Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60:

Vừa lên xe, Lê Mông liền ngồi phịch xuống ghế, cậu không muốn nhúc nhích, hôm nay nhảy lâu như vậy làm cho thân thể đau nhức, bây giờ thả lỏng lại càng đau.

  Mặc dù cậu ngủ đến khi về trong sân nhà, nhưng Lê Mông  không muốn đi bộ vào nhà chút nào, thậm chí không muốn nhấc tay, khi Lê Tuần  xuống xe đến mở cửa cho cậu, cậu  nhìn Lê Tuần  một cách đáng thương nói: "Em không động đậy được.."

  Khu vườn lớn trong nhà có vẻ hơi cản trở vào lúc này.

  Lê Tuần không có trực tiếp ôm cậu, mà dùng lời lẽ  trêu chọc cậu nói: "Vậy em nói câu gì dễ nghe chút."

  Lê Mông thật muốn sớm một chút trở về ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, vì vậy không mặc cả với hắn, lại nhịn không được xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Chồng à, ôm em được không?"

  Lê Tuần hài lòng cười cười, khom lưng bế cậu đi vô nhà, khen cậu: "Bé ngoan quá."

  Lê Mông thật sự mệt mỏi, ngay cả khí lực cùng hắn tranh luận cũng không có, đành dựa vào trong lòng hắn nhắm mắt lại, không nói lời nào.

  Sau khi trở về nhà, Lê Tuần trước tiên tháo móng tay trên  tay cậu, sau đó giúp Lê Mông  cởi bỏ lớp trang điểm và quần áo.

  Lê Mông  không phải là rất buồn ngủ, nhưng cậu  chỉ không muốn di chuyển, cậu  thậm chí không nói bất cứ điều gì khi Lê Tuần cởi quần áo của mình.

  Thấy bộ dạng mệt mỏi của cậu, Lê Tuần  vào phòng tắm pha nước nóng cho cậu, sau đó bế cậu từ trên giường vào bồn tắm để cậu tắm, còn chu đáo bật chức năng mát xa của bồn tắm cho cậu, kẻo cậu ngã. Sợ cậu ngủ quên rồi bị sặc nước, nên hắn  lấy bông tẩy trang với vài thứ gì đó vào phòng tắm, vừa nhìn cậu vừa tẩy trang.

  Lê Tuần  nhanh chóng tẩy trang, sau đó cởi quần áo bước vào bồn tắm, ôm Lê Mông vào lòng cùng nhau tắm rửa, lợi dụng giả vờ giúp người ta tắm sờ mó cậu một hồi, chính là bởi vì Lê Mông đã thực sự mệt mỏi nên hắn không ăn cậu một lần nữa.

  Sáng hôm sau, Lê Tuần  không phải đi làm nên cùng Lê Mông ngủ một lát, hai người nằm trong chăn ấm một lúc lâu  mới dậy đi tắm rửa.

  Lê Mông mặc quần áo đi mở rèm cửa, nhìn cảnh tuyết trắng bên ngoài làm cho giật mình, nhận ra tuyết rơi vào ban đêm, lập tức hưng phấn vui mừng hét lên với Lê Tuần : "Tuyết rơi! Tuyết rơi rồi!"

  Cậu đã sống ở Vân Thành hai mươi năm và cậu chưa bao giờ nhìn thấy tuyết vào đầu tháng mười một.

  Vân Thành là một thành phố mùa đông hiếm khi có nhiệt độ xuống dưới 0 độ C, tuyết rất hiếm khi rơi, cho dù không rơi nhiều cũng sẽ tan rất nhanh, cho nên Lê Mông cũng chỉ nhìn thấy bầu trời bao phủ một màu trắng xóa ở phương Bắc vài lần.

  Lê Tuần đang đánh răng, khi nghe thấy tiếng hét cường điệu của cậu, hắn bước tới với bàn chải đánh răng điện trong miệng.

  Lê Mông kích động nhảy dựng lên vì tuyết rơi dày đặc, thấy hắn  đến liền nhào tới ôm eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn  nói: “Tuyết rơi rồi, chúng ta ra ngoài nghịch tuyết đi.”

  Lê Tuần  nhéo mặt cậu, lấy bàn chải đánh răng điện ra khỏi miệng, còn bọt mép nói với cậu: "Ăn trước đi, sau bữa tối anh chơi với em."

  Lê Mông  hạnh phúc hôn hắn, cậu chạy vào phòng tắm đi tắm.

  Bởi vì đang suy nghĩ về tuyết bên ngoài, Lê Mông thậm chí ăn rất sốt sắng bữa sáng của mình, cậu đặt bộ đồ ăn xuống sau khi chỉ ăn một nửa so với bình thường, và nhìn Lê Tuần  lo lắng chờ hắn ăn xong.

  “Ăn thêm đi.” Lê Tuần  đẩy thức ăn về phía cậu.

  Lê Mông sợ làm hắn  không vui nên không chơi với cậu trong tuyết nữa, vì vậy cậu kiên nhẫn ăn thêm một ít, khi Lê Tuần  ăn xong, liền hận không thể kéo hắn  ra ngoài.

  “Em còn chưa thay quần áo.” Lê Tuần  cười nói.

  Nghe vậy, Lê Mông  vội vã lên lầu thay quần áo.

  Vì định chơi tuyết nên Lê Tuần  bảo cậu mặc áo len cao cổ bên ngoài áo len, sau đó bọc nó trong một chiếc áo khoác dài dày dặn, trước khi ra ngoài đội mũ, khăn quàng cổ  găng tay cho cậu,  và đã chuẩn bị sẵn một chiếc áo len dày Một chiếc khẩu trang, sợ sau  lạnh cóng mặt.

  "Nó dày quá, em không thể di chuyển được nữa." Lê Mông  phàn nàn khi cậu  cố gắng di chuyển.

  Lê Tuần  giúp cậu  chỉnh lý mũ, "Không mặc đủ, cảm lạnh thì sao? Bây giờ em đang mang thai, cẩn thận một chút."

  Cảm lạnh khi mang thai rất phiền toái, cho nên hắn thường chú ý phương diện này, sợ Lê Mông sinh bệnh.

  “Được rồi.” Lê Mông thỏa hiệp.

  “Em muốn đi đâu?” Lê Tuần hỏi.

  “Đi đâu cũng được, miễn là có tuyết.” Lê Mông nói.

  Vì vậy, hai người tay trong tay đi ra cửa, dẫm lên nền tuyết trước cửa, để lại một đống dấu chân sau lưng.

  Đi được một lúc, Lê Tuần  đi theo Lê Mông cách xa một bước, càng nhìn càng cảm thấy Lê Mông được quấn trong bọc tằm di chuyển vụng về giống như những chú chim cánh cụt mà hắn  từng thấy ở Nam Cực.

  Lê Tuần  nhìn chú chim cánh cụt ngu ngốc giẫm trên tuyết một lúc, sau đó tiến lên một bước để sát cánh cùng nó, gần như đã thưởng thức xong, hắn đề nghị: “Em có muốn đắp người tuyết không?”

  “Vâng!” Lê Mông không chút do dự đáp, ngay cả hai mắt cũng tỏa sáng.

  Lê Tuần  đưa tay hướng mũ đội trên đầu cầu xoa xoa, cười nói: "Vậy anh trở về lấy dụng cụ, em đứng chỗ này chờ anh được không?"

“Cùng nhau đi!” Lê Mông kích động lôi kéo hắn về nhà.

  “Chậm lại, cẩn thận trượt chân.” Lê Tuần  nhắc nhở.

  Lê Mông trấn an nói: "Không phải có anh ở đó sao? Em sẽ không ngã."

  Nói xong, cậu  nắm tay với Lê Tuần.

  Lê Tuần cười bất lực.

  Lấy từ nhà hai cái xẻng, một cái xô nhựa màu đỏ, một cây chổi tự nhiên rất đẹp, một củ cà rốt tươi, một quả ớt đỏ cong queo và hai quả bóng thủy tinh màu đen.

  Tuyết dày đến nỗi khó có thể dùng xẻng đào thẳng đứng để chạm vào một ít đất bên dưới.

  Lê Tuần  di chuyển rất nhanh, Lê Mông chất đống quả cầu tuyết lớn bên dưới đang dùng xẻng đào.

  Lê Mông đang muốn đi nhanh hơn, lại thấy Lê Tuần ném xẻng, khom người lăn một quả cầu tuyết trên mặt đất bên cạnh, tuyết đã đủ dày, quả cầu tuyết rất nhanh càng lúc càng lớn, Lê Mông trong lòng nóng nảy. Nói lớn: "Anh làm gì mà nhanh thế? Em chơi chưa đủ mà."

  Lê Tuần  dừng lại, nhìn cậu  cười nói: "Còn nhỏ, sợ em qua mặt."

  Lê Mông  nhanh chóng đặt xẻng xuống đi đến một không gian khác không có dấu chân giẫm đạp để lăn một quả cầu tuyết, nhưng cậu vẫn không nhanh bằng Lê Tuần, cũng không tròn bằng Lê Tuần, vì vậy cậu đã tăng tốc độ trong cơn tức giận, kết quả là vô tình  cậu  ngã vào quả cầu tuyết, tuyết ịn trực tiếp lên mặt Lê Mông, quả cầu tuyết lỏng lẻo không thể chịu được sự tra tấn của cậu mà bị nghiền nát.

  Khi Lê Tuần nhìn thấy hành động này, phản ứng đầu tiên của hắn  là bật cười, bộ dạng của Lê Mông  thật buồn cười, nhưng hắn  không dám cười thành tiếng, hắn  hỏi Lê Mông  có sao không, rồi chạy đến nắm lấy nách cậu kéo lên, ôm cậu vào lòng.

  Trên mặt Lê Mông dính rất nhiều tuyết, sau khi được đỡ dậy, cậu  đưa tay lên dùng ống tay áo lau nhưng vẫn chưa sạch, còn sót lại một ít trên lông mày, cậu  nhìn Lê Tuần  mà oán hận. nói, "Lạnh quá, mũi em sắp lạnh cóng."

  Lê Tuần  vỗ vỗ tuyết trên người, cười hỏi: "Còn muốn chơi nữa không? Có muốn trở về nghỉ ngơi một chút không? Hay là ở bên cạnh quan sát, anh rất nhanh liền có thể nặn đủ."

  "Không, em còn chưa chơi đủ." Lê Mông nói.

  Lê Tuần  lấy chiếc khẩu trang chưa sử dụng ra lau mặt cho cậu, lau một hồi thấy chóp mũi cậu đỏ bừng vì lạnh, liền hỏi: "Lạnh sao? Muốn đeo khẩu trang không? Anh vẫn còn một cái trong túi."

  Đúng là hơi lạnh, hít vào mũi sẽ đau, nước mắt chảy ra, cho nên lần này Lê Mông cũng không từ chối, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Anh đeo vào cho em, thật phiền phức khi em tháo găng tay ra."

  Lê Tuần  hôn lên mặt cậu, giúp cậu đeo khẩu trang rồi tiếp tục đắp người tuyết.

  Hắn gần như đã lăn quả cầu tuyết thứ hai, nó không lỏng lẻo như quả cầu nhỏ mà Lê Mông vừa lăn, ít nhất nó có thể được nhặt lên và chất thành đống mà không bị vỡ giữa chừng.

  Thấy hắn ôm một quả cầu tuyết lớn như vậy, Lê Mông vây quanh hỏi: "Lớn như vậy, có nặng không?"

  "Không nặng, nhẹ hơn em rất nhiều." Lê Tuần  cười nói.

  Lê Mông bất mãn nói: "Anh cảm thấy em mập?"

  "Không, không," Lê Tuần vội vàng phủ nhận, "Em gầy quá, ăn nhiều một chút, cho dù hiện tại ăn gấp đôi, anh cũng ôm được."

  Lê Mông hừ một tiếng, cậu  biết mình gần đây tăng cân, cân nặng mỗi ngày đều tăng lên, tuy rằng tăng lên không rõ ràng, nhưng so với trước đây cộng thêm mấy cân.

  "Đừng lấy đầu người tuyết của em, em muốn đắp." Lê Mông hung hăng nhìn hắn  và nói.

  "Được, đến đây đi, anh cùng em đắp." Lê Tuần  cả lòng đồng ý.

  Cuối cùng, chính là Lê Tuần cuộn nó bằng tay, cuộn của Lê Mông  không đủ tròn và nó quá lỏng lẻo.

  Sau khi ba quả bóng chất thành đống, Lê Tuần  lấy một cái xẻng nhỏ bắt đầu sàng lọc từ dưới lên, dùng xẻng xúc tuyết thừa ra, đổ đầy tuyết vào những chỗ còn lỏng lẻo, vỗ cho chặt hơn, sửa lại những chỗ chưa đủ tròn để làm cho chúng sớm tròn hoàn thiện hình dạng.

  Lần này Lê Mông không phải làm, cậu chỉ thành thật quan sát những gì Lê Tuần  đang làm, nghĩ rằng nếu học hỏi được từ hắn thì lần sau sẽ làm tốt hơn.

"Em muốn gắn mấy thứ này cho nó không?” Lê Tuần cầm cái xô nhựa màu đỏ nói với cậu.

  “Được.” Lê Mông lại hưng phấn, cầm lấy mấy thứ kia, cẩn thận gắn vào.

  Lê Tuần  đội chiếc mũ đỏ của người tuyết lên, cắm chổi vào, vừa vặn bên phía Lê Mông cũng làm xong, một người tuyết mũm mĩm cũng đã làm xong.

  Lê Mông đang muốn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, Lê Tuần cởi khăn quàng cổ treo lên, hài lòng nói: "Được, lần này thật sự xong rồi."

  Lê Mông đã vui vẻ chụp một bức ảnh và không chỉ đăng nó lên Instagram mà còn trên Moments.

  Rất nhanh đã có người tìm đến thích bài đăng của cậu, bọn họ là bạn bè của giới thượng lưu cậu đã tham gia trước đó, có rất nhiều bạn bè chưa xóa cậu, biết cậu  và Lê Tuần đã kết hôn nên muốn lấy chút ân huệ.

 Cậu bình thường không dùng WeChat nhiều lắm, cũng không thèm đọc tin nhắn của người khác, cũng rất ít đăng trên Khoảnh khắc, rất lâu sau mới nhớ ra những người đó là ai.

  Có người chỉ thích, có người nhào tới thổi rắm cầu vồng, đủ loại khen ngợi đống người tuyết đẹp mắt.

  Mặc dù người tuyết quả thực rất đẹp, nhưng những lời họ nói ra đều là đạo đức giả và thực dụng khiến Lê Mông cảm thấy hơi phật ý, cậu nghĩ nghĩ rồi xóa ảnh đi, định quay lại reset nhóm.

  Xoá kết bạn trực tiếp cũng không ổn, chỉ lập nhóm chặn thôi.

  Thấy cậu  cau mày nhìn điện thoại, Lê Tuần  nghiêng người hỏi: "Sao vậy? Ai làm vợ anh đây không vui?"

  "Không có việc gì, chúng ta trở về đi, em muốn nghỉ ngơi một lát." Lê Mông cất điện thoại nói.

  “Được, chúng ta trở về.” Lê Tuần  nắm tay cậu, nhét vào trong túi áo khoác nói: “Tay lạnh cóng, trở về sưởi ấm đi.”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com