Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐAU DẠ DÀY

Tác giả: 江湖酒

Editor: Quỳnh

Thể loại: đồng nhân Sơn Hà Lệnh, Chu Ôn

- 0 -

Ôn Khách Hành bị đau dạ dày.

Sáng hôm đó, Ôn Khách Hành mơ mơ màng màng vươn tay sờ vị trí bên người, độ ấm nơi đó sớm đã biến mất mà trở nên lạnh lẽo, có thể thấy Chu Tử Thư đã rời giường từ lâu. Y cũng không muốn nằm lười, trở mình muốn ngồi dậy xuống giường mặc y phục lại cảm thấy bụng đau, chân mày y nhíu lại, tay nhẹ nhàng xoa ấn vùng bụng. Y vốn muốn dùng cách này để giảm bớt đau đớn, nào ngờ khối cơ thể này lại muốn đối nghịch với y, càng xoa càng đau.

Ngoài cửa, mưa xuân dai dẳng không dứt xối rụng hoa đào trong Tứ Quý Sơn Trang, mưa mang theo vài phần hơi xuân lạnh lẽo, cũng thoáng chút âm hàn. Cơ thể Ôn Khách Hành từ sau lần tự nguyện trở thành lô đỉnh rồi được Chu Tử Thư kéo về từ quỷ môn quan đã được xem như bước một chân xuống địa ngục, dù hắn có cố gắng cướp người từ tay Diêm Vương về đi nữa thì bệnh của y vẫn lưu lại không khỏi, bệnh nặng bệnh nhẹ liên tục, cả người cũng biến thành ấm sắc thuốc.

Vừa nghĩ đến đây Ôn Khách Hành đã cảm thấy đầu lưỡi tê dại đắng nghét. Dạ dày cũng vì thế mà càng đau hơn, tựa như bị người dùng đao róc từng lớp thịt.

Y dùng sức ấn, thầm nghĩ lúc còn ở Quỷ Cốc thương tổn vô số, hiện tại được A Nhứ nuôi dưỡng chiều chuộng quá tốt, thân thể trở nên mong manh hơn trước nhiều. Y lắc đầu, chịu đựng cơn đau duỗi tay lấy y phục mặc vào.

Lúc bấy giờ cửa đi phát ra tiếng cọt kẹt, Ôn Khách Hành quay đầu, ánh mắt lập tức sáng bừng, "A Nhứ ~"

Chu Tử Thư nhìn người vẫn còn ngồi trên giường, mái tóc bạc trắng, sắc mặc có chút tái nhợt, đôi mắt nai lấp lánh nước ngước nhìn hắn. Có lẽ y vừa mới tỉnh, giọng nói vẫn còn hơi khàn, nguyên nhân ắt cũng vì chuyện không đứng đắn tối hôm trước. Hắn nghĩ đến đó không khỏi chột dạ, liếc mắt nhìn người quan trọng trong lòng, khuôn mặt lập tức nhăn lại.

Hắn vội vàng đóng cửa cản gió lạnh bên ngoài, bước đến bật bếp than để nhiệt độ trong phòng ấm hơn, tiếp sau đó mới chuyển qua đỡ Ôn Khách Hành, lót sau lưng y một cái gối. Hắn dịu dàng gỡ bàn tay vẫn còn đặt trên bụng y xuống.

Giọng điệu nửa lo lắng nửa tức giận hỏi han, "Sao vậy? Đau bụng?"

Ôn Khách Hành theo bản năng đáp: "Không sao, đang yên đang lành sao huynh lại hỏi vậy?"

Ôn Khách Hành không thích Chu Tử Thư nhíu mày, vươn tay muốn vuốt thẳng nếp nhăn giữa trán đối phương. Có điều, động tác này lại tác động đến vết thương cũ của y, dạ dày vốn đã đau rồi, nay lại thêm phần nhức nhối. Ôn Khách Hành không nhịn được rên một tiếng.

"Còn nói không sao!"

Chu Tử Thư nhìn y như thế làm sao có thể không hiểu, vì thế mà lòng càng cảm thấy buồn hơn, đối phương đã đau đến vậy mà vẫn muốn gạt hắn. Cõi lòng hắn vừa đau vừa tức, nhưng nhìn đến đôi mắt y lại không có cách nào giận tiếp, chỉ đành chấp nhận đứng lên đi đến chỗ tủ quần áo lấy ra một cái túi da to bằng hai bàn tay, đổ vào bên trong một ít nước ấm, lấy tay thử cảm nhận độ ấm vừa đủ mới đặt túi lên bụng y.

Nước nóng, nhiệt độ cách một lớp da vừa khéo không bị bỏng, túi đặt trên vị trí dạ dày, từng cơn co thắt cũng vì thế mà giảm bớt. Ôn Khách Hành chậm rãi thoải mái hơn, một lần nữa quay lại dáng vẻ thường ngày.

Cả người vui vẻ kéo sợi chỉ lòi ra trên túi nước.

Cái túi này là lần trước Ôn Khách Hành bị đau dạ dày nằm trên giường đổ mồ hôi lạnh được Chu Tử Thư đặc biệt may khâu vì sợ tình huống tương tự sẽ xảy ra lần nữa. Đó là lần đầu tiên hắn làm thứ việc nữ công gia chánh này, túi da chỉ có thể xem là miễn cưỡng dùng được, nhưng ít nhất là có còn hơn không. Tựa như hiện tại, chỉ mới một tháng trôi qua mà túi nước đã phát huy tác dụng rồi.

Đáng tiếc người trước mặt này lại liền sẹo quên đau, cơn đau vừa mới giảm được một chút đã bắt đầu đùa giỡn, một tay kéo sợi chỉ lòi ra kia, tay còn lại nắm tay Chu Tử Thư, nói: "Tay nghề Chu tướng công không tệ nha, ta bớt đau nhiều rồi. Nếu Chu tướng công chịu hôn một cái, có lẽ sẽ hết đau ngay lập tức đó."

Lời nói tràn đầy tình nồng ý mật, nhưng Chu Tử Thư đang tức giận, hắn muốn đối phương nhớ kĩ bài học lần này nên mím môi, bộ dạng một câu cũng không muốn nói.

Ôn Khách Hành vội hoảng sợ. Y thân là quỷ chủ Quỷ Cốc, là nhị trang chủ Tứ Quý Sơn Trang, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ A Nhứ nhà y giận dỗi, bàn tay nắm tay hắn siết chặt hơn.

"A Nhứ, ta sai rồi."

Dù thế nào đi nữa nhận sai trước chắc chắn là điều đúng đắn.

Chu Tử Thư nhìn y, vừa nhìn đã biết y đang nghĩ điều gì trong lòng, bản thân giận đến mức trừng mắt, đối phương vẫn không chịu hiểu.

"Được, vậy đệ nói mình sai ở đâu?"

"Ta..."

Ôn Khách Hành thật sự không nghĩ ra y sai chỗ nào, y mới vừa thức dậy, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã bị cơn đau dạ dày tra tấn, bây giờ ý thức cũng chưa quay về. Y mím môi, đôi mắt liên tục xoay chuyển như đang gấp gáp biên ra một lời giải thích.

Chu Tử Thư thở dài, tay vuốt ve đầu ngón tay y, cảm nhận được sự lạnh lẽo trên ngón tay mày càng nhíu chặt hơn, nhưng nhìn người trước mặt lại không thể đối xử nhẫn tâm. Còn có thể làm sao đây? Đánh không được mà mắng cũng không xong, hắn quả thật đã thỉnh một tổ tông về nhà.

Hắn không cho y thời gian biện bạch nói dối mà chỉ ngồi đợi nước lạnh, một khi nguội sẽ lập tức thay nước ấm đổ vào. Túi nước để Ôn Khách Hành tự cầm, bản thân thì xoa hai tay tạo nhiệt nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay y để máu huyết lưu thông.

Chu Tử Thư vừa xoa bóp vừa nói: "Thôi, ta thấy đệ cũng không biết sai đâu, đừng nghĩ cách lừa ta nữa."

"Ta không có lừa huynh."

"Vậy vì sao lại đau bụng?"

Ôn Khách Hành nghĩ hôm nay y thật sự không thể vượt qua con trăng này nên chỉ có thể thành thật giải thích, "Hôm qua ta có giúp đám đệ tử nấu cơm, chúng nó chê nhạt nên ta có thêm ít ớt vào... Có điều lại không cẩn thận đổ vào đồ ăn của chúng ta một tí, ta thấy hai ta đã ăn băng uống tuyết rồi, có thêm chút tẹo gia vị cũng không ảnh hưởng gì, nên là..."

Chu Tử Thư bị đối phương chọc giận đến mức bật cười, thời tiết dạo gần đây chuyển lạnh, đoán chừng hôm qua y không chỉ ăn cay mà còn ăn thêm vài thứ khác, chẳng qua không dám nói rõ cho hắn biết mà thôi. Ngọn đèn mỹ nhân này đến hôm nay hết chịu nổi rồi, vậy mà vẫn cố chấp muốn tự mình chịu đựng.

"A Nhứ, ta không dám nữa đâu, huynh đừng giận mà. Nhé? Cũng đâu phải chuyện gì nghiêm trọng, không phải trước đó ta..."

"Shhh, A Nhứ, đau."

"Đệ còn biết đau? Đệ vừa nói cái gì hả, không phải chuyện nghiêm trọng? Không phải chưa từng bị thương qua? Lão Ôn, tên khốn chết tiệt này! Ta nói cho đệ biết, đệ tốt nhất giấu kín cái suy nghĩ đó cho ta." Chu Tử Thư thật sự không có biện pháp, thấy đối phương còn muốn phản bác bèn tăng lực đạo trên tay khiến y nhíu mày, lúc bấy giờ mới vừa lòng nhẹ tay.

"Lão Ôn, ta nói cho đệ biết, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Hiện tại đệ không thể chịu thêm chút thương tổn nào nữa, đệ không quan tâm thì vẫn có người quan tâm, ta chính là một trong số đó đây. Nếu đệ còn như vậy ta sẽ giận thật đó."

Ôn Khách Hành nhìn A Nhứ nhà y nghiêm túc giảng giải, nói cho y biết không phải là kẻ không người thương không người yêu, trái lại có người quan tâm y, lo lắng cho y, không muốn y phải đau, hỏi han y có đói bụng hay không.

Ôn Khách Hành thầm nghĩ, cảm giác này rất tốt.

Y như đang chân chính được sống trên nhân gian.

Thế là, y gật đầu vùi đầu bên cổ Chu Tử Thư, ngửi mùi hương quen thuộc, vừa nghiêm túc vừa thỏa mãn đáp: "Ta biết rồi."

Vở kịch nhỏ:

Các đệ tử Tứ Quý Sơn Trang không rõ vì sao trang chủ lại tăng thêm khối lượng tập luyện cho họ, sư thúc từ xưa đến nay luôn cứu họ từ chảo dầu sôi nước bỏng mấy ngày nay lại không thấy bước ra cửa.

Bọn họ không rõ.

Bọn họ thật sự không hiểu.

Chỉ có đại sư huynh Thành Lĩnh nhìn thấu tất cả.

Hôm nay các đệ thông qua sư thúc chọc giận sư phụ à?

[Kết thúc]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com