Chương 5 Lần đầu tiên thăm dò thử của TĐT thất bại
( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Ôn Hi bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, liếm liếm môi, ra vẻ ngang ngược rống lên: "Này, sao cậu cứ nhìn tôi hoài vậy, trên mặt tôi vẽ hoa à!"
Ánh mắt của Tư Cảnh hơi trầm xuống, môi giật giật, giọng nói lộ ra vài phần nghiền ngẫm và ngờ vực, "Ôn Hi, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Ôn Hi không trả lời hắn, mà lại gõ gõ cái bàn trước mặt, "Ăn bánh mì trước đi."
Buổi trưa ăn một bát mì, cậu cũng đã sớm thấy đói bụng rồi, Tư Cảnh khẳng định cũng như cậu. Nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc cùng thân hình gầy gò có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào này, trong lòng cậu rưng rưng, bây giờ mà không bổ sung chút năng lượng, đến lúc ngất xỉu thì biết phải làm sao.
Lúc này đây, Tư Cảnh lại không hề ngại ngùng, cầm lấy bánh mì cắn mấy mẩu rồi nuốt xuống bụng.
" Có thể nói được chưa?"
" Ăn ngon không? "
Thanh âm hai người đồng loạt vang lên, tựa như giống nhau, tiếp đó lại ăn ý cùng nhau sửng sốt:
" Cậu trả lời tôi trước, có ngon không? "
Tư Cảnh gật gật đầu.
Trên thực tế hắn ăn quá nhanh, cũng không có ăn ra vị gì, nhưng mà hắn biết, bánh mì nóng hầm hập này là mẻ mới, là mỹ vị.
Nghe được lời này Ôn Hi cầm lấy một khối khác cắn một miếng, vị ngọt nháy mắt tràn ra trong khắp khoang miệng , cậu hạnh phúc đến mức nheo mắt lại, gật đầu tán thưởng "Thật sự rất ngon."
Nhưng không đợi cậu nói thêm gì nữa, ngay sau đó đã đối diện với ánh mắt của Tư Cảnh, không còn cách nào khác, cậu đành phải viện ra cái cớ cũ kĩ, "Kỳ thực tôi không muốn làm gì cả, chính cậu cũng biết còn gì, ba mẹ tôi sắp quay trở lại."
Nhắm mắt lại, Tư Cảnh dường như có chút mệt mỏi nói , "Tôi sẽ không nói cái gì đâu, đã nhiều lần như vậy rồi, cậu còn hoài nghi cái gì nữa sao?
"Cậu sẽ không nói nhưng cái bộ dạng này của cậu vừa nhìn là đã thấy không bình thường rồi. " Ôn Hi một bên tặc lưỡi một bên ghét bỏ nhìn hắn từ trên xuống dưới, lắc lắc ngón trỏ, "Cậu nhìn bản thân mình bây giờ xem, tuy rằng đã dùng tóc che lại, nhưng vết thương trên đầu của cậu vẫn chưa có lành, nhìn nhìn lại mặt cậu đi, trắng bệch không có tí thịt nào, giống như đã không ăn cơm mấy ngày rồi, còn tay chân của cậu nữa, không biết còn tưởng rằng cậu bị ngược đãi đấy. "
Nói xong nửa câu cuối cùng, Ôn Hi đột nhiên ý thức được nguyên thân dường như vẫn luôn ngược đãi Tư Cảnh, không dám nhìn về đối phương, liền dùng sức ho khan để giảm bớt ngượng ngùng, "Khụ! Dù sao cậu cũng không thể như thế này, phải có thêm chút da chút thịt, chắc nịch hơn xíu nữa, như vậy ba mẹ tôi có trở về, cũng sẽ không có suy nghĩ gì nữa. "
Đôi mắt Tư Cảnh như giếng cổ âm u, lẳng lặng rơi trên người thiếu niên ," Đây là nguyên nhân khiến mấy ngày nay cậu trở nên khác thường sao? "
Ôn Hi vội vàng dựng thẳng eo, "Cái gì mà khác thường, tôi làm có chỗ nào không đúng à?"
"Không có."
Không biết sao, Ôn Hi lại luôn cảm thấy ánh mắt của Tư Cảnh chất chứa rất nhiều cảm xúc khó hiểu, trái tim bất giác đập nhanh hơn vài phần, cậu nâng tay phải lên sờ sờ đuôi mi, cố gắng che khuất tầm nhìn của đối phương, tay còn lại thì nắm lấy mẩu bánh mì đưa vào miệng, nhưng lại không hề nghĩ tới bản thân không cẩn thận một chút là đã bị nghẹn.
"Khụ khụ khụ khụ!"
Trong tầm mắt đột nhiên có một ly nước, Ôn Hi không chút nghĩ ngợi nhanh chóng cầm lên, ừng ực ừng ực uống xong hơn phân nửa ly , thấp giọng gian nan hổn hển cố hít thở thêm vài ngụm khí trong lành lần nữa.
Đợi một lúc, Tư Cảnh mới mở miệng: "Cậu nên về nhà đi."
Ôn Hi bối rối chớp mắt, "Cậu tan làm rồi à?"
Tư Cảnh nhắc nhở: "Còn mười phút nữa, tới giờ ăn tối của cậu rồi."
Ôn Hi đầu tiên là sững sờ một lúc, sau đó lại đúng lý hợp tình gào lên: "Hôm nay tôi không muốn ăn cơm tối, tôi chỉ muốn ăn bánh ngọt với bánh mì thôi, không được sao?"
"Được thôi."
"Đi lấy cho tôi 3, không, 5 cái bánh mì, thêm có 2 ly sữa bò nữa! "
Nhìn ngón tay đang giơ lên của thiếu niên, Tư Cảnh lập tức không nhúc nhích.
Thấy vậy, Ôn Hi nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, "Cậu nhìn tôi làm gì? Mau đi đi!"
Tư Cảnh mím môi, nhìn sang chỗ khác, cúi đầu đi về phía quầy.
Sau đó không lâu, Ôn Hi ăn hết nửa cái bánh mì và nửa ly sửa bò, trực tiếp đẩy đồ ăn còn lại trên bàn về phía trước, "Tôi không ăn được nữa, cái này cậu ăn hết đi."
Tư Cảnh thập phần bình đạm mở miệng, tựa như đã dự kiến được sự tình trước mắt này từ trước: "Tôi không thích kiểu khẩu vị này."
Vẻ mặt Ôn Hi cứng đờ: "........."
Xong rồi, đã quên suy xét điểm này.
"Vậy thì cậu đi lấy thêm vài món mà cậu thích, tôi chẳng lẽ lại để ý đến số tiền mọn này sao?" Nói xong thậm chí còn xua xua tay, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như một tay ăn chơi trác táng.
Nhưng mà nghe xong câu này Tư Cảnh cũng không động, lại hỏi lần nữa: "Cậu thật sự không về ăn cơm tối sao?"
"Con người cậu sao mà lại cứ thích lải nhải hoài vậy, tôi muốn làm cái gì còn cần cậu tới quản sao? " Ôn Hi phồng mặt thành cái bánh bao, rồi lại nhỏ giọng thì thầm:"Hơn nữa, không phải cậu cũng không ăn cơm tối sao? "
Thanh âm của Tư Cảnh vẫn không hề có chút dao động như cũ," Tôi quen rồi. "
Ôn Hi không kiên nhẫn trách cứ một tiếng, đẩy đẩy cánh tay của thiếu niên, "Tâm huyết của tôi dâng trào không được à? Cậu mau ăn chút gì đó đi, bằng không chờ đến lúc cậu nằm lăn ra đất, tôi cũng không cứu cậu đâu!"
Hương bơ của bánh mì dần dần tản ra khắp cửa tiệm, các phần tử mang tên yên tĩnh lưu động trong không khí.
.( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Có thể nói là vừa nghỉ ngơi một cái, ca trực tối đã kết thúc ,Tư Cảnh vừa mới đứng dậy, ngay lập tức bị gọi lại, "Cậu đi đâu vậy!"
Tư Cảnh nhìn vẻ mặt còn ngái ngủ của thiếu niên, lời ít ý nhiều: "9 giờ, tan làm." Sau đó, không cần biết Ôn Hi có phản ứng như thế nào, lập tức xoay người rời đi.
"A, vậy, vậy về nhà thôi ."
Ôn Hi mơ mơ màng màng trả lời, lần này không gọi hắn lại nữa, mà đấm đấm sau eo, ngồi cả đêm ở chỗ này, cậu đã sớm thấy buồn ngủ rồi.
Xoa xoa đôi mắt, cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat, sau đó chậm rì rì bắt đầu thu dọn sách vở trên bàn. Nhưng tầm mắt lại luôn luôn hướng tới sau bếp, sợ là không nhìn thấy Tư Cảnh đi ra, nghĩ nghĩ , động tác trên tay liền nhanh hơn chút, tiệm bánh này chắc là không có cửa sau đâu nhỉ, nếu Tư Cảnh lẻn đi qua cửa sau thì làm thế nào bây giờ? Lông mày vô thức nhíu lại , cậu bỏ sách giáo khoa nhét lung tung vào cặp sách, kéo khóa lên rồi nhanh chân chạy tới cửa, kết quả vừa lúc bắt gặp Tư Cảnh đã đổi về đồng phục đi ra.
Cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một vòng, xác định thật sự là Tư Cảnh rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm, kết quả giây tiếp theo, cậu nhìn thấy tầm mắt Tư Cảnh không hề lệch hướng đi tới phía cửa chính, phảng phất coi cậu như không hề tồn tại.
Ôn Hi vội vàng ba bước chạy hai bước đuổi theo tới, bắt lấy cánh tay của Tư Cảnh, "Cậu đi nhanh như vậy làm gì chứ?"
Ánh mắt Tư Cảnh xẹt qua bàn tay đang nắm lấy cánh tay của chính mình, ấm áp trắng nõn, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Đáy mắt hiện lên một tia nhợt nhạt màu đỏ đậm, hắn giơ tay gạt tay Ôn Hi xuống, "Tốc độ tôi đây là bình thường."
Vể mặt Ôn Hi hung ác, "Vậy cậu cũng không biết đi chậm đợi tôi à!" nhưng cậu lại không biết rằng khuôn mặt của mình trong mắt người khác không khác gì một con mèo đang ngáp.
Nhìn thấy Tư Cảnh cũng không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn mình, giọng điệu của Ôn Hi vô thức trở nên mềm xuống, "Cậu tốt xấu gì thì cũng phải đợi tôi uống hết ly sữa bò đã chứ."
Tư Cảnh cụp mi xuống, "Bây giờ là chín giờ mười phút, chuyến xe bus cuối cùng chỉ còn 10 phút nữa sẽ dừng, từ đây đi bộ đến bến xe bus cũng phải mất năm phút. "
"Dừng thì cứ để nó dừng đi." Giọng điệu của Ôn Hi lãnh đạm, dù sao cậu cũng không có ý định để Tư Cảnh tiếp tục đi xe bus , có thể bỏ lỡ cái kia luôn càng tốt!
Khóe miệng Tư Cảnh giật giật trong thầm lặng, đáy mắt một mảnh đen tối, "Từ đây đi bộ đến khu biệt thự phải mất hai tiếng đồng hồ."
Nghe được lời này Ôn Hi ngồi không yên, bộ dạng yếu ớt này của Tiếu đáng thương, nếu đi bộ về nhà chắc rớt nửa cái mạng của cậu ta luôn rồi!
Trên mặt hiện lên vẻ không tin, cậu phóng đại trợn to hai mắt, "Cậu muốn tôi đi bộ về nhà á, đủa giỡn cái gì vậy! Tôi quý giá như vậy, không có giống với cậu, cậu thành thật ngồi xuống đây chờ đi, tài xế sẽ tới ngay, hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, cho cậu đi một đoạn đường không phải là không thể. "
Tư Cảnh tò mò nghiên cứu nhìn thiếu niên, ánh mắt phức tạp, tựa như đang hoang mang khó hiểu, nhưng lại cũng giống như ghét bỏ, thù hận.
Đột nhiên, hắn giơ ngón tay chỉ chỉ, "Người bên ngoài hình như là Tống Mão."
Với giọng điệu chậm rãi và nhẹ nhàng, nhấn mạnh vào duy nhất vào hai chữ.
Ôn Hi hoang mang a một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tư Cảnh.
Tiểu đáng thương đang nói cái gì vậy? Hắn thấy người quen à?
Nghĩ vậy, cậu cũng đặt câu hỏi tương tự.
Tư Cảnh không xê dịch nhìn Ôn Hi, trên mặt thiếu niên không hề có một chút biến động nào, cố gắng tìm kiếm chút gì đó, nhưng đôi mắt trong veo kia cơ hồ là có thể trực tiếp xuyên thấu nhìn đến sâu tận đáy lòng làm tầm mắt hắn vẫn phải dời đi. " Không có việc gì, tôi nhìn nhầm rồi. "
Đúng lúc này tài xế nhà họ Ôn cũng đến, bấm còi, Ôn Hi không chút do dự, một tay cầm cặp sách, một tay nắm lấy cánh tay Tư Cảnh kéo ra ngoài, trong miệng còn không quên hô: "Tư Cảnh và tôi về nhà đây, bà chủ mai gặp nhé!"
Tư Cảnh bị kéo lên xe, nghe được rõ ràng ba chữ cuối cùng bỗng chốc loạng choạng, liên lụy đến trái tim, tựa hồ cũng xóc nảy trong nháy mắt.
———————————
Mận: Tôi chưa thấy trường hợp ghét bỏ nào mà cứ suốt ngày thấy người ta đẹp như tranh vẽ cả!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com