Chương 127 Bị ép ở lại
Qua mãy phút, tâm phúc của Thương Tung Hải xuất hiện trong phòng khách: "Diễn gia, cô Lê, ông chủ mời mọi người đến phòng trà."
Lúc này, Lê Tiếu đang nghiêng người ngồi trên sô pha, nhìn bàn chân băng gạc mà ngẫm nghĩ. Thương Úc đứng lặng trước cửa sổ sát đất, hút liên tục ba điếu thuốc.
Tâm phúc nhận ra bầu không khí không ổn, mờ mịt nhìn về phía Lưu Vân và Lạc Vũ. Lưu Vân ném cho anh ta ánh mắt "tự hiểu lấy đi", sau đó thản nhiên tiếp tục vai trò đày tớ cam lòng phục vụ.
Lạc Vũ thì hơi cúi đầu, mặt mày tối tăm không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phòng khách yên lặng một lúc, sau đó Thương Úc quay người lại nhìn Lê Tiếu, khàn giọng nói: "Đi thôi."
Thương Úc và Lê Tiếu nối nhau vào phòng trà tầng hai.
Phong cách phòng trà khác với vẻ xa hoa của biệt thự. Thiết kế phòng Tatami kiểu Nhật, trên sàn là bàn trà, trên tường treo tranh chữ. Thương Tung Hải ngồi trên đệm hương bồ, sau lưng ông là bức tường kê kệ Bác Cổ, trưng bày đủ loại đồ dùng và bút, nghiên, giấy, mực.
Hương trà tản ra khắp phòng, Thương Tung Hải nghe tiếng thị ngắng đầu lên rồi híp mắt: "Xảy ra chuyện gì à?"
Ông nhìn Thương Uc, đứa con mà ông hiểu rõ nhất. Mấy nắm nay, Thiếu Diễn ít khi có vẻ mặt như vậy.
Thương Úc miím môi không nói gì mà đi thắng đến trước bàn trà, lúc ngồi xuống thì nhìn Lê Tiếu ở sau lưng: "Tới đây ngồi."
Thương Tung Hải nghi hoặc, đảo mắt thì thấy băng gạc trên chân cô mới ngạc nhiên hỏi: "Sao lại bị thương?"
Vừa nói, Thương Tung Hải vừa nhìn Thương Úc, đáy mắt gọn sóng tứ phía. Lẽ nào Thiếu Diễn lại ngựa quen đường cũ, khiến con gái nhà người ta bị thương?
Lê Tiếu hắng giọng, ngồi xuống trước bàn trà, cười nói: "Vừa rồi cháu sơ ý bị thương, không sao đâu, bác yên tâm."
Thương Tung Hải cười khẽ, gấp tài liệu trong tay, dặn dò: "Cháu đấy, phải bảo vệ mình thật tốt, nếu bị thương trong biệt thự thì bác thật không biết làm sao ăn nói với ba cháu."
"Bác trai quá lời rồi, vết thương nhỏ mà thôi."
Vừa dứt lời, cô đã cảm giác được bầu không khí lạnh buốt khiến người ta rợn tóc gáy từ Thương Úc.
Lê Tiếu: "..." Cô thật sự không yếu ớt đến thế.
Thương Tung Hải đẩy tách trà đến trước mặt họ, đổi chủ đề: "Uống trà trước đã, nếu chân bị thương rồi thì hôm nay đừng về."
"Mùa mưa ở Nam Dương ẩm ướt, cháu lại cứ bôn ba bên ngoài nếu vết thương không được xử lý tốt sẽ dễ nhiễm trùng. Lắt nữa bắc sẽ gọi điện cho ba cháu, chờ mai vết thương khá hơn hẳng về, vừa khéo có thể tán gẫu với bác."
Lê Tiếu chưa kịp từ chối thì Thương Ức ở bên cạnh đã nâng tách lên, nét mặt hòa hoãn hơn, trầm giọng nói: "Vâng, ba nói có lý!"
Cô cúi đầu nhìn chân mình, thử nhúc nhích ngón chân mà không khỏi nghi ngờ, cô bị trầy da hay bị gãy chân thế?
Cứ thế, Lê Tiếu tự dưng bị buộc ở lại biệt thự Nam Dương.
Thương Tung Hải nói là làm, sau khi thưởng trà xong thì gọi điện cho Lê Quảng Minh. Lê Tiếu cũng không biết họ đã nói gì, sau đó cô nhận được tin nhắn của ba mẹ, đại ý là nếu như thương tích nghiêm trọng thì họ có thể phái xe cấp cứu đến biệt thự đón cô bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com