Chương 143: Tương lai còn dài
Yên tĩnh bủa vây căn nhà, hai người đứng đối mặt nhau.
Giản Thượng Ôn đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh đối diện Thẩm Nghị. Cậu nửa tựa vào mép bàn, nhìn người đàn ông cao lớn mang theo khí chất quý phái trước mặt. Thẩm Nghị, người này, thật ra thường ngày không phải kiểu khiến người khác áp lực hay quá mức cường thế. Anh luôn mang vẻ lười biếng, dửng dưng với thế giới. Thế nhưng lúc này đây, khi lời Giản Thượng Ôn vừa dứt, vẻ mặt anh rốt cuộc cũng thay đổi. Vẻ thờ ơ và phóng khoáng mọi khi tan biến sạch sẽ, ánh mắt anh sâu tối, u trầm đến nỗi không chớp lấy một lần, gắt gao dán chặt vào Giản Thượng Ôn.
Khi Thẩm Nghị cất lời, giọng nói ấy nghe gần như ôn hòa, nhưng vẫn không giấu nổi áp lực vô hình trong từng chữ. Anh nói: "Giản Thượng Ôn, đời người dài lắm, đừng nói lời như thể tất cả đã kết thúc như thế."
Giản Thượng Ôn khựng lại một nhịp. Nụ cười gượng lặng lẽ lan dần trên môi cậu. Khi ánh mắt bắt gặp ánh nhìn của Thẩm Nghị, cậu hiểu rất rõ, mình đã không thể lừa dối được nữa. Cậu đương nhiên biết, những lời mình vừa nói có thể mang hàm ý gì.
Có thể cậu sẽ mất đi chỗ dựa là Thẩm Nghị. Có thể, ngay lúc này đây, cậu sẽ phải rời khỏi căn hộ này. Hoặc tệ hơn, nếu Thẩm Nghị nổi giận thật sự, hậu quả sẽ còn khốc liệt hơn nhiều.
Thực ra cậu hoàn toàn có thể dùng cách mềm mỏng hơn, khéo léo hơn để nói ra điều ấy.
Nhưng cậu không làm được.
Bởi đây không phải là một cuộc giao dịch. Không phải là mối quan hệ trao đổi lợi ích. Càng không phải thứ tình cảm mơ hồ, sương khói, không biết tan biến lúc nào. Cậu không thể trao đi thứ mình không có.
Giản Thượng Ôn muốn cười, thử cong khóe môi, nhưng rốt cuộc chẳng thể cười nổi. Vậy nên cậu dứt khoát không cười nữa, chỉ khẽ nói: "Đời người ngắn lắm, Thẩm đạo, anh có biết không? Có những khi... không dài như người ta vẫn tưởng."
Giống như kiếp trước của cậu vậy.
Cậu từng nghĩ, sẽ còn rất nhiều, rất nhiều ngày tháng tốt đẹp đang chờ phía trước.
Ánh mắt Thẩm Nghị u tối, anh hỏi: "Vậy nên?"
"Vậy nên tôi rất tỉnh táo." Giản Thượng Ôn nhìn anh, chậm rãi nói: "Thứ anh muốn, tôi không thể cho. Không phải tôi không muốn, mà là tôi không có."
Khoảng lặng trôi qua.
Bóng tối vô hình dường như lan rộng quanh hai người, như dòng mực đen âm thầm loang ra giữa không khí, từng chút từng chút nhuộm đẫm mọi khoảng trống.
Giản Thượng Ôn nói: "Tất nhiên, tôi cũng chẳng dám đòi hỏi gì nhiều."
Nói xong câu đó, cậu không nhìn Thẩm Nghị nữa. Hiếm khi cậu nói đến mức này, mà trong khoảnh khắc ấy, tựa như một cơn chếnh choáng xộc lên. Cậu tựa lưng vào bàn, thấy bản thân có chút nực cười, không biết có phải mình uống say thật rồi không, mới có thể nói nhiều như vậy, nói ra hết sạch ruột gan như thế. Đến mức bản năng thôi thúc cậu trốn tránh. Giản Thượng Ôn thu ánh mắt lại, như thể sau khi tự tay lột bỏ lớp vỏ bọc cuối cùng, cậu chỉ muốn quay lưng che lại tất cả.
Dù lời tuyệt tình, rõ ràng là do cậu nói ra.
Thẩm Nghị lại chỉ trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Nói hết chưa?"
Giản Thượng Ôn khẽ gật đầu: "Ừm."
Thẩm Nghị nhìn người đang đứng trước mặt. Ánh đèn từ bếp chiếu lên vai cậu thành những vệt sáng lốm đốm, khiến cả người cậu nhìn có vẻ mong manh. Thực ra, ngay khoảnh khắc bị từ chối ấy, anh đã từng cảm thấy giận. Dù sao thì ngần ấy năm qua, từ giới hào môn đến cả giới giải trí, người muốn bám lấy anh không ít. Anh không tự nhận mình là lựa chọn tốt nhất, nhưng ít nhất cũng là một lựa chọn không tệ.
Từ nước ngoài trở về, chưa kịp ăn gì, vừa nghe nói Giản Thượng Ôn có mặt ở buổi tiệc, anh liền đến đó. Thẩm Nghị biết rõ cái lão già nhà họ Lương kia không phải người dễ đối phó. Phó Cẩn Thành thì đã là kẻ vô dụng, chỉ cần thanh mai trúc mã kia của hắn xảy ra chuyện là lập tức rối như tơ vò. Mấy kẻ còn lại thì đầu óc non nớt, chẳng thể làm nên trò trống gì.
Thẩm Nghị đi một mạch đến đại sảnh buổi tiệc, đưa người về nhà, giờ lại còn bị gán cho cái danh "người tốt".
Từ trước đến nay, Thẩm đại thiếu gia chưa từng trải qua loại tình cảnh này, nếu tin đồn lan ra, e rằng sẽ bị người ta cười từ đầu năm đến cuối năm. Nếu là Thẩm Nghị của những năm trước, vừa nghe xong lời này, đã quay lưng bỏ đi rồi.
Ấy vậy mà, khi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh dừng lại nơi người con trai kia, bước chân dường như đóng đinh tại chỗ.
Giản Thượng Ôn từng nghĩ Thẩm Nghị sẽ rời đi. Cậu hiểu rõ Thẩm Nghị là người kiêu ngạo đến mức nào, bị một diễn viên trẻ không tên không tuổi, không có gia thế cự tuyệt, nếu không trở mặt, đã là lịch sự lắm rồi.
Nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Thẩm Nghị dừng trước mặt cậu, hỏi: "Tôi từng nói là muốn em cho sao?"
Giản Thượng Ôn sững người.
Thẩm Nghị khẽ "hừ" một tiếng, như mang theo vài phần giận dỗi kiểu "hận rèn sắt không thành thép", nhưng đôi mắt sắc bén, khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn không hề chớp lấy một lần, đứng thẳng trước mặt cậu nói: "Là tôi coi trọng em. Là tôi có ý với em. Là tôi muốn lấy lòng em, tôi muốn theo đuổi em. Đương nhiên là tôi cho em, chứ không phải bắt em phải cho tôi cái gì. Em thấy ai đi theo đuổi người ta mà còn mang theo một đống điều kiện vậy chưa?"
Giản Thượng Ôn đã nghĩ đến rất nhiều điều, nhưng chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy một câu như thế này từ miệng Thẩm Nghị. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc cậu bỗng trống rỗng, lần đầu tiên trong suốt bao năm qua, người luôn điềm tĩnh, toan tính hết thảy mọi việc như cậu lại đứng đơ ra như vậy.
Nếu nói rằng mọi người đều nằm trong kế hoạch của cậu, thì Thẩm Nghị, từ đầu đến cuối, luôn là biến số ngoài dự kiến.
Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào gương mặt Thẩm Nghị, hàng mi dài khẽ run, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Không có."
Thẩm Nghị hơi nhướn mày, tưởng cậu đang phủ định câu hỏi của mình.
Giản Thượng Ôn lại tiếp lời: "Không có ai từng theo đuổi tôi."
Thẩm Nghị khẽ cau mày.
"Lúc tôi còn nhỏ, ba mẹ đã không còn ở bên cạnh. Những năm tháng còn là học sinh, vừa nghèo, vừa khổ, chật vật đủ đường. Mối tình đầu cũng tưởng là chân ái, nhưng chưa được hai năm đã tan vỡ." Giản Thượng Ôn kể với giọng điệu bình thản: "Về sau gặp ai cũng chẳng ra gì, người thì điên dại, người thì bê bối khắp nơi. Những kẻ đến tìm tôi, đều chỉ có một mục đích là muốn lên giường với tôi."
Bên ngoài, nhìn thì như thể cậu được cả một rừng hoa vây quanh.
Nhưng thực chất, phần lớn chỉ là kẻ ham sắc. Nếu họ thực sự nhìn thấy nội tâm u ám của cậu, e là còn tránh xa ba bước.
Giản Thượng Ôn nhìn về phía Thẩm Nghị. Trong mắt cậu có ánh cười nhàn nhạt, cậu vẫn nửa tựa vào bàn, ngẩng mặt nhìn anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở như hòa vào nhau, vấn vương không dứt. Cậu nhìn anh, sống mũi cao, gương mặt đẹp như tạc, ánh mắt sáng như ánh sao, và lời nói của cậu, rơi xuống trên người anh: "Thẩm đạo, cảm ơn anh. Dù là vì lý do gì, tối nay tôi thực sự rất vui."
Cậu hơi nghiêng người về sau, kéo giãn một chút khoảng cách giữa hai người. Nhưng khoảng cách nhỏ bé ấy, lúc này lại giống như một ranh giới đỏ vĩnh viễn không thể vượt qua, âm thầm tạo ra một sợi dây vô hình ngăn cách hai con người.
Giản Thượng Ôn nói: "Chỉ là, anh và tôi vốn không chung con đường. Dù có đi cùng, cũng sẽ không đi được đến cuối. Anh có ơn với tôi, tôi sẽ tìm cơ hội báo đáp, nhưng có những chuyện... chỉ sợ là không có duyên."
Giọng nói dứt khoát, nhưng lại mang theo chút gì đó tuyệt vọng như đã chạm đáy.
Nếu là người khác, đến đây chắc chắn sẽ buông bỏ, huống gì đối phương lại là Thẩm Nghị – người từ trước đến nay ngạo mạn như thể cả thế giới phải xoay quanh mình. Nhưng ngay khi câu từ chối của Giản Thượng Ôn vừa dứt, ngược lại, Thẩm Nghị lại khẽ cười.
Đôi mắt ấy, dưới ánh đèn lờ mờ, mang một sắc lam thẫm như mặt biển đêm sâu hút. Giản Thượng Ôn còn nhớ, Thẩm Nghị chỉ có khi cực kỳ phấn khích và hứng thú mới có đôi mắt như thế này. Người đàn ông ấy nghiêng người một chút, mạnh mẽ rút ngắn khoảng cách, vươn tay ôm trọn cậu vào trong lòng. Anh cúi xuống, ánh mắt đầy xâm chiếm, không chút che giấu.
Thẩm Nghị nói: "Báo đáp tôi?"
Giản Thượng Ôn theo bản năng nắm lấy cánh tay Thẩm Nghị để giữ thăng bằng, sự gần gũi khiến cậu mới thật sự cảm nhận được cơ thể của người đàn ông này cường tráng đến nhường nào. Đây là thân hình của một người đàn ông trưởng thành, tràn đầy sinh lực và sức mạnh. Khi Thẩm Nghị áp sát xuống, trong lòng Giản Thượng Ôn không hiểu sao lại dấy lên chút hoảng loạn. Chẳng lẽ cậu đùa giỡn quá trớn rồi?
Ngay giây tiếp theo.
Thẩm Nghị cúi người xuống, hơi thở ấm nóng của anh dừng lại ngay bên môi Giản Thượng Ôn. Ánh mắt anh đối diện với cậu, gần như chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc chuẩn bị tiến đến, từng làn hơi anh thở ra đều mang theo hương thơm ngọt ngào trên người Giản Thượng Ôn. Anh khẽ cong môi cười rồi đứng thẳng dậy.
Giản Thượng Ôn phát hiện, cậu thật sự vĩnh viễn không thể đoán được Thẩm Nghị giây tiếp theo sẽ ra chiêu gì. Chẳng lẽ anh thật sự từ bỏ rồi, định trở lại phương án đôi bên cùng có lợi như ban đầu?
Ý nghĩ ấy chỉ vừa lướt qua trong đầu.
Thẩm Nghị lùi lại một bước, như thể khoảnh khắc thân mật khi nãy chỉ là ảo giác của riêng Giản Thượng Ôn. Nhưng chính hành động vừa rồi đã khiến chiếc vest của anh trở nên xộc xệch. Người đàn ông đó không chút do dự tháo bỏ cà vạt, động tác dứt khoát. Đôi tay với các đốt xương rõ ràng, khi kéo cà vạt lộ ra gân xanh nhàn nhạt, mang theo thứ lực mạnh mẽ đầy áp chế.
Giản Thượng Ôn bỗng nhớ ra, Thẩm Nghị từng kể khi còn nhỏ đã học võ, thậm chí từng đấu qua một trận với Phỉ Thành. Có khi, so với vẻ ngoài cao lớn và đầy nguy hiểm của Phỉ Thành, người đàn ông thường ngày trông lười biếng và hiền hòa kia, có khi còn nguy hiểm hơn nhiều. Chỉ là gương mặt quá đỗi anh tuấn và dáng vẻ điềm đạm ấy khiến người ta dễ dàng xem nhẹ bản chất thật sự của anh.
Đang mải nghĩ, cậu nhìn thấy Thẩm Nghị bước tới bàn trà, cầm lấy ly nước ban nãy chưa uống xong, ngửa đầu uống cạn. Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, động tác tùy tiện nhưng đầy quyến rũ.
Giản Thượng Ôn lặng lẽ nhìn anh, không biếthành động kia rốt cuộc là sự trừng phạt hay chỉ đơn giản là một lời từ biệt. Chẳng lẽ giờ là lúc anh ấy định rút lui thật sao?
Trong thoáng chốc đó...
Cậu không biết nên cảm thấy may mắn, hay là một cảm xúc nào đó chẳng thể gọi tên. Chỉ là im lặng dõi theo Thẩm Nghị.
Cho đến khi nghe anh lên tiếng: "Em nói tôi và em không đi chung một con đường. Nhưng trên đời này làm gì có ai sinh ra đã biết mình phải đi con đường nào? Em và mối tình đầu của em, chẳng lẽ đi chung một con đường? Giản lão sư, lời này em tự nói với bản thân có thấy thuyết phục không? Chẳng qua cũng chỉ là cái cớ em viện ra để né tránh tôi mà thôi."
Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Thẩm đạo nếu đã biết là cái cớ, vậy còn nói làm gì nữa?"
Cậu không thể dây vào một người như Thẩm Nghị, quá nguy hiểm.
Càng sớm cắt đứt phần nguy hiểm ấy, càng tốt. Nên trong lòng đã quyết, bất kể Thẩm Nghị nói gì, cậu cũng sẽ đẩy anh ra.
Thẩm Nghị lại cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Giản Thượng Ôn: "Gấp gì chứ. Tôi tuy có hơi tùy tiện, nhưng không có hứng thú với việc cưỡng ép cưỡng ép người khác. Nếu em thật sự không muốn, tôi sẽ không ép."
Giản Thượng Ôn thở phào một hơi thật nhẹ.
Thẩm Nghị đặt ly nước xuống, bước ra ngoài. Tựa như tất cả đã dừng lại ở đây. Nhưng ngay lúc mở cửa, anh ngoái đầu nhìn lại. Lần này, là ánh mắt Giản Thượng Ôn nhìn từ phía sau lưng anh, hai ánh mắt giao nhau.Thân hình cao lớn của Thẩm Nghị dựa hẳn vào khung cửa, chậm rãi nói: "Nhưng mà, Giản lão sư."
Anh nói.
"Em đưa ra cả đống lý do, sao lại không nói lấy một câu: em không thích tôi?" Giọng Thẩm Nghị trầm tĩnh, âm lượng hạ thấp, trong căn phòng tĩnh lặng, rõ ràng đến mức như lời nói rơi xuống sàn gỗ cũng vang lên tiếng vọng.
Trước khi Giản Thượng Ôn kịp mở miệng.
Thẩm Nghị nói tiếp: "Nếu không ghét, thì có thể suy nghĩ thêm một chút. Giản lão sư, đời người không dài như ta tưởng, nhưng cũng chẳng ngắn như ta nghĩ. Tương lai còn dài lắm, em nói có đúng không?"
___________________
*Sốp khi edit cí chương nì...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com