Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 Lớp thể dục giải trí của TĐT

Tròng mắt xinh đẹp của Ôn Hi dâng lên một cảm xúc phức tạp, cậu không biết nên hình dung tâm tình chính mình bây giờ như thế nào nữa.

Thiếu niên quật cường nhấp chặt môi, sắc mặt không tốt nhìn thẳng vào cậu, cả người phảng phất như một con nhím nhỏ xù lông gai thẳng đứng, hệt như cái đêm đầu tiên mà cậu nhìn thấy hắn , cẩn thận, kháng cự.

Trái tim không chịu khống chế run lên, cậu biết, bản thân lỡ lời.

Cái cậu gọi là thử, sai sót rồi.

Bất chấp kết quả có ra sao, cái bức tường mà Tiểu đáng thương đặt lên với mình, chỉ sợ lại lần nữa thành lập lên.

"Thật xin lỗi, tôi không có ý đó." Ôn Hi rũ mắt xuống, lông mi tinh xảo không chịu khống chế khẽ run rẩy, tỏ rõ tâm tình của cậu lúc này.

"Ôn Hi, lúc bị lăn từ trên cầu thang xuống, tôi thật sự cho rằng mình sẽ chết."

Giọng nói lạnh nhạt không nhanh không chậm, lại giống như chiếc kim tẩm độc, từng cái châm vào ở trong lòng Ôn Hi.

"Thật xin lỗi."

Cậu biết, ba chữ này, nhợt nhạt mà yếu ớt, nhưng ngoài nó ra, cậu thật sự không biết nên nói cái gì.

Lắc đầu, Tư Cảnh nói: "Cho nên, tôi không có muốn tự ủy khuất bản thân mà phải đi lấy lòng cậu, tôi không thay đổi, tôi vốn dĩ chính là như thế này."

Hai tay rũ bên người co chặt thành nắm, Ôn Hi cảm thấy hô hấp của mình đều trở nên khó khăn.

Gian nan phun ra một hơi, cậu cong ra một nụ cười, cố ý bày ra ngữ khí nhẹ nhàng, "Sao đề tài lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy a, tôi đã nói là tôi không có ý gì khác , tôi chỉ là không suy nghĩ gì rồi thuận miệng nói một câu như vậy thôi, không cần thiết cứ phải nhắc mãi." Nói xong cậu liếm liếm miệng mình, nuốt một ngụm nước miếng, dường như vẫn có một bàn tay vô hình đang bóp chặt yết hầu cậu lại.

Tư Cảnh rũ mi mắt xuống, thanh âm nghẹn ngào, "Chuẩn bị đi học đi, bị muộn rồi."

Ôn Hi thấp thấp ừ một tiếng, cũng không có nhiều lời nữa, bước chân đi lên trước một bước.

Tư Cảnh nhìn bóng dáng cậu rời đi, mí mắt giật giật, khóe miệng lộ ra một độ cong cực nhỏ, sau đó mới đi theo.

.

Hai người bởi vì trì hoãn ở lớp học không ít thời gian, cho nên không thể vào lớp trước giờ học, cuối cùng chỉ có thể đứng bấm chuông xin vào sân.

Giáo viên thể chất có thể nói là người quen lâu năm với hai người này, đặc biệt là Ôn Hi, ông ta chính là không có chút ấn tượng tốt nào với thiếu niên này , thấy thế ông ta cũng không vòng vo, nói thẳng: "Tới trễ giờ, dựa theo quy củ phạt chạy ba vòng, đi đi." Nói xong ông ta lại điểm danh, "Điền Thiên, trò tới giám sát, nếu có ai chạy thay hoặc chạy bớt, báo cáo cho tôi, nếu trò bao che, lập tức chạy mười vòng."

Điền Thiên dứt khoát lưu loát theo tiếng, "Vâng!"

Ôn Hi lại bất mãn gào tới, "Thưa thầy, rõ ràng em không đến trễ, thời gian vừa đúng lúc mà."

Nam nhân cười cười, "Cậu đến trễ, tôi nói cậu nghe, người khác đều vào sân đủ rồi cậu mới lững thững đến sau, còn không tính đến trễ à?"

Ôn Hi thấy vậy cũng không có biện pháp gì, hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng đi chạy, nhưng tốc độ lại không khác gì con ốc sên, dù sao chỉ nói chạy ba vòng thôi mà, cũng chưa nói chạy tốc độ như thế nào, cậu chạy chậm cũng là chạy thôi.

Nhưng rất mau, cậu liền phát hiện, dù cho chính mình đã đi chậm đến như vậy, Tư Cảnh vẫn rớt lại phía sau như cũ, trước sau vẫn duy trì khoảng cách hơn nửa thước.

Khóe miệng cậu giật giật, trực tiếp xoay người chạy quay lại, vài bước liền tới chỗ Tư Cảnh, đi thẳng vào vấn đề ác liệt cười, "Sao vậy, cậu đang nguyền rủa cái gì à, trong vòng nửa thước ai tới gần tôi sẽ bị sét đánh sao?"

Tư Cảnh hạ thanh âm xuống, "Tôi chỉ là đang nghĩ, cậu không muốn tôi tới gần, cũng không muốn cùng tôi nói chuyện."

Nhìn bộ dáng này của hắn Ôn Hi nhịn không được nói: "Tôi cái gì cũng chưa nói trái lại sao tự cậu lại bổ não ra mọi thứ vậy."

Hừ lạnh một tiếng, cậu không khách khí mở miệng: "Chạy gần tôi một chút, còn dám trốn tôi liền đánh cậu mấy cái!"

Nghe vậy Tư Cảnh chậm rãi chạy bước nhỏ lại phía cậu.

Ôn Hi bị hắn làm cho tức giận không nói nên lời, lại hô một tiếng, "Lại gần nữa!"

Lúc này đây Tư Cảnh vẫn chạy nửa bước nhỏ như cũ.

Ôn Hi thật sự là càng nhìn càng cáu , một tay đem Tư Cảnh kéo đến bên cạnh mình, người phía sau không có phòng bị, liền bị kéo đến lảo đảo.

"Nói cậu lại gần đây, cứ cọ tới cọ lui, cậu là ốc sên à?" Ôn Hi thấy hai người cơ hồ là bả vai sát bả vai, lúc này mới vừa lòng buông tay ra, "Được rồi, tiếp tục chạy đi, tôi sẽ chú ý tốc độ của cậu."

Một màn này rơi vào trong mắt Điền Thiên bên cạnh , cậu cảm thấy chính mình giống như đã biết được chuyện gì đó không thể tin được.

Ánh mắt nhìn theo thân ảnh hai người đang chạy song song chậm rãi , cậu đột nhiên thấy dạ dày mình dường như đều đang co rút lại .

Hiển nhiên, không phải chỉ một mình Điền Thiên chú ý tới , rất nhiều người trên sân thể dục đều chú ý tới.

Lúc trước nghe nói quan hệ hai người Ôn Hi với Tư Cảnh trở nên có điểm kỳ quái bọn họ còn không quá tin, hiện tại nhìn xem, nói hàm súc đi một chút, đây quả thực là đặc biệt kỳ quái nha!

Bất quá hai người ở trung tâm nghị luận lại hoàn toàn không biết điều đó, chậm rì rì đi xong ba vòng, Ôn Hi hỏi: "Mệt sao?"

Tư Cảnh lắc đầu, "Vẫn ổn."

"Hai đứa mình nghỉ một chút."

Điền Thiên: "......"

Các cậu đi ba vòng rồi còn yêu cầu nghỉ ngơi sao? Tôi ăn xong cơm chiều tản bộ cũng nhanh hơn cái tốc độ này của hai người!

"Thầy giáo nói các cậu chạy xong rồi thì chạy nhanh về đơn vị, hôm nay còn có huấn luyện."

Ôn Hi nhịn không được phun tào: "Hoàng Thế Nhân* chuyển thế sao? Chúng tôi mệt như vậy nghỉ ngơi một chút cũng không được à!"

(Hoàng Thế Nhân*: một nhân vật địa chủ trong câu chuyện về Bạch Mao Nữ, giàu có và gian ác, luôn chèn ép cuộc sống của nữ chính khiến nữ chính phải bỏ trốn lên núi, sống lâu ngày trong rừng dần làm cho mái tóc bạc trắng hết )

Trên đầu cậu ngay cả một giọt mồ hôi còn không có sao có thể còn không biết xấu hổ nói mệt?!

Điền Thiên ở trong lòng điên cuồng phun tào, ngoài miệng lại không dám làm càn, "Đây là thầy nói, cậu có thắc mắc có thể đi tìm thầy ấy."

Nghe được lời này Ôn Hi biết hẳn là không có chỗ nào thay đổi được , nhưng vẫn là muốn nỗ lực tranh thủ một chút, "Tôi không nghỉ ngơi cũng được, chỉ là Tư Cảnh một thời gian trước mới bị thương, cậu ấy cũng không thể nghỉ ngơi sao?"

Ánh mắt Điền Thiên dừng ở trên mặt Tư Cảnh, một tia ửng đỏ cũng không có , tiết tấu hô hấp của thiếu niên cũng chưa thay đổi, nhìn qua hắn còn khỏe mạnh hơn cậu, chỗ nào cần nghỉ ngơi vậy!

"Tôi không làm chủ được, cậu vẫn là đi hỏi lão sư một chút đi."

Ôn Hi hướng về phía cậu ta nhíu hạ cái mũi, "Quỷ hẹp hòi, cậu hôm nay đem mấy chuyện bát quái đến hỏi tôi, tôi còn trả lời cậu."

Điền Thiên: "......"

Ôn Hi còn muốn nói cái gì nữa, cánh tay lại đột nhiên bị giữ chặt, "Được rồi, hai chúng ta về đơn vị trước đi."

Liếc mắt nhìn Tư Cảnh một cái, Ôn Hi phồng phồng má, thu tất cả những gì muốn nói lại, đi theo đối phương đi tìm giáo viên.

"Ôn thiếu gia, cậu đây là đi tản bộ xong rồi à?"

Nghe nam nhân trào phúng nói, Ôn Hi lại có mắt không tròng, "Thân thể em không tốt, mấy ngày hôm trước mới vừa xin nghỉ bệnh xong, còn chưa có hoàn toàn khôi phục, nếu thầy có ý kiến gì có thể đi cùng đến tìm thầy hiệu trưởng."

Ở trong trí nhớ của cậu, vị giáo viên thể chất này cùng với cậu phát sinh rất nhiều lần cọ xát, cho nên đối phương không thích mình nên cố tìm chuyện để bắt lỗi mình cũng là chuyện bình thường.

Nhưng cậu cũng không phải bánh bao mềm, ông ta muốn ức hiếp cậu à , đang đùa cái gì vậy.

Nam nhân trầm giọng nói: "Tiết huấn luyện này là gập bụng, một phút làm được 70 cái liền tính qua môn, các bạn học khác đều đã làm xong, chỉ còn các cậu."

"Một phút 70 cái?" Ôn Hi có chút kinh ngạc, cậu cũng đã lâu không có gập bụng, ở sơ trung đều phải làm nhiều như vậy sao?

Tầm mắt theo bản năng nghiêng sang một bên, "Tư Cảnh cậu làm được không?"

Tư Cảnh gật gật đầu, "Tôi sẽ nỗ lực."

"Vẫn là tôi làm trước đi, cậu nghỉ ngơi một lúc đã."

Nói xong Ôn Hi liền lắc lắc cánh tay, chủ động nằm xuống cái đệm, mà Tư Cảnh còn lại được an bài nắm lấy mắt cá chân cậu để trụ giữ .

"Một, hai, ba......"

Ôn Hi ngay từ đầu cảm thấy loại động tác này hoàn toàn là động tác trẻ con, nhưng mà thời điểm làm được cái thứ ba mươi cậu đã thấy có chút không kiên trì được, động tác càng ngày càng chậm, thừa dịp lúc mà nằm ngửa ra nằm thêm trên đệm vài giây, sau đó lại cắn răng dựng thân dậy.

"Mệt mỏi thì không cần làm."

Ôn Hi cắn răng, "Không có việc gì, tôi còn có thể."

Tư Cảnh bình tĩnh mà nhắc nhở, "Cậu trước kia, cũng chỉ có thể làm hai mươi cái."

Vừa nghe được lời này, toàn thân cơ bắp của Ôn Hi lập tức đều thả lỏng ra, trực tiếp nằm xuống, "Làm không được nữa."

Thể dục lão sư: "......"

"Ôn Hi cậu ở nơi này chơi trò tính tình thiếu gia à"

Ôn Hi xuy thanh hỏi lại: "Cái gì mà kêu em tính tình thiếu gia, em đây chính là làm không tới, thầy hiện tại giết em em cũng làm không đến 70 cái, ăn một miếng chẳng lẽ béo lên luôn được sao, từ nay về sau em sẽ từ từ rèn luyện, nỗ lực luyện tập, tranh thủ sau này sẽ làm được, có thể không?"

"Tư Cảnh tới làm, nhưng mà nếu cậu ta đã nói như vậy, em cũng ấn theo quy củ này là được, không cần khiến mình bị mệt."

Nói xong thầy ta đắc ý mà liếc liếc mắt nhìn Ôn Hi một cái, lại không nghĩ rằng đối phương nghe được lời này của ông liền trực tiếp bật cười, hưng phấn nắm lấy cánh tay Tư Cảnh , "Nếu thầy ấy đã nói cứ như lúc nãy, thì không cần làm, Tư Cảnh cậu trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi luôn đi."

Cả người giáo viên thể chất choáng váng.

Đây, đây có còn là Ôn Hi luôn luôn tìm phiền phức cho Tư Cảnh mà ông ta biết sao?

Tư Cảnh lại không có lập tức đồng ý, mà nhìn về phía giáo viên thể dục cách đó không xa , "Có thể chứ?"

Nam nhân liếc liếc mắt nhìn Ôn Hi một cái, "Đương nhiên có thể, tôi cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia được."

Ôn Hi nằm trên cái đệm nhắm hờ mắt, lười biếng nói: "Thầy Bạch, em cảm thấy thầy làm giáo viên thể dục đúng là nhân tài không được trọng dụng, liệu thầy có nghĩ tới trở thành giáo viên dạy ngữ văn không?"

Bạch Ngộ lạnh lùng dùng mũi chân đá cái đệm bên cạnh một chút , "Ôn Hi cậu cho rằng tiết của tôi là để chơi à?"

"Còn không phải là chơi sao?" Ôn Hi dùng sức phần eo một cái đứng lên, tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, bạn học cùng lớp họ đã giải tán hoạt động tự do, cái này với chơi có cái gì khác nhau à?

Bạch Ngộ còn không chưa kịp phản ứng lại, Tư Cảnh bỗng nhiên giơ tay chỉ chỉ, "Thầy, bên kia có bạn học tìm thầy."

Cuối cùng nam nhân chỉ liếc thoáng qua Ôn Hi, rồi quay đầu rời đi.

Ôn Hi thè lưỡi hướng về phía bóng dáng hung hăng của ông ta làm cái mặt quỷ, Tư Cảnh nhịn không được cười ra tới, " Chán ghét ông ta như vậy?"

"Rõ ràng là ông ta chán ghét tôi, tôi hôm nay thành thật như vậy còn muốn bắt lỗi tôi, hai chúng ta rõ ràng không đến trễ còn muốn phạt chúng ta chạy 3 vòng, sau đó một câu lại một câu chèn ép tôi, lợi hại như vậy sao lại không đi công trường nâng thép đi?"

Tư Cảnh giải thích: "Cậu hồi trước đem kha khá tiết của ông ta bị hủy, còn vài lần trước mặt mọi người làm ông ta xuống đài không được, ông ta gây phiền toái cho cậu cũng dễ hiểu."

"Tôi, tôi không cố ý làm vậy." Điều quan trọng nhất, đó là nguyên thân làm, đâu có quan hệ gì với cậu? Cậu mới không gánh nổi cái nồi này đâu!

Ôn Hi vỗ vỗ cái đệm bên cạnh mình, "Đúng rồi, cậu có muốn nằm đây một chút không, dù sao tên kia cũng nói cậu có thể nghỉ ngơi."

"Tôi..."

Tư Cảnh lời còn chưa nói hết, đột nhiên có một quả cầu bay qua sát bên tai hắn, đập thật mạnh đến bên tường, rồi dội ngược trở lại..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com