Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

- Chương 50: Vô Cớ Gây Sự

  Bữa ăn kéo dài hơn một giờ, trong khoảng thời gian Kang Gary không ngừng ám chỉ với JiMin, lợi dụng tập đoàn giúp ông mở rộng thế lực chính trị của mình, tranh cử chức thị trưởng, Song JiHyo cũng ở đằng sau không ngừng phụ họa. Còn có ánh mắt thù ghét của Kang JooHyun.

Tất cả những điều này làm cho SeulGi cảm thấy không thoải mái, mượn cớ đi rửa tay.

Hứng một ít nước hất lên mặt, cảm giác mát lạnh làm cho cô thấy tỉnh táo hơn. Khó trách JiMin lại chán ghét gia đình cô như vậy, trong một giờ qua, ở trước mặt anh cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống.

SeulGi có một trăm cái không tình nguyện trở về chổ đó, nhưng không còn cách nào khác. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền bị JooHyun chặn lại.

"Gần đây mày sống thật thoải mái nhỉ! Cướp đoạt chồng của người khác, không sợ bị trời phạt sao?" JooHyun vừa rồi uống rất nhiều rượu, cả người điều tản ra mùi rượu nồng nặc, hai con mắt vì hận thù mà trở nên đỏ au, làm cả khuôn mặt nhìn thật xấu xí.

SeulGi mặc kệ cô ta, nhưng cô ta lại chặn đường cô thêm một lần nữa.

"Chị tránh ra!"

"Mày nói tránh thì tao phải tránh sao, mày coi tao là gì chứ!" JooHyun đẩy cô vào tường. "Đồ đứa con riêng, dự vào cái gì mà bày đặt kiêu ngạo! Mày là cái thứ hồ ly tinh không biết xấu hổ, cướp chồng của tao, còn dám dảy nảy! Muốn chết hả?"

"Tôi không cướp chồng của chị! Là anh ấy chọn tôi!" SeulGi cũng tức giận. Chuyện này cũng không phải ý của cô, cô cũng chỉ là món đồ hy sinh cho gia đình bọn họ mà thôi, cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng chuyện cô ta vô cớ kiếm chuyện gây sự.

"Nếu không phải mày giả vờ đáng thương, không biết xấu hổ hấp dẫn anh ấy, anh ấy sẽ để mắt đến mày sao? Đừng nằm mơ nữa! Anh ấy chỉ đang đùa giỡn với mày thôi!" JooHyun nhạo báng phóng một mũi tên độc về phía cô. "Đừng cho rằng anh ấy đối xử tốt với mày, thì mày đã cho rằng anh ấy yêu mày. Đồ ngu! Anh ấy chẳng qua đang lợi dụng mày mà thôi!"

"Anh ấy yêu tôi hay lợi dụng tôi, không liên quan gì đến cô, không đến lượt cô xía vào đâu!"

"Ai nói không đến lượt tao xía vào, tao cũng đã từng lên giường với anh ấy rồi đấy!"

Hai tai bên tai của SeulGi vang lên tiếng ầm, không thể phán đoán được cô ta nói thật hay giả. Đối với sự chán ghét của JiMin với JooHyun có thể nhìn ra, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng anh có mục đích muốn tiếp cận cô ta.

"Sao nào? Ngây ngốc rồi sao?" JooHyun giang tay ra vỗ vào mặt cô, thần kinh có chút vấn đề "ha ha" cười rộ lên. "Park JiMin là ai? Làm sao chỉ có một người phụ nữ là mày chứ! Sao nào? Mày không ngoan ngoan thỏa mãn được đàn ông sao? Anh ấy ở trên giường rất nhiệt tình nóng bỏng nha...."

"Mày có biết anh ấy thích nhất tư thế nào không? Mày có biết tần suất của anh ấy là bao nhiêu không?" JooHyun từng bước ép sát cô, không biết xấu hổ cười rộ lên. Lè cái lưỡi rắn của mình ra, liếm đôi môi hồng của chính mình, gương mặt say mê. "Vụng trộm với em rể, cảm giác vô cùng kích thích nha!"

  Khiêu khích cô hơn nửa ngày, cuối cùng chỉ nhận được một câu nói lãnh đạm của SeulGi. "Nói xong rồi sao?"

"................."JooHyun nắm chặt tay lại. "Không cần thiết phải giả vờ không ghen tị!"

"Tôi tại sao phải vì một câu chuyện vụng về xưa lắc ghen tị chứ!" SeulGi thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô ta, nhẹ nhàng lắc đầu, giống như đang tội nghiệp cho cô ta vậy. "Chị nói đúng, người đàn bà của JiMin không phải chỉ có một mình tôi, nhưng bản thân cũng không uất ức đến mức đó đâu!"

"Mày có ý gì?"

"Tôi có ý gì, chị rất rõ mà!" SeulGi không có kiên nhẫn dây dưa với cô ta, trực tiếp đi về phía trước. JooHyun tức điên lên, hét lên một tiếng: "Mày là đồ tiền tiện nhân..." Xông về phía trước nắm lấy tóc cô, hung hăn đẩy vào tường.

Vì bất ngờ nên SeulGi không kịp đề phòng, thêm vào đó còn mang giày cao gót, mất thăng bằng, đầu bị va vào tường, ngay lúc đó hiện ra một mảng đỏ, chảy rất nhiều máu. Mọi vật xung quanh không ngừng xoay vòng, ngồi bệt dưới đất.

JooHyun do uống say nên mất hết lý trí, nhưng vẫn không chịu buông tha cô, nâng giày cao gót muốn đá vào người cô.

"Dừng lại!"

Phía sau lưng vang lên tiếng quát lớn, JooHyun hoảng hốt quay đầu lại, sợ đến mặt trắng bệch ra. "Em, em rể..." Đáng chết! Làm sao lại để anh ấy nhìn thấy chứ!

JiMin chạy qua, đỡ SeulGi dậy. "Em không sao chứ?"

Cô lắc đầu, đau dữ dội hơn nữa. "Không, không sao...." Trán mặc dù đau, nhưng nổi đau ở trong lòng càng đau hơn. Dù sao cũng là chị em với nhau, chị ấy tại sao lại có thể ra tay ác độc đến vậy. Xem ra, cuộc đời này, hai người chỉ có thể là kẻ thù với nhau mà thôi. Lần sau, cô tuyệt đối không khách sáo.

"Không, không phải như vậy...là nó ra tay trước..." JooHyun bày ra bộ dạng bản thân mình mới là con cừu nhỏ bị hại, đổ lỗi. "Em rể, em phải tin tưởng chị, chị chỉ vì tự vệ mới....chị không phải cố ý....là nó...."

"Đủ rồi! Tôi có mắt, tự biết xem xét!" Khóe mắt JiMin liếc một cái, JooHyun sợ hãi lùi về sau vài bước.

"Tôi và SeulGi về trước, cô biết phải giải thích với ba mẹ như thế nào rồi chứ!" Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, cẩn thận đỡ SeulGi rời khỏi đó.

Mặt của JooHyun lúc đỏ lúc trắng, lòng hận thù trải rộng như biển. Căm thù thề, nếu như không giết chết con hồ ly tinh Kang SeulGi, cô không mang họ Kang.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #seulmin