Chương 61:
Sau khi trở về nhà, hai người ngồi trước lò sưởi, sưởi ấm một lúc, ăn chút khoai lang nướng ấm nóng và hạt dẻ chiên thơm ngọt.
"Mùa đông ở đây dài lắm à?" Lê Mông cầm một củ khoai lang nướng hỏi.
"Mùa đông dài hơn Vân Thành khoảng năm tháng, mùa xuân tương đối ngắn từ tháng 11 đến tháng 3." Lê Tuần trả lời.
Lệ Mông đếm thời gian, có chút vui vẻ nói: "Vậy đứa bé vừa vặn sinh ra đúng vào mùa xuân?"
"Theo 40 tuần, đúng là như thế." Lê Tuần tính thời gian này.
Lê Mông cười ậm ừ, được đút hạt dẻ đã bóc vỏ, đang vui vẻ ăn thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Làm sao vậy?" Lê Tuần lo lắng hỏi.
"Em cảm thấy... Đứa bé tựa hồ đang động đậy." Lê Mông không xác định nói.
Thực ra mấy ngày nay cậu cũng cảm nhận được vài lần, nhưng không xác định có phải là thai nhi chuyển động hay không nên không nói ra, nhưng động tác vừa rồi rõ ràng hơn trước một chút, cho nên cậu không thể không nói với Lê Tuần .
"Thai nhi cử động?" Lê Tuần hiếm thấy kích động, đặt hạt dẻ xuống, đưa tay sờ sờ bụng.
"Hiện tại thì không có, không cảm giác được, đứa bé cũng không nhúc nhích." Lê Mông cười nói.
Lê Tuần không nghe lời cậu nói, hắn không chỉ muốn chạm vào mà còn áp tai vào bụng cậu để lắng nghe.
"Quần áo dày như vậy, sờ không thấy." Lê Mông ác ý xoa xoa tóc của hắn.
Lê Tuần thật sự không có thấy cảm giác gì, ngược lại còn rất vui vẻ, lui tai trực tiếp tiến đến hôn Lê Mông, thậm chí không thèm để ý bị Lê Mông quấy rối xoa tóc.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, sau vài lần nghịch tuyết, Lê Mông không còn hứng thú với thế giới bên ngoài, hàng ngày cậu ở nhà vừa học từ vựng vừa nuôi con, khi cậu không có việc gì làm, cậu đọc sách và xem TV. Ra ngoài và xem một vở kịch hoặc một bộ phim.
Gần đến cuối năm, Lê Tuần trở nên rất bận rộn, cho dù muốn làm giám đốc rảnh tay, nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý, thời gian ở cùng với Lê Mông cũng không nhiều như trước, còn có một số chuyến công tác không thể tránh khỏi.
Mặc dù kết quả kiểm tra thai kỳ của Lê Mông không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói tình trạng của cậu về mọi mặt đều tốt, nhưng Lê Tuần vẫn lo lắng khi để cậu ở nhà một mình, nhưng hiện tại bụng của cậu rõ ràng đã to ra, thầm chí nó đã lộ khi cậu mặc quần áo dày, đi ra ngoài thường không thuận tiện và đi xa lại càng bất tiện.
Trước khi đi, Lê Tuần nhiều lần dặn Lê Mông ở nhà chờ hắn về, Lê Mông nghe vậy cũng rầu rĩ, đành bất lực trấn an hắn: "Anh đừng lo, em sẽ chăm sóc tốt cho mình và đứa nhỏ. Với lại em không có ở nhà một mình, không phải có quản gia và giúp việc sao?"
Lê Tuần lại lảm nhảm vài câu, sau đó ôm hôn cậu thật lâu mới lưu luyến rời đi.
Đây là lần đầu tiên họ chia tay kể từ khi ở bên nhau, Lê Mông theo thói quen thường ngày là đọc sách, học tập và chơi thể thao, cậu không nghĩ rằng việc thiếu Lê Mông là một vấn đề lớn, nhưng tại buổi tối nằm một mình trên giường, cậu cảm thấy có chút khó chịu, không lý giải được.
Mấy tháng nay ở cùng Lê Tuần, cậu đã quen với việc ôm Lê Tuần ngủ, đã quen với việc Lê Tuần hôn và sờ bụng mình trước khi đi ngủ, nhưng bây giờ cậu chỉ có một mình, nên cậu thất thực sự rất cô đơn không ngủ được, mặc dù vừa rồi Lê Tuần gọi điện video với cậu.
Với cái bụng hơn sáu tháng, Lê Mông trằn trọc trên giường một hồi cũng không ngủ được, không kìm được ôm gối của Lê Tuần vào trong lòng, sờ bụng nói chuyện với đứa bé được một lúc, cảm thấy đứa bé lại đá mình nên không nhịn được gửi tin nhắn than phiền cho Lê Tuần.
Có thể đau khi em bé di chuyển vào cuối thai kỳ.
Lê Tuần nhanh chóng gửi một lời mời video khác, Lê Mông đã lập tức trả lời, trước khi cậu mở miệng, Lê Tuần đã lo lắng hỏi: "Đá có đau không? Anh sẽ xử lý đứa trẻ khi nó ra ngoài."
Lê Mông cười to: "Anh thiên vị sao? Em cảm thấy anh càng muốn có con gái. Sau khi biết đứa bé là con trai, ngày nào anh cũng kêu gào, đứa bé có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, cẩn thận một chút không thôi đứa bé sẽ không thích anh trong tương lai."
"Là em muốn kiện nó, kiện xong lại bênh vực nó, đối đầu với anh rất đắc ý phải không?" Lê Tuần có chút ủy khuất nói.
Lê Mông không nói nữa, chỉ nhếch mép cười nhìn hắn.
Thấy cậu cười, Lê Tuần cũng cười theo, "Còn đau không?"
"Không đau nữa, chỉ đau một lúc thôi, cục cưng đã ngừng quẫy rồi." Lê Mông nói.
"Vậy thì tốt," Lê Tuần thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí trở nên nhớp nháp, "Bảo bối, anh lại nhớ em rồi, em có nhớ anh không?"
"Em nghĩ, tiểu tử này nhất định cũng nhớ cha nó, cho nên mới đá em." Lê Mông cười nói.
"Anh sẽ quay lại càng sớm càng tốt." Lê Tuần lại hứa.
"Được, em hiểu rồi, anh ngày mai hẳn là rất bận rộn, đi ngủ sớm một chút." Lê Mông sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
"Anh cũng muốn đi ngủ sớm, nhưng vì em mà anh không ngủ được. Anh có thể hôn em một cái được không?" Lê Tuần nói với giọng điệu đáng thương.
"mua ~ ngủ đi." Lê Mông quay đầu dỗ hắn.
"Anh vẫn muốn nghe vợ mình gọi là chồng một lần nữa." Lê Tuần nói với một chút khó khăn.
"Chồng ngủ ngon, mau đi ngủ đi." Lê Mông lại có chút không kiên nhẫn.
Lê Tuần chấp nhận lời chúc, và chúc em bé ngủ ngon, hôn lại máy quay rồi kết thúc video.
Lê Mông cất điện thoại đi, ôm gối, ngửi mùi Lê Tuần còn sót lại trên đó, lần này cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Lê Tuần ở đó thật sự rất bận rộn, ban ngày không có thời gian nói chuyện với Lê Mông, chỉ có buổi tối mới có thể mở video trò chuyện một lúc.
Lê Mông sợ làm phiền hắn nên ban ngày không gửi nhiều tin nhắn cho hắn, buổi tối tán gẫu một hồi rồi giục hắn đi ngủ sớm, điều này khiến Lê Tuần không khỏi phàn nàn rằng hắn đã sa sút không còn được ưu ái.
"Em sợ anh không nghỉ ngơi tốt sẽ rất mệt mỏi." Lê Mông cười giải thích nói.
"Trò chuyện với em giống như nghỉ ngơi còn tốt hơn nhiều so với ngủ." Lê Tuần đau khổ nói.
Lê Mông đành phải cùng hắn tán gẫu một hồi, mãi đến khi cậu bắt đầu buồn ngủ, nhịn không được liền ngáp một cái.
"Em buồn ngủ à? Buồn ngủ thì đi ngủ đi, mai chúng ta nói chuyện."
Lê Mông chúc hắn ngủ ngon và bảo hắn đi ngủ sớm, sau đó cúp video đi ngủ.
Vào đêm thứ ba trong chuyến công tác của Lê Tuần , Lê Mông vô tình bị ngã khi đang tắm, bụng to thì không sao, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, cậu thậm chí còn không thể ngồi dậy được. May mắn thay, trong phòng tắm có một bộ đàm, nó cách tương đối gần với cậu, cậu chịu đựng cơn đau bụng, gọi quản gia đến, sau đó khó khăn đứng dậy ôm bồn tắm và mặc áo choàng tắm.
Quản gia biết chuyện cậu mang thai, nghe tin cậu bị ngã liền vội vàng lên lầu, đỡ cậu ngoài, bảo cậu ngồi xuống nghỉ ngơi, còn sai người đưa Lê Mông đến bệnh viện kiểm tra, sau đó thông báo cho Lê Tuần . .
Lê Tuần lúc này đang cùng đối tác ăn tối, nhận được điện thoại lập tức hoảng sợ, vội vàng cùng đối tác và những người khác xin lỗi, nói ở nhà có việc phải về gấp, sau đó rời đi trợ lý của hắn đi phía sau vội vã đến sân bay, bay về trong đêm.
Khi đến bệnh viện, Lê Mông đã ngủ say, sắc mặt có chút tái nhợt, trên tay còn cắm kim truyền dịch.
Quản gia cũng đã nói hết sự tình cho hắn biết, LyếMông bị ngã không nghiêm trọng, cũng không có việc gì, chỉ là cậu bị dọa sợ, thai khí bị động nên phải nghỉ ngơi một lát.
Lê Tuần rất đau khổ, hối hận vì chuyến công tác này, nếu như hắn ở nhà, nhất định sẽ không để Mông Mông của mình ngã , từ trước, khi Lê Mông đi tắm, hắn đã luôn ở bên cạnh Lê Mông không để cậu va phải những nền đá, trước khi đi anh đã nhiều lần dặn Lê Mông phải cẩn thận khi tắm, nhưng không ngờ cậu vẫn bị ngã.
Lê Tuần đứng bên giường bệnh hồi lâu, quản gia dọn ghế cho hắn, khuyên hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, cúi người hôn lên mặt Lê Mông, đưa tay sờ má cậu một cái rồi mới ngồi xuống.
Sau khi Lê Mông truyền xong, y tá rút kim tiêm cho cậu, Lê Tuần cẩn thận đưa tay truyền dịch của cậu vào trong chăn, giúp cậu nhét chăn, sau đó nhẹ nhàng chạm vào bụng cậu qua chăn.
Khi Lê Mông thức dậy vào buổi sáng nhìn thấy Lê Tuần nằm bên cạnh giường của mình, cậu nghĩ rằng mình bị lóa mắt, đưa tay chạm vào tóc của Lê Tuần để xác nhận rằng Lê Tuần thực sự đã trở lại.
Kỳ thật buổi tối cậu ngủ không ngon lắm, liên tiếp gặp ác mộng, sau đó hắn tựa hồ mơ thấy Lê Tuần, cảm giác được Lê Tuần hôn mình, liền ngủ say.
Bây giờ Lê Tuần thực sự ở đây, Lê Mông cảm thấy rằng đây có lẽ không phải là một giấc mơ, Lê Tuần thực sự đang cố gắng an ủi cậu.
Lê Tuần ngủ không sâu, bị Lê Mông sờ đến tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Lê Mông đã tỉnh, vội vàng hỏi: "Thế nào? Khá hơn chưa? Có khó chịu ở bụng không?" "
"Không có việc gì." Lê Mông cười nói: "Làm sao đột nhiên trở về, bên kia xử lý xong sao?"
"Không có gì quan trọng bằng em và đứa bé, anh không đi nữa, chuyện còn lại cứ để Tiểu Lâm* xử lý Lê Tuần nắm tay cậu nói, sau đó kéo tay cậu lên môi hôn một cái.
*Kobayashi = Tiểu Lâm
"Đứa bé không sao chứ?" Lê Mông không biết kết quả kiểm tra, tối hôm qua đến bệnh viện không bao lâu liền ngất đi.
"Không sao, không sao, nhưng bác sĩ nói em sợ hãi, phải nghỉ ngơi vài ngày." Lê Tuần vừa nói vừa nghịch ngón tay cậu.
Lê Mông thở phào nhẹ nhõm, nói với Lê Tuần rằng mình muốn đi vệ sinh, Lê Tuần đã bế cậu vào phòng tắm.
Ở giai đoạn sau của thai kỳ, thai nhi sẽ chèn ép vào bàng quang nên rất dễ muốn đi vệ sinh, một hai lần thì không sao nhưng Lê Mông sẽ cảm thấy xấu hổ khi số lần quá nhiều. Khi mỗi lần đều là Lê Tuần ôm cậu đi.
"Em mới ngã một lần, anh lo lắng." Lê Tuần nói, "Bảo bối cái gì của em anh còn chưa thấy sao?"
Lê Mông không thể chống lại độ dày của mặt hắn, vì vậy cậu chỉ có thể chịu đựng sự xấu hổ của mình để cậu đi cùng mình.
Sau khi ở lại bệnh viện hai ngày theo dõi mà không có bất kỳ vấn đề gì, Lê Tuần đã đưa Lê Mông trở về nhà.
Lê Mông ngày hôm đó khuỵu xuống, đi có chút khập khiễng, Lê Tuần không chịu để cậu xuống đất, ẵm cậu từ bệnh viện ra xe, từ trong xe ẵm về nhà.
Lê Mông dễ dàng nhận thấy hành động của hắn cẩn thận hơn trước, trong lòng có chút áy náy, cảm thấy mình đã khiến hắn quá lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com