Chương 17 Cuộc sống thường ngày của TĐT
( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Ôn Hi còn chưa kịp phản ứng lại, ở bên sườn mặt đã xuất hiện một bàn tay với ra, giúp cậu ngăn trở quả bóng đang bật thẳng vào mặt cậu.
Ánh mắt Tư Cảnh gắt gao dừng ở trên mặt thiếu niên, "Không có việc gì chứ"
"Có việc!" những giọt mồ hôi cơ hồ muốn lăn xuống trên khuôn mặt u ám của Ôn Hi, cậu lấy quả bóng từ trong tay Tư Cảnh, đứng lên, không chút nào che giấu tức giận trên người mình.
Bước từng bước đến trung tâm sân bóng, cậu nhếch môi, nhưng đáy mắt lại tràn đầy hung ác nham hiểm, "Ai ném?"
Một thiếu niên mặc đồng phục đội bóng giơ tay đứng dậy, trên mặt cười haha, "Thật ngại quá, trượt tay."
"Trượt tay?" Ôn Hi hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn trợn mí mắt, giọng điệu mỉa mai, "Cậu cho rằng tôi là đồ ngốc à?"
Thiếu niên không nghĩ tới sẽ có kết quả này, dù sao lúc trước bọn họ thuận tay khi dễ Tư Cảnh một chút chẳng những không bị nói, mà ngược lại vận khí tốt còn có thể được Ôn Hi thưởng cho, vừa lúc gần đây cậu ta không có tiền tiêu vặt, chẳng qua là muốn lặp lại trò cũ để thử vận may của mình lần nữa, lại không ngờ rằng Ôn Hi trực tiếp trở mặt.
Đừng thấy Ôn Hi nhìn qua có vẻ nhu nhu nhược nhược, nhưng gia thế bối cảnh của vị này tại sân vận động này, lại không ai dám tùy tiện trêu trọc.
Nhưng làm cũng đã làm rồi, nhiều người thấy như vậy , cậu ta cũng không thể trực tiếp thừa nhận, "Ôn Hi, chỉ là muốn đập Tư Cảnh phế vật kia một chút thôi, nhưng còn chưa có đập tới mà, cậu có cần phải phản ứng lớn như thế này không?"
"Đập cậu ấy tôi mặc kệ , nhưng cậu đập vào tôi."
Đôi mắt tối sầm lại, Ôn Hi trực tiếp ném quả bóng trên tay thẳng vào người thiếu niên, không chút nào lưu tình, sau đó mới cười nói," Tôi cũng trượt tay."
Một câu xin lỗi cũng không có, thái độ nói trắng ra là kiêu ngạo, nhưng thiếu niên bị đập lại cũng không dám động, cắn chặt răng hỏi: "Ôn Hi cậu muốn thế nào?"
Ôn Hi lắc đầu, "Không muốn thế nào cả, tôi chỉ có chút tò mò, cậu là học sinh mới chuyển trường tới hôm nay à? Không cần nói chẳng lẽ cậu cũng không biết sự việc của Chu Bình sao?"
Thiếu niên hô hấp ngừng lại một chút, lập tức cúi đầu: "Thật xin lỗi."
"Chỉ nói với tôi sao?"
Hàm ý của Ôn Hi quả thực quá rõ ràng, Tư Cảnh đã chạy tới bên cạnh cậu, thiếu niên quay đầu, lần này thậm chí còn khom khom lưng xuống, "Tư Cảnh, thật xin lỗi."
"Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân ở đâu, ngay trước mặt tôi mà dám giáo huấn cậu ấy, cậu cũng xứng?" Nói xong tầm mắt Ôn Hi đảo qua một vòng người xung quanh, khẽ nâng cằm, bộ dáng kiêu căng.
"Tôi biết rồi."
"Tư Cảnh, chúng ta đi."
Nói xong cậu liền kéo Tư Cảnh rời khỏi sân bóng, không chút nào quan tâm chuyện lúc nãy đã tạo thành ảnh hưởng gì.
Đi một đường thẳng đến phía sau khu dạy học mới dừng lại, Ôn Hi lập tức thay đổi biểu tình, hai mắt sáng ngời ngời, "Vừa rồi tôi có đẹp trai không?"
Tư Cảnh ngẫm lại một chút, sau đó lấy tay che khóe môi đang hơi nhếch lên lại, "Đánh chó cũng phải nhìn chủ?"
Biểu tình Ôn Hi biến đổi, khẩn trương ho khan hai tiếng, "Tôi, tôi không có mắng cậu, tôi chỉ là thuận miệng lấy một câu tùy ý thôi, nếu cậu cảm thấy không tốt, cậu cũng có thể mắng lại."
"Mắng cậu là cái gì được, búp bê may mắn à?"
"Cậu có thể nói tôi là chó nhưng cậu không thể nói tôi là búp bê may mắn, bộ dáng này của tôi cũng có thể coi là Samoyed đi."
Tư Cảnh thật sự nhịn không được cười thành tiếng.
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp một người tự hào nói bản thân mình là cún con như vậy, trong đầu con chim nhỏ này rốt cuộc đang chứa cái gì vậy.
Ôn Hi cắn đầu lưỡi, "Cậu cười, là không tức giận đúng chứ ."
Tư Cảnh đáp lại: "Tôi vốn dĩ không có tức giận, chẳng qua cậu vừa ra mặt như vậy, chỉ sợ cậu lại càng nổi tiếng."
Ôn Hi không để bụng chút nào, "Tôi vốn dĩ rất nổi tiếng."
Nhưng rất nhanh cậu liền ý thức được, cái sự nổi tiếng này hoàn toàn không giống những gì cậu tưởng tượng.
"Tư Cảnh, cậu có cảm thấy, hình như có người đang nhìn chúng ta hay không?"
"Cậu thận trọng quá mức rồi đó." Tư Cảnh gắp một miếng thịt đặt vào khay của Ôn Hi, "Hôm nay cá ở căng tin ăn rất ngon, cậu nếm thử xem."
"Ừm." Ôn Hi kẹp lên nếm nếm, kết quả liền cảm giác được ánh mắt nhìn đến trên người mình càng ngày càng rõ ràng, cậu cau mày đặt chiếc đũa xuống, nhìn xung quanh một vòng, "Không đúng, khẳng định có người đang nhìn chúng ta, cậu thật sự không cảm giác được sao?"
Tư Cảnh trấn an nhéo cằm xoay đầu của cậu lại, "Có thể là do nhìn cậu lớn lên đẹp thì sao."
"Chúng ta về sau vẫn là đừng tới căng tin nữa." Ôn Hi buồn bực chọc chọc cơm, thật vất vả mới tới được một lần, sao mà lại đụng tới loại chuyện phiền toái này vậy, căng tin trường học đúng là không phải chỗ tốt.
Mà kế tiếp chứng minh, nói cái gì mà không có tệ nhất, chỉ có càng tệ hơn thôi.
"Không ngờ có thể gặp bọn mày ở căng tin, đúng là trùng hợp quá nhỉ."
Ôn Hi nhìn người tới lần này không có trực tiếp đuổi đi, mà mặt mày lại cười cong lên, "Đúng là rất trùng hợp, mày là từ bệnh viện tới à."
Cố Dương không trả lời ngay, nhưng đôi mắt tối tăm gắt gao nhìn chằm chằm Tư Cảnh đang chậm rãi bóc quýt ở một bên, sau một lúc lâu nghiến răng nghiến lợi mới nặn ra được một câu, "Đúng vậy, nhờ phúc của bọn mày, cuối cùng cũng được xuất viện rồi."
"Thế này thì không trụ được quá hai ngày đâu, tao xem vết thương của mày, hình như chưa không hoàn toàn ổn lắm đâu nhỉ." Ôn Hi ra vẻ khờ dại chớp chớp mắt, "Chẳng có lẽ, là nội thương chăng? Xương sườn bị gãy hay là thận hư?"
Cậu mới vừa nói xong, một nửa quả quýt được nhặt sạch vảy trắng đã được đặt tới trong tay, cậu đưa vào miệng, vị ngọt bên trong làm cậu nhịn không được nheo lại mắt, "Ngọt quá."
Tư Cảnh ngữ khí ôn nhu, động tác trên tay không ngừng, "Ừm, tôi cố ý chọn đó."
Cố Dương nhìn động tác hai người, tròng mắt xoay chuyển, "Ôn Hi, không hổ là mày."
"Tao đối với mày thật là càng ngày càng có hứng thú mà." Thanh âm khàn khàn lưu lại một câu như vậy gã liền đi luôn, để lại vẻ mặt hoang mang của Ôn Hi.
"Hắn ta sao tự nhiên tới đây làm gì?"
"Không biết." Tư Cảnh lắc đầu, đem một nửa quả quýt được nhặt sạch kia đưa cho Ôn Hi, "Có thể là não nó bị thương."
"Tôi chắc rằng hắn là đã ở viện nhiều ngày." Ôn Hi tiếp nhận quả quýt sau đó rẻ một múi trở tay liền nhét vào trong miệng Tư Cảnh còn chưa kịp khép kín, "Ngọt chứ."
Tư Cảnh gật gật đầu.
Đúng là rất ngọt.
.( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Ngày qua ngày cứ vậy trôi qua không nhanh không chậm, trong trường người người đều đã quen trạng thái Ôn Hi với Tư Cảnh cả ngày dính ở bên nhau, thậm chí có lá gan lớn như Điền Thiên này còn trêu chọc hai người bọn họ giống hệt như cặp vợ chồng mới cưới, kết quả bị Ôn Hi lấy cục tẩy chọi vào đầu.
"Tư Cảnh, ngày mai chính là đêm Giáng Sinh rồi." Ôn Hi ghé vào bên cạnh cửa sổ sát đất của biệt thự, nhìn bông tuyết rào rạt bên ngoài, đột nhiên nghĩ đến.
"Như thế nào, cậu có kế hoạch gì sao?"
"Chẳng phải là cậu đã lên kế hoạch ổn hết rồi sao, cậu một miệng cứ kêu tôi là thiếu gia là đang đùa tôi à?"
"Uống sữa trước đi, uống xong hãy nháo."
"Ai nháo." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ôn Hi vẫn rất ngoan ngoãn cầm ly thủy tinh uống ừng ực ừng ực hết sạch sữa bò, sau đó ghét bỏ hạ cái ly xuống, đưa lại cho Tư Cảnh, "Bỏ ít đường!"
"Không ít, vẫn là hai muỗng rưỡi."
"Đó là do cái muỗng của cậu bị hỏng rồi."
Tư Cảnh nhướng mày, "Bắt lỗi?"
Rồi Ôn Hi lại nói: "Tư Cảnh, chúng ta đi ra ngoài đắp người tuyết đi."
Tư Cảnh nhắc nhở, "Tuyết như này không đủ để đắp."
"Ai nói, dù sao cũng phải đi ra ngoài nhìn xem mới biết được!" Nói xong Ôn Hi định chạy ra bên ngoài, ngay lập tức bị Tư Cảnh bắt lấy cổ áo sau.
"Cậu muốn mặc như này đi ra ngoài?"
Ôn Hi nghi hoặc chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua bản thân mình rồi mới cười trả lời: "Sao vậy, tôi chắc chắn sẽ mặc áo khoác mà, cậu cho rằng tôi là đồ ngốc sao?!"
"Tôi đi lấy quần áo cho cậu, ngoan ngoãn chờ tôi."
"Ồ."
Ôn Hi ngồi xuống lần nữa, nhìn sương trắng ngưng đọng trên cửa sổ, cậu tâm huyết dâng trào viết xuống hai cái tên Tư Cảnh Ôn Hi, đầu ngón tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo, nhưng cậu lại không thu tay lại, dường như đang rơi vào trầm tư nhìn hai cái tên kia đến xuất thần.
"Thiếu gia cậu lại đang làm cái gì vậy?"
Ôn Hi lắc đầu, "Không có gì, viết mấy chữ mà thôi."
Tư Cảnh đưa đồ vật trên tay cho thiếu niên, "Mặc quần áo cẩn thận rồi mới được ra ngoài."
Ôn Hi hừ một tiếng vừa mặc vừa đi hướng ra bên ngoài.
Tư Cảnh nhìn theo ở phía sau, trên mặt mang theo nụ cười, tay lại bất tri bất giác duỗi tới mặt sau, ngón cái ở hai chữ Ôn Hi quệt một cái thật mạnh, sau đó lại ôn nhu nói: "Mũ với bao tay nhất định phải mang!"
"Biết rồi, cậu mau một chút!"
Nhưng mà, mới vừa đi ra nụ cười trên mặt Ôn Hi liền biến mất.
Tư Cảnh đứng ở một bên, "Tôi đã nói tuyết không đủ rồi."
"Đâu chỉ không đủ, này cũng quá ít, rõ ràng cảm giác rơi đã lâu, sao mà trên mặt đất chỉ có một lớp mỏng như vậy." Ôn Hi ngồi xổm xuống, ghét bỏ duỗi tay trên mặt đất lau một cái, "Ít như vậy lăn hai quả cầu còn không đủ, hơn nữa cơ hồ tuyết cũng ngừng rơi rồi."
"Đừng ngồi xổm trên mặt đất, đứng lên rồi lại nói." Tư Cảnh dùng mu bàn chân nhẹ nhẹ đụng đụng vào mông Ôn Hi.
Ôn Hi đánh chân hắn một chút, làm bộ đứng lên, kết quả đứng dậy nhanh quá bị chóng mặt , lại an vị ngồi bệt xuống đất.
Tư Cảnh trong mắt có chút hoảng loạn, "Làm sao vậy?"
Ôn Hi ôm đầu nhẹ giọng đáp: "Thiếu oxy."
Tư Cảnh trầm mặc chớp mắt một cái, "Cậu bị ngốc sao?"
"Cậu mới bị ngốc!" Ôn Hi trợn tròn mắt lên án, "Nếu cậu không làm cho tôi đứng lên thì tôi cũng không bị ngã."
"Tôi đây hiện tại kéo cậu lên." Nói nói Tư Cảnh vươn tay.
Nhưng mà Ôn Hi lại nhấp nhấp môi, đẩy tay hắn ra, "Cậu đứng cao như vậy làm gì, ngồi xổm đỡ tôi lên."
"Ngồi xổm thì đỡ như thế nào được?" Ngoài miệng nói như vậy nhưng Tư Cảnh vẫn nghe lời cúi người, nhưng giây tiếp theo đã bị Ôn Hi túm đảo, bất quá bởi vì đang ngồi xổm hơn nữa ăn mặc dày cho nên cũng không đau.
Tư Cảnh bất đắc dĩ nhìn cậu, "Vừa lòng chưa?"
Ôn Hi làm bộ như thể "cậu đang nói cái gì thế tôi nghe không có hiểu gì hết" biểu tình ngây thơ vô tội phồng phồng má, "Cậu không có sức lực còn trách tôi sao?"
Tư Cảnh bật cười, "Cậu cứ nháo đòi xuống đây như vậy, tí nữa trở về phải uống canh gừng."
Nhắc tới cái này mặt mày của Ôn Hi đều nhăn lại hết, trên thế giới sao lại có loại đồ vật phản nhân loại như canh gừng vậy. Mếu máo không tình nguyện chống đứng lên, "Trở về đi."
"Không đắp người tuyết nữa à?" Mới vừa nói xong Tư Cảnh liền thấy Ôn Hi hít mạnh một hơi giống như muốn phát hỏa, vội vàng giơ đôi tay lên đầu hàng, "Nói đùa nói đùa thôi."
"Tôi xem dự báo thời tiết, đêm Giáng Sinh vẫn sẽ có tuyết rơi, chúng ta đến lúc đó lại ra đắp người tuyết."
Lăn lộn một hồi Ôn Hi hiển nhiên cũng không còn cao hứng như lúc trước, chỉ lười nhác gật đầu, "Đến lúc đó rồi nói sau, tôi đi tắm rửa trước."
Tư Cảnh lại không di chuyển ngay, hắn trầm lặng quan sát , trước mắt là sự mất mát không thể che giấu của thiếu niên.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Hi tỉnh ngủ duỗi người, vừa ngáp vừa xuống giường, kết quả vừa nghiêng đầu một cái trong mắt đã nhìn thấy một đồ vật nhỏ nhỏ.
Một cái móc khóa hình con Samoyed toàn thân tuyết trắng to bằng bàn tay.
( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com