Lễ cũng đi bên cạnh, thỉnh thoảng góp vào một hai câu, Phượng Cảnh Nam nhìn thấy Minh Kỳ thì liền cười nói, "Kỳ nhi, đáng tiếc là con không ở đây, hôm nay phụ thân và hoàng huynh liên thủ săn được một con gấu đen này."

Minh Kỳ hành lễ, cười nói, "Chỉ cần lúc ăn tay gấu có chừa phần cho nữ nhi là được rồi."

Phượng Cảnh Nam cười ha ha, hỏi Minh Kỳ, "Đám người Thiện Kỳ Hầu đến rồi đúng không?"

"Phụ vương thần cơ diệu toán." Minh Kỳ nói, "Nữ nhi đã lệnh cho Nội vụ ty an bài bọn họ ở dịch quán, phụ vương có muốn để bọn họ đến đây thỉnh an hay không?"

Phượng Cảnh Nam nhìn về phía huynh trưởng, Phượng Cảnh Kiền cười nói, "Cũng không vội, chúng ta cứ ở chơi thêm vài ngày. Bọn họ cũng chẳng có việc gì quan trọng, đợi đến khi quay về rồi gặp cũng được."

Minh Kỳ dạ một tiếng.

Trong khi Minh Lễ lại có vài phần do dự, muốn nói lại thôi, Phượng Cảnh Nam liền hỏi, "Minh Lễ, sao vậy?"

Minh Lễ vội hỏi, "Hoàng bá phụ, phụ vương, nếu bệ hạ đã phái Thiện Kỳ Hầu đến đây thì tất nhiên là có mang theo thư của bệ hạ." Khác với Phượng gia huynh đệ và Minh Kỳ mỗi người đều có nơi cung cấp tin tức riêng, Minh Lễ lại có vẻ hơi đáng thương. Cho dù Minh Liêm ở đế đô, nhưng với bản tính của Minh Liêm thì hoàn toàn là đến đế đô để hưởng phúc. Xưa nay Minh Liêm không có chí lớn, tuyệt đối không thể lén lút truyền tin cho Minh Lễ, dù sao nếu để Minh Trạm sinh nghi thì lợi bất cập hại.

Các huynh đệ mỗi người đều thành gia lập thất, tự có chí hướng riêng của mình.

Vì vậy Minh Lễ thật không hiểu rõ ý đồ đến đây của Thiện Kỳ Hầu. Hắn chỉ cảm thấy khả nghi, phụ thân lãnh đạm đối với đám người Thiện Kỳ Hầu đã đành, nhưng vì sao ngay cả Hoàng bá phụ cũng tỏ thái độ như vậy. Còn nữa, hai vị trưởng bối này luôn quan tâm đến đế đô, nếu đế đô có sứ thần đến thì tuyệt đối sẽ không tỏ ra khẩu khí như thế. Đầu óc của Minh Lễ cũng không ngốc, lúc này đã đoán được Thiện Kỳ Hầu đến đây nhất định không phải chuyện tốt.

Minh Lễ đã nhận ra mình nói lỡ lời, bất quá may mắn là hắn khéo léo nhắc đến thư của Minh Trạm. Phượng Cảnh Kiền vẫn mỉm cười, "Cũng có đạo lý, như vậy đi, Cảnh Nam, không bằng để bọn họ cùng đến đây săn bắn, càng đông người thì càng náo nhiệt."

Minh Kỳ cười nói, "Kỳ nhi đã lệnh cho Nội vụ ty tiếp nhận lễ vật mà Thiện Kỳ Hầu mang đến. Nam cung cách thành Côn Minh không xa, Hoàng bá phụ, để Thiện Kỳ Hầu và Trịnh đại nhân ngồi xe ngựa đến đây đi." Về phần thị vệ hộ tống, ngàn dặm xa xôi đến đây thì cứ ở thành Côn Minh nghỉ chân một chút.

Phượng Cảnh Kiền không có gì để phản đối, cười nói với Phượng Cảnh Nam một câu, "Minh Trạm vẫn nhớ thương ngươi đó."

Phượng Cảnh Nam mang thân phận gì, đương nhiên không phải hắn vui vì Minh Trạm lệnh cho đám người Thiện Kỳ Hầu mang đến lễ vật, chẳng qua hắn cảm thấy dễ chịu đối với một chút tâm tư của Minh Trạm mà thôi. Nghe thấy huynh trưởng trêu ghẹo, miệng tuy cứng rắn nhưng trong lòng lại rất sảng khoái, cười nói, "Chẳng lẽ chỉ hiếu kính một mình đệ thôi sao?" Minh Trạm rất biết làm người, lần nào cũng phải có một phần cho Phượng Cảnh Kiền.

Phượng Cảnh Kiền lại nhịn không được mà than nhẹ, "Tương Nghi bá đã ở tuổi thất tuần rồi."

Đừng tưởng Phượng Cảnh Kiền ở tận Vân Quý, người ta cũng không xa lạ đối với chuyện ở đế đô đâu.

Đương nhiên Phượng Cảnh Kiền vừa thoái vị thì liền biết kiềm chế, bất luận đế đô xảy ra chuyện gì thì hắn đều không dễ dàng nhúng tay.

Bất quá con người đều có tình cảm. Tuy rằng Tương Nghi thái trưởng công chúa cực kỳ chướng mắt Minh Trạm và Vệ thái hậu, nhưng lại quan tâm rất nhiều đến Phượng gia huynh đệ.

Suy bụng ta ra bụng người, Phượng Cảnh Kiền đương nhiên không muốn nhìn thấy Trịnh Khai Tuấn gặp chuyện bất trắc.

Vân Quý nổi sóng.

Đế đô cũng có người không quá thoải mái.

Trung Nghĩa Hầu Thái phu nhân Phương thị đã nói với Vệ thái hậu về chuyện giúp tôn tử Phượng Minh Chi tìm một việc gì đó trong triều, lúc ấy Vệ thái hậu đã đồng ý, nhưng sau đó lại không nhắc lại, Phương thị nhịn không được mà trong lòng âm thầm nôn nóng. fynnz.wordpress.com

Chẳng qua Vệ thái hậu có thân phận cao quý, nhi tử đang ngồi trên ngai vàng, cho dù Thái hoàng thái hậu ở Từ Ninh Cung cũng không có được uy quyền như Vệ thái hậu. Trong lòng của Phương thị nôn nóng như thế nào thì cũng không thể đến trước mặt Vệ thái hậu tiếp tục mở miệng cầu xin. Chỉ đành dằn xuống nỗi lo trong lòng, bấm đốt ngón tay thầm tính toán.

Tiểu Phương thị đang hầu hạ bên cạnh Phương thị, Phương thị bèn hỏi, "Vệ thị đâu?" Hôm nay không thấy tức phụ.

"Mấy ngày nay tỷ tỷ đều đến Vĩnh Ninh Hầu phủ. Nghe nói hôm nay lại đi tiếp." Tiểu Phương thị nhẹ nhàng nói, "Cũng khó trách, mấy năm nay không về đế đô, đừng nói là tỷ tỷ, ngay cả con, lần trước may mắn theo mẫu thân về nhà, hầy, bộ dáng của đại ca cũng đã già lắm rồi."

Phương thị cũng lo lắng cho tước vị của mẫu tộc, tước vị chẳng những từ công tước hàng xuống hầu tước, nay Việt Hầu nơm nớp lo sợ, ngay cả việc thỉnh lập trưởng tử cũng chưa dám làm, có lẽ là uất ức nhiều năm cho nên thân mình của Việt Hầu cũng chẳng thể khá hơn.

Tiểu Phương thị cảm thán một tiếng, "Những chuyện khác thì cũng đỡ, mẫu thân, con thấy Nhu nhi cũng không còn nhỏ. Đại ca chỉ có một mình Nhu nhi là đích nữ, con nghe nói, hôn sự của Nhu nhi đến nay vẫn chưa thành. Theo chút kiến thức của con thì tuy rằng Nhu nhi vẫn còn tuổi thanh xuân nhưng không nên trì hoãn nữa."

Phương thị cầm tay điệt nữ rồi nhẹ nhàng hỏi, "Ta thấy Nhu nhi rất tốt, con thấy sao?"

Tiểu Phương thị nhất thời không hiểu rõ ý của bà bà kiêm cô cô của mình, Phương thị liền nói, "Con thấy Minh Chi và Nhu nhi trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Đứa nhỏ Nhu nhi này khổ sở, mẫu thân là lão cô của nàng, ngày sau mẫu thân nên thương nàng một chút thì nàng cũng sẽ ngoan ngoãn hiếu kính mẫu thân."

Trong mắt của tiểu Phương thị có chút giằng co, không phải nàng ta chướng mắt Phương Nhu. Lúc trước Phương gia gian nan như thế nào thì nàng hiểu rất rõ. Chẳng qua tiểu Phương thị đau lòng một chuyện chính là để nhi tử thú điệt nữ, nhi tử là thứ tử, không có thê tộc tin cậy để dựa lưng thì khả năng đoạt tước chẳng phải sẽ cực kỳ thấp hay sao.

Bất quá, ở trước mặt Phương thị thì tiểu Phương thị vẫn cẩn thận che giấu, cười nói, "Mẫu thân không nói thì con cũng đã quên chuyện này. Ánh mắt của mẫu thân đương nhiên là rất tốt. Về dung mạo tính tình thì Nhu nhi đều không có gì phải bàn, đợi đến khi vào phủ thì con cũng chẳng còn gì để lo."

Phương thị vui mừng gật đầu, ý của bà ta chính là như vậy, lúc trước thật sự không có cách nào, người khác tránh Phương gia như tránh rắn rết. Không thể gả cho gia đình quan lại, bất đắc dĩ tiểu Phương thị cũng xuất thân từ Phương gia, đành phải làm thiếp. Cũng may mấy năm nay Phương thị trông mong, tiểu Phương thị biết cách đối nhân xử thế lại được yêu thích, ba nhi tử ở Trung Nghĩa Hầu phủ coi như cũng dễ chịu.

Tiếc nuối duy nhất là có vẻ xuất thân của Vệ thị thật sự quá cứng rắn.

Cho dù lúc Vĩnh Ninh Hầu phủ cúi đầu mà sống thì vẫn hơn Việt Hầu phủ ba phần. Cho đến bây giờ Vĩnh Ninh Hầu phủ hoàn toàn trở mình, càng không ai dám vượt qua, cho dù là Trung Nghĩa Hầu cũng phải vội vàng thỉnh lập trưởng tử.

Vĩnh Ninh Hầu phủ quyền thế, tiểu Phương thị không khỏi nói với Phương thị, "Mẫu thân, lúc trước Thái hậu nương nương cũng được nuôi lớn ở Khôn Ninh cung, nhớ đến tình cảm khi xưa, kéo giúp đại ca một chút cũng được mà. Mẫu thân, chúng ta có nên cầu Thái hậu nương nương một lần nữa hay không?"

Phương thị lắc đầu, "Việc này không cần gấp."

Tuy Phương thị thiên vị, bất quá vẫn phân biệt chuyện lớn chuyện nhỏ. Chuyện này khác với việc tìm chức vị cho Phượng Minh Chi, dù sao thì tình cảm thân thích cũng không thành vấn đề. Còn chuyện của Việt Hầu phủ thì lại nhằm vào tước vị thừa kế, tước vị cũng không phải đơn giản chỉ một hai câu là xong.

Nếu mở miệng trong chuyện này thì chính là Trung Nghĩa Hầu phủ vượt quá quy củ.

Có người hoan hỉ có ngươi ưu tư.

Trong cung, Minh Trạm là người hớn hở vui mừng nhất.

Minh Trạm kéo Nguyễn Hồng Phi đi nhìn lễ vật mà mọi người dâng tặng cho hắn, thiên hạ kỳ trân dị bảo, tất cả đều như thế. Hai mắt của Minh Trạm đều là châu báu ngọc ngà sáng lấp lánh, thư họa vô giá, còn có những món đồ mỹ nghệ vô cùng tinh xảo.

Nguyễn Hồng Phi thật sự nhìn trúng vài thứ, nói với Minh Trạm một tiếng, phân phó Diêu Quang chuyển hết thảy về phòng ngủ, chuẩn bị giành chút thời gian để cẩn thận giám định và xem xét. Minh Trạm thì ở bên cạnh cảm thán một cách sát phong cảnh, "Phi Phi, ngươi nhìn đi, những thứ này trị giá bao nhiêu bạc nhỉ, chúng ta lại phát tài rồi."

Nguyễn Hồng Phi mặc kệ cái tên tiểu tử đầu cơ trục lợi này, ngược lại là lo lắng Minh Trạm sẽ phá hư những thứ tốt, lần lượt xác nhận cho Minh Trạm biết, rồi còn lệnh cho thuộc hạ phải bảo quản cẩn thận.

Minh Trạm chưa kịp bám dính Nguyễn Hồng Phi được bao lâu thì liền có Hà Ngọc đến bẩm báo: Tây Ninh Hầu và Đôn Hầu vừa đến đế đô, dâng lệnh bài tiến cung thỉnh an.

Minh Trạm đành phải đi gặp thân thích.

...........

P/S: bác Phi lại lâu lâu nổi lên cho người ta khỏi quên mặt rồi nhanh chóng chìm xuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com