Chương 77 Đã thấy bắt cóc đòi hộ khẩu bao giờ chưa?
Một giờ chiều, bầu trời xám xịt, Đường Dực Đình lái siêu xe màu hồng đến trước cổng nhà họ Lê.
Nửa phút sau, Lê Tiếu thong thả đi ra, nhìn chiếc xe màu hồng trước mặt mà câm nín. Đường Dực Đình là một cô gái có tâm hồn thiếu nữ nhưng lại có tính cách của một người đàn ông tiêu chuẩn.
Cô vừa ngồi vào ghế phó lái thì Đường Dực Đình vô cùng hưng phấn nghiêng đầu qua: "Này, dress code của tiệc chia tay khoa cậu là gì thế?"
Lê Tiếu thắt dây an toàn, liếc nhìn Đường Dực Đình: "Không biết, chưa xem qua."
Nghe thế, Đường Dực Đình nghẹn họng, vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm: "Cậu khiêm tốn bao năm rồi, đến tiệc chia tay còn không thử long trời lở đất một phen à?"
"Không thử."
Đường Dực Đình xoay vô lăng, sâu kín nhìn Lê Tiếu, vẫn chưa từ bò ý định mà nói tiếp: "Thật sự không nghĩ tới à? Mình còn tưởng đêm nay hai ta sẽ song kiếm hợp bích cơ!"
Lê Tiếu nhắm mắt, nét mặt thờ ơ.
Lê Tiếu và Đường Dực Đình sóng vai nhau bước vào studio cao cấp Thủy Vận. Đường Dực Đình là khách quen nơi này. Bình thường các gia tộc tổ chức tiệc tùng thì họ đều đến nơi này lựa chọn lễ phục và trang điểm.
Vào cửa, Lê Tiếu quen thuộc đường lối đi vào khu nghỉ ngơi.
Đường Dực Đình có stylist riêng, sau khi nói ra yêu cầu của bữa tiệc thì hai người lên chuyên khu ở tầng hai.
Lúc này, Lê Tiếu còn chưa kịp đi theo Đường Dự Đình thì thấy điện thoại có tin nhắn. Lê Thiếu Quyền gửi tin nhắn tới, chỉ có mấy chữ thật đáng thương: Daddy, cứu mạng.
Dựa vào hiểu biết của cô về anh ta, những tình huống thế này tương đương với việc cần tiền. Lê Tiếu cũng không hỏi nhiều, mở ứng dụng ngân hàng chuẩn bị chuyển khoản thì Lê Thiếu Quyền lại gọi đến.
Cô nhíu mày, vừa bắt máy đã vào thẳng vấn đề: "Anh cần bao nhiêu?"
"Ủa? Sao lại là nữ? Cô là gì của nó?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói phách lối xa lạ.
Lời vừa dứt, tiếng Lê Thiếu Quyền hét toáng lên ở đâu đó: "Cứu anh với, họ bắt cóc..."
"Mày câm miệng cho ông." Giọng đàn ông xa lạ gầm lên cùng với tiếng kêu rên khi bị đấm vọng vào tai Lê Tiếu.
Cô híp mắt, mặt mày giá buốt: "Nói thẳng đi, muốn gì?"
Trong điện thoại im lặng một lúc lâu, dường như còn có tiếng trao đổi khe khẽ.
Khi Lê Tiếu không còn kiên nhẫn chờ thì đối phương nói: "Ông dây cần hộ khẩu của anh ta. Mặc kệ cô là ai, giờ mang đến ngay cho ông đây, bằng không tôi sẽ giết con tin!"
Đối phương cúp điện thoại ngay, Lê Tiều từ tốn buông tay xuống, nhìn màn hình điện thoại mà tự hỏi.
Đã thấy bắt cóc đòi hộ khẩu bao giờ chưa?
Lê Tiếu thoáng trầm ngâm rồi nhanh chóng mở GPS dò xem định vị điện thoại của Lê Thiếu Quyền.
Giang Cảnh Hào Đình.
Thế thì đối phương đang ở trong nhà Lê Thiếu Quyền? Vậy thì lạ thật, Lê Tiếu không nghĩ ra rốt cuộc Lê Thiếu Quyền đã chọc vào ai. Bình thường anh ta chẳng buồn ra ngoài, là một gã điên cuồng kỹ thuật máy tính thì đắc tội với ai được chứ?
Lát sau, Lê Tiếu nhắn qua WeChat cho Đường Dực Đình rồi vội vàng rời khỏi studio Thủy Vận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com