Chương 49 + 50
Thư của Lâm Vĩnh Thường đến rất nhanh.
Hắn báo cáo tiến độ cải cách thuế muối, hơn nữa còn phát biểu quan điểm của hắn và Vĩnh Định Hầu trong vụ án Từ gia.
Minh Trạm muốn đưa Mã Duy về Tây Bắc, vì vậy đơn giản ra lệnh cho vụ án Từ gia kết thúc nhanh chóng: Lập tức trảm thủ Từ Bỉnh Sinh, Từ Bỉnh Trung vô tội, được phép phóng thích.
Cho dù Từ Tam khôn khéo thế nào thì cũng nói không ra lời. Hắn đương nhiên hy vọng nhi tử bình an, tuy rằng quan hệ giữa hắn và gia đình không hòa thuận cho lắm nhưng Từ Bỉnh Sinh cũng có quan hệ thúc điệt với hắn.
Minh Trạm cười một cái rồi hỏi, "Bằng không cho bọn họ đổi chỗ nhau, hoặc là chia đều, mỗi người hai mươi năm tù?"
"Bệ hạ, thần nghe theo bệ hạ." Từ Tam cảm thấy trong đầu có cái gì đó mà hắn vẫn chưa nghĩ thông, chẳng qua sự tình liên quan đến tánh mạng và tiền đồ của nhi tử. Ở trước mặt Minh Trạm, Từ Tam cũng không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ tuân theo bản năng mách bảo, khom người khấu đầu, "Bệ hạ xử trí như thế nào thì thần cũng đều tâm phục khẩu phục. Thần hiểu nhi tử của mình, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!"
"Trẫm hiểu được, Từ Tam, ngươi cũng phải hiểu được." Minh Trạm thản nhiên phân phó, "Lui ra đi."
Mật thư của Minh Trạm vừa đến thì Lâm Vĩnh Thường cùng Hà Thiên Sơn thương nghị xong bèn thống khoái kết án Từ Bỉnh Sinh cấu kết hải tặc, tư thông bán lương thảo.
Chẳng những hơn mười vạn cân lương thảo bị sung công mà Từ Bỉnh Sinh còn bị hành quyết trảm thủ ngay lập tức, kể cả thân phụ của Từ Bỉnh Si hà Tri phủ Thái Nguyên Từ Lập cũng bị vạ lây mà miễn bãi chức quan, chức vị Tri phủ này sẽ do Tuần phủ Sơn Tây tạm thời kiêm nhiệm.
Từ thái phu nhân nghe được tin này thì nhất thời không thể hít thở, trực tiếp ngất xỉu, sau khi được tức phủ cứu tỉnh thì Từ thái phu nhân liền gào khóc, "Trưởng tôn của ta! Muốn lấy mạng lão bà như ta hay sao?" Hoàn cảnh ở Sơn Tây không bằng Giang Nam, vì vậy Từ thái phu nhân cũng không đi theo đại nhi tử đến đó, trái lại vẫn ở Giang Nam, nhưng lại giữ trưởng tôn Từ Bỉnh Sinh ở bên cạnh để làm chỗ dựa. Hơn nữa từ thuở nhỏ Từ Bỉnh Sinh đã được bà ấy nuôi dưỡng cho nên tình cảm tổ tôn hai người rất sâu nặng, nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho dù Từ thái phu nhân xưa nay khỏe mạnh cũng chịu không nổi đả kích này mà hôn mê bất tỉnh.
Thê tử của Từ Uyên là Lưu thị sợ lão thái thái tiếp tục ngất xỉu, bèn vội vàng ngồi bên nhuyễn tháp, khom người xoa ngực cho lão thái thái, thấy lão thái thái tỉnh lại, tiếp nhận viên định tâm hoàn trong tay nha hoàn rồi hầu hạ lão thái thái uống thuốc, đồng thời cũng khuyên nhủ, "Lão thái thái, người bình tâm một chút. Việc đã đến nước này, có lẽ nên nghĩ cách bám trụ vụ án này mới được. Bằng không, cầu Tam thúc ở đế đô, Tam thúc..." Ngừng lại một chút, Lưu thị mới nói, "Có lẽ Tam thúc sẽ có biện pháp."
Từ thái phu nhân dường như được nhắc nhở, vội hỏi, "Bỉnh Trung thì sao? Bỉnh Trung bị phán thế nào?"
Lưu thị nhất thời tỏ ra vẻ mặt lúng túng, cúi đầu không biết nên mở miệng như thế nào. Từ Uyên bèn trừng mắt liếc nhìn thê tử một cái, ôn hòa nói với mẫu thân, "Mẫu thân, việc này vốn là vô can với Bỉnh Trung."
Từ thái phu nhân trợn tròn mắt, trong ánh mắt toát ra thần sắc điên cuồng oán độc, lớn tiếng kêu gào, "Cái gì mà gọi là vô can? Hai người cùng bị bắt! Mà Bỉnh Trung lại là vô can? Hắn vô can thật ư?' Từ thái phu nhân liên thanh cười lớn, khóe mắt không ngừng trào ra lão lệ.
"Đi! Đến trang viên thỉnh lão thái gia trở về!"
Ngay cả Từ Uyên cũng cảm thấy Từ Tam làm việc này quá tuyệt tình, ngươi cũng không thể vì cứu nhi tử của chính mình mà lại để cho Bỉnh Sinh đi chết như vậy a! Cho dù Từ gia có là danh môn hào tộc thì cũng không thể ngăn cản vận mệnh bị trảm thủ của Từ Bỉnh Sinh. Ngày mà Từ Bỉnh Trung được phóng thích thì Từ Bỉnh Sinh rớt đầu.
Từ Bỉnh Trung ở trong đại lao nhiều ngày, mặc dù có gia nhân săn sóc ở bên ngoài, hắn lại có lão cha là Thượng thư, cũng không phải chịu khổ trong đại lao, dù vậy sắc mặt của Từ Bỉnh Trung cũng vô cùng tiều tụy.
Chu Quốc Khang đến đón hắn, Từ Bỉnh Trung vừa nhìn thấy thân nhân thì lúc này liền rơi lệ.
"Về nhà trước đã." Chu Quốc Khang vỗ vai ngoại sanh rồi dẫn hắn lên xe ngựa.
Cho dù là quý công tử nhưng ở trong đại lao mấy ngày nay thì cũng chẳng khác gì đám khất cái đầu đường xó chợ. Lại là lúc tháng sáu trời nóng, trên người của Từ Bỉnh Trung toát ra một mùi vị khó nói, chính hắn cũng cảm thấy thật mất mặt, vội nói, "Cữu cữu, để ta ra ngoài cưỡi ngựa."
"Không sao, ngươi cứ ngồi trong đây nghỉ ngơi đi." Là thân ngoại sanh của mình cho nên Chu Quốc Khác không hề có cảm giác ghét bỏ gì cả, còn nói thêm một câu, "Dù sao vẫn còn hơn ở chuồng lợn lúc nắng nóng." Lúc trước Chu Quốc Khang từng dựa vào việc nuôi ;ợn mà làm giàu.
Từ Bỉnh Trung hơi chần chừ một lúc rồi mới hỏi, "Cữu cữu, Bỉnh Sinh cũng về nhà đúng không?"
Chu Quốc Khang hơi kinh ngạc, "Các ngươi không bị nhốt cùng một chỗ à?"
"Từ khi đi vào đó thì ta không được gặp Bỉnh Sinh."
Chu Quốc Khang than nhẹ, "Từ Bỉnh Sinh đã bị hành quyết trảm thủ."
Từ Bỉnh Trung bỗng nhiên cả kinh, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, hốc mắt ửng đỏ. Hắn có lão cha rất tốt, ngày thường tỏ vẻ kiêu ngạo một chút, nhưng cũng chỉ là dẫn theo đám nô tài buông vài câu trêu ghẹo tiểu thư khuê các mà thôi, nay sự tình liên quan đến an nguy tánh mạnh, Từ Bỉnh Trung cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng là như thế nào, chỉ lẩm bẩm nói, "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Bỉnh Sinh bảo là thương nhân Tây Bắc đến mua lương thảo...nghĩ rằng có thể kiếm thêm chút bạc...."
Chu Quốc Khang thầm mắng, "May mà ngươi vô can, bằng không ngay cả phụ thân của ngươi cũng không thể cứu được ngươi! Ngươi cũng không chịu động não một chút, bạc dễ kiếm như vậy hay sao? Đám thương nhân còn ranh hơn cả hầu tử nữa kìa."
"Ta cứ nghĩ, có lẽ bọn họ biết thân phận của phụ thân ta, cố ý mang theo nhiều bạc đến tìm ta là muốn đút lót từ phía ta." Từ Bỉnh Trung lau nước mắt khiến cả mặt dính đầy bụi bẩn.
"Vậy thì ngươi càng không thể nhận." Chu Quốc Khang gõ đầu Từ Bỉnh Trung một cái, "Đúng là cái đồ đòi nợ, ở địa vị của phụ thân ngươi thì hắn phải rất cẩn thận dè dặt, ngươi đúng là ăn gan hùm thật mà!"
Từ Bỉnh Trung thút thít hai cái rồi hỏi, "Cữu cữu, phụ thân của ta vẫn bình an chứ?"
"Ừm."
Từ Bỉnh Trung không ở Chu gia được bao nhiêu ngày thì Từ Tam đã phái người đón hắn về đế đô. Từ Tam vừa nhìn thấy đầu sỏ thì lập tức giận đến điên người. Từ Bỉnh Trung vừa nhìn thấy phụ thân thì bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, lập tức nhảy ra sau lưng tổ mẫu đế trốn, ló ra nửa khuôn mặt rồi sợ hãi hô to, "Phụ thân, nhi tử thỉnh an ngài."
Mẫu thân của Từ Tam là Lý thị vừa cười vừa vỗ tay tôn tử, "Vì sao gặp phụ thân mà ngươi lại sợ đến thế này?" Giống như tất cả tổ mẫu trong thiên hạ đều cưng chiều tôn tử, Lý thị nói với nhi tử, "Tam nhi, Trung nhi không dễ gì mới trở về, ngươi cũng nên nhẹ nhàng một chút, tiểu hài tử nhát gan, đừng dọa hắn nữa."
Lúc trước Từ Bỉnh Trung gặp chuyện bất trắc, Từ Tam sợ lão thái thái lớn tuổi chịu không nổi đả kích nên toàn gia từ trên xuống dưới đều giấu nhẹm chuyện này. Vì vậy lão thái thái cũng không biết Từ Bỉnh Trung gây ra chuyện rắc rối như thế. Từ Tam lạnh lùng nói, "Cũng may là hắn nhát gan!"
"Mẫu thân, ta có chuyện chính sự muốn hỏi hắn."
Từ Bỉnh Trung có chết cũng không nguyện ý cùng phụ thân ở riêng một mình, Lý thị cười, "Ta phân phó tiểu trù phòng làm sẵn thức ăn, gọi Đường nhi trở về luôn đi, cả nhà chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên."
Có lời này của tổ mẫu thì Từ Bỉnh Trung mới dám đi cùng Từ Tam, dù sao trong chốc lát sẽ dùng bữa tối, cho dù có bị đánh thì e rằng cũng sẽ không quá nặng tay.
Tuy rằng Từ Tam hận không thể dùng gậy đập chết cái tên bại gia tử này, nhưng còn có một số chuyện muốn hỏi Từ Bỉnh Trung, đành phải tạm thời lưu cái mạng chó của tên tiểu tử khốn kiếp này lại.
Phụ tử hai người một trước một sau đi vào thư phòng của Từ Tam, Từ Tam ngồi trên chiếc ghế bành, trước tiên hỏi rõ ràng chuyện này từ đầu đến cuối, Từ Bỉnh Trung thành thật thuật lại tất cả, kể từ ngày đầu tiên mua lương thảo từ tay ai, vì sao lại nghĩ đến chuyện hùn vốn buôn bán, rồi lại bị hải tặc lừa gạt giả làm thương nhân thương thảo mua bán lương thực như thế nào, bị bắt ra sao, trong đại lao bị thẩm vấn mấy lần, ai thẩm vấn hắn, hỏi cái gì, hắn trả lời thế nào?
Từ Tam nghe cẩn thận, có vài chỗ Từ Bỉnh Trung muốn bỏ qua nhưng vẫn bị Từ Tam đào sâu vào truy vấn.
"Sau này không cho phép đi lại cùng bất cứ người nào trong tộc nữa nghe chưa." Từ Tam lạnh giọng phân phó, thở dài một tiếng, "Nếu ngươi có chút liên lụy với tộc nhân thì phụ tử chúng ta nhất đao lưỡng đoạn."
Từ Bỉnh Trung bị dọa trắng mặt, "Phụ thân–"
"Tuy Bỉnh Sinh là đường huynh của ngươi nhưng lần này ngươi cũng là bị hắn liên lụy." Từ Tam thản nhiên nói, "Hoàng thượng hỏi ta, là giữ ngươi hay giữ Bỉnh Sinh?"
Từ Bỉnh Trung yên lặng quỳ xuống.
"Ngươi đi ra ngoài một chuyến cũng đã biết tốt xấu. Ở đế đô, dưới mí mắt của ta, có chuyện gì thì ta còn có thể bảo vệ ngươi." Từ Tam mệt mỏi nhắm mắt lại, "Ở bên ngoài thì ai sẽ giúp ngươi?"
"Vậy mà ngươi còn muốn mượn sức ảnh hưởng của ta để phát tài nữa sao?" Từ Tam thật hận cái tên tai họa này, "Ngươi không biết nước sâu hay cạn vậy mà cũng dám bước xuống? Bị người ta mưu tính là chuyện bình thường."
"Với tính nết này của ngươi, nếu không phải xuất thân của nhà chúng ta thì ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu ngươi đổi chỗ với Bỉnh Sinh thì hiện tại ngươi còn có thể giữ cái mạng nhỏ này nữa không?" Từ Tam mở to mắt, nhìn hoa văn tinh xảo trên cột nhà, "Ngươi cũng biết quan hệ của ta và tộc nhân, lần này ngươi bình an trở về đế đô, Bỉnh Sinh rớt đầu, bọn họ sẽ càng hận phụ tử chúng ta hơn nữa. Bây giờ ngươi còn ngu ngốc tới lui với bọn họ, nếu cảm thấy áy náy vì cái chết của Bỉnh Sinh thì sẽ càng dễ dàng để người ta bắt được điểm yếu."
"Phụ thân, cho dù như thế nào thì ta cũng sẽ không chân ngoài dài hơn chân trong đâu." Từ Bỉnh Trung cảm thấy chỉ số thông minh của mình cũng không quá tệ.
"Chờ ngươi phát hiện chính mình chân ngoài dài hơn chân trong thì không biết gia đình chúng ta có thể lưu lại một chút bột phấn hay không nữa." Từ Tam nghĩ đến đám nhi tử của mình rồi thở dài, "Trong ba huynh đệ các ngươi, đại ca ngươi thì thành thật, về sau mặc dù không có tiền đồ nhưng cũng không gây đại nạn; tam đệ của ngươi..." Nói đến Từ Bỉnh Đường đang ở trong Nội vụ phủ thì Từ Tam bắt đầu phát sầu.
Từ Bỉnh Trung vội nói, "Nghe nói Tam đệ đỗ tiến sĩ, thật sự là không đơn giản."
Hắn vốn định nói lời tốt đẹp để lấy lòng phụ thân, nào ngờ Từ Tam chẳng hề vui sướng, trái lại càng thêm tức giận, lạnh lùng nói, "Đồng tiến sĩ, hừ, đồng tiến sĩ!"
"Phụ thân, lão tam mới có tí tuổi đầu, nếu đổi lại là ta, đừng nói là đồng tiến sĩ, ngay cả cử nhân cũng sờ không đến nữa là."
Từ Tam rốt cục nổi đóa, "Khốn kiếp khốn kiếp! Vì sao các ngươi không so với mấy thứ tốt! Các ngươi đi nhìn người ta đi, Văn trạng nguyên, Võ trạng nguyên. Một đám tuổi trẻ nhân tài, con mụ nó, các ngươi ngoại trừ gây họa cho lão tử thì còn có thể làm gì được nữa?" Thật sự nhịn không được tức giận, lập tức quật Từ Bỉnh Trung vài cái.
Từ Bỉnh Trung kêu cha gọi nương, ôm đầu chật vật chạy ra ngoài.
"Đồ nhu nhược, không có tiền đồ." Từ Tam lớn tuổi, vì thân phận mà không thể đuổi theo ra ngoài để truy đánh, đành phải thóa mạ vài câu.
Từ Bỉnh Trung không đọc sách nhiều, nhưng hiểu rõ hai câu này, tiểu bổng tắc thụ, đại bổng tắc tẩu. Lão cha đang nổi cơn tam bành, huống chi hắn lại gây ra đại họa, bất quá nếu lão cha thật muốn đánh chết hắn thì hắn cũng phải chuồn thôi. (Gậy nhỏ thì chịu được, gậy lớn thì bỏ chạy)
Từ Tam ở trong thư phòng rầu rĩ, thật sự sầu muốn chết vì ba nhi tử.
Từ Tam đang phát sầu thì chợt nghe thấy hạ nhân ở bên ngoài tiến đến bẩm báo, "Lão gia, đại tiểu thư đã quay lại, thái thái thỉnh lão gia sang đó."
Nghe thấy nữ nhi về nhà, sắc mặt của Từ Tam thoáng nhu hòa, lại cảm thấy kỳ lạ, đã chạng vạng rồi mà vì sao nữ nhi lại về nhà ngay lúc này, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra hay sao? Vội vàng đi vào nội trạch.
Từ Tam có ba nam một nữ, nữ nhi đứng hàng thứ hai trong đám huynh đệ tỷ muội, cũng bởi vì chỉ có một nữ nhi nên luận về thứ tự trong nhà thì đương nhiên phải xưng là đại tiểu thư.
Đại tiểu thư Từ Doanh Ngọc thuở nhỏ được Từ Tam rất sủng ái, hơn nữa nàng lại vô cùng thông minh trí tuệ, cầm kỳ thư họa đều biết, cũng không phải như các vị tiểu thư khác chỉ học những thứ này để tô vẽ cho bản thân mình, người ta là thật sự nghiên cứu thưởng thức, trình độ cực cao, văn chương phi phàm, rất có chân truyền của Từ Tam. Khiến cho Từ Tam phải thường xuyên nghiến răng nghiến lợi hận ba nhi tử, nếu có thể thay đổi một chút thì hắn cần gì phải phát sầu nữa?
Từ Tam vừa đi vừa suy nghĩ, nữ nhi xưa nay rất giỏi giang, xử lý mọi việc trong nhà đâu ra đấy, nữ tế cũng xem như có khả năng, vừa thi ân khoa đỗ tiến sĩ nhị giáp, vào Hàn Lâm viện làm Thứ cát sĩ, tiền đồ tốt đẹp đã ở trước mặt.
Nói đến nữ nhi, Từ Tam thật sự có một chút vui mừng. Lúc trước bao nhiêu người đến nhà làm mai, bao nhiêu thế gia hào môn mà Từ Doanh Ngọc cũng không chọn, chỉ chọn tiểu cử nhân Tăng gia vừa mới đỗ cử nhân.
Lúc đầu Từ Tam không hài lòng, Từ Doanh Ngọc nói rằng, không màng phú quý, chỉ vì người này.
Kết quả ánh mắt của Từ Doanh Ngọc không tệ, nay trượng phu đỗ tiến sĩ, bước vào Hàn Lâm viện. Ngay cả Từ Tam cũng cảm thấy nữ nhân rất biết nhìn người.
Từ Doanh Ngọc đang cùng mẫu thân nói chuyện, thấy phụ thân thì trên mặt lộ ra một chút ý cười, đứng dậy hành lễ, "Nữ nhi thỉnh an phụ thân."
"Người trong nhà cả mà." Từ Tam nâng tay, cười nói, "Ngươi và mẫu thân ngồi cùng nhau đi." Tự mình tìm một chiếc ghế mà ngồi xuống.
Từ Doanh Ngọc cùng mẫu thân ngồi trên nhuyễn tháp, nàng năm nay hai mươi ba tuổi, đang là thời gian đẹp nhất của nữ nhân, trên thân mặc sam y màu ngó sen, đỉnh đầu cắm vài viên ngọc châu, rất thanh nhã phù hợp, mỉm cười nói, "Ta nghe nói nhị đệ đã trở lại, phụ thân, e rằng tộc nhân sẽ đàm tiếu không ít đó?"
"Mặc kệ bọn họ." Từ Tam cũng không muốn nhiều lời về chuyện này với nữ nhi, trái lại chỉ hỏi, "Vì sao hiện tại lại về đây? Có việc gì ư?"
Nụ cười trên môi của Từ Doanh Ngọc chuyển sang đạm nhạt, nghiêm mặt nói, "Có một chuyện muốn thương lượng với phụ thân và mẫu thân."
Từ Tam và lão bà nhìn thần sắc của nữ nhi, e rằng có chuyện lớn đang xảy ra, đều chuẩn bị tâm lý thật tốt, chờ một trái thuốc nổ giáng xuống. Quả nhiên một trái thuốc nổ suýt nữa đã làm phu thê hai người nổ tung, Từ Doanh Ngọc bình thản nói, "Nữ nhi muốn thôi Tăng Tĩnh."
................
Từ Tam bị chấn động, nhất thời nói không nên lời, Từ phu nhân cầm lấy tay của nữ nhi mà kêu lên sợ hãi, "Vì sao vậy? Ngọc nhi, cô gia làm chuyện gì có lỗi với ngươi hay sao?"
Tuy rằng hỏi như vậy nhưng Từ phu nhân thật sự không nghĩ đến chuyện này. Nàng chỉ có một nữ nhi nên nàng biết rất rõ tính tình của Doanh Ngọc, bản lĩnh và khả năng ở hàng nhất đẳng. Không phải Từ phu nhân khoa trương, chẳng qua cô gia nhà nàng là Tăng Tĩnh có rất nhiều điểm không thể sánh bằng nữ nhi Doanh Ngọc.
Cho nên khả năng nữ nhi chịu uất ức ở phu gia là rất thấp.
Từ Doanh Ngọc không hề có một chút buồn rầu như các nữ nhân khác khi phải ly thân với trượng phu, nàng rất bình tĩnh, còn cầm lấy tay của mẫu thân, thản nhiên nói, "Cũng không có gì. Lúc trước ta thấy gia phong của Tăng gia khá tốt, Tăng Tĩnh có chút tài năng, cảm thấy phẩm chất của hắn không tệ, vì vậy mới đồng ý gả sang. Nay chỉ mới làm Thứ cát sĩ mà đòi nạp tiểu thiếp. Sợ ta không đồng ý còn bày đặt tiên trảm hậu tấu, trực tiếp đón người ta vào nhà. Nghe nói đã có thai ba tháng."
"Xem ra là nữ nhi không có mắt rồi." Từ Doanh Ngọc cảm thán, "Ta không muốn sống những ngày như vậy. Chờ sáng mai để nhị đệ đi qua cùng Tăng gia làm thủ tục, đem của hồi môn của ta mang về phủ. Chia tay trong vui vẻ, đỡ phải làm mất mặt nhau."
Từ Doanh Ngọc nói một cách thoải mái, trong khi Từ phu nhân thì đã quýnh quáng, bất chấp mọi thứ mà cứ nói thẳng, "Cô gia nhất định là vì chuyện con nối dõi rồi." Nữ nhi xứng đôi với Tăng Tĩnh, chẳng qua thành hôn năm năm mà vẫn chưa có thai. Ngày thường Từ phu nhân cũng phải sốt ruột thắp nhang lạy phật thay nữ nhi.
Từ Doanh Ngọc khẽ động mi tâm, Từ phu nhân thấy nữ nhi không nói lời nào, xem như nàng cam chịu, bèn buồn bả khuyên nhủ, "Ngọc nhi, nạp thiếp thì sợ cái gì, nếu thị thiếp sinh hạ nhi tử, ngươi cứ nhận nuôi dưỡng, chẳng phải tiện lợi hay sao. Còn nữa, hài tử là thiên ý, qua vài năm nữa thì ngươi cũng sẽ có hài tử của riêng mình."
"Chẳng lẽ ta phải thay Tăng Tĩnh nuôi con của nữ nhân khác hay sao?" Từ Doanh Ngọc châm chọc, "Hắn là cái gì? Muốn nạp thiếp thì liền nạp thiếp, nếu là như vậy thì ta cần gì phải gả cho hắn? Lúc trước có bao nhiêu danh môn hào tộc mà ta cũng không chịu, tuy cũng ghê tởm nhưng ít ra vẫn giàu có phú quý hơn Tăng gia rất nhiều!"
"Hiện tại chỉ là một Thứ cát sĩ nho nhỏ, bất quá mới vừa rồi nhân dịp nhị đệ gặp chuyện không may ở Giang Nam thì liền mang một tiểu thiếp về nhà?" Từ Doanh Ngọc nói một cách khinh thường, "Không biết ngày sau còn làm bao nhiêu chuyện ghê tởm nữa đây? Phụ thân, thiên hạ có bao nhiêu nam nhân, nữ nhi có gia thế có huynh đệ có phụ mẫu có của hồi môn, vì sao phải chịu đựng sự uất ức này?"
Từ Tam cau mày hỏi, "Vậy sau khi thôi nhau thì ngươi tính sao đây? Ngươi nói một chút thử xem, trên đời này có bao nhiêu nam nhân không nạp thiếp?"
"Phụ thân, người đâu nạp thiếp đâu." Từ Doanh Ngọc có quan niệm trượng phu không nạp thiếp phần nhiều là bị ảnh hưởng từ gia đình của mình.
Từ Tam không nói gì, chỉ thành khẩn nói, "Khuê nữ à, trên đời này có bao nhiêu người như cha của ngươi đâu." Phương diện khác không nói, chỉ nói về tình cảm phu thê thì ở đế đô này hắn vốn nổi tiếng là nghĩa nặng tình thâm. Hơn nữa theo gia quy của Từ Tam thì nhi tử của nhà hắn không được nạp thiếp. Chỉ với quy củ này thì nhi tử của hắn có thể dễ dàng thú được hiền thê, cũng có thể thú được hảo tức phụ.
Chuyện trong nhà xưa nay đều do phụ thân làm chủ. Từ Doanh Ngọc cực lực khuyên bảo phụ thân của mình, "Phụ thân, ngài cũng nghĩ lại chút đi. Hiện tại bây giờ ngài còn đang tại vị mà Tăng Tĩnh đã đòi nạp tiểu thiếp. Ngày sau phụ thân già đi thì nữ nhi làm gì còn địa vị ở Tăng gia nữa. Không chừng sẽ xảy ra chuyện sủng thiếp diệt thê, thôi thê thú thiếp, những chuyện như vậy cũng không phải là không có."
Từ Tam là người khôn ngoan từng trải, tuyệt đối sẽ không bị những lời này của nữ nhi hù dọa, hắn hỏi, "Vì sao ngươi không nói sớm về chuyện nạp thiếp?"
"Ta nghe nói nhị đệ ở Giang Nam xảy ra chuyện, làm sao còn dám nói việc cỏn con này để khiến cho phụ thân và mẫu thân lo lắng thêm nữa." Từ Doanh Ngọc cười lạnh, "Với lại, hắn đã có tâm tư như vậy, cho dù có thể ngăn cản một lúc thì cũng không thể ngăn cản cả đời. Nếu muốn sống cùng nữ nhân khác thì tại sao không toại nguyện cho hắn? Để xem sau này hắn sẽ được quan to lộc hậu, hoạn lộ rộng mở, nữ nhân song toàn như thế nào?"
Từ Tam không thể không nhắc nhở nữ nhi, "Tuy vị trí của ta cao hơn một ít, nhưng ngươi cũng không thể lấy thái độ như vậy để đối đãi với nữ tế!"
"Phụ thân, chẳng lẽ người chưa từng thấy ta sống như thế nào ở phu gia hay sao? Ta có bao giờ không hiền lương thục đức hay không?" Từ Doanh Ngọc nói, "Tăng gia có bao nhiêu của cải? Hắn bái kiến tòa sư, lễ vật đi lại, ta bổ khuyết bao nhiêu cũng không hề đề cập một câu ở trước mặt hắn, để tránh cho hắn bị mất thể diện. Thân thích bên phu gia, chỉ cần ta chậm trễ một chút thì sẽ bị nói là bản tính tiểu thư. Ta chưa từng vô tâm trước mặt công công bà bà. Mẫu thân cho ta gấm vóc thuốc bổ, ta đều đem cho lão nhân sử dụng thứ tốt nhất. Ta vất vả như vậy chẳng lẽ là để nhìn hắn nạp tiểu thiếp hay sao?"
"Chẳng phải là vì nối dõi tông đường ư?" Từ Tam nói với nữ nhi, "Như vậy đi, bỏ mẫu lưu tử, thế nào?"
"Ta không muốn tiếp tục sống cùng Tăng Tĩnh nữa." Từ Doanh Ngọc khuyên nhủ phụ mẫu, "Phụ thân, hai người không cần quá lo lắng, đây là chuyện tốt. Ta vẫn còn trẻ, nhìn ra Tăng Tĩnh chỉ là mặt người dạ thú. Nếu quá hai mươi năm, đến lúc đó hắn mới lộ ra bản mặt súc sinh thì ta thật sự mới khổ ải."
Từ Doanh Ngọc hoàn toàn không cảm thấy thương tâm, nàng nói dứt lời liền đứng dậy, "Nữ nhi xuống trù phòng một chút, phụ thân, chẳng phải người thích món chân lợn hầm sao? Nữ nhi sẽ đích thân xuống trù phòng làm cho người ăn."
Từ Tam chưa lên tiếng thì Từ Doanh Ngọc đã cảm thán, "Ta hầu hạ Tăng gia, vậy mà Tăng Tĩnh chẳng niệm tình ta. Thay vì như thế, không bằng ta trở về hiếu thảo với phụ mẫu vẫn hơn."
"Suy bụng ta ra bụng người, hắn ăn xài của hồi môn của ta, vậy mà ta phải làm trâu làm bò hầu hạ hắn, như vậy có đạo lý gì? Đối xử quá tốt với hắn cho nên hắn xem những việc này là chuyện đương nhiên."
Khuôn mặt thanh tú của Từ Doanh Ngọc lộ ra một phần quyết liệt, lưu lại một câu đầy khí phách, "Nực cười!" Sau đó nhấc chân rời đi.
Lúc trước Tăng gia thật không tính là hảo nhân gia. Từ Doanh Ngọc nhìn trúng Tăng Tĩnh chỉ vì Tăng phụ không nạp thiếp, hơn nữa nàng nhờ người tìm văn chương của Tăng Tĩnh, xem qua hơn mười bài thì cảm thấy người này coi như có chút tài học. Tướng mạo đoan chính, tuy rằng gia cảnh kém một chút nhưng Từ Doanh Ngọc cũng không quá để ý. Ngay cả phụ mẫu của mình lúc trước cũng rất gian nan khốn khổ, phải từng bước mới có được ngày hôm nay.
Lúc đầu Từ phu nhân không hài lòng, Từ Doanh Ngọc lại nói thẳng, chỉ chọn người này.
Nay kết cục xảy ra như vậy, Từ Doanh Ngọc cũng không trách ai mà chỉ tự mình chấp nhận.
Ý thức được sai lầm của mình, lập tức có thể sửa đúng. Cho dù có gian nan thế nào thì cũng tuyệt đối không quay đầu.
Từ Tam thường nói, "Hành sự lưỡng lự ắt sẽ gặp họa." Những lời này e rằng chỉ có Từ Doanh Ngọc ghi tạc vào lòng. Hơn nữa nàng cũng hoàn toàn nghe theo lời phụ thân.
Từ Doanh Ngọc có bản tính vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng, nếu nàng là nam tử thì chắc chắn là một hảo thủ.
Nàng xác định hôn sự của mình rất rõ ràng, nàng cũng không muốn những lời thề non hẹn biển, nàng chỉ hy vọng ngày sau có thể trải qua cuộc sống thanh bình không phải phiền lòng vì tỳ thiếp linh tinh.
Năm năm qua nàng quả thật sống rất yên bình.
Nội sự của phu gia cũng không thể làm khó được nàng, khẩu vị của người trong nhà cũng đơn giản, bởi vì xuất thân của nàng nên công công bà bà cũng không hà khắc đối với nàng. Nàng cũng có rất nhiều thời gian để thưởng thức thi họa, có thể xuống trù phòng làm những món điểm tâm mình thích hoặc là đọc sách làm thơ.
So với những nữ nhân khác thì Từ Doanh Ngọc sống một cuộc sống rất thanh nhàn êm ả, thật giống như thần tiên. Đây cũng là điều mà nàng muốn.
Nếu Tăng Tĩnh không nạp thiếp thì nàng có thể tiếp tục sống như vậy.
Về chuyện hài tử, cũng không phải Từ Doanh Ngọc không nghe công công bà bà nhắc đến. Bất quá nàng có giới hạn của mình, nàng không nhiều lời, chỉ đứng xem người của Tăng gia sẽ làm thế nào.
Đứng xem báo ứng sẽ rơi xuống như thế nào.
Đây là báo ứng vì việc nàng đã nhìn lầm người chứ không phải báo ứng vì Tăng gia lòng tham vô đáy.
Từ gia có ý nghĩa gì đối với Tăng gia, Từ Doanh Ngọc biết rõ điều này hơn bất luận kẻ nào. Phụ thân chẳng những là nhất phẩm Thượng thư mà còn có một thân phận lợi hại hơn nữa, chính là phụ thân được đích thân Thái thượng hoàng khâm điểm làm sư phó của Hoàng đế bệ hạ, lúc trước là Thái tử sư, nay chính là Đế sư.
Từ Doanh Ngọc cũng không biết nhiều chuyện bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng mới nghe phụ thân nói vài ba câu. Bất quá nàng bẩm sinh rất có mẫn cảm đối với chính trị, việc này không cần ai dạy thì nàng cũng biết. Đối với người đồng giường cộng chẩm năm năm qua, tư chất của Tăng Tĩnh như thế nào thì Từ Doanh Ngọc có thể đánh giá rất công bằng: Không bằng trên chỉ hơn được dưới.
Tư chất như vậy, nếu có người nâng đỡ thì không sao, còn không thì thật sự là ngoài đường có đầy hạng người như thế.
Mất đi Từ gia, trừ phi Tăng gia có thể tìm được một hào môn hiển hách hơn nhà nàng để thú về, bằng không Tăng Tĩnh phải cố gắng phấn đấu rất nhiều.
Từ Doanh Ngọc dám về nhà nương gia, ba huynh đệ của nàng tuy rằng bản lĩnh không bằng phụ thân nhưng phẩm tính cũng không tệ. Thuở nhỏ quan hệ của bọn họ rất hòa hợp. Hơn nữa nàng còn trẻ, muốn tìm một mối hôn sự khác thì cũng chẳng có gì là gian nan.
Ấn tượng của Minh Trạm đối với Từ Tam bắt đầu chuyển hảo. Từ Tam là người rất thức thời, Minh Trạm bảo hộ Từ Bỉnh Trung, đương nhiên Từ Tam cũng phải giao phó lòng trung thành của hắn cho Minh Trạm, phân chia rạch ròi với gia tộc, hơn nữa báo cho Minh Trạm biết một ít bí sự mà hắn loáng thoáng nghe được.
Từ Tam nói, "Không sợ bệ hạ trách tội, thần và tộc nhân thật sự không có nhiều liên hệ. Thuở nhỏ thần bị đích mẫu xa lánh, nếu không phải học hành có chút ngốc nghếch thì dưới áp lực của tộc lão, e rằng cũng không thể được nhập vào gia phả. Đích mẫu luôn cảnh giác cao độ đối với thần, việc này là thần ngẫu nhiên biết được."
Minh Trạm không phải người câu nệ, đích mẫu thứ tử là chuyện thường ở huyện, hắn cũng không muốn nhiều lời đối với chuyện của Từ gia, chỉ cười nói, "Lão Từ à, ngươi là người thông minh, cũng nên hiểu được vì sao phụ hoàng chọn ngươi làm sư phó của trẫm."
"Thần không dám tìm hiểu đế tâm."
Minh Trạm cười ha ha, "Có gì đâu! Nếu các ngươi không cân nhắc đến dụng tâm của trẫm thì trẫm mới càng lo lắng."
"Trong các Thượng thư Lục bộ thì ngươi là người trẻ nhất." Khi dùng từ ngữ trong chính trị thì chưa từng có nhất là nhất, nhị là nhị, nhưng Minh Trạm tương đối rất tinh thông chuyện này, hắn nói một cách chân thành, "Lão Từ à, vì sao ngươi lại không rõ? Ngươi là người mà phụ hoàng đã lưu lại cho trẫm, là người có thể hữu dụng."
Từ Tam hơi động lòng.
"Ngươi khác mọi người. Ngươi là tiên sinh của trẫm, là Đế sư của Đại Phượng!" Giọng nói của Minh Trạm trong suốt lại êm tai, "Bất cứ lúc nào chỉ cần trẫm có thể bảo trụ được ngươi thì sẽ bảo trụ ngươi! Nhưng ngươi cũng không thể để cho trẫm phải một mình chiến đấu! Ngươi là sư phó của trẫm, phải biểu hiện tình cảm với trẫm mới được!"
"Trẫm vẫn nhớ rõ khi ở Đạo trai, trẫm và Phạm Duy đi học, bao nhiêu người xem thường trẫm và Phạm Duy. Chỉ có ngươi vẫn dốc lòng dạy bảo, Phạm Duy có gì không hiểu thì đều đến hỏi ngươi, nhất định sẽ có được đáp án." Trong mắt của Minh Trạm tràn đầy ý cười, nhìn Từ Tam, "Trẫm vẫn luôn ghi nhớ, khi đó trẫm đã nghĩ ngươi là hảo quan. Sau này trẫm làm thái tử, là trẫm nói với phụ hoàng, muốn ngươi làm sư phó của trẫm."
Nhắc đến chuyện xưa, Từ Tam thở dài, "Ở Đạo trai, thần chỉ làm chuyện phải làm mà thôi. Khi đó thần chỉ là một Hàn Lâm thị đọc nho nhỏ, các hoàng tử có gì không hiểu cũng không đi hỏi thần. Chỉ có bệ hạ và tiểu Phạm đại nhân tìm đến thần, thần cao hứng còn không kịp nữa là."
"Đâu có, ta nhớ rõ trong đó có một vị Lý Hàn Lâm, tính tình cực tệ, mắt cao hơn đầu." Minh Trạm cười.
Vị nhân huynh kia họ Lý, đương nhiên Từ Tam vẫn nhớ, người nọ đã bị đưa đến Tây Bắc khai hoang. Từ Tam cười, "Bệ hạ từ sớm đã rất thông minh." Nếu biết Minh Trạm thuở nhỏ đã đầy bụng mưu trí thì khi ở Đạo trai, Từ Tam đã xuất ra bản lĩnh phụng dưỡng đức ông để hầu hạ Minh Trạm rồi.
Bất quá thông qua chuyện này cũng có thể xem như hắn kết được thiện duyên.
Từ Tam sớm có sự lựa chọn rất quyết đoán, hắn trịnh trọng nói, "Bệ hạ, mặc dù thần không biết nhiều lắm về đám thế tộc Giang Nam. Bất quá bọn họ nhiều đời chiếm cứ Giang Nam. Có thanh danh có phú quý, tộc nhân càng nhiều không đếm xuể, nếu bệ hạ muốn động vào bọn họ thì nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng."
Từ Tam cười khổ, "Thần nói điều này cũng không sợ bệ hạ tức giận, nếu không phải từ trước đến nay thần không coi trọng tộc nhân, lại có vài phần văn nhân chính trực và ngờ nghệch thì hôm nay e rằng không thể đứng trước ngự tiền để nói những lời này. Nếu thần là đệ tử được gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng thì sẽ càng không dám trí gia tộc của mình vào chỗ nguy hiểm."
"Trẫm hiểu." Minh Trạm cười cười, "Bất quá trẫm không muốn vô duyên vô cớ làm kẻ hồ đồ, vì vậy mới hỏi nhiều một chút mà thôi."
"Bệ hạ thánh minh."
Triệu Lệnh Nghiêm gặp chuyện phiền toái.
Hắn vốn là tân khoa Võ bảng nhãn, là tâm phúc trong mắt Hoàng thượng, mọi người khen tặng, giao hảo sắp hàng dài, không oán không cừu thì có ai lại cả gan gây phiền phức cho hắn?
Việc này phải nói đến gia thế của Triệu Lệnh Nghiêm.
Triệu Lệnh Nghiêm cũng không phải xuất thân từ danh môn hào tộc, bất quá chỉ là gia đình bình thường ở Sơn Đông Lang Gia, trong nhà có mấy trăm mẫu ruộng, một ngôi nhà ba gian. Không bằng trên nhưng cũng hơn dưới được một chút, cũng xem như có của, sống yên ổn qua ngày. Triệu Lệnh Nghiêm có phụ thân vô cùng đam mê đọc sách, có tài học phi phàm. Chẳng những học thức cao mà lại có y thuật khiến người ta theo không kịp, mỉa mai chính là phụ thân của hắn lại mắc phải bệnh nan y. Triệu phụ Triệu mẫu vì thế mà sớm qua đời.
Tài học của Triệu Lệnh nghiêm đều thừa hưởng từ phụ thân.
Khác với cuộc sống thanh tĩnh đạm bạc của phụ thân, Triệu Lệnh Nghiêm thiên về sách lược binh pháp, hơn nữa hắn cho rằng học là phải hữu dụng. Vì vậy sau khi thủ hiếu xong, Triệu Lệnh Nghiêm liền bắt đầu tham dự ân khoa.
Triệu gia cực kỳ đơn bạc, bên nhánh tộc của Triệu Lệnh Nghiêm rất thưa thớt. Bất quá hắn có một bá bá gả đến đế đô, đó là hàn lâm Tăng gia.
Vị bá bá này dường như cũng kế thừa thân mình gầy yếu của Triệu gia, thường xuyên đau ốm.
Triệu Lệnh Nghiêm còn có một vị biểu ca chính là Tăng Tĩnh.
Nhắc đến biểu ca Tăng Tĩnh thì điều đầu tiên mà Triệu Lệnh Nghiêm nghĩ đến sẽ là vị thần tiên biểu tẩu trong mộng của hắn: Từ Doanh Ngọc.
Triệu Lệnh Nghiêm chưa từng gặp nữ nhân nào sống một cach ung dung thản nhiên như vậy.
Triệu Lệnh Nghiêm đến nhà của biểu ca, cũng không phải xa hoa phú quý, chẳng qua từng một gốc cây, từng một dây leo đều được bài trí hết sức dụng tâm, đặt rất đúng nơi đúng chỗ. Thật lòng mà nói thì Từ Doanh Ngọc cũng không phải nữ nhân quá mức xinh đẹp, chẳng qua trong ánh mắt có một loại khí khái của tiểu thư khuê các, tao nhã thanh tĩnh, làm việc đoan chính, khiến người ta phải tán thưởng.
Tăng gia cũng không phải đại gia tộc, cho nên hắn và Từ Doanh Ngọc cũng thường xuyên gặp mặt. Thân mình của bá bá không khỏe, cho nên Từ Doanh Ngọc đã sớm tiếp nhận nội sự trong nhà, quy củ dành cho nô bộc rất trật tự rõ ràng, không thua gì thế tộc người ta.
Thỉnh thoảng Từ Doanh Ngọc cũng có tâm tình, cũng sẽ xuống trù phòng làm vài món ăn, trù nghệ rất tốt. Triệu Lệnh Nghiêm cũng từng nghe nàng đánh đàn thổi tiêu, thật sự rất có tài nghệ.
Huống chi còn có xuất thân của Từ Doanh Ngọc, khiến Triệu Lệnh Nghiêm âm thầm hâm mộ biểu huynh thật may mắn.
Nào ngờ biểu huynh có phiền não của biểu huynh.
Rượu vào lời ra, Triệu Lệnh Nghiêm cũng từng nghe biểu huynh phiền năo, "Nàng tốt như vậy, là ta không xứng với nàng....Lệnh Nghiêm Lệnh Nghiêm, mọi người nói môn đăng hộ đối.....Công chúa trong triều chẳng có ai là không tốt, nhưng mà ngươi xem đi, có Phò mã nào chân chính sống khoái hoạt hay không..."
Lại nghe biểu huynh liên miên cằn nhằn nói nào là con nối dõi chưa có, thê tử rất tốt, nhạc gia quyền to, làm sao dám nạp thiếp? Nếu không nạp thiếp thì chẳng lẽ là đoạn tử tuyệt tôn hay sao?
Nữ nhân tốt như vậy cũng không phải người nam nhân nào cũng chịu nổi!?
Triệu Lệnh Nghiêm không ngờ sự tình lại đến nước này.
Bá bá Triệu thị bị dọa tái mặt, thúc thủ vô sách, liên tục nói với Triệu Lệnh Nghiêm, "Như vậy sao được? Nàng nóng tính như vậy ư? Ta vốn định nói với nàng là đợi sinh hạ xong nhi tử thì sẽ đưa nhi tử cho nàng nhận nuôi..." Nàng ở đây đương nhiên là nói đến Từ Doanh Ngọc.
Triệu thị thở dài, "Nữ nhi hào môn phú quý cũng thật là nóng tính. Từ khi nàng gả vào đây, nhà này có bao giờ nghịch ý nàng hay chưa? Đã năm năm rồi, cũng không thể nhìn Tăng gia tuyệt hậu a."
"Bá bá, việc cấp bách, trước tiên phải thỉnh biểu tẩu trở về đã rồi tính sau." Chuyện con nối dõi thì có thể tính sau, nếu người ta đi mất thì Tăng gia muốn thú được một vị tức phụ như vậy chẳng khác gì muốn leo lên trời.
"Đúng vậy." Triệu thị năn nỉ, "Lệnh Nghiêm, ngươi và Tĩnh nhi là biểu huynh biểu đệ. Chuyện như vậy có thể cầu ai được đây. Chỉ có thể để người trong nhà sang đó, ta cũng muốn đi. Việc này là Tĩnh nhi không đúng, làm cho nàng kia có thai. Chẳng qua phải thỉnh biểu tẩu của ngươi nể tình phu thê nhiều năm, ngươi bảo nàng cứ yên tâm, bất luận là nhi tử hay nữ nhi thì vẫn đưa cho nàng nuôi dưỡng. Nếu Tĩnh nhi có nửa điểm tệ bạc với nàng thì ta hoàn toàn không chấp nhận."
Triệu Lệnh Nghiêm cảm thán, "Bá bá, người có nghĩ đến chuyện này hay không, nếu chỉ vì con nối dõi thì có thể nói thẳng với biểu tẩu, nàng không phải là người không thông tình đạt lý, chẳng qua nếu biểu ca muốn nạp tiểu thiếp thì cũng nên quang minh chính đại một chút. Dưỡng tiểu thiếp ở bên ngoài cho đến khi có thai rồi mới đem về nhà, chẳng phải là có sẵn lý do để biểu tẩu không nể tình hay sao?" Nói xong liền liếc mắt nhìn Tăng Tĩnh một cái.
Sắc mặt của Tăng Tĩnh cũng rất khó xem, thở dài, "Ta còn cách gì nữa đây? Chẳng phải mẫu thân đã thử nói bóng nói gió với nàng rồi sao, nàng cũng chưa từng đồng ý!"
Triệu thị khổ sở thở dài, Tăng lão gia ra lệnh, "Sau khi tiểu thiếp sinh hạ nhi tử xong thì lập tức bán ra ngoài, càng xa càng tốt! Bỏ mẫu lưu tử!"
"Cha!" Tăng Tĩnh khẩn cầu, "Hồng chu cũng là khuê nữ trong sạch của nhà người ta, là lương dân đứng đắn."
"Thối lắm!" Tăng lão gia giận tái mặt, "Có khuê nữ trong sạch nào lại vô danh vô phận đi câu dẫn nam nhân như vậy? Khuê nữ trong sạch của nhà người ta? Nàng ta họ gì tên gì? Ta muốn đi hỏi lão tử lão nương của nàng ta một câu cho rõ ràng, vì sao lại dưỡng ra một con hồ ly tinh như thế!"
"Ta không đồng ý." Tăng Tĩnh bướng bỉnh, khẩn thiết nói, "Từ thị không có con, vốn đã phạm vào thất xuất, nàng muốn chia tay thì cứ để nàng rời đi. Bất quá chỉ là xuất ra một chút thủ đoạn nữ nhân để bức bách ta mà thôi! Nếu ngay cả nữ nhân của hài tử mà cũng không thể giữ được thì ta còn đáng làm nam nhân nữa sao!" Một nữ nhân, đã từng tuổi này mà không có nhi tử, cho dù dòng dõi có cao quý, nếu chia tay hắn thì chỉ mang thêm tội ghen tuông mà thôi, rời khỏi Tăng gia thì Từ Doanh Ngọc có thể gả cho ai đây?
Tuy rằng cách nghĩ này có chút ti bỉ bất quá Tăng Tĩnh cho rằng sự thật chính là như thế.
Triệu Lệnh Nghiêm thì lại không đồng ý, hắn nhẹ giọng nhắc nhở, "Biểu ca, ta cảm thấy biểu tẩu cũng không phải sử dụng thủ đoạn." Theo hiểu biết sơ sài của hắn về Từ Doanh Ngọc, nếu Từ Doanh Ngọc muốn dùng thủ đoạn thì sẽ lặng lẽ làm cho nàng kia sảy thai, cần gì phải đòi chia tay Tăng Tĩnh?!
Từ Doanh Ngọc không giống kẻ ngu ngốc không có trí tuệ.
Bất luận mọi người nói như thế nào thì Tăng Tĩnh tuyệt đối không đồng ý bỏ mẫu lưu tử, khiến Triệu thị trở nên sốt ruột, hung hăng đấm nhi tử mấy quyền, túm y phục của nhi tử mà khóc lóc, "Ngươi coi như tạm thời ứng phó có được không? Ngươi suy nghĩ một chút đi, tức phụ và ngươi đã là phu thê năm năm, ngươi thật sự muốn tổn thương nàng chỉ vì bị một ả nha đầu dụ dỗ hay sao?"
Lúc này Tăng Tĩnh mới miễn cưỡng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com