Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43. Nam nhân không thể nói không được

Tư Hằng biết là mình đang nằm mơ.

Đã rất nhiều năm hắn không nằm mơ, lần duy nhất là ngày mà sư phụ của hắn ra đi. Hắn mơ thấy lần đầu gặp sư phụ, khi tỉnh lại phát hiện không thích hợp nên suốt đêm đi ra ngoài tìm kiếm sư phụ đang đi du lịch bên ngoài, khi tìm thấy thì hắn nhìn thấy sư phụ nằm trong vũng máu, hơi thở thoi thóp, chỉ tới kịp để nhìn mặt lần cuối.

Khi đó đã cách đây mấy trăm năm, vậy nên việc đi ngủ và nằm mơ đối với Tư Hằng mà nói rất xa lạ, hắn vốn dĩ muốn trực tiếp rời khỏi cảnh trong mơ nhưng lại nghe thấy một tiếng ca mơ mơ hồ hồ.

Đó là tiếng của tiểu đồ đệ.

Tư Hằng do dự một chút rồi quyết định đi theo tiếng ca.

Tiếng ca càng ngày càng rõ ràng, Tư Hằng bay qua mấy vòng, xuyên qua mấy gian nhà ở, cuối cùng đi vào một căn phòng nhỏ hơi nước lượn lờ. Tư Hằng sửng sốt, hắn thấy tiểu đồ đệ ngồi trong thau tắm đối diện, một bên hừ ca, một bên tắm rửa.

Trước hết đập vào mi mắt chính là một cánh tay trắng nõn tinh tế, trong tay nàng cầm một chiếc khăn lông trắng tinh, tóc đen như mây tản ra ở trên mặt nước, cần cổ thon dài như ngọc giống như trong suốt.

Khuôn mặt trắng nõn của tiểu đồ đệ có chút ửng hồng, hai mắt thủy doanh doanh, phảng phất ẩn chứa một hồ xuân thủy, hình như nàng không nhận thấy được hắn đã đến, vui sướng nghịch nước, hừ ca dao cũng vui sướng triền miên.

Tư Hằng xoay người muốn lui ra ngoài, lại phát hiện chung quanh đều biến thành một mảnh hắc ám, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiểu đồ đệ đang ở trong thau tắm, cùng bản thân hắn.

Trong nháy mắt, thau tắm cũng đã biến mất, tiểu đồ đệ mặc một chiếc yếm màu đỏ cùng quần lót nguyệt bạch, đang cười ngâm ngâm đứng ở trước mặt hắn, dùng thanh âm của tiểu đồ đệ gọi hắn ôn nhu như nước: "Tư Hằng."

Mặt Tư Hằng không biểu cảm nhìn nàng.

"Hay là chàng càng thích ta gọi một cái tên khác của chàng, Thư Lâm?" Nàng cười càng điềm mỹ, nhẹ nhàng nâng gót sen, đi về phía hắn.

Hương khí nhàn nhạt độc hữu trên người đồ đệ từng chút một truyền tới, phần da thịt trắng đến phát sáng càng làm hắn hoa mắt.

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm hắc ám hư không, không nhìn chằm chằm nữ hài trước mặt.

"Nhìn ta a! Vì sao không nhìn ta?" Tiểu đồ đệ nhẹ nhàng nắm cằm hắn, "Chàng không phải thích ta sao? Nhìn thấy ta như vậy, chẳng lẽ không cao hứng sao?"

Tư Hằng như là bị bỏng, hắn lập tức lui ra sau một bước.

Tiểu đồ đệ cười ngâm ngâm: "Nếu chàng không thích ta, chàng cũng sẽ không mơ thấy ta nữa, thừa nhận đi, chàng thích ta."

"Ta đối với nàng chỉ có thương tiếc cùng ái tài." Tư Hằng thấp giọng nói.

"Vậy chàng thành thật nói cho ta, ngày hôm qua khi chàng nhìn thấy ta trong bộ dáng này, lúc đó chàng đang nghĩ cái gì?"

Tư Hằng gắt gao mím môi, ánh mắt chuyển thâm.

"Chàng xem, chàng không thể lừa mình dối người đi? Bắt đầu từ rất lâu trước kia, chàng đã thích ta, chẳng qua chàng không muốn thừa nhận thôi." Cánh tay mềm mại không xương của tiểu đồ đệ nhẹ nhàng phất qua gương mặt Tư Hằng, "Chàng đã thích ta như vậy, nhìn thấy ta thế này, không định làm cái gì sao?"

Tư Hằng lại lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với nàng, gương mặt chậm rãi đỏ lên, nói chuyện đều có chút nói lắp: "Làm cái gì?"

"Cái gì cũng được, ta đều sẽ không cự tuyệt chàng." Tiểu đồ đệ lại tới gần hắn thêm một chút nữa, trong cặp mắt linh động kia tràn đầy ý cười cùng tò mò, "Cho nên chàng muốn làm cái gì nha?"

Tư Hằng trầm giọng hỏi: "Thật sự cái gì cũng có thể?"

"Đương nhiên, việc gì thì ta cũng sẽ không cự tuyệt." Nàng cười nói.

Tư Hằng trầm mặc cởi áo ngoài, đôi mắt của nữ hài đối diện sáng ngời, chờ mong nhìn hắn.

Nhưng mà Tư Hằng cũng không tiếp tục cởi quần áo, hắn đem áo ngoài đã cởi ra, dùng trần quyết, lập tức đem nó khoác lên trên người nữ hài chỉ mặc yếm quần lót, còn tri kỷ giúp nàng đóng từng viên nút thắt.

Tiểu đồ đệ trong mộng: "......"

"Trời lạnh, không nên để cảm lạnh."

Tư Hằng cao hơn Phong Tư Lạc rất nhiều, quần áo hắn mặc vừa người thì khi mặc ở trên người nàng lại làm nàng cực kỳ giống tiểu hài tử mặc quần áo người lớn, thân hình nhỏ xinh bị quần áo to rộng bao phủ toàn bộ, trên mặt đất còn dư ra một phần khá dài.

Tư Hằng giúp nàng thắt hết hàng nút không chút cẩu thả, toàn bộ quá trình nàng ngốc lăng nhìn hắn, cho đến khi hắn nhẹ nhàng thở ra đứng lên, nàng mới lại như vừa rồi cười nói: "Ta biết chàng thích ta, lại không nghĩ rằng chàng thích ta như thế."

Sau một lúc trầm mặc thật lâu.

"Ngươi nói đúng." Ánh mắt Tư Hằng xa xôi, phảng phất xuyên thấu chỗ hắc ám vô biên này, đang nhìn một người, "Lúc trước ta là đang lừa mình dối người, ta, xác thật thích nàng."

"Ha ha ha ha......" Nữ hài đối diện cười cực kỳ vui vẻ. "Ngươi rốt cuộc thừa nhận ngươi động tâm, Tư Hằng, thật là làm người ta không thể tưởng được, ngươi cư nhiên cũng sẽ động tâm."

Thanh âm Tư Hằng mờ mịt: "Ta cũng không nghĩ tới."

"Một khi đã như vậy, ngày tốt cảnh đẹp, chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi." Nữ hài đột nhiên tới gần sát Tư Hằng, cánh tay như ngọc ôm cổ hắn, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, môi đỏ cười ngâm ngâm thấu đi lên, làm ra một tư thế nhiệt tình mời gọi.

Nhưng mà Tư Hằng cũng không làm gì, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn nàng: "Ngươi nếu chọc phá chuyện ta thích nàng này, thì không nên không biết, ngay cả ngươi cùng nàng sao ta có thể phân biệt không được, Mộng Yểm, ngươi thật to gan."

Mộng Yểm cả kinh, đang muốn lui lại phía sau, lại phát hiện Tư Hằng đã bắt lấy cổ của nàng, tuy rằng hắn không dùng lực nhưng nó lại căn bản vô pháp tránh thoát.

"Tư Hằng, đối với gương mặt này, ngươi hạ thủ được?" Mộng Yểm hô to.

"Ta lại không thích gương mặt này của nàng, sao mà ta không hạ thủ được?" Tư Hằng thập phần nghiêm túc hỏi.

Mộng Yểm bắt đầu luống cuống: "Tôn giả, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta, ta cũng không có ý gì xấu, ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua, nhận thấy được tâm tư ngài có chút không ổn, liền kéo ngài đi vào giấc mộng cảnh, định nhân cơ hội đánh cắp một chút vận khí của ngài thôi, cầu ngài đừng giết ta."

Nó cũng không nói thật, nó không phải ngẫu nhiên đi ngang qua, trên thực tế nó nhìn chằm chằm Tư Hằng hơn 200 năm, nhiều năm như vậy nó cảm thấy Tư Hằng ẩn ẩn có cơ hội để thừa dịp, nhưng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội, hôm nay nó rốt cuộc thấy được trong lòng Tư Hằng hơi loạn, lúc này mới nhân cơ hội kéo hắn đi vào giấc mộng.

Khí vận của Tư Hằng tận trời, chỉ cần có thể nhân cơ hội từ trên người hắn thu hoạch một chút, đối với chúng nó mà nói chính là một niềm vui động trời. Lại không nghĩ rằng, Tư Hằng lại không dễ lừa như vậy, nó đã dùng hết tu vi suốt đời của nó để xây dựng ra một người rất chân thật như vậy, nhưng vẫn không thể làm loạn một tia tâm thần của hắn, Mộng Yểm thật sự là ảo não không thôi.

"Ta sẽ không giết ngươi."

Mộng Yểm vui vẻ, lại thấy tay phải của Tư Hằng nhẹ nhàng dùng một chút lực, Mộng Yểm hét lên một tiếng, tiêu tán ở trong không khí.

Hắn không giết nó, là bởi vì nó đánh thức hắn, làm hắn minh bạch cảm tình của mình đối với đồ đệ.

Nhưng nó nhìn thấy bộ dạng tiểu đồ đệ mặc yếm quần lót, nên hắn sẽ không nhẹ nhàng tha nó.

Lần này cũng đủ làm nó lại một lần nữa biến thành một con tiểu Mộng Yểm, trong vòng ngàn năm chỉ có thể ở phàm nhân gian du đãng, dựa vào việc nhìn trộm cảnh trong mơ của phàm nhân để thu hoạch lực lượng.

————

Mộng Yểm biến mất, Tư Hằng cũng từ cảnh trong mơ chân thật đó ra ngoài, hắn mở mắt ra, lại thấy tiểu đồ đệ ghé vào trước mặt hắn, đang mở to một đôi mắt linh động, tò mò nhìn hắn.

Tiểu đồ đệ thấu rất gần, hương thơm trên người nàng từng chút một truyền tới chóp mũi hắn, tim hắn lại bắt đầu đập nhanh hơn.

"Sao mặt của ngươi lại mặt đỏ?" Phong Tư Lạc kỳ quái hỏi.

Tư Hằng bình ổn lại hô hấp, trái tim mới dần dần khôi phục lại nhịp đập bình thường, hắn liếc mắt nhìn tiểu đồ đệ một cái, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng mặc một thân váy dài màu hồng phấn, chỉ lộ ra cổ thon dài cùng xương quai xanh, không nên lộ thì không lộ ra, quần áo thật bình thường, thật tốt.

"Có chút nóng." Hắn rũ đôi mắt xuống nói.

Phong Tư Lạc nghiêng đầu, hồ nghi nhìn Tư Hằng, càng nhìn càng cảm thấy hắn cổ quái, trong lòng càng thêm hoài nghi, hắn có thể là có chút tẩu hỏa nhập ma.

"Sao nàng lại ở chỗ này?" Tư Hằng không dám tiếp cận nàng quá mức, hắn đứng lên, đi ra ngoài hai bước, lúc này mới bắt đầu hô hấp bình thường.

Phong Tư Lạc nga một tiếng: "Ngươi không ra ngoài một tháng rồi, nên ta lại đây nhìn xem."

Thời gian đại hội nguyên thủ bắt đầu càng ngày càng gần, Cơ Hàn Thiên muốn biết Tư Hằng có tham gia hay không, nếu tham gia thì hắn phải an bài chỗ ngồi cùng những hạng mục công việc khác.

Nhưng trong sân Tư Hằng ở có thiết kết giới, hắn lại liên tục một tháng không đi ra ngoài, đưa tin thì toàn bộ đều không vào được, Cơ Hàn Thiên rất là sốt ruột, liền hỏi Phong Tư Lạc có biện pháp nào để liên hệ với hắn không.

Bởi vì biểu hiện quái dị của Tư Hằng lần trước, Phong Tư Lạc cũng có chút lo lắng cho Tư Hằng, liền đi theo đám người Cơ Vô U lại đây.

Ai ngờ nàng chỉ là vô tình đụng phải kết giới của Tư Hằng, không chỉ có không có bị kết giới bài xích đẩy ra ngoài, kết giới ngược lại còn đem nàng kéo vào trong viện của Tư Hằng.

Càng quỷ dị chính là, kết giới mà Tư Hằng thiết hạ cư nhiên chỉ làm nàng tiến, mỗi khi nàng có ý đồ đi ra ngoài, kết giới sẽ ôn nhu đem nàng đẩy vào bên trong, căn bản không cho nàng đi ra ngoài!

Đám người Cơ Vô U cũng có ý đồ tiến vào, chỉ tiếc toàn bộ đều bị kết giới của Tư Hằng bắn ra, nàng cùng bọn họ cách kết giới, đều rất là bất đắc dĩ.

Ra không được nàng đành phải tiến vào trong phòng Tư Hằng nhìn xem, liền nhìn thấy hắn nhắm mắt lại, nhìn như là đang đả tọa, lại như là đang ngủ.

Nàng không dám lỗ mãng quấy rầy hắn, đành phải ở bên trong chờ hắn tỉnh lại.

Đợi một chút, chính là vài ngày.

Bởi vì nàng bị nhốt ở trong kết giới của Tư Hằng, đám người Cơ Hàn Thiên cùng Cơ Lãng cũng bị kinh động, hai người trước sau lại đây, cũng không có biện pháp đem nàng từ trong kết giới đưa ra ngoài.

Bọn họ càng thêm bối rối, phải suy nghĩ cẩn thận, cùng một cái kết giới, vì sao nàng có thể đi vào, những người khác lại vào không được; vì sao nàng có thể đi vào, lại không ra được?

"Cho nên kết giới này của ngươi làm như thế nào vậy? Công hiệu thật thần kỳ!" Phong Tư Lạc đầy mặt tò mò, nàng cũng rất muốn học a!

Tư Hằng: "...... Cái này, tạm thời chỉ sợ không học được."

Trọng điểm là, kết giới mà hắn thiết ở trong sân chỉ là kết giới bình thường, không có công hiệu đặc thù gì.

Đến nỗi vì sao sẽ xuất hiện loại chuyện kỳ quái này?

Nhớ tới lúc nàng ở Vấn Tâm Lộ, những biểu hiện kỳ kỳ quái quái của ngọc giản thủy tinh mà hắn phát ra, hắn liền cảm thấy khuôn mặt lại có chút nóng lên.

Lúc trước hắn không rõ, vì sao ngọc giản thủy tinh sẽ có những cái biểu hiện kỳ quái đó, tỷ như ngăn chặn những ngọc giản khác tiếp cận nàng, lại tỷ như không cho nàng rời khỏi Vấn Tâm Lộ. Hiện tại hắn minh bạch cảm tình của bản thân, hắn liền có chút đoán được, nguyên nhân có lẽ là ở chỗ hắn.

"Xin lỗi." Hắn thấp giọng nói.

Phong Tư Lạc xua xua tay: "Này có cái gì mà phải xin lỗi, học không được thì học không được thôi, về sau có thể học ngươi lại dạy ta là được."

Tư Hằng nhìn nàng chăm chú, mỉm cười nói: "Được."

Kết giới lúc trước của hắn xác thật chỉ là kết giới bình thường, bất quá chỉ cần đem phương thức kết giới giả thiết bình thường hơi sửa chữa một chút, những cái công hiệu đặc thù mà đồ đệ muốn cũng không phải không thể thực hiện.

Chờ hắn nghiên cứu xong làm sao để thiết lập kết giới đặc thù rồi hắn lại dạy cho tiểu đồ đệ.

Những thứ mà nàng muốn, hắn đều sẽ giúp nàng thực hiện, chỉ cần nàng cao hứng là được.

————

Bị Tư Hằng nhìn chằm chằm vào, Phong Tư Lạc có chút không được tự tại, nàng hỏi: "Ngươi ở trong sân ngây người một tháng, là đang tu luyện sao?"

"Không phải." Tư Hằng muốn nói cho nàng, hắn chỉ là bị Mộng Yểm vây khốn, bất quá nghĩ đến nội dung trong Mộng Yểm, hắn lại ngượng ngùng nói, vì thế sửa miệng nói, "Xảy ra chút vấn đề nhỏ, mới vừa giải quyết xong."

"Thật sự giải quyết xong sao?" Phong Tư Lạc cẩn thận đánh giá hắn, "Mấy ngày trước ngài quái quái, cho nên chính là do vấn đề nhỏ mà ngươi nói dẫn tới? Có phải là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma không?"

Tư Hằng: "......"

Cho nên ở trong mắt nàng thì những lời hắn nói lúc trước, đều bị nàng xem thành tẩu hỏa nhập ma sao?

Hắn có chút bất đắc dĩ lại có chút hiểu rõ, ngay cả bản thân hắn đều không tin hắn sẽ động tâm với người khác, nàng không tin cũng rất bình thường.

Vì không dọa đến nàng, hắn không giải thích gì nữa, cam chịu nàng đem hành vi lúc trước của hắn trở thành tu hành xảy ra vấn đề.

Dù sao nàng bây giờ còn nhỏ, rất nhiều chuyện có thể từ từ tới.

Nghĩ đến đây, Tư Hằng hơi có chút hoảng hốt, tu hành, luyện khí, luyện đan, vẽ bùa, trận pháp từ từ hắn đều hiểu, cho dù xảy ra vấn đề hắn cũng có thể nghiên cứu tìm ra biện pháp giải quyết, nhưng những việc như cảm tình này, hắn phải làm như thế nào?

Phong Tư Lạc nhìn Tư Hằng đột nhiên lại trở nên lo lắng sốt ruột, nàng không khỏi cũng có chút lo lắng sốt ruột, bộ dạng này của Tư Hằng rõ ràng chính là còn có vấn đề, không hề giống đã giải quyết xong?

"Ngươi thật sự không thành vấn đề sao? Làm người không thể giấu bệnh sợ thầy, nếu việc tu hành của ngươi thật sự xảy ra vấn đề, nếu chính ngươi giải quyết không được, ngàn vạn không cần nghẹn một mình, chẳng sợ tìm người nào đó thương lượng một chút cũng là tốt."

Nghe được lời nói lo lắng như thế của tiểu đồ đệ, Tư Hằng ngước mắt nhìn nàng, đột nhiên liền có chút buồn cười, tiểu đồ đệ vẫn rất quan tâm hắn.

Thật tốt!

Hắn chần chờ nói: "Nàng đã nói như vậy, gần đây ta xác thật có chút tinh thần không tập trung, ngẫu nhiên sẽ thất thần, tu luyện cũng không thể chuyên tâm, không biết là xảy ra vấn đề ở chỗ nào."

Trong lòng Phong Tư Lạc có chút trầm trọng, ngay cả Tư Hằng cũng tìm không thấy nguyên nhân, vậy vấn đề của hắn chỉ sợ rất khó làm. Ở Tu chân giới phiền toái nhất chính là, càng là người có tu vi cao, một khi xuất hiện vấn đề, liền càng là thiên kỳ bách quái (những thứ kỳ lạ và quái gở), khó có thể giải quyết.

Tuy rằng trong tiểu thuyết Tư Hằng phi thăng thành tiên, nhưng hiện giờ tuyến thời gian của hắn đã thay đổi, cốt truyện không còn đáng tin, hết thảy biến cố đều có khả năng xuất hiện. Nếu cuối cùng Tư Hằng vô pháp phi thăng, vậy nàng sẽ rất áy náy, rốt cuộc nếu không phải nàng xuyên qua thế giới này, dựa theo cốt truyện thì Tư Hằng đã sớm phi thăng.

Tư Hằng trộm ngắm nàng một chút, nàng vừa vặn ngước mắt nhìn qua, tầm mắt hai người vừa lúc tiếp xúc, Tư Hằng liền có chút chột dạ dời tầm mắt đi.

"Đừng nản chí, chắc chắn sẽ tìm được nguyên nhân." Phong Tư Lạc vỗ vỗ bả vai Tư Hằng, hai mắt tràn ngập ý vị cổ vũ.

Trong lòng Tư Hằng có chút nóng rực, hắn rũ mắt nhẹ nhàng nói: "Ta sợ ta giải quyết không được."

Loại chuyện cảm tình này, hắn thật sự không nắm chắc.

Người này cũng sẽ có chuyện để sợ, trong lúc nhất thời Phong Tư Lạc liền có chút thương hại, biểu tình của nàng càng thêm ôn nhu, thanh âm cũng thập phần nhu hòa: "Ngài yên tâm, ta sẽ đem hết toàn lực giúp ngài."

"Nàng, không giận ta sao?" Tư Hằng không thầy dạy cũng hiểu, học được được một tấc lại muốn tiến một thước .

Phong Tư Lạc nghĩ thầm bây giờ đã là khi nào, cái loại chuyện nhỏ này nàng làm sao còn để ở trong lòng: "Ta không tức giận."

"Thật tốt quá." Tư Hằng cười rạng rỡ.

Phong Tư Lạc ngơ ngác nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười như vậy, phảng phất như băng tuyết tan rã, nước chảy róc rách, gió nhẹ mát mẻ nghênh diện thổi tới, là nụ cười làm người ta thoải mái mà lại tràn ngập lực hấp dẫn.

Ai, đẹp phạm quy.

Nàng dựa vào ý chí ngoan cường dời tầm mắt đi, trong lòng nói cho chính mình: Đây là Tư Hằng, Tư Hằng sẽ phải phi thăng, lại đẹp cũng không thể xem nhiều!

————

Tư Hằng nhìn thấy trâm cài đầu của nàng có chút lệch, hắn liền cảm thấy tay phải có chút phát ngứa.

Muốn giúp nàng đem cái trâm cài đầu chỉnh lại cho tốt!

Hắn vừa mới chuẩn bị duỗi tay, bên ngoài lại truyền đến âm thanh Cơ Vô U hô to: "Muội muội, muội không sao chứ? Sao lâu như vậy mà vẫn không ra?"

"Ta không có việc gì, hiện tại liền ra đây." Phong Tư Lạc đáp, xoay người muốn đi ra ngoài.

Tư Hằng giữ chặt ống tay áo của nàng, nàng dừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn hắn.

"Trâm cài đầu của nàng bị lệch."

"Nga nga." Phong Tư Lạc duỗi tay về phía trước muốn chạm vào cái trâm cài đầu.

Tư Hằng lại đè bả vai của nàng lại: "Ta giúp nàng."

Tay phải của hắn chậm rãi duỗi về phía trước, càng tới gần cái trâm cài đầu của nàng, tay phải của hắn càng có chút nhịn không được hơi hơi phát run, Phong Tư Lạc đợi thật lâu cũng không nghe được hắn nói tốt, liền nghiêng nghiêng đầu, vốn định nhìn xem là chuyện như thế nào.

"Đừng nhúc nhích." Tư Hằng trầm giọng nói, tay hắn rốt cuộc đụng tới nàng cái trâm cài đầu có chuỗi ngọc kia, hắn nhẹ nhàng rút ra, nghiêm túc quan sát ở trên tóc nàng một lát, rồi mới đem cái trâm cài đầu cắm ở chỗ hắn thấy phù hợp.

"Xong chưa?" Phong Tư Lạc quơ quơ đầu, cái trâm cài đầu với chuỗi ngọc màu hồng phấn nhẹ nhàng lay động, Tư Hằng nhịn không được mỉm cười, "Hảo, rất đẹp."

"Đúng không? Ta cũng cảm thấy rất đẹp, là ca ca đưa ta." Phong Tư Lạc vui rạo rực nói, "Mặt trên còn có một cái pháp trận phòng hộ, đáng quý."

Nụ cười của Tư Hằng cương ở trên mặt, Cơ Vô U đưa?

"Ta nói chính là nàng đẹp, không phải cái trâm cài đầu này."

Phong Tư Lạc che miệng cười, tổn thọ, Tư Hằng cũng sẽ nghiêm trang khen người khác đẹp!

Cơ Vô U lại ở bên ngoài kêu: "Muội muội ra ngoài nhanh đi, huynh đem đồ ăn tới cho muội này."

"Muội lập tức ra đây." Phong Tư Lạc dẫn theo làn váy hưng phấn chạy đi ra, Tư Hằng muốn kéo đều kéo không được.

Hắn nhìn bàn tay trống trơn của mình bất đắc dĩ thở dài, đường mờ mịt lại xa xôi.

Phong Tư Lạc vui sướng chạy đến cửa sân, mấy ngày nay tuy rằng nàng không thể đi ra ngoài, người khác cũng không vào được, nhưng nàng lại có thể đứng ở bên trong, đem đồ vật ở bên ngoài kết giới lấy vào.

Cho nên mấy ngày nay Cơ Vô U đưa tới cho nàng không ít linh thực ngon lại tràn ngập linh lực, không biết so Tích Cốc Đan ăn ngon hơn bao nhiêu lần.

Thấy nàng cùng lúc trước xác thật không khác biệt, Cơ Vô U mới yên lòng: "Muội muội, tiền bối ở bên trong tu luyện, ngươi không cần đi vào, cẩn thận quấy rầy hắn."

"Ca ca không cần lo lắng, tiền bối hắn tỉnh rồi." Phong Tư Lạc cười đưa tay đặt ở trên kết giới, Cơ Vô U cũng như bình thường muốn đem hộp đồ ăn trong tay đưa cho nàng.

Nhưng mà kỳ quái chính là, lần này hộp đồ ăn lại không có cách nào xuyên qua kết giới, nàng cũng không thể như lúc trước đụng tới hộp đồ ăn.

"Di?" Nàng cùng người bên ngoài kết giới đều thực kinh ngạc.

"Kết giới lại thay đổi?" Cơ Vô U kinh ngạc nói.

"Hình như là." Phong Tư Lạc sờ soạng ở trên kết giới, lại chỉ cảm thấy kết giới so với lúc trước càng thêm rắn chắc.

Nàng bất đắc dĩ, đành phải chạy về tìm Tư Hằng.

Tư Hằng ngồi ở trong phòng, đang pha trà.

"Tư Hằng, kết giới lại thay đổi!" Phong Tư Lạc ngữ khí có chút kinh ngạc lại có chút kinh hỉ.

Tư Hằng so với nàng càng kinh ngạc: "Có loại chuyện này?"

"Ân ân." Phong Tư Lạc gật đầu thật mạnh, "Lúc trước ta có thể thông qua kết giới tiếp nhận đồ từ bên ngoài, vừa rồi ngay cả đồ vật cũng không chạm vào được, là ngươi thay đổi kết giới sao?"

"Không có, ta cũng không biết là sao lại thế này." Tư Hằng lắc đầu, thanh âm tràn ngập áy náy, "Cho nàng thêm phiền toái."

Trong lúc nhất thời Phong Tư Lạc lại có chút thương hại hắn, đáng thương a, Tư Hằng tôn giả phong cảnh vô hạn, hiện tại thế nhưng ngay cả kết giới của mình đều xảy ra vấn đề.

Nàng thật cẩn thận hỏi hắn: "Vậy ngươi có thể đem kết giới triệt rớt sao?"

Tư Hằng ngước mắt nhìn nàng, có chút do dự muốn nói không thể hay không.

Phong Tư Lạc hiểu lầm hắn do dự, cho rằng vấn đề của hắn thật sự rất nghiêm trọng, liền săn sóc nói: "Không được sao? Không được thì không được đi, cũng không có gì ghê gớm, chờ ngươi được rồi lại nói."

Tư Hằng: "......"

Tư Hằng không tình nguyện lắm nhưng rồi lại thật kiên định nói: "Ta được."

Tác giả có lời muốn nói: 

Tư Hằng: Sư phụ đã nói với ta, ở trước mặt nữ nhân của mình, nam nhân không thể nói không được

Điềm Tửu: Sư phụ ngươi nói có thể là chuyện khác

Tư Hằng: Ngươi biết quá nhiều

Phong Tư Lạc:......

Thực xin lỗi quấy rầy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com