Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 229 - Phiên Ngoại Lâm Vĩnh Thường

Có rất nhiều việc, kỳ thật mọi người hiểu nhưng không nói ra.

Lâm Vĩnh Thường bị tống vào ngục, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của Minh Trạm.

Minh Trạm trở về cung nói với Nguyễn Hồng Phi, "Cái tên đệ tử ngốc của ngươi khóc lóc hô hào đòi ta giải oan cho Phạm gia của hắn." Mang lên điểm tâm, đôi đũa của Minh Trạm run lên, đâm trúng một viên thịt rồi bỏ vào miệng nhai chóp chép.

Nguyễn Hồng Phi gắp một miếng bánh hẹ nhỏ cho Minh Trạm, "Ngươi tự xử lý đi." Không hề có ý tứ biện hộ cho Lâm Vĩnh Thường.

Minh Trạm dùng bữa rất đơn giản, chỉ cần dọn thức ăn lên, trong phòng cũng không để lại người hầu hạ. Hừ hừ hai tiếng, Minh Trạm nói, "Kỳ thật Lâm Vĩnh Thường họ Lâm hay họ Phạm thì ta đều sẽ trọng dụng hắn." Đúng là ngốc, nhưng lại tiết kiệm cho Minh Trạm một tước vị.

"Năm đó Phạm gia đúng là bị oan, mấy trăm nhân khẩu chỉ để lại một nhi tử là Lâm Vĩnh Thường, huyết hải thâm cừu, làm sao lại không báo thù cho được." Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nói, "Hai chữ báo thù cũng không phải làm thịt hết thảy kẻ thù là xong việc. Còn thanh danh của Phạm gia. Mặc dù Lâm Vĩnh Thường lựa chọn thời cơ không tốt nhưng lại làm ra chuyện rất đúng."

Minh Trạm nheo mắt, "Nếu là ta thì ta sẽ không làm như vậy." Mọi người đã chết cả rồi, nên hướng về tương lai vẫn tốt hơn, vì người chết mà mất đi tước vị tiền đồ, rốt cục không có lợi gì cả.

Nguyễn Hồng Phi cười một cái, "Cho nên ngươi mới có thể làm Hoàng đế."

"Ngươi đang châm chọc ta phải không?"

"Đâu có, ta đang ca ngợi ngươi mà." Lời này của Nguyễn Hồng Phi là thật, làm Hoàng đế phải có quyết đoán, khi tàn nhẫn thì tất nhiên phải tàn nhẫn. Về phần quy củ thánh nhân quỷ quái gì đó vốn là sợi dây ràng buộc con người, tiện bề cho Hoàng đế thống trị thiên hạ. Làm Hoàng đế thì làm sao có thể để quy củ gây khó dễ. Minh Trạm có thể mặt kệ sỉ diện, quyết đoán tàn nhẫn, như thế mới có thể ngồi lên ngai vàng.

Minh Trạm nói, "Phi Phi, đợi sau khi cắt băng khánh thành cảng Thiên Tân thì mới tính đến vụ án của Lâm Vĩnh Thường."

Trong lòng của Minh Trạm sáng tỏ như gương, khi hắn biết thân thế của Lâm Vĩnh Thường thì liền lật xem vụ án Phạm gia, tuy bản án đã phủ đầy bụi, bất quá sự việc liên can đến nhiều người đã mất, còn lại chính là phu gia của Thục Viện đại công chúa, phủ Nam Phong Bá.

Lúc trước Minh Trạm cấm túc Thục Viện đại công chúa, vì nể mặt Phượng Cảnh Kiền mà trước khi Phượng Cảnh Kiền quay về đế đô thì hắn đã thả ra Thục Viện đại công chúa và Phò mã. Nếu lật lại bản án Phạm gia thì phủ Nam Phong Bá tất nhiên sẽ bị liên lụy, lúc này Phượng Cảnh Kiền đang ở đây, thật sự khó có thể xử lý.

Vì vậy chỉ đành kéo dài một thời gian trước đã.

Minh Trạm cố ý nói với Nguyễn Hồng Phi một tiếng, cũng là vì muốn Nguyễn Hồng Phi hiểu rõ tình hình của hắn.

Không ngờ Nguyễn Hồng Phi ranh như khỉ, cười nói, "Ngươi làm gì cũng được, không cần nói với ta. Ta cũng không tham dự đâu."

"Không cần ngươi tham dự, ngươi biết là tốt rồi." Minh Trạm lắc đầu, nâng lên bát cháo rồi húp một hơi cạn sạch, đỉnh đạc đưa cái bát không cho Nguyễn Hồng Phi, một tay vỗ đùi rồi nói, "Múc thêm cháo đi."

Nguyễn Hồng Phi tiếp nhận cái bát, cười nói, "Ở trên giường lúc nào cũng nhăn nhó, nếu ngươi có khí khái thế này thì ta mới xem như phục ngươi."

Nếu nói Minh Trạm nhăn nhó thì e rằng trên thế giới này vốn không có người nhiệt tình. Nguyễn Hồng Phi nói như vậy hoàn toàn là vì hiện tại vóc dáng của Minh Trạm đã cao lớn, sức lực cũng vượt trội, Nguyễn Hồng Phi muốn dễ dàng đặt Minh Trạm dưới thân như trước kia là điều không thể. Mỗi lần lên giường là hai bên lại dùng trí lực và thể lực để đọ sức, không thể không thừa nhận, ở cùng Minh Trạm mấy năm nay, Nguyễn Hồng Phi không những chưa từng chán ghét mà trái lại càng ngày càng trầm mê vào khoái cảm của việc đọ sức giao hoan. Vì hôm qua nhỉnh hơn một chút nên tâm tình của Nguyễn Hồng Phi rất tốt, bắt đầu trêu ghẹo Minh Trạm.

Minh Trạm thua người không thua trận, bĩu môi nói, "Dong dài làm gì, hôm nay ta nhất định sẽ thắng ngươi."

Chuyện của Lâm Vĩnh Thường tạm thời gác lại, Minh Trạm lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, Nội vụ phủ chuẩn bị nghi giá, sau đó Minh Trạm dẫn theo Nguyễn Hồng Phi và Phượng gia huynh đệ cùng đến cảng Thiên Tân, tự mình cắt băng khánh thành cảng Thiên Tân, còn chuẩn bị viết lại chữ lưu niệm cho cảng Thiên Tân.

Chữ viết của Minh Trạm như cua bò nhưng lại thích khoe khoang. Bao nhiêu người phải chướng mắt, nhưng vì địa vị của hắn cho nên chẳng ai dám đắc tội.

Vì có Nguyễn Hồng Phi đồng hành, Minh Trạm thấy sắc quên cha, liền bám dính Nguyễn Hồng Phi trong kiệu của mình, không chịu ngồi cùng mấy ông lão. Mà cũng lạ, nếu có Minh Trạm ở kế bên thì Phượng Cảnh Nam luôn chướng mắt đâm chọt, nhưng không có Minh Trạm ở kế bên thì toàn thân của Phượng Cảnh Nam lại khó chịu.

Phượng Cảnh Kiền lại có suy nghĩ khác.

Lần này trở về đế đô, ngoại trừ gặp các hoàng tôn thì cũng phải gặp các nữ nhi.

Thục Viện đại công chúa bị cấm túc bốn năm, Minh Trạm và Vệ thái hậu cũng không bạc đãi nàng. Vì vậy trong bụng của nàng còn trăm ngàn uất ức, ôm đùi Phượng Cảnh Kiền mà bật khóc, suýt nữa đã khóc ngập cả Vạn Phúc cung.

Phượng Cảnh Kiền thật sự sầu muốn chết.

Đối với phụ mẫu mà nói thì đứa nhỏ đầu tiên mà mình sinh ra nhất định là không giống người bình thường.

Huống chi ở trong hoàng thất, Công chúa không có gì đáng để uy hiếp ngai vàng. Vì vậy Phượng Cảnh Kiền đối xử khác biệt với Thục Viện đại công chúa cũng là chuyện bình thường. Nhưng cho đến hôm nay Phượng Cảnh Kiền mới hiểu được, trí tuệ của nữ nhi nhà hắn thật sự có khiếm khuyết.

Thục Viện, Thục Hiền và Thục Ngọc đều là nữ nhi của Phượng Cảnh Kiền, Thục Hiền đại công chúa và Thục Ngọc đại công chúa đều sống êm đẹp, Phò mã được trọng dụng, duy nhất chỉ có Thục Viện lại bị Minh Trạm chán ghét.

Nếu nói đến bản tính của Minh Trạm thì đúng là có chút kỳ quái, nhưng lại rất khoan dung rộng lượng với nữ nhân.

Phượng Cảnh Kiền thật sự tưởng tượng không ra vì sao Thục Viện đại công chúa đang sống êm đẹp lại muốn đi kiếm chuyện với Minh Trạm. Chẳng lẽ Thục Viện thật sự không hiểu lão phụ thân của mình hiện tại đã là Thái thượng hoàng mà không phải là Hoàng thượng hay sao!

Nếu là trước kia, Phượng Cảnh Kiền muốn bênh vực Thục Viện đại công chúa thì chỉ cần một câu là được.

Nhưng mà xưa đâu bằng nay. Tuy rằng nữ nhi quan trọng nhưng việc thừa kế vẫn quan trọng hơn.

Trưởng tôn vừa tròn mười tuổi, tiểu tôn tử cũng đã bắt đầu đi học, đọc sách cũng không tệ, cũng rất thân cận với Minh Trạm. Phượng Cảnh Kiền là người thế nào, là thân cận thật sự hay là giả tạo, chỉ cần liếc mắt thì hắn liền có thể nhận ra.

Minh Trạm dạy dỗ đám hoàng tôn rất tốt, cũng chưa hề thất hứa.

Ngay cả Phượng Cảnh Kiền cũng phải cảm thán Minh Trạm là người rộng lượng.

Phượng Cảnh Kiền tuyệt đối sẽ không vì Thục Viện đại công chúa mà khiến Minh Trạm khó chịu, huống chi Thục Viện cũng rất vô lý.

Mỗi người chất chứa tâm tư khác nhau, chậm rãi đến cảng Thiên Tân.

Minh Trạm xưa nay luôn chuẩn bị rất nhiều mánh khóe, hắn tự mình đặt tên cho một chiếc thuyền chiến cực lớn và hoành tráng là Minh Phi, khiến Phượng gia huynh đệ cảm thấy buồn nôn. Minh Trạm còn vui vẻ rạo rực nói, "Phụ hoàng, nhi tử cũng đã nghĩ ra cái tên cho chiến thuyền thứ hai rồi, gọi là Kiền Nam, thấy thế nào?"

Phượng Cảnh Nam cốc đầu Minh Trạm một cái, trách mắng, "Ngươi muốn bị ăn đòn à? Tục danh của đế vương làm sao có thể tùy tiện để người ta hô như vậy?"

Đầu óc của Minh Trạm rất lanh lẹ, lập tức liếc mắt nói, "Thế thì đổi thành Huynh Đệ đi, được rồi chứ?"

"Như vậy thì còn được." Phượng Cảnh Nam xụ mặt, "Ngươi cũng sửa lại cái tên Minh Phi kia đi, nghe thật buồn nôn." Dù sao thì ân oán của Phượng gia huynh đệ và Nguyễn Hồng Phi cả đời này không có khả năng hóa giải, sau khi giáp mặt chửi bới nhau một trận thì sau lưng vẫn tiếp tục chửi bới.

"Buồn nôn cái gì, phụ thân mà còn nói nữa thì nhi tử sẽ lập tức đổi thành Minh Trạm Yêu Phi Phi đó."

Lời này vừa được nói ra thì không cần nói đến cảm tưởng của Phượng Cảnh Nam, mà ngay cả Phượng Cảnh Kiền nghe thấy như thế cũng muốn nôn mửa ngay lập tức.

Kỳ thật lúc trước Minh Trạm đã chuẩn bị rất nhiều cái tên cho chiến thuyền của mình, đều rất dễ nghe, nào là Tiểu Minh Anh Tuấn, Tiểu Phi Anh Tuấn, Tiểu Phi Ngoan, Tình Yêu Vĩnh Hằng, kết quả là bị Nguyễn Hồng Phi phủ quyết tất cả, sau đó liền chọn cái tên Minh Phi, khiến Minh Trạm vô cùng buồn bực.

Tiếp theo Minh Trạm chuẩn bị một cuộc diễn thuyết long trọng, còn có kế hoạch duyệt hải quân ở cảng Thiên Tân, bận rộn bảy tám ngày mới có thể lên đường trở về.

Trên đường quay về, Minh Trạm cười đùa nói với Phượng Cảnh Kiền, "Phụ hoàng, năm đó nhi tử đến Đông Nam, đi theo Phi Phi lên thuyền của hắn, rất hoành tráng. Lúc ấy nhi tử từng nghĩ, sau này nhi tử cũng phải thành lập một hạm đội như thế, làm cho hải quân của Đại Phượng chúng ta có thể xưng bá trên biển.."

"Không hổ là nhi tử của ta, rất có chí khí." Phượng Cảnh Kiền dõng dạc cười to, tán thưởng Minh Trạm.

"Đúng vậy, hổ phụ vô khuyển tử mà." Minh Trạm rất am hiểu việc bợ mông Phượng Cảnh Kiền, cùng nhau thổi phồng, "Nếu không có phụ hoàng dạy dỗ thì làm sao có được nhi tử ngày hôm nay."

Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, vô cùng thoải mái.

Sắc mặt của Phượng Cảnh Nam có chút khó coi, Minh Trạm cười đùa bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên còn có công rèn luyện của phụ vương đối với nhi tử, làm sao mà có thể thiếu cho được."

"Quả nhiên tiến bộ." Có thể đem việc Phượng Cảnh Nam đánh chửi thành rèn luyện thì chức vị Hoàng đế này cũng không hề uổng phí. Phượng Cảnh Kiền vui mừng nhìn khuôn mặt hồng hào trắng trẻo của Minh Trạm, tuổi trẻ sáng lạn, tinh thần phấn chấn như thế, thật sự khiến người ta phải hâm mộ.

Vả lại, bình thường ai làm Hoàng đế cũng thích tỏ vẻ bí hiểm, Minh Trạm thì hoàn toàn tương phản, hắn là người nóng tính, vui thì sẽ nhướng cả hàng lông mày, giận thì sẽ nổi trận lôi đình. Cứ như vậy, triều thần đều bị hắn chỉnh đốn, tất cả đều ngoan ngoãn dễ bảo, có thể thấy được thủ đoạn của hắn.

Từ đầu chí cuối, Phượng Cảnh Kiền tỏ vẻ không biết Lâm Vĩnh Thường muốn lật lại bản án cho Phạm gia, cũng không nhắc đến nửa chữ ở trước mặt Minh Trạm. fynnz.wordpress.com

Phượng Cảnh Kiền là người hiểu chuyện, sau khi xem xong cảng Thiên Tân thì liền chuẩn bị cùng Phượng Cảnh Nam quay về Vân Quý. Minh Trạm nói, "Cảng Thiên Tân vừa mới hoàn công, còn phải chọn một đám quan viên đến đó quản lý. Mấy năm nay đại Phò mã ở nhà nhàn nhã, tóm lại cũng không phải kế lâu dài, không bằng để cho đại Phò mã đến cảng Thiên Tân rèn luyện một chút, dù sao cũng đáng tin cậy hơn người ngoài."

Phượng Cảnh Kiền than nhẹ, vỗ vai Minh Trạm, "Trạm nhi cứ xem rồi làm đi. Ngươi là nhi tử của ta, việc kế thừa và truyền lại giang sơn này mới là quan trọng nhất."

Minh Trạm mỉm cười, "Phụ hoàng yên tâm đi."

Kỳ thật có đôi khi Phượng Cảnh Kiền sẽ nhớ lại hơn phân nửa cuộc đời của mình, có lúc gian nan, có lúc vinh quang, nhưng hắn vẫn hơn đại đa số mọi người. Nhất là so sánh với đệ đệ Phượng Cảnh Nam của hắn, Phượng Cảnh Kiền luôn cho rằng hắn làm huynh trưởng xem như không tệ, có căn cứ hẳn hoi.

Nhưng cho đến hôm nay Phượng Cảnh Kiền mới hiểu được, cho dù mình có tất cả, cũng không thể bằng đệ đệ của hắn. Phượng Cảnh Nam sinh ra một thế hệ đế vương, còn hắn lại sinh ra một đám ngu xuẩn.

Tạm thời không bàn đến chuyện chém giết tranh chấp ngai vàng, đây là vận mệnh của con cháu hoàng thất. Nhưng hiện tại nhìn thấy Thục Viện đại công chúa khóc sướt mướt trước mặt, Phượng Cảnh Kiền thật sự chán ghét.

Lần trước kể lể uất ức, lần này lại can dự vào triều chính.

Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

"Lâm Vĩnh Thường chỉ là một tên nô dịch đào tẩu, lừa gạt làm quan, hiện tại lại đòi lật lại bản án cho Phạm gia, ai chẳng biết vụ án năm đó có liên lụy đến phủ Nam Phong Bá. Phụ hoàng, nếu bệ hạ vì lật lại bản án cho Phạm gia thì chính là đẩy phủ Nam Phong Bá vào chỗ chết." Thục Viện đại công chúa khóc sưng húp cả mắt, thấm ướt hết mấy chiếc khăn, một mạch kể khổ, "Phụ hoàng chỉ hôn Phò mã cho nhi thần, nếu phủ Nam Phong Bá có chuyện gì bất trắc thì sau này nhi thần biết dựa vào đâu?"

Phượng Cảnh Kiền thản nhiên nói, "Những chuyện trong triều, nữ nhân như các ngươi không cần can thiệp nhiều. Thục Viện, tôn quý của ngươi đến từ địa vị Công chúa của mình, chứ không phải là tức phụ của phủ Nam Phong Bá. Đừng nói vụ án vẫn chưa điều tra, cho dù có điều tra thì ngươi cũng sẽ không có chuyện gì cả."

"Dù sao thì cũng là gia tộc của Phò mã mà." Thục Viện đại công chúa khóc lóc nói.

"Là Phò mã bảo ngươi đến hay sao?" Phượng Cảnh Kiền hỏi.

Thục Viện đại công chúa lắc đầu, "Mấy năm nay Phò mã đối xử với nhi thần vô cùng tốt, nhi thần làm sao nhẫn tâm nhìn phu gia gặp chuyện không may như vậy?"

Phượng Cảnh Kiền lạnh lùng nói, "Thời Túc Tông hoàng đế, Phò mã của Vĩnh Xương đại công chúa mưu phản, Túc Tông hoàng đế tru di gia tộc Phò mã, cũng chưa liên lụy đến Vĩnh Xương đại công chúa. Ngươi không có gì cần phải lo lắng cả."

Một câu liền khiến Thục Viện đại công chúa biến sắc, quỳ gối xuống trước mặt Phượng Cảnh Kiền mà khóc rống, "Phụ hoàng đích thân chọn Phò mã cho nhi thần, ngài luôn yêu thương nhi thần, chẳng lẽ nhẫn tâm để nhi thần làm quả phụ hay sao?"

Phượng Cảnh Kiền quả thật không còn gì để nói.

Đương nhiên nếu Phượng Cảnh Kiền có thể bị một nữ nhân khóc đến mềm lòng thì hắn chẳng thể làm được Hoàng đế. Đợi Thục Viện đại công chúa khóc đã đời, dần dần ngừng rơi lệ thì Phượng Cảnh Kiền mới lạnh lùng nói, "Thục Viện, sau này trẫm sẽ càng ngày càng ít khi về đế đô, ngươi nên hiểu chuyện một chút, phải biết tiến thối tôn ti. Minh Trạm làm Hoàng đế là ý của trẫm. Cho dù ngươi không có bản lĩnh lấy lòng hắn thì cũng phải học cách an phận, hắn sẽ nể mặt trẫm mà không so đo với ngươi. Nhưng ngươi không thể hết lần này đến lần khác khiêu khích uy quyền của hắn. Cho dù là khi trẫm còn làm Hoàng đế thì cũng không chấp nhận có kẻ mơ ước ngai vàng của mình."

Phượng Cảnh Kiền biết rất rõ bản tính của Minh Trạm. Chuyện vặt vãnh thì Minh Trạm sẽ không hẹp hòi đến mức đi so đo với nữ nhân. Nhưng nếu Thục Viện không biết điều, Phượng Cảnh Kiền lạnh lùng nói, "Ngươi chỉ là đường tỷ của Minh Trạm mà thôi, muốn hắn tôn kính ngươi như Minh Kỳ thì trước tiên ngươi phải có bản lĩnh của Minh Kỳ đã. Nếu ngươi không biết tốt xấu, một ngày nào đó rơi vào kết cục như Minh Phỉ thì trẫm cũng sẽ không vì ngươi mà trở mặt với Minh Trạm đâu."

Thục Viện đại công chúa thất sắc.

Nàng chỉ biết cậy vào Phượng Cảnh Kiền, rõ ràng chính mình mới là Công chúa tôn quý có huyết thống chính thức của hoàng thất, lại bị cấm túc chịu nhục, Thục Viện đại công chúa làm sao có thể không hận không oán cho được.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Minh Phỉ thì Thục Viện đại công chúa nhịn không được mà kinh hoàng thất thố.

Nàng là đường tỷ của Minh Trạm, Minh Phỉ là tỷ tỷ đồng phụ dị mẫu với Minh Trạm. Minh Trạm còn có thể hạ thủ với Minh Phỉ thì huống chi là một đường tỷ không thân như nàng. Cho dù phu gia có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng chính bản thân mình, Thục Viện đại công chúa quả thật không biết phải làm sao. Phượng Cảnh Kiền thản nhiên cảnh cáo, "Thục Viện, hãy sống yên thân trước đã."

Thục Viện đại công chúa khóc sướt mướt rời đi.

Phượng Cảnh Kiền đầy mệt mỏi, dựa lưng vào nhuyễn tháp. Phùng Thành nhẹ nhàng tiến vào, dâng lên một tách trà thơm.

"Trẫm thua Cảnh Nam rồi." Phượng Cảnh Kiền cảm thán, trước kia vì sao không thấy nữ nhi của mình ngu xuẩn đến mức này.

Phùng Thành nói, "Đại công chúa còn trẻ, sau này nhất định có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ."

Phượng Cảnh Kiền nói, "Con cháu đều có phúc của riêng mình, mặc kệ bọn họ đi."

Trong khi Phượng Cảnh Nam lén dặn dò Minh Trạm vài câu, "Chuyện năm xưa của Phạm Lâm Hi là hắn không may, làm lão sư của Lệ thái tử. Nhiệm vụ của hắn, cho dù là ai ngồi lên đó thì đều không có được ân huệ. Tuy Lâm Vĩnh Thường lập đại công, nhưng cũng phạm tội khi quân, nhân cơ hội này mà gõ hắn một chút thì mới có thể tiện cho việc trọng dụng sau này."

"Dạ." Minh Trạm đáp lời.

Phượng Cảnh Nam khẽ thở dài, "Vụ án Phạm gia không thể thoát khỏi can hệ với phủ Nam Phong Bá. Hầy, năm đó vụ án Phạm gia xảy ra thì đại Phò mã vẫn còn là hài tử ngây thơ, không liên can đến hắn. Ngươi lưu tình một chút, đừng để đại Công chúa thành quả phụ."

Minh Trạm nói, "Khi Lâm Vĩnh Thường bị lưu đày cũng còn rất nhỏ, cho dù nhi tử buông tha cho đại Phò mã thì khó tránh khỏi khiến Lâm Vĩnh Thường so đo mối thù lúc trước." Khi đó cũng không có ai buông tha cho Phạm gia. Những ngày khốn khổ của Lục gia cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

"Cái này phải xem bản lĩnh của mình." Phượng Cảnh Nam cũng không có hảo cảm với đại Công chúa, nha đầu vô liêm sỉ này hình như bất mãn khi nhi tử của hắn làm Hoàng đế, "Lưu lại đại Phò mã cũng là vì nể tình bá phụ của ngươi."

"Dạ, nhi tử đã nói với phụ hoàng về việc đưa đại Phò mã đến Thiên Tân rồi."

Phượng Cảnh Nam vui mừng gật đầu, yên lòng, "Không uổng công hoàng huynh yêu thương ngươi như vậy."

Phượng Cảnh Kiền cũng không nán lại đế đô quá lâu, Minh Trạm đưa tiễn mười tám dặm, hết đưa lại tiễn, cuối cùng lưu luyến không rời, "Sang năm phụ hoàng trở về đế đô nhé, bằng không nhi tử sẽ rất nhớ ngài." fynnz.wordpress.com

Phượng Cảnh Nam nói, "Quay về đi, chăm sóc tốt Thái hoàng thái hậu và mẫu thân của ngươi đó."

Minh Trạm cười cười, "Phụ vương, ngài cũng phải bảo trọng thân thể."

Phượng Cảnh Nam vỗ vai Minh Trạm, Minh Trạm lúc này đã xuống ngự liễn, nhìn theo bóng dáng rời đi của Phượng gia huynh đệ.

Lúc này Lâm Vĩnh Thường đã ở Hình bộ suốt một tháng.

Hoàng đế bệ hạ chỉ lệnh tống vào ngục, vẫn chưa khai thẩm, Hình bộ Thượng thư tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay này, trong lúc nhất thời không biết tiền đồ tương lai của Lâm Vĩnh Thường sẽ như thế nào, thật sự không dám bạc đãi hắn. Thêm việc Trầm Chuyết Ngôn lo liệu đút lót, cho nên cuộc sống của Lâm Vĩnh Thường quả thật không tệ.

Huynh đệ Thái thượng hoàng và Trấn Nam Vương vừa rời đi thì Minh Trạm liền lôi vụ án Lâm Vĩnh Thường ra giải quyết, triệu Lý Bình Chu đến hỏi, "Các ngươi có kế hoạch gì đối với vụ án của Lâm Vĩnh Thường hay không?"

Lý Bình Chu vội vàng nói, "Bệ hạ, Lâm Vĩnh Thường lúc trước mạo danh tiến vào triều đình, phạm tội khi quân. Chẳng qua nể tình hắn có nỗi khổ riêng, còn nữa, Lâm Vĩnh Thường có công bình định Đông Nam, theo lão thần thấy, lấy ưu khuyết điểm bổ sung cho nhau thì tất nhiên không thể đề cập đến việc phong hầu, Lâm Vĩnh Thường tự thú xin được giải oan là có ý ăn năn. Nếu Phạm gia thật sự oan uổng thì thỉnh bệ hạ hãy tha cho Lâm Vĩnh Thường một mạng."

"Về phần vụ án Phạm gia, chuyện đó xảy ra ở thời Nhân Tông hoàng đế. Lâm Vĩnh Thường luôn mồm nói nhà mình oan uổng, có lẽ là có chứng cớ. Nếu hắn đưa ra đủ chứng cớ để chứng minh Phạm gia thật sự bị oan thì đương nhiên nên sửa lại bản án cho Phạm gia." Lý Bình Chu nghiêm mặt nói.

Khẩu khí của Minh Trạm lại mang theo vài phần bất mãn, làm cho Lý Bình Chu lo lắng, Minh Trạm nói,"Trẫm kỳ vọng đối với Lâm Vĩnh Thường như thế nào thì Lý tướng biết rất rõ. Cũng không ngờ hắn giấu diếm trẫm nhiều chuyện như vậy, khiến tâm của trẫm phải lạnh lẽo."

Lý Bình Chu nói, "Hành động này của Lâm Vĩnh Thường quả thật thiếu thỏa đáng. Lão thần cũng rất giận. Nhưng mấy ngày trôi qua thì lão thần cũng dần dần tỉnh táo trở lại, tinh tế cân nhắc một hồi. Tuy Lâm Vĩnh Thường có hành vi ngỗ nghịch, nhưng mấy năm nay làm việc coi như cẩn thận, có thể thấy được trong lòng có bệ hạ có dân chúng. Chẳng qua gia tộc của hắn có oan khuất, làm việc khó tránh khỏi có chút cực đoan. Với trí tuệ và sự thánh minh của bệ hạ, lại cho hắn công đạo thì Lâm Vĩnh Thường làm sao lại không lấy cái chết báo ân bệ hạ cho được."

"Lý Bình Chu, trẫm nghe nói lúc trước khanh và Phạm Lâm Hi có giao tình, chẳng lẽ khanh đã sớm biết thân thế của Lâm Vĩnh Thường, cố ý giấu diếm trẫm ư?" Minh Trạm trả đũa, chụp mũ Lý Bình Chu. fynnz.wordpress.com

"Bệ hạ đã nói như vậy thì thần hết đường chối cãi." Lý Bình Chu cười khổ, "Khi Lâm Vĩnh Thường thi ân khoa, thần là quan chủ khảo do Thái thượng hoàng chỉ định. Vì vậy thần và Lâm Vĩnh Thường có tình nghĩa tọa sư. Bệ hạ cũng biết lão thần tính tình thẳng thắn, ngày thường ghét nhất tham quan ô lại, Lâm Vĩnh Thường làm quan thanh liêm, lại có thanh danh, thần thích bản tính khí khái của hắn, cho nên mới có giao tình. Về phần Phạm Lâm Hi, năm đó thần bị người ta hãm hại, suýt nữa đã bị trảm thủ, là Phạm Lâm Hi đã ở trước mặt Nhân Tông hoàng đế mà thỉnh cầu giúp lão thần. Sau đó sửa tội trảm đầu thành lưu đày. Để lão thần nói một câu công bằng thì Phạm Lâm Hi có học thức uyên bác, nhân phẩm học vấn đều vô cùng tốt, năm đó chuyện xảy ra ở ân khoa mùa xuân, lão thần bị đày đến Lĩnh Nam nên cũng không biết quá rõ."

Lý Bình Chu chính đại quang minh, điều này không thể nghi ngờ.

Minh Trạm chỉ đành khoát tay nói, "Lý tướng, trẫm biết khanh trung thành. Vụ án Phạm gia, Lâm Vĩnh Thường đã lấy cả tánh mạng để yêu cầu phúc thẩm, trẫm toại nguyện cho hắn. Các khanh đều là thần tử của trẫm, là phụ tá đắc lực của trẫm. Trẫm xem Lâm Vĩnh Thường là tâm phúc, lời này không tính là khoa trương chứ?"

"Hiện tại không nói Lâm Vĩnh Thường lừa gạt trẫm thế nào. Hắn lập đại công ở Giang Nam, trẫm đã nghĩ sẵn thánh chỉ phong hầu tứ hôn cho hắn, kết quả thế nào, hắn báo đáp trẫm ra sao?" Minh Trạm thở dài một cách thương cảm, làm bộ làm tịch, "Trẫm rất đau lòng."

Mặc dù Minh Trạm không am hiểu cách giả vờ bí hiểm, bất quá nếu đã diễn kịch thì hắn hoàn toàn khiến người ta chẳng thể phân biệt được thực hư, nhất cử nhất động đều dẫn dắt lòng người.

"Lý tướng, Lâm Vĩnh Thường bỏ trốn trên đường đi lưu đày, thay danh đổi họ lẫn vào ân khoa. Nay trẫm nể tình hắn lập đại công, đồng ý phúc thẩm vụ án Phạm gia. Nhưng đợi vụ án này được kiểm chứng rõ ràng thì nên xử trí Lâm Vĩnh Thường như thế nào đây?" Minh Trạm nói thẳng, "Các khanh thỉnh cầu vì hắn, nhưng các khanh có nghĩ đến hay không, nếu không xử lý thì sau này các tội phạm có thể bắt chước hắn, bỏ trốn trên đường, thay hình đổi dạng?"

"Các khanh khiến trẫm thật khó xử." Lý Bình Chu nhất thời nói không nên lời, Minh Trạm thở dài, "Việc phúc thẩm vụ án Phạm gia sẽ giao cho Lý tướng phụ trách."

Phúc thẩm vụ án Phạm gia, Nam Phong Bá nhịn không được mà lo lắng bất an.

Kỳ thật mấy năm qua, Nam Phong Bá thật sự nghĩ không ra Phạm gia có chứng cớ gì để lật lại bản án. Chẳng qua có câu, có tật giật mình. Lâm Vĩnh Thường ào ào phóng đến, Nam Phong Bá làm sao có thể nào không sợ cho được?

Minh Trạm triệu kiến đại Phò mã Lục Văn Thao, đi thẳng vào vấn đề, "Cảng Thiên Tân vừa hoàn công, mấy năm nay ngươi tu thân dưỡng tính, tiến bộ không ít, trẫm muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đến làm việc ở cảng Thiên Tân hay không?"

Cảng Thiên Tân?

Mặc dù Lục Văn Thao vừa được thả ra, nhưng cũng nghe thấy thanh danh cảng Thiên Tân. Hiện nay công việc nóng sốt nhất trong thiên hạ chính là ở cảng Thiên Tân, đột nhiên Hoàng đế bệ hạ lại đối đãi hậu hĩnh cho Lục Văn Thao khiến hắn trở nên kinh sợ.

Không phải vì chuyện gì cả, từ khi tin tức phúc thẩm Phạm gia được lan truyền thì Nam Phong Bá không có ngày nào ngủ yên. Lúc này bệ hạ muốn phái hắn đến cảng Thiên Tân, Lục Văn Thao đã có cảm giác không lành.

Minh Trạm thấy Lục Văn Thao im lặng một lúc lâu, bèn thoải mái nói, "Nghĩ ổn thỏa rồi đến trả lời với trẫm."

Lục Văn Thao bừng tỉnh, đứng dậy dập đầu nói, "Tạ ơn bệ hạ đã cất nhắc, thần nguyện ý đến cảng Thiên Tân dốc sức phục vụ bệ hạ."

Lục Văn Thao quay về phủ rồi đến thẳng thư phòng, cùng phụ thân nói đến việc được phái đến cảng Thiên Tân, Nam Phong Bá cảm thán nói, "Bệ hạ muốn lưu lại một chút thể diện cho chúng ta." Xu lợi lánh hại là chuyện bình thường, Nam Phong Bá có thể có được ngày hôm nay, chuyện mà Lục Văn Thao nhìn thấu thì Nam Phong Bá hắn đương nhiên cũng nhìn thấu.

Nam Phong Bá mỉm cười nhìn nhi tử, "Hôm nay ta sẽ để mẫu thân của ngươi đi thu dọn hành trang cho ngươi, sáng mai ngươi lập tức lên đường."

"Phụ thân, tạm thời không vội, nhi tử nghĩ vài vị đệ đệ cũng đã lớn, có phải nên...." Tuy rằng rất khó mở miệng, Lục Văn Thao vẫn phải lên tiếng, "Có phải nên phân chia gia sản hay không?"

"Ta đã nghĩ đến chuyện này." Nam Phong Bá ngồi thẳng tắp, cười nói, "Các ngươi cũng đã lớn, ta cũng đã già. Ta định ngày mai sẽ nhường lại tước cho ngươi, nhưng ai ngờ ngươi lại phải lên đường đến cảng Thiên Tân. "

Lục Văn Thao sâu sắc cảm thấy hình như thời gian đã không còn kịp nữa rồi, Nam Phong Bá chậm rãi thở dài, "Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh, những lời này vĩnh viễn là đúng. Nhưng có đôi khi cũng là người tính không bằng trời tính." Ai có thể tính đến việc Phạm gia còn có con cá lọt lưới là Lâm Vĩnh Thường. Số mạng, có lẽ hết thảy đều là số mạng. (lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh= khi phải lựa chọn giữa hai việc thì nên chọn việc ít bị tổn hại hơn)

"Văn Thao, Lâm Vĩnh Thường đang rất thịnh, ngươi đừng vì gia tộc mà tranh chấp với hắn, hãy bảo toàn chính mình. Lục gia vẫn còn ở đây, cho dù nhất thời yên lặng thì chung quy vẫn có một ngày Lục gia có cơ hội xoay chuyển." Nam Phong Bá tha thiết dặn dò, "Về phần những việc khác, cho dù bệ hạ không thích Công chúa thì vẫn phải nể mặt Thái thượng hoàng. Các ngươi đã từng tuổi này, nên nhanh chóng sinh con đi. Còn Công chúa, ngươi nên tìm cách khuyên bảo giảng giải cho Công chúa."

"Nhi tử đã nhớ rõ, phụ thân." Người ở trước mặt có lẽ đã phạm tội ác tày trời trong mắt người ngoài, nhưng đối với hắn thì thật sự không hề có nửa điểm không tốt. Lục Văn Thao thuở nhỏ chính là trưởng tử, văn võ cũng không tệ, nếu không thì không thể được chọn làm Phò mã. Nam Phong Bá coi trọng hắn, thương hắn, là phụ thân của hắn. Nay thấy gia tộc sắp gặp nạn, chính mình lại đến Thiên Tân lánh nạn, cảm giác trong lòng của Lục Văn Thao thế nào thì không cần nói cũng biết, nam tử hán đại trượng phu như hắn lại đột nhiên ửng đỏ đôi mắt, "Phụ thân, nhi tử không đi đâu."

"Nói hươu nói vượn gì đó!" Nam Phong Bá nổi giận, "Nếu ngươi không đi chính là bức ta chết sớm đó."

Lục gia sinh ly tử biệt như vậy, Lâm Vĩnh Thường hoàn toàn không biết, đương nhiên cho dù biết thì Lâm Vĩnh Thường ngoại trừ khoái cảm, e rằng chẳng có cảm giác nào khác. Cái loại cảm giác từ trên mây ngã xuống bùn đất, ngày xưa cao quý bị người ta dẫm nát, trơ mắt nhìn thân nhân lần lượt chết đi, cửa nát nhà tan, Lâm Vĩnh Thường đã sớm nếm thử hai mươi năm trước.

Hắn khốn khổ vùng vẫy mưu sinh, nhiều năm nhẫn nhịn, chờ đợi, trù tính, chính là vì ngày hôm nay.

Không cần mưu tính triệt để thì Lâm Vĩnh Thường đã vững vàng nắm chắc thắng lợi.

Hiện tại trong lòng của Lâm Vĩnh Thường ngoại trừ nỗi oan của Phạm gia thì chính là sức khỏe của Từ Doanh Ngọc và thái độ của Từ gia.

Trầm Chuyết Ngôn không hổ là tinh anh của giới báo chí, mỗi ngày đến đại lao Hình bộ truyền tin cho cữu cữu nhà mình, "Đại Phò mã đến cảng Thiên Tân, phủ Nam Phong Bá vẫn như cũ, nghe nói Nam Phong Bá muốn nhường lại tước vị, đã dâng tấu chương nhưng Hoàng thượng không chấp thuận."

Lâm Vĩnh Thường cười lạnh, lúc này mới nghĩ đến việc nhường tước là quá muộn rồi, Hoàng thượng nhất định sẽ không chấp thuận.

"Mợ của ngươi đâu?" Lâm Vĩnh Thường hỏi.

"Mợ?" Trầm Chuyết Ngôn thầm nghĩ, ngài vẫn còn độc thân mà, ở đâu ra mợ của ta?

Lâm Vĩnh Thường tức Trầm Chuyết Ngôn không hề thông suốt, trừng mắt liếc nhìn Trầm Chuyết Ngôn, nhắc một câu, "Ngu ngốc, là Từ cô nương."

Trầm Chuyết Ngôn nghe thấy Lâm Vĩnh Thường lại hỏi chuyện của Từ cô nương thì nhịn không được mà khuyên cữu cữu của hắn vài câu, "Cữu cữu, ta thấy cữu cữu nên thôi đi, ta đến Từ gia vài lần rồi, đều là đóng chặt cửa. Từ lão gia còn nói rất độc địa với ta, bảo rằng ta còn dám tới cửa thì sẽ thả chó cắn chết ta nữa." Thấy sắc mặt của cữu cữu nhà mình, Trầm Chuyết Ngôn nho nhỏ nói, "Dù sao ta thấy Từ gia cũng vô tình với cữu cữu. Chuyện của Từ cô nương thì ta có nghe theo lời phân phó của cữu cữu, phái người theo dõi chặt chẽ, nếu không có việc gì thì Từ cô nương rất hiếm khi xuất môn, nhưng thật ra có thấy người nhà của Từ cô nương đi mua vài thứ. Để xem nào, nào là..." Trầm Chuyết Ngôn biết rõ bản tính của Lâm Vĩnh Thường, bèn lần lượt liệt kê cho Lâm Vĩnh Thường nghe.

Lâm Vĩnh Thường thấy những thứ đó đều là để bồi dưỡng, không có gì đặc biệt, suy nghĩ một chút bèn hỏi, "Vì sao không có gà? Chẳng lẽ trong biệt viện cũng không ăn gà hay húp canh gà sao?" Hắn nhớ Từ Doanh Ngọc rất thích húp canh gà, nhất là canh gà do tự tay hắn hầm.

Trầm Chuyết Ngôn thấp giọng tám chuyện nhà Từ gia, "Nghe nói khẩu vị của Từ cô nương hiện tại rất kỳ lạ, đừng nói là canh gà, ngay cả nghe tiếng gà gáy cũng khó chịu. Bình thường ở trước mặt nàng cũng không có ai dám nhắc đến chữ gà nữa đấy."

Lâm Vĩnh Thường sững sờ, Trầm Chuyết Ngôn không hề phát hiện, tiếp tục đề cập, "Còn nữa, nghe nói hiện tại bản tính của Từ cô nương đã thay đổi hắn, giống như hoàn toàn trở thành một người khác, thích ăn chua, như là quả táo gai hoặc là quả mơ, chỉ sợ không đủ chua mà thôi."

"Bảo tức phụ của ngươi đi nói với Doanh Ngọc, ăn nhiều mơ thì cũng không sao nhưng ăn ít lại quả táo gai một chút."

"Vì sao vậy?"

Lâm Vĩnh Thường lo lắng cho Từ Doanh Ngọc, vì vậy có chút mất kiên nhẫn đối với sự ngây thơ của Trầm Chuyết Ngôn, bèn trách mắng, "Hỏi nhiều làm gì, đi đi, ta ở đây không sao đâu."

Trầm Chuyết Ngôn không phục, bất quá thuở nhỏ hắn đã bị Lâm Vĩnh Thường ức hiếp, đã sớm dưỡng thành thói quen có giận mà không dám cãi, chỉ hừ hai tiếng, nhấc lên thực hạp, thừa dịp Lâm Vĩnh Thường không chú ý mà liếc Lâm Vĩnh Thường vài cái, thoáng bình tâm trở lại thì mới đem thực hạp rời đi.

Hoàng đế bệ hạ đích thân ra lệnh phúc thẩm vụ án Phạm gia, quan viên đương nhiên không ai dám trì hoãn.

Vốn là vụ án do Nhân Tông hoàng đế tự mình định án, trong tình huống thế nào mà lại có thể phúc thẩm một lần nữa? Đương nhiên là có oan.

Huống chi Lý Bình Chu lúc nào cũng can thiệp.

Lâm Vĩnh Thường chuẩn bị đầy đủ, quả nhiên là hắn có chứng cớ, một quyển sổ ố vàng loang lổ vết máu được trình lên. Tiếp theo, kết cục của Phạm gia năm xưa thế nào thì kết cục của phủ Nam Phong Bá hôm nay cũng y như vậy.

Ngoại trừ Lục Văn Thao thì không ai may mắn thoát khỏi.

Nhưng việc xử lý Lâm Vĩnh Thường lại khiến người ta khó xử. Nội các thương nghị cả buổi cũng không có ý kiến, Minh Trạm độc đoán, thẳng tay đoạt chức lột bỏ công danh của Lâm Vĩnh Thường, cuối cùng vì tỏ ra nhân từ, hắn thưởng Lâm Vĩnh Thường trăm lượng bạc, lệnh cho Lâm Vĩnh Thường trùng kiến từ đường cho Phạm gia, lại cho Lâm Vĩnh Thường một tòa nhà rộng đến trăm ngàn mẫu, thả Lâm Vĩnh Thường trở về.

Tuy Phạm gia đã được minh oan, nhưng đối với Lâm Vĩnh Thường mà nói thì con đường làm quan nhiều năm trở thành con số không, là lợi hay là hại thì thật khó xác định.

Lâm Vĩnh Thường giải quyết xong chuyện từ đường, không ít tri giao đến Phạm gia uống rượu, Lý Bình Chu còn cố ý lưu lại hỏi thăm Lâm Vĩnh Thường vài câu, "Ngươi tính thế nào?"

Không nói đến quan hệ riêng tư, Lâm Vĩnh Thường là nhân tài như vậy, nếu không trọng dụng thì thật đáng tiếc. fynnz.wordpress.com

Lâm Vĩnh Thường nhẹ nhàng đáp, "Để cho ân sư lo lắng, đệ tử đã bảo Chuyết Ngôn giúp đệ tử mua một công danh tú tài, năm nay thi Hương, chuẩn bị thử một lần, nếu thuận lợi thì sang năm sau sẽ dự ân khoa mùa xuân."

Hoàng đế bệ hạ chỉ tước bỏ công danh của hắn, chứ không bảo rằng không cho phép thi cử. Muốn làm quan thì nhất định phải có công danh.

Lý Bình Chu quả thật không có gì để nói với suy tính của Lâm Vĩnh Thường, nếu để hắn nói thì đợi Hoàng đế bệ hạ bớt giận, trực tiếp trỗi dậy là được, cần gì phải phiền phức như thế. Chẳng qua Lâm Vĩnh Thường cũng không phải tiểu tử miệng còn hôi sữa, nếu đã quyết định thì Lý Bình Chu sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò Lâm Vĩnh Thường nghiêm túc thi cử. Nếu không, ngộ nhỡ thi rớt thì rất mất mặt.

Lâm Vĩnh Thường thu dọn một chút rồi ra ngoại ô ôn bài, nói cho dễ nghe thì chính là: để thanh tĩnh.

Ngô Uyển là người cẩn thận, lúc trước đã sớm phái người quét dọn biệt viện sạch sẽ, thu thập ổn thỏa, không biết Trầm Chuyết Ngôn mang đến mấy con chó ở chỗ nào đưa cho cữu cữu của hắn, lén nói nhỏ với Lâm Vĩnh Thường, "Cữu cữu, nếu cữu cữu đi tìm Từ cô nương thì nên dẫn theo mấy con chó này. Hiện tại Từ gia chỉ hận không thể cắn chết chúng ta mà thôi, cữu cữu tuyệt đối phải cẩn thận nha." Đối với Trầm Chuyết Ngôn, cữu cữu của hắn không giống như đi ôn bài, mà rõ ràng là đang đi tìm cái chết thì đúng hơn.

"Đừng bận tâm vớ vẩn."

Kỳ thật Lâm Vĩnh Thường cảm thấy có chút mất mặt, nhi tử của Trầm Chuyết Ngôn đã chạy lon ton, còn hắn vẫn chưa thuyết phục được lão bà của nhi tử nhà hắn. Trầm Chuyết Ngôn cười hì hì, "Cữu cữu, nếu cữu cữu một mình ở biệt viện vắng vẻ thì không bằng để a Nhượng ở cùng với cữu cữu nhé."

A Nhượng chính là nhi tử của Trầm Chuyết Ngôn, hiện tại ba tuổi, nói năng rất lưu loát, tính tình không giống Trầm Chuyết Ngôn mà càng giống Ngô Uyển hơn.

"Ta đâu có rãnh." Lâm Vĩnh Thường lại quan tâm đến tôn tử của mình, "A Nhượng cũng đã đến tuổi vỡ lòng, nên tìm lão sư tốt để dạy hắn."

"He he he, lúc trước ta toàn dựa vào cữu cữu dạy vỡ lòng mới có được ngày hôm nay. Hơn nữa lão sư giỏi cũng không phải muốn tìm là tìm được." Trầm Chuyết Ngôn nhìn sắc mặt của Lâm Vĩnh Thường, "Chỉ đành từ từ mà tìm."

Lâm Vĩnh Thường trừng mắt liếc nhìn Trầm Chuyết Ngôn, im lặng không nói gì.

Trầm Chuyết Ngôn hầu hạ Lâm Vĩnh Thường đến biệt viện, nhìn thấy mọi thứ đã dàn xếp ổn thỏa thì mới trở về thành.

Trầm Chuyết Ngôn quay về chỉ có một mình.

Ngô Uyển nhìn xung quanh một lúc rồi hỏi, "A Nhượng đâu?"

"Để cho cữu cữu dạy vỡ lòng rồi." Toàn thân của Trầm Chuyết Ngôn cảm thấy thoải mái, xú tiểu tử kia rốt cục cũng bị tống đi. Lúc trước Ngô Uyển mất một hài tử, vì vậy đặc biệt sủng ái Trầm Nhượng, mỗi ngày phải ôm lúc ngủ, trước đây còn nhỏ, không hiểu cái gì thì cũng không trở ngại. Hiện tại đã lớn hơn một chút, rất bất tiện. Trầm Chuyết Ngôn vốn muốn sửa tật xấu của nhi tử từ lâu rồi, kết quả là tiểu tử này buổi tối không thấy mẫu thân thì có thể khóc bể làng, Ngô Uyển xót con, làm sao còn bận tâm đến Trầm Chuyết Ngôn cho được.

Trầm Chuyết Ngôn rất có ý kiến đối với việc này, nhân cơ hội hiện tại, cữu cữu của hắn xưa nay luôn rất thủ đoạn, vừa lúc dạy cho nhi tử chữa tật xấu bám nương của nó. Trầm Chuyết Ngôn đắc ý vì chính mưu trí của mình, chợt nghe Ngô Uyển lo lắng nói, "Chàng không nói sớm, chẳng kịp chuẩn bị xiêm y gì cho a Nhượng cả."

"Ngày mai đem đến đó là được." Trầm Chuyết Ngôn rất yên tâm, ôm lấy thắt lưng của Ngô Uyển, nheo mắt cười không ngưng, "Chúng ta mau bỏ thêm chút sức lực vì khuê nữ đi."

Ngô Uyển quả thật vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng nói, "A Nhượng còn nhỏ, đợi đến khi nó hiểu chuyện thì sẽ không bám theo thiếp nữa đâu."

"Còn nhỏ không hiểu chuyện, ta sợ tiểu tử kia làm muộn mất khuê nữ của chúng ta mà thôi." Khác với tư tưởng phổ biến khinh nữ trọng nam ở thời đại này, chỉ cần có nhi tử là được, hắn thì lại thiên vị cho nữ nhi hơn một chút.

Lâm Vĩnh Thường nhìn Trầm Nhượng mà trong bụng liền mắng chửi Trầm Chuyết Ngôn ba nghìn sáu trăm lần. Kỳ thật tiểu hài tử bẩm sinh đã biết nhìn mặt người, không phải là phụ mẫu, Trầm Nhượng định khóc một trận thì liền thấy Lâm Vĩnh Thường cười âm trầm, "Dám gào một tiếng thì ta sẽ luộc ngươi để ăn thịt đó."

Trầm Nhượng bị dọa chết khiếp, há hốc mồm, không dám gào khóc, cúi đầu ủ rũ.

Cho đến khi Trầm Nhượng hơi lớn một chút thì nó mới hiểu cữu gia của mình kỳ thật không luộc tiểu hài nhi để ăn thịt, nó thật sự đã lo lắng hãi hùng nhiều năm vô ích.

Mà chuyện này thì để sau hẵng nói, tạm thời không nhắc đến.

Lâm Vĩnh Thường đang cân nhắc phải làm thế nào để gặp Từ Doanh Ngọc, cho dù không thấy được người thì hỏi thăm tình hình gần đây của Từ Doanh Ngọc cũng được.

..........

P/S: chiến lược mặt dày phải được thực hiện cấp tốc 😀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com