- Chương 45: Kim TaeHyung Đến Thăm
Ngày thứ hai ra đi ra ngoài một cách trót lọt, SeulGi mới dám khẳng định, JiMin đã thỏa hiệp rồi. Một tuần tiếp theo, ban ngày cô ở văn phòng luật sư, tối lại chăm sóc cho JungKook, bận đến đầu tắc mặt tối. Nhưng nghĩ đến bản thân đang phát huy tinh thần chính nghĩa, cả người lại tràn đầy năng lượng.
Thư ký gõ cửa bước vào: "SeulGi, có một vị đang ở phòng khách đợi boss đó. Boss hiện tại chưa thể quay về ngay, nên em xuống dưới tiếp đón nha?"
"Ưm! Được! Em xuống ngay bây giờ nè!" SeulGi vội vàng sắp xếp hồ sơ lại, đi đến phòng khách. Mở cửa ra, người đàn ông trước mặt, chính là kẻ mà cô hận đến nghiến răng nghiến lợi – Kim TeHyung. Một đôi chân dài gác lên bàn trà, không có lời nào tả được dáng vẻ bình thản, ung dung, phóng túng của một công tử.
Nhìn thấy người bước vào, anh ta chỉ liếc mắt một cái với dáng vẻ ngạo mạn. "Cô là ai? Tiểu tử kia đâu?"
Nhìn thấy anh bày ra bộ dạng cao ngạo, SeulGi muốn đánh cho anh ta một phát, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. "Boss đang họp, không thể ra ngoài lúc này. Tôi là trợ lý của anh ấy, có bất cứ chuyện gì, ngài có thể nói với tôi! Tôi sẽ truyền đạt lại cho anh ấy!"
"Chỉ đưa một người trợ lý nhỏ bé đến tiếp đón, quả thật không coi Kim TaeHyung này ra cái gì mà!"
"Vậy ngài có thể đến vào lúc khác!"
Kim TaeHyung lần đầu tiên bị người khác làm mất mặt, đã vậy còn là đàn bà nữa chứ! Não của cô ta có chứa nước, hay là mắt bị đuôi rồi sao? Cho dù không biết anh là ai, nhưng với khuôn mặt và dáng vẻ như vậy, ít nhất phải mê mẫn đến xoay vòng vòng chứ.
"Đứng lại!"
SeulGi dừng lại, đưa lưng về phía anh, trên khuôn bày lộ ra vẻ chán ghét cùng cực.
"Cút về đây cho tôi!"
Anh ta lại có thể khiếm nhã vậy sao?
SeulGi hít một hơi, quay trở lại. Trên khuôn mặt đen thui, đè nén xuống không thèm nhìn anh.
"Quay mặt qua đây!" Nhìn thấy cô không động đậy, Kim TaeHyung thật sự cư xử có chút thôi bạo. "Tôi nói cô quay người lại! Cô điếc rồi sao!" Nhặt cái gạt tàn thuốc lên, ném về phía cô.
Một luồng gió thổi ngang bên tai của SeulGi, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng của thủy tinh và vách tường kế bên truyền đến, "ầm ầm" vỡ nát rơi xuống đất. Nhân viên bên ngoài bị tiếng vang làm cho hoảng sợ, nhưng không dám bước vào. Chọc giận Kim gia, gánh không nổi, không ai dám chọc vào vị đại gia này đâu!
Trong lòng SeulGi mắng hết tám đời tổ tông của anh, không muốn gây thêm xung đột, nên mới quay người lại.
"Tôi hình như đã thấy qua cô..."
"Ngài nhận lầm người rồi! Tôi chưa từng gặp ngài!" SeulGi đẩy kính lên, cố ý cuối đầu thấp chút. "Tôi mang thêm trà đến!"
Nước trà nóng hổi đổ vào torng ly, cô có hàng trăm ngàn kích động ở trong lòng khi phải trực tiếp đón tiếp Kim TaeHyung. Đồ thối tha! Cầm thú! Khốn khiếp!
Đổ đầy trà, mang đến trước mặt của Kim TaeHyung, ánh mắt xẹt qua một tia, gỡ mắt kính của cô xuống trong chớp nhoáng, SeulGi định đưa ra ngăn lại, nhưng động tác của cô lại châm hơn anh. "Anh..."
"Thì ra là Park phu nhân..." Kim TaeHyung ý tứ sâu xa nói một câu, ánh mắt màu đem xinh đẹp có bao nhiêu ý đồ xấu xa nhìn chằm chằm cô. Bởi vì bộ dạng ngạc nhiên cùng xấu hổ của cô, làm cho khóe miệng của anh nhếch lên cười, xấu xa cùng phóng đãng. "Đã lâu không gặp! Rất nhớ đó nha..."
Âm thanh trầm thấp và gợi cảm của anh, giống như đang làm động tác hôn môi với cô vậy, hàm chứa mười phần khiêu khích. Nhìn thấy cô càng tức giận, anh càng cảm thấy sảng khoái mà cười ồ lên. "Mấy ngày nay vẫn không ngủ được ngon giấc, rất nhớ đến mùi vị trên người cô..."
Anh cầm mái tóc của cô lên, hít sâu. "Mùi hương nhẹ nhàng của cô làm cho người khác vô cùng mê mẫn."
"Xin anh hãy tự trọng một chút đi!" SeulGi đẩy anh ra, liền lùi về sau vài bước.
"Chỉ đùa thôi mà, phản ứng của cô đâu cần kịch liệt đến vậy chứ?" Kim TaeHyung rất vừa lòng với kết quả về trò đùa dai của mình, lại khôi phục lại dáng vẻ vô tư bất cần đời của mình, hớp một ngụm trà. Nở nụ cười trêu chọc với cô: "Tập đoàn Park thị sắp phá sản rồi sao? Lại để một thiếu phu nhân tự mình ra ngoài kiếm miếng ăn."
"Không liên quan gì đến anh!" SeulGi hung hăn đáp lại anh. "Nếu như anh vì việc liên quan đến vụ án, thì bây giờ anh có thể đi được rồi! Bất luận anh làm bất cứ chuyện gì, vụ án này, tôi nhất định theo đến cùng!"
"Nhìn không ra, cô thực có tinh thần chính nghĩa đó! Muốn chính mình trở thành nữ thần chính nghĩa sao?" Kim TaeHyung kiềm lòng không được cười ồ lên, thậm chí ngay cả bộ dạng trêu đùa cũng đầy khiêu khích cùng mờ ám, vô cùng xinh đẹp.
"Chẳng qua bổn thiếu gia không có thói quen thương lượng cùng đàn bà, để Kim SeokJin qua đây đi! Chúng tôi cũng còn một chuyện phải tính với nhau!
"Anh muốn đối phó anh ấy như thế nào! Anh đừng có mà lộn xộn!"
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của cô, càng khiến cho Kim TaeHyung muốn trêu đùa thêm. Rất lâu vẫn chưa nhìn thấy người phụ nữ nào thú vị đến như vậy, làm sao có thể bỏ qua được chứ nhỉ?
Anh trầm mặt xuống, lại mở miệng thêm một lần nữa, trên gương mặt lộ ra dáng vẻ của một con quỷ hút máu đáng sợ, lạnh lùng. "Muốn đối đấu với tôi, kết cục sẽ vô cùng thê thảm!"
Khuôn mặt của SeulGi bởi vì sợ mà trở nên xanh lè, nhưng vẫn không thể không giả vờ tỏ ra bình tĩnh, Kim TaeHyung tiếp tục dọa cô. "Cô nói xem...tôi muốn một cánh tay của anh ấy, hay một chiếc chân của anh ấy hả? Hay làm tôi đem chân tay của anh ấy chặt hết đi, bán sang Thái Lan để biểu diễn xiếc thú?"
Một cơn gió lạnh từ trong đáy lòng tỏa ra, bao trùm khắp cả người, SeulGi không kiềm được bất giác rùng mình. "Anh đừng có làm loạn! Những chuyện này đều phạm luật đó!"
"Luật?" giống như vừa mới nghe thấy thứ gì đó vô cùng buồn cười, vẻ mặt của Kim TaeHyung lúc này chỉ có thể dùng từ khinh thường để hình dung. "Ở Hàn Quốc này, Kim gia tôi là luật! Cho dù tôi thật sự muốn lấy cái mạng của anh ta, cũng không có kẻ nào dám nói một chữ!"
"Nhưng mà, tại sao cô lại căn thẳng thế vậy chứ? Chẳng lẽ quan hệ giữa cô và Jin không giống những gì người khác đang thấy sao? Bằng không lấy thân phận Park thiếu phu nhân, làm sao lại có thể đến đây chịu uất ức làm một trợ lý cho luật sư chứ!"
"Tối hôm đó ở trên giường phản kháng kịch liệt như vậy, như một trinh tiết liệt nữ, thì ra cũng không tốt đẹp giống như vậy! Cùng với một luật sư thì có thể có được cái gì, không bằng đi theo bổn thiếu gia! Vụng trộm với vợ người khác, tôi cũng chưa bao giờ chơi qua! Chắc hẳn rất hấp dẫn..."
Kim TaeHyung đột nhiên nắm chợt lấy SeulGi, kéo cô vào trong lòng mình, một tay khác giữ chặt lấy hai chân đang làm loạn của cô, đôi môi nóng bỏng đè mạnh xuống.
"Anh muốn làm gì....buông tôi ra....cầm thú...buông tôi ra..." trong lúc hốt hoảng vật lộn, SeulGi chạm vào ly trà, bắt lấy nó hắt vào mặt Kim TaeHyung.
Nước trà không nóng sôi như lúc nãy, nhưng vẫn còn rất nóng, Kim TaeHyung nhanh chóng buông cô ra che lấy mặt mình, đau đến nổi đóa lên. "Khốn khiếp! Cô dám hắt vào tôi, cô chán sống rồi phải không!"
Cả một căn phòng khách đều vang vọng tiếng gào của anh!"
Toàn thân cô đều tràn đầy cảm giác sợ hãi, SeulGi sợ đến mức cả người run rẩy. Nếu anh ta thật sự làm ra chuyện gì, cô một chút sức để phản kháng cũng không có!
Cũng may vào lúc đó, Jin đã trở về. SeulGi như được đại xá, nhanh chóng chạy về phía anh.
Nhìn thấy vậy, Jin đại khái cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vỗ vai của SeulGi. "Em trở về phòng làm việc đi!"
"Nhưng mà..." nếu như Kim TaeHyung nổi điên gây phiền phức thì sao!
"Không sao! Có anh ở đây!"
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, nghĩ chắc hẳn anh sẽ có cách giải quyết, SeulGi mới từ từ đi ra ngoài. Trong lòng thầm trách bản thân thiếu kiên nhẫn. Nếu như vì chuyện này mà mang đến rắc rối cho Jin, cô không biết phải làm sao đây!
"Cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy?" Jin ngồi ở trước mặt Kim TaeHyung, vốn nhìn thấy chuyện lúc nãy trong lòng đã không vui, nhưng lại thấy Kim TaeHyung hình như rất đau, nhìn không vừa mắt, nên lấy một cục nước đá cho cậu ta.
"Anh không phải đã biết rõ rồi sao mà còn cố ý hỏi hả? Khốn khiếp! Đau chết tôi rồi! Người đàn bà ăn phải gan hùm , dàm hắt nước trà nóng vào mặt tôi, tôi sẽ giết chết cô ta!"
"Cậu đừng làm loạn nữa!"
"Như vậy thì có đáng gì hả? Sao nào? Anh coi trọng người đàn bà đó sao?"
"Không liên quan gì đến cậu!" Nói đến vấn đề này, trong lòng Jin không kiềm được có chút buồn bã.
"Xem ra tôi đoán trúng rồi...tôi nói mà, anh làm sao lại có thể tìm người đàn bà này làm trợ lý..." Kim TaeHyung cười khúc khích. "Anh vẫn chưa biết cô ấy là ai sao? Không ngờ người đàn bà này cũng rất có thủ đoạn nha! Tôi phải đợi kịch hay để xem rồi...."
Đợi khi anh ta và JiMin đấu một trận kẻ sống người chết, mình ngồi làm ngư ông đắc lợi, không phải càng hay sao? Dù gì thứ anh muốn, chỉ là ngủ một đêm với người đàn bà đó. Trong lòng cô yêu ai, anh không có hứng thú biết đến!
Jin không muốn tiếp tục cùng với Kim TaeHyung nói về SeulGi. "Cậu có phải đến vì vụ án không? Tôi là luật sư, tất cả đều dự vào pháp luật mà tiến hành! Cho dù là anh em họ thì cũng như nhau thôi!"
Theo tôi! Anh không tuyệt tình đến vậy chứ? Rõ ràng biết tôi là người bị hại, vẫn đứng về phía mấy kẻ kia sao?"
"Trước mắt tất cả những bằng chứng hiện có đều chứng minh, cậu không thoát khỏi liên can trong vụ này!"
Kim TaeHyung bỏ cục đá xuống, ánh mắt lộ ra tia rét lạnh. Xem ra, JiMin thật sự muốn chỉnh anh một lần rồi! Nhưng mà, anh cũng không phải là một kẻ hiền lành. Chọc vào một cọng lông của anh, anh ta thật sự muốn chơi với anh tới cùng mà! Ai chơi ai đến chết, vẫn còn chưa biết đâu!
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Yên tâm! Tôi sẽ không tìm cách đối phó với cô gái đó đâu! Tôi làm sao có thể tàn nhẫn vậy chứ, cũng sẽ không xuống tay với biểu tẩu tương lại đâu!" Kim TaeHyung nói một mạch sảng khoái, vỗ thật mạnh vào vai của Jin, trong lòng lại đang nghĩ đến cảnh anh ta cùng JiMin đấu nhau đến sức đầu mẻ trán.
Nếu như cậu ấy biết, trong 30 mươi năm qua bản thân chỉ duy nhất động lòng với một người con gái, mà người này lại là vợ của người khác, thì sẽ ra sao nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com