Chương 99 Nghe đặc biệt thật
Lê Tiếu thoáng trầm tư, mắt đong đầy ý cười: "Vẫn chưa, Diễn gia thì sao?"
Thương Úc không trả lời, chỉ chậm rãi nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thắm không gợn sóng.
Lê Tiếu cũng nhìn anh. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa số, gương mặt góc cạnh vừa rõ nét lại vừa sống động. Đôi môi khẽ nhếch cùng nếp nhăn giữa chân mày lộ rõ vẻ không vui.
Tự biết đuối lý, Lê Tiếu mêm lòng bước tới, chống hai tay lên bàn, cười giải thích: "Lúc tôi ra ngoài anh không ở đây. Nếu lần sau ra ngoài, tôi sẽ báo trước cho anh biết."
Thương Úc dụi thuốc vào gạt tàn, hé mi mắt, hất cằm về phía bàn trà: "Đi hâm lại cơm đi."
"Được, ông chủ." Lê Tiếu cười đáp, sau đó cầm hộp đồ ăn đi ra ngoài.
Trong phòng trà nước, Lê Tiếu bỏ từng hộp cơm vào lò vi sóng suy tư.
Được tiếp xúc thường xuyên với Thương Úc , cô cũng đã mơ hồ cảm nhận được sự chuyên chế trong anh. Đặc trưng điển hình là với một vài người và việc, sự chuyên chế gần như mãnh liệt đến mức cố chấp muốn kiểm soát tất cả.
Vậy cô có chán ghét không? Lê Tiếu để tay lên ngực tự hỏi.
Suy tư một lúc, cuối cùng cô cụp mắt bật cười. Đương nhiên không rồi, trong mắt cô, sự chuyên chế và cố chấp muốn kiếm soát của anh tự động hóa thành để ý và quan tâm. Chỉ riêng bữa trưa của Thủy Tinh Uyển đã đủ chứng minh dụng ý của anh.
Mấy phút sau, Lê Tiếu xách hộp cơm đã hâm nóng về phòng làm việc. Cô đẩy cửa vào, nhưng không ngờ lại bị giọng nói hơi cay nghiệt ngăn lại: "Sao không gõ cửa? Ai cho cô tự tiện vào phòng
Chủ tịch?"
Là giọng nữ.
Lê Tiếu híp mắt, thong thả nhìn về khu nghỉ ngơi bên trái.
Một cô gái mặc đồ đen, giày Martens, ánh mắt sắc bén, diện mạo không tính là đẹp, nhưng có lẽ là vì gò má cao, mái tóc ngắn nên thiếu đi sự dịu dàng của phái nữ mà thiên về vẻ mạnh mẽ của đàn ông.
Cô gái này đứng sóng vai với Lưu Vân trước kỷ trà, vừa cao vừa gầy, khoảng 1m78. Còn Thương Úc thì ngồi trên sô pha.
Sau khi cô gái này khẽ quát thì Lưu Vân đụng bả vai nhắc nhở cô ta.
Thương Úc nghe tiếng thì hơi cúi đầu, nhìn Lê Tiểu, mày rậm giãn ra, vẫy tay với cô: "Lại đây."
Lê Tiếu thản nhiên nhìn vào mắt cô gái kia, bước đến đặt hộp cơm lên bàn rồi ngồi xuống, dựa vào ghế sô pha, bắt tréo chân, ngẩng đầu nhìn cô ta.
Cảnh tượng này khiến đối phương kinh ngạc.
Thương Úc nhìn Lê Tiếu, hơi nhếch môi, giới thiệu: "Lạc Vũ." Lê Tiếu thờ ơ nhíu mày, hóa ra là Lạc Vũ, một trong bốn trợ thủ.
"Lão đại, cô ấy là..." Lúc này, Lạc Vũ ngạc nhiên, đánh giá Lê Tiếu một cách trắng trợn.
Mắt Lưu Vân lóe lên, anh ta giành giải thích cho Lạc Vũ: "Đây là cô Lê, trợ lý đặc biệt của lão đại."
Trợ lý đặc biệt! Nghe đặc biệt thật.
Lạc Vũ liếc Lưu Vân, chất giọng ngông cuồng: "Truy Phong cũng vì cô ấy mà..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Thương Úc thoáng khựng lại, nhướng đuôi mày nhìn Lạc Vũ: "Ở Parma lâu ngày nên quên quy củ rồi à?"
Sắc mặt Lạc Vũ lập tức tái nhợt, vội cúi đầu: "Xin lỗi lão đại , chỉ vì tôi hơi ngạc nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com