Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 Tiểu Cảnh, cậu không hôn tôi sao?

Nhưng có Ôn Hi ở đây, hắn ta cũng không thể trở mặt, huống chi vẫn còn Tư Cảnh ở đây, vì thế hắn ta chỉ chậm rãi phun ra một hơi, áp xuống hỏa khí trong lòng, tận lực cố giữ ngữ khí ôn hòa nói: "Bạn học Tư Cảnh thật đúng là thích nói giỡn mà."

Ôn Hi lại phụ họa nói: "Cậu ấy đâu có nói giỡn, cậu thực sự rất hung."

Nhướng mày, Tống Mão cố tình cúi người tới gần mấy phân, giọng nói lại nhẹ nhàng lạ thường, "Hung? Ở trước mặt cậu, tôi còn chưa đủ thấp kém sao?"

Ôn Hi bất thình lình bị nói đến, bản thân có chút không biết làm sao, đôi mắt hơi hơi trợn to, nhưng giây tiếp theo đã bị che lại, tiếp đó vang lên giọng nói có chút khó chịu của Tư Cảnh, "Tống Mão nếu cậu nhàn rỗi không có việc gì phải làm thì đi tìm chủ nhiệm giáo dục để bàn chuyện tư tưởng , chứ không phải ngồi ở chỗ này nói mấy chuyện kỳ kỳ quái quái."

Ôn Hi bắt lấy tay Tư Cảnh, phụ họa thêm, "Đúng , đúng, trong đầu cậu có dây nào bị hư rồi à!"

Phải biết rằng, Tống Mão chính là vai chính Công hàng thật giá thật, căn cứ theo cốt truyện phải đến cấp 3 vị vai chính Thụ kia mới lên sân khấu, tính toán thời gian thì chắc cũng không còn bao lâu nữa, thật sự không hiểu nổi người này rốt cuộc đang làm cái gì.

Nghĩ nghĩ cậu lại nhìn về phía Tống Mão, sự hoang mang trong mắt càng lúc càng tăng thêm.

Tống Mão còn muốn nói cái gì đó, nhưng chuông vào lớp đột nhiên vang lên, hắn ta không thể không đem lời muốn nói bên miệng nuốt ngược trở vào.

Cô giáo ở phía trên giám sát tự học, Ôn Hi ở phía dưới lại nhìn đồng hồ thầm đếm số: 10, 9, 8......2, 1!

Chuông tan học đúng giờ vang lên, cậu tức khắc nắm chặt tay, sự kích động khó nén trên mặt, "Tiểu Cảnh, mau thu dọn, về nhà thôi!"

"Làm gì mà lại vội vàng như vậy?"

Ôn Hi đếm số trên đầu ngón tay, "Tôi muốn uống trà chanh đặc biệt ở tiệm trà sữa mới mở ở góc đường kia, với lại bánh hoa mai ở cửa sau, còn muốn ăn bắp nướng nữa!"

Tư Cảnh bật cười, "Cậu muốn ăn cũng nhiều quá thứ đi."

Đôi mắt Ôn Hi trợn tròn, ngữ điệu cất cao, "Không thể sao?"

Tư Cảnh dung túng nhéo nhéo khuôn mặt cậu nhóc, "Có thể, chỉ là chỗ mua 3 thứ này có chút xa nhau, cậu muốn chạy tới chạy lui sao?"

Không khí trong miệng lăn từ má bên này sang má bên kia, Ôn Hi không thèm để ý, "Dù sao thời tiết tốt như vậy, đi dạo ở bên ngoài một chút cũng không sao."

Do dự một chút, Tư Cảnh bỗng nhiên nói: "Nếu không hai chúng ta phân công nhau đi mua, cậu đi mua trà sữa, mấy thứ còn lại tôi sẽ mua."

"Không được!" Ôn Hi gần như không suy nghĩ trước, buột miệng thốt ra, "Cậu quên hôm nay tôi đã nói cái gì với cậu rồi sao! Cậu không thể tách tôi ra! Tôi sợ cái tên Tống Mão kia sẽ bí mật chặn cậu lại."

"Đã nói cậu không cần nghĩ khoa trương như vậy còn gi, cậu ta sao có thể làm loại chuyện này được," Hắn đè lại cái lông xù ngốc nghếch trên đầu của Ôn Hi lại , "Cậu cẩn thận nghĩ lại xem, tôi mới vừa solo thắng cậu ta, nếu tôi xảy ra chuyện lúc này, đến thằng ngốc cũng sẽ nghĩ là do cậu ta làm."

"Nhưng......"

"Hơn nữa biểu hiện lúc sau của Tống Mão hôm nay cậu cũng thấy rồi, cũng như người bình thường đâu có việc gì đâu, tôi cảm thấy cậu ta giơ tay động thủ chỉ thuần túy là do bị tôi đè bẹp, trong lòng khó chịu không nín được, nên cậu ta phát tiết ra thôi, làm sao có thể giáo huấn tôi được nữa."

Ôn Hi bẹp miệng bất mãn lẩm nha lẩm nhẩm, "Cậu nói nhiều như này, là muốn tách tôi ra đúng không?"

"Tôi chỉ là cảm thấy đi tới đi lui mua gì đó để ăn cũng không đáng, nếu cậu muốn, hôm nay ăn xong cơm chiều tôi dẫn cậu đi dạo vòng quanh khu biệt thự được không?"

Tư Cảnh nói những câu thực sự rất có lý, nhưng trong lòng Ôn Hi lại không bỏ xuống được, nhưng đối phương đã nói đến như này mà mình lại cứ cố chấp thì lại như có chút chuyện nhỏ mà cứ làm to ra, nhìn mặt thiếu niên cười nhạt , cậu cuối cùng vẫn hết sức miễn cưỡng gật gật đầu, "Được rồi, bất quá nếu như cậu thấy Tống Mão, phải chạy thật nhanh biết chưa!"

Tư Cảnh khẽ thở dài, ánh mắt mềm mại, "Đã biết."

Nói là tách ra hành động, nhưng Tư Cảnh vẫn cùng Ôn Hi tới tiệm trà sữa trước, nhìn thấy đội ngũ nhân viên chạy hàng đang sắp xếp từng hàng khách dài, Ôn Hi lập tức liền tuyệt vọng ngã xuống trên người Tư Cảnh , "Tiểu Cảnh, sao lại có nhiều người như vậy !"

"Không sao cả, chậm rãi đợi, tôi đi trước mua bánh kem cho cậu."

Ôn Hi gật gật đầu, lại dặn dò một lần, "Nếu gặp Tống Mão lập tức chạy về tìm tôi, biết chưa!"

"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ bôi dầu vào chân chạy trốn thật nhanh."

Nghe được những lời này Ôn Hi mới vừa lòng cười cười, "Đi đi!"

Nhưng mà, nói là nói như vậy, nhưng mới đi khỏi đó có 2 phút, ngay tại chỗ rẽ Tư Cảnh đã thấy một hình bóng quen thuộc.

"Nói chuyện chút chứ?"

Tư Cảnh gật gật đầu, hai người cùng đi đến một góc vắng vẻ.

Bước chân dừng lại, Tống Mão nhìn sắc mặt bình tĩnh của thiếu niên, mở miệng nói: "Cậu đã đoán trước được tôi sẽ tới tìm cậu sao?"

Trải qua thời gian quen biết lâu như vậy, bây giờ hắn ta mới rõ ràng, người trước mắt này, lòng dạ còn khó lường hơn hắn tưởng.

Hắn ta thật sự không thể tưởng tượng được, một cô nhi như Tư Cảnh, từ đâu lại có những tâm tư như vậy, hơn nữa người còn trưởng thành và vững vàng, rất nhiều chuyện còn nhìn thấu đáo hơn so với bản thân hắn ta nhiều?

"Không hẳn." Tư Cảnh lắc đầu, "Trái lại là cậu, làm hết trò này đến trò khác, thế nào, cậu thích Ôn Hi sao?"

Theo như ký ức của hắn, người này đáng lẽ ra phải vô cùng chán ghét Ôn Hi mới đúng.

Tuy rằng thời gian không khớp, nhưng bộ dáng và diện mạo thậm chí ngay cả tính cách của người này cũng không có gì khác Tống Mão trong trí nhớ của hắn.

Khi đó, mỗi lần Tống Mão làm cho Ôn Hi khó xử, Ôn Hi sẽ quay lại khiến cho cuộc sống của hắn đặc biệt khổ sở, cho nên sự chú ý của hắn với vị này, một chút cũng không ít. (Kiếp trước)

Cho nên, ngay từ khi Tống Mão xuất hiện, hắn đã từng mấy lần hoài nghi, liệu có phải việc trọng sinh của mình đã tạo ra hiệu ứng bươm bướm hay không, hay là tên này cũng đặc biệt như vậy luôn.

Tuy nhiên, sau thời gian dài thử nghiệm , hắn cảm thấy rằng lựa chọn đầu tiên vẫn khả quan hơn nhiều.

Tống Mão không trả lời câu hỏi này, nhưng lại ném ra một câu hỏi mà hắn ta quan tâm thay vào đó, "Câu nói ở sân bóng của cậu là có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ."

Thấy Tư Cảnh im lặng như thể không có ý định trả lời thêm về cái vấn đề kia nữa, Tống Mão cũng không dây dưa, thoải mái tự nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, tôi thích Ôn Hi."

Sắc mặt của Tư Cảnh không thay đổi, nhưng trong lòng đã như sóng cuộn biển gầm, cánh tay rũ bên người bắt đầu gắt gao bóp chặt thành nắm , móng tay cắm sâu vào thịt mà không biết, "Từ lúc nào?

Biểu tình của Tống Mão như đang nhớ lại, "Đêm Giáng Sinh, hôm đó tôi nhàn rỗi nhàm chán tùy tiện đi dạo một chút, không ngờ lại thấy một thiên thần đẹp đẽ như cậu ấy, tôi ngày trước chưa từng nghĩ đến, một người lại có thể hồn nhiên xinh đẹp đến như vậy, sau đó tôi phái vài người điều tra và biết được tên cậu ấy là Ôn Hi, vì thế tôi lập tức chuyển trường lại đây, mọi chuyện tiếp theo cậu cũng biết rồi."

Dừng một chút, biểu tình của hắn ta không tự giác biến thành si mê cảm khái, "Trải qua khoảng thời gian quen biết này, tôi cảm thấy Ôn Hi càng đáng yêu hơn nhiều, cậu ấy chính là người yêu lý tưởng của tôi."

Tư Cảnh lạnh lạnh trào phúng lại, "Đáng yêu hay không cũng không liên quan đến cậu." Huống chi, đêm Giáng Sinh đó Ôn Hi vẫn luôn ở bên cạnh mình, mấy cử chỉ đó cũng là làm cho bản thân mình xem, Tống Mão lại còn tự mình đa tình như vậy, còn thuận tiện cắt luôn mình ra?

Tống Mão nhướng mi trả lời lại một cách mỉa mai, "Chẳng lẽ có liên quan với cậu sao? Quan hệ giữa cậu và cậu ấy quả thực không tồi, nhưng cậu ấy hình như cũng đâu có thích cậu phải không." Khi nói câu cuối cùng, trong giọng nói của hắn còn thêm vài phần khẳng định.

Lui về phía sau một bước, hắn nhún vai, trên mặt mang theo nụ cười ngưng trọng: "Tôi nghe nói trước kia tính cách Ôn Hi rất không tốt, đối với cậu cũng rất không tốt, tiếp đó có một lần còn làm cậu bị trọng thương, sau khi quay lại thì mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi, để tôi đoán xem, cậu bị trọng thương thực ra là do Ôn Hi gây ra, cũng chính vì như vậy Ôn Hi mới sinh ra lòng áy náy với cậu, cậu lại lợi dụng điểm này làm cho quan hệ giữa các cậu hoàn thành chuyển biến?"

Đáy mắt Tư Cảnh chợt lóe qua tia tàn nhẫn, trên mặt lại duy trì bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm nói: "Cái này cũng đâu có liên quan đến cậu? Mặc kệ Ôn Hi thích hay không thích tôi, mọi chuyện của cậu ấy đều do tôi làm chủ."

Nghe được lời này Tống Mão lại bật cười, "Cậu chỉ là đang lợi dụng cảm giác tội lỗi của cậu ấy đối với cậu thôi, mà cảm tình nhờ mấy cái cảm giác này thì có thể kéo dài bao lâu?"

Điều hắn ta lo lắng nhất chính là Ôn Hi thích Tư Cảnh, nhưng từ những câu nói của Tư Cảnh không khó để nhận ra, phần lớn phỏng đoán của hắn đều là đúng, Ôn Hi vẫn là một nhóc con không thông suốt, mà cái người trước mặt này lại không biết đang suy nghĩ cái gì, muốn phá hủy mấy loại quan hệ mong manh như giấy này, quả thực dễ như trở bàn tay, chờ sau khi phá xong, cơ hội của mình sẽ lớn hơn rất nhiều.

Khóe miệng chậm rãi giơ lên, hắn ta từng bước tới gần, nâng mắt đối diện với Tư Cảnh, "Không biết được, sau khi Ôn Hi biết được gương mặt thật phía sau của cậu, sẽ có phản ứng như thế nào đây nhỉ?"

Ánh mắt Tư Cảnh đột nhiên biến đổi, như thể một con hổ gặp phải kẻ đang thèm muốn thức ăn của mình, gió lốc và sự tức giận mờ mịt ở đáy mắt lúc này hoàn toàn lộ ra không chút nào che giấu , thanh âm càng lúc càng lạnh lẽo như được bọc trong băng, " Đây không phải chuyện cần cậu nhọc lòng."

Tống Mão giơ hai tay lên, lui về phía sau giữ khoảng cách an toàn, nụ cười trên mặt chưa hề biến mất, "Tôi chỉ là muốn nói với cậu, tôi sẽ không từ bỏ."

"Hôm nay solo bóng rổ là tôi thua, tôi nhận, nhưng câu nói cách xa cậu ấy một chút kia của cậu, tôi không đồng ý."

Chậm rãi hít vào một hơi, Tư Cảnh bước lại gần một chút, lông mi cong lên, môi mỏng giật giật, phun ra lời nói mang đầy ý giễu cợt, "Tôi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, Ôn Hi lập tức sẽ càng ngày càng chán ghét cậu."

Những lời này hiển nhiên là chọc trúng điểm yếu của Tống Mão, hô hấp ngừng lại theo bản năng, sau đó lại không cam lòng yếu thế phản kích lại, "Chờ một ngày gương mặt thật của cậu bị lộ ra, Ôn Hi sẽ phản ứng ra sao, tôi thực sự vô cùng mong chờ."

"Vậy cậu cứ chậm rãi mong chờ đi, hiện tại tôi phải đi mua bánh kem cho Ôn Hi, tôi không có cả ngày ăn không ngồi rồi như cậu, Tiểu Hi quá ỷ lại vào tôi."

Tống Mão nhìn bóng lưng đắc ý đối phương, nghiến răng hung hăng đấm mạnh vào tường.

Tư! Cảnh!

.

Mà bên kia, Ôn Hi cũng đã mua xong trà sữa, mới vừa bước vài bước định đến cửa hàng bánh kem, đã thấy Tư Cảnh quay trở lại, nhịn không được ghét bỏ nói: "Cậu chậm chạp quá!"

"Xin lỗi, chỗ nào cũng phải xếp hàng cả, cho nên chậm một chút."

Ôn Hi nói rồi, mà Tư Cảnh cũng đã trả lời như vậy, cậu tự nhiên không tiếp tục dây dưa nữa, đem trà sữa trên tay đưa qua, "Trà sữa trân châu Ô Long ba phần đường, lần này không sai chứ?"

Tư Cảnh gật gật đầu, "Thiếu gia của chúng ta giỏi quá, còn có thể nhớ được điều này."

Ôn Hi: "......"

Hắn đang cười nhạo mình, chắc chắn là đang cười nhạo mình!

"Không phải chỉ có mỗi lần trước mua sai cho cậu thôi sao, còn so đo từng tí như vậy, quỷ hẹp hòi!"

"Không có so đo, tôi chỉ đơn thuần khen thôi, dù sao thiếu gia của nhà chúng ta cả ngày phải nhớ nhiều chuyện như vậy, lại còn có phần cho tôi, tôi thật sự là cảm thấy thụ sủng nhược kinh."

Ôn Hi biết hắn đang trêu ghẹo mình, nhăn mũi nhìn hắn, "Vậy cậu cứ sốc đi."

Khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy Tư Cảnh cắm ống hút vào cốc trà sữa, cậu nhịn không được hỏi một câu: "Uống ngon không?"

Tư Cảnh không có trực tiếp trả lời, mà lại đưa trà sữa hướng tới miệng thiếu niên, "Muốn nếm thử không?"

Ôn Hi lập tức cự tuyệt, "Tôi mới không cần thử, cậu cứ chậm rãi uống đi."

Trà Ô Long vốn dĩ đã đắng, lại còn ba phần đường, chậc , nếu không phải bên trong bỏ thêm trân châu sợ là đắng muốn chết luôn.

"Lại nói , cậu trước kia không phải không thích thêm đồ linh tinh, sao lần này lại thêm trân châu vậy?"

"Bởi vì, trà sữa bobo khoai môn không cần khoai môn không cần trà sữa, chỉ cần bo bo*."

(bobo: từ đồng âm , có nghĩa là trân châu, và nghĩa khác là hôn hôn)

Ôn Hi sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, không nói nên lời đẩy hắn ra, "Đại ca, cậu có thể đừng dùng mấy trò đùa cũ rích đó nữa không! Thấy kến hết cả răng?"

Tư Cảnh lại không cảm thấy vậy, thậm chí còn lặp lại lần nữa, "Không phải rất đáng yêu sao, bo bo."

Ôn Hi nhìn cánh môi hồng nhuận của đối phương chu lên thành một vòng cung xinh đẹp , ánh mắt ngại ngùng quay đi, "Bo cái gì mà bo, cậu bình thường một chút đi!"
Tư Cảnh lại cố ý ghé sát vào, gần như dán lên lỗ tai âm thanh khàn khàn hỏi: "Tiểu Hi đang đỏ mặt sao?"
Ôn Hi xua xua tay loạn xạ, "Trời nóng nên nó đỏ thôi!"
Đột nhiên, trước mắt cậu sáng ngời, vội vội vàng vàng chạy đi để giảm bớt xấu hổ, "A, cái đó là cái gì vậy ta?"
Nhưng mà khi chạy tới dưới tàng cây cậu mới phát hiện thì ra là chỉ là một hộp giấy nhưng lạ kì là bên trong lại có một con cún con toàn thân trắng như tuyết , đôi mắt lại như hạt đậu đen nhỏ thậm chí còn chưa mở hết được, thanh âm nức nở rất nhỏ ở nơi đó.

Tư Cảnh thấy vậy giải thích một câu: "Chắc là có ai bỏ lại đây rồi, dù sao chỗ này cũng gần trường học, nhiều người, chủ nhân của nó hẳn là hy vọng có người có thể thu nhận và nuôi nấng nó."

Ôn Hi cố ý nói: "Ai, nhưng như này cũng đáng thương quá, nhóc con này đáng yêu như vậy mà chủ nhân nó cũng vứt bỏ nó được."

"Quả thực rất đáng thương."

"Cậu xem màu lông của nó thật là đẹp quá đi, nói không chừng còn là một giống chó đặc biệt nào đó."

"Cún con còn chưa có mở được mắt."

"Cậu xem nó kêu ngao ô ngao ô này."

"Ừ."

"Cậu nhìn nó liếm ngón tay tôi này, ngứa quá đi!"

"Về nhà nhớ phải rửa tay 2 lần, tiện thể lấy thuốc khử trùng sát trùng lại luôn."

Ôn Hi: "......"

Người này sao cứng không ăn mềm cũng không ăn* vậy!
(cứng không ăn mềm cũng không ăn : cứng đầu)

Quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ của cậu căng lại, nghiêm túc mở miệng: "Tiểu Cảnh, tôi cảm thấy thế này, con người phải có lòng yêu thương, cậu cảm thấy có đúng không?"

Tư Cảnh chậm rãi đáp lại: "Tôi nuôi mình cậu đã thấy lao lực rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi nuôi thêm nó?"

Ôn Hi trầm mặc, mãi lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: "Cái gì mà bảo nuôi tôi lao lực."

Thanh âm Tư Cảnh dịu lại, thay đổi cách nói, "Tôi chỉ là thấy rằng, chúng mình bây giờ vẫn đang còn nhỏ vừa phải chú ý tới việc học lại vừa phải chăm sóc bản thân nữa, thật sự không thể phân tâm mà chăm sóc thêm một con cún con đâu."

"Được rồi." Ôn Hi thở dài, quyến luyến, cứ rời đi được 3 bước lại ngoảnh lại một cái.

Tư Cảnh nhìn bộ dáng này của cậu, cuối cùng vẫn phải nhượng bộ một bước, "Chờ đến lúc lên năm nhất cấp 3, nếu cậu vẫn muốn nuôi, tôi sẽ mang cậu đi cửa hàng thú cưng chọn một con, được không?"

"Ừm." Ôn Hi gật gật đầu, nhưng rõ ràng là không có hứng thú cho lắm.

Tư Cảnh nhìn bộ dáng cụp đuôi của Ôn Hi, trái tim run lên, nhưng lại bị hắn cưỡng chế bỏ qua,

"Ở đây nhiều người đến người đi như vậy, tiểu tử này nhất định sẽ có người khác nhận nuôi, không cần lo lắng."

Ôn Hi rầu rĩ trả lời: "Tôi biết rồi."

Nhưng mà, cả hai người cũng không có ngờ rằng, thời điểm tan học ngày hôm sau tan, cún con vẫn còn ở nơi đó.

Ánh mắt Ôn Hi lập tức sáng lên, cũng mặc kệ mọi thứ, trực tiếp bế cún con lên ôm ở trong ngực, sau đó vô cùng đáng thương nhìn Tư Cảnh, "Tiểu Cảnh, cậu xem nó vẫn còn ở chỗ này này."

"Không có ai muốn nó cả."

"Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa đó. "

"Nó còn nhỏ như vậy, cậu nhìn đôi mắt nó còn chưa có mở hết được này."

Nhìn biểu tình lo lắng trên mặt cộng thêm lời nói này kết hợp lại, Tư Cảnh chỉ có thể giơ tay đầu hàng,

"Thật sự thích như vậy, thì mang về nhà nuôi đi."

Ôn Hi lập tức cười tươi như hoa, ngữ điệu bất giác cao lên, "Thật chứ thật chứ, Tiểu Cảnh cậu đúng là người tốt!"

Tư Cảnh nhìn thiếu niên lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nói: "Nếu tôi không đồng ý e rằng lại trở thành đại ác nhân."

"Không thể nào, cậu lương thiện như vậy, tốt như vậy, nhân từ như vậy, rộng lượng như vậy, giàu tình yêu thương như vậy, quả thực rất là hoàn mỹ!" Ôn Hi ngoài miệng nói như vậy, nhưng tất cả sự chú đều đổ dồn vào cún con đang ở trên tay mình.

Tư Cảnh nghe chuỗi ca ngợi này, nhịn không được bật cười: "Vui đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, cậu không cảm thấy đây là một duyên phận rất kỳ diệu sao?"

Những câu nói này của Ôn Hi làm khóe miệng Tư Cảnh cười ngốc trong nháy mắt.

Giống như nghĩ đến cái gì đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy nhóc cún con này, nhìn cũng rất thuận mắt.

Nếu đã quyết định nuôi, cả hai người ngay lập tức đem cún con đi bệnh viện thú ý để kiểm tra toàn bộ, xác định không có vấn đề gì rồi mới mang về nhà.

"Nào, Tiểu Bạch mày uống chút sữa đi nhé, uống sữa thì mới có thể khỏe mạnh lớn lên, biết chưa nào? Bác sĩ nói mày hơi bị suy dinh dưỡng đó, nên mày cần phải uống nhiều thêm chút nữa nhé." Ôn Hi đặt một đĩa nhỏ đầy sữa bò ủ ấm đến trước mặt cún con, thanh âm ôn nhu như đang dỗ dành, tay còn không ngừng vuốt vuốt dọc theo lưng cún con.

"Tiểu Bạch?"

"Đúng vậy, tôi đặt tên cho nó đấy, thấy thế nào?"

Tư Cảnh che lại lương tâm khen ngợi, "Rất hay."

Một cái tên thông dụng cho mấy chú chó con, chim cút nhỏ nhà hắn thực sự đúng là đơn giản.

"Tiểu Cảnh, cậu mau tới đây xem, nhìn đi, Tiểu Bạch bắt đầu uống sữa rồi này!"

Tuy rằng không quá cảm thấy hứng thú lắm với loại chuyện này, nhưng Ôn Hi đã nói như vậy Tư Cảnh nhất định cũng phải tới đó.

Hắn ngồi xổm bên cạnh cậu nhóc, trông thì như đang nhìn cún con, nhưng thật ra ánh mắt lại cố tình cứ luôn nhìn ngắm Ôn Hi.

"Tiểu Cảnh cậu nhìn nó uống sữa vui vẻ chưa kìa!"

"Hình như nó có vẻ hơi ngốc, cậu nhìn xem nó liếm mà cứ bắn hết lên mặt kìa ha ha ha!"

"Tiểu bạch mày uống từ từ thôi, không có ai tranh giành với mày đâu, Tiểu Bạch, mày gọi là Tiểu Bạch, biết chưa nào? Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ~"

Tư Cảnh thoáng ngước mắt, ý cười và sự ôn nhu trong đáy mắt chậm rãi tuôn ra như suối trong veo, "Rất vui sao?"

Ôn Hi cười tươi không thấy mắt, hai tay dang ra, "Siêu siêu siêu siêu vui luôn!"

Không biết sao, nhìn thấy Ôn Hi như vậy trái tim Tư Cảnh bỗng nhiên đập nhanh hơn gấp đôi, hắn vội vàng lấy tay che miệng trực tiếp đứng lên, "Tôi đi tìm cho Tiểu Bạch một cái thảm, cậu trông nó nhé."

"Ừm, đi đi đi đi."

Tư Cảnh đi ra ngoài vài bước mới dừng lại, tay đặt lên ngực của mình, nhắm mắt lại, biểu tình trở lại bình tĩnh như cũ.

Lúc Tư Cảnh cầm thảm quay lại , Ôn Hi đã đang chơi với cún con rồi.

"Uống xong rồi sao?"

"Đúng vậy, đã uống hết rồi, Tiểu Bạch rất giỏi đó!" Ôn Hi vẻ mặt kiêu ngạo đáp lại.

Tư Cảnh chỉ có thể gật gật đầu, "Đúng đúng, nó rất giỏi."

Sau đó lại giũ giũ cái thảm rồi trải ra sàn, "Buổi tối để cho Tiểu Bạch ngủ ở trên này đi, chờ cuối tuần chúng mình lại đi chọn cho nó vài món đồ chơi."

Bây giờ tâm trí Ôn Hi đều đặt ở trên người Tiểu Bạch, trực tiếp bò xuống đất chơi đùa với nó, nghe được lời nói của Tư Cảnh trong miệng chỉ đáp lại hai tiếng ừ ừ cho có lệ.

Hai mắt Tư Cảnh tối sầm lại, đi đến bên cạnh thiếu niên, còn chưa nói cái gì, thiếu niên đã trực tiếp thét lên một tiếng chói tai. "A!!!!!!!!!!!!!!!!!"

"Làm sao vậy?!" Hắn khẩn trương nắm lấy bả vai thiếu niên, nhìn đối phương che lại cái mũi tròng mắt hắn hơi co lại, "Nó cắn cậu à?"

Ôn Hi bỏ tay xuống, dở khóc dở cười nói: "Không có, nó liếm tôi một cái."

Tư Cảnh ngay tức khắc từ trong lồng ngực phun ra một hơi, "Cậu làm tôi sợ muốn chết."

"Nó liếm tôi đó, cậu xem, nó liếm chóp mũi tôi, ướt nhẹp rồi, còn đặc biệt ngứa nữa." Nói nói Ôn Hi còn ghé sát lại, ngón tay hư hư giữa không trung chỉ vào mũi mình, thanh âm mang theo một chút nũng nịu oán giận.

Hai người cách nhau rất gần, hô hấp gần như đan xen vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở ấp ám của đối phương phả vào mặt mình.

Tư Cảnh nhìn về phía chóp mũi cậu nhóc, nơi đó mượt mà trắng nõn, mang theo vài vệt nước ướt át, tầm mắt lui xuống dưới một chút, là có thể thấy cánh môi đỏ thắm hơi hơi hở ra của thiếu niên.

Hắn không được tự nhiên quay sang chỗ khác, bước chân có chút hoảng loạn đứng dậy rời đi, "Tôi đi lấy nước với khăn lông cho cậu, cậu không được lộn xộn."

Ôn Hi nhìn bóng lưng vội vàng của hắn, nghiêng đầu ngơ ngác.
Tự tôi đi rửa không phải là được rồi sao?
.
Vầng trăng sáng trong, sương mù đêm dày đặc.

Trong phòng nóng nực có vẻ như mùa hè đã đến, Tư Cảnh kéo kéo cổ áo của mình, để cho hô hấp thông thuận hơn chút.

Chợt, trong tầm mắt hắn xuất hiện một bóng người.

Ánh nắng mặt trời bao phủ toàn bộ phòng khách, Ôn Hi mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng nằm ở trên sàn nhà đùa giỡn với cún con.

Hắn chậm rãi đi tới, vừa lúc Ôn Hi quay đầu lại, hai người bốn mắt đối diện, thiếu niên cao hứng cười với hắn, "Tiểu Cảnh cậu mau đến xem xem, Tiểu Bạch thật sự rất đáng yêu a!"

Tư Cảnh thẳng thắn hỏi: "Nó liếm cậu sao?"

Ôn Hi nghi hoặc chớp chớp mắt, như thể không hiểu ý của câu này.

Tư Cảnh tiến lên một bước, nắm chặt bả vai thiếu niên, "Tôi nói, cậu với nó vừa mới chơi đùa, nó có liếm đến chỗ nào của cậu không?"

Ôn Hi cười cười trả lời: "Đương nhiên là có rồi, cái mũi, mặt, cái trán, chỗ nào cũng bị nó liếm qua."

Một ngọn lửa đột nhiên từ lòng bàn chân bốc lên tận đỉnh đẩu, ngón tay Tư Cảnh vuốt ve cái cổ trắng nõn mịn màng của thiếu niên, "Sao cậu có thể, sao có thể để nó liếm cậu!"

Mặt Ôn Hi lộ vẻ khó hiểu, "Làm sao vậy?"

Tư Cảnh mất đi bình tĩnh gầm lên: "Tôi còn chưa có được đụng đến, một súc sinh như nó dựa vào cái gì mà có thể!"

Ôn Hi lại tránh ra khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, cười cười cởi bỏ cúc áo sơmi đầu tiên của mình,

"Tiểu Cảnh cậu đang nói cái gì vậy, cậu có thể làm điều đó bất cứ lúc nào cậu muốn mà!"
Tư Cảnh kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

"Tiểu Cảnh, muốn hôn tôi sao? Muốn hôn mũi, đôi mắt, gương mặt của tôi chứ" Thiếu niên vừa nói vừa di chuyển ngón tay lướt qua chỗ trong miệng nơi phát ra âm thanh, cuối cùng dừng ở môi dưới, " Hay là ở chõ này"

Tư Cảnh đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút nóng lên.

"Tiểu Cảnh, cậu không hôn hôn tôi sao?"

Hai tay thiếu niên quấn lên cổ mình, thân thể dựa vào ngực mình, thanh âm lại ngọt ngào mềm mại, "Tiểu Cảnh......"

Tư Cảnh nhìn môi đỏ càng lúc càng gần, hai mắt vô thức nhắm lại, nhưng mà còn chưa chạm vào, giây tiếp theo hắn lại bỗng nhiên mở mắt.

Nhìn căn phòng thiếu ánh sáng bốn phía bài trí quen thuộc, hắn thở mạnh hổn ha hổn hển mấy hơi, tiếp đó, hắn giống như cảm nhận được cái gì đó, đôi mắt trợn to lên, biểu tình nghẹn khuất phun ra một chữ: ".... Đệt"

-----

ù ôi bất ngờ chưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com