Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92 + 93

Tuy trong lòng của Chương Thú có nghi vấn nhưng cũng không hỏi thẳng Hoàng thượng ở trước mặt Phạm Thành mà chỉ hành lễ lĩnh mệnh.

Minh Trạm nhìn về phía Phạm Thành, "Trẫm và Tàng vương có mối quan hệ thông gia, Thanh Loan Công chúa là ái nữ của Tàng vương. Vân Quý của chúng ta và Tây Tạng có mậu dịch trà ngựa, nay thị trường ở biên ái vô cùng sầm uất. Nhưng Tàng vương lại kết thân với địch nhân của trẫm, còn hỗ trợ cho Tây Bắc một ngàn binh mã. Trẫm cảm thấy rất khó hiểu, Tàng vương đặt Thanh Loan Công chúa ở chỗ nào? Đặt trẫm và Trấn Nam Vương phủ ở chỗ nào?"

"Thanh Loan Công chúa là ái phi của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ không gia tăng bất mãn lên người của Thanh Loan Công chúa, nhưng hành động này của Tàng vương làm trẫm sinh ra hoài nghi đối với tình hữu nghị giữa Thiên triều và Tây Tạng. Trẫm vì bảo hộ Thanh Loan Công chúa mà phải chịu đựng rất nhiều bất mãn từ thần dân, không biết ý của Tàng vương muốn thế nào?" Minh Trạm dứt lời, sau đó nói tiếp với Phạm Thành, "Ngươi đến Trấn Nam Vương phủ trước, trẫm đã gửi thư cho phụ vương, Trấn Nam Vương phủ sẽ có người trợ giúp ngươi hoàn thành lần đi sứ này. Ngoài ra, ngươi đi Tây Tạng không chỉ gặp mặt Tàng vương mà càng phải gặp Tây Tạng Lạt Ma ít nhất một lần, hiểu chưa?"

Phạm Thành lĩnh chỉ.

Hai người này thông minh làm cho Minh Trạm khá hài lòng.

Đây là trọng trách đầu tiên của Chương Thú, vì vậy khó kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, cũng sinh ra một chút cẩn thận và bất an. Việc này nếu làm hài lòng Hoàng thượng thì đương nhiên sẽ một bước thăng thiên, nếu khiến Hoàng thượng mất hứng thì hắn cũng có thể đoán trước hậu quả sau này.

Trong triều có rất nhiều kẻ tài ba, cơ hội trời ban như vậy thì không có khả năng xuất hiện lần thứ hai.

Chương Thú một mình cầu kiến Minh Trạm, thẳng thắn thành khẩn nói ra phân tích của mình, "Bệ hạ, theo thần phỏng đoán thì mười vạn tuấn mã là con số rất lớn. Không biết người Thát Đát có đủ bấy nhiêu đó hay không, nhất là người Thát Đát lấy kỵ binh làm trọng, Cáp Mộc Nhĩ chỉ là ca ca của Tát Trát, thần nghĩ cho dù Cáp Mộc Nhĩ là phụ thân của Tát Trát thì Tát Trát cũng không thể đem bấy nhiêu ngựa để chuộc Cáp Mộc Nhĩ trở về."

Minh Trạm cười một chút, "Trẫm cũng không định thả Cáp Mộc Nhĩ về. Nếu Tát Trát không chịu chuộc Cáp Mộc Nhĩ thì ngươi cứ đi du thuyết các quý tộc khác ở trên thảo nguyên, Cáp Mộc Nhĩ có vị thúc thúc tên là Trần Kính Trung, lúc trước có cảm tình không tệ với Cáp Mộc Nhĩ, có thể đem trọng điểm đặt lên người của kẻ này. Ngươi cứ tùy cơ ứng biến, Tát Trát tuyệt tình với Cáp Mộc Nhĩ, cùng là thân huynh đệ mà còn như vậy thì chẳng lẽ những người khác còn trông cậy Tát Trát sẽ trọng tình trọng nghĩa với bọn họ hay sao?"

Chương Thú vui vẻ khom người hành lễ, "Thần đã hiểu rõ ý của bệ hạ, lần này ra đi nhất định không làm nhục sứ mệnh."

Minh Trạm và Phạm Thành đương nhiên cũng có một cuộc nói chuyện riêng, sau đó liền lệnh cho sứ đoàn nhanh chóng khởi hành.

Đã thả ra hai miếng mồi, không sợ không có cá đến đớp. Minh Trạm thầm nghĩ như thế.

Tống Diêu cũng lên đường trở về Tây Bắc.

Minh Trạm không để cho Tống Diêu ở lâu tại đế đô, trước khi Tống Diêu khởi hành thì Minh Trạm triệu kiến hắn một lần, "Trẫm rất cao hứng, Tống Diêu, trẫm có lễ vật muốn tặng cho ngươi." fynnz.wordpress.com

Khi Minh Trạm đưa ra chiếc mặt nạ quỷ la sát thì Tống Diêu thật sự không thể từ chối trước vẻ mặt vui vẻ của Hoàng đế bệ hạ, Minh Trạm cười nói, "Kỳ thật tướng mạo tuấn mỹ là một chuyện vô cùng tốt, lần này ngươi lập công lớn, Tập san Hoàng thất đã bầu ngươi là một trong tứ đại mỹ nam tử của đế đô, khiến cho trẫm phải bị lọt bảng."

Tống Diêu thật sự không biết nên nói sao cho phải, đành trả lời, "Thần không dám."

"Ha ha, chỉ đùa một chút thôi." Minh Trạm khoát tay, "Cũng không phải bảo ngươi học theo Lan Lăng Vương, Lan Lăng Vương là một danh tướng, vì bị quân chủ nghi kỵ mà phải chết, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Trẫm không phải người như vậy. Mặt nạ này cho ngươi, thứ nhất là vì dung mạo của ngươi quá tuấn tú, không thể kinh sợ quân địch trên sa trường; thứ hai, có lẽ sau này sẽ có được tác dụng mà ngươi không thể ngờ được."

Tống Diêu tạ ơn rồi trịnh trọng tiếp nhận mặt nạ quỷ la sát của Hoàng đế bệ hạ đưa cho.

Nói xong chính sự, Minh Trạm bỗng nhiên nhiều chuyện, "Hiện tại trong triều có không ít người xem trọng ngươi, không biết có bao nhiêu người muốn chọn ngươi làm nữ tế kia kìa. Tống Diêu, nếu ngươi nhìn trúng ai thì cứ nói với trẫm, trẫm sẽ vui lòng làm mai cho các ngươi."

Lúc này Tống Diêu bị dọa đến toát mồ hôi hột, vội vàng lên tiếng, "Bệ hạ, Thát Đát chưa diệt, thần làm sao dám nghĩ đến chuyện thành thân!"

Nhìn người của hoàng thất đi, có bao nhiêu người chọn được mối hôn sự trọn vẹn cơ chứ?

Vì sao tam tử của Phúc Xương đại trưởng Công chúa lại phải xuất gia? Vụ án Nam Phong Bá phủ trở thành trò cười cho đế đô! Cái này vẫn chưa nhắc đến Lục tướng quân phủ, càng thêm mất mặt hơn nữa.

Mấy ngày trước Hoàng đế bệ hạ vừa chỉ hôn thất bại. Nay Nguyễn gia cô nương vẫn ở trong phủ của Thục Nghi đại Công chúa, Triệu gia thì bị điều tra, nhất thời cũng không biết kết quả sẽ thế nào.

Cho nên mặc dù được Hoàng thượng chỉ hôn, vô cùng vinh quang nhưng Tống Diêu lại không dám nhận ý tốt của Hoàng thượng, hơn nữa hắn rất sợ Hoàng thượng bỗng nhiên chỉ hôn Nguyễn gia cô nương cho hắn.

Đại trượng phu đương nhiên phải kiến công lập nghiệp chứ không phải thú quý nữ để dựa vào phu nhân mà thăng tiến.

Thấy Tống Diêu kiên quyết từ chối, Minh Trạm cười ha ha, hắn chưa từng có ý chỉ hôn Nguyễn Gia Duệ cho Tống Diêu, dù sao trên người Nguyễn Gia Duệ có huyết thống của Tống gia, là họ hàng gần năm đời của Tống Diêu.

Minh Trạm tuyệt đối không có ý này, hắn chỉ trêu đùa tiểu Tống Trạng nguyên một chút mà thôi, không ngờ lại dọa người ta đến thất sắc như vậy. Minh Trạm thỏa mãn cười cười, "Tùy ngươi thôi, trẫm mặc kệ hôn sự của ngươi vậy."

Tống Diêu kinh sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh mà lui ra.

Hoài Dương.

Từ Doanh Ngọc cũng không quá vui vẻ.

Ngược lại với việc Từ Doanh Ngọc cáo từ An Duyệt Công chúa ra về sớm thì Tiêu Dao Hầu phu nhân về khá muộn.

Điều này chứng tỏ cái gì, Tiêu Dao Hầu phu nhân và An Duyệt Công chúa tâm đầu ý hợp, xem ra Tiêu Dao Hầu phu nhân nhìn trúng nàng cho việc gì đó.

Trong nhất thời Từ Doanh Ngọc thật sự không đoán được Tiêu Dao Hầu phu nhân có ý muốn kết thân. Tuy người của tôn thất không có bản lĩnh nhưng chỉ cần là phú quý thì ánh mắt cực cao, sẽ không chịu nhìn xuống người thấp hơn mình.

Nếu thú thì nhất định phải thú quý nữ thế gia hầu môn, nếu gả thì nhất định phải gả cho người nhà cao cửa rộng.

Nàng từng xuất giá, làm sao có thể lọt vào mắt của Tiêu Dao Hầu phu nhân cơ chứ.

Đối với Tiêu Dao Hầu phủ mà nói thì muốn thú một người tương xứng là chuyện quá dễ dàng.

Từ Doanh Ngọc biết được dụng ý của Tiêu Dao Hầu phu nhân cũng là nhờ Tiêu Dao Hầu thế tử. Hiện tại các ngự y ở đế đô đã đến Hoài Dương, bọn họ được cung cấp phòng ở, nha đầu, tiểu trù tử, xe ngựa, rất được ưu đãi.

Cũng may giá phòng cũng rẻ, không tốn quá nhiều bạc.

Còn nữa, Thiện Nhân đường có quy định, trừ phi ngự y công tác hai mươi năm trở lên ở Thiện Nhân đường tại Hoài Dương thì mới được cấp phòng và xe ngựa riêng. Nếu ngươi làm vài ba năm đã rời đi mà còn đòi cấp phòng và xe ngựa riêng thì chẳng phải triều đình lỗ chết hay sao.

Từ Doanh Ngọc đang ở Thiện Nhân đường an bài sự vụ thì gặp phải vị trưởng tử của Tiêu Dao Hầu phu nhân, Phượng Vinh.

Từ Doanh Ngọc xuất thân trong thế gia vọng tộc, trước kia chưa từng gặp qua quá nhiều nam nhân.

Nam nhân duy nhất trong hoàng thất mà nàng từng gặp chính là người đứng đầu hoàng thất, Hoàng đế bệ hạ, Phượng Minh Trạm. Đương nhiên ấn tượng mà Hoàng đế bệ hạ lưu lại cho Từ Doanh Ngọc thì không cần phải bàn cãi, vô cùng anh minh quyết đoán.

Có lẽ bởi vì vậy mà nàng thật sự không có hảo cảm gì đối với Phượng Vinh.

Luận về tướng mạo thì Phượng Vinh hoàn toàn hơn hẳn Hoàng đế bệ hạ.

Phượng gia vốn có dung mạo rất khá, Phượng Vinh chính là nhân tài kiệt xuất trong đó, mặc dù không có được vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của Nguyễn Hồng Phi nhưng hoàn toàn hơn hẳn Minh Trạm, có lẽ là ở cấp bậc của Phượng gia huynh đệ.

Từ Doanh Ngọc đang kết toán sổ sách, nàng phái người đi đến tiếp đón trước, sau một lúc thì mới đứng dậy đi gặp Tiêu Dao Hầu thế tử.

Phượng Vinh đứng dậy ôm quyền hành lễ, "Tại hạ lỗ mãng, tùy tiện cầu kiến, quấy rầy sự vụ của cô nương, mong cô nương thứ lỗi."

Nếu đã biết là quấy rầy người ta thì không nên đến đây, nếu đã đến thì cứ nói thẳng chuyện chính đi, còn bày đặt lễ tiết này nọ, Từ Doanh Ngọc lập tức mất ấn tượng tốt đối với Phượng Vinh. Từ Doanh Ngọc gặp nhiều người, tính cách của nàng vốn trầm tĩnh, cũng không phải là người lỗ mãng. Mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng trên mặt cũng không hề lộ ra, chỉ nâng mắt nhìn Phượng Vinh.

Từ Doanh Ngọc không nói lời nào, Phượng Vinh có việc mới đến đây, thật không tiện mở miệng.

Hắn có vẻ là người nhã nhặn, tướng đi dáng ngồi đều rất quy củ, cứ liên tục nhìn Từ Doanh Ngọc, dường như đang chờ Từ Doanh Ngọc cho hắn một bậc thang để bước xuống.

Kết quả là Từ Doanh Ngọc vẫn không nói lời nào mà chỉ cầm lấy tách trà rồi chậm rãi nhấp một ngụm.

Phượng Vinh xuất thân từ Tiêu Dao Hầu phủ, đương nhiên hiểu biết lễ nghi cơ bản. Thấy cô nương nhà người ta đã bưng trà tiễn khách, Phượng Vinh không khỏi lộ ra sắc mặt ủ rũ, chần chừ nói, "Từ cô nương, nghe nói mẫu thân của ta rất thích cô nương." fynnz.wordpress.com

"Ta và Tiêu Dao Hầu phu nhân chỉ thỉnh thoảng gặp mặt vài lần, chỉ là quen biết xã giao, nào dám nói là thích hay không thích." Từ Doanh Ngọc nói, "Nếu Phượng công tử có chuyện gì thì nên cầu trợ mẫu thân của ngài vẫn tốt hơn."

Phượng Vinh lộ ra vẻ mặt lúng túng, liên tục nói, "Không, không, Từ cô nương. Ta thật sự không có cách nào khác mới đến cầu cô nương."

Từ Doanh Ngọc nói, "Ta không biết với thân phận của công tử thì vì sao lại cần ta giúp đỡ." Cho dù nàng thông minh thì cũng không ngờ Tiêu Dao Hầu phu nhân muốn tìm nàng làm tức phụ.

Phượng Vinh đỏ mặt, nhìn Từ Doanh Ngọc một chút rồi lại cúi đầu, cố gắng tỏ ra mặt dày mà nói tiếp, "Không dối gạt cô nương, năm trước là tang thê của tại hạ. Mẫu thân của ta, e rằng mẫu thân của ta...."

Nói đến đây thì Từ Doanh Ngọc hoàn toàn hiểu rõ.

Tuy rằng lúc trước nàng không ngờ Tiêu Dao Hầu phu nhân tính chọn nàng làm tức phụ, nhưng Phượng Vinh đã nói rõ ràng như vậy, nếu Từ Doanh Ngọc không hiểu thì rõ ràng là đầu heo, sắc mặt lập tức trở nên lãnh đạm, cất lên giọng nói lạnh lùng, "Phượng công tử, xin hãy câm mồm!"

"Từ cô nương, ta, ta....thật sự là đường đột, thật sự là đường đột." Thấy Từ Doanh Ngọc tức giận, trên khuôn mặt thành thật tuấn nhã của Phượng Vinh bỗng nhiên lộ ra một chút vui mừng, bất quá cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất, hắn vội vàng áp chế sắc mặt của mình.

Từ Doanh Ngọc đang nổi giận nên đương nhiên không lưu ý, thẳng thừng phân phó, "Tiễn khách!"

Thấy Tiêu Dao hầu thế tử vừa hổ thẹn vừa chật vật thối lui, từng nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ anh minh quyết đoán, vậy mà trong hoàng thất lại có cái loại trứng nhão như vậy, thật sự là một loại gạo nuôi ra cả trăm loại người. Từ Doanh Ngọc hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, thật là xúi quẩy!

Từ Doanh Ngọc trở về phủ Tổng đốc thì lại càng không ngờ còn có chuyện xui xẻo hơn đang chờ nàng.

Từ Doanh Nguyệt, nữ nhi của Từ Lập – đại bá của Từ Doanh Ngọc.

Từ khi Từ Lập bị nhi tử Từ Bỉnh Sinh liên lụy khiến cho hắn bị cách chức Tri phủ Thái Nguyên, phải trở về Giang Hoài, không biết là vì mất mặt hay như thế nào mà không thường xuất đầu lộ diện ra ngoài. Tính tình của Từ Doanh Nguyệt không giống phụ thân của mình, nàng ta rất sinh động, lại tự cao vì bản thân xinh đẹp, thuở nhỏ lại được Từ thái phu nhân nuôi dưỡng nên xưa nay không đặt người khác vào trong mắt. Trong các nữ nhi của Từ gia, nếu nàng tự nhận là thứ hai thì không ai dám xưng là thứ nhất.

Nhưng vận mệnh của Từ Doanh Nguyệt thật sự không tốt lắm.

Phụ thân Từ Lập đường đường là trưởng tử của Từ gia, nhưng lăn lộn đến đầu tóc bạc phơ mà chỉ leo được lên chức Tri phủ tỉnh Thái Nguyên, thua hẳn vị thứ tam tử Từ Tam quyền cao chức trọng đang đảm nhận chức vụ Hộ bộ Thượng thư kiêm Đế sư ở đế đô.

Từ Doanh Nguyệt là kẻ tự phụ, nàng không ngờ Từ Doanh Ngọc lại tài năng xuất chúng như vậy.

Từ Doanh Ngọc lớn hơn nàng tám tuổi, theo lý thì Từ Doanh Ngọc người ta mạnh hơn nàng một chút, âu cũng là chuyện thường tình. Kết quả là Từ Doanh Nguyệt chướng mắt Từ Doanh Ngọc náo động ở Hoài Dương, bèn một lòng làm chút chuyện để trấn áp Từ Doanh Ngọc.

May mà quy củ của Từ Gia rất nghiêm ngặt, Từ thái phu nhân cho dù yêu thương Từ Doanh Nguyệt thì cũng không thể để nàng ta phá hỏng quy củ. Huống chi nay Từ đại thái thái đã trở về Hoài Dương, cũng có thời gian quản giáo nữ nhi.

Tuy rằng Từ Doanh Ngọc hiện tại được Thái hậu trọng dụng, bất quá Từ đại thái thái thật không quá hâm mộ Từ phu nhân có nữ nhi như thế.

Ở thời này có ai làm mẫu thân lại chịu được có nữ nhi chia tay phu gia ở trong nhà cơ chứ?

Nữ nhân không tuân thủ quy củ như thế mà lại để xuất đầu lộ diện ra ngoài, thật sự là không còn thể thống gì cả.

Suy nghĩ của Từ đại thái thái rất bình thường, ở niên đại này thì đa số nữ nhân đều có cùng quan điểm như vậy. Nhưng Từ Doanh Nguyệt thì lại nghĩ khác, cho dù Từ Doanh Ngọc bị người ta lên án về mặt đạo đức như thế nào thì Từ Doanh Ngọc hiện tại vẫn đang đường đường chính chính cai quản Thiện Nhân đường.

Ở nơi đầy rẫy dược liệu này thì có đại dược thương nào mà không nhìn chằm chằm Thiện Nhân đường cơ chứ.

Từ Doanh Nguyệt cùng mẫu thân xuất môn, không ít phu nhân nhà người ta đã quanh co lòng vòng hỏi thăm vê Thiện nhân đường, từ trong ra ngoài đều khen Từ Doanh Ngọc khôn khéo có khả năng, đối với một Từ Doanh Nguyệt xưa nay luôn tỏ ra xuất chúng thì làm sao có thể cam chịu cho được, làm sao có thể phục cho được? Từ Doanh Nguyệt ghen tị đến điên cuồng, nhưng nàng ta cũng rất khôn ngoan, mặt ngoài giấu diếm, cứ liên tục tỏ vẻ thân cận với Từ Doanh Ngọc, ngày nào cũng tỷ tỷ ơi tỷ tỷ à, cực kỳ thân thiết.

Dăm ba ngày lại đi thăm Từ Doanh Ngọc, tuy Từ Doanh Ngọc không muốn thân cận với người của gia tộc, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ trở mặt với gia tộc. Từ Doanh Nguyệt cứ mặt dày tiến đến nhưng nàng cũng không thể đuổi Từ Doanh Nguyệt ra ngoài.

Cũng không phải Từ Doanh Nguyệt đóng kịch quá tệ, mà thật sự là vì Từ Doanh Ngọc cho rằng Từ Bỉnh Sinh là thân ca ca của Từ Doanh Nguyệt, Từ Bỉnh Sinh chết, tuy rằng là Từ Bỉnh Sinh tự làm tự chịu, nhưng có muội muội nào có thể chịu nổi khi ca ca của mình bị chém đầu còn đường huynh thì được xử vô tội mà phóng thích. Nếu Từ Doanh Ngọc gặp phải chuyện như vậy thì nàng cũng sẽ không chấp nhận, việc giận cá chém thớt là chuyện đương nhiên.

Nhưng nàng không thể làm ra bộ dáng thân cận như Từ Doanh Nguyệt hiện tại đang làm. Biểu hiện của Từ Doanh Nguyệt hoàn toàn không có vấn đề, chẳng qua không hợp tình hợp lý, cho nên đây mới là vấn đề lớn nhất.

Bởi vậy Từ Doanh Ngọc âm thầm đề phòng Từ Doanh Nguyệt.

Nay không biết Từ Doanh Nguyệt muốn làm cái gì mà cứ liên tục tỏ ra thân cận.

Từ Doanh Ngọc vừa mới tiến đến đại môn phủ Tổng đốc thì hạ nhân của nàng liền tiến đến nhẹ giọng bẩm báo: Tiểu thư, Đường tiểu thư lại đến nữa, hiện tại đang quấn lấy Lâm đại nhân, tiểu thư nhanh chóng đi xem thử đi.

Lúc này sắc mặt của Từ Doanh Ngọc lập tức trở nên tối sầm.

Mặc dù nàng ở tại phủ Tổng đốc, nhưng Trương thái y cũng ở tại phủ Tổng đốc.

Từ Doanh Nguyệt muốn làm cái gì đây?

Từ Doanh Ngọc trở lại chỗ ở của mình thì liền nhìn thấy một cảnh tượng.

Từ Doanh Nguyệt nghẹn ngào, khuôn mặt như hoa xuân đẫm mưa, bàn tay che khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra cực kỳ đáng thương, đang lên án đường tỷ Từ Doanh Ngọc hung ác, "Không biết ta đã làm gì đắc tội đường tỷ mà lần nào ta đến thì đường tỷ cũng giống như bị mất hứng. Tuy rằng đường tỷ bận rộn, ta cũng không dám quấy rầy tỷ ấy. Nhưng phụ thân của ta và phụ thân của đường tỷ là thân huynh đệ, ta và đường tỷ là đường tỷ muội. Đường tỷ đã lâu không về Dương Châu, đến khi trở về thì lại ở phủ Tổng đốc. Tổ phụ tổ mẫu trong nhà nhớ thương nhưng lại không dám đến gọi đường tỷ về nhà mà ở, sợ đường tỷ mất hứng."

"Lần này ta đến đây có mang theo điểm tâm do ta tự làm, không biết đường tỷ có thích hay không, có hợp khẩu vị của đường tỷ hay không?"

Thỉnh thoảng lại cau mày một chút, đôi mắt rưng rưng lệ, thần sắc kia vừa mỏng manh vừa bi thảm....

Từ Doanh Ngọc mới vừa bị Phượng Vinh ở Thiện Nhân đường hù cho chết khiếp một trận, vừa quay về thì lại đụng phải loại hoa yểu điệu này, chưa bị nôn cũng là nhờ khả năng chịu đựng của nàng rất mạnh.

Từ Doanh Ngọc chậm rãi bước vào, tiểu tỳ nữ Hà Hoa của nàng tinh mắt, vội vàng đi qua hành lễ, Hà Hoa thở phào nhẹ nhõm, cất lên giọng nói trong trẻo, "Tiểu thư, tiểu thư đã trở về, nô tỳ thỉnh an tiểu thư." Vội vàng bước đến vén lên rèm che rồi hầu hạ Từ Doanh Ngọc bước vào.

Từ Doanh Ngọc khoát tay, cũng không bỏ sót sắc mặt kinh ngạc của Từ Doanh Nguyệt, trực tiếp phân phó, "Hà Hoa, ngươi đưa đường tiểu thư quay về đi. Hôm nay những gì đường tiểu thư nói cùng Lâm đại nhân thì từng câu từng chữ phải nói lại với đại bá mẫu không sót một phần nào. Đi đi, đưa đường tiểu thư hồi phủ."

Hà Hoa vội vàng lĩnh mệnh.

Những giọt lệ dừng trên khóe mi của Từ Doanh Nguyệt, dôi mắt đẫm lệ mở to một cách không thể tin, đứng dậy yểu điệu phân trần, "Tỷ tỷ, Lâm đại nhân đến đây, thấy tỷ tỷ không có ở đây nên ta đành tuân theo lễ tiết mà gọi Lâm đại nhân một tiếng. Tỷ tỷ tuyệt đối đừng hiểu lầm nha."

"Hà Hoa, ngươi đi hỏi đại bá mẫu thử, ta không hiểu đường tiểu thư tuân theo lễ tiết gì mà lại cùng Tổng đốc đại nhân là nam chưa thành thân nữ chưa xuất giá ở trong phòng chào hỏi như vậy." Từ Doanh Ngọc bày ra vẻ mặt lạnh lùng, một câu của nàng khiến da mặt của Lâm Vĩnh Thường rát bỏng cả lên.

Lâm Vĩnh Thường liền nói ngay, "Bản đốc còn có việc phải đi trước." Lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh chóng biến mất tăm.

Hai hàng nước mắt của Từ Doanh Nguyệt đã rơi xuống, từng giọt lệ như viên ngọc châu, trên khuôn mặt vô cùng mịn màng lưu lại hai dòng nước mắt, chiếc cằm nhọn yếu đuối đang run rẩy, đôi môi anh đào hơi hé ra, Từ Doanh Nguyệt bất đắc dĩ nói, "Nếu đường tỷ không chịu tin ta thì ta cũng chẳng còn cách nào khác. Chẳng qua đường tỷ không nên lấy thanh danh của Từ gia ra trêu đùa, nếu không phải Lâm đại nhân thường xuyên đến chỗ này của đường tỷ thì vì sao chưa cho hạ nhân bẩm báo mà đã trực tiếp đến đây?"

"Đường tỷ lại nói những lời này để vu khống ta, tuy đường tỷ đã chia tay phu gia nhưng vẫn là tiểu thư khuê các, ta có hảo tâm đến thăm đường tỷ, Lâm đại nhân không mời mà tự đến, ta ở nơi này của đường tỷ ngẫu nhiên gặp được Lâm đại nhân, chẳng lẽ phải giả vờ làm kẻ điếc hay sao?" Từ Doanh Nguyệt lộ ra thần thái vô tội hệt như tiểu bạch thố, miệng mồm lại vô cùng lanh lợi, "Những lời này đường tỷ vu khống ta thì không sao, nhưng đường tỷ vẫn còn tiếp tục ở chỗ này của Lâm đại nhân, nếu làm mất thanh danh của Lâm đại nhân thì đường tỷ cũng chẳng còn thể diện gì đâu!"

Từ Doanh Nguyệt khom người thi lễ, nhẹ nhàng nói, "Muội muội có vài lời can gián, hy vọng đường tỷ suy nghĩ lại rồi tự giải quyết cho tốt." Xoay người lả lướt bước đi.

Làm sao mà Từ Doanh Ngọc không nghe ra ý tứ uy hiếp trong lời nói của Từ Doanh Nguyệt cơ chứ?

...............

P/S: Thêm 1 em họ Phượng đoạn tụ

Lâm Vĩnh Thường đến chỗ của nàng, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải Từ Doanh Nguyệt rồi xảy ra chuyện ầm ĩ, đối với Từ Doanh Ngọc chẳng có chút lợi ích nào cả. Từ Doanh Ngọc muốn Hà Hoa đi theo Từ Doanh Nguyệt về nhà cũng chỉ để áp chế yêu khí của Từ Doanh Nguyệt mà thôi.

Chẳng qua nàng không ngờ Từ Doanh Nguyệt lại thông minh hơn nàng tưởng.

Bất quá nếu hiện tại nàng để Từ Doanh Nguyệt chiếm thế thượng phong ở nơi này thì về sau e rằng Từ Doanh Nguyệt sẽ càng gây thêm sóng gió, tạo thêm thị phi.

Từ Doanh Ngọc nháy mắt, Hà Hoa ra tay.

Hà Hoa có thể được giữ lại để canh gác nơi này là vì sự lanh lợi của mình, Hà Hoa liền nói ngay, "Tiểu tỳ không dám gật bừa lời của đường tiểu thư. Đường tiểu thư và Lâm đại nhân gặp nhau ở trong vườn, coi như là biết tránh thị phi, nhưng đường tiểu thư lại mời người ta vào phòng uống trà đãi khách? Tiểu tỳ đi theo tiểu thư của mình nhiều năm, nghe nói quy củ của gia tộc rất nghiêm ngặt, không biết việc tiểu thư chưa xuất giá mà lại chiêu đãi nam nhân như vậy là tuân theo lễ tiết nào?"

"Còn nữa, tiểu thư nhà tiểu tỳ là nữ quan của Thái hậu nương nương. Đương nhiên đường tiểu thư không thể sánh bằng, tiểu thư của tiểu tỳ vốn là đồng liêu với Lâm đại nhân, việc ở tại phủ Tổng đốc chính là Thái hậu nương nương đích thân phân phó để thuận tiện cho công vụ." Hà Hoa lanh lợi nói tiếp, "Mới vừa rồi Lâm đại nhân ba lần bảy lượt muốn rời đi nhưng đường tiểu thư cứ cố ý giữ lại, tiểu tỳ đã nhìn thấy rõ ràng. Nha đầu và ma ma của đường tiểu thư đông như thế mà đường tiểu thư chẳng gọi vào, nếu không phải tiểu tỳ cố chấp thì e rằng ngay cả tiểu tỳ cũng đã bị đuổi ra ngoài, như vậy đạo lý ở đâu?"

"Vu khống hay không vu khống thì tiểu tỳ là nhân chứng, nếu muốn làm rõ trắng đen thì tiểu tỳ tình nguyện theo đường tiểu thư hồi phủ bẩm báo với Thái gia, Thái phu nhân, đại lão gia, đại thái thái, chẳng qua phải xem đường tiểu thư có muốn giữ lại một chút thể diện tôn quý của mình hay không mà thôi?" Từng câu từng chữ của Hà Hoa như có kim châm, "Tiểu thư của tiểu tỳ mỗi ngày bận rộn tất bật, đường tiểu thư cứ năm lần bảy lượt tiến đến quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của tiểu thư, nếu có ý đồ khác thì có lẽ tiểu tỳ không biết được! Nhưng hiện tại đường tiểu thư lại bảo là tiểu thư nhà tiểu tỳ vu khống đường tiểu thư thì ngay cả tiểu tỳ cũng không thể tâm phục."

Từ Doanh Nguyệt bị vài câu nặng nhẹ của Hà Hoa khiến cho sắc mặt tái nhợt, giận dữ cắn chặt môi dưới. Đương nhiên nàng là người thông minh cũng rất thức thời, dù sao thì đây vẫn là địa bàn của Từ Doanh Ngọc.

Từ Doanh Ngọc cũng không dễ chọc, nàng có thể chiếm lợi được gì?

Lập tức trở nên điềm đạm khả ái mà lau nước mắt, "Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu? Tỷ tỷ, ta xin cáo từ." (Người hiểu ta thì sẽ biết lòng ta có lo âu, không hiểu ta thì ta còn cầu làm chi)

Từ Doanh Ngọc cười lạnh, "Ta cũng không biết là ngươi có gì cần khẩn cầu ta?"

Từ Doanh Nguyệt không hề dừng chân, lướt đi như mây bay nước chảy, dẫn theo nha đầu và các ma ma ung dung rời đi. Chiếc khăn tay tinh xảo bị xé nát, khuôn mặt thanh tú lộ ra một chút dữ tợn.

Tiện nhân, dám uy hiếp ta!

Từ Doanh Nguyệt vô cùng oán hận!

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lâm Vĩnh Thường vừa nhìn thấy Từ Doanh Ngọc liền bỏ chạy thì Từ Doanh Nguyệt lại đau lòng, nhịn không được mà rơi lệ.

Lâm Vĩnh Thường đang ở tuổi tráng niên, tướng mạo tuấn tú thanh nhã, khí phách rất đặc biệt, lại quyền cao chức trọng, vô cùng tài hoa, chưa có thê tử và con cái, nói năng hóm hỉnh, đối với một cô nương thì cơ hồ đây là sức hấp dẫn trí mạng.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Từ Doanh Nguyệt gặp Lâm Vĩnh Thường nhưng nàng vẫn tránh không được mà bị Lâm Vĩnh Thường hấp dẫn.

Vì thế Từ Doanh Nguyệt cứ mặt dày mày dạn mà liên tục đến tìm Từ Doanh Ngọc, cốt yếu là để gặp tình lang trong mộng của nàng mà thôi.

Tiếc rằng lòng của người ta như sắt đá, nhìn thấy đường tỷ sư tử của nàng mà chẳng biết nói hộ nàng vài câu đã vội vàng bỏ của chạy lấy người.

Làm sao lại không khiến Từ Doanh Nguyệt đau lòng cho được, vì thế tình niệm cũng bị cắt đứt.

Tiểu tỳ Nguyệt Hoa tỏ vẻ không phục, khuyên nhủ chủ tử, "Tiểu thư đừng đau lòng nữa, cần gì phải chấp nhất với đường tiểu thư. Ai chẳng biết nàng ta là nữ nhân chanh chua đã chia tay phu gia, không tuân thủ nữ tắc, tiểu thư dịu dàng như thế, trong khi đường tiểu thư lại hỉ nộ vô thường, làm sao có ai có thể chịu nổi nàng ta cơ chứ?"

Từ Doanh Nguyệt nhẹ nhàng trách mắng, "Các ngươi không được nói đường tỷ như vậy, đúng là nuông chiều các ngươi quen rồi nên mới không biết quy củ như thế."

Nguyệt Hoa thấy tiểu thư chỉ khẽ cáu giận, nàng là tỳ nữ lâu năm của Từ Doanh Nguyệt, rất biết nhìn mặt đoán tâm tư, ỷ vào lá gan của mình mà tiếp tục nói, "Chúng nô tỳ chỉ nói quy củ mà thôi, vừa rồi Hà Hoa dám ăn nói như thế với tiểu thư, nếu không phải tiểu thư luôn giáo huấn chúng ta phải giữ quy củ và hòa khí thì nô tỳ nhất định đã nhào đến tát mồm nàng ta rồi."

Từ Doanh Nguyệt thở dài, nàng không phải đau lòng vì Từ Doanh Ngọc.

Nếu có thể gả cho Lâm tổng đốc thì Từ Doanh Ngọc chẳng là gì đối với nàng cả!

Lâm Vĩnh Thường xấu hổ đến tận ba ngày không dám nhìn mặt Từ Doanh Ngọc.

Kỳ thật hắn là đường đường chính chính, nếu không phải nể mặt Từ Doanh Ngọc thì hắn cũng chẳng thèm bận tâm Từ Doanh Nguyệt cô nương kia đâu. Dù sao thì Từ Doanh Ngọc cũng ở tại phủ Tống đốc....Từ Doanh Nguyệt lại là người của Từ gia, hắn cũng không thể sơ suất.

Hầy, dù sao thì Lâm tổng đốc thật sự cảm thấy chính mình vô tội.

Nhưng hôm nay cho dù Lâm tổng đốc cảm thấy mình vô tội cỡ nào, tự an ủi mình cỡ nào thì Lâm tổng đốc vẫn có chút cảm giác đuối lý và lo lắng.

Chẳng lẽ nữ nhân đều là hô ly tinh hay sao?

Lâm tổng đốc trong sạch vô tội lại cảm thấy có chút khó chịu, sợ Từ Doanh Ngọc sẽ nhân cơ hội mà tính sổ hắn. Lâm tổng đốc xuất thủ rất ác độc đối với kẻ khác, nhưng hắn có chút bản tính cổ hủ chính là hắn không thích so đo với nữ nhân, cũng không thích đấu với nữ nhân. Trong lòng của hắn cho rằng, nếu Từ Doanh Ngọc thật sự vì chuyện này mà tính sổ một cách vô căn cứ với hắn thì hắn vẫn sẽ nhường nhịn Từ Doanh Ngọc vài phần.

Lâm tổng đốc tính như vậy, chẳng qua Từ Doanh Ngọc chẳng thèm nể tình hắn.

Từ Doanh Ngọc chỉ hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống Lâm Vĩnh Thường mà thôi.

Cái tên tiện nhân kia đến chỗ của nàng mà cũng không biết gọi người đi báo trước, cứ thế mà xông xông tiến đến, thế nên mới khiến Từ Doanh Nguyệt nắm được nhược điểm để phản công nàng! Từ Doanh Ngọc đem tất cả nợ nần đều đổ lên đầu của Lâm Vĩnh Thường. fynnz.wordpress.com

Từ Doanh Ngọc là người bình tĩnh, Lâm Vĩnh Thường là nhất phẩm Tổng đốc, quan chức cao hơn nàng, lại là nam nhân, nam nhân trong thiên hạ quan tâm nhất chính là thể diện, nàng thật sự muốn mắng thẳng vào mặt của Lâm Vĩnh Thường cho cái tên kia mất hết thể diện, nhưng việc này chẳng có lợi gì đối với nàng.

Từ Doanh Ngọc cũng không thật sự muốn hung hăng đâm chém, nàng chỉ phái người đem toàn bộ điểm tâm do Từ Doanh Nguyệt mang đến đưa cho Lâm Vĩnh Thường rồi chuyển lời, "Đường muội biết Lâm đại nhân thích dùng điểm tâm, xin đừng chê tay nghề của đường muội, mong đại nhân nhất định nếm thử."

Đồng thời gia tăng mười mấy nha đầu và ma ma vừa lớn tuổi vừa khỏe mạnh canh giữ ở sân của mình, còn phân phó, "Ai đến cũng phải thông báo trước! Nếu không thì sẽ nghiêm trị không tha!"

Phủ Tổng đốc nhộn nhịp trong khi tiểu Minh ù ở đế đô lại phát hiện hình như có người đang đào móng nhà mình!

Này này này, là ai đó, mụ nội ngươi, không muốn sống nữa hả?

Dám đào móng nhà trẫm hay sao!

Chuyện này bắt nguồn từ ngày khai trương Đồ Thư quán.

Tuy rằng Minh Trạm là người có máu ghen tuông cực mạnh, nhưng hắn không đến mức nhốt Nguyễn Hồng Phi ở trong phòng chiếm làm của riêng, đương nhiên rồi, cho dù hắn muốn nhốt thì cũng nhốt không được.

Chẳng những như thế, Minh Trạm xây dựng Đồ Thư quán, tất cả thư sách bên trong cũng phải chừa cho Nguyễn Hồng Phi một phần, vận chuyển về Đỗ Nhược quốc.

Đây cũng là lý do Minh Trạm chết sống không chịu trả bạc cho Nguyễn Hồng Phi.

Tiểu Minh ù bẩm sinh rất hay tính toán, thư sách là cái gì, tất cả đều là hoàng kim mềm đó. Nếu là người khác thì hắn không thể nào đưa cho. Nhưng Phi Phi nhà hắn đã mở miệng, vì tỏ ra nam tử hán đại trượng phu mà hắn phải miễn cưỡng đồng ý.

Tận sâu trong lòng, tiểu Minh ù dùng số lượng sách này để trừ vào khoản nợ trăm vạn ngân lượng kia.

Cho nên tuy rằng ngoài miệng hắn bảo quỵt nợ không trả bạc, tỏ vẻ rất xấu tính, nhưng trên thực tế trong lòng của tiểu Minh ù người ta đã sớm đổi số ngân lượng kia thành hoàng kim mềm rồi còn đâu, hắn cũng chẳng phải kẻ khờ.

Nhưng hắn có chết cũng không dám nói như vậy ở trước mặt Phi Phi nhà hắn, nếu không thì rất dễ lãnh hậu quả xấu.

Nguyễn Hồng Phi mà trừng trị tiểu Minh ù thì thật sự sẽ khiến tiểu Minh ù vừa ngọt ngào vừa đau khổ, vừa tiêu hồn lại bị rút gân.

Đến hiện tại hắn vẫn còn đang viêm họng đây này.

Ngày khai trương Đồ Thư quán, Minh Trạm chi mạnh tay một chút, đương nhiên hắn không cần phải tiêu bạc, nhưng phô trương một chút cũng chẳng sao.

Minh Trạm đích thân xuất mã, nắm tay Đỗ Nhược Vương, dẫn theo lục bộ Thượng thư, các đại nho của đế đô và môn sinh của Quốc Tử Giám, cùng cắt băng khánh thành.

Đồng thời Minh Trạm còn đặc biệt giới thiệu một người – Thái sử lệnh.

Vì vậy nghi thức khai trương Đồ Thư quán của đế đô được ghi chép tỉ mỉ trong chính sử triều Đại Phượng của Võ đế, trở thành một trong những tâm điểm trong cuộc đời của Võ đế.

Khi đó thật sự là chiêng trống vang trời, pháo nổ rộn ràng, cờ đỏ phấp phới, người người tấp nập.

Minh Trạm không biết xấu hổ mà cứ dùng chữ viết cua bò của mình để viết hai chữ mạ vàng lên bảng hiệu, đặt lên cửa chính của Đồ Thư quán tại đế đô.

Nguyễn Hồng Phi vốn là người tài học đầy mình, tận sâu trong lòng thật sự có một chút kích động đối với việc thành lập Đồ Thư quán, hắn thâm tình nhìn Minh Trạm vài lần, vừa vui lại vừa mừng.

Đến tối hắn rộng lượng cho Minh Trạm làm một lần.

Khiến Minh Trạm sướng điên như mấy con hầu tử trên núi, đương nhiên sau đó Nguyễn Hồng Phi phải tịnh dưỡng ít nhất ba ngày, cho dù Minh Trạm bưng trà bưng nước, nhún nhún nhường nhường cũng không thể khiến Nguyễn Hồng Phi bớt hối hận.

Với kỹ thuật thối nát của tiểu Minh ù thì về sau cho dù hắn có cảm động ra sao cũng không thể để cho tiểu Minh ù ở phía trên một lần nào nữa! Cùng lắm thì hắn sẽ càng thêm dịu dàng yêu thương tiểu Minh ù là được rồi!

Sự tình thường xuyên xảy ra những chuyện khó có thể tiên đoán.

Minh Trạm là người được nước làm tới, ăn một lần thì lại muốn ăn tiếp một lần, kết quả là Nguyễn Hồng Phi có chết cũng không chịu, ngược lại còn đè Minh Trạm không thể ngồi dậy, suýt nữa đã để lỡ giờ lâm triều.

Minh Trạm không phải muốn kiếm chuyện, nhưng thân là nam nhân, hơn nữa tính cách của Minh Trạm vốn thiên về chủ động. Nay hắn cứ bị Nguyễn Hồng Phi đè ép, vì vậy cảm thấy rất uất ức!

Tuy rằng hai người đã sớm thỏa thuận Minh Trạm phải chấp nhận ba năm.

Nhưng giữa tình nhân với nhau thì thỏa thuận hay không thỏa thuận chẳng phải là vấn đề gì quan trọng, chỉ cần có thể hưởng thụ cử chỉ thân mật là được!

Khi Minh Trạm nói như vậy thì Nguyễn Hồng Phi liền nhướng mày, "Nếu chẳng phải là vấn đề gì quan trọng thì ngươi cứ an phận một chút, cũng không phải ta không cho ngươi ở trên, ta đã cho ngươi vài lần rồi, nhưng lần nào ngươi làm cũng đều khiến ta cảm thấy như sắp chết. Ngươi nên hết hy vọng đi!"

Minh Trạm không phục, bĩu môi vài ngày, Nguyễn Hồng Phi cũng không chịu dỗ hắn.

Minh Trạm tức giận, buổi tối không cho Nguyễn Hồng Phi chạm vào mình.

Công phu chịu đựng của Nguyễn Hồng Phi hơn hẳn Minh trạm.

Nữa đêm Minh Trạm mất ngủ, hắn cứ xoay tới xoay lui khiến Nguyễn Hồng Phi bị đánh thức, nghĩ rằng Minh Trạm muốn kiếm chuyện, bèn sờ soạng cái mông no đủ của Minh Trạm, bỗng nhiên có chút động lòng. Nhưng chỉ cần hắn động vào Minh Trạm thì Minh Trạm lập tức gào khóc thảm thiết như liệt nữ trinh tiết. fynnz.wordpress.com

Có ai muốn đem việc hoan ái nồng nàn trở thành cưỡng gian đâu!

Nhất là Minh Trạm lại quá lớn tiếng!

Cứ như thế vài lần Nguyễn Hồng Phi chẩn đoán Minh Trạm bị bệnh dị ứng, mấy ngày không được giải quyết, thân mình thơm tho mềm mại của ái nhân đang nằm bên cạnh, lại liên tiếp khiêu khích khiến Nguyễn Hồng Phi ngột ngạt khó chịu, bèn bịt mồm tiểu Minh ù rồi làm đã đời một trận.

Minh Trạm vừa hưởng thụ khoái cảm điên đảo mà Nguyễn Hồng Phi mang đến cho hắn, vừa tức giận đến choáng váng đầu óc: Kiểu này thì làm sao sống nổi đây!

Minh Trạm cứ ầm ĩ như vậy khiến Nguyễn Hồng Phi quyết định trở về hải đảo, cũng chừa chút thời gian để Minh Trạm bình tĩnh.

Minh Trạm uất ức khó chịu. Giữa tình nhân với nhau thì đương nhiên sẽ có mâu thuẫn. Không thể tránh khỏi việc xung đột, rõ ràng là khi dễ người ta mà còn dám bỏ đi.

Minh trạm tự nhận là người đáng thương, nhưng hiện tại sự vụ trong triều rất phức tạp, nếu không có hắn là không được. Hắn cũng không thể đuổi theo Nguyễn Hồng Phi ra hải đảo, đành phải một mình một phòng.

Ai ngờ cái tên đại lừa đảo đáng bị băm vằm thành từng mảnh kia chẳng những chừng một tháng mới trở về mà còn mang theo một người khác.

Minh Trạm có hảo ý chạy đến sứ quán Đỗ Nhược quốc để tiếp đón Nguyễn Hồng Phi, không ngờ lại đón cả vợ bé của người ta. Lúc ấy lập tức nổi điên, túm lấy Nguyễn Hồng Phi lôi về cung. Nguyễn Hồng Phi còn chưa ngồi nóng mông thì Minh Trạm đã nhào đến, vươn móng tay cào mặt Nguyễn Hồng Phi!

Nguyễn Hồng Phi đang định dỗ dành tiểu mũm mĩm của nhà hắn, nào ngờ tiểu mũm mĩm lại nổi giận đến mức này, vội vàng kiếm chế hai bàn tay của Minh Trạm, liên tục hỏi, "Sao vậy, như vậy là sao?"

"Còn sao nữa? Không ngờ là đi ra ngoài phóng túng trác táng! Ngươi dẫn ai về đó? Hả? Ngươi nghĩ lão tử bị mù hay sao?" Người nọ với khuôn mặt nhỏ nhắn, eo nhỏ, cái mông kia, dáng người kia, bẩm sinh đã mang theo thần thái quyến rũ người ta rồi.

"Mũm mĩm, có chuyện gì thì từ từ nói. Ngươi đừng hiểu lầm, Lưu Ảnh là người của Lý Phương, ngươi có nhớ Lý Phương hay không, hử?"

Minh Trạm hơi trầm ngâm, suy nghĩ một chút, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy vết cào của Nguyễn Hồng Phi một cách nghi ngờ rồi hỏi, "Thủ lĩnh hải tặc à?"

"Ừ." Nguyễn Hồng Phi buông cổ tay của Minh Trạm ra, vuốt lên khuôn mặt đang nóng rát rồi nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi ngứa mông hả?" Mụ nó, đau muốn chết!

Minh Trạm cậy ra phần da của Nguyễn Hồng Phi bám trong móng tay của hắn rồi hừ một tiếng, hận không thể nâng cằm ngang với sau ót, hắn nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói một tiếng, "Ai bảo ngươi mang về một tên giống yêu tinh làm chi. Ngươi thành thật một chút cho ta, lặng lẽ rời đi hai mươi chín ngày rưỡi, ta không tha cho ngươi đâu."

Nguyễn Hồng Phi hận không thể tẩy sạch nỗi oan thấu trời xanh này, trên mặt nóng rát mà không thể nổi điên, chỉ có thể tiến lên ôm lấy Minh Trạm rồi dỗ dành, "Ngươi nói gì vậy. Ngươi ăn bao nhiêu dấm chua rồi? Minh Trạm à Minh Trạm, ta là người thế nào chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?"

"Ngươi là người thế nào? Dù sao ta cũng chưa bao giờ không nói không rằng mà bỗng nhiên biến mất!" Minh Trạm nói xong liền rơi lệ, tức giận đấm cho Nguyễn Hồng Phi hai quyền rồi bổ nhào vào lòng của Nguyễn Hồng Phi mà oa oa khóc lớn!

"Ngươi nói đi, ta đối với ngươi thế nào?"

"Ta giận ngươi là vì ta muốn ngươi quan tâm ta, đối xử tốt với ta mà thôi!"

"Ngươi cứ như vậy mà không hiểu tình thú, không nói không rằng liền biến mất!"

Minh Trạm gào khóc, nước mắt ào ạt rơi xuống, vô cùng đau lòng.

Nguyễn Hồng Phi đuối lý, bèn dịu dàng nói, "Chẳng phải ta đã để lại thư cho ngươi hay sao?"

"Thư thì có ích gì? Ngươi không có miệng sao? Không thể chính mồm nói với ta hay sao?" Minh Trạm lau nước mắt, lớn tiếng chất vấn, "Nếu ta cũng làm như vậy với ngươi thì ngươi sẽ có cảm giác gì?"

"Được rồi được rồi được rồi, là ta không đúng, được rồi chứ?"

Minh Trạm lập tức nhân cơ hội làm càn, "Thỏa thuận ba năm chết tiệt kia phải được dẹp bỏ! Ta cũng là nam nhân, mỗi người luân phiên một lần!"

Thấy Nguyễn Hồng Phi dường như không muốn, Minh Trạm lập tức rống to, "Ta sẽ không nuông chiều ngươi giống như trước nữa!"

Nguyễn Hồng Phi bất đắc dĩ thở dài rồi khẽ hôn lên khóe môi của Minh Trạm, nhẹ giọng nói, "Mũm mĩm, không có ngày nào mà ta không nhớ đến ngươi." Nhớ ngươi đến mức không có ngày nào mà không nhớ.

"Mỗi ngày đều lo lắng cho ngươi, sợ ngươi vẫn còn giận ta, những thứ ta gửi cho ngươi, ngươi có nhận được không?" Khi Nguyễn Hồng Phi dùng ánh mắt dịu dàng như mặt hồ thu mà nhìn hắn chăm chú thì tiểu Minh ù sẽ mất hết khí phách, cứ như thế mà mềm lòng, cứ như thế mà gật đầu, "Nhận được, rất tốt."

"Có chê chúng nó vô giá trị hay không?" Nguyễn Hồng Phi biết rõ Minh Trạm hám tài.

Minh Trạm mạnh miệng, "Làm gì có, cho dù ngươi cho ta thứ rách nát thì ta cũng sẽ giữ lại."

"Tuy rằng ta rời đi vài ngày, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy cái gì thì đều nghĩ mũm mĩm của ta có thích hay không nhỉ, sau đó bèn lôi một đống về rồi gửi cho ngươi, nếu hợp ý thì giữ lại dùng." Nguyễn Hồng Phi nói những lời đường mật quả là không uổng công, huống chi từng chi tiết đều là sự thật, Nguyễn Hồng Phi ôn hòa nói, "Ta bỏ đi mà không nói lời nào, thứ nhất là vì ngươi còn đang giận, nếu ta nói trước mặt ngươi rằng ta muốn về Đỗ Nhược quốc thì e rằng ngươi sẽ càng nghĩ nhiều; thứ hai, chỉ cần nhìn thấy ngươi thì ta sẽ không nỡ rời đi."

"Mũm mĩm, ngươi nói thử xem, nếu không phải ta thật lòng đối với ngươi thì ta có cần thiết phải ở lại trong cung hay không?"

Minh Trạm là người rất dễ dỗ dành, huống chi Nguyễn Hồng Phi rời đi chừng ấy thời gian, tuy rằng xác suất rất thấp nhưng hắn thật sự có chút lo lắng rằng mình sẽ bị vứt bỏ. Còn nữa, nhớ nhung đúng là sự thật.

"Đừng viện cớ dụ dỗ ta, từ rày về sau không cho phép ngươi không nói tiếng nào đã rời đi như vậy nữa." Minh Trạm tuôn ra một câu ác độc, "Ngươi còn dám làm như thế thì ta sẽ đánh chết đám người Diêu Quang!"

Thủ vệ Diêu Quang ở bên ngoài nghe thấy Minh Trạm hung hăng nói ra một câu như vậy thì lập tức rùng mình, thầm nghĩ: Muốn biết bắt nạt kẻ yếu là gì ư? Đây này, đây mới gọi là bắt nạt kẻ yếu này!

..............

P/S: Tự dưng lắm lúc thấy mũm mĩm đáng yêu quá, thích mỗi khi em giận dỗi nhào vào lòng Phi Phi mà khóc thút thít, những lúc này cứ mường tượng ra cái cảnh 1 con heo trần truồng đang ủi đầu vào chủ nhân mà kêu éc éc.

Nguyễn Hồng Phi tung ra muôn vàn thủ đoạn để dỗ dành Minh Trạm trong chốc lát, dỗ cho đến khi Minh Trạm trở nên vui vẻ thì mới thắc mắc, "Mũm mĩm, ta nghe người ta hay nói vì người ấy mà tiều tụy, vì sao mấy ngày không gặp mà hình như thấy ngươi có vẻ béo lên thì phải?"

Minh Trạm cực kỳ khó chịu, "Ngươi rời đi cho nên ta rượu chè ăn uống quá độ, thấy cái gì cũng muốn ăn, buổi tối không có ai giúp vận động bởi vậy mới béo như thế. Mà béo thì có gì kỳ lạ đâu, có người mỗi ngày cứ nguyền rủa ta miết, mũm mĩm à mũm mĩm ơi, có thể gầy được mới là lạ. Béo cũng không phải cái tội, mọi người vẫn hay nói đây là tốt tướng đó." Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi rồi hùng hùng hổ hổ chất vấn, "Thế nào, ngươi có ý kiến ý cò gì ư?"

Nguyễn Hồng Phi mỉm cười rồi lén hôn Minh Trạm một cái, sau đó khen tặng, "Như vậy là được rồi, mũm mĩm, nếu ngươi quá xuất sắc thì ta sẽ phải lo lắng rất nhiều."

Minh Trạm đắc ý cười hừ hừ vài tiếng rồi ôm lấy mặt của Nguyễn Hồng Phi, "Xem như ngươi thức thời, hôm nay tắm rửa cho sạch vào, tối nay đại gia sẽ thương yêu ngươi một bữa cho đã."

"Ôi chao, đường xá xa xôi, mới trở về có chút mệt mỏi." Nguyễn Hồng Phi giả lả đánh trống lãng, liếc mắt thấy Minh Trạm đang xụ mặt thì liền nói, "Biết rồi."

"Như vậy mới được chứ."

Tuy rằng Nguyễn Hồng Phi tỏ ra hợp tác, nhưng Nguyễn Hồng Phi thật sự phục Minh Trạm, nếu hắn không chịu nhượng bộ ở trên giường thì Minh Trạm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nếu Minh Trạm là người có chỉ số thông minh thấp thì hắn có thể nghĩ cách lừa gạt một chút, nhưng Minh Trạm lại không phải là người khôn khéo một cách đơn giản, Minh Trạm là loại người sẽ bắt lấy bất cứ cơ hội nào để phản công.

Thôi thì Nguyễn Hồng Phi đành phải nghiêm túc chỉ dạy Minh Trạm.

Đối với Nguyễn Hồng Phi xưa nay luôn cao ngạo thì việc phải dạy tiểu xú tử công mình như thế nào quả là buồn bực.

Minh Trạm nói nhiều, lại thích tường thuật trực tiếp, nào là, "Phi Phi, chỗ này của ngươi chặt quá! Nóng quá! Phi Phi, có đau hay không? Có sướng hay không?"

Đương nhiên còn có chút hạ lưu không hợp với cử chỉ của một thánh quân, Nguyễn Hồng Phi tức đến mức chỉ muốn đạp Minh Trạm xuống giường.

Tuy rằng vẫn có chút khó chịu nhưng Minh Trạm đã học được cách kiềm chế, học cách làm thế nào cũng khiến đối phương thoải mái, cho nên Nguyễn Hồng Phi cũng không phải là không hề có cảm giác hưởng thụ.

Minh Trạm ôm Nguyễn Hồng Phi cả đêm, nói ra lời tâm tình, "Phi Phi, ta rất thích, không chỉ vì ngươi đẹp mà ta còn thích cảm giác xâm nhập vào thân thể của ngươi nữa. Chúng ta hợp thành nhất thể, giống như một người, đây mới là thân mật khăng khít. Phi Phi, trên đời này ta chỉ thích một mình ngươi thôi."

Minh Trạm cứ nhắc đi nhắc lại những lời này khiến Nguyễn Hồng Phi cũng có một chút mềm lòng, lại thật sự cảm thấy ở dưới thân của Minh Trạm dường như cũng không phải không thể chấp nhận. fynnz.wordpress.com

Minh Trạm có thể thu phục Nguyễn Hồng Phi cam tâm tình nguyện hạ mình, tuy rằng Minh Trạm là người trả giá trước, nhưng không thể không nói đây thật sự là bản lĩnh của Minh Trạm.

Người khác chẳng sánh bằng.

Lần này Nguyễn Hồng Phi trở lại, Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi đoàn tụ, chấm dứt chiến tranh lạnh, gắn bó như keo sơn, chỉ hận không thể lúc nào cũng dính chặt vào nhau.

Kết quả Minh Trạm lại phát hiện thật sự có người cả gan dám đào móng nhà hắn, trước mặt hắn mà lại dám liếc mắt đưa tình, cấu kết làm bậy với Phi Phi nhà hắn.

Người này chẳng phải là ai khác mà chính là Lưu ảnh, tiểu tình nhân của Lý Phương do Nguyễn Hồng Phi mang về.

Nghe Nguyễn Hồng Phi bảo rằng Lưu Ảnh bị Lý Phương bắt về khi lên bờ đánh cướp.

Người này rất lạ.

Nhưng nét đẹp của Lưu Ảnh khác Nguyễn Hồng Phi, dung mạo của người này chỉ có thể xem là bình thường, ngay cả Minh Trạm cảm thấy chính mình so với Lưu Ảnh còn đẹp mặt hơn một chút

Nhưng vì sao lại nói người này rất lạ.

Đó chính là ở đôi mắt, ngoại trừ đôi mắt của Nguyễn Hồng Phi thì Lưu Ảnh có đôi mắt cực thu hút lòng người mà Minh Trạm chưa từng nhìn thấy ở người khác. Cái loại linh động kia dường như gom lại vô số tao nhã, khi mỉm cười sẽ khiến người ta sinh ra một cảm giác đẹp đến ngỡ ngàng.

Khi Minh Trạm nhìn thấy ánh mắt này của Lưu Ảnh thì liền xem đối phương là cường địch, sau này,khi hiềm khích được hóa giải thì Minh Trạm cho rằng Lý Phương xem trọng Lưu Ảnh quả thật không phải không có đạo lý.

Nhìn lại dáng người của Lưu Ảnh, Lưu Ảnh không cao, chỉ khoảng một thước bảy ba đến một thước bảy mươi lăm mà thôi, nhưng tỉ lệ vóc dáng thì xem như khá cân bằng, đây là một người làm cho người ta càng nhìn thì càng cảm thấy hứng thú.

Hơn nữa Nguyễn Hồng Phi còn bảo học thức của người này khá tốt.

Minh Trạm thật sự không hiểu vì sao Nguyễn Hồng Phi lại đưa Lưu Ảnh về để làm gì?

Nguyễn Hồng Phi nói, "Lưu Ảnh có ảnh hưởng rất lớn đối với Lý Phương, Lý Phương nhất định sẽ nghe lời của hắn. Ngươi cũng phải ngẫm lại, hiện tại thuyết phục Lưu Ảnh thì chẳng khác nào thuyết phục được Lý Phương."

"Nay không ai biết thân phận của Lưu Ảnh, ngươi cứ xem như không biết là được. Ta sẽ không để hắn tiến cung, hắn ở bên ngoài, ta cũng sẽ có cách trông coi hắn, không để cho hắn sinh sự."

Minh Trạm gật đầu rồi mặc kệ chuyện Lưu Ảnh.

"Hiện tại hắn ở chỗ nào?" Minh Trạm hỏi.

"Một biệt viện ở đế đô, là sản nghiệp của ta, hắn dẫn theo người ở tại nơi đó, không cần phải lo đến an nguy của hắn."

"Hắn đến đế đô để làm gì?"

"Đến đế đô để thăm phụ thân của hắn." Nguyễn Hồng Phi thở dài, "Cũng là oan nghiệt, Lưu Ảnh không phải người Hoài Dương, thuở nhỏ hắn sinh ra ở đế đô, là nhi tử của Lưu Chân, lão biên soạn trong Hàn Lâm viện, thuở nhỏ vẫn luôn ở nhà đọc sách. Hắn đến nhà của a dì hắn tại Hoài Dương để thú biểu muội, kết quả là gặp phải tai nạn bất ngờ, bị Lý Phương bắt cóc lên tàu, biểu muội của hắn chết trong tay hải tặc, Lưu Ảnh thì bị Lý Phương nhìn trúng. Nếu không chết thì cũng chỉ có thể đi theo Lý Phương mà thôi. Nay vất vả lắm mới thuyết phục được Lý Phương, hơn nữa cũng là nể mặt ta nên mới cho Lưu Ảnh trở về lặng lẽ xem lão phụ thân một chút rồi phải quay về chỗ của Lý Phương."

Minh Trạm tán thưởng Nguyễn Hồng Phi có bản lĩnh, "Thật là một cái cán đặc biệt." Lưu Chân từng tuổi này thì dù sao cũng không thể đi theo nhi tử để làm hải tặc. Còn nữa, với thân phận hiện tại của Lưu Ảnh thì cho dù Lưu Chân biết được cũng sẽ tức chết mà thôi. (*ý nói nắm cán, nắm quyền chủ động)

Nay xem ra Lưu Ảnh luôn nhớ thương phụ thân, có thể thấy được người này cũng khá hiếu thảo. Chỉ cần Minh Trạm nắm Lưu Chân trong tay thì không sợ Lưu Ảnh không nghe lời.

Nếu Lưu Ảnh thật sự có ảnh hưởng đến Lý Phương như lời của Nguyễn Hồng Phi đã nói thì chẳng phải là nắm lấy mạch máu của Lý Phương hay sao? Về sau nếu giao dịch với Lý Phương thì sẽ tiện hơn một chút.

Minh Trạm cười nói, "Như vậy cũng được, để cho hắn ở đế đô đi, ta xem như không biết."

"Chính là ý này" Nếu không phải có lợi cho Minh Trạm thì Nguyễn Hồng Phi cũng không thể giúp Lý Phương. Đường đường là Đỗ Nhược Vương thì làm sao lại có chuyện đi trông chừng tiểu tình nhân dùm người ta như thế, chẳng phải là sỉ nhục Đỗ Nhược Vương hay sao? Nhưng vì Minh Trạm nên Nguyễn Hồng Phi cũng không ngại giúp Lý Phương một tay.

Mới đầu Nguyễn Hồng Phi cũng không để ý đến Lưu Ảnh, bất quá dọc đường đi Nguyễn Hồng Phi và Lưu Ảnh thỉnh thoảng đàm thi luận từ, cũng có chút thừa nhận đối với tài văn chương của Lưu Ảnh.

Nguyễn Hồng Phi còn cùng Lưu Ảnh đến Đồ Thư quán của đế đô, nếu không với thân phận của Lưu Ảnh thì thật sự sẽ không thể bước vào nơi này.

Đồ Thư quán ở đế đô do Minh Trạm một tay thành lập, Nguyễn Hồng Phi cũng có chút tự hào lây. Đích thân dắt Lưu Ảnh đến đó, chọn vài quyển thi thư mà ở chợ hiếm gặp. Lưu Ảnh cứ luôn mồm cảm tạ, trong mắt có chút u sầu lướt qua, "Đa tạ ngài, Đỗ Quốc chủ."

"Cần gì phải khách khí như vậy, ta và lão Lý có giao tình mà."

Lưu Ảnh nhếch khóe môi, trong mắt toát lên một chút lãnh đạm, nụ cười không rõ hàm xúc: Thân phận của hắn là gì? Là tình nhân nô lệ của thủ lĩnh hải tặc!

Nay Lưu Ảnh cũng không còn tức đến hộc máu nữa!

Hộc máu nhiều thì có ích gì, hắn vẫn còn sống như trước, vẫn bị nam nhân thượng như trước!

Từ khi Lưu Ảnh đến đế đô thì Minh Trạm phát hiện Nguyễn Hồng Phi càng lúc càng ra ngoài thường xuyên hơn. Minh Trạm là người đa tư đa lự, có một lần đã lặng lẽ đi theo. Thủ hạ của Nguyễn Hồng Phi không tiện ngăn cản Hoàng đế bệ hạ, đây là chuyện riêng của phu thê người ta, bọn họ xen vào làm vật hy sinh thì cũng không tốt lắm.

Cho nên quen mặt Minh Trạm như Diêu Quang cũng thức thời lủi mất.

Minh Trạm đứng dưới tàng cây nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi và Lưu Ảnh đang đàm thi luận phú.

Tuy Minh Trạm không có võ công nhưng bẩm sinh lại có tai thính mắt tinh. Hắn cũng chưa từng nói với Nguyễn Hồng Phi về chuyện nhìn lén này. Hắn rõ ràng nhìn thấy cảm giác quý mến thầm lặng của Lưu Ảnh khi trao ánh mắt cho Nguyễn Hồng Phi, cơn ghen trong lòng của Minh trạm lập tức trỗi dậy mãnh liệt, như thể muốn bức phá ra khỏi toàn thân.

Chẳng qua, tuy rằng Minh Trạm thường xuyên nổi nóng với Nguyễn Hồng Phi, nhưng cũng là vì hắn và Nguyễn Hồng Phi là tình nhân. Giữa tình nhân thì đương nhiên phải thẳng thắn thành khẩn. Hắn và Nguyễn Hồng Phi đều là người có mưu trí, có thể đến được với nhau đã là không dễ dầu gì. Nếu chuyện gì cũng giấu diếm thì lâu ngày nhất định sẽ có vấn đề.

Cho nên Minh Trạm thật sự không hề dối gạt Nguyễn Hồng Phi bất cứ chuyện gì.

Cao hứng thì sẽ cao hứng, nổi nóng thì sẽ nổi nóng, muốn hôn liền hôn, muốn yêu liền yêu.

Hắn không hy vọng dùng cách thức đối phó với đám thần tử để đối xử với người mà hắn yêu. Hắn tin tưởng Nguyễn Hồng Phi giống như tin tưởng chính bản thân mình, nếu Nguyễn Hồng Phi phản bội hắn thì cho dù có bất cứ hậu quả gì xảy ra, hắn đều có thể gánh vác.

Nhưng nếu ngươi xem Minh Trạm là một tiểu bạch thố khi ở trước mặt Nguyễn Hồng Phi thì....Hừ hừ, dù sao người chịu thiệt sẽ không phải là Minh Trạm.

Tuy rằng cơn ghen đã lên đến đỉnh điểm nhưng Minh Trạm vẫn đứng dưới tàng cây, ánh mắt của hắn dừng trên thân Nguyễn Hồng Phi. Nguyễn Hồng Phi đối với Lưu Ảnh chỉ như đối với vãn bối mà thôi.

Nguyễn Hồng Phi trải qua bao thăng trầm, trái tim của hắn đã sớm mất đi sự nồng nhiệt thời tuổi trẻ.

Minh Trạm từng nghe người ta nói Nguyễn lang ngày xưa phóng đãng tùy tiện như thế nào, vui thì sẽ mừng rỡ, giận thì sẽ nổi nóng, cho đến hiện tại chỉ còn sắc thái lãnh đạm của kẻ thượng vị nắm giữ hết thảy mà thôi. fynnz.wordpress.com

Vui thì chỉ mừng một ít, giận thì cũng chỉ nổi nóng một chút.

Vĩnh viễn không còn trạng thái mất lý trí như trước.

Minh Trạm nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi, gió nhẹ thổi bay những sợi tóc, Minh Trạm nheo mắt, khi Nguyễn Hồng Phi ngẩng đầu nhìn về phía hắn thì hắn khẽ mỉm cười.

Nguyễn Hồng Phi hơi kinh ngạc, thuận miệng nói với Lưu Ảnh một câu rồi lập tức đứng dậy. Trong mắt của Nguyễn Hồng Phi tràn đầy vui mừng, nhanh chóng bước xuống bậc thềm, tay áo rộng rãi khẽ phất nhẹ trước mặt Lưu Ảnh, mang theo mùi trầm hương thoang thoảng.

Minh Trạm mỉm cười nghênh đón, Nguyễn Hồng Phi đi dọc theo thềm đá xuống phía dưới, dáng người thon cao, tuấn tú thanh nhã tựa tiên nhân, đưa tay cầm lấy tay của Minh Trạm.

"Sao ngươi lại đến đây, chẳng phải bận việc hay sao?" Hắn biết Minh Trạm có triệu Tổng đốc Hồ Quảng Trầm Đông Thư đến đế đô, Nguyễn Hồng Phi cười hỏi một tiếng.

"Muốn đến gặp ngươi." Tuy rằng hắn không quá tin tưởng Nguyễn Hồng Phi sẽ ngoại tình, chẳng qua có người dám mơ ước nam nhân của hắn thì đương nhiên hắn sẽ hung hăng đáp trả. Minh Trạm lạnh lùng liếc nhìn gương mặt hơi ảm đạm của Lưu Ảnh, lông mi không hề động đậy, chỉ xoay mặt hỏi Nguyễn Hồng Phi, "Đây là Lưu công tử ư?"

Nguyễn Hồng Phi và Minh Trạm cùng bước lên đình viện rồi ngồi xuống, giới thiệu hai người với nhau.

Từ khi Minh Trạm đăng cơ thì đây là lần đầu tiên Trầm Đông Thư được diện kiến thánh giá.

Minh Trạm có rất nhiều điểm khác với các Hoàng đế trước kia.

Theo quy củ của tổ tông thì sau khi tân đế đăng cơ sẽ triệu tám vị Tổng đốc quay về đế đô để diện kiến, trò chuyện này nọ để tăng thêm một chút tình cảm.

Trước khi Minh Trạm đăng cơ thì đã xử lý Tổng đốc Chiết Mân, sau khi đăng cơ thì bổ nhiệm Tổng đốc Hoài Dương, sau đó cho Tổng đốc Trực Đãi quản lý cảng Thiên Tân, trách cứ Tuần phủ Sơn Đông. Tây Bắc và Thát Đát khai chiến, hơn nữa còn bắt được tam Vương tử Thát Đát.

Minh Trạm làm rất nhiều việc mang tính kiến thiết, nhưng không triệu tám vị Tổng đốc quay về đế đô. Chỉ đưa ra chỉ thị trong các mật tấu của các Tổng đốc mà thôi.

Trầm Đông Thư đã từng gặp Minh Trạm cho nên cũng không xa lạ.

Lúc trước thiên hạ đều biết Thái thượng hoàng sủng ái Thế tử Trấn Nam Vương. Cho dù xuất phát từ thật lòng hay giả dối thì hiện tại Trầm Đông Thư thà rằng tin tưởng đây là sự thật. Dù sao nếu không phải Thái thượng hoàng thật sự có tình cảm với Minh Trạm thì cũng sẽ không giao ra cả giang sơn to lớn như vậy cho Minh Trạm còn chính mình thì đi đến Vân Quý xa xôi.

Sự quyết đoán như vậy thật sự là hiếm thấy trên thế gian.

Trước kia Trầm Đông Thư không biết nhiều về Minh Trạm. Hắn là tâm phúc của Phượng Cảnh Kiền, đương nhiên không có khả năng tương giao với Thế tử Trấn Nam Vương. Nhưng là một người trẻ tuổi có thể tháp tùng thánh giá, nhất là đang nhậm chức Tổng đốc Hồ Quảng thì Trầm Đông Thư nhất định có một chút hiểu biết đối với Minh Trạm.

Từ khi Minh Trạm đến đế đô, các Hoàng tử lớn dần, tranh chấp ngai vàng, Nguyễn thị phản nghịch, phong ba bão táp nổi lên. Kẻ đoản mệnh, không có thủ đoạn thì đều vùi thân dưới đất. Kẻ thắng bước lên ngai vàng.

Chỉ cần bấy nhiêu đây, sau khi Minh Trạm đăng cơ thì Trầm Đông Thư đã có phần nơm nớp lo sợ.

Làm thần tử thì không sợ Hoàng đế vô năng. Người vô năng luôn có rất nhiều nhược điểm, hiện tại ngay cả triều thần cũng không có bao nhiêu kẻ ngốc nghếch. Như Trầm Đông Thư tuổi trẻ khỏe mạnh, nếu thật sự là một Hoàng đế vô năng đăng cơ thì hắn sẽ không khẩn trương như thế.

Cũng không sợ Hoàng đế tầm thường.

Người tầm thường không có chí cầu tiến, chỉ dựa theo những gì đã vạch sẵn của Thái thượng hoàng mà đi tiếp. Cho dù xuất phát từ một loại giả nhân giả nghĩa thì cũng sẽ tạm thời đối xử tử tế đám thần tử mà Thái thượng hoàng đã lưu lại. Chỉ cần có chút thời gian, đối với người thông minh như Trầm Đông Thư thì đã quá đủ.

Nhưng Minh Trạm lại rất có năng lực

Minh quân có thể tạo ra thần tử bản lĩnh.

Đây là điều hiển nhiên. Quân vương thánh minh thì không dễ lừa gạt, không làm tốt thì sẽ sớm về quê cầy ruộng. Có thể phục vụ minh quân đương nhiên đều là thần tử có năng lực.

Nhìn Minh Trạm ngày xưa đi, khi hắn làm Thái tử thì hắn đã có thể rửa sạch hai tỉnh Chiết Mân.

Nay vừa đăng cơ đã cải cách thuế muối, mở cửa hàng hải, cải cách tỷ võ.

Đối với các quân vương khác, nếu cả đời có thể hoàn thành ba sự kiện này thì đã là chuyện không hề đơn giản. Nhưng Minh Trạm đăng cơ mới nửa năm mà đã làm được hết cả ba hạng mục.

Trầm Đông Thư biết rõ muốn áp chế ý kiến phản đối của văn võ triều đình thì cực kỳ khó, thậm chí khi Thái thượng hoàng cầm quyền thì thỉnh thoảng cũng không thể không cúi đầu thỏa hiệp với đám quần thần.

Minh Trạm chẳng những làm được mà còn oanh oanh liệt liệt, theo Tập san Hoàng thất thì sẽ biết đế đô náo nhiệt phồn hoa thế nào, thậm chí vị Hoàng đế trẻ tuổi này còn dựng nên Đồ Thư quán đầu tiên trong triều Đại Phượng.

Đồ Thư quán là cái gì, lúc trước Trầm Đông Thư không biết, nhưng khi nhìn thấy phần quảng bá trên Tập san Hoàng thất và công báo đến từ phía triều đình thì Trầm Đông Thư cực kỳ kinh ngạc.

Hắn là đại quan trong triều, cũng là ngươi ham mê đọc sách.

Quân tử theo đuổi cái gì? Chính là khiến dân noi theo mà không cần nhất thời giảng cho dân biết.

Nếu nói Minh Trạm là đế vương bình thường vô năng thì như vậy chín quân vương trên đời này cũng hết chín tên đều là kẻ ngốc.

Là thủ hạ của Hoàng đế, hơn nữa hắn còn là người do Thái thượng hoàng lưu lại, Trầm Đông Thư vô cùng áp lực, hắn vốn là người xuất chúng, đối với chuyện riêng của mình thì đương nhiên sẽ càng thêm để tâm.

.............

P/S: Thật tình muốn đào cái hố chui xuống dùm mũm mĩm quá =.=, mấy câu của em đã phá vỡ hình tượng mũm mĩm đáng yêu ngây thơ trong sáng trong đầu mình, dù biết em rất vô sỉ bỉ ổi, cơ mà...cái này thì hơi quá

Mình thích dìm hàng mũm mĩm :D, thương cho roi cho vọt, cho nên đừng bảo là mình ko thương mũm mĩm <3, ko thương thì ko nhắc đến em nhiều như vậy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com