Chương 6 Tiểu đáng thương nhận ra chân tướng
( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Một đường im lặng.
Về đến nhà, câu nói đầu tiên của Tư Cảnh đã mang một giọng điệu nghi vấn rõ ràng, "Ngày mai gặp lại?"
Đương nhiên Ôn Hi hiểu ý của hắn, bộ dạng đắc ý chắc chắn, "Tôi thấy bánh mì tiệm này rất ngon, ngày mai tôi định tiếp tục đến nữa, không được sao? "
" Đương nhiên có thể "
Òng ọc òng ọc~
Câu trả lời của Tư Cảnh bị một tiếng vang đánh gãy, mặt Ôn Hi nháy mắt liền đỏ bừng, ánh mắt phiêu phiêu, cậu nỗ lực duy trì bình tĩnh," Tư Cảnh, cậu hình như đói bụng rồi phải không? "
"Tôi không đói, tôi đi làm bài tập." Bước chân Tư Cảnh không dừng, hắn cầm cặp sách trở về phòng mình.
Trải qua mấy ngày ở chung, Ôn Hi hiển nhiên đã quen với trạng thái của đối phương, nhún vai, không thèm quan tâm lấy điện thoại lật xem, trời đất bao la, bụng no là quan trọng nhất, trước tiên cứ đặt 1 hộp cơm đã, chuyện gì thì cũng để sau rồi nói, nhưng mà cậu lướt một vòng, sắc mặc lại càng ngày càng khó coi.
Cư nhiên, không có một cửa hàng nào, đưa đồ ăn đến khu biệt thự này.
Lúc cậu tan học buổi tối đã cố ý gọi điện thoại cho Dì đầu bếp tối nay không cần tới, dù sao thì lúc này gọi dì ấy đến cũng không ổn.
Ôn Hi bực bội vò đầu bứt tóc.
Cậu là một đứa tay chân vụng về tiêu chuẩn, ngũ cốc còn không phân biệt được, kỹ năng gà mờ nhà nghề chính là lấy thùng mì làm nhà bếp, chẳng lẽ dám tự nấu cơm? Ngẫm đến thôi cũng là đã thấy đáng sợ rồi, cậu chỉ cần không cẩn thận một cái thôi, phòng bếp sẽ bị đốt luôn ấy...
Thở dài một hơi, cậu mở tủ lạnh ra, thứ duy nhất cậu có thể ăn trực tiếp từ trong đó trừ trái cây ra thì cũng chỉ có bánh mì và sữa, thứ này trong tiệm bánh cậu đã ăn đủ rồi, không muốn ăn nữa đâu!
Suy nghĩ nửa ngày, cậu dùng sức xoa xoa mặt mình, sau đó đi tới cửa phòng Tư Cảnh, không khách khí vỗ vỗ cánh cửa, " Tư Cảnh!"
"Tư Cảnh, mở cửa ra! Tôi biết cậu có thể nghe thấy! Này! Tư Cảnh! "Lực đạo trên tay cậu càng ngày ngày mạnh, thanh âm cùng càng ngày càng lớn.
Cuối cùng, cửa phòng cũng mở ra, Ôn Hi lập tức nói: "Tôi đói bụng, cậu đi ra ngoài ăn cơm với tôi đi."
Tư Cảnh không dấu vết lui lui về phía sau, hơi nhíu mày, "Cậu có thể tự mình đi."
Ôn Hi lại đúng lý hợp tình nâng cằm, "Bên ngoài tối như vậy, tôi sao có thể tự mình đi, vạn nhất bị cướp đánh thì làm sao?"
Tư Cảnh nhìn gương mặt kinh diễm của thiếu niên, trong lòng nhen nhóm một trận bực bội vô cớ.
"Phụ cận quanh khu biệt thự này đều không có cửa hàng đâu, cậu gọi điện thoại cho tài xế bảo chú ấy tới đón cậu."
"Nói trắng ra là cậu không muốn ăn cơm với tôi chứ gì!?" Ôn Hi híp híp mắt, cân não xoay chuyển, "Vậy cậu đem mì sợi giữa trưa còn có bánh mì sữa bò buổi tối nhổ ra hết cho tôi, tất cả đều là cậu đi ăn cùng tôi."
Tư Cảnh:" ... "
Cực chậm phun ra một hơi, hắn sờ sờ trong túi, đưa cho Ôn Hi, "Tiền phần ăn của tôi, đủ chưa ?"
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên có chút kỳ quái.
"Không đủ!" Ôn Hi hét lớn một tiếng, đem đống tiền giấy hồng nhạt xếp chỉnh chỉnh tề tề rồi nhét trở lại vào tay thiếu niên, quay đầu liền chạy.
Tư Cảnh nhìn bóng dáng cậu chạy đi, ngón tay siết chặt, mi mắt vô thức rũ xuống, thần sắc mê man.
Một giờ sau, cửa phòng của Tư Cảnh lại bị gõ lần nữa.
Ôn Hi vào thẳng vấn đề giơ túi trên tay lên, "Tôi gọi đồ ăn nhiều quá không ăn hết, vứt ra ngoài cũng lãng phí, nên gói lại cho cậu ăn."
Thấy Tư Cảnh không có bất cứ động tác gì, cậu lúng túng bổ sung , "Chúng ta đã đồng ý rồi, ba mẹ tôi sắp trở lại, cậu phải có thêm chút thịt, không thể không ăn cơm."
Tư Cảnh thật sự rất muốn đáp lại một câu rằng chúng ta không có đồng ý cái gì cả, nhưng ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc đến ngón tay nắm túi của Ôn Hi đang hơi hơi phát run, lời tới bên miệng lại bị hắn nuốt ngược trở vào.
Cực chậm phun ra một hơi, hắn gạt tay Ôn Hi ra, nghiêng người đi ra khỏi phòng.
" Tư Cảnh?" Ôn Hi nghi hoặc gọi một tiếng, nhưng không có gì đáp lại, bất quá cậu cũng không nhụt chí, nhắm mắt theo đuôi thiếu niên đi một đường đến phòng bếp, sau đó nhìn đối phương không biết từ ô vuông nào đó lấy ra một túi gạo nhỏ, quen cửa quen nẻo bắt đầu vo gạo nấu cháo, sau đó mở tủ lạnh lấy ra trứng gà và một ít rau bắt đầu rửa sạch rồi lại cắt nhỏ, nhìn thấy động tác thuần thục của hắn như vậy cậu liền trợn mắt há hốc mồm.
"Tư Cảnh, cậu đang muốn làm cơm à." Ôn Hi theo bản năng mở miệng, nhưng mà nói xong cậu lại nhận ra bản thân mình đang hỏi câu vô nghĩa, còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì đã nhận được phản hồi.
"Tôi sẽ không để mình bị đói."
Ôn Hi nghe đương nhiên hiểu, ý trong lời nói của Tiểu đáng thương chính là hắn sẽ không để mình bị đói, bản thân mình đừng lại phiền hắn.
Thở dài cúi đầu, đuôi mắt vừa vặn chú ý tới túi xách trong tay mình, cậu lúc này mới nhớ tới đồ ăn mình cố ý mang về cho Tư Cảnh.
Trái tim như bị thứ gì đó nhéo một phen, cậu thu tay lại rồi bắt tay hướng ra phía sau, sau đó nỗ lực giơ lên một nụ cười tươi, "Tư Cảnh, cậu thật lợi hại a, còn có thể tự nấu cơm, haha."
Động tác khuấy cháo của Tư Cảnh ngừng một lát, rất nhanh lại khôi phục, nhưng tốc độ khuấy rõ ràng nhanh hơn gấp đôi, hơn nữa phương hướng cũng trở thành ngược chiều kim đồng hồ.
Ôn Hi đứng ở chỗ không xa không gần thiếu niên, nhìn đối phương bận bận rộn rộn , bộ dáng tựa hồ rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế đầu óc đã rối loạn, suy nghĩ không biết phiêu tán đi nơi nào.
Đột nhiên, cậu nghe được giọng của Tư Cảnh, "Chim cút nhỏ, cậu có muốn ăn một chút không?"
Ôn Hi sửng sốt.
Chim cút nhỏ? Tiểu đáng thương đây là đang gọi ai vậy?
Hoang mang chớp chớp mắt, cậu chậm chạp mãi rồi mới phản ứng lại, kinh ngạc chỉ vào chính mình nói: "Tôi có thể sao?" Dường như là sợ Tư Cảnh đổi ý, không đợi đối phương trả lời liền tùy ý đặt đồ vật trong tay lên trên bàn, nhanh chóng đi lấy một đôi bát đũa ngồi xuống, "Tôi nếm thử một chút, sẽ không ăn nhiều." . "
Chiếc đũa kẹp rau xanh xào xinh đẹp lên rồi nhét vào miệng, nụ cười trên mặt Ôn Hi đột nhiên cứng đờ, cậu cúi đầu xuống rất nhanh. Nhưng mùi vị đặc biệt trên trên đầu lưỡi vẫn khiến dây thần kinh cậu điên cuồng giật giật, nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu cười cười với Tư Cảnh, "Ngon quá."
Tư Cảnh nhìn cậu cũng không có nhiều lời, chỉ duỗi vài ngón tay ra đẩy đẩy chén đĩa bên cạnh, "Ăn ngon thì ăn nhiều thêm một chút."
"Ừ."
Ôn Hi không để ý cứ ăn một miếng rồi lại một miếng, đột nhiên cậu nhìn thấy đôi đũa của Tư Cảnh duỗi ra hướng tới cái đĩa trước mặt mình , cậu giơ tay chặn lại, "Cậu muốn làm gì?!"
Tư Cảnh biểu tình vô tội, "Dùng bữa."
Ôn Hi sững sốt, vội vàng đem đĩa thức ăn khác do Tư Cảnh xào dịch về trong tầm tay , sau đó giọng nói vô cùng không khách khí: "Đồ ăn chỉ có chút đó, tôi ăn không đủ cậu còn đòi ăn, nếu cậu cảm thấy muốn ăn thì lấy đồ tôi mang về ra mà ăn. "
" Mặc dù là thức ăn thừa, nhưng tôi ghét bên trong đó có gừng. "
" Được"
Ôn Hi: "???"
Cậu nói còn chưa có xong đâu, được cái gì?
Vừa rồi không phải tâm tư còn phòng bị nặng nề, sao bây giờ lại đột nhiên đổi tính vậy ?
Cậu nghi hoặc cân nhắc, mà Tư Cảnh ở đối diện đã mở túi lấy hộp cơm được đóng gói cẩn thẩn bên trong ra, điệu bộ như thể sẽ trực tiếp ăn luôn.
Ôn Hi vội vàng giơ tay vẫy vẫy: "Cậu ăn như vậy à, tốt xấu gì thì cũng nên làm nóng một chút đã chứ, đúng là bất cẩn mà."
Vừa dứt lời, cậu liền nhìn thấy Tư Cảnh đứng lên, sau đó chia đồ ăn vào mấy cái đĩa, theo thứ tự bỏ vào lò vi sóng.
Ôn Hi càng thêm bối rối.
Đại ca à, cậu có thể nói cho tôi biết cậu rốt cuộc bị làm sao không hả!
—————————————————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ôn chim cút: Trúc mã luôn lạnh lùng đối mặt với tôi, đột nhiên biến thành tôi nói cái gì thì làm cái đấy , làm sao bây giờ, online chờ gấp....
( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com