Chương 120 Thương Thiếu Diễn, cậu đúng là không có nhân tính
Sau khi đồ ăn nôngt được mang lên, Thu Hoàn uống cạn một ly bia, sau đó nhớ đến một chuyện: "Em gái, máy ảnh em cho tôi mượn là ở đâu ra thế?"
Lê Tiếu không trả lời mà hỏi lại: "Sao vậy? Có vấn đề gì à?"
Thu Hoàn tính nói tiếp nhưng lại bị động tác của Thương Úc thu hút.
Anh ta vừa thấy gì nào? Lão đại thế mà thản nhiên gắp đi con tôm trong bát của Lê Tiếu.
Lê Tiếu đang nhìn anh ta, sau đó cúi đầu thì phát hiện con tôm kia đã được cho lại vào đĩa thức ăn. Kế tiếp, Thương Úc đưa chiếc đĩa đó cho Lưu Vân, nói: "Bảo đầu bếp lột hết vỏ rồi mang lên."
Lưu Vân thản nhiên cầm đĩa tôm ra khỏi cửa. Chuyện như vậy, chắc thấy cũng không nên kinh sợ nhỉ, ha ha.
Thu Hoàn đỡ trán bật cười, Âu Bạch thì nhìn con tôm trên đũa của mình với vẻ mặt thay đổi liên tục.
Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Thương Úc, khóe miệng khẽ nhếch, cont chưa lên tiếng thì Thương Úc đã gắp cho cô một cái chân cua hoàng để đã bỏ vớ: "Ăn cái này trước, đợi lát nữa hằng ăn tôm."
Thu Hoàn nhìn chân cua quen thuộc kia được cho vào bát Lê bỏ vỏ xong nhỉ?
Tiếu, nêu nhớ không nhâm thì là cái mà anh ta mất sức cả buổi mới bỏ vỏ xong nhỉ?
Thương Thiếu Diễn, cậu đúng là không còn nhân tính!
Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn Thu Hoàn: "Anh Thu, anh vẫn chưa trả lời tôi."
Thu Hoàn bình tĩnh lại, hắng giọng giải thích: "Không sao hết, chỉ bất ngờ khi chiếc máy ảnh kia của em có số series là 122."
"Thế nên?" Lê Tiếu híp mắt.
Thu Hoàn thở dài: "Ban đầu kỹ sư trong nhà máy mượn được máy ảnh số 122 mới tìm được linh cảm. Theo tôi biết... tất cả series của dòng máy này là độc nhất vô nhị."
Dứt lời, anh ta nhìn Lê Tiếu chăm chú bằng ánh mắt mang thâm ý khác.
"Ờ."
"Em gái à, nói thật đi, trong buổi đấu giá từ thiện Venus, người ẩn danh mua được chiếc máy số 122 là em đúng không?" Thu Hoàn khó nén tò mò, nói ra hoài nghi trong lòng.
Lê Tiêu đặt cua đã ăn xong qua một bên, lau miệng, đáp lại: "Phải, là tôi."
Nhận được câu trả lời mà Thu Hoàn không khỏi kinh hãi, vội nhấp ngụm bia giấu đi sự thất thố của mình. Để có tư cách bước vào hội đấu giá Venus thì giá trị tài sản hai trăm triệu là mức sàn. Có thế trở thành người đấu giá ẩn danh thì đồng nghĩ cô phải là hội viên trên ba năm, hơn nữa giá trị tài sản phải trên một tỷ.
Dù xuất thân là nhà giàu bậc nhất, nhưng nhà họ Lê thật sự lắm tiền cho cô phung phí vậy sao? Hở ra là vốn lưu động mấy tỉ, nhà giàu bậc nhất cũng chưa chắc gánh nổi mà!
Người đời đều cho rằng giàu có nhất là người có nhiều tiền nhất, nhưng thật ra thì cái gọi là bảng xếp hạng giàu có đều hữu đanh vô thực, cùng lắm chỉ là câu chuyện lúc rảnh rỗi của quần chúng mà thôi. Nhà giàu thật sự thì tài sản căn bản không thể dùng con số đong đếm, cũng không lên bảng xếp hạng, chẳng hạn như... Thương Thiếu Diễn.
Hay như, nhà họ Thu.
Thu Hoàn chợt nghĩ, lẽ nào nhà họ Lê còn có vốn riêng mà người ngoài không biết?
Chưa tới bảy giờ mọi người đã ăn xong. Thu Hoàn đề nghị đến Thần Viên giải trí. Thương Úc cầm khăn lau tay, hỏi Lê Tiếu: "Muốn đi không?"
Lê Tiếu nhìn thời gian, vui vẻ gật đầu.
"Được." Thương Úc đứng dậy, lấy áo vest trên ghế, tự nhiên đưa cho Lê Tiếu.
Cô nhận lấy, vuốt phẳng nếp nhăn rồi vắt trên khuỷu tay.
Nhưng một giây trước khi rời khỏi phòng, Thương Úc chợt dùng bước, lấy áo vest khỏi tay cô rồi khoác lên vai cô: "Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com