Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 214 + 215

Mân Tĩnh Hầu luôn luôn suy nghĩ đến lời của Lỗ An Hầu.

Bệ hạ ngã bệnh đã lâu, vì bình an của Hoàng đế mà Vệ thái hậu thử đủ mọi biện pháp, ngay cả chiêu trò xuẩn ngốc mà ngu dân hay sử dụng như đại hôn xung hỉ mà cũng tin tưởng.

Vệ thái hậu là người vô cùng có lý trí và nhiều thủ đoạn, điểm này Mân Tĩnh Hầu đã đích thân lĩnh hội.

Vệ thái hậu cũng chỉ có một mình Hoàng đế bệ hạ là nhi tử duy nhất, vì địa vị tôn quý của Hoàng đế bệ hạ mà toại nguyện cho địa vị tôn quý của Thái hậu. Thậm chí Hoàng đế bệ hạ không có nhi tử, nếu Hoàng đế thật sự gặp chuyện gì, cho dù Vệ thái hậu có thể bảo toàn địa vị này, nhưng chức vị Thái hậu của nàng ta chỉ còn là danh nghĩa.

Cho dù tình cảm hay là địa vị, cho dù mỗi ngày Vệ thái hậu không ở bên cạnh khóc than vì nhi tử thì cũng không nên có phản ứng như vậy: Bên ngoài vô cùng lo lắng còn bên trong lại tỏ ra lạnh lùng.

Hay là.

Không, không phải.

Nếu bệ hạ có chuyện gì, trời nóng như vậy, cho dù Vệ thái hậu bí mật không phát tang thì cũng không thể che giấu mùi hôi thối. Cũng không thể bắt chước Tần Thủy Hoàng năm xưa, đem cá khô bỏ vào để lấn át mùi thối của tử thi. Còn nữa, hắn cũng không nghe nói trong cung nhập cá khô.

Nhưng nếu bệ hạ mạnh khỏe, như thế vì sao đã lâu cũng không chịu lộ mặt?

Còn nữa, cho dù bệ hạ giả bệnh thì càng không cần phải giấu cả mẫu thân của chính mình? Huống chi tình hình này, Vệ thái hậu đã dọn vào ở tại Chiêu Đức điện....

Nghĩ đến đây thì tim của Mân Tĩnh Hầu đập nhanh hơn, hắn vừa kinh hãi lại vừa hưng phấn.

Chẳng lẽ....

Ha ha, nếu thật sự là như vậy thì mẫu tử Vệ thái hậu cũng quá cả gan làm loạn.

Ông trời ban thưởng mà không nhận lấy thì thật có lỗi với bản thân.

Mân Tĩnh Hầu hưng phấn chà xát lòng bàn tay, dần dần trở nên tỉnh táo, không, chuyện này không vội, mà chuyện này chỉ có một mình hắn làm là không được. fynnz.wordpress.com

Mân Tĩnh Hầu gọi nô tài tâm phúc tiến vào, chân phải nhẹ nhàng nhịp trên mặt đất, trên mặt tỏ ra lãnh đạm, "Đi, lấy thiếp mời của ta đến quý phủ của Thận Vương thúc, bảo rằng ngày mai ta đi thỉnh an Thận Vương phủ."

Nô tài lĩnh mệnh rời đi.

Trên mặt của Mân Tĩnh Hầu không khỏi lộ ra một nụ cười đắc chí.

Chiêu Đức điện.

Vệ thái hậu đang trò chuyện với nguyên Trung Nghĩa Hầu phu nhân – tỷ tỷ Vệ thị của mình.

Từ khi nhi tử được thừa hưởng tước vị, cho dù là bị hàng một bậc, nhưng sắc mặt và tâm tình của Vệ thị cũng không còn như lúc trước, nay an bình điềm đạm, cùng với đủ loại tư thái tràn đầy khóe mắt đuôi lông mày. Vệ thị nói, "Bản tính của Lập nhi thích yên tĩnh, lại trầm mê cặm cụi với sách, hiện tại hắn mê mẩn đi theo một đám thư sinh để biên soạn đại điển. Chúng ta thuở nhỏ đều lớn lên tại đế đô, nay ta đã già rồi, cũng muốn lá rụng về cội. Lập nhi nói, qua vài ngày nữa cũng đem thê tử đón về."

"Nếu tỷ tỷ muốn ở tại đế đô thì tỷ muội chúng ta cũng có thể tới lui nhiều hơn, đỡ cho ta ở trong cung tịch mịch một mình." Vệ thái hậu cười nói.

Vệ thị cười, "Ta cũng nghĩ như vậy. Đại tỷ ở tận Hồ Bắc, tam muội và tứ muội đều ở Xuyên Thục, ta nói hai người bọn họ đúng là cái số may mắn, hiện tại một người là Tuần phủ phu nhân, một người là Đồng tri phu nhân, ở gần nhau, thật là hiếm thấy."

Nói đến tỷ muội, từ sau khi gả đi xa, hơn mười năm không được gặp mặt, một chút xích mích nho nhỏ trước kia khi còn là khuê nữ đã sớm tiêu tán, Vệ thái hậu cười nói, "Đúng vậy, tỷ muội chúng ta cũng chỉ có hai nàng là ở gần nhau. Nghe nói thân mình của ngũ tỷ không được khỏe, Dự Túc Công chỉ dẫn theo đại tiểu tử nhà hắn đến đế đô, muội thấy tiểu tử kia cũng có một chút tương tự với thần vận của ngũ tỷ khi còn trẻ. Trong khi lục tỷ trước sau vẫn bướng bỉnh, cho dù đến đế đô thì nàng ta cũng chỉ đến Thọ An cung một mình duy nhất một lần, còn bình thường đều đi theo mọi người."

Trong nhà có bảy tỷ muội, đại tỷ và tiểu muội không có xích mích, trong khi tỷ muội gần tuổi thì dễ dàng nảy sinh so đo.

Hơn nữa nữ nhân rất tinh tế.

Vệ thái hậu nói lục tỷ, cũng không phải người ngoài, chính là thân tỷ tỷ của Vệ thái hậu. Chẳng qua thân tỷ muội lại không thân bằng Vệ thị là đồng phụ dị mẫu với Vệ thái hậu.

Lão Vĩnh Ninh Hầu có bảy nữ một nam, con của chính thê cũng không nhiều, Trung Nghĩa Hầu phu nhân do chính thê sinh ra, Vệ lục nương và Vệ thái hậu là con của kế thất, Vệ Dĩnh Gia là nhi tử của nha đầu phù chính.

Vệ lục nương bẩm sinh đã mạnh mẽ, mà dung mạo lại rất khá, thành thật mà nói thì dung mạo xuất chúng hơn Vệ thái hậu.

Trong khi phong thái của Vệ lục nương bẩm sinh đã mang theo vài phần thông minh lanh lợi.

Nàng tự nhận hơn hẳn muội muội gấp trăm ngàn lần, kết quả là vận khí lại thua hẳn Vệ thái hậu.

Khi mẫu thân Phương thị mang thai Vệ thái hậu, Phương hoàng hậu ở trong cung bệnh đã lâu vẫn không thuyên giảm, chuẩn bị tắt thở, ngay cả lời trăn trối cũng đã nói ra, chỉ chờ chết mà thôi. Kết quả là một đám đạo sĩ vào cung, môi lẩm bẩm đi một vòng quanh Khôn Ninh cung, sau đó chỉ vào muội muội của Phương hoàng hậu – Vĩnh Ninh Hầu phu nhân Phương thị đang tiến cung làm bạn với Phương hoàng hậu, "Vị phu nhân này có phẩm hạnh cao quý, trong bụng lại càng có quý nữ. Chỉ cần vị phu nhân này ở bên cạnh Hoàng hậu thì bệnh của Hoàng hậu nương nương sẽ tự động không cần uống thuốc mà thuyên giảm."

Chuyện quỷ thần xưa nay khó lường.

Dù sao Phương hoàng hậu thì không chết, nhưng Phương thị khi sinh Vệ thái hậu lại gặp phải tình trạng khó sinh, vài ngày sau thì qua đời.

Phương hoàng hậu suy xét đủ điều, quyết định đón Vệ thái hậu còn lót tã vào trong cung, yêu thương như nữ nhi thân sinh của mình.

Vệ lục nương lớn hơn Vệ thái hậu ba tuổi, cho dù Vĩnh Ninh Hầu phủ có tráng lệ như thế nào, nhưng vẫn không thể sánh bằng khí phái của hoàng thất. Huống chi Vệ thái hậu vừa sinh ra đã được nuôi dưỡng bên cạnh Phương hoàng hầu, được đối đãi y như Công chúa hoàng thất, tuy dung mạo không bằng Vệ lục nương nhưng về phương diện phong thái thì lại bỏ xa Vệ lục nương.

Thật sự là khiến người ta không hận cũng khó.

Tỷ muội hai người bất hòa đã bắt đầu từ rất lâu.

Đến hôm nay Vệ lục nương đã làm tổ mẫu, đến đế đô cũng không muốn tiến cung nhiều để thỉnh an.

Vệ thị nghe Vệ thái hậu nhắc đến chuyện của Vệ lục nương thì liền mỉm cười thở dài, "Lục muội tuổi sửu, đúng là bướng bỉnh. Để hôm nào rãnh ta đi thăm nàng ta một chút, lớn tuổi rồi, cũng không thể cứ ru rú trong nhà mãi như vậy."

Vệ Thái Hậu cười cười, không nói chuyện.

Vệ thị nói tiếp, "Còn có một chuyện muốn nói với nương nương, hôm trước tiểu cô tử trở về nhà một chuyến, ta thấy ý tứ của nàng ta là cố ý trở về. Sau khi lôi kéo ta trò chuyện một lúc lâu, phần lớn là bày tỏ sự trung thành, cũng không nói thêm gì khác."

"Ngưng Tuyết xưa nay là người thông minh." Vệ thái hậu nói.

Vệ thị cười một cách bất đắc dĩ, "Đúng vậy, tỷ muội hai người. một người thì sáng suốt, một người thì tự cho là mình thông minh."

Nghĩ đến Phương lão phu nhân, bà bà của Vệ thị thì Vệ thái hậu lại bất đắc dĩ thở dài.

Kỳ thật Vệ thị tiến cung cũng chỉ tỏ lòng trung thành, Vệ thị thở dài, "Chuyện triều đình thì ta không biết rõ, chẳng qua hiện tại bên ngoài lộn xộn. Chúng ta là thân tỷ muội, nếu có chuyện gì, tuy Lập nhi không có kinh nghiệm, nhưng góp sức một chút cũng không thành vấn đề."

"Muội biết rồi, nhị tỷ."

Nghe thấy một tiếng xưng hô như trước đây, Vệ thị cười cười, lại ngồi trò chuyện với Vệ thái hậu cả buổi thì mới đứng dậy cáo từ.

Sau khi Vệ thị rời đi.

Đến tối, Vệ thái hậu lật từng trang mật báo được dâng lên. Khi Vệ thái hậu lật đến trang mật báo về Mân Tĩnh Hầu thì đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trang giấy, âm thầm thở dài.

Xem ra đã có người phát hiện chuyện của Minh Trạm.

Trong thiên hạ không thể không có chuyện tai vách mạch rừng, có thể giấu lâu như vậy đã là may mắn lắm rồi. Hiện tại tính toán thời gian thì có lẽ Minh Trạm cũng sắp trở lại.

Vệ thái hậu khẽ nheo mắt, cho dù bọn họ có hoài nghi như thế nào thì nàng cũng không tin có người dám xâm nhập Chiêu Đức điện để xem rõ thực hư!

Vệ thái hậu đang nhớ đến nhi tử bảo bối, trong khi nhi tử bảo bối của mình đang nằm sấp trên giường rên hừ hừ, yêu cầu Nguyễn Hồng Phi xoa bóp cho hắn.

Lần này quay về đế đô, Minh Trạm cực kỳ cẩn thận, đừng tưởng khi đi ra thì dễ, nhưng khi trở về thì chưa hẳn dễ như thế. Với mưu trí của Minh Trạm, đương nhiên phải cải trang, tốt nhất là có thể thần không biết quỷ không hay mà quay trở về.

Minh Trạm nghĩ ra một cách tệ hại, hắn yêu cầu Nguyễn Hồng Phi cải trang thành nữ nhân, còn hắn thì thành bà lão, Diêu Quang là hạ nhân, cả nhà đến đế đô thăm thân nhân. Hơn nữa, bọn họ không phải tự mình đi, mà là thuê tiêu cục đưa bọn họ quay về đế đô.

Ở thời này, đi xa thì rất mất thời gian, đường đi cũng không an toàn, thuê tiêu cục là biện pháp thường được sử dụng. Hơn nữa, tiêu cục không chỉ bảo đảm an toàn cho chủ tớ ba người mà còn có một đám nam nữ già trẻ.

Ý kiến của Minh Trạm thì rất hay, nhưng đến khi áp dụng thực tế thì mới phát hiện ý kiến và thực tế vẫn có độ chênh lệch nhất định. Nguyễn Hồng Phi thân cao thước tám, vai rộng mông săn, mặc dù Nguyễn Hồng Phi có tuấn tú thế nào thì cũng không giống nữ nhân. Trong khi Minh Trạm vóc dáng không cao, tròn tròn mập mập, hầu kết cũng không quá rõ ràng, chỉ cần cải trang một chút là thành một phu nhân phúc hậu.

Ban đầu Minh Trạm chết sống cũng không bằng lòng, nhéo vòng eo như thân cây của mình mà nói, "Làm gì có nữ nhân nào có cái eo thô như ta thế này?"

Nguyễn Hồng Phi lén cười, "Có, mấy nữ nhân có thai thì eo nào mà lại không thô."

Dù sao thì Nguyễn Hồng Phi vẫn có cách khiến Minh Trạm gật đầu.

Minh Trạm chẳng những phải giả thành nữ nhân mà còn phải giả thành thai phụ, dọc đường đi hắn khó chịu, cho nên thường xuyên sai khiến Nguyễn Hồng Phi. Nguyễn Hồng Phi vui vẻ làm theo, kỳ thật Minh Trạm cải trang thành nữ nhân cũng không xấu lắm.

Ngay cả bản thân của Minh Trạm, tuy rằng không được di truyền những ưu điểm về tướng mạo của phụ mẫu, bất quá Phượng Cảnh Nam và Vệ thái hậu cũng không phải xấu xí, Minh Trạm cũng chỉ có tướng mạo bình thường mà thôi. Mặt tròn trịa, lông mày nhạt, mắt một mí lại ti hí, da trắng trẻo, hơn nữa tuy rằng Minh Trạm có tướng mạo không được tốt lắm nhưng lại có làn da vô cùng tốt, sờ vào vừa mịn vừa mướt.

Chẳng qua Minh Trạm thường xuyên bày ra bộ dáng khó chịu, Nguyễn Hồng Phi nhìn thấy thì liền cảm thấy vui vẻ, nhất là khi Minh Trạm ở trước mặt người ngoài mà cố tình biến giọng, the thé gọi hắn là tướng công thì Nguyễn Hồng Phi thật sự cảm thấy có bị sai khiến thì vẫn có thể vui vẻ chịu đựng.

Phủ Thận Thân Vương.

Thận Thân Vương đã lớn tuổi, đi đứng có chút không gọn gàng. Vì hắn không có hậu nhân nên trong phủ có vẻ tịch mịch. Cho dù ở trong hoa viên với trăm hoa đua nở thì vẫn mơ hồ toát lên vẻ già nua và suy sụp như Thận Thân Vương.

Nhưng Mân Tĩnh Hầu không dám có một chút bất kính nào.

Thậm chí, Mân Tĩnh Hầu căn bản không nói vòng vo mà thẳng thắn nói ra hoài nghi của mình. Đây cũng không phải Mân Tĩnh Hầu thành thật, nay Lỗ An Hầu đang ở trong tay của Thận Thân Vương. Chuyện mà hắn biết thì e rằng Thận Thân Vương còn biết sớm hơn cả hắn. Nếu như thế thì cứ đơn giản mà nói thẳng.

Thận Thân Vương ngồi trên xích đu, mái tóc trắng như tuyết, nghe Mân Tĩnh Hầu nói xong, Thận Thân Vương vẫn nhắm mắt, không một chút động tĩnh, thế nên Mân Tĩnh Hầu tưởng rằng lão nhân gia đang ngủ gật. Nhịn không được mà gọi ba tiếng Thận Vương thúc.

Thận Thân Vương mở mắt ra, thản nhiên nhìn Mân Tĩnh Hầu, "Nếu ngươi hoài nghi bệ hạ giả bệnh thì có dám tiến cung để xem thực hư hay không?"

"Vương thúc, không có lời của Thái hậu nương nương thì có ai được nhìn thấy long thể của bệ hạ đâu cơ chứ?"

Thận Thân Vương không tỏ rõ ý kiến, chỉ lạnh lùng nói, "Đúng vậy, chỉ một nữ nhân mà đã dọa cho các ngươi mất cả hồn."

Mân Tĩnh Hầu không nói chuyện. Chỉ cảm thấy không phục, thầm nói, chả phải ông cũng bị phạt lương bổng ba tháng hay sao, ngay cả đánh rắm cũng không dám. Vậy mà còn ỷ vào vai vế của mình, đúng là lươn ngắn lại chê trạch dài.

Thận Thân Vương dường như không suy xét Mân Tĩnh Hầu đang nghĩ cái gì, vẫn khép hờ mắt như trước, nhẹ giọng nói, "Thực hư thì sao? Chỉ cần Thái hậu nương nương vẫn nhiếp chính, có Vĩnh Ninh Hầu phủ chấp chưởng binh quyền thì đế đô vẫn nằm trong tay của Thái hậu. Thậm chí trong trường hợp tệ nhất, cho dù Thái hậu bị ép buộc phải lập Thái tử, cho dù chúng ta ủng hộ tân quân đăng cơ thì tân quân cũng có mẫu tộc của mình để nể trọng, tôn thất như ngươi và ta được cái gì?"

Thận Thân Vương khẽ thở dài, "Bất quá là làm giá cho kẻ khác mà thôi."

Từng câu từng chữ đập thẳng vào lòng của Mân Tĩnh Hầu, Mân Tĩnh Hầu khẽ biến sắc, thấp giọng nói, "Mưu lược của điệt nhi chỉ hữu hạn, không có ý kiến gì, muốn thỉnh Vương thúc chỉ điểm vài câu. Vương thúc yên tâm, ngài là người đức cao vọng trọng trong tôn thất, ngài phân phó thì chẳng có ai mà không phục cả." fynnz.wordpress.com

Thận Thân Vương lắc đầu cười nói, "Ta hoàn toàn không có hậu nhân, lại từng tuổi này, còn cầu cái gì, mưu đồ cái gì nữa."

Thận Thân Vương là huynh đệ của Nhân Tông hoàng đế, những người lớn tuổi sống đến nay, ngoại trừ Thận Thân Vương thì chỉ còn Tương Nghi thái trưởng công chúa bị liệt nằm ở trong phủ. Khi còn trẻ, Thận Thân Vương cũng là người tuấn tú tiêu sái, nay đầu tóc đã bạc phơ, râu dài thườn thượt, nhưng tác phong vẫn nhanh nhẹn. Cho dù thỉnh thoảng không khỏe, thân mình run rẩy thì Minh Trạm cũng cho rằng Thận Thân Vương run rẩy vẫn dễ nhìn hơn mấy ông lão khác.

Kỳ thật Mân Tĩnh Hầu cũng không biết Thận Thân Vương tính toán cái gì?

Thận Thân Vương không có nhi tử, lúc ấy Nhân Tông hoàng đế muốn đưa hậu duệ cho Thận Thân Vương làm tử tự, Thận Thân Vương chết sống không đồng ý. Sau này Thái thượng hoàng Phượng Cảnh Kiền đăng cơ, nhắc lại chuyện xưa thì Thận Thân Vương vẫn không đồng ý.

Nhưng không phải chuyện gì cũng phải có lý do.

Tựa như Thái giám trong cung cũng không có con cái. Nhưng thái giám bẩm sinh đã ái quyền tham tài. Có người cũng nghĩ không ra, ngươi là một thái giám, tích cóp nhiều ngân lượng như vậy để làm gì, lưu cho ai?

So sánh Thân vương của tôn thất với thái giám thì thật sự có chút bất kính, Mân Tĩnh Hầu miên man suy nghĩ, liền nghe Thận Thân Vương không nhanh không chậm nói, "Nay Thái thượng hoàng chưa rõ sinh tử, Hoàng đế bệ hạ bệnh lâu không thuyên giảm, chính là thời cơ tốt để nghênh đón tân quân. Hoàng tôn tuy còn nhỏ nhưng có vài Chu Công phụ tá thì thiên hạ sẽ thái bình."

"Chẳng qua nhìn trên phương diện đại cục thì quân Tây Bắc trung thành và tận tâm với triều đình, quân Đông Nam lại bắt đầu được chỉnh đốn tập hợp trước khi bệ hạ đăng cơ, người Thát Đát tấn công đế đô, không phá nổi binh mã Cửu môn. Cho nên, nếu cậy mạnh thì cuối cùng cũng chỉ trở thành loạn thần tặc tử bị tru sát."

"Mà nay nếu muốn trở nên nổi bật giữa Thái hậu, bệ hạ và ngoại gia của hoàng tôn để thắng ván này thì chỉ có thể lấy hạt dẻ trong lò lửa! Mân Tĩnh, ngươi có thể tưởng tượng được hay không?"

Người dám tạo phản thì thường có chút can đảm, Mân Tĩnh Hầu nghiêm mặt nói, "Ta chỉ không muốn rơi vào kết cục như Lỗ An huynh mà thôi." Lại cau mày nói, "Vương thúc, nếu bệ hạ đột nhiên trở về thì sao?"

Thận Thân Vương mỉm cười, "Chỉ cần người trong thiên hạ đều cho rằng bệ hạ đã băng hà thì cho dù hắn có trở về cũng chỉ là người chết mà thôi. Còn nữa, ta đương nhiên có cách để hắn không thể vào được đế đô."

"Đương nhiên càng có thủ đoạn ép bức Vệ thái hậu và Nội các không thể không lập Thái tử!"

Sinh thần của Vệ thái hậu cũng không long trọng nhưng lại cực kỳ náo nhiệt.

Chỉ cần có tư cách ở trước mặt Thái hậu nương nương, tất cả đều vội vàng đi hành lễ, vấn an, chúc thiên tuế cát tường.

Vệ thái hậu thu được thọ lễ, danh mục lễ vật chất đầy ba thùng.

Vốn là ngày vui nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chuyện ngoài ý muốn này cũng không phải xảy ra tại thọ yến, Thống quân Cấm vệ quân Triệu Đông Phong bẩm báo, Tổng quản Nội vụ phủ là người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm. Từ khi bệ hạ đăng cơ, Nội vụ phủ đã thay đổi ba Tổng quản, chức vụ này mặc dù là công việc béo bở, bất quá Tổng quản hiện tại chỉ cầu bình an, không mưu cầu phú quý.

Triệu Đông Phong vừa dứt lời thì sắc mặt của Vệ thái hậu đã lập tức che phủ bằng một màn hàn sương, tiệc tối bị giải tán ngay lập tức. Vệ thái hậu triệu tập Nội các nghị sự, "Cáp Mộc Nhĩ vẫn luôn ở Tĩnh Tâm viện, hôm nay cũng lạ, Tĩnh Tâm viện xảy ra hỏa hoạn, còn Cáp Mộc Nhĩ thì mất tích, chuyện này cũng thật ngạc nhiên."

Lý Bình Chu trầm giọng, "Thỉnh thái hậu hạ chỉ, lập tức phong tỏa Cửu môn và đế đô, nghiêm ngặt kiểm tra dân chúng ra vào thành. Cũng lệnh cho Cửu môn đề đốc cẩn thận điều tra nghe ngóng, Hình bộ vẽ hình dán bố cáo."

Vệ thái hậu hơi cau mày, trong nháy mắt lại giãn ra, một bàn tay đặt lên tay vịn tinh xảo trên ghế, nhẹ nhàng nói, "Nghiêm ngặt lệnh cho Cửu môn điều tra cẩn thận, nếu trong mười ngày không có kết quả thì báo với người Thát Đát, Cáp Mộc Nhĩ vương tử không hợp với khí hậu nơi đây, chết bất đắc kỳ tử."

Âu Dương Khác nói, "Thái hậu nương nương, dù sao Cáp Mộc Nhĩ cũng là..."

"Đúng vậy, Cáp Mộc Nhĩ là Vương tử Thát Đát." Ánh mắt của Vệ thái hậu nhìn về phía Âu Dương Khác, khẽ cười nói, "Cũng chỉ là một Vương tử nhỏ bé không đáng kể mà thôi, năm đó có Cáp Mộc Nhĩ trong tay nhưng cũng không thể ngăn cản người Thát Đát xâm lấn quan ải. Đừng nói hiện tại thúc thúc của hắn làm Thát Đát Khả Hãn, cho dù là phụ thân của hắn thì trọng lượng của một người cũng chỉ là bé nhỏ không đáng kể." Về phần Tấn Quốc Công phụ tử ở Thát Đát, mặc kệ sống chết của bọn họ. Vệ thái hậu chưa từng đặt hai người này ở trong lòng. Nội các và tôn thất bất hòa, cũng không lắm miệng hỏi một câu: Nếu Tấn Quốc Công phụ tử có chuyện gì thì sao?

"Việc này cứ xử lý như vậy, Lý tướng, khanh thấy thế nào?" Vệ thái hậu hỏi.

Lý Bình Chu cảm thấy thái độ của Vệ thái hậu đối với Cáp Mộc Nhĩ rất qua loa, bèn nói một cách khéo léo, "Lúc trước bệ hạ vẫn luôn đối đãi rất tốt với Cáp Mộc Nhĩ, người Thát Đát tấn công đế đô, bệ hạ cũng không giết hắn để tế cờ, lão thần thấy bệ hạ giữ Cáp Mộc Nhĩ lại, e rằng là có ý tứ sâu xa."

"Đúng vậy, Hoàng thượng vốn tính sau này bình định Tây Bắc thì sẽ thả Cáp Mộc Nhĩ trở về làm con rối."

Nghe thấy câu này, Lý Bình Chu quả thật có chút khó chịu. Nhất là, Hoàng đế bệ hạ cho dù chí hướng cao xa, nay sinh tử vẫn không rõ, Lý tướng hết lo lắng lại nôn nóng. Thứ hai, lời nói có liên quan đến kiến thiết vĩ mô của một quốc gia như vậy, Hoàng đế bệ hạ không nói với Tướng quốc như hắn mà lại lải nhải với lão nương trong thâm cung, thật sự là lẫn lộn đầu đuôi.

Advertisements

REPORT THIS AD

Vệ thái hậu thở dài, "Hoàng thượng xưa nay tâm từ mặt nhuyễn, ta thấy giữ lại Cáp Mộc Nhĩ cũng được mà không giữ cũng không sao, mỗi ngày đều cung phụng sơn hào hải vị, tương lai cũng chưa hẳn là hữu dụng."

Vệ thái hậu nói như vậy thì mọi người cũng hiểu được, kỳ thật Cáp Mộc Nhĩ cũng không hề quan trọng, ngạc nhiên là chuyện bé xé ra to, thật sự có chút hơi quá. Từ Tam khom người hỏi, "Nương nương, không biết bệnh tình của bệ hạ đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Khóe môi của Vệ thái hậu tràn ra một nụ cười nhẹ, đủ loại sung sướng như lan tỏa khắp mặt mày, nhẹ nhàng nói, "Thật sự là tổ tông phù hộ, Trương thái y bảo rằng, nhiều nhất là một tháng thì Hoàng thượng có thể tỉnh lại."

Nghe thấy tin này, hơn nữa lại trong thời điểm sinh tử của Hoàng thượng không rõ, thì đây thật sự là tin tức không thể nào tốt hơn. Nếu Hoàng đế bệ hạ vẫn không tỉnh thì bọn họ lại phải tiếp tục đề phòng ngoại thích đòi cầm quyền. fynnz.wordpress.com

Lý Bình Chu là người cứng nhắc, nhưng hiện tại trên mặt nhịn không được mà lộ ra nụ cười tươi tắn, liên mồm nói, "Bệ hạ phúc trạch thâm hậu, quả thật là điềm lành của Đại Phượng chúng ta." Không bận tâm trước kia Minh Trạm không đáng tin như thế nào, qua mấy tháng không có Hoàng thượng thì Lý Bình Chu vô cùng hoài niệm những ngày tháng Minh Trạm chấp chính.

Đám người Từ Tam nhao nhao phụ họa nịnh nọt.

Theo quan điểm của giới thanh lưu, bệnh tình của Hoàng đế bệ hạ có khởi sắc chính là tin tức đáng giá chúc mừng hơn cả sinh thần của Thái hậu nương nương.

Trong khi chuyện tốt lành này lại do chính mồm Từ Tam hỏi ra, khiến cho lão tiểu tử này đoạt lấy vị trí đầu tiên ở trước mặt Thái hậu nương nương, thật sự bảo người ta không ghen tị cũng khó. Thỉnh thoảng có người chua mồm mà bàn luận, Từ đế sư liền giải thích một cách khẩn thiết, "Thái hậu nương nương là mẫu thân của bệ hạ, vốn có lòng từ bi." Mà cho dù tính cách của Vệ thái hậu có như thế nào thì tình cảm đối với Minh Trạm là miễn bàn. Thoáng dừng một chút, Từ đế sư tiếp tục nói, "Bệ hạ hiếu thảo, luôn quấn quýt yêu thương Thái hậu nương nương. Ta nghĩ, nếu không phải bệnh tình của bệ hạ thuyên giảm thì Thái hậu nương nương tuyệt đối không có tâm tình tổ chức sinh thần. Là thần tử, trong lòng lại thật sự lo lắng cho long thể của bệ hạ, vì vậy mới lắm miệng mà hỏi một câu."

Dù không phục thì cũng phải bội phục Từ đế sư. Có thể làm Đế sư của Hoàng thượng thì quả nhiên là nhân vật phi phàm.

Kỳ thật Từ Tam cảm thấy cực kỳ dễ chịu đối với việc Lâm Vĩnh Thường hiểu chuyện, cũng không biết Lâm Vĩnh Thường vì sao lại chắc chắn như thế, trực tiếp gửi thư tặng đại lễ cho hắn, bằng không Hoàng đế bệ hạ bệnh lâu như vậy, Từ Tam thật sự không dám mở miệng hỏi. Nếu như hiện tại bệnh tình của bệ hạ thuyên giảm thì mọi người đều vui vẻ, nếu ngược lại thì khó tránh khỏi sẽ khiến Vệ thái hậu càng thêm ngột ngạt.

Tiểu tử Lâm Vĩnh Thường này thật sự rất biết làm việc....Từ Tam phân biệt rõ ràng, ngày sau Lâm Vĩnh Thường đến cầu thân thì thật sự không tiện gây khó dễ.

Về phần Lâm Vĩnh Thường có được tin tức từ chỗ nào, chuyện này có đánh chết Lâm Vĩnh Thường thì hắn cũng không dám lộ ra một chữ.

Nói ra thì cũng thật trùng hợp, Lâm Vĩnh Thường rãnh rỗi sẽ thích đi lung tung. Đương nhiên, hắn thích nhất đi du sơn ngoạn thủy cùng Doanh Ngọc muội muội của hắn để tâm sự gì gì đó, nhưng nay danh bất chính ngôn bất thuận mà cùng nhau nắm tay đi ra ngoài thì không được, Lâm Vĩnh Thường vì danh tiết của Từ Doanh Ngọc nên đành phải tự mình mà đi.

Trên đời có Hoàng đế thích cải trang vi hành như Minh Trạm, cũng khó tránh khỏi có Tổng đốc đại nhân cũng thích cải trang ra ngoài.

Lâm Vĩnh Thường là người như thế.

Chuyện là thế này, buổi sáng Lâm Vĩnh Thường rời giường, rửa mặt chải đầu, tập đánh vài quyền rồi thay đổi xiêm y để xuất môn. Lâm Vĩnh Thường cưỡi một con lừa nhỏ chậm rãi đi trên đường, tiến đến trước cửa thành Dương Châu.

Thành Dương Châu phồn hoa, sáng sớm, cửa thành đã tấp nập người đến kẻ đi, thương nhân ngược xui.

Lâm Vĩnh Thường đến đây đương nhiên là có nguyên nhân. Hắn nghe nói hiện tại quan viên thủ thành vơ vét tài sản và tăng phí vào thành của dân chúng, vì vậy mới nhân tiện tiến đến âm thầm điều tra. Lâm Vĩnh Thường đang ngồi ở một quán điểm tâm để ăn bánh quẩy ở gần cửa thành thì liền nhìn thấy có một đoàn người vào thành.

Có già có trẻ, có nam có nữ, có cả bảo tiêu.

Bình thường bảo tiêu cũng bao gồm trong đoàn người. Người dẫn đầu sẽ cho thủ vệ ngân lượng, sau đó sẽ được cho qua, nhưng không biết vị tiểu quan thủ thành kia là muốn kiếm thêm chút đỉnh hay là thấy bên trong có nữ quyến mà muốn ăn xén cắt bớt, chỉ vào bố cáo dán trên cửa thành, đòi kiểm tra.

Có châu phủ nào mà không có phạm nhân lén lút chạy ra ngoài cơ chứ, cho nên thường xuyên có lệnh truy nã dán trên cửa thành.

Diêm Vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi.

Thủ thành nhất định đòi kiểm tra, bảo tiêu nói hết lời cũng không được, chỉ đành để bọn họ kiểm tra thực hư.

Kết quả đến phiên một nữ nhân béo mặc lam y, tiểu quan thủ thành chưa sành đời liền nhân cơ hội sờ soạng một chút. Nếu là tiểu tức phụ người ta thì sẽ lập tức xấu hổ, bị kẻ khác ngầm vô lễ thì cũng chỉ nhẫn nhịn cho qua. Ai ngờ lúc này tiểu quan thủ thành gặp phải lưu manh, nữ nhân béo kia không hề khuất phục, ở cửa thành khóc lóc om sòm, lăn lộn một phen, đặt mông ngồi ngay xuống đất, vỗ đùi gào khóc, "Không muốn sống nữa, ta không muốn sống nữa! Có người làm trò vô lễ với lão nương! Đúng là không có thiên ý mà! Ỷ thế hiếp người! Làm xằng làm bậy! Quan viên khi dễ nữ nhân! Dâm ma ác ôn! Làm hại nhân gian! Không còn mặt mũi để sống nữa! Để ta chết đi cho rồi!"

Là người thì sẽ thích xem náo nhiệt, mà người xem náo nhiệt sẽ không chê chuyện bé xé ra to!

Nữ nhân béo kia làm ầm ĩ, xung quanh nhanh chóng xúm lại hơn cả trăm người, chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ.

Không thể không nói, dưới sự thống trị của Lâm Vĩnh Thường thì quan trường Dương Châu cũng miễn cưỡng được chắp vá, ít nhất quan viên lớn nhỏ rất chú ý đến thanh danh.

Vừa thấy chuyện trở nên um sùm thì tiểu quan thủ thành vội nói, "Đại thẩm thật sự đã hiểu lầm rồi, chỉ là một chút hiểu lầm. Ta chỉ kiểm tra theo đúng thông lệ mà thôi."

"Đúng vậy, nương tử, nàng đứng lên đi, đừng gây khó dễ cho vị quan gia này." Bên cạnh là một vị nam nhân trung niên trông như thư sinh đang cúi người khuyên nhủ. Thành thật mà nói thì nữ nhân béo này cũng không già, khoảng trên dưới hai mươi, cũng không tính là béo, chẳng qua so với nữ tử thướt tha lã lướt ở Giang Nam thì có vẻ hơi nở nang một chút. Bất quá, nữ nhân này có khuôn mặt thanh tú, rất có chút ý vị, cũng khó trách những kẻ đui mù muốn ăn bớt một chút.

Ai ngờ thư sinh này vừa dứt lời thì khuôn mặt thon gầy liền ăn phải một cái tát, nữ nhân béo kia không chịu bỏ qua, lại mắng một trận, ngón tay chỉ vào trán của nam nhân kia, hung hăng nói, "Ngươi nói cái giống gì vậy, nữ nhân của ngươi bị người ta vô lễ mà ngươi cũng chả dám làm cái quái gì hết! Hả! Ta cần ngươi có ích gì? Còn không bằng nuôi một con chó! Nuôi chó dù sao nó cũng biết bảo vệ chủ!"

Lời này vừa nói ra thì mọi người đều hít sâu một hơi, ở thời này cũng có nhiều nữ nhân đanh đá nhưng dám ở trước mặt người ngoài mà vừa tát vừa mắng nam nhân của mình, lại mắng nam nhân của mình không bằng heo bằng chó thì thật sự là lần đầu tiên mới nhìn thấy.

Nam nhân như thư sinh kia cũng không giận, chỉ nói, "Ta lo lắng cho hài tử trong bụng của nàng mà." Vươn ra bàn tay thanh tú, nhẹ nhàng nói, "Đứng lên đi."

Lúc này nữ nhân béo kia mới hừ hai tiếng, trừng mắt liếc nhìn tiểu quan thủ thành rồi hỏi, "Ngươi kiểm tra xong chưa? Đừng tưởng lão nương không biết chữ thì dám qua mặt lão nương, ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, tam thôn ngũ dặm có ai dám khi dễ Hồ Tú Lan ta hay không!" Bàn tay béo mập chỉ lên mấy tờ bố cáo truy nã, "Trên đó có ai là nữ hay không? Hả? Ngươi còn dám lén lút sờ cái bụng của lão nương nữa? Muốn làm gì?"

Có một bảo tiêu đi nói với vị tiểu quan thủ thành kia, "Hầy, vị đại tẩu này nổi tiếng lợi hại, mỗi tối đều bắt tướng công của mình hầu hạ rửa chân. Nam nhân nhà nàng ta không thể làm chủ, nàng ta mà khó chịu một chút thì không đánh sẽ mắng. Đại ca, ngài thật sự là cả gan, dám đi vô lễ với nàng ta."

Tiểu quan thủ thành rất mất mặt, bèn vung tay lên, "Nhanh chóng vào đi, đừng cản người phía sau, bao nhiêu người chờ vào thành kìa." Thật hận cái bàn tay đê tiện của mình, sờ phải nữ nhân đanh đá.

Việc này không lớn, Lâm Vĩnh Thường vẫn không đặt ở trong lòng, chỉ lệnh Phạm Duy xử lý tiểu quan thủ thành kia, lại thanh trừng một phen, lập lại quy củ. Nhưng thỉnh thoảng Lâm Vĩnh Thường sẽ nghĩ đến nữ nhân béo khóc lóc om sòm trước cửa thành, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật quen mắt, nhất thời nghĩ không ra.

Cứ nghĩ tới nghĩ lui, cho đến một đêm nọ, khi Lâm Vĩnh Thường dâng tấu chương về đế đô thì bỗng nhiên trở nên sáng dạ, lập tức kinh ngạc đến rớt cả cằm. Trời ạ, chuyện gì thế này?

Tiểu quan thủ thành Dương Châu dám làm trò vô lễ với Hoàng đế bệ hạ!

Bất quá Hoàng đế bệ hạ có sở thích thật lạ, cải trang vi hành còn chưa tính, ngài còn đòi cải trang thành nữ nhân, mỗi khi nghĩ đến điều này thì Lâm Vĩnh Thường thật muốn hộc máu!

Lâm Vĩnh Thường là người vô cùng nhạy bén, tuy rằng vừa nghĩ đến sắc mặt và bộ dạng hóa trang của Hoàng đế bệ hạ thì hắn chỉ hận không thể chọc mù hai mắt của mình. Bất quá hắn đã đi điều tra lộ trình của tiêu cục, bọn họ hướng đến đế đô.

Hiện tại Lâm Vĩnh Thường đã xác định Hoàng đế bệ hạ vẫn bình an. Chẳng qua Hoàng đế bệ hạ cải trang như vậy để quay về đế đô thì có thể thấy được rất gian nguy.

Lâm Vĩnh Thường cau mày, trong chốc lát cũng không có cách nào tốt để hộ giá. Chỉ đành cảm thán một tiếng, hy vọng tiên sinh thần thông quảng đại, đừng để bệ hạ xảy ra bất trắc thì mới tốt. Đồng thời viết thư cho Từ Tam, đề cập đến việc Hoàng đế bệ hạ phúc trạch thâm hậu, nhất định bình an, vân vân và vân vân.

Sau đó mới có chuyện Từ Tam lấy lòng trước mặt Vệ thái hậu.

Mà Vệ thái hậu mượn miệng của Từ Tam để lan truyền tin tức Minh Trạm sắp bình phục đương nhiên là có dụng ý.

Mân Tĩnh Hầu bắt đầu lo lắng, Hoàng đế bệ hạ có phải đã trở về rồi hay không, chỉ là cố ý không lộ mặt?

Nếu là người khác thì có thể không làm được chuyện này, chẳng có Hoàng đế nào lại tìm thế thân giả chết còn mình thì ung dung ra ngoài. Mân Tĩnh Hầu nghĩ rằng, những chuyện không có khả năng xảy ra thì sẽ xảy ra trên người Minh Trạm.

Thận Thân Vương nhìn Mân Tĩnh Hầu, ở sâu trong lòng nặng nề thở dài: Hắn xem như đã hiểu cái gì gọi là tiểu tử không đủ mưu.

Mặc dù như vậy, Thận Thân Vương vẫn không thể không trấn an Mân Tĩnh Hầu đang lâm vào chứng mơ mộng hão huyền, thản nhiên nói, "Nếu bệ hạ thật sự trở về đế đô, Thái hậu tuyệt đối sẽ không truyền ra tin tức như vậy." fynnz.wordpress.com

"Mân Tĩnh, ngươi vẫn chưa hiểu hay sao? Mẫu tử hai người kia là cao thủ đùa bỡn lòng người, bệ hạ không ở đế đô, Vệ thái hậu vẫn có thể thoải mái che giấu." Thận Thân Vương nói, "Vệ thái hậu thông minh thủ đoạn, chắc là ngươi đã lĩnh hội được."

Mân Tĩnh Hầu không lên tiếng.

Thận Thân Vương tiếp tục nói, "Chúng ta đều hiểu rõ tình thế của đế đô. Mà những gì chúng ta hiểu thì không có lý do gì mà Thái hậu không hiểu. Nếu bệ hạ quả thật trở về, với bản tính của mẫu tử này thì bọn họ sẽ tiếp tục ẩn nấp, đợi chúng ta bừng bừng dã tâm, tự động nhảy ra để mưu phản thì bọn họ sẽ bắt hết một lưới."

Mân Tĩnh Hầu rốt cục hiểu được một ít, do dự hỏi, "Vương thúc, như vậy có nghĩa là bệ hạ vẫn chưa trở về hay sao?"

"Bây giờ vẫn chưa."

Trong mắt của Mân Tĩnh Hầu chợt lóe một chút âm u, đã hiểu rõ ý của Thận Thân Vương, "Chúng ta phải gấp rút tiến hành trước khi bệ hạ trở về."

Thận Thân Vương cười nhẹ, "Mân Tĩnh, bệ hạ chưa từng rời khỏi đế đô thì nói cái gì mà có trở về hay không?"

Mân Tĩnh Hầu mỉm cười ăn ý, "Dạ, Vương thúc nói rất đúng. Chẳng qua nghe nói Nội các đề nghị bế quan Cửu môn đi tìm Cáp Mộc Nhĩ, Thái hậu nương nương cũng không đồng ý, như vậy thì làm sao cho phải đây?"

"Thêm một ngọn lửa nữa là đủ." 

...........

P/S: Khiếp, mũm đanh đá gớm, cho Phi Phi ăn tát luôn. Phi Phi đúng là càng mất tiền đồ, chỉ vì được gọi mũm là nương tử mà chấp nhận ăn hành :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com